Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đảo Trị Liệu Bíẩn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 18
O
ng đứng ở bãi biển, để mặc cho những giọt nước mưa bay vào mặt mình và trầm ngâm suy nghĩ. Điều khiến cho Viktor ngạc nhiên nhiều nhất là ông ít lo lắng đến mức như thế nào khi con chó chạy đi mất. Tất nhiên là ông buồn và lo sợ. Nhưng cảm giác ấy không mạnh như ông đã từng tưởng tượng trong những cơn ác mộng của ông. Nỗi lo sợ lớn nhất của ông lúc nào cũng là việc chính điều này có thể sẽ xảy ra. Đầu tiên là Josy, rồi đến Sindbad. Đi mất. Biến mất. Không dấu vết.
Chính từ lý do này mà ông không bao giờ khuyên một bệnh nhân đang đau buồn nên nuôi một con vật trong nhà. Đã quá nhiều lần ông phải chứng kiến việc con chó chồn, con vật mà thật ra là niềm an ủi để vượt qua được cái chết của chồng hay vợ, lại là nạn nhân của một vụ tai nạn sau lễ tang.
Hay biến mất.
Không tìm thấy Sindbad. Nhưng từ một lý do nào đó mà tinh thần của Viktor không suy sụp, ông không bối rối và tuyệt vọng chạy vào làng, không gọi điện cho tất cả láng giềng. Ông chỉ nói vào máy trả lời điện thoại của Halberstaedt và háo cho ông ấy biết. Bây giờ ông đang đi tìm ở đoạn bờ biển đầy những khúc gổ trôi dạt cách nhà khoảng 250 mét và nhìn xem có dấu chân to lớn của con chó Golden Retriever hay không. Hoài công. Nếu như chúng đã từng có ở đây thì ít nhất là bây giờ chúng không còn tồn tại nữa.
“Sindbad!”
Ông biết gọi tên nó là vô nghĩa. Ngay cả khi con chó ở gần đây thì bây giờ nó cũng chẳng còn tuân theo một mệnh lệnh nào cả. Sindbad nhát như thỏ đế. Ngay đến tiếng kêu răn rắc của gỗ thông trong lò sưởi cũng đã làm cho nó run lên, và vào lúc giao thừa Isabell đã phải trộn thuốc an thần vào trong thức ăn của nó để nó đừng bị thở gấp lức mỗi một viên pháo nổ tung. Có lần họ đang ở trong Grünewald, và một tiếng súng duy nhất của một người thợ săn đã khiến cho nó chạy thẳng một mạch về đến nhà mà không hề nghe đến một mệnh lệnh nào của chủ nhân cả.
Tiếng ầm ầm của sóng biển chắc phải làm cho con chó sợ đến kinh hồn. Bí ẩn đến mức nó phải chạy trốn, từ bỏ cả sự che chở của ngôi nhà. Làm sao mà nó có thể khi tất cả các cửa đều đóng kín?
Viktor đã lục soát kỹ từ tầng hầm cho đến căn gác. Không có gì cả. Chính ông đã mở khóa căn nhà kho cũ có chiếc máy phát điện ở bên trong để tìm con vật ở đấy. Nhưng chỉ riêng việc cửa đã được khóa không thôi thì Sindbad đã không thể nào chui vào trong đó được. Cũng như không thể nào biến mất trên đảo mà không để lại một dấu vết, Viktor nghĩ thầm. Sindbad không bao giờ tự đi ra ngoài một mình, ngoại trừ...
Viktor quay phắt người lại và bây giờ đứng nhìn dọc theo bãi biển. Trong một khoảnh khắc ông lại có hy vọng, khi liếc mắt nhìn thấy một chuyển động ở cách xa khoảng 100 mét. Một con thú đang từ xa đi đến chỗ ông, và rõ ràng là nó to như một con chó. Nhưng cảm giác hạnh phúc của ông biến mất nhanh chóng như nó vừa mới đến khi ông nhìn thấy con thú không có một bộ lông màu sáng. Và vì đấy cũng không phải là một con thú mà là một người mang một cái áo bành tô sậm màu.
Anna.
“Ông đi ra ngoài trời à, tốt lắm đấy”, cô ấy gọi to khi đến còn cách ông khoảng 10 mét. Tuy khoảng cách gần là vậy nhưng ông khó khăn lắm mới hiểu được cô, vì gió đã giật đi một vài âm tiết mang ra biển.
“Nhưng ông đã không chọn đung thời tiết cho một chuyến đi dạo ở bãi biển”.
“Và cũng không phải là dịp đâu”, ông nói to trả lời và ngay lập tức lại cảm nhận được cơn đau cổ họng mà ông đã gần như quên bẵng nó kể từ khi Sindbad biến mất.
“Ý ông thế nào cơ chứ?” Cô ấy đã đến gần ông chỉ còn cách vài bước, và Viktor ngạc nhiên lần thứ nhì về việc đôi giày da bóng của cô ấy chẳng hề hấn gì qua suốt cả đoạn đường đi bộ dài từ trong làng ra đến đây. Không có vết bẩn mà cũng không có cát bám vào chúng.
“Tôi tìm con chó của tôi. Nó đã chạy mất rồi”.
“Ông có một con chó à?”, Anna hỏi và dùng tay mặt giữ chặt lấy khăn choàng đầu của cô, để bão đừng thổi nó bay mất.
“Tất nhiên rồi. Một con chó giống Golden Retriever. Cô cũng đã nhìn thấy nó rồi đấy chứ. Nó bao giờ cũng nằm dưới chân tôi trong những lần chúng ta trò chuyện vừa rồi”.
“Không”. Anna lấc đầu. “Tôi không hề thấy”.
Viktor có cảm giác như những từ ngữ của cô ấy tác động lên ông với một lực mạnh hơn là những cơn gió bão đang giằng giật ông không ngưng. Tai phải của ông bắt đầu kêu vo vo, và sự trống trãi nội tâm của ông bất thình lình nhường chỗ cho một nỗi sợ hãi sâu thẳm.
Người đàn bà này không đàng hoàng.
Nước mưa nhỏ giọt từ lông mày của Viktor xuống thẳng vào mắt, và gương mặt của Anna nhòe đi. Đồng thời, những mẩu đối thoại từ lần nói chuyện đầu tiên của họ vang to lên trong ký ức của ông: “... nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục đánh nó, cho đến khi máu chảy ra từ mõm và cuối cùng thì đó chỉ còn là một đống thịt mà tôi đã đánh bật mọi sự sống ra ngoài”.
“Xin lỗi?”
Rõ ràng là Anna đã nói gì đấy với ông, nhưng Viktor chỉ nhìn thấy đôi môi của cô ấy mấp máy trong khi ông đang bận rộn xử lý lời kể và ký ức về lần hành hạ thú vật của cô ấy.
“Chúng ta không vào nhà à?”, cô nhắc lại. “Thời tiết như thế này thì chắc chắn nó sẽ tự trở về thôi”.
Anna hất đầu về hướng ngôi nhà cạnh bãi biển và nắm lấy tay ông. Viktor giật tay ra hơi vội vàng một chút và gật đầu.
“Vâng. Có lẽ cô nói đúng đấy”.
Ông bắt đầu cử động một cách chậm chạp và đi trước.
Có thể nào mà cô ấy không nhìn thấy con chó to như thế được? Tại sao lần này cô ấy lại nói dối? Hay là cô ấy không những có liên quan đến việc Josy mất tích mà còn cả đến việc Sindbad mất tích nữa?
Qua tất cả những câu hỏi đấy, những câu hỏi đang quanh quẩn trong đầu ông, Viktor đã quên mất cái quy cách đầu tiên mà người thầy và người bạn của ông, giáo sư van Druisen, đã giảng dạy: “Nghe đây này. Đừng kết luận quá vội vàng mà hãy tặng cho bệnh nhân sự chú tâm lớn nhất có thể”.
Thay vì vậy, Larenz đã rút cạn kiệt những nguồn dự trữ sức lực cuối cùng để đè nén xuống điều đã biết, đang tìm đường đi ra từ trong tiềm thức của ông. Sự thật đã có thể nhìn thấy rõ ràng được. Nó nằm tuyệt vọng ngay trước ông, như một người sắp chết đuối chỉ còn cách những bàn tay cứu giúp một lớp băng mỏng. Thế nhưng Viktor Larenz không muốn vượt qua nó.
Chưa muốn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đảo Trị Liệu Bíẩn
Sebastian Fitzek
Đảo Trị Liệu Bíẩn - Sebastian Fitzek
https://isach.info/story.php?story=dao_tri_lieu_bian__sebastian_fitzek