Chương 19
gay khi đó, cô gái cũng nhận ra Tùng đang ẫm bé Linh, cô ngạc nhiên hỏi:
- Anh Tùng đi đâu mà vội vã thế?
Trông thấy Thoại anh, Tùng mừng rỡ nói ngay:
- May quá, có Thoại Anh đây rồi. Cô đi xuống cùng tôi và gọi tài xế hộ tôi với nhé.
Thoại Anh lại quay trở vào, cô vừa bấm nút thang máy vừa hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh Tùng? Bé gái này là ai vậy?
- Đây là con gái tôi, cháu bị ngã thật khớp tay nên tôi đưa cháu đến bệnh viện.
Nghe cha nói chuyện, Khánh Linh quay ra nhìn. Thoại Anh nhìn thấy một bé gái thật xinh xắn, cô buột miệng khen:
- Ôi, con gái anh Tùng xinh quá!
Con nít thì lúc nào cũng thích được khen, nên dù đang đau là thế mà nghe Thoại Anh khen, bé Linh cũng thấy thích thú. Cô bé ngước nhìn Thoại Anh bằng ánh mắt thân thiện.
Tùng thấy được thái độ của con gái, anh mỉm cười:
- Bé Linh thích cô Thoại Anh rồi đó.
Ngay khi đó, thang máy ngừng lại. Tùng bế con gái ra ngoài. Anh nói với Thoại Anh:
- Em gọi tài xế hộ anh.
Thoại Anh vội vã chạy đi, nhưng chỉ một loáng sau, cô đã trở lại:
- Anh Tùng ơi, tài xế đi công việc hết rồi. Tính sao bây giờ?
Tùng quyết định thật nhanh:
- Vậy thì anh sẽ tự lái xe, nhưng chắc là phải phiền em ẵm cháu giùm anh.
Thoại Anh sốt sắng:
- Dạ được, để em đi với anh!
Tùng trao bé Linh cho Thoại Anh, cô đỡ lấy cháu bé trên tay. Bé Linh ngoan ngoãn nằm im trên tay Thoại Anh.
Vào đến bệnh viện, bé Linh được nhanh chóng đưa vào phòng khám nhờ Tùng gặp được một người bạn làm trong đó. Anh nói với Thoại Anh:
-Thoại Anh có thể chờ cha con anh được không? Hay là em phải về trước?
Thoại Anh giơ tay xem đồng hồ rồi trả lời:
- Cũng sắp hết giờ làm việc rồi, chắc là em cũng không cần phải trở về khách sạn nữa đâu. Còn ở nhà thì em cũng không phải lo nên có thể ở lại đợi cháu được.
Tùng gật đầu trước khi bước vào phòng khám:
- Cám ơn em.
Thoại Anh ngồi đợi khá lâu mới thấy Tùng trở ra một mình. Không thấy bé Linh, cô ngạc nhiên hỏi:
- Bé Linh đâu hở anh Tùng?
Tùng chỉ tay vào trong phòng khám:
- Cháu đang còng ở trong đó, bác sĩ đang nắn tay lại cho cháu để còn bó bột.
Thoại Anh thảng thốt:
- Nghiêm trọng vậy hay sao?
Tùng gật đầu, Thoại Anh lại hỏi:
- Vậy sao anh không ở trong đó với bé Linh mà lại ra đây?
Tùng cười nhẹ:
- Có mặt anh ở trong đó, bé Linh nhõng nhẽo dữ quá, bác sĩ không làm việc được. Vì vậy họi nói anh tránh mặt đi một lát.
Thoại Anh suy đoán:
- Nhưng chắc là cũng đau lắm nên bé mới nhõng nhẽo dữ vậy.
Tùng lại gật đầu:
- Đương nhiên là đau rồi, nhưng mà có mặt người nhà thì con nít nào lại chẳng nhõng nhẽo. Bác sĩ với y tá ở đây họ quen quá rồi nên họ không chấp nhận cho người nhà ở lại đó chứ.
Ngồi xuống bên cạnh Thoại Anh, Tùng nói một cách chân tình:
- Làm phiền Thoại Anh phải vất vả vì cha con anh, anh thật là áy náy.
Thoại Anh lắc đầu:
- Anh đừng nói như vậy, có gì là vất vả đâu. So với những gì anh Tùng đã giúp cho em từ trước tới giờ thì thật không đáng một chút nào hết.
Đột ngột, Tùng nắm bàn tay Thoại Anh. Anh nhìn cô tha thiết:
- Cám ơn em, Thoại Anh! Giờ phút này, anh thật sự thấy mình quá cô đơn. Nếu như không có em bên cạnh anh thì chắc là anh sẽ thấy mệt mỏi và chán nản ghê lắm.
Thoại Anh nhình sững Tùng, nhưng điều anh vừa nói thật đơn giản. Nhưng không hiểu sao, trong lòng cô lại cuộn lên một cảm xúc thật lạ.
Thoại Anh không dám nhìn Tùng nữa, nhưng cô cũng không rút bàn tay mình về. Cô cứ ngồi im như thế mà cảm nhận được một niềm vui mơ hồ nào đó đang bàng bạc trong hồn cô.
Tùng cũng ngồi im, anh không ngờ là mình lại có thể nói ra những lời lẽ như thế với Thoại Anh, người con gái sắp sửa là em dâu của anh. Nhưng Tùng không thấy mình ân hận, vì một lẽ rất đơn giản là khi nói ra những điều đó với Thoại Anh mà không gặp nơi cô một sự phản đối, anh cảm nhận được nơi cô một sự gần gũi.
Bước lại lên ông Phan, bà Phan trao cho chồng ly trà còn bốc khói:
- Trà đây nè ông!
Hương trà sen bốc lên thơm ngát khiến ông Phan phải buông tờ báo xuống và nhấp một ngụm trà. Ông buông lời khen ngợi:
- Thơm quá!
Bà Phan sung sướng trước lời khen ngợi của chồng, bà cười:
- Trà này tôi gửi người bạn đi Trung Quốc chơi mua giùm đó ông. Nếu ông thấy thích, hôm nào có người đi tôi lại gửi mua nữa cho ông.
Ông Phan quay sang nhìn vợ bằng ánh mắt âu yếm:
- Làm chi cho phiền người ta hở bà, ở đây người ta cũng có bán mà. Mình chịu mua mắc hơn một chút là được rồi.
Bà Phan lắc đầu:
- Nhưng mà dễ gì được tra ngon hở mình, ở đây người ta cứ hay pha chế thêm đó.
- Thật ra trà ở đây cũng không đến nỗi nào, nhưng mà tùy bà đó, bà muốn sao cũng được.
Ngồi xích lại gần chồng một chút nữa, bà Phan nhỏ nhẹ hỏi:
- Ông à, dạo này Thoại Anh có đi làm thường không?
Ông Phan ngạc nhiên nhìn vợ:
- Nó vẫn đi làm bình thường, mà sao bà lại hỏi vậy?
- Thì tại nó không đến đây chơi nên tôi mới hỏi như thế. Ông này, con bé này có vẻ kín đáo quá hở ông? Hay là nó không yêu con trai mình?
Ông Phan lắc đầu:
- Chắc là nó kín đáo nên ít đi đâu chứ không phải là nó không yêu thằng Quang đâu! Không yêu sao nó lại chịu đính hôn?
- Biết đâu vì một lý do gì thì sao?
Ông Phan chăm chú nhìn vợ:
- Lý do gì nữa? Bà nói như vậy là có ý gì?
- À không, tôi cũng thuận miệng nói ra như thế thôi. Cũng tại đứa con dâu này không tìm cách gần gũi với gia đình chồng nên tôi mới nghĩ vậy thôi.
- Thì tính nó vốn kín đáo mà, gia đình nề nếp từ xưa đến giờ khiến cho nó giữ ý như vậy thôi.
Nghe chồng ca tụng gia đình người khác, bà Phan tỏ ý không bằng lòng:
- Nói như ông vậy thì chẳng lẽ chỉ có gia đình đó nề nếp, còn gia đình mình thì không à?
Thấy vợ gay gắt, ông Phan vội xua tay:
- Nè bà, bà đừng có buộc vào như vậy. Là tôi chỉ nói nhà anh Viễn như thế chứ có chê gì mình đâu. Mà dạo này bà có nghe thằng Quang nhắc gì đến chuyện đám cưới hay không?
Bà Phan lắc đầu:
- Tôi cũng không nghe. Mà nó cứ đi suốt ngày, tôi có muốn nói chuyện với nó cũng khó. Bộ Ở đằng khách sạn nhiều việc lắm hở ông?
- Làm ăn thì đương nhiên là phải bận rộn rồi, nhất là thằng Quang vừa mới làm quen với công việc, nó phải bận rộn hơn người khác nữa ấy chứ.
Bà Phan lấy giọng ngọt ngào nói với chồng:
- Ông nè, con nó đã làm quen với công việc cũng mấy tháng nay rồi, ông định chừng nào giao hẳn cho nó đây?
- Thì tôi đã nói rồi, bao giờ tụi nó đi hưởng tuần trăng mật về là tôi chính thức tuyên bố giao khách sạn cho nó mà. Nhưng mà tôi thấy lạ là sao nó không nói gì đến chuyện cưới xin hết. Hay là nó còn tính chuyện gì khác nữa đây?
Bà Phan vội trấn an chồng:
- Không có chuyện gì đâu, ông đừng có nghi ngờ con nó như vậy. Để rồi tôi nói với nó lo cho xong đi.
Bà Phan vừa dứt câu, ông Phan chưa kịp trả lời thì tiếng chuông ngoài cổng gấp rút vang lên. Ông Phan quay sang bảo vợ:
- Nó về rồi đó bà.
Bà Phan vội vã đứng lên:
- Để tôi mở cổng cho nó.
Ông Phan ngăn vợ lại:
- Để mấy đứa nó mở được rồi, bà làm gì mà phải lo cho nó như vậy.
- Mấy đứa nó còn bận việc, tôi rỗi rãi thì mớ cho con nó vào có sao đâu. Ông cũng đừng có quan liêu như thế.
Nói xong, bà Phan vội vã bước đi không để cho chồng ói thêm câu nào. Thật ra, bà cũng không siêng năng và bình dân đến mức tự mình băng qua một cái sân rộng để mở cửa cho con. Nhưng hôm nay, bà có điều quan trọng muốn nói với Quang trước khi cha con anh gập nhau nên mới phải làm siêng để có cơ hội đón ngõ trước với anh.
Đường Trường Hạnh Phúc Đường Trường Hạnh Phúc - Hoàng Kim Đường Trường Hạnh Phúc