Chương 19
hưng chuyện gì xảy ra với cháu vậy, Ernest? Mặt cháu tái mét đi này!
- Aaaa!... Do cái mặt nạ, thưa nhạc mẫu! Con cứ tưởng mình sẽ chết khiếp mỗi khi nhìn thấy nó.
- Cái mặt nạ do Vincent phát minh làm cháu sợ đến vậy sao? - Lucrèce ngạc nhiên.
- Nhưng sao anh ấy lại chế tạo ra những thứ đáng sợ như vậy ạ? - Người thanh niên gác nghĩa địa run rẩy và ngồi xuống bậc thang để trấn tĩnh lại.
- Do thằng Alan nhà bác (thằng bé đáng thương, chỉ mong là...) trước khi đi học khóa huấn luyện đã khuyên anh trai nó giải tỏa những lo lắng bằng việc chế tạo những chiếc mặt nạ hình quỷ trong ác mộng.
- Nghe hay nhỉ... Híc...
- Chồng tương lai của con dễ xúc động lắm, - Marilyn phấn khích ngồi xuống bên cạnh cậu ta và ôm vào lòng. - Anh yêu...
- Xem nào, cũng là một người gác nghĩa địa thế mà... - Mishima cũng tiến lại gần bình luận.
- Nhưng ở đây lại là... Vincent chắc phải đi khám đấy! - Người yêu của con gái nhà Tuvache thanh minh. - Bởi vì chuyện nghiêm trọng đấy...
- Ô ồ, - Lucrèce trấn an, - cuối cùng nó cũng thèm ăn và bây giờ nó rất háu ăn mà. Như thế cũng tốt rồi. Cháu biết không Ernest, trong gia đình họ Tuvache, chúng tôi không ưa lắm... những tên bác sĩ tâm thần...
- Nhưng dù sao cũng nên... Híc... Liệu bác có thể cho cháu một ly rượu mạnh?
- Rượu gì? À không, hai bác không có bán thứ này, - Mishima lấy làm tiếc. - Ngược lại, những chiếc mặt nạ, bác đang tự hỏi liệu chúng có làm những người yếu tim sợ không... phải thử để biết! - Ông ấy kết luận như vậy, cùng lúc đó bộ xương bằng ống sắt dùng làm chuông ở cửa ra vào vang lên.
Một người đàn bà tròn trịa tóc xoăn bước vào.
- Ồ bà Phuket-Pinson! - Lucrèce cất tiếng và bước về phía bà ta. - Bà ghé qua để lấy tiền chúng tôi thiếu ở hàng thịt phải không?
- Ồ không, không phải thế. Tôi đến cho tôi...
- Vậy à? Nhưng chuyện gì xảy ra thế?
- Tôi vừa biết được từ khi tôi bệnh, chồng tôi và con nhỏ phục vụ ở Vatel có quan hệ với nhau. Nên tôi muốn đoạn tuyệt cuộc sống này. Hơn nữa tôi cũng đã mệt mỏi với những vấn đề về sức khỏe...
- À, đúng rồi... những vấn đề về tim mạch, tôi nghĩ thế... - Mishima thì thầm một cách giả tạo, bước đến tay cầm túi đựng chiếc mặt nạ của Vincent bên trong. - Nghe nè bà Phuket-Pinson, bà hãy nhắm mắt và đừng gian lận để tôi kiểm chứng một thứ...
Bà bán thịt béo tròn, vâng lời và làm theo như một con vật trong lò mổ, mí mắt với hàng lông mi dài khép xuống. Mishima cột những sợi dây của chiếc mặt nạ to đùng vào phía sau gáy bà ta rồi giơ một cái gương trước mặt bà bán thịt chết:
- Giờ bà hãy nhìn mình.
Bà Phuket-Pinson mở mí mắt và thấy diện mạo mới của mình trong chiếc gương đứng:
- Aaaa!...
Hai cái má bằng xương gia cầm do Vincent nhặt và nạo vét thùng rác của nhà bếp, trên trán và dưới cằm dán cái giẻ lau rách rưới, cái mũi bằng mỏ gà đang hét. Ở mỗi bên, những con mắt là những chiếc chong chóng màu xanh hồng như người ta thường bày bán từ xa xưa xung quanh các hồ nước trong công viên. Chúng quay tròn và phát ra tiếng nhạc. Răng là hai tràng hoa chớp sáng ánh đèn của đồ trang trí cây thông Noel chạy bằng pin ở giữa đôi môi bị tàn phá do những mảnh vỡ xương cừu đâm xuyên qua da! Những giấc ngủ của Vincent hẳn không phải là yên bình. Sự tái hiện những cơn ác mộng của nó đã làm khiếp sợ bà hàng thịt bị chồng cắm sừng và bị bệnh tim mạch khi thấy mái tóc bù xù của mình như một mớ len đầy màu sắc rải rác những con nhện giả và những loài thú độc khác. Nhờ vào một hệ thống tinh vi, một làn khói thoát ra từ hai con mắt và quay vòng theo chuyển động của chong chóng.
- Aaaa!...
Bà bán thịt té lăn ra và cứng đơ. Mishima quỳ xuống gần bà ta rồi nghiêng người:
- Bà Phuket-Pinson? Bà Phuket-Pinson!
Ông ấy đứng dậy và phải công nhận điều này:
- Nó có tác dụng.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát