Chuyện Chàng Nàng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 19
ánh xe máy bay vừa chạm xuống đường băng, Paul liền bật lại điện thoại và thử gọi cho Mia. Cả ba lần anh đều gặp hộp thư thoại nên đành dập máy. Điều anh đang muốn nói, anh sẽ trực tiếp nói với cô.
Một chiếc taxi thả anh xuống phố Bretagne. Anh lấy lại chìa khóa căn hộ của mình tại quán cà phê Le Marché, bỏ va li lại nhà và không lãng phí thời gian vào việc check mail hay gọi lại cho Cristoneli trong khi ông ta đã để lại cho anh nhiều tin nhắn.
Tắm qua loa, mặc quần áo sạch, anh lái xe thẳng hướng Montmartre, đỗ xe ở phố Norvins rồi cuốc bộ tới tận nhà hàng La Clamada.
Vừa trông thấy anh, Daisy liền bỏ việc bếp núc sang một bên để ra gặp anh.
- Cô ấy đâu? Paul hỏi.
- Anh ngồi đi, chúng ta cần nói chuyện, Daisy vừa đáp vừa bước ra sau quầy bar.
- Cô ấy đang ở nhà cô sao?
- Anh uống một tách cà phê nhé? Hay một ly vang?
- Tôi muốn gặp Mia luôn bây giờ.
- Cô ấy không có ở nhà đâu, mà tôi cũng không biết cô hiện đang ở đâu. À mà có đấy, tôi đoán là ở Anh. Tuần trước cô ấy đã quay về Anh, nhưng từ đó tới giờ tôi không nhận được tin tức gì từ cô ấy nữa.
Paul nhìn qua vai Daisy. Cô nhìn theo thì nhìn thấy mắt anh đang dừng lại trên chiếc hộp gia vị kiểu cổ để gần bình pha cà phê.
- Đồng ý, cô đành nói. Sáng hôm qua Mia đã ghé qua đây, nhưng chỉ ghé một qua một lát thôi. Đúng là anh đã tặng cho tôi món quà đó hả?
Paul gật đầu xác nhận.
- Nó đẹp lắm, tôi rất cảm động. Tôi có thể hỏi anh là giữa hai người có chuyện gì được không?
- Không, Paul đáp.
Daisy không gặng hỏi thêm và rót cho anh một tách cà phê.
- Cuộc sống của cô ấy phức tạp hơn vẻ bề ngoài đấy; cô ấy cũng thường phức tạp hơn những gì cô ấy muốn công nhận. Nhưng tôi yêu quý con người thực của cô ấy. Cô ấy là bạn thân nhất của tôi, cuối cùng cô ấy đã quyết định hợp lý, và cô ấy cần phải thực hiện đúng quyết định đó. Bởi vì anh cũng là bạn của cô ấy, hãy để cô ấy yên.
- Cô ấy quay về London sinh sống hay sống cùng với người cũ?
- Được rồi, tôi đang có khách và căn bếp của tôi không tự xoay sở được. Tối nay anh qua gặp tôi nhé, sau 22 giờ, bấy giờ sẽ yên tĩnh hơn. Tôi sẽ nấu cho anh bữa tối và chúng ta sẽ nói chuyện. Tôi đã đọc một trong những cuốn tiểu thuyết của anh, anh biết đấy, và tôi đã thỏa lòng.
- Cuốn nào kia?
- Cuốn đầu tay, tôi nghĩ vậy, Mia đã tặng nó cho tôi.
Paul chào từ biệt Daisy rồi rời khỏi nhà hàng.
Cristoneli vẫn đang tìm cách gặp anh. Anh đi theo hướng Saint-Germain-des-Prés.
***
Cristoneli rời khỏi văn phòng để dang rộng hai tay chào đón anh.
- Ngôi sao của tôi! ông ta vừa thốt lên vừa ôm anh thật chặt. Thế nào, ai đã có lý khi giục giã cậu tiến hành chuyến đi này?
- Ông đang làm tôi ngạt thở đấy, Gaetano!
Cristoneli lùi lại một bước rồi chỉnh lại áo vest cho Paul.
- Đồng nghiệp người Hàn đã gửi cho tôi một bức mail, cùng tất cả các bài báo cắt ra, cả một gói to đùng! Không có bản dịch kèm theo nhưng có vẻ như giới phê bình đã hết lời ca ngợi, cậu đã tạo nên một cơn sốt thực sự.
- Chúng ta cần nói chuyện, Paul làu bàu.
- Dĩ nhiên là chúng ta cần nói chuyện… tôi hy vọng không phải về một khoản tạm ứng nữa đấy chứ? Cậu là hay giữ kẽ lắm đấy nhé, Cristoneli hân hoan nói tiếp rồi vỗ vai anh.
- Rốt cuộc không phải như ông nghĩ đâu, phức tạp hơn thế nhiều.
- Những chuyện với phụ nữ chưa bao giờ đơn giản cả, và khi tôi nói phụ nữ, tôi đang nói về những người ta gặp gỡ mỗi ngày đấy nhé. Ở điểm này thì tôi phải công nhận rằng cậu không được thẳng thớm cho lắm!
- Phải nói là thẳng thắn chứ!
- Tôi chẳng thấy có gì khác biệt, nhưng nếu cậu tha thiết muốn thế, hôm nay tôi sẽ không làm cậu mếch lòng đâu. Đi nào, ta cùng đi uống một ly để ăn mừng chuyến đi này… Paul thần thánh!
- Hình như ông uống đủ rồi phải không? Tôi thấy ông có vẻ lạ lắm.
- Tôi mà có vẻ lạ ấy hả? Cậu đùa hay sao? Chính cậu mới căng thẳng thì có! Nhưng rồi sẽ ổn cả thôi… Paul thần thánh!
- Ông bắt đầu làm tôi bực với mấy câu “Paul thần thánh” rồi đấy! Chính xác thì Eun-Jeong đã nói gì với ông vậy?
- Eun gì kia?
- Nhà xuất bản của tôi ở Hàn Quốc, ông còn muốn tôi nói đến ai nữa nào?
- Cứ nói cho tôi biết đi, Paul bé nhỏ, khi môi tôi mấp máy, cậu có nghe thấy âm thanh thoát ra từ miệng tôi không hay sau chuyến bay vừa rồi cậu đã thành ra bị điếc? Có vẻ như nhiều chuyện đã xảy ra cùng với sự giảm áp rồi. Tôi thì rất hãi máy bay, mà tôi cũng hạn chế đi máy bay hết sức có thể. Mỗi khi về Milan tôi lại đi tàu, dĩ nhiên là lâu hơn một chút nhưng ít ra ta cũng không phải bước qua máy quét trước khi lên tàu. Được rồi, chúng ta nâng ly này vì cô ấy chứ? Paul thần thánh!
Họ ngồi vào một bàn trống của quán Deux Magots. Paul để ý thấy tập tài liệu Cristoneli đã để trên băng ghế.
- Nếu đó là hợp đồng cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo của tôi, thì trước tiên tôi cần nói chuyện với ông.
- Chúng ta không ký hợp đồng nữa sao? Này nhé, tôi chắc chắn điều ngược lại đấy. Tôi thực sự tự hỏi nữ trợ lý của tôi đã làm cái quái gì. Vả lại cậu sẽ không tranh thủ tình huống này đâu, trừ phi tôi hỗ trợ cậu! Để hôm khác cậu sẽ kể cho tôi nghe chủ đề của tuyệt tác tiếp theo, còn ngay bây giờ, tôi muốn nghe đầu đuôi mọi chuyện từng chi tiết một và cậu có thể tin ở sự kín đáo nơi tôi, tôi là một ngôi mộ, mẫu mực và kín miệng…! Cristoneli vừa thì thầm vừa đặt ngón tay trỏ lên miệng.
- Ông có hút thuốc không? Paul ngạc nhiên.
- Ôi không!
- Ông đã nói chuyện với Eun-Jeong chứ, có hay không?
- Tại sao tôi lại phải nói chuyện với cô ấy? Tôi đã nói với cậu rồi đấy thôi, tôi đã đọc mail của cô ấy và thấy vui vì sự đón tiếp trọng thị dành cho cậu tại Seoul. Tôi đã chẳng nói trước với cậu rồi đấy thôi? Những con số rất tuyệt, tôi sẽ liên hệ với các nhà xuất bản ở Trung Quốc, thông báo cho nhà xuất bản của cậu ở Mỹ, rồi chúng ta sẽ theo đúng kế hoạch của tôi.
- Nếu chúng ta đang theo đúng kế hoạch của ông, tôi có thể biết điều khiến tâm trạng ông phấn khích đến thế không?
Cristoneli nhìn Paul hết sức chăm chú.
- Tôi cứ ngỡ mình là bạn cậu và cậu đã tin tưởng tôi kia đấy, chẳng giấu gì cậu, tôi thấy thất vọng khi biết được điều này, như tất cả mọi người.
- Tôi không mảy may hiểu ông đang nói gì, và nghiêm túc mà nói, ông bắt đầu khiến tôi bực mình rồi đấy, nhưng tôi sẽ đổ riệt tâm trạng bực bội này cho sự chênh lệch múi giờ, Paul làu bàu.
Cristoneli bắt đầu lầm rầm hát một khúc nhạc kịch Ý trước khi đặt tập tài liệu lên bàn. Ông ta mở hé nó ra, tiếp tục hát, đóng nó lại rồi lại mở hé ra, cho đến khi Paul, hết chịu nổi, giật nó từ tay ông ta.
Khi nhìn thấy những trang bìa tạp chí về người nổi tiếng nằm bên trong tập tài liệu đó, anh trợn tròn mắt rồi cảm thấy khó thở.
- Khi đến đồn cảnh sát đón cậu, tôi thừa biết là tôi nhìn thấy cô ấy ở đâu đó mà, Cristoneli khẽ nói. Melissa Barlow, không gì khác! Tôi kinh nhạcluôn!
Những bức ảnh chụp Mia và Paul giăng đầy trên trang bìa cũng như những trang nhất báo. Những bức ảnh chụp họ sánh bước, vào khách sạn, trong đại sảnh, trước thang máy, những bức ảnh khác chụp anh đang cúi xuống cái rãnh bên lề đường trong khi Mia đỡ anh, có cả những tấm ảnh khác trong đó anh đang mở cửa chiếc limousine để Mia ngồi vào xe.
Và mỗi lần như vậy, những lời chú giải lại kể mối diễm tình đầy đam mê của Melissa Barlow. Trong cuốn tạp chí thứ hai mà Paul lật giở bằng đôi tay run run, người ta có thể thấy bên dưới một bức ảnh chụp Mia tại Hội chợ sách những dòng sau:
Vài ngày trước khi bộ phim mà cô đóng chung với chồng được trình chiếu, Melissa Barlow đang diễn một bộ phim hài lãng mạn hoàn toàn khác bên cạnh nhà văn người Mỹ Paul Barton.
- Hơi xâm phạm tự do cá nhân nhỉ, tôi cho là vậy, nhưng đối với số lượng phát hành thì càng thúy vị hơn đấy! Paul thần thánh! Mà sao vẻ mặt anh lại thế kia? Cristoneli ngạc nhiên hỏi.
Paul cảm thấy lợm giọng bèn lao ra bên ngoài quán.
Vài phút sau, khi đang cúi gập người trên vỉa hè, anh nhìn thấy xuất hiện trước mắt mình một chiếc khăn tay vẫy vẫy. Cristoneli đang đứng đằng sau anh, cánh tay chìa ra.
- Thật nhơ nhớp, và cứ nghĩ bản thân mình đã bị người ta lên án là quá chén mà xem!
Paul lau miệng rồi Cristoneli dìu anh tới một băng ghế.
- Không ổn sao?
- Ổn chứ, ông thấy rõ mà, tôi chưa bao giờ thấy dễ chịu đến thế.
- Chính những bức ảnh kia đã khiến cậu ra nông nỗi này hả? Cậu phải ngờ đến kết cục này rồi mới phải. Cậu qua lại với một ngôi sao đang lên của nghệ thuật thứ bảy thì còn dự kiến được điều gì nữa chứ?
- Ông từng có cảm giác mặt đất lún xuống bên dưới chân mình chưa?
- Ồ có chứ, biên tập viên của anh đáp. Trước tiên là khi mẹ tôi qua đời, sau đó là khi bà vợ đầu tiên bỏ tôi và cuối cùng là khi tôi chia tay bà vợ thứ hai. Bà vợ thứ ba thì khác, chúng tôi đã giải tán bằng một thỏa thuận chung.
- Thì ông thấy đấy, khi người ta rơi xuống đáy vực, cần phải hết sức cảnh giác, bởi vì dưới đó còn một vực thẳm khác nữa, sâu hơn nữa, và tôi tự hỏi chuyện này sẽ dừng lại ở đâu.
***
Paul quay về nhà rồi ngủ đến tối. Khoảng 20 giờ, anh ngồi vào bàn làm việc. Anh kiểm tra hộp thư điện tử, chỉ đọc những tiêu đề rồi tắt máy tính. Một lát sau, anh gọi taxi rồi xuống xe tại Montmartre.
Khi anh bước vào nhà hàng La Clamada đã gần 23 giờ. Daisy đang thu dọn mấy bộ đồ ăn của những thực khách cuối cùng vừa rời khỏi nhà hàng.
- Tôi cứ nghĩ là anh sẽ không đến nữa kia. Anh đói không?
- Tôi chẳng rõ.
- Để tôi thử vận may nhé.
Cô để anh chọn một bàn, cô vào bếp để rồi vài phút sau quay trở lại, tay cầm một chiếc đĩa. Cô ngồi vào vị trí đối diện với Paul và bảo anh nếm thử món chính trong ngày của quán. Lúc nào lót dạ xong họ sẽ nói chuyện sau. Cô rót cho anh một ly vang rồi nhìn anh dùng bữa tối.
- Tôi đoán là cô đã biết chuyện? anh hỏi.
- Biết cô ấy không phải là phục vụ bàn ư? Tôi đã nói với anh là cuộc sống của cô ấy phức tạp hơn vẻ bề ngoài mà.
- Còn cô, cô thực sự là đầu bếp hay làm việc cho sở mật vụ? Cô có thể nói với tôi mọi chuyện mà, tôi đâu còn gì để ngạc nhiên nữa.
- Không phải vô cớ mà anh là nhà văn, Daisy bật cười sảng khoái.
Suốt buổi tối, cô kể cho anh nghe về cuộc đời mình và Paul cảm thấy vui khi nghe cô thổ lộ với anh lần nữa những ký ức thời niên thiếu cùng Mia.
Đến nửa đêm, anh đưa Daisy về tới chân tòa nhà nơi cô sống. Paul ngẩng lên nhìn những khung cửa sổ.
- Nếu cô ấy báo tin cho cô biết, hứa với tôi là cô sẽ khuyên cô ấy gọi cho tôi nhé.
- Không, tôi không dám hứa với anh chuyện đó đâu.
- Tôi thề với cô, tôi không phải một gã xấu xa tồi tệ.
- Chính xác, cũng chính vì thế mà tôi không muốn hứa hẹn với anh điều gì. Tin tôi đi, hai người không được sinh ra để dành cho nhau đâu.
- Nhưng tôi nhớ người bạn gái tôi từng có.
- Anh nói dối cũng tệ chẳng kém gì cô ấy. Những ngày đầu tiên là những ngày khó khăn nhất, sau đó chuyện này sẽ dịu đi. Trong nhà hàng của tôi lúc nào cũng có một bàn dành cho anh, vào bất cứ giờ nào. Tạm biệt nhé, Paul.
Daisy đẩy cánh cổng xe rồi biến mất.
***
Ba tuần trôi qua, trong suốt quãng thời gian đó Paul viết không ngừng nghỉ. Anh hầu như không rời khỏi bàn làm việc, có chăng chỉ để tới ăn trưa tại quán của Ngài Ria Mép, và ngày Chủ nhật ăn bữa sáng muộn cùng Daisy.
Một tối, khoảng 20 giờ, anh nhận được một cuộc gọi từ Cristoneli.
- Cậu đang viết sao?
- Không.
- Cậu có đang xem ti vi không? biên tập viên của anh hỏi tiếp.
- Cũng không.
- Tuyệt lắm, cứ tiếp tục như thế đi nhé.
- Ông gọi tôi chỉ để biết thời gian biểu của tôi sao?
- Không hề, tôi muốn biết tin tức về cậu thôi, muốn biết liệu cuốn tiểu thuyết của cậu có tiến triển không.
- Tôi đã bỏ dở cuốn tiểu thuyết trước để viết một cuốn khác rồi.
- Tuyệt.
- Nó sẽ rất khác biệt.
- Thế hả? Cậu phải kể cho tôi nghe chủ đề của nó đấy nhé.
- Tôi không nghĩ ông sẽ thích nó.
- Làm gì có chuyện đó, cậu nói thể để kích thích trí tò mò của tôi thôi.
- Không, tôi thực lòng nghĩ thế đấy.
- Lần này là một cuốn tiểu thuyết kinh dị chăng?
- Từ giờ đến vài tuần nữa chúng ta sẽ bàn lại chuyện này nhé…
- Một cuốn tiểu thuyết trinh thám hả?
- Khi nào tôi kết thúc phần đầu đã.
- Một cuốn tiểu thuyết tình ái!
- Gaetano, ông có chuyện gì đặc biệt định nói với tôi không?
- Không… Cậu ổn chứ?
- Vâng, tôi ổn, thậm chí là cực ổn kia. Bởi vì cuộc đời tôi khiến ông say mê đến thế, sáng nay tôi đã dọn dẹp nhà cửa một chút, rồi tôi đã ăn trưa tại quán cà phê dưới nhà, phần lớn thời gian buổi chiều tôi dành để đọc sách, tối nay tôi đã hâm lại món đậu lăng đang nguội dần ở kia, và sau đó, tôi sẽ viết trước khi đi ngủ, ông yên tâm chưa?
- Món đậu lăng cho bữa tối thì hơi nặng bụng đấy, phải không?
- Chúc ông ngủ ngon, Gaetano.
Paul lắc đầu, dập máy rồi ngồi vào trước máy tính. Vừa viết một đoạn văn mới, anh vừa nhớ lại cuộc trò chuyện vô nghĩa với biên tập viên.
Bỗng nhiên thấy nghi hoặc, anh vớ lấy điều khiển từ xa. Anh gặp đúng bản tin thời sự của kênh TF1, chuyển sang bản tin thời sự của kênh France 2, tiếp tục chuyển kênh, quay trở lại và dừng lần nữa ở kênh chính thống. Nó đang phát đoạn trailer của một bộ phim.
Paul nhìn thấy một phụ nữ mặc đầm dạ tiệc đang ôm hôn người tình. Người đàn ông ôm cô trong vòng tay rồi đặt cô xuống giường trước khi cởi đồ cho cô. Anh hôn lên ngực cô, cô rên rỉ.
Cận cảnh gương mặt hai diễn viên… dừng hình rồi quay trở lại trường quay với hai diễn viên, lần này xuất hiện bằng xương bằng thịt.
- Ngày mai bộ phim Chuyến đi kỳ lạ của Alice sẽ ra rạp. Chúng tôi chúc cho bộ phim đạt được thành công vang dội, nhưng sự kiện được chờ đợi nhất liên quan đến bộ phim này là thấy hai người sánh đôi bên nhau, cả trên màn ảnh lẫn trong đời thường, nếu tôi có thể nói vậy. Melissa Barlow, David Babkins, cảm ơn vì đã nhận lời mời của chúng tôi tối nay, người dẫn chương trình thông báo.
Máy quay hướng đến hai diễn viên chính đang ngồi cạnh nhau.
- Cảm ơn vì đã đón tiếp chúng tôi, ông Delahousse, họ đồng thanh đáp.
- Cũng giống như đông đảo khán giả xem truyền hình của chúng ta, tôi muốn biết liệu trải nghiệm diễn cùng bạn đời của mình là dễ dàng hay ngược lại, là khó khăn?
Mia nhường lời cho David, anh ta giải thích rằng chuyện này còn tùy thuộc vào từng cảnh quay.
- Dĩ nhiên, anh ta nói, mỗi lần cảm xúc của Melissa dâng trào ào ào như thác lũ, tôi lại run lên vì cô ấy, và dĩ nhiên là ngược lại. Đừng nghĩ những cảnh thân mật dễ diễn hơn nhé, đương nhiên chúng tôi hiểu nhau hơn bất kỳ ai khác, nhưng sự hiện diện của các kỹ thuật viên khiến chúng tôi bối rối. Chúng tôi không quen với việc họ bước vào phòng ngủ nhà mình, anh ta vừa nói thêm vừa cười vang vì câu đùa của mình.
- Anh Babkins này, vì anh đang nói đến sự riêng tư, cho phép tôi trò chuyện với Melissa Barlow và hỏi cô ấy về những bức ảnh xuất hiện mới đây trên các tạp chí chuyên viết về người nổi tiếng. Vì đã gặp cả hai người tối nay, chúng ta có nên kết luận rằng toàn bộ chuyện này chỉ là một bài báo dối gạt và những chuyện ngồi lê đôi mách không nhỉ? Nhà văn đó, một anh chàng Paul Barton nào đó nếu tôi không nhầm, là gì của cô vậy?
- Một người bạn, Mia đáp ngắn gọn. Một người bạn rất thân.
- Vậy là cô thích những cuốn sách đó?
- Những cuốn sách đó và tình bạn đã kết nối chúng tôi. Phần còn lại không quan trọng.
Paul tắt ti vi trước khi điều khiển từ xa tuột khỏi tay anh.
Suốt một giờ đồng hồ tiếp theo, anh không viết nổi một dòng. Khoảng nửa đêm, anh nhấc điện thoại lên.
***
Chiếc xe ô tô dài với các cửa kính nhuộm màu tiến vào bãi đỗ của khách sạn. David đặt tay lên tay nắm cửa xe rồi quay sang Mia.
- Em chắc là em muốn thế chứ?
- Tạm biệt, David.
- Tại sao chúng ta không thử giảng hòa nhỉ. Em đã trả thù được rồi, và chúng ta không thể nói là em tiến hành kín đáo được.
- Em không tìm cách trốn tránh. Nhưng giờ thì trò hạnh phúc bẩn thỉu này đã kết thúc rồi, đó là điều tôi sẽ làm, kể cả với chính mình. Tôi cảm thấy mình thật xấu xa, và cảm giác đó còn tệ hơn cả cảm giác cô đơn. Một điều cuối cùng, hãy ký những giấy tờ mà Creston đã gửi cho anh, nếu anh không muốn tôi tỏ ra mâu thuẫn trên mặt báo và tiết lộ con người thật của anh.
David khinh khỉnh nhìn cô rồi bước ra ngoài và sập mạnh cửa xe.
Tài xế hỏi Mia muốn đi đâu. Cô bảo anh ta đi theo đường quốc lộ phía Nam. Rồi cô lấy điện thoại ra gọi cho Creston.
- Tôi xin lỗi, Mia, lẽ ra tôi phải có mặt ở đó để dự buổi quảng bá phim cuối cùng của cô, nhưng với chứng đau thần kinh tọa này, tôi hầu như không thể đi lại được. Cô hẳn đang cảm thấy tự do lắm nhỉ?
- Được giải thoát khỏi anh ta, khỏi cả ông nữa, đối với những thứ còn lại thì tôi sẽ không nói như vậy, không đâu.
- Tôi đã làm hết khả năng để bảo vệ cô, nhưng cô đã khiến tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ đó.
- Tôi biết, Creston, tôi không trách ông đâu, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi.
- Cô đang đi đâu thế?
- Sang Thụy Điển, bấy lâu nay Daisy đã nhắc về đất nước đó với tôi.
- Nhớ mặc ấm vào nhé, bên đó lạnh cắt da cắt thịt. Cô sẽ cho tôi biết tin về cô chứ, tôi mong lắm.
- Để sau nhé, Creston, không phải lúc này.
- Nghỉ ngơi cho lại sức đi. Sau vài tuần nữa, toàn bộ chuyện này sẽ thuộc về quá khứ. Một tương lai tuyệt vời đang chờ cô.
- Giá như ta có thể ấn bàn phím và xóa đi mọi sai lầm thì sẽ thật tuyệt vời đúng không? Nhưng chuyện đó chỉ có trong những cuốn sách thôi. Tạm biệt, Creston, ông mau khỏe nhé.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng