Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuốn Sách Tiên Tri
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19 - Ngày 21 Tháng 7
T
rong bãi đỗ xe của lễ hội, tôi thu dọn đồ đạc, sắp xếp lại mọi thứ cho tới khi chúng thẳng hàng. Cha tôi rất yêu mẹ, ông đã nói với tôi như vậy. Yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Enola không bị bệnh, con bé khỏe và chúng tôi không chết. Ngoại trừ chúng tôi làm điều đó.
Những vòm mái màu đỏ và trắng của Lễ hội Hoa hồng nhấp nhô khắp bãi đỗ xe gần với tòa nhà xây bằng gạch, là tòa nhà Phòng Chữa Cháy Napawset. Bên trong là xe cộ và những người cưỡi ngựa, các trò chơi lắp ráp, một nhà cười với những sàn nhà và gương chuyển đổi, một cuộc biểu diễn phụ và em gái tôi. Tôi đỗ xe bên cạnh một băng rôn rách với dòng chữ “Lễ hội kỷ niệm 45 năm ngày phòng cháy chữa cháy”, lễ hội mà Enola và tôi đã tham dự hồi còn là những đứa trẻ; sau khi tôi dành tất cả số tiền để cố gắng kiếm cho con bé một con cá vàng mà chết ngay trong đêm, bây giờ đó là lễ hội của con bé, của con bé và Doyle.
Tôi tập tễnh đi xuống giữa đường, một con đường đi bộ với cỏ bị giẫm nát nằm thẳng hàng với các quán, đồ ăn chiên và những ánh đèn nhấp nháy để tìm kiếm gian bói bài. Một người đàn ông thông báo cuộc đua ngựa qua một chiếc loa. Phòng chơi đập chuột, bắn súng và ném vòng được chơi bởi nhiều thanh thiếu niên hay một kiểu người gầy kỳ lạ với hai má hóp lại sẹo rỗ và đói, nhưng hấp dẫn. Không khí nặng mùi bỏng ngô và kẹo bông, và tiếng kèn nhạc pop. Đây là nhà của Enola. Khu đất đầy những khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi và trẻ con lao vào giữa chân bố mẹ. Tôi hầu như có thể cảm nhận tay bố tôi nắm chặt áo tôi giữ tôi không chạy tới để ném xu để cố gắng kiếm được một con ếch sống. Tôi vấp ngã, lăn tròn và con đau có vị kim loại.
Cao chót vót phía trên là đu quay dây văng, một kiểu đu quay cổ điển, với cột như một cây kẹo gậy sọc vàng và tím, phía trên được trang trí với những tấm panô phản chiếu ánh mặt trời. Tôi nhớ cha tôi đã thắt khóa an toàn cho Enola trong ghế ngồi. Tôi nhớ mình lắc lư trong chiếc ghế gần với cha mình, nhìn gió hất tóc ông xuống trán. Ngay cả khi đó ông không cười; Ông quá mải mê với việc tìm kiếm những ký ức về mẹ ở nơi họ đã gặp nhau. Năm sau tôi và Enola đi một mình. Những tiếng cười vang lên từ vòng quay khi dây xích thắt chặt lại và những chiếc ghế bay lên, nghiêng theo trục quay. Tôi khập khiễng đi đến cuối hàng. Ở trên cao sẽ là một lợi thế giúp tôi tìm thấy Enola.
Nó vừa khít, hai đầu gối tôi gần như sát miệng tôi, nhưng sau đó chúng tôi được nâng lên. Tôi nhỏm dậy, khi đang bay theo hình xoắn ốc hướng ra ngoài, và thấy những ngôi nhà nhìn về phía những bức tường của thị trấn một nơi ở gần đó đánh cắp những bà mẹ trong đêm và nhấn chìm họ. Ở tít phía trên cao tôi có thể thấy biển Sound bên ngoài đường bao mái mà bằng cách nào đó có cả nhà của tôi đính chính lại: nhà của Frank. Nước mờ đục, không phảng như gương hay dữ dội và nổi sóng như trong các cuốn sách. Nó xám xịt, êm ả và đục. Tôi ghét nó, ghét nó cứng như một vỏ sò. Mẹ tôi đã tự nhấn chìm mình trong nước thường.
Tôi đu chân, cong mắt cá chân và con đau nhói cảm tưởng như giả vờ. Lễ hội trông như một món đồ chơi lên dây cót. Có cả giảm giá với nước chanh hồng. Có cả Bánh xe may mắn, mọi người vẫn chơi dù đều biết rằng đó là trò lừa đảo. Những giọng nói mất dần bởi những tiếng reo hò, tiếng cười, tiếng khóc chẳng về cái gì.
Nhìn về phía sau tôi thấy nó, một căn lều màu tím với một hàng người. Vâng, đó là con bé.
Khi chúng tôi xoay tròn hạ xuống mặt đất, mọi thứ trở nên khác đi. Đây không phải lễ hội lớn, nhưng tôi sẽ trốn chạy cùng với nó.
Tôi cần Enola. Ba ngày còn lại và tôi cần con bé.
Một người đàn ông khổng lồ trong chiếc áo Hawaii kéo lê ầm ầm; một bím tóc xộc xệch đu đưa dưới lưng ông ấy như một cái đuôi thú có túi; Ông ta hướng về phía lều dạng dải và cúi né một dải người phụ diễn. Đây chắc chắn là George, người đàn ông to béo, người hút thuốc. Tôi tìm kiếm Doyle xung quanh nhưng cậu ấy không có quanh đó.
Tôi đi về phía căn lều nhỏ màu tím, đi qua tiếng reo hò và chiếc bánh hình phễu, khoai tây chiên, bánh ngọt ý, mỗi loại có mùi dầu chiên riêng của nó. Phía sau khu đất này được đánh dấu bởi Zipper, một băng tải xoay giúp những chú ngựa lao nhanh trong những chiếc lồng xoay trên bầu trời. Tôi đã đưa Enola lên đó ngồi khi con bé còn quá nhỏ; Thanh chắn không khóa đúng và con bé đã bị ngã. trong nhiều tuần, chỗ sưng to như quả trứng ngỗng với màu tím thẫm vẫn hằn vết dây xích.
Một hàng người đang chờ ném những quả bóng mềm trong trò Dunk the Freak (Nhấn chìm Freak). Freak là một anh chàng gầy gò ở trong nóc một chiếc thùng bẩn la hét “Tôi ném như một cô gái”. Phía sau anh ta là lều của Enola, vải nhung len và tím có điểm những mặt trăng và những ngôi sao màu vàng được vẽ tay. Một tấm biển quảng cáo dựng sát góc lều, với hình ảnh một bàn tay lơ lửng trên quả cầu pha lê với cái tên Quý bà Esmeralda được viết bằng kiểu chữ Gô tích.
Esmeralda. Thực sự.
Bên trong được thắp sáng bởi một ngọn đèn phủ trong một chiếc khăn lụa màu đỏ. Chiếc bàn đặt lá bài được trải một tấm vải họa tiết hoa, Enola là ý tưởng thầy bói của trẻ con đầu quấn một chiếc khăn tím, những chiếc vòng vàng lớn trên tai con bé. Con bé có hai khách hàng, hai cô bé tuổi teen cùng buộc tóc đuôi ngựa, màu vàng và nâu. Doyle ở bên cạnh con bé, hai bàn tay hình xàm của cậu ấy lướt qua mặt bàn.
Khi tôi nhấc tấm rèm để vào trong, hai cô bé quay đầu lại. Doyle nheo mắt. Enola nhìn chằm chằm tôi qua quầng kẻ mắt màu đen. Với giọng khàn đặc, con bé quát to:
- Ra ngoài! Esmeralda sẽ đi cùng với bạn.
- Enola, anh...
- Anh. Ra ngoài. Ngay bây giờ. - Con bé đập mạnh lòng bàn tay xuống bàn. Doyle đứng dậy khỏi ghế để dẫn tôi ra ngoài cửa.
- Năm phút thôi, được chứ? Ra ngoài đi. - Cậu ấy kéo lều đóng lại.
Tôi gạt một nếp gấp rèm sang một bên, đủ để có một khe hở, và xem Enola lắc lư trong ghế của mình, đang nói thấp giọng với hai cô bé tóc đuôi ngựa, ngồi cạnh nhau.
- Cô muốn biết về tình yêu, đúng không? - Enola hỏi. Cô gái tóc vàng bắt đầu nói, nhưng bị em gái tôi ra hiệu im lặng. - Không phải tôi, cô bé. Hãy nói với người xăm. - Con bé nói - Người xăm giữ bí mật của cô. Anh ấy giữ bí mật của cô. Tôi sửa nó. Tương lai có hai cánh cửa, phải vậy không? Một để mở, một để đóng. Người Xăm đóng lại. - Con bé chạm một móng tay lên một xúc tu trên cánh tay của Doyle, sau đó chạm vào ngực mình. - Còn Esmeralda mở ra.
Thật tào lao, nhung có gì đó về mắt con bé; chúng rất khác, không có màu nâu lục nhạt như mắt của mẹ mà đen láy. Cô gái tóc vàng nhoài người qua và thì thầm vào tai Doyle, bím tóc đuôi ngựa của cô quét qua tay cậu ấy, tua gặp tua. Cậu ấy gật đầu và đặt tay lên tay Enola. Có gì đó đáng lo ngại, có gì đó nhắc tôi nhớ đến một chú thích: Chàng trai Hoang Dã tích cực học nghề thầy bói, tôi không nhìn thấy Enola, mà là bà Ryzhkova, lẫn với hình ảnh mẹ tôi, đang vang lên qua cơ thể em gái tôi.
Đôi mắt của Enola trợn lên và xương sống của con bé không còn cong như thường lệ mà thẳng tắp. Có một chuyển động lờ mờ và những tiếng đập khi con bé trải các lá bài thành một hình thập tự Celtic hoàn hảo. Tôi nhận ra cách trải bài theo cỗ bài Tennet của Oracle. Mười lá bài. Hai lá ở chính giữa, tạo ra một chữ thập, một lá ở trên, một lá ở dưới, một lá bên trái và một lá bên phải, sau đó là bốn lá được trải thẳng hàng ở bên cạnh. Tôi có thể thấy những khuôn mặt trên lá bài. Chúng khác với những khuôn mặt của bộ bài Oracle, nhưng phổ biến. Một bộ bài kiểu bộ bài Waite tinh tế với những hình ảnh thậm chí tôi biết. Hai cô gái ngọ nguậy trên ghế, tóc đuôi ngựa đu đưa như con lắc. Khi cô gái đặt quân bài cuối cùng, đầu Enola gục xuống thật mạnh, như thể cổ con bé bị gãy. Với thời điểm hoàn hảo, Doyle vòng tay quanh cổ và đưa đầu con bé thẳng trở lại. Hai mắt con bé đột ngột mở ra và con bé cúi xuống các lá bài.
- Rồi, rồi. - Con bé nói - Hai cô cùng yêu một người đàn ông. Đúng vậy. Luôn giống nhau. - Con bé cười to, ở người phụ nữ khác tiếng cười này sẽ là gợi tình, nhưng ở Enola là ăn thịt. - Cô này. - Con bé chỉ một ngón tay vào cô gái tóc vàng - Cô là người với sức mạnh phía sau cô. Cô luôn là người theo đuổi.
Tóc đuôi ngựa màu nâu nảy lên nảy xuống.
- Anh chàng này, anh ta thích một cô gái mạnh mẽ. Có thấy không? Thanh kiếm. Anh ta thích sự quyết đoán, đối đầu.
Con bé vẫy tay, một cử chỉ điên khùng.
- Cô, - Con bé nhìn chằm chằm vào cô gái tóc nâu - Cô chờ đợi đồ thừa, đúng chưa? Người thứ hai luôn tốt nhất cho cô.
Một tiếng cười khúc khích nhỏ từ hai cô gái, một tiếng rì rầm vui vẻ.
- Có nhìn thấy những cái cốc không? - Enola tiếp tục - Nước. trong vị trí này là sự thay đổi, đang chảy. Giao tiếp. Cô có nói với anh ta không? Cô ấy không nói.
Hai cô gái tụm lại với nhau như những con gà nhặt thóc, xem xét những lá bài. Đột nhiên giọng Enola mất đi và quai hàm cô run lên. Con bé nhìn chằm chằm qua hai cô gái, ra phía ngoài lều và nhìn vào thứ gì đó mà tôi không thể thấy. Hai tay con bé chuyển động, những con chim vô hình đang di chuyển theo kiểu di cư. Một sự sắp xếp mới phủ lên cái cũ, sáu hàng sáu lá bài, mỗi lá bài ở trên lá bài kia. Con bé lật đi lật lại và khi con bé tiếp tục nói, giọng nói mạnh mẽ của con bé không còn nữa, không nhìn vào lá bài; giọng nói bên trong con bé đã biến mất. Tôi có thể nhìn thấy lá bài Thần Chết, Quỷ dữ và Ngọn Tháp và lá bài có hình một trái tim bị đâm bởi những thanh kiếm.
- Tổn thất sẽ đến. Cái chết sẽ xuất hiện. Sự khô cằn. Những cánh đồng hoang vắng. Sẽ không có đứa trẻ nào.
Căn lều bắt đầu rung lên sởn gai ốc. Hai cô gái ngọ nguậy trong chỗ ngồi của họ. Một người run rẩy. Một dải lụa vắt ngang qua bàn khi Enola tóm lấy cổ tay của một trong hai cô gái.
- Tất cả những người ở quanh cô mà cô yêu quý sẽ chết. Bố, mẹ và trong tương lai. - Những lời của con bé thốt ra và Doyle nhảy bật ra khỏi ghế và nhanh như một tia lửa cậu ấy bám vào Enola và lắc người con bé. Con bé vẫn tiếp tục:
- Tên của cô sẽ biến mất cùng với cô và sẽ không bao giờ được thốt ra khỏi môi người khác. Đối với cô, nó như nước cắt đá, cô sẽ héo mòn cho tới khi chảng còn gì.
Doyle siết chặt vai Enola nhưng con bé không còn ở đấy.
Như nước cắt đá.
Cô gái tóc đen kéo tay cô bạn ra khỏi cái nắm chặt của Enola. Một cái giật trên cổ, cát chảy ra từ một chiếc túi và Enola gập vào, mặt con bé trắng bệch. Lại là Enola, nhưng ít hơn. Đôi mắt con bé bắn về phía chỗ tôi đang nấp, chúng tôi nhìn nhau chằm chằm và ngột ngạt.
- Lá bài sai, - Con bé nói. Giọng đã trở lại - Thỉnh thoảng xảy ra. Nhiều linh hồn đi qua đây. - Con bé vỗ nhẹ chiếc khăn quàng, nhét nó vào trong mớ tóc giấu, rồi sau đó nhìn chằm chằm tôi. - Cút ngay.
Tôi gạt rèm cửa đóng lại, một con đau sâu xuất hiện giữa đầu.
Doyle thò đầu ra ngoài. Khi ngó ra trông cậu ấy như một chiếc cúp treo. Cậu ấy cười, lo lắng và bí ẩn. - Anh trai, anh cho ít khoảng trống.
- Hử?
- Anh đang xuất hiện trong các lá bài. Anh ở quá gần. Hãy cho cô ấy như... - Cậu dừng lại - Vâng, như thể, năm phút.
- Tôi ổn khi ở đây.
- Không, anh trai. - Cậu ấy nói với cái vặn đầu chầm chậm. - Anh thực sự không ổn khi ở đây. Em nhận thấy nó bị che kín.
- Tôi là anh trai con bé. Hãy để tôi...
- Đó là quan điểm của anh, anh ở quá gần. Anh đang làm cho mọi việc trở nên tối tăm.
Cậu ấy nhăn nhó. - Hãy để cô ấy giải quyết được không?
Hai tay cậu ấy luồn qua tấm rèm. Cậu ấy đập vào vai tôi - Hãy đến gặp Thom. Chúng tôi đã nói chuyện với ông ấy về anh và ông ấy muốn nói chuyện với anh. Nghiêm túc đấy, đi đi. Hãy cho chúng tôi 5; 10 phút. Được chứ? ông ấy ở trong xe RV lớn với những con chim đậu ở trên nóc. - Tay cậu ấy biến mất và xuất hiện trở lại với vài đồng đô la nhàu nhĩ. Cậu ấy dúi tiền vào tay tôi và đẩy nhẹ lưng tôi. - Hãy mua ít đồ ăn.
Khi tôi tập tễnh bước đi, cậu ấy hỏi chuyện gì đã xảy ra với chân của tôi. - Ổ gà, - Tôi đáp lại.
- Này, - cậu ấy nói to - nếu anh vung tay phải rộng hơn, mắt cá chân anh sẽ nhẹ nhàng hơn phải không? Đi chéo, anh trai. Hãy nghĩ đến đi chéo. - Tôi không muốn làm vậy, nhưng khi tôi đi về phía mùi bánh rán tôi thấy rằng tôi đang vung tay phải rộng hơn.
Mặt Enola đã không ổn khi nhìn tôi. Cách đầu con bé bật lại, không kiểm soát, không nằm, chỉ là giọng nói đó. Có gì đó rất không đúng. Chết đuối là sai. Tôi cần nói chuyện với con bé và có lẽ tôi cần nói chuyện với Thom Rose.
Chiếc RV như Doyle nói vượt qua những chiếc xe ở phía sau lô đất này, to lớn và được dán đầy hình con vịt đang bay. Tôi dựa vào nó, giảm bớt trọng lượng ở chân và gõ cửa. Một người đàn ông hói đầu nhỏ nhắn trả lời. Ông ấy mặc một chiếc áo sơ mi cổ bẻ, quần soóc và đi dép quai hậu. Những nếp nhăn sâu ở miệng. Đôi mắt ông được đóng khung bởi những nếp nhăn do nheo mắt nhìn trong suốt quãng đời lái xe dưới ánh mặt trời. Tôi không biết tôi nghĩ một ông chủ lễ hội trông như thế nào, nhưng ông ấy trông như ông chú của ai đó.
- Ông có phải là Thomas Rose?
- Ai muốn biết vậy? - Ông nhíu mày và trông như thể tôi sắp bị một cánh cửa đập vào mặt. Sau đó đột nhiên ông ấy cười và mở cửa. - Anh là Simon Watson phải không? Đã có ai nói với anh rằng anh rất giống em gái anh chưa?
Bên trong xe đầy sách báo, những thứ trông như chồng hóa đơn.
- Ngồi đi, ngồi đi. - Ông ấy nói khi chỉ một chiếc ghế bên cạnh một chiếc bàn gấp - Enola nói anh đang tìm việc.
Tôi đang tìm việc sao? Công việc ở thư viện nhưng lại không phải công việc
- Đúng vậy.
- Cô ấy nói anh là một người bơi lội. - Ông ấy mở một lon soda, rót cho ông một cốc và đưa cho tôi một cốc - Đã khen anh rất nhiều. Nói rằng anh có thể nín thở khoảng mười phút.
- Có đi có lại.
Ông ấy uống soda một lúc, ngẫm nghĩ. Một ngón tay nhuộm vàng gõ lên bàn như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, một cái bút chì, một điếu thuốc.
- Đã lâu rồi chúng tôi không có vận động viên bơi lội giỏi nào, ngoại trừ một người nín thở, một người bơi lội, đó là một buôn bán khó khăn cho một người đàn ông. Chưa nói đến việc chúng ta không thể làm công việc mà luôn luôn là phụ nữ làm. Người cá. Để một cô gái xinh đẹp trong một bể tắm nhỏ, tóc dài, một ánh mắt lén nhìn ở đây ở kia.
- Tôi biết. - Mẹ tôi là một vũ nữ thoát y của lễ hội. - Enola nghĩ tôi quan tâm, nhưng tôi đã nói với con bé tôi không nghĩ nó sẽ có hiệu quả.
- Ồ không, tôi quan tâm. Tôi chỉ mất một phút để tìm hiểu. Em gái của anh là một cô gái giỏi. Nếu cô ấy hạnh phúc khi anh ở bên và tôi chảng mất gì, tôi không hiểu tại sao không nhỉ. Đó là một khoảng thời gian thực sự dài kể từ khi tôi thấy một người bơi lội. Có những cô gái Weeki Wachee lặn xuống ở Florida, nhưng họ không giống nhau. Anh không cần một cái ống khí đúng không?
- Không, thưa ông. - Tôi có thể thử. Chỉ trong một thời gian ngắn thôi, hãy xem sự chệch hướng này cảm thấy như thế nào.
- Tốt. Tốt hơn theo cách đó, công việc sạch sẽ hơn. Chúng ta có thể làm lại bồn nước, có lẽ vậy. Dầu sao anh chàng chết tiệt đó thật khó chịu. Nếu anh ta là một anh chàng khác thì không thành vấn đề, anh ta luôn khó chịu.
Ông ấy nghiến răng, sau đó phồng má lên. - Người cá giỏi nhất mà tôi từng thấy hồi tôi còn nhỏ. Tuyệt đẹp. - Ông ấy vẽ phác thảo cô ấy bằng tay - Cũng là một thợ lặn. Anh không lặn được đúng không?
Tôi không biết. Có lẽ, nhưng không, hiện tại tôi không lặn. Tôi nói với ông ấy như vậy.
- Xấu hổ. Là điều gì đó, - Ông ấy nói - cô ấy nhảy xuống bồn nước kính này mà rốt cuộc không bắn tý nước nào và ở dưới đó lâu đến mức anh có thể nghĩ cô ấy đã chết hay mọc mang. Bộ đồ bơi màu trắng được làm như mũi tàu. - Ông ấy thì thầm - Bố mẹ tôi không cho phép tôi có được những bức vẽ. Verona Bonn đẹp hơn cả một bức tranh vẽ.
Tôi giấu phản ứng của mình. - Tôi nghĩ tôi đã nghe về bà ấy. Ông biết chuyện gì đã xảy ra với bà ấy chứ?
- Bận rộn với việc dạy hổ, tôi nghĩ vậy. Mang thai. Điều đó sẽ khiến một người cá mất việc nhanh.
Verona đã yêu, giống mẹ tôi, sau đó bị chết đuối. Không khác mẹ tôi, không khác bất cứ người phụ nữ nào khác. Mỗi người đều bỏ con cái lại đằng sau, hai đứa con trong trường hợp của mẹ tôi.
- Điều này nghe có vẻ hơi lạ nhưng Enola nói đến việc anh cho cô ấy xem thứ gì đó trong cuốn nhật ký của anh? Khoảng thời gian ngắn ngủi trước đây ai đó đã gửi cho tôi một bản thảo mà tôi nghĩ thuộc về một lễ hội. Tôi muốn có gì đó để so sánh với nó.
Thom ngả người ra sau. Nét mặt ông ấy không thể hiện gì và ông bắt đầu nghịch chiếc gạt tàn rỗng. - Anh sẽ không cho ai khác xem thứ gì đó mà người ấy không phải người của gia đình anh. - Ông nói.
Vậy, Enola là gia đình. - Tất nhiên rồi. Tôi hiểu. Không có hại gì.
Chúng tôi lại tiếp tục câu chuyện nhẹ nhàng, thảo luận với tôi về công việc của tôi cho tới khi chúng tôi có thể đưa ra một tiết mục. Cưỡi ngựa, gãy lưng. Tôi muốn trở lại với Enola.
Tôi đến gần cửa khi Thom nói:
- Không phải ngẫu nhiên anh là con của Paulina Tennen đấy chứ?
Tôi dừng lại. - Sao cơ?
- À, tôi nghĩ vậy. Em gái anh nói mẹ cô ấy là diễn viên, nhưng bà ấy thực sự không đặc biệt. Anh và em gái anh, anh trông rất giống bà ấy. Thật kỳ lạ. Tôi đã vô tình gặp bà ấy cách đây rất lâu rồi, hồi cha tôi điều hành mọi việc. Tôi nghĩ bà ấy đang làm việc cùng với một ảo thuật gia. Bà ấy dường như thực sự rất tốt. Cũng rất xinh đẹp. Khó mà quên được một khuôn mặt như vậy. Anh đã nói ai đó đã gửi cho anh một cuốn sách về biểu diễn phải không?
Tôi gật đầu.
- Thật kỳ quặc. Trừ phi nó liên quan đến mẹ anh, một trong những chương trình của bà ấy. Không phải là Lareille chứ?
Tôi lắc đầu.
- Tôi cũng đã nghĩ là không. Theo tôi được biết Michel vẫn đang nỗ lực.
Ông ấy gãi cổ. - Anh có biết tại sao họ gửi nó cho anh không?
- Ông ấy nghĩ nó có thể thuộc về một thành viên trong gia đình.
Ông ấy cắn môi, để lộ một chiếc răng ố vàng vì thuốc lá. - Những cuốn sách luôn ở bên một show diễn. Nếu ai đó lảng vảng quanh đó lấy mất nó, điều đó có nghĩa show diễn bị phá hỏng.
Những trang sách ố nước mượn các từ của ông ấy một cách chính xác không hề có chủ đích. Nếu show diễn này trở thành nạn nhân của một trận lụt nó cũng có thể giải thích sự biến mất của Koegig.
- Nó rất cũ. - Tôi nói - Đầy những hình ảnh. Đa phần là hình của các lá bài tarot.
Thom Rose cười. - Và hãy để tôi đoán. Em gái anh sẽ không nói với anh bất cứ điều gì về chúng.
Tôi thọc sâu hai tay vào túi. - Chính xác.
Ông ấy cười khô khốc. - Đúng vậy. Cô ấy rất kín tiếng. Xin lỗi, nhưng với tôi, anh đen đủi. Tôi không biết nhiều về những lá bài ngoại trừ em gái anh biết rõ về chúng. Tôi thích cô ấy. Giữ cô ấy vui vẻ là giữ cho anh chàng Điện vui vẻ, và điều đó có lợi cho tôi. Anh chàng đó là một mỏ vàng.
Ông ấy mở cửa xe RV và tiễn tôi ra ngoài - Hãy nói với cô ấy tôi đã nói tôi sẽ tìm cách nhận anh như thế nào.
Tập tễnh trở lại chỗ Enola, tôi tự hỏi Thom sẽ nói gì nếu tôi nói với ông ấy rằng Verona Bonn là bà của tôi, rằng bà tôi và mẹ tôi cả hai đều chết đuối. Nhưng hãy kín tiếng chuyện của gia đình trong số những chuyện khác.
Tôi định đi vào lều của Enola khi hai cô gái tóc đuôi ngựa lao ra ngoài. Họ mất hút trong biển người áo sơ mi và cháy nắng.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy? - Tôi hỏi khi vén rèm.
Enola quay nhanh về phía tôi. - Chết tiệt anh nghĩ gì khi anh xâm nhập vào khi em đang đọc lá bài? Em không can thiệp vào công việc của anh và làm mọi việc rắc rối. ồ, chờ đã. Đúng vậy. Anh không có việc. Và chuyện gì đã xảy ra với chân anh vậy?
- Rắc rối sàn nhà. - Tôi thở dài. Không khí ngột ngạt, với mùi thuốc đinh hương thoang thoảng. Doyle ngồi tư thế hoa sen trên đất bên cạnh chiếc bàn, một bóng đèn vàng xoay quanh tay của cậu ấy. Dấu hiệu không thoải mái duy nhất của cậu ấy là một cái nhíu mày, kéo các đầu xúc tu sát lại qua hai má. Enola lấy một chiếc túi dưới bàn, thọc tay vào trong và lấy ra một cái bánh rán, đang chảy mỡ và đường. Con bé nhét vào miệng, nhai như con sóc chuột.
Nhai khoảng một nửa con bé hỏi:
- Em nghĩ anh không đến. Tại sao anh đến đây?
- Chết tiệt em làm các cô gái này sợ hãi. Và cái gì với giọng nói đó vậy?
- Bỏ việc trả lời các câu hỏi bằng các câu hỏi đi, - Con bé nói và lau sau gáy. - Trời nóng kinh khủng. Em muốn đi bơi. Giọng nói đó là một phần của thoả thuận trong một thời gian.
- Còn cậu ấy? - Tôi gật đầu về phía Doyle.
- Chỉ là một việc chúng em đang cố gắng thử, - Con bé nói.
- Kiếm được nhiều tiền hơn, - Cậu ấy nói mà không mở mắt.
- Thêm phần bí ẩn. Con bé nói.
- Những điều em nói với các cô gái? Cũng bí ẩn sao?
- Không biết anh đang nói về cái gì. - Im lặng giận dữ.
- Frank đã quan hệ với mẹ. - Bóng đèn ngừng xoay.
- Mẹ kiếp. - Enola nói. Tôi nói với con bé rằng Frank đã kể cho tôi, về việc họ gặp nhau như thế nào, họ ở với nhau bao lâu. về ngôi nhà. Enola khía trên mặt thẻ bài bằng móng tay của mình. Lá bài người treo, một hình ảnh lộn ngược được treo trên cây thánh giá bằng một chân, gần giống như Thánh Peter. Không phải những lá bài dễ uốn mà con bé giữ trong túi váy; những lá bài này cứng, mặt sau kín hoa irít.
- Chết tiệt. Đúng vậy, chuyện này gây áp lực cho anh và Alice. Chết tiệt, hãy chờ xem. Chị ấy không phải là em gái anh đấy chứ?
- Không, Lạy Chúa, không! Mẹ đã cắt đứt với ông ta.
- Ồ, ít nhất thì bà ấy cũng làm một việc đúng. - Con bé cười nhếch miệng và một giọt mồ hôi nhỏ lăn từ miệng con bé xuống.
- Chim Nhỏ, - Doyle nói.
- Hãy cho em một phút, được chứ? - Cô ấy lầm bầm.
- Ông ấy đá chúng ta ra khỏi nhà. - Tôi nói.
- Vậy, đi cùng với chúng em. Anh đã nói chuyện với Thom chưa? - Con bé gác chân lên bàn. Chân trần và bụi bám vào các ngón chân. Một ánh sáng trắng lọt vào trong lều.
- Ra ngay! - Con bé hét lên - Esmeralda đang bận.
Tấm rèm lập tức đóng lại. Doyle bật dậy để đuổi theo khách hàng. Đôi dép tông của cậu ấy biến mất dưới tấm rèm. Chỉ còn lại chúng tôi, chúng tôi nhìn nhau chăm chăm.
- Được rồi, chết tiệt. - Con bé nhay nhay phần da ngón tay cái, lá bài gần như chạm vào miệng.
- Em biết Frank có gì đó với ngôi nhà, nhưng em không bao giờ hiểu tại sao. Lạy Chúa! Thật kinh khủng.
Con bé cựa quậy. Con bé đặt lá bài Người treo vào cỗ bài, xoè ra, rồi xếp bài lại và búng lá bài bằng khớp đốt ngón tay.
- Em thực sự tiếc về Alice. Việc này làm cho mọi thứ trở nên kỳ cục. Anh sẽ nói chuyện với chị ấy chứ?
Tôi thậm chí không nghĩ đến việc đó, đó là một tổn thương mà không ai trong chúng tôi muốn. Lần cuối cùng cô ấy thấy tôi khi tôi bị thâm tím và ở trong căn nhà sập xệ. Cô ấy sẽ không khóc nếu tôi nói với cô ấy, điều đó không giống cô ấy, nhưng cô ấy sẽ đóng sầm cửa vào mặt tôi? Hoàn toàn. Sau đó cô ấy sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào?
- Anh không biết liệu anh có phải nói hay không. Anh có nhiều việc phải tìm hiểu trước.
- Đúng vậy. Chết tiệt. Anh sẽ ở đâu? Em muốn mời anh ở lại nhưng chúng em chật chội. - Cô ấy nhún vai.
- Em có một nơi ở? - Đây là tin.
- Doyle và em có một xe moóc nối với xe của anh ấy. Thỉnh thoảng chúng em đi theo Rose bằng xe đó.
- Ồ.
Con bé bắn cỗ bài giữa hai bàn tay theo hình vòng cung. - Việc giữ đồ trong xe của anh ấy sẽ luôn khó khăn, những bóng đèn luôn bị vỡ.
Con bé vẽ một đường trong không khí. - Chúng em có xe moóc. Có lẽ chúng em có thể tìm gì đó cho anh.
Tôi đã không nghĩ con bé có một ngôi nhà. Không phải con bé mà là chúng, cả hai. Tôi luôn hình dung Enola cô đơn, nhưng con bé hoàn toàn có đôi. Chúng đưa bài qua lại như đang nói chuyện. Tôi không có ngôn ngữ như vậy, dù tôi là thủ thư hơn mười năm, mọi thứ được phân loại. Chúng là gì? 400 dành cho ngôn ngữ, 300 dành cho xã hội học, 900 cho lịch sử của con bé, chúng tôi; dù có gì đó về chúng cầu xin 200 và sự nhiệt tình tôn giáo.
- Anh trai, - Con bé nói - Anh ổn chứ?
- Anh thấy điều gì đó rất kỳ lạ. Mẹ mất ngày 24 tháng 7, bà cũng vậy. hơn thế nữa, Thom đã xem chương trình biểu diễn của bà chúng ta, thật kỳ quặc nhưng thậm chí đó không phải phần kỳ lạ.
Tôi đang vội vàng nhung tôi không quan tâm.
- Anh đã xem kỹ cuốn sách Churchwarry đã gửi cho anh, và sau đó là một chồng sách và các bài báo mà Alice và anh đã tìm thấy, giấy báo tử, báo chí hồi đó cách đây rất rất lâu rồi. Anh lần trở lại cho đến khi anh tìm thấy những cái tên có trong cuốn sách này. Họ chết vào ngày 24, tất cả những người phụ nữ, họ hàng của mẹ. Tất cả bọn họ đều chết đuối và họ chết đuối vào ngày 24 tháng 7.
Con bé bất động. - Thế là đủ. Anh nghĩ tất cả chúng ta sẽ chết đuối, đúng không? - Con bé lắc đầu - Đó là sự xuyên tạc. Chính anh muốn nghe những điều như vậy, những điều chết tiệt. Anh đã ở một mình trong ngôi nhà mà đã quá tồi tàn. - Con bé nhìn xuống bàn tay mình, các lá bài của mình. - Anh nghĩ chúng ta sẽ cũng như bà.
- Không. - Tôi nói và hy vọng rằng có một giây nào đó con bé tin tôi.
- Anh là người nhảm nhí nhất. - Chiếc ghế của Enola đẩy nhẹ về phía trước và con bé thở dài - Mẹ thực sự rất buồn, đúng không? Một nỗi buồn không thể chịu nổi. Em đã nói với anh cuốn sách đó vớ vẩn. Hãy quên nó đi. Hãy lấy đồ của anh, quay lại đây và chúng em sẽ thu xếp một chỗ cho anh tối nay. Hãy ra khỏi căn nhà chết tiệt đó. Nếu Frank muốn nó, hãy để ông ấy có nó, nó đầy người chết và nó sẽ bị sập.
Con bé đưa tay siết chặt tay tôi, di di các khớp đốt ngón tay với nhau.
- Hãy nhìn xem, em xin lỗi nếu em đã bỏ lại anh một mình lâu như vậy. Em xin lỗi, được chứ? Hãy lấy đồ của anh. Hãy mang đồ đến đây. Đừng mang cuốn sách.
Con bé trông rất nghiêm túc, như thể tôi là vấn đề, như thể con bé thực sự không làm kinh hãi cuộc sống của hai cô gái kia - Chuyện gì xảy ra với việc bói bài của em?
- Chẳng có gì. - Con bé nói, quá nhanh - Thỉnh thoảng nó xảy ra khi ai đó làm gián đoạn việc bói bài. Sự lộn xộn tăng lên làm hỏng nó. Nhắc đến, - Con bé phẩy tay - Em cần dọn phòng.
- Anh đã xem kỹ cuốn sách. Anh thấy em đã làm gì.
- Em làm gì?
- Em đã làm hỏng nó. Em đã xé từng bản vẽ của các lá bài tarot và anh biết tại sao.
- Em sẽ không tranh cãi với anh. - Con bé chỉnh lại khăn và lau lớp kẻ mắt màu đen, làm cho nó tệ hơn hoặc đẹp hơn. Chúng tôi nhìn chăm chăm vào nhau. Doyle lướt nhanh vào lều. Cậu ấy nhìn đi nhìn lại giữa hai chúng tôi trước khi lẻn sang phía em gái tôi.
- Anh trai, anh cần buông bỏ.
Cánh tay cậu ấy tạo thành một con bạch tuộc đen lớn vòng quanh vai con bé mà trông như nó có thể siết cổ. Con bé đặt tay lên khuỷu tay cậu ấy và chính sự đụng chạm đơn giản này cho thấy rõ ràng là bất kể buổi biểu diễn nào cậu ấy đều làm vì con bé, lái xe hàng dặm, hay bất kể con bé có thể nói gì về cậu ấy. Con bé yêu Doyle. Chúng có một nơi ở, một cuộc sống và tôi ở ngoài nó.
- Được rồi. - Tôi đáp.
- Hãy lấy mọi thứ của anh và trở lại đây. Anh hứa đi? Hãy tránh xa Frank. - Con bé nói.
- Hãy dựng trại trong xe của anh. Em đã làm việc đó. Đó không phải là việc khó khăn. - Doyle nói.
Họ lần lượt nói về việc thu xếp một chỗ cho tôi, mọi thứ sẽ tốt đẹp như thế nào. Nhưng tôi nhìn Enola và thấy thấp thoáng cái bóng sợ hãi, con bé có thể nói dối với chính mình, nói dối vì Doyle, nhưng con bé đã nghe tôi nói. Con bé sợ hãi.
- Anh sẽ trở lại sau. - Tôi nói khi rời khỏi căn lều. Tôi cần biết làm gì với Alice. Tôi cần gọi cho Churchwarry.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuốn Sách Tiên Tri
Erika Swyler
Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler
https://isach.info/story.php?story=cuon_sach_tien_tri__erika_swyler