Dành Hết Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 19
rong giấc mơ, Dawson trở lại trên giàn khoan, ngay khi hàng loạt vụ nổ bắt đầu làm rung chuyển cả giàn khoan, nhưng lần này mọi thứ đều im lặng và những sự kiện diễn ra như trong một bộ phim quay chậm. Anh quan sát bể chứa đột ngột vỡ ra, tiếp theo đó là những ngọn lửa bùng lên tận trời, anh lần theo làn khói đen khi nó dần biến thành hình dạng giống chiếc nấm trôi lờ đờ. Anh thấy gợn lăn tăn của sóng xung kích di chuyển dọc giàn khoan, từ từ hất ngã mọi thứ trên đường đi của nó, xé nát cột trụ và máy móc khỏi vị trí của chúng. Mọi người bị hất tung xuống biển khi những vụ nổ khác tiếp tục diễn ra sau đó, có thể nhìn thấy rõ ràng từng cử động co giật của cánh tay họ. Ngọn lửa bắt đầu phá hủy giàn khoan một cách chậm chạp và huyền ảo như trong mơ. Xung quanh anh, mọi thứ từ từ bị phá hủy.
Nhưng anh vẫn đứng như chôn chân tại chỗ, không bị ảnh hưởng bởi sóng xung kích và những mảnh vỡ bay tứ tung, một cách kỳ lạ chúng luôn đổi hướng tránh khỏi anh. Thẳng phía trước, gần cần cẩu, anh thấy một người đàn ông hiện ra trong đám mây khói dầu, nhưng cũng giống Dawson, anh ta không bị ảnh hưởng bởi sự tàn phá đang diễn ra. Trong một thoáng, làn khói dường như bám vào anh ta trước khi bị kéo đi như một bức màn. Dawson há hốc miệng kinh ngạc khi thoáng thấy người đàn ông tóc đen trong chiếc áo gió màu xanh dương.
Người lạ mặt ngừng di chuyển, Dawson không thể nhìn rõ những đường nét khuôn mặt của anh ta từ khoảng cách xa. Dawson muốn hét gọi anh ta, nhưng môi anh không thể cất nên lời; anh muốn đến gần hơn, nhưng đôi chân anh dường như bị dính chặt tại chỗ. Thay vào đó, họ cứ nhìn chằm chằm vào nhau từ đầu này qua đầu kia giàn khoan, và dù khoảng cách khá xa, Dawson nghĩ anh bắt đầu từ từ nhận ra được đó là ai.
Lúc ấy Dawson bừng tỉnh, chớp mắt nhìn xung quanh trong khi adrenaline dâng trào trong khắp cơ thể. Anh đang ở trong khách sạn ở New Bern, ngay cạnh bờ sông, và dù anh biết vừa rồi chỉ là một giấc mơ, anh vẫn thấy rùng mình ớn lạnh. Anh ngồi dậy, buông chân xuống sàn.
Đồng hồ cho thấy anh đã ngủ hơn một tiếng. Bên ngoài, mặt trời gần như đã lặn và những màu sắc trong căn phòng khách sạn của anh trong thật mờ nhạt.
Giống trong mơ...
Dawson đứng lên và nhìn xung quanh, thấy ví và chìa khóa gần ti vi. Nhìn thấy chúng, anh chợt nhớ về một cái gì khác. Sải bước qua phòng, anh lục trong túi bộ vest mà anh đang mặc. Anh kiểm tra các túi lần nữa để chắc chắn rằng anh không nhầm lẫn, rồi nhanh chóng lục tìm trong túi hành lý. Cuối cùng, anh lấy ví và chìa khóa rồi vội vã xuống cầu thang để ra bãi đỗ xe.
Anh tìm kiếm khắp trong chiếc xe thuê, lần lượt từ ngăn đựng găng tay, cho tới cốp xe, giữa các ghế ngồi, và trên sàn xe. Nhưng anh bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra hôm trước đó.
Anh đã đặt thư của Tuck trên bàn thợ sau khi đọc nó. Mẹ của Amanda đã đi ngang qua và anh chuyển sự chú ý tới Amanda trên hiên nhà, và anh đã quên lấy lại lá thư. Hẳn là nó vẫn ở trên bàn thợ. Anh có thể bỏ lại nó, tất nhiên... có điều anh không thể tưởng tượng ra là mình sẽ làm điều đó. Đó và lá thư cuối cùng mà Tuck đã viết cho anh, là món quà cuối cùng của ông, và Dawson muốn mang nó về nhà. Anh biết rằng Ted và Abee sẽ lục soát tất cả mọi ngóc ngách trong thị trấn để tìm anh, nhưng dẫu sao thì anh cũng đang lái xe đi qua cầu, trên đường trở về Oriental. Anh sẽ có mặt tại đó trong vòng bốn mươi phút nữa.
• • •
Sau khi hít một hơi sâu để củng cố tinh thần, Alan Bonner bước vào quán Tidewater và chú ý thấy không có nhiều người như cậu nghĩ. Có một vài người tại quầy bar và một số khác thì đang chơi bi a ở phía sau; chỉ một bàn có người ngồi, hai người họ đang đếm tiền và có vẻ là sắp ra về. Không hề giống với một tối thứ Bảy hay thậm chí là tối thứ Sáu chút nào. Nơi này gần như là ấm cúng với tiếng nhạc phát ra từ máy hát tự động và tiếng ti vi ở gần máy tính tiền.
Candy đang lau chùi mặt quầy bar, và cô mỉm cười với Alan đoạn vừa cầm khăn vừa vẫy. Cô mặc quần Jean và áo phông, tóc cô buộc kiểu đuôi ngựa, và dù không ăn mặc, trang điểm cầu kỳ như mọi khi, cô vẫn xinh đẹp hơn bất cứ cô gái nào khác trọng thị trấn. Bụng dạ nhộn nhạo, cậu tự hỏi không biết liệu cô có đồng ý đi ăn tối với cậu không.
Cậu đứng thẳng người hơn, nghĩ, Đừng viện cớ. Cậu sẽ đến ngồi trước quầy bar, là chính mình và dần dần dẫn dắt câu chuyện đến thời điểm mà cậu có thể mời cô đi ăn. Cậu tự nhắc bản thân rằng chắc chắn cô sẽ tán tỉnh cậu, và dù bản chất cô có thể vốn là người gặp ai cũng tán tỉnh, nhưng cậu chắc chắn còn có gì đó hơn thế. Cậu có thể khẳng định. Cậu biết điều đó, và hít một hơi sâu, cậu tiến về phía quầy bar.
• • •
Amanda xông qua cửa phòng cấp cứu của Bệnh viện Đại học Duke, nhìn dáo dác qua đám đông bệnh nhân và người nhà. Cô gọi đi gọi lại cho Jared và Frank nhưng không ai trong số họ nghe máy. Cuối cùng, cô gọi cho Lynn với sự tuyệt vọng điên cuồng. Con gái cô vẫn ở hồ Norman, cách đây vài giờ đi xe. Lynn hoảng sợ khi biết tin và hứa sẽ có mặt nhanh nhất có thể.
Đứng bên trong khung cửa, Amanda nhìn quanh phòng, hy vọng tìm được Jared. Cô cầu nguyện rằng cô đã lo lắng vô ích. Sau đó, đầy hoang mang, cô phát hiện ra Frank ở phía xa đầu bên kia căn phòng. Anh đứng lên và bắt đầu đi về phía cô, có vẻ là anh bị thương nhẹ hơn so với những gì cô tưởng tượng. Cô chăm chú nhìn qua vai anh, cố gắng tìm xem con trai mình ở đâu. Nhưng cô không nhìn thấy Jared đâu cả.
“Jared đâu?” cô gặng hỏi khi Frank đến được chỗ cô. “Anh không sao chứ? Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Cô vẫn tuôn ra hàng loạt câu hỏi khi Frank nắm lấy cánh tay cô và đưa cô ra bên ngoài.
“Jared đã nhập viện,” anh nói. Mặc dù đã nhiều giờ trôi qua kể từ khi anh ở câu lạc bộ, anh vẫn nói líu lưỡi. Cô có thể khẳng định là anh đang cố để tỏ ra tỉnh táo, nhưng mùi rượu chua loét vẫn phả ra từ hơi thở và mồ hôi của anh. “Anh không biết những gì đang xảy ra. Có vẻ là không ai biết bất cứ điều gì. Nhưng y tá có nói gì đó về một bác sĩ chuyên khoa tim.”
Những lời của anh chỉ càng làm cô lo lắng thêm. “Tại sao? Có chuyện gì vậy?”
“Anh không biết.”
“Jared sẽ không sao chứ?”
“Lúc hai bố con tới đây thì nó có vẻ vẫn ổn.”
“Vậy thì sao nó lại cần gặp bác sĩ chuyên khoa tim chứ?”
“Anh không biết.”
“Nó nói người anh đầy máu.”
Frank chạm vào sống mũi sưng vù, có một vết bầm tím hình trăng lưỡi liềm bao quanh một vết rách nhỏ. “Anh đã bị dập mũi khá mạnh, nhưng họ cầm được máu rồi. Không phải là chuyện lớn. Anh sẽ ổn thôi.”
“Vậy sao anh không trả lời điện thoại? Em đã gọi hàng trăm lần!”
“Điện thoại của anh vẫn ở trong xe...”
Nhưng Amanda không buồn nghe nữa, cô đã hiểu hết được những gì Frank nói. Jared đã phải nhập viện. Con trai cô mới là người bị thương. Con trai cô, chứ không phải chồng cô. Jared. Đứa con đầu lòng của cô...
Cô có cảm giác như bị ai đó thụi vào bụng và đột nhiên thấy phát ốm khi nhìn thấy Frank, cô đi qua anh, tiến thẳng tới phía cô y tá ngồi sau bàn làm thủ tục nhập viện. Cố hết sức để kiểm soát cơn kích động đang dâng lên của mình, cô yêu cầu được biết chuyện gì đang diễn ra với con trai cô.
Y tá không có nhiều thông tin, và chỉ lặp lại những gì Frank đã nói với cô. Frank say rượu, cô lại nghĩ, không thể ngăn nổi cơn giận trào lên. Cô đập cả hai bàn tay xuống mặt bàn, khiến tất cả mọi người trong phòng chờ giật mình.
“Tôi cần phải biết chuyện gì đang xảy ra với con trai tôi,” cô hét lên. “Tôi muốn có câu trả lời ngay bây giờ.”
Xe bị trục trặc, Abee nghĩ. Đó là điều khiến hắn bận tâm về cuộc nói chuyện trước đó với Candy. Bởi vì nếu xe của cô ta có vấn đề, vậy thì cô ta đi làm bằng cách nào? Và tại sao cô ta không hỏi hắn rằng liệu hắn có thể chở cô ta đi làm không, hoặc chở từ chỗ làm về nhà?
Có ai đó khác đã chở cô ta đi làm chăng? Như cái gã ở quán Tidewater chẳng hạn?
Cô ta sẽ không ngu ngốc đến thế. Tất nhiên, hắn có thể gọi cho cô ta để tìm hiểu, nhưng có một cách tốt hơn để làm cho ra lẽ. quán Irvin cách ngôi nhà nhỏ mà cô ta sống không xa lắm, có lẽ hắn nên ghé qua đó để kiểm tra xem xe của cô ta có ở đó không. Bởi nếu nó ở đó, thì có nghĩa là ai đó đã chở cô ta đi làm, và như thế hắn và cô ta chắc chắn sẽ có chuyện quan trọng để nói, phải vậy không?
Hắn thảy một ít tiền lên bàn và ra hiệu cho Ted đi theo. Ted không nói nhiều trong suốt bữa ăn tối, nhưng Abee có cảm giác gã đã khá hơn một chút, dù không ăn được mấy.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Ted hỏi.
“Tao muốn kiểm tra một chuyện,” Abee trả lời.
Nhà của Candy chỉ cách đó vài phút lái xe, nó nằm ở cuối một con đường dân cư thưa thớt. Đó là một ngôi nhà gỗ xiêu vẹo, mặt trước được ốp nhôm, và bao quanh là những bụi cây mọc cao. Ngôi nhà không khang trang, nhưng dường như Candy cũng không quan tâm, và cũng không làm gì nhiều để khiến nó trở nên giống tổ ấm hơn.
Khi Abee lái xe vào lối đi dẫn vào nhà, hắn không thấy xe của Candy. Có lẽ cô ta đã mang xe đi sửa xong rồi, hắn tự biện bạch, nhưng khi ngồi trong xe tải và chăm chú nhìn ngôi nhà, hắn chú ý thấy có gì đó không ổn. Có gì đó thiêu thiếu, có thể nói là vậy, và phải mất vài phút hắn mới nghĩ ra đó là cái gì.
Không thấy bức tượng Phật đâu, bức tượng mà cô ta vẫn để ở cửa sổ trước nhà, có thể thấy nó qua một khoảng trống trên bụi cây. Bùa may mắn của cô ta, cô ta gọi nó như vậy, và không có lý do gì mà cô ta lại di chuyển nó đi. Trừ phi...
Hắn mở cửa xe và bước ra. Khi Ted liếc qua nhìn hắn, hắn lắc đầu. “Tao sẽ trở lại ngay.”
Abee đi qua những bụi cây mọc cao và leo lên hiên nhà. Nhìn qua cửa sổ phía trước nhà, hắn thấy bức tượng chắc chắn đã biến mất. Những thứ còn lại trong nhà vẫn như cũ. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa gì nhiều, vì hắn biết ngôi nhà đã được trang bị sẵn đồ đạc. Nhưng bức tượng Phật biến mất khiến hắn bận tâm.
Abee đi quanh ngôi nhà, nhìn qua các cửa sổ, dù là rèm cửa đã che hầu hết tầm nhìn. Hắn không nhìn được gì nhiều.
Cuối cùng, mất kiên nhẫn, hắn đá tung cửa sau ngôi nhà, giống như Ted đã làm ở nhà Tuck.
Hắn bước vào trong, tự hỏi không biết Candy đang âm mưu chuyện quái quỷ gì.
Kể từ khi tới bệnh viện, cứ mười lăm phút một lần, Amanda lại tiến đến chỗ cô y tá để hỏi xem liệu có thêm thông tin gì không. Cô y tá kiên nhẫn đáp lại rằng cô ta đã thông báo cho Amanda tất cả những thông tin mà cô ta có: Jared đã được nhập viện, một bác sĩ chuyên khoa tim mạch đang khám cho cậu, và vị bác sĩ biết rằng người nhà cậu đang đợi. Rằng ngay khi cô ta có tin gì, Amanda sẽ là người đầu tiên được biết. Có sự cảm thông trong giọng cô y tá khi cô ta nói như vậy, và Amanda gật đầu cảm ơn trước khi quay đi.
Dù khung cảnh xung quanh cô là có thật, cô vẫn không thể hiểu được mình đang làm gì ở đây và làm thế nào mà chuyện này lại xảy ra. Dù Frank và cô y tá đã cố gắng để giải thích cho cô hiểu, nhưng những lời nói của họ không hề có ý nghĩa gì ở đây, trong lúc này. Cô không muốn Frank hay cô y tá nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ muốn nói chuyện với Jared. Cô cần phải thấy Jared, cô cần phải nghe giọng nói của nó để biết rằng nó vẫn ổn, và khi Frank cố đặt tay lên lưng cô để an ủi, cô giật người ra xa như phải bỏng.
Bởi chính do lỗi của Frank mà Jared phải ở đây. Nếu anh không uống rượu,
Jared đáng lẽ vẫn ở nhà, hoặc ra ngoài với bạn gái, hoặc đang ở nhà một người bạn. Jared sẽ không bao giờ ở gần ngã tư đó, sẽ không bao giờ phải nhập viện.
Nó chỉ cố gắng giúp đỡ bố mình. Nó là đứa có trách nhiệm.
Nhưng Frak thì...
Cô không thể chịu nổi khi nhìn anh. Nếu nhìn anh thì cô sẽ quát vào mặt anh mất.
Đồng hồ trên tường dường như nhích lên quá chậm.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dường như là vô tận, cô nghe thấy tiếng cánh cửa dẫn vào khu phòng bệnh mở ra, cô quay người lại thì thấy một vị bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật xuất hiện. Cô quan sát cậu tiến tới chỗ y tá trực ban, cô y tá gật đầu và chỉ về hướng Amanda. Cô tê liệt vì lo lắng khi vị bác sĩ đi về phía cô. Cô quan sát vẻ mặt của cậu để đoán xem cậu định nói gì. Nét mặt của vị bác sĩ không để lộ gì hết.
Cô đứng lên, Frank cũng làm theo. “Tôi là bác sĩ Mills,” cậu nói và ra hiệu cho hai người họ đi theo, qua cửa hai cánh dẫn và một hành lang khác. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, bác sĩ Mills quay người lại nhìn họ. Mặc dù tóc cậu đã điểm bạc, nhưng Amanda có thể thấy rằng có lẽ cậu trẻ hơn cô.
Sẽ phải mất nhiều thời gian nói chuyện hơn thì Amanda mới có thể hiểu hết những gì vị bác sĩ nói với họ, nhưng cô có thể nắm được những điều sau: Jared dù trông có vẻ không sao, nhưng đã bị thương bởi lực tác động trực tiếp từ cánh cửa xe bị tông vào. Bác sĩ cấp cứu đã phát hiện nhịp tim đập bất thường có lẽ do vụ tai nạn gây ra, và họ đã cho Jared nhập viện để kiểm tra. Trong khi ở viện, tình hình của cậu đã nhanh chóng xấu đi rõ rệt. Vị bác sĩ tiếp tục đề cập đến những từ như là tím tái và bảo họ rằng một máy tạo nhịp tim qua đường tĩnh mạch đã được đưa vào, nhưng khả năng hoạt động của trái tim Jared đang tiếp tục giảm dần. Vị bác sĩ nghi ngờ rằng van ba lá đã bị hở, rằng con trai cô cần phẫu thuật thay van tim. Jared đã được tạo đường dẫn máu thay thế, cậu giải thích, nhưng giờ họ cần sự cho phép của người nhà để tiến hành phẫu thuật tim.
Cậu nói thẳng với họ rằng nếu không phẫu thuật thì con trai họ sẽ chết.
Jared sẽ chết.
Cô chống tay lên tường để khỏi đổ sụp người xuống khi vị bác sĩ hết nhìn từ cô sang Frank rồi ngược lại.
“Tôi cần cô ký vào giấy chấp chuẩn,” bác sĩ Mills nói. Trong khoảnh khắc đó, Amanda biết rằng cậu cũng ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của Frank. Khi đó cô bắt đầu thấy ghét chồng mình, thực sự căm ghét. Bước đi như trong mơ, cô từ từ, cẩn thận ký tên vào giấy chấp thuận bằng một bàn tay dường như không phải của mình.
Bác sĩ Mills dẫn họ đến một khu vực khác trong bệnh viện và để họ lại trong một phòng chờ trống. Tâm trí của cô đã tê liệt vì cú sốc.
Jared cần được phẫu thuật, nếu không nó sẽ chết.
Nó không thể chết. Jared mới chỉ mười chín tuổi. Nó còn cả một cuộc đời phía trước.
Nhắm mắt lại, cô ngồi sụp xuống một chiếc ghế, cô cố gắng nhưng không thể hiểu được cái thế giới đang sụp đổ xung quanh cô.
Candy không cần chuyện này. Không phải là vào tối nay.
Chàng trai trẻ ở cuối quầy bar, tên là Alan hay Alvin gì đó, đang thiết tha muốn mời cô ra ngoài. Tệ hơn nữa là việc kinh doanh tối nay rất ế ẩm, chưa chắc cô đã kiếm được đủ tiền để đổ xăng. Tuyệt. Tuyệt thật.
“Này, Candy?” Lại là chàng trai trẻ đó, anh ta nhoài người lên quầy bar như một con cún con muốn được chú ý. “Làm ơn cho tôi một chai bia nữa nhé?”
Cô vừa gượng cười vừa mở thêm một chai bia nữa và đi tới đưa cho anh ta. Khi cô đến gần cuối quầy bar, anh ta hỏi một câu, nhưng đột nhiên có ánh đèn pha chiếu lên cửa, ánh đèn hoặc từ một chiếc xe chạy ngang qua, hoặc ai đó đang lái vào bãi đổ xe, cô liền liếc nhìn ra phía cửa ra vào. Chờ đợi.
Không thấy có ai bước vào, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Candy?”
Giọng nói của chàng trai trẻ lôi kéo sự chú ý của cô. Anh ta vuốt ngược mái tóc đen bóng của mình qua trán.
“Tôi xin lỗi. Anh vừa hỏi gì nhỉ?”
“Tôi muốn hỏi ngày hôm nay của cô thế nào.”
“Tuyệt vời,” cô trả lời với một tiếng thở dài. “Tuyệt vời lắm.”
• • •
Frank ngồi trên một chiếc ghế đối diện với cô, vẫn còn hơi lắc lư, ánh mắt không tập trung. Amanda đã cố hết sức để giả vờ như là anh không có ở đó.
Ngoài việc đó ra, cô không thể tập trung vào bất kỳ điều gì ngoại trừ sự sợ hãi và những suy nghĩ về Jared. Trong sự im lặng của căn phòng, toàn bộ những năm tháng trong cuộc đời của con trai cô như lướt nhanh qua trước mắt cô. Cô nhớ Jared mới được một tuần tuổi nhỏ bé thế nào khi cô ẵm nó trong tay. Cô nhớ đã chải tóc cho Jared và xếp một chiếc bánh sandwich vào hộp cơm trưa có hình công viên khủng long và ngày đầu tiên nó đi mẫu giáo ra sao. Cô nhớ lại sự căng thẳng của Jared trước buổi khiêu vũ đầu tiên ở trường trung học; cô nhớ cái cách nó uống sữa thẳng từ hộp giấy, dù rất nhiều lần cô đã nhắc nó không được làm thế. Thỉnh thoảng, cô giật mình dứt khỏi dòng hồi tưởng vì những âm thanh của bệnh viện rồi nhớ ra mình đang ở đâu và chuyện gì đang diễn ra. Và rồi sự sợ hãi lại vây bủa lấy cô.
Trước khi rời đi, vị bác sĩ đã nói với họ rằng ca phẫu thuật có thể kéo dài trong nhiều giờ, thậm chí có thể kéo dài đến nửa đêm, nhưng cô tự hỏi liệu có ai đó cập nhật tình hình cho họ trước lúc đó hay không. Cô muốn biết những gì đang xảy ra. Cô muốn một người nào đó giải thích cho cô theo cách mà cô có thể hiểu, nhưng những gì cô thực sự mong muốn là có một ai đó ôm lấy cô và đảm bảo với cô rằng đứa con trai bé bỏng của cô sẽ ổn - dù rằng bây giờ nó gần như đã là một người trưởng thành.
• • •
Abee đứng trong phòng ngủ của Candy, mím chặt môi khi ghi nhận mọi thứ.
Tủ quần áo của cô ta trống rỗng. Cả các ngăn kéo cũng trống rỗng. Bàn trang điểm chết tiệt trong phòng tắm cũng không còn gì.
Chả trách trước đó cô ta không nghe điện thoại. Hẳn là Candy lúc đó đang bận đóng gói đồ đạc. Và đến khi cô ta trả lời diện thoại thì sao? Cô ta quên luôn không đề cập đến cái kế hoạch rời khỏi thị trấn nho nhỏ của mình.
Nhưng không ai được phép rời bỏ Abee Cole. Không một ai.
Và nếu như đó là vì bạn trai mới của cô ta? Nếu như chúng lên kế hoạch chạy trốn cùng nhau thì sao?
Ý nghĩ đó cũng đủ để hắn lao ra khỏi cánh cửa sau đã bị hắn đá hỏng. Vòng ra trước nhà, hắn vội vã ra xe, biết rằng hắn phải tới quán Tidewater ngay bây giờ.
Candy và gã bạn trai bé nhỏ của cô ta sẽ nhận được một bài học tối nay. Cả hai người bọn chúng. Kiểu bài học mà cả hai người bọn chúng sẽ không thể quên được.
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em