Chương 18
IFFANY GẦN NHƯ KHÔNG NGHE THẤY NHỮNG GÌ Degan giải thích vì sao nàng không nên đi vào thị trấn ngày hôm nay. “Thợ đào vàng bị cấm gây sự, nên mấy gã đó sẽ không tiếp cận Hunter đâu. Chúng đang đợi cậu ta đi vào đường của để va chạm hoặc quẳng vài câu khiêu khích cậu ta. Miễn cậu ta là người vung nắm đấm lên trước thì chúng sẽ không bị tống vào tù. Và mấy gã thợ mỏ rất khỏe. Dùng cuốc đào cả ngày. Từng gã một thì Hunter chiến được, chứ cả hai cùng lúc thì khó.”
“Bồ của anh ta kia à?” nàng hỏi, vẫn nhìn Hunter và cô ả tóc nâu.
Spoiler
Nàng nhận ra vừa hỏi Degan một câu không liên quan chút nào đến chuyện anh ta đang nói. Nàng cũng không đỏ mặt luôn. Nàng đang cảm thấy quá—cũng không biết nói nó là gì, nhưng chắc chắn không phải là xấu hổ.
“Đó là Pearl, cô giúp việc đang nghỉ phép của nhà Callahan,” Degan trả lời. “Nhưng đừng đoán già đoán non làm gì. Hunter đã đính hôn với người khác rồi.”
Cuối cùng thì cũng có người thẳng thừng nói đến chuyện đó cho nàng biết. Nàng sẽ sử dụng nó như một vũ khí để ngăn Hunter có bất cứ hành vi không đứng đắn nào với nàng. “Anh ấy đính hôn với ai?”
Degan túm tay nàng để đi đúng đường. “Một người cậu ấy chưa từng gặp, vì vậy Pearl không bao giờ nghĩ chuyện đó sẽ đến nên ra sức dụ dỗ cậu ta.”
Giờ thì Tiffany mới đỏ mặt. Nàng không nên khơi mào chủ đề tình yêu tình báo của Hunter, nhất là với một vệ sỹ. Để chuyển chủ đề, nàng nhớ đến chuyện đã muốn hỏi Degan trước đó.
“Chuyện gì xảy ra nếu người nhà Warren và người nhà Callahan cùng vào thị trấn một lúc?”
“Họ ít khi đến cùng một nơi – theo yêu cầu của cảnh sát – nhưng có thể om sòm nếu cùng đi một đường ở đây hay gần hồ nước. Sự hòa hoãn của hai gia đình đã bị rạn nứt vài tháng trước rồi.”
“Anh có nghĩ người nhà Warren bắn vào người nhà Callahan dạo gần đây không, như Hunter nghĩ ý?”
“Không.”
“Vì sao?”
“Roy không ngại đánh lộn. Nên cậu ta có một vết bầm. Ai mà không có vết bầm chứ? Chuyện đó không đáng để nổ súng. Còn về phát súng nhằm vào Hunter, thì hôm đó có quá nhiều người lạ trong thị trấn được đặt trong vòng nghi vấn, nhưng dù là ai, thì hắn cũng là một tên súng tệ hại, nên không thể là người ở đây được, hoặc hắn cố tình không nhằm giết Hunter.”
Nàng cũng có suy nghĩ y như vậy. “Nên anh không nghĩ đó là người nhà Warren.”
“Tôi không cho là người nhà Warren mang súng đi bắn bừa, nhưng tôi chắc họ luôn ra ngoài để kiếm chuyện. Không nghi ngờ gì là Sam Warren có động cơ để nói John gian lận. Cậu trai đó cố tình gây sự để đánh nhau.”
“Để làm gì chứ?”
“John là người lớn tiếng nhất buộc tội Roy, làm cho Sam giận điên lên. Nhưng John mới là người nổ súng cho cuộc đấu đó. Sam có thể chỉ muốn trả đũa John thôi. Hai gã đó chắc vẫn muốn choảng nhau đấy, nếu họ gặp nhau trên đường.”
Thật đáng lo ngại. “Nghe như chẳng còn dấu vết của sự hòa hoãn nữa.”
Degan nhún vai. “Những bậc cha mẹ thì thích nghĩ như thế. Chuyện này bắt nguồn từ chuyện anh em nhà Warren công khai ngăn việc hoàn thiện ngôi nhà bên hồ.”
“Vì sao họ không muốn?”
“Vì ngôi nhà được xây cho Hunter và vợ sắp cưới của cậu ta, cũng là em gái họ.”
Tiffany phải ép mình làm ra vẻ sửng sốt, vì giờ nàng mới chính thức nghe tên người Hunter sẽ cưới. “Họ là đôi tình nhân bất hạnh nhỉ?”
“Họ chưa từng gặp nhau.”
“Ôi thế à, thế thì thật – lạ lùng.”
“Anh em nhà Warren muốn phá hôn ước bằng mọi cách. Rõ ràng họ cho rằng em gái họ, một quý cô miền Đông cao quý, quá tốt so với Hunter. Ông Warren có thể muốn ủng hộ hôn ước để đảm bảo sự hòa thuận mãi mãi, nhưng mấy gã trai thì lo lắng cho em gái họ nhiều hơn.”
Tiffany quá cảm động trước sự che chở của các anh đối với nàng nên nước mắt dâng đầy trong mắt. Cha nàng không quan tâm đến hạnh phúc của nàng, nhưng các anh nàng thì có.
Không nghĩ trước, nàng buột miệng thốt lên, “Họ thật tốt bụng!” Degan ngạc nhiên nhìn nàng, và nàng nhận ra nàng mới làm cho Jennifer biến mất, để lại Tiffany đứng đây. Nàng nhanh chóng cứu vãn sai lầm của mình, thêm vào, “Ý tôi là, tôi đã luôn mong có những người anh trai như thế. Hunter nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân sắp đặt này?”
“Tôi chịu, nhưng tôi cho rằng, là anh cả, cậu ấy cảm thấy có nghĩa vụ thực hiện điều gì tốt nhất cho gia đình và cho trang trại, kể cả là phải hy sinh trái tim mình.”
Tiffany bực bội sững người lại. Sao anh ta dám nói cuộc hôn nhân của Hunter với nàng là một sự hy sinh chứ. Nàng gần như bùng nổ vì phẫn nộ thì nghe thấy Degan nói tiếp, lắc đầu, “Tuy nhiên, nếu tôi không lầm thì anh em nhà Warren sẽ không dễ dàng để em gái họ trở thành người nhà Callahan mà không đấu tranh lại đâu. Nhưng cô đừng lo. Việc của tôi là đảm bảo không có đổ máu.”
Có cần thiết phải nói thế không?! Tiffany rên thầm, ước gì nàng chưa từng khơi mào chủ đề này, ít nhất là không phải với anh ta. Không cần lo lắng ư? Nàng thậm chí còn thây lo lắng hơn khi đã biết tình trạng của hai nhà lúc này. Trong khi những người lớn coi chuyện đính ước là một công cụ để đảm bảo hòa khí lâu dài, thì thế hệ sau, ít nhất là từ phía các anh em nàng, coi chuyện đó như nguồn cơn của xung đột mới giữa hai gia đình.
Nàng sẽ làm lộ thân phận mình nếu không kiềm chế được phản ứng của mình, nên nàng không nói gì với Degan nữa mà vội vã chạy đi làm việc của mình như anh ta đề nghị. Sau khi gửi thư xong, nàng đi đến khách sạn để gặp Anna, nhưng họ phải đi qua cửa hàng tạp hóa lần nữa thì mới đến được khách sạn. Giờ Hunter không còn đứng tán tỉnh ở trước cửa hiệu nữa nên nàng có thể đi vào đó. Ngay cả khi không có hy vọng tìm được cái mình muốn, sau này nàng sẽ vô cùng áy náy nếu nàng không cố thử bây giờ.
“Một phút thôi,” nàng bảo Degan và bước vào tiệm trước khi anh ta phàn nàn về một chuyện ngoài dự kiến.
Nàng không phí thời gian nhìn quanh cửa hiệu rộng lớn với nhiều đồ xếp chồng lên nhau trong đó. Nàng bước thẳng đến chủ hiệu và hỏi, “Ông có bán sách dạy nấu ăn không?”
“Xin lỗi thưa cô, chúng tôi không bán sách ở đây.” Nghe thấy điều nàng sợ phải nghe, nàng cố không tỏ ra thất vọng, nhưng người chủ tiệm có vẻ như nhớ ra điều gì đó trước khi nàng bước đi. “Chờ đã.” Ông ta mở ngăn kéo phía sau và đưa cho nàng một cuốn sách mỏng. “Vợ tôi đặt hàng cuốn này từ lâu lắm rồi nhưng chẳng ai mua nó cả. Thật may là tôi chưa tống khứ nó đi.”
Tiffany đọc tên sách: Nấu ăn căn bản. Nàng có thể hôn người đàn ông này mất! Nàng vội vã trả tiền cuốn sách và háo hức đến mức khoe ngay với Degan khi vừa bước ra khỏi cửa tiệm.
“Căn bản á?” anh ra hỏi, rõ ràng không bị ấn tượng chút nào. “Hy vọng Jakes không học nấu ăn từ cuốn này. Cô xong việc chưa?” Anh ta liến ngược liếc xuôi khắp con phố. “Ngày càng có nhiều thợ đào vàng mà tôi thì không thấy bóng dáng Hunter đâu, dù chắc cậu ta đang ở quán Dải lụa xanh để uống rượu như cậu ta nói.”
Degan thật sự có vẻ hơi lo lắng, và nàng phải tranh thủ luôn. “Đi tìm anh ấy đi. Tôi vẫn còn nhiều việc phải làm lắm.” Nàng liệt kê lịch của nàng, và kết thúc “Và tôi cần thuê một phụ nữ phụ giúp tôi trong bếp, dù Hunter không nghĩ tôi có cơ may tìm được một ai.”
Anh ta vẫn không rời nàng khi nàng bước về khách sạn, nhưng cũng đồng tình với Hunter. “Cậu ấy nói đúng.”
Tiffany nhíu mày. Già Ed đã có phụ bếp. Sao nàng không thể chứ? Nàng nghĩ đến chuyện để Anna làm việc đó, nhưng nhanh chóng phủi nó đi. Việc đó quá tầm thường với Anna, và chắc chắn chị sẽ than vãn phản đối nàng. Thậm chí người hộ tống nàng còn có thể tiết lộ sự thật với nhà Callahan, mà Tiffany thì không dám liều lĩnh. Vẻ thất vọng tràn trên khuôn mặt nàng làm Degan phải nói thêm, “Vì cô muốn tìm một phụ nữ. Sao không thử tìm một người nam giới đi? Có vô khối người đang muốn tìm việc.”
Nàng nghi ngờ nhướng mày lên. “Để rửa bát đĩa sao? Tôi thật sự không thấy—“
“Toàn bộ bồi bàn ở nhà hàng cô định ăn là nam giới. Phụ bếp của Ed cũng là đàn ông.”
Được khích lệ một chút, Tiffany nói, “Trong trường hợp đó, nếu anh biết có ai đó đang tìm việc, và anh thấy tin tưởng được thì cho tôi biết nhé. À, đáng lẽ ra tôi phải nói sớm hơn, nhưng xin anh hãy cho tôi biết nếu anh có gặp người nhà Warren hôm nay. Tôi thấy vô cùng xấu hổ nếu phải đối diện với họ sau khi đã bỏ việc ở nhà họ.”
“Vậy sao cô lại bỏ?”
Cố giấu sự bối rối mà anh ta gây ra, nàng nói, “Chồng chưa cưới và tôi đồng ý hoãn đám cưới đến khi có thể dành dụm đủ tiền để mua nhà riêng.”
“Vậy là càng kiếm được nhiều tiền thì cô càng tiến gần hơn đến bệ thờ hôn lễ. Tôi hiểu rồi. Tôi chỉ không hiểu vì sao anh trai trẻ của cô lại chịu đợi – vì bất cứ lý do gì đi nữa. Đó là ý của ai vậy?”
“Anh Grant! Thật tình, anh—“
Đôi mắt xám của Degan nhìn thẳng vào mắt nàng. “Nếu anh tạ thật sự tồn tại và cô yêu anh ta, tôi sẽ bảo Hunter rút lui. Chỉ cần nói cho tôi biết thôi.”
“Nếu anh ta tồn tại? Anh nghĩ tôi đang bịa chuyện à?”
“Không phải lần đầu một phụ nữ nói như vậy để tránh gây sự chú ý. Đó là điều Hunter nghĩ. Nên có lẽ cô nên làm rõ với cậu ấy đi.”
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey