Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 18 - Tham Vấn
H
ercule Poirot đã sẵn sàng để dẹp tan một định kiến hẹp hòi mà một bà hiệu ưưởng có thể có đối với người ngoại quốc già cả đi giày da bóng mũi nhọn và để râu mép xồm xoàm. Nhưng ông được một phen ngạc nhiên thú vị. Bà Bulstrode chào ông bằng vẻ tự tin của người từng trải. Ông cũng lấy làm vui lòng vì bà biết rõ về ông.
“Ông thật tốt, thưa ông Poirot,” bà nói, “vì đã gọi điện rất nhanh chóng và xoa dịu lo lắng của chúng tôi. Và còn hơn cả thế, bởi nỗi lo đó còn gần như chưa nảy sinh. Chẳng ai để ý em vắng mặt giờ ăn trưa cả, Julia,” bà nói thêm, quay sang cô bé. “Sáng nay có quá nhiều học sinh được đón về nhà, nên bàn có nhiều chỗ trống, có lẽ nửa số học sinh của trường vắng mặt, nên cô nghĩ, chẳng có ai nhận ra. Đây là hoàn cảnh bất thường,” bà nói, quay sang ông Poirot. “Tôi đảm bảo với ông bình thường chúng tôi không xao nhãng đến thế. Sau khi nhận điện thoại của ông,” bà nói tiếp, “tôi vào phòng Julia và thấy bức thư cô bé để lại.”
“Em không muốn cô nghĩ là em bị bắt cóc, thưa cô Bulstrode,” Julia nói.
“Cô hiểu lắm, nhưng cô nghĩ, Julia ạ, rằng em nên kể cho cô điều em định làm.”
“Em đã nghĩ tốt hơn là không,” Julia nói, và nói thêm một cách bất ngờ, “Les oreilles ennemies nous écoutent.Kẻ thù đang lắng tai nghe chúng ta.”
“Cô Blanche dường như chẳng làm được gì nhiều để cải thiện âm điệu tiếng Pháp cho em,” bà Bulstrode nói, dứt khoát. “Nhưng cô không trách móc gì em đâu, Julia.” Bà chuyển sang nhìn ông Poirot. “Giờ, phiền ông, tôi muốn nghe chuyện đã xảy ra.”
“Bà cho phép chứ?” Hercule Poirot nói. Ông bước đến cửa, mở cửa và nhìn ra. Rồi ông đóng cửa, động tác cường điệu. Ông quay lại, mỉm cười.
“Chỉ có chúng ta,” ông nói bí ẩn. “Chúng ta có thể tiếp tục.”
Bà Bulstrode nhìn ông, rồi bà nhìn về phía cửa, rồi bà lại nhìn ông Poirot. Lông mày bà nhíu lại. Ông nhìn chằm chặp đáp trả. Rất chậm, bà Bulstrode gật đầu. Rồi lấy lại phong thái hoạt bát, bà nói, “Được rồi, Julia, em hãy kể mọi chuyện đi.”
Julia nhanh chóng thuật lại. Vụ đổi vợt tennis, người phụ nữ bí ẩn. Và cuối cùng cô bé phát hiện ra thứ đựng trong vợt. Bà Bulstrode quay sang ông Poirot. Ông khẽ gật đầu.
“Cháu Julia đây đã kể mọi chuyện đúng sự thật,” ông nói. “Tôi đã nhận phần trách nhiệm đối với thứ cô bé mang đến. Nó đã được cất an toàn trong ngân hàng. Do vậy, tôi nghĩ bà cần biết là sẽ không có thêm sự việc đau lòng xảy ra ở đây nữa.”
“Tôi hiểu,” bà Bulstrode nói. “Vâng, tôi hiểu…” Bà yên lặng một lát, rồi nói, “Ông nghĩ để Julia ở lại đây có khôn ngoan không? Hay tốt hơn nên cho cô bé đến nhà dì tại London?”
“Ôi làm ơn,” Julia nói, “hãy để em ở đây.”
“Vậy là em vui khi ở đây?” bà Bulstrode nói.
“Em yêu trường này,” Julia nói. “Hơn nữa, có nhiều chuyện lý thú đang xảy ra.”
“Đấy không phải những chuyện thường thấy ở Meadowbank,” bà Bulstrode lạnh lùng nói.
“Tôi nghĩ giờ Julia không còn gặp nguy hiểm nữa,” Hercule Poirot nói. Ông lại nhìn ra cửa.
“Tôi nghĩ là mình hiểu,” bà Bulstrode nói.
“Nhưng dù sao thì,” Poirot nói, “cũng phải cẩn trọng. Cháu có hiểu cẩn trọng là sao không,” ông nói thêm, nhìn Julia.
“Ý ông Poirot đây,” bà Bulstrode nói, “là ông ấy muốn em giữ mồm giữ miệng về điều em biết. Đừng kể cho các bạn. Em giữ kín được không?”
“Vâng ạ,” Julia nói.
“Quả là một câu chuyện rất hay ho để kể cho các bạn,” Poirot nói. “Thứ cháu tìm thấy trong vợt tennis, ngay giữa đêm. Nhưng có nhiều lí do để không kể chuyện này.”
“Cháu hiểu,” Julia nói.
“Cô có thể tin em không, Julia?” bà Bulstrode nói.
“Cô có thể tin em,” Julia nói. “Em thề có Chúa.”
Bà Bulstrode mỉm cười. “Cô hi vọng mẹ em sẽ sớm về,” bà nói.
“Mẹ em ư? Ồ, em cũng hi vọng vậy.”
“Theo Thanh tra Kelsey cho biết thì cô hiểu rằng,” bà Bulstrode nói, “người ta đang tìm mọi cách liên lạc với bà ấy. Thật không may,” bà nói thêm, “xe buýt ở Anatolia rất hay bị trễ chuyến bất ngờ, và không bao giờ chạy đúng lịch trình.”
“Em có thể kể cho mẹ không?” Julia nói.
“Ồ dĩ nhiên. Julia này, mọi chuyện xong rồi nhé. Giờ em có thể đi được rồi.”
Cô bé đi ra. Cô bé đóng cửa lại. Bà Bulstrode nhìn chằm ông Poirot.
“Tôi nghĩ tôi đã hiểu đúng ý của ông,” bà nói. “Lúc nãy, ông làm bộ đóng cánh cửa kia. Thực ra - ông cố ý để cửa khép hờ.”
Poirot gật đầu.
“Để chúng ta có thể bị nghe lén?”
“Đúng - nếu ai đó muốn nghe lén. Đấy là để giữ an toàn cho cô bé - tin tức sẽ lan đi rằng thứ cô bé tìm thấy đã chắc chắn được gửi vào ngân hàng, và cô bé không giữ nó nữa.”
Bà Bulstrode nhìn ông một lát - rồi bà mím chặt môi.
“Phải kết thúc toàn bộ chuyện này,” bà nói.
“Thế này nhé,” Cảnh sát trưởng nói, “chúng ta sẽ kết hợp các ý tưởng và thông tin có được. Chúng tôi rất vui vì có ông tham gia, ông Poirot,” ông nói thêm. “Thanh tra Kelsey còn nhớ rõ ông.”
“Cũng nhiều năm rồi,” Thanh tra Kelsey. “Chánh thanh tra VVarrender được giao phụ trách vụ án đó. Lúc bấy giờ tôi chỉ là anh lính trơn, biết rõ địa vị của mình.”
“Để tiện lợi chúng ta, cứ gọi quý anh đây là Adam Goodman, ông không biết anh ta, ông Poirot, nhưng tôi tin ông biết rõ sếp của anh ta, ở Đội Đặc nhiệm,” ông nói thêm.
“Đại tá Pikeaway?” Hercule Poirot nói, vẻ trầm ngâm.
“À, vâng cũng lâu rồi tôi không gặp ông ta. Ông ta vẫn ngủ gật như vậy à?” ông hỏi Adam.
Adam bật cười. “Tôi thấy là ông hiểu rõ ông ấy đấy, thưa ông Poirot. Chưa bao giờ tôi thấy ông ấy tỉnh táo cả. Mà lúc ông ấy tỉnh, tôi chỉ bắt gặp có mỗi một lần, thì ông ấy lại không chú ý đến việc đang xảy ra.”
“Anh điểm trúng huyệt rồi đấy, anh bạn. Thật là nhận xét sâu sắc.”
“Bây giờ,” Cảnh sát trưởng nói, “chúng ta hãy đi vào việc. Tôi sẽ không gợi ý hay áp đặt ý kiến của riêng mình. Tôi ở đây để lắng nghe những người đang điều tra vụ này, họ biết gì và nghĩ gì. Trong chuyện này có rất nhiều bên, và một điều có lẽ tôi phải nhắc đến trước tiên. Tôi nói điều này bởi có những lời đề nghị chuyển đến cho tôi từ -ờ - nhiều chỗ cấp cao.” ông nhìn Poirot. “Cứ nói thê này nhé,” ông nói, “rằng có một cô bé - một học sinh - đến gặp ông, kể một câu chuyện thú vị về thứ cô bé tìm thấy trong cán vợt tennis bị đục rỗng. Một câu chuyện rất phấn khích với cô bé. Chúng ta sẽ nói rằng đấy là một lô những viên đá nhiều màu sắc, thủy tinh giả kim cương, giống y như thật - đại khái như vậy - hay thậm chí là đá-bán-quý thường trông hấp dẫn như đá quý. Dù sao, chúng ta hãy nói rằng cô bé rất phấn khích khi phát hiện ra thứ đó. Cô bé thậm chí đã có những ý nghĩ cường điệu về giá trị của nó. Cũng có thể lắm, ông có nghĩ vậy không?” Ông đăm đăm nhìn Hercule Poirot.
“Tôi thấy hoàn toàn có khả năng,” Hercule Poirot nói.
“Tốt,” Cảnh sát trưởng nói. “Vì người mang những viên đá màu ấy về nước Anh mà không hề biết, và không phạm tội, nên chúng ta không nên đặt vấn đề buôn lậu ở đây.
“Vậy chỉ còn câu hỏi về chính sách ngoại giao,” ông nói tiếp. “Như tôi được hiểu, mọi việc hiện nay khá phức tạp. Khi đụng đến lợi ích to lớn về dầu mỏ, trữ lượng khoáng sản, và những thứ như vậy, chúng ta phải đối mặt với chính phủ đương quyền. Chúng ta không muốn có bất kỳ vấn đề khó xử nào nảy sinh. Các vị không thể ngăn tin chuyện giết người được đưa lên báo, và chuyện giết người đã không thoát khỏi mặt báo. Nhưng đến nay, chưa có bài báo nào đề cập đến chuyện châu báu liên quan đến vụ giết người cả. Dù sao thì ở thời điểm hiện nay cũng không nên có.”
“Tôi đồng ý,” Poirot nói. “Ta luôn phải tính đến những phức tạp trong quan hệ quốc tế.”
“Chính xác,” Cảnh sát trưởng nói. “Tôi nghĩ mình đúng khi nói rằng người trị vì đã quá cố của thành Ramat được coi là một người bạn của đất nước chúng ta, và các nhà chức trách muốn rằng mong ước của ông ta liên quan đến bất cứ tài sản nào có thể có ở đất nước chúng ta phải được thực hiện. Tài sản đó trị giá bao nhiêu, tôi nghĩ, lúc này không ai biết được. Nếu Chính phủ Ramat đòi tài sản nào đó mà họ cho là thuộc về họ, thì tốt hơn chúng ta xem như chẳng biết gì về tài sản đó đang ở đất chúng ta. Một sự khước từ rạch ròi sẽ là không khéo léo.”
“Trong ngoại giao, người ta không đưa ra lời từ chối rõ ràng,” Hercule Poirot nói. “Thay vì thế, người ta bảo vấn đề như vậy sẽ được quan tâm hết mực, nhưng vào thời điểm này không ai biết chắc chắn, dù chỉ một chút - như số tiền mà vị vua quá cố của Ramat có thể đã sở hữu. Nó có thể vẫn đang ở Ramat, nó có thể đang được một người bạn tin cẩn của Quốc vương Ali Yusuf cất giữ, nó có thể được cả chục người mang ra khỏi đất nước, nó có thể đang được giấu đâu đó trong chính thành phố Ramat.” Ông nhún vai. “Đơn giản là ta không thể biết được.”
Cảnh sát trưởng cất tiếng thở dài. “Cảm ơn ông,” ông nói. “Ý của tôi chỉ có vậy.” Ông nói tiếp, “thưa ông Poirot, ông có bạn bè ở địa vị rất cao tại đất nước này. Họ đặt nhiều niềm tin vào ông. Họ sẽ muốn giao phó vào tay ông món đồ ấy, một cách không chính thức, nếu ông không phản đối.”
“Tôi không phản đối,” Poirot nói. “Cứ tạm gác việc ấy. Chúng ta còn những chuyện nghiêm trọng hơn phải xem xét, phải không?” Ông nhìn quanh họ. “Hay có lẽ quý vị không nghĩ vậy? Nhưng dù gì, chừng đó tiền đáng so với mạng người hay sao?”
“Ông nói đúng, ông Poirot,” Cảnh sát trưởng nói.
“Ông lúc nào cũng đúng,” Thanh tra Kelsey nói. “Điều chúng tôi muốn là kẻ giết người. Chúng tôi vui lòng được nghe ý kiến của ông, ông Poirot,” anh nói thêm, “bởi vấn đề chủ yếu ở đây là phán đoán và phán đoán, và sự phán đoán của ông cũng tốt như bất kỳ ai, và đôi khi còn hay hơn. Và toàn bộ chuyện này thì rối rắm như tơ vò.”
“Nói hay lắm,” Poirot nói, “ta phải cầm cái mớ tơ vò ấy lên, lôi ra sợi màu chúng ta muốn tìm, ấy là màu kẻ giết người. Phải vậy không?”
“Đúng thế.”
“Vậy hãy kể cho tôi nghe, nếu các vị không thấy quá chán chuyện phải thuật lại tất cả những sự việc đã biết cho đến lúc này.”
Ông ngồi xuống để lắng nghe.
Ông lắng nghe Thanh tra Kelsey, và ông lắng nghe Adam Goodman. Ông lắng nghe tóm tắt ngắn gọn của Cảnh sát trưởng. Rồi ông ngả người ra, nhắm mắt, và chầm chậm gật đầu.
“Hai vụ giết người,” ông nói, “được thực hiện ở cùng một nơi, và gần như trong cùng hoàn cảnh. Một vụ bắt cóc. Bắt cóc một học sinh, người có thể là nhân vật trung tâm của âm mưu này. Trước hết nên tìm hiểu tại sao cô bé bị bắt cóc.”
“Tôi có thể kể lại chính điều cô bé đã nói,” Kelsey nói.
Vậy là anh kể, và Poirot lắng nghe.
“Nghe không hợp lý,” ông than phiền.
“Lúc ấy tôi cũng nghĩ vậy. Thực ra tôi đã nghĩ cô bé chỉ làm ra mình quan trọng thôi.”
“Nhưng thực tế là cô bé đã bị bắt cóc. Tại sao?”
“Đã có yêu cầu tiền chuộc,” Kelsey chậm rãi nói, “nhưng…” anh ngập ngừng.
“Nhưng anh nghĩ là giả tạo sao? Chúng dường như chỉ nhằm gia cố cho giả thiết bắt cóc?”
“Đúng vậy. Thỏa thuận không được thực hiện.”
“Vậy Shaista bị bắt cóc vì lí do khác. Lí do nào?”
“Để cô bé buộc phải khai ra nơi - cất giấu kho báu?” Adam gợi ý đầy hoài nghi.
Poirot lắc đầu.
“Cô bé không biết chúng được giấu ở đâu,” ông chỉ ra. “Ít nhất thì điều đó rõ ràng. Không, phải có điều gì nữa…” Giọng ông khựng lại. Ông yên lặng, nhíu mày một vài giây. Rồi ông ngồi thẳng lên, và hỏi một câu.
“Đầu gối cô bé,” ông nói. “Anh có bao giờ để ý đầu gối cô bé không?”
Adam nhìn chằm ông, kinh ngạc.
“Không,” anh nói. “Sao tôi phải vậy?”
“Có nhiều lí do khiến đàn ông nhìn vào đầu gối các cô gái,” Poirot nghiêm nghị nói. “Thật không may, anh lại không nhìn.”
“Có gì kì lạ ở đầu gối cô bé sao? Một vết sẹo chẳng hạn? Hay cái gì đó đại loại như vậy? Tôi không biết được. Phần lớn thời gian các cô bé đi tất dài, và váy của chúng cũng dài quá gối.”
“Trong bể bơi chẳng hạn?” Poirot gợi ý đầy hi vọng.
“Chưa bao giờ thấy cô bé vào đấy,” Adam nói. “Quá lạnh đối với cô bé, tôi nghĩ vậy. Cô bé quen với khí hậu nóng. Ông định nói điều gì? Một vết sẹo? Điều gì đó tương tự chăng?”
“Không, không, không hề. Dù sao, cũng thật tiếc.”
Ông quay sang Cảnh sát trưởng.
“Nếu ông cho phép, tôi sẽ liên hệ với một người bạn cũ của tôi, ngài thị trưởng, ở Geneva. Tôi nghĩ ông ấy có thể giúp chúng ta.”
“Về chuyện xảy ra khi cô bé học ở đó?”
“Có thể lắm, đúng. Ông cho phép chứ? Tốt lắm. Chỉ là một ý nhỏ của tôi thôi.” Ông ngừng lại, rồi nói tiếp: “Mà đến nay thông tin vụ bắt cóc chưa lên báo nhỉ?”
“Hoàng thân Ibrahim yêu cầu gay gắt nhất về điều này.”
“Nhưng tôi nhận thấy một bài bình luận ngắn trên trang báo lá cải. Về một cô bé người nước ngoài rời khỏi trường đột ngột. Một chuyện tình chớm nở, người viết mục ấy đặt giả thiết chăng? Cho sự việc khỏi bị khơi thêm, nếu có thể!”
“Đó là ý của tôi,” Adam nói. “Đấy có vẻ là một hướng tốt.”
“Thật đáng ngưỡng mộ. Nên giờ chúng ta chuyển từ vụ bắt cóc sang vấn đề nghiêm trọng hơn. Vụ giết người. Hai vụ giết người ở Meadowbank.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu
Agatha Christie
Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu - Agatha Christie
https://isach.info/story.php?story=con_meo_giua_dam_bo_cau__agatha_christie