Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 19
ua bao ngày chống chỏi với những cơn nghiện, giờ đây Gia Hiếu đã thật sự từ bỏ được bàn tay hung ác của "cái chết trắng". Anh ngồi trên một chiếc ghế phía trước cửa trung tâm cai nghiện mà trong lòng lại lâng lâng cảm giác mừng vui và nhớ lại những lời chúc tụng của bạn bè.
Đầu tiên là lời chúc mừng của người đàn ông đứng tuổi với dáng người gầy yếu vì rơi vào con đường nghiện ngập qúa lâu. Ông nói với Gia Hiếu những kinh nghiệm của đời mình trong cuộc sống, qua mấy mươi năm dài giờ mới hiểu ra:
- Chú mày ra trại rồi thì cố tìm công việc lương thiện gì đó kiếm tiền nuôi thân. Nhớ đừng bao giờ sai phạm nữa nhé. Một lần vấp ngã thì phải biết hố sâu như thế nào rồi? Đừng như ta đây, hơn hai mươi năm dài sống trong cảnh "đèn mù", cứ ngỡ sống trong cảnh thiên đàng, ai ngờ chính là địa ngục của trần ai. Để giờ đây có thức tỉnh thì mọi việc cũng qúa muộn rồi. Tuổi già yếu có giúp gì được cho vợ con đâu, trái lại chỉ là gánh nặng cho họ mà thôi.
Khuôn mặt của người đàn ông như đanh lại, đôi mắt sâu thâm quầng với cái nhìn đam chiêu, vầng trán với những nếp nhăn vì phải lăn lộn với cuộc sống tăm tối, nghiện ngập. Ông ta không nói thêm gì nữa mà chỉ ngồi lặng yên suy nghĩ.
Gia Hiếu có cảm giác như chính mình khơi lại nỗi buồn cho người ấy. Anh tìm lời lẽ động viên:
Sao chú lại nói thế? Chẳng phải chú đến nơi đây là vì gia đình sao. Vì vợ, vì con nên chú đã chấp nhận từ bỏ con đường nghiện ngập hai mươi năm dài. Cháu nghĩ đó chính là món quà rất lớn mà chú đã ban tặng cho họ đó.
Nhắc đến vợ con, khuôn mặt của ông ta dịu lại và nói:
- Chú mày nói rất đúng. Chính vì vợ con nên ta mới đến đây để cai nghiện. Nhưng nói đúng hơn chính là cô con gái của ta đấy. chính nó đã giúp ta có nghị lực mà chống chọi đến hôm nay.
Nghe ông ta kể, Gia Hiếu nóng lòng muốn nghe kể đầu đuôi câu chuyện. Anh muốn hỏi cho rõ lý do, nhưng vì thấy ông đưa tay quệt đôi dòng nước mắt đang chảy dài xuống đôi má hóp, anh lại thôi.
Sau khi lấy tay mfinh lau nhanh nhưng giọt nước mắt vì xúc động, đôi mắt ấy lại loé lên tia sáng lạ thường và ông tiếp tục kể với một giọng nhanh hơn:
- Chú mày biết tại sao tao lại nói bỏ cái thứ "chết người" này là con gái của ta không? Ta còn nhớ cách đây vài tháng, sau một trận ốm vì kiệt sức nên ta phải nằm dưỡng bệnh. Vẫn như mọi khi, con gái mang cháo đến cho cha, nhưng hôm ấy ta mới thấy rõ đôi mắt nó quá u buồn xa xăm. Tính trầm lặng khép kín của nó thì ta đã biết rồi, nhưng có lẽ sau một trận ốm nặng, con người ta mới có thời gian để suy nghĩ về việc mình đã làm. Ta tìm lời trêu chọc nó nữa:
- Chà! Con gái của ta hôm nay đã lớn qúa rồi nhỉ, lại còn xinh đẹp nữa. Có phải là có bạn trai rồi không? Hôm nào dẫn về nhà ra mắt ba với nhé.
Thế là đôi dòng nước mắt của nó lại rưng rưng ngấn lệ. Nó ngả vào lòng ta và nói:
- Ba có thương con không ba?
- Sao con lại hỏi thế, bao giờ ba cũng thương con mà?
- Ba thương con mà sao ba không chịu đi cai nghiện? Ba biết không?Chính vì con đường nghiện ngập của ba mà đã giết chết tình yêu của chúng con đó. Đã bao nhiêu người ngỏ lời yêu con rồi khi biết hoàn cảnh nhà ta họ đều sợ cả. Ở đây không phải là cái nghèo, mà chính là ba, họ sợ phải có ông sui không biết lên cơn lúc nào, rồ mai sau này con cháu của họ có dạy dỗ được hay không, hay lầm vào cơn nghiện ngập như ông của nó? Tất cả là... tại ba đó, ba ơi!
Câu nói của con gái đã làm ta thức tỉnh. Từ lâu ta cũng cảm thấy lạ vì sự "đến rồi đi" của một số thanh niên, nhưng ta không hề để ý tới và ngay cả sư mặc cảm của nó với xóm giềng ta cũng không hay. Đến hôm nay ta mới hiểu được lý do vì sao. Kể từ hôm đó, ta quyết làm lại cuộc đời cho dù đã qúa muộn, nhưng ta nghĩ đây sẽ là niềm vui, là món quà qúy mà ta dành cho nó.
Hai người bạn như hiểu ý nhau, cả hai đều đưa tay của mình ra, bắt tay một cách thân mật:
- Chúc mừng!
- Chúc mừng!
Bên ngoài hai người phụ nữ bước vào: một người đàn bà với mái tóc đã điểm sương và khuôn mặt với những nếp nhăn cơ cực; một cô gái trẻ khuôn mặt đang độ tuổi trăng tròn. Họ bước vào với nụ cười nở trên môi, hai người đàn ông đều nhận ra điều đó. Người đàn ông đứng tuổi nói với Gia Hiếu những lời từ giã cuối cùng, rồi bước về phía vợ và cô con gái đang đứng chờ mình.
Còn lại một mình, Gia Hiếu cũng cảm thấy có niềm vui chen nhẹ vào tâm hồn mình. Niềm vui về câu chuyện của người bạn già và của chính bản thân anh trong ngày hôm nay. Trong cái cảm giác của người bước chân làm lại cuộc đời vừa vui sướng, lại vừa sợ sệt như chú bé mới bước chân vào đời.
Gia Hiếu vẫn trong về phía ba con người kia, anh mơ ước cuộc sống của mình sẽ được như thế. Gặp được người phụ nữ biết chăm lo và yêu thương gia đình, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ mãn nguyện. vì mãi nhì theo họ, anh không nhận ra sự có mặt của một cô gái đang trao ánh mắt về mình. Mãi một lúc sau anh mới nhận thấy và reo lên:
- A, Thúy Hân! Em đã đến rồi à? Anh đoán đúng mà, chắc là em sẽ đến đây với anh. Làm sao mà em quên được người bạn này, có phải không?
Thúy Hân với nụ cười thật tươi, nàng lườm anh bạn đang đứng đối diện với mình và nói:
- Tại sao anh lại biết em đến đây? Em có hứa với anh lời nào đâu?
Gia Hiếu vẫn không chịu thua. Anh vẫn nở nụ cười và đáp lại:
- Nhưng anh lại tin rằng em sẽ đến. Đó thấy chưa, chẳng phải bây giờ em đã đến đây rồi sao? Anh nói đâu có sai.
- Thôi. Thế thì em chịu thua anh rồi đó. Bây giờ em đã đến đây rồi thì làm sao mà cãi lại anh được.
Rồi hai người bạn trẻ bật ra tiếng cười thật trong trẻo. Để mừng ngày vui của bạn, Thúy Hân đưa ra ý kiến:
- Anh Gia Hiếu này! Bây giờ ta tìm một quán nào để uống nước và tìm cái gì bỏ bụng nhé. Em thấy đói lắm rồi.
- Vâng. Anh đồng ý. Chúng ta đi bây giờ nhé.
Hai người bạn bước đi cùng những tiếng cười đùa. Bầu trời hôm nay trong xanh với những tia nắng vàng trải nhẹ. Từng tiếng chim hót như quyện vào nhau, tạo nên buổi sáng thật ấm áp, như báo hiệu một ngày mới tốt đẹp lại đến với họ.
Sau một vòng đi ngắm quanh nơi thành phố biển này, Thúy Hân và Gia Hiếu quết định ghé vào quán ăn mà bộ ba bọn họ vẫn thường hay đến. Thúy Hân cho gọi người phục vụ:
- Cho hai phần điểm tâm nhé.
Vì là khách quen của quán nên khi nàng gọi như htế thì họ đã hiểu ngay. Chỉ vài phút sau, hai tô phở nón ghổi được mang đến, cùng với đĩa rau thơm trông thật hấp dẫn. Thúy Hân cắm cúi ăn một cách ngon lành, khiến Gia Hiếu cũng phải bật cười:
- Em đói lắm sao mà anh thấy em có vẻ vội vàng thế?
Thúy Hân nở một nụ cười và đáp:
- Vâng, em đói lắm. Chiều hôm qua đến giờ, em có thứ gì trong bụng đâu? Sáng nay lại tranh thủ đến với anh sớm nên chưa có ăn gì cả. Hỏi sao mà không đói?
- Thế thì em ăn thêm tô nữa đi, xem như ăn mừng cho anh nhé.
- Thôi, bây giờ em cảm thấy no rồi. Còn anh, sao anh không ăn nữa đi?
- Anh thấy em c ó vẻ đói qúa, nên sợ em ăn một phần không no. Anh định nhường cho em phần này luôn nữa đấy.
- ANh này, cứ ghẹo em hoài nha! Không ăn đi, kẻo nguội lạnh hết bây giờ.
- Được, anh sẽ ăn đây. Nhưng em hứa là sau khi ăn xong phải cùng anh đi dạo nơi công viên phía bên kia đường nhé. Lâu rồi không đến, anh cảm thấy nhớ nó quá.
Trong lúc Gia Hiếu ăn hết phần điểm tâm còn lại của mình, Thúy Hân ngồi suy nghĩ. nàng do dự không biết phải nói với bạn điều gì? Nhờ sự giúp đỡ của anh ta ra sao? Mọi chuyện có nên nói cho ng biết không? Đầu óc Hân giờ đây vẫn quay cuồng với những câu hỏi mà vẫn chưa tìm ra quyết định. Thế nhưng Gia Hiếu vẫn không hay biết gì cả, anh vẫn ngồi ăn một cách thật tự nhiên. Thỉnh thoảng, anh lại đưa ra nhận xét về món ăn, hay một câu chuyện không đâu nào đó, đôi lúc Thúy Hân không nghe thấy điều gì cả.
Khi đã dùng xong buổi ăn sáng của mình. Giờ đây Gia Hiếu mới nhắc đến lời hứa:
- Thôi, bây giờ chúng ta cùng đi dạo một chút nhé. Anh có nhiều chuyện vui lắm sẽ kể cho em nghe.
Sau khi đã tìm cho mình một chiếc ghế đá thật mát mẻ, bên dưới một gốc cây rất to, tánlá xòe rộng. Cái mát của từng ngọn gió nhẹ nơi công viên đã tạo ra cho anh cảm giác thoải mái và dễ chịu hơn:
- Thúy Hân à! Hơn một năm nay em có chuyện vui gì, kể cho anh nghe với.
- Nhưng mà em có chuyệng gì vui đâu mà anh hỏi?
Gia Hiếu vẫn đề nghị:
- Hay là em kể cho anh nghe chuyện gì cũng được. Chẳng hạn như cuộc sống của gia đình em như thế nào rồi?
- Em... em... nhưng mà thôi đi, anh hãy kể chuyện của mình trước cái đã, rồi em sẽ kể sau.
Thế là Gia Hiếu vui vẻ thuật lại câu chuyện vui mà hôm nay anh đã trải qua.
- Hân à! Em có biết không? Hôm nay anh có chuyện này vui lắm. Trước khi ra trại, một số bạn bè trong ấy đã đến chúc mừng anh rất nhiều. Đứa thì khen anh sung sướng vì được tự do. Đứa thì khen anh có cô bạn gái tốt, biết lo lắng và giúp đỡ người yêu mình. Còn bạn gái của tụi nó khi nghe tin "kép" của mình vào trại là cho thuyền lái sang bến khác rồi, nói chi đến tình nghĩa.
- Họ nói như thế hả anh? Nhưng em nào phải là bạn gái của anh.
- Vâng. Anh cũng nói thế đấy chứ. Bọn nó lại không tin, bảo rằng: "Mày chỉ nói xạo thôi. Nếu không là người yêu thì sao cô ấy lại lo cho mày quá vậy". Em có biết không? Cho dù anh có giải thích gì đi nữa thì họ cũng không tin cả. Em thấy có tức không chứ.
Gia Hiếu vẫn vui vẻ kể lại những câu chuyện của mình. Còn Thúy Hân thì lại đang ngồi nhớ lại lời kể của chị bếp sáng nay. Thật sự nàng không ngờ gia đình mình lại ra nông nỗi này. Mẹ nàng vì bài bạc nên nợ nần chồng chất, táng gia bại sản, em nàng vì sốngsa đọa nên cũng rơi vào con đường nghiện ngập nặng. Làm sao có thể giúp họ đây. Có nên nói cho Gia Hiếu biết không, hay nói ra chỉ làm anh lo lắng thôi. Thúy Hân phân vân với quyết định của mình.
- Thúy Hân! Thúy Hân!
- Chỉ thế hả anh Hiếu?
- Em đang suy nghĩ gì thế?
- Em... em... có chuyện này...
- Chuyện gì thế em cứ nói đi.
Được sự động viên của gh, Thúy Hân quyết định kể cho anh nghe chuyện về cô em gái Thúy Hạnh của mình. Nàng nghĩ có thể vì anh mà em nàng sẽ sửa đổi, vì lâu nay nàng thừa hiểu rằng Thúy Hạnh rất yêu Gia Hiếu. Có thể nhờ anh mà nói hồi tâm lại thì sao? Cũng như Gia Hiếu đấy. Thúy Hân mở lời:
- Anh Hiểu! Em có chuyện này, mong anh sẽ giúp em nhé.
Những giọt nước mắt dường như do qúa xúc động, giờ đây Gia Hiếu đã nhận thấy trên khuôn mặt Hân. Anh hốt hoảng hỏi:
- Có chuyện gì thế hả Hân? Em nói ra đi? Nếu giúp được, anh sẽ cố gắng. Em đừng sợ mà, hãy nói cho anh nghe đi.
Thúy Hân ngả nhẹ vào vai gh, cảm giác được nâng nìu và giúp đõ của một người anh trai với cô em gái. Và nàng đã nói trong tiếng thổn thức:
- Gia Hiếu! Xin anh hãy thương em mà giúp đỡ em gái của em. Thúy Hạnh giờ đây đã rơi vào con đường nghiện ngập rồi. Chỉ có anh là có thể giúp nó thoát qua cảnh này thôi, anh à. Vì từ lâu rồi, anh cũng biết là nó yêu và luôn nghe lời anh lắm. Xin anh hãy vì tình bạn của chúng ta mà giúp nó lần này đi.
Nghe Thúy Hân kể, Gia Hiếu cũng giật thót cả người. Anh không ngờ th lại rơi vào con đường đen tối của anh. Nhưng giờ đây, anh biết giúp cô ấy bằng cách nào?
Thúy Hân vẫn ngồi đấy với khuôn mặt buồn vời vợi, đôi mắt của nàng như cầu khẩn như van xin làm cho anh không thể nào từ chối được.
- Nhưng anh phải làm gì để giúp Thúy Hạnh đây?
- Chỉ cần anh hứa là em sẽ tìm được cách giúp nó. Vì em nghĩ qua lời nói của anh là nó sẽ làm theo ngay, kể cả việc khó khăn như là cai nghiện.
- Thế thì anh sẽ tìm lời động viên mà giúp đỡ Thúy Hạnh. Còn bây giờ, em hãy vui lên đi chứ, vì chúng ta sắp làm được việc tốt rồi và hôm nay là cũng ngày vui của anh nữa. Em chúc mừng anh đi chứ.
Thúy Hân nở nụ cười gượng và nói:
- Em xin chúc mừng anh đã trở lại với cuộc sống tươi đẹp này.
- Có như thế chứ.
Gia Hiếu cười thật tươi. Anh đâu biết rằng sau câu chuyện đó là một loạt sự việc khác lại đổ lên đầu nàng. Trong công ty, và món nợ chồng chất của mẹ nàng nữa. Tất cả mọi điều chỉ mỗi mình nàng gánh chịu với đôi vai nhỏ bé của mình.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở