Chương 19: Ôm Đau Thương
ình thường, Mạnh Trọng Cảnh có quan hệ rất tốt với người trong thôn, hắn mượn xe lừa, nhanh chóng mời lang trung tới.
Lang trung vào tây sương phòng, Mạnh Trọng Cảnh đi theo Lâm Trọng Cửu tới phòng chính ngồi, thỉnh thoảng lại liếc về phía sương phòng.
Trong sương phòng, ba mẹ con Liễu thị ngồi vây xung quanh, xem lang trung nắn xương cho Như Nương.
Ống quần bị kéo lên, tất bị kéo xuống mắt cá chân, không cần nói tới ông Lang trung già, ba mẹ con Liễu thị vừa nhìn lập tức cảm thấy kinh ngạc, không ai đoán được người có dung mạo bình thường như Như Nương, lại có làn da trắng như tuyết, trơn nhẵn, nõn nà như mỡ đông, còn đôi chân, rõ ràng chưa từng bó chân, không phải rất tốt, nhưng còn nhỏ hơn cả chân của Lâm Trúc.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm, Như Nương cảm thấy khó xử, cúi đầu, sợi tóc rơi xuống, nhan sắc chỉ có sáu phần cũng biến thành tám phần.
A Kết không nhìn nữa, chuyển sang nhìn sau lưng muội muội, không nhìn Như Nương.
Lang trung còn phải tới nhà khác chữa bệnh, Như Nương bị thương không nặng, chỉ cần bôi thuốc đúng giờ, tĩnh dưỡng thật tốt, ba ngày sau có thể đi lại bình thường.
Như Nương muốn trả tiền khám, thuốc thang nhưng sao Liễu thị có thể để một cô nương đáng thương mồ côi như nàng phải trả tiền, để hai nữ nhi ở lại chăm sóc Như Nương, Liễu thị mời vị lang trung ra phòng ngoài, trả một lượng bạc, sau đó tiễn ông ấy ra cửa. Hai người vừa ra khỏi sương phòng, Mạnh Trọng Cảnh lập tức đuổi theo, muốn hỏi phí khám bệnh, bị Liễu thị lườm một cái, Mạnh Trọng Cảnh không thể không ngậm miệng.
Lang trung tự cưỡi lừa tới, hai người nhìn theo hắn đi xa, sau đó Liễu thị mới quay vào phòng. Mạnh Trọng Cảnh xấu hổ hỏi: "Thím, con dẫn nàng ấy đến đây đã gây phiền phức ọi người, phí chữa bệnh hãy để cho con trả, nếu không con cảm thấy vô cùng áy náy."
Liễu thị cười: "Ngươi sắp là con rể nhà ta rồi, vẫn còn khách khí với ta thế sao?" Con rể có lòng thương người, cứu người còn tốt hơn so với việc thấy chết mà không cứu.
Mạnh Trọng Cảnh còn muốn trả tiền, A Kết bất ngờ đi ra khỏi phòng, bước chân của Mạnh Trọng Cảnh ngừng lại, ngơ ngác nhìn nàng.
A Kết cắn môi, đi xuống bậc hè.
Rõ ràng trưởng nữ có chuyện muốn nói với Mạnh Trọng Cảnh, Liễu thị vừa tức giận lại cảm thấy thú vị, liếc mắt nhìn A Kết, mỉm cười, đi vào phòng.
"A Kết?" Trong viện chỉ còn hai người, Mạnh Trọng Cảnh rất vui mừng, "Có chuyện gì sao?"
Trong lòng A Kết cảm thấy không thoải mái, cũng không thấy xấu hổ như thường ngày, nàng hỏi Mạnh Trọng Cảnh: "Huynh vừa nói gì với nương ta vậy?"
Nhắc tới chuyện này, Mạnh Trọng Cảnh lập tức thấy xấu hổ, đi một bước, tới gần A Kết, nói nhỏ: "Hà cô nương là do ta đưa về, đã khiến mọi người rước thêm phiền phức, sao ta lại có thể để cho thím trả tiền thuốc thang chứ? Vừa nãy, nàng ở trong phòng, nàng có nghe thấy không, nói cho ta biết, ta trả lại tiền cho thím." Hai người đứng rất gần nhau, nói chuyện giống như hồi nhỏ, lại càng giống như người một nhà đang bàn chuyện với nhau.
Hắn thoải mái không chột dạ chút nào, A Kết nhìn hắn thấy thuận mắt hơn một chút, nhưng vẫn không vui, cố ý hỏi: "Huynh muốn trả tiền giúp nàng ấy? Vậy trên người huynh mang theo bao nhiêu bạc?" Sau khi định hôn Mạnh Trọng Cảnh có giao cho nàng của cải của Mạnh gia, bởi vì chuẩn bị tiệc mừng, tiền hắn để dành cũng chẳng còn bao nhiêu.
Mạnh Trọng Cảnh đâu biết tâm tư của cô nương, hiền lành lôi ra ba lượng bạc vụn: "Lần trước mua đồ, mua ít đi một chút, ta lặng lẽ tích cóp, chờ, chờ sau khi thành thân sẽ giao cho nàng..." Giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng chằm chằm. Tới mùa thu đông, hắn và đệ đệ sẽ lên trấn trên làm việc, phần lớn số tiền kiếm được hắn đưa cho phụ thân, còn lại hắn chừa một chút để làm tiền riêng cho nàng.
Bị hắn nhìn chằm chằm, mặt A Kết nóng lên, nhìn bàn tay to của hắn, lại nhìn hắn, quay đầu nói: "Nếu cho ta, sao bây giờ lại đem ra dùng?" Vừa tức vừa giận, yêu kiều xinh xắn.
"Ta không..." Mạnh Trọng Cảnh há mồm muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy rặng mây hồng trên má nàng, hàm răng cắn vào môi, bộ dáng xấu hổ giận dữ, hắn nhìn tới mức ngây ngốc, ngơ ngác mãi mới phản ứng kịp, cả trái tim nhanh chóng hóa thành vũng nước mềm, có thêm can đảm, nắm tay nàng, nhét bạc vào trong tay nàng, "Cho nàng, A Kết, tất cả ta đều đưa cho nàng, ai ta cũng không cho."
"Ta không cần, huynh đem bạc đi mua thuốc cho nàng ấy đi!" A kết không cầm, xoay người đi. Nàng thà nhà mình trả bạc, chứ không muốn Mạnh Trọng Cảnh phải trả.
"A Kết!" Mạnh Trọng Cảnh khẩn trương giữ chặt tay nàng, nhìn nàng giống như cầu xin. A Kết cúi đầu không cho hắn nhìn, bộ dáng giận dỗi làm nũng khiến nàng càng thêm đáng yêu, ở trước mặt hắn, rất ít khi nàng bày ra dáng vẻ xinh đẹp, yêu kiều như thế. Tim Mạnh Trọng Cảnh nhảy bùm bùm, nắm chặt tay nàng, nhỏ giọng tỏ tình: "A Kết, nàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ thấy nàng ấy đáng thương nên mới giúp nàng ấy một tay, những tâm tư khác, ta đều không có, ta, ta chỉ thích nàng, nàng.."
Lắp bắp nói mãi chưa xong, giọng nói của Lâm Trúc truyền ra từ bên trong. Mạnh Trọng Cảnh vội vàng buông tay, A Kết cũng xấu hổ muốn tránh, nhưng chưa đi được hai bước đã nghe thấy giọng nói kỳ quái của Lâm Trúc: "Mạnh đại ca, Hà cô nương muốn gặp huynh, huynh mau vào đi!"
A Kết dừng lại, quay đầu lại nhìn Mạnh Trọng Cảnh.
Mạnh Trọng Cảnh có chút thất thần: "Nàng ấy gặp ta làm gì?"
"Ta không phải nàng, sao ta biết được?" Lâm Trúc hừ một tiếng, buông mành đi vào.
Mạnh Trọng Cảnh không nhịn được nhìn về phía A Kết, A Kết trợn mắt nhìn hắn,
nhấc chân đi vào phòng. Mạnh Trọng Cảnh có ngốc cũng biết nàng không vui, chạy hai bước túm nàng thật chặt, gần giống như cầu xin: "A Kết, A Kết nàng vào cùng với ta đi, nàng nhìn xem, thật sự là ta không có gì với nàng ấy mà."
A Kết không muốn đi, Mạnh Trọng Cảnh kiên quyết kéo nàng đi, đương nhiên A Kết không khỏe như hắn, nhìn hắn như thế, trong lòng nàng cũng vui hơn một chút, đợi tới cửa, bỏ tay hắn ta, tự nàng đi vào trước. Mạnh Trọng Cảnh nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn đi sau nàng.
Như Nương ngồi trên giường, vừa thấy Mạnh Trọng Cảnh vào, lập tức muốn đứng lên, lại bị Liễu thị nhanh tay đè lại, cười khuyên nàng: "Lang trung nói hai ngày tới ngươi phải tĩnh dưỡng thật tốt, có gì nói cứ ngồi mà nói." Tình huống khi được người cứu, ai cũng muốn cảm ơn một chút, chuyện này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Như Nương nhìn Liễu thị, không thử đứng dậy nữa, nhẹ giọng nói với Mạnh Trọng Cảnh: "Mạnh đại ca, cám ơn huynh, nếu hôm nay không có huynh, chắc ta không sống nổi."
Mắt nàng rưng rưng, Mạnh Trọng Cảnh lại không thèm nhìn nàng, vừa nhìn trộm A Kết vừa nói: "Không có gì không có gì, chuyện đã qua thì cho nó qua, cô không cần để chuyện đó ở trong lòng. Ta, Lâm thúc, Lâm thẩm đều là người lương thiện, cô cứ yên tâm dưỡng thương ở đây, sau khi vết thương tốt lên thì tính tiếp."
"Ừ, ta biết." Như Nương cúi đầu đáp, quay sang nói với Liễu thị: "Ở thêm nhiều ngày như thế, Như Nương lại gây thêm phiền phức cho thím rồi, đại ân đại đức của cả nhà thím và Mạnh đại ca, Như Nương ghi nhớ suốt đời."
Liễu thị dịu dàng khuyên nàng vài câu, bề ngoài vẫn là những câu khách sáo.
Mạnh Trọng Cảnh thấy bản thân không còn chuyện gì nữa, chào rồi rời đi, trước khi ra cửa, Mạnh Trọng Cảnh lặng lẽ lườm A Kết. A Kết rũ mắt nhìn mặt đất, giả vờ không biết hắn đang nhìn mình, tới khi Mạnh Trọng Cảnh tức giận bỏ đi, lúc ấy miệng nàng mới hơi nhếch lên.
Liễu thị cũng không ngồi lâu, sau khi Liễu thị đi, trong phòng chỉ còn ba vị cô nương. Như Nương cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, A Kết thấy vừa nãy, nàng ấy cũng không lộ ra điều gì bất thường với Mạnh Trọng Cảnh, có lẽ là khi biết hôn sự của nàng và Mạnh Trọng Cảnh lên cắt đứt tâm tư, lại không đành lòng để nàng đơn độc, thỉnh thoảng nói với nàng hai câu. Như Nương trả lời rất khách khí, A Kết hỏi nàng đáp, không hỏi nàng cũng không ồn ào, im lặng, không hề khiến người ta thấy ngứa mắt.
Như Nương và tỷ muội A Kết cùng ăn cơm chiều, hiển nhiên lúc đi ngủ cũng cùng nằm với nhau trên một chiếc giường đất.
Lâm Trúc thích ngủ ở đầu giường, nơi đó gần lò sưởi, A Kết nằm phía ngoài, Như Nương ngủ cạnh nàng.
Lâm Trúc chui vào trong chăn làm ổ ở trong đó, nằm nghiêng nhìn hai người đang nằm bên cạnh. Có lẽ là nhìn trưởng tỷ nhà mình thành thói quen, nàng lại cảm thấy tuy Như Nương không đẹp bằng trưởng tỷ nàng, nhưng trên người nàng ấy có một loại mùi vị không thể nói nên lời, không phải dung mạo, mà là từng cử chỉ hành động, khiến người nhìn không thể dời mắt.
Tuy không thích đối phương nhưng trời sinh, cô nương lại thích chưng diện, có một số việc không nhịn được mon men tới hỏi thăm. Sau khi tắt đèn, Lâm Trúc tò mò hỏi: "Hà tỷ tỷ, tỷ là cô nương ở trong thành sao?" Trước kia, xem trong sách, thấy người ta khen ngợi mỹ nhân Giang Nam dịu dàng như nước, chẳng lẽ khí chất khiến người ta thương tiếc của Như Nương là loại khí chất mà chỉ nữ tử Giang Nam có hay sao?
Một lát sau, Như Nương mới nói: "Ừ, gia phụ là thương nhân, đáng tiếc gia cảnh sa sút, sau đó lại gặp tai họa..."
Lâm Trúc hiểu rõ: "Không trách được, cử chỉ của tỷ đẹp như thế, có phải tỷ được ma ma dạy lễ nghi hay không?"
Như Nương "ừ" một tiếng, nhìn bầu trời tối đen ở bên ngoài nói: "Nhưng học rất vất vả, ta căn bản không muốn học."
Nữ nhân đều là hoa, tỷ muội Lâm gia là đóa hoa sinh ra và lớn lên một cách ung dung tự tại ở trên núi, cha mẹ yêu thương không quản lý các nàng. Còn nàng, nàng là được nuôi trong bồn kiểng ở trong phòng, người khác muốn biến nàng thành bộ dạng gì, nàng cũng nhịn được, người ngoài chỉ thấy nàng đẹp, lại không biết nàng phải chịu bao nhiêu đau đớn.
Nàng không muốn cướp đoạt với A Kết, nhưng A Kết lại có người tốt hơn chờ nàng ấy, Mạnh Trọng Cảnh là hy vọng duy nhất để nàng có thể trở về núi, về với tự do.
Như Nương lật người, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
A Kết nghe thấy tiếng động ở bên trái, vươn cánh tay vỗ muội muội một cách lặng lẽ, bảo nàng không nên hỏi nữa.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Như Nương hoạt động không tiện, A Kết giúp nàng rất nhiều, Như Nương dịu dàng cảm ơn. Nàng không nói tới Mạnh Trọng Cảnh, khi Lâm Trúc cố ý nhắc tới hắn Như Nương cũng không tỏ ra tò mò, hai tỷ muội A Kết cũng không đề phòng nàng như hôm qua. Sau khi ăn xong, ba cô nương ngồi cùng một chỗ nói chuyện, ở chung với nhau cũng coi như hòa hợp.
Liễu thị thỉnh thoảng tới ngồi một lát, lúc nói chuyện không tránh được đề cập tới chuyện sau này Như Nương định thế nào. Như Nương lắc đầu tỏ ý không biết, Liễu thị lại hỏi tới người thân của nàng ở Đăng Châu, Như Nương nói, hiển nhiên là Liễu thị chưa nghe bao giờ, đi ra khỏi thôn hỏi xung quanh, cũng chẳng có ai biết. Liễu thị nhiệt tình, cố ý đi một chuyến lên trấn trên, nhờ hai vợ chồng em gái lưu ý giúp đỡ. Ở trong thành, Chu Bồi có chút tiếng tăm, quen biết tương đối rộng, nhưng chuyện này không phải là chuyện ngày một hai ngày là có thể có tin.
Đối với chuyện này, Như Nương vô cùng biết ơn, tuy nàng biết chắc chắn Chu gia sẽ chẳng hỏi thăm được điều gì.
Ba ngày sau, vết thương ở chân Như Nương cũng tốt lên, muốn lên đường, Liễu thị biết nàng không chỗ để đi, có lòng tốt khuyên nàng: "Nếu không ngươi ở đây thêm mấy ngày nữa, nhỡ trấn trên có tin tức thì sao? Ngươi cứ yên tâm ở đây, coi như cho hai tỷ muội A Kết có thêm bạn."
A Kết cũng mở miệng giữ lại. Ba ngày này, Mạnh Trọng Cảnh cũng không tới, Như Nương cũng không hỏi thăm, từ lâu, nàng đã không còn loại tâm trạng đau đớn này. Dù sao Như Nương là người có nguồn gốc từ trong thành, Mạnh Trọng Cảnh, mặc dù mình rất thích, nhưng hắn cũng chỉ là người thô thiển, có lẽ người ngoài biết ơn, trong lúc nhất thời mà thấy động lòng nhưng chưa hẳn sẽ khiến mình vừa mắt.
Lòng tốt không thể từ chối được, Như Nương tiếp tục ở lại Lâm gia.
A Kết lấy ra một bộ quần áo đơn của bản thân đưa cho Như Nương, để nàng tắm rửa.
Khi nhận quần áo A Kết đưa, Như Nương cực kì xấu hổ, nghĩ rồi nói: "Đại cô nương, trên người ta còn chút bạc, ta muốn lên trấn trên mua ít vải, mặc quần áo của cô, ta rất áy náy."
A Kết tỏ ý không sao nhưng Như Nương kiên quyết muốn đi, A Kết nói với Liễu thị, Liễu thị vui vẻ đồng ý. Sáng ngày hôm sau, Lâm Hiền đánh xe lừa, Liễu thị, Lâm Trúc và Như Nương cùng ngồi trên xe, trước khi thành thân, A Kết cũng không muốn ra khỏi cửa, Liễu thị để Lâm Trọng Cửu ở nhà cùng tỷ tỷ.
Trên con đường nhỏ, xe lừa đi nhẹ nhàng, khi đi tới lối rẽ, từ phía đối diện, có hai chiếc xe ngựa phi nhanh tới, từ con đường khác đi theo hướng Bắc.
Lâm Trúc tò mò nhìn xung quanh, nhìn hai chiếc xe ngựa, không biết vì sao lại nghĩ tới Triệu công tử, nhiều ngày chưa có tin tức gì của Triệu công tử rồi.
Mà lúc này, Triệu Trầm, đang ở cùng Ninh thị, tỉa hoa lan ở trong viện.
Nắng sớm nhạt dần, bỗng nhiên ngoài trang trại có tiếng vó ngựa truyền tới, sau đó có gã sai vặt chạy vào thông báo: "Phu nhân, thiếu gia, lão gia đã về!"
Trong thôn trang, ngoại trừ Ninh thị, Triệu Trầm, Vấn Mai, Trần Bình, không ai biết chủ nhà, lão gia thường xuyên ở bên ngoài là Duyên Bình hầu ở kinh thành.
Triệu Trầm nhìn về phía mẫu thân.
Ninh thị coi như không nghe thấy, bàn tay trắng nõn ngắt đóa hoa lan trắng cài lên vành tai, nghiêng đầu hỏi nhi tử: "Nương như thế này có đẹp không?"
Dung mạo rực rỡ, đôi mắt dịu dàng, tươi cười điềm đạm, giống hệt hình dáng mẫu thân trong trí nhớ, lúc hắn còn bé.
Triệu Trầm đỡ mẫu thân dậy, cười nói: "Đẹp, trên đời này không có ai đẹp hơn nương."
Ninh thị giận dữ, liếc mắt nhìn hắn: "Học được miệng lưỡi trơn tru ở đâu đấy? Giữ lại rồi nói cho con dâu tương lai của ta nghe đi!"
Triệu Trầm im lặng, cười, đi cùng mẫu thân ra đón người.
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân