Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bùm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 18 - Hố Giam Dưới Rặng Brecon
L
ớp học sáng thứ Hai thật tuyệt cú mèo. Hiển nhiên rồi. Khi bà hiệu trưởng đứng giữa sân trường thông báo việc bạn bị hai giáo viên trường bắt cóc nhưng trốn thoát được, và hiện giờ họ đang bị cảnh sát ráo riết truy lùng, thì một bầu không khí hân hoan như hội phủ kín suốt cả tuần liền.
Chúng tôi chính thức trở thành hai đứa học sinh cừ nhất trong lịch sử trường, và tôi dám chắc ít ra cũng phải một tháng nữa mới có giáo viên nào đủ dũng khí ra tay kỷ luật bọn tôi.
o O o
Bố tôi quyết định nhận làm việc chỗ mẹ của Charlie. Ông gắng gượng được ba tuần liền, rồi đầu hàng. Sức chịu đựng của ông thế cũng là tốt lắm rồi. Ông nói rằng cô ấy dữ như quỷ. Trong một đám cưới hết sức căng thẳng, cô ấy lại xuất chiêu phi thớt cắt bánh mì, và chỉ cách có vài phân là bố sẽ được hộ tống vào khoa Cấp cứu.
May thay, bố lại được mời vào làm một công việc khác khá khẩm và ít nguy hiểm hơn ở tiệm Grand Café trong thị trấn, nên ông có thể đường hoàng xin thôi việc chỗ cô Brooks mà không sợ cô ấy nổi cơn thịnh nộ. May hơn nữa là ông chỉ phải làm bán thời gian, nên vẫn dành được thời gian về nhà nấu món bánh pa tê cuốn bò và bí vàng nhồi thịt.
o O o
Chẳng có tin gì từ đồn cảnh sát. Tôi nói với Charlie rằng chắc có gì mờ ám đây, nhưng nó bảo tôi cứ yên tâm và phải thấy biết ơn rằng mình không bị bắt khảo cung và tiêm huyết thanh chống nói dối.
Nên tôi cố tỏ ra yên tâm. Và mọi thứ êm ả trôi qua trong vài tuần liền, cho đến một ngày nọ khi chúng tôi đang chơi đá bóng đội năm người trong giờ giải lao ăn trưa, tôi chợt nhìn qua bên đường và thấy một chiếc ô tô đen có kính mờ màu khói đỗ lại ngay trước phòng giặt đồ. Tôi không báo cho Charlie biết vì nó sẽ cho là tôi hoang tưởng đấy thôi.
Ngày hôm sau khi đang đứng trên ban công sau bữa tối, tôi lại thấy chiếc xe nọ rẽ vào bãi chung cư, ngần ngừ một lát rồi lấy đà phóng đi mất.
Lần này thì tôi kể Charlie nghe. Nó bảo tôi nhìn gà hóa cuốc. Rồi đúng ngày cả lớp tôi đi tham quan Bảo tàng Khoa học, trên đường quay về xe, tôi lại thấy chiếc xe đen có cửa sổ mờ màu khói chễm chệ ngay nơi vỉa hè. Không thể chịu được nữa, tôi bấn loạn cả lên. Cô Hennessy phải mất mười phút đồng hồ mới làm tôi bình tĩnh trở lại, và ngay cả Charlie cũng cho rằng có thể tôi nói đúng.
o O o
Vài tối sau, hai đứa tôi gặp nhau ở sân chơi nhỏ đối diện khu chung cư. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên xích đu, trời nhá nhem dần. Những ngọn đèn cao áp màu da cam lần lượt bật sáng, và những ô cửa sổ trên tòa nhà cũng sáng đèn, biến thành một bàn cờ ca rô sặc sỡ.
Chúng tôi đang tâm sự về bí mật lớn lao nọ.
Charlie nói, “Có bao giờ cậu muốn kể cho mọi người biết chưa? Ý tớ là, mình có thể trở nên giàu có, nổi tiếng, được những nhà khoa học lỗi lạc nhất thế giới đến phỏng vấn. Tên tuổi chúng mình sẽ được khắc ghi vào lịch sử.” Nó ngưng một quãng. “Có điều, chắc chỉ trong mơ thôi. Bởi vì sẽ chẳng ai tin mình đâu. Hai đứa sẽ bị tống cổ vào bệnh viện tâm thần thì có.”
“Trừ phi ta có chứng cớ,” tôi xen vào.
“Ừ,” Charlie đáp. “Trừ phi ta có chứng cớ.”
“Chẳng hạn như món này đây,” tôi lục túi sau quần bò, lôi ra mấy viên bi ve biết nổi.
“Trời ơi,” Charlie thốt lên. “Tớ nhớ món này rồi. Chúng vẫn hoạt động tốt chứ?”
Tôi đặt hai viên lên giữa không trung và thả ra. Chúng treo lơ lửng, không chút di dịch. “Cho cậu đấy,” tôi nói. “Tớ vẫn còn ba viên. Coi như là quà lưu niệm vậy.”
“Tuyệt cú mèo,” Charlie quơ lấy hai viên bi đút vào túi.
Đó cũng là lúc tôi thấy một bóng đen lừ đừ trồi lên sau bóng tối rặng cây. Lục phủ ngũ tạng tôi như đông cứng. “Charlie ơi...?”
“Chết rồi,” nó nói. “Tồi tệ rồi đây.”
Tôi muốn nhảy khỏi cái xích đu, nhưng hai chân cứ đơ ra không chịu tuân lệnh gì cả.
Bóng đen nọ tiến tới gần. “Xin chào, James. Xin chào, Charles.”
Chính là cô Pearce. Bộ quần áo cô ta mặc trên người chắc là lượm từ cái thùng vứt đi nào. Một chiếc áo mưa ni lông đen đúa cụt mất một bên tay. Dép xăng đan. Quần cảm quang công nhân có vạch da cam. Nhìn cô ấy như thể đã gội đầu bằng dầu tra động cơ.
“Chúng bay chắc là đang chờ đợi ta đấy phỏng?”
“Không,” Charlie giọng run run. “À ý tôi là, thực ra chỉ có Jimbo thôi, chứ không phải tôi.”
“Chúng bay đã hủy hoại cuộc sống của ta. Hủy hoại mọi thứ,” cô ta nói. “Và biết gì không?”
“Biết gì?” Charlie hỏi.
“Giờ thì ta chẳng còn bất cứ thứ gì để mất.”
“Thật vậy sao?” Charlie nói.
Giờ tôi mới thấy rõ trên tay cô Pearce đang cầm hai thứ, tay trái khư khư một chiếc búa đại, còn tay phải là một cái xiên nhọn làm vườn cỡ nhỏ.
“Hãy gượm đã,” Charlie phân bua. “Ta hãy nói chuyện đàng hoàng tử tế như những người lớn với nhau xem nào.”
“Câm ngay,” cô Pearce ngắt lời. “Ta phải giết hết bọn bay mới được.”
Tôi ngó qua vai cô ta và thấy chiếc xe đen với kính mờ màu khói đậu ngay trước khu nhà, cửa trước mở toang.
“Và ta sẽ nhâm nhi cảm giác này từng giây từng phút một,” cô Pearce tiếp lời.
Từ bóng tối sau lưng cô ta có hình thù gì chuyển động. Hai bóng người nữa ló ra khỏi rặng cây, quần áo tối màu và gương mặt khuất bóng. Nhưng cũng đủ cho tôi nhận ra hai gã đàn ông to lớn lực lưỡng.
Cô Pearce tiến thêm vài bước và giơ chiếc búa lên cao quá đầu. Tôi hét lên thất thanh, ngã bổ ngửa ra sau xích đu và va đầu xuống mặt sân phủ cao su. Cô ta phóng người về phía trước, có một luồng sáng lóa lên chớp nhoáng, kéo theo một tiếng rắc! và cô ta bổ nhào lên người tôi, chiếc búa hạ xuống sát sàn sạt bên thái dương tôi.
Tôi đẩy cô ta ra, chật vật đứng dậy. Ở mông cô ta chĩa ra một cái phi tiêu lông gà, cô ta rên rỉ, “Ưưưưưưưư...”
“Giời đất ơi,” Charlie thốt lên.
Hai gã đàn ông sải bước về phía chúng tôi, tay lăm lăm súng ống. Có lẽ khôn nhất là không nên chạy trốn. Gã bên trái cúi xuống, nhổ cái phi tiêu ra khỏi mông cô Pearce, lật ngửa lên và chụp vào mặt cô ta một cái rọ mõm đen bằng nhựa. Gã bên phải bước về phía chúng tôi lên tiếng, “Jimbo... Charlie...”
Gã chìa bàn tay, chúng tôi bèn đưa tay ra bắt một cách máy móc, vì chẳng còn biết làm gì khác cả.
“Ông là ai?” Charlie hỏi.
“Là phe người tốt,” gã đáp, tuy người mặc com lê nhưng từ má đến trán lại có vết sẹo dài của Người hùng Hành động, còn đầu cạo trọc lóc như thể vừa trở về từ chiến trường.
Đồng nghiệp của gã nhấc bổng cô Pearce lên, vác trên vai và đi về phía cổng công viên.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Charlie hỏi.
“Bọn ta đồ rằng nếu cứ theo dõi chặt chẽ hai cậu thì sớm muộn gì mụ ta cũng phải xuất hiện,” gã trả lời. “Dùng hai đứa là mồi nhử thôi.”
“Mồi nhử?” tôi thắc mắc.
“Vẫn còn một vài tên nữa đang tản mát ở Quận Đỉnh núi, nhưng trong mấy ngày tới bọn ta sẽ truy lùng ra hết thôi. Ta nghĩ hai cậu không nên lo lắng nhiều.”
Cả Charlie và tôi đều không biết nói gì.
“Giờ thì,” gã nói, “bọn ta muốn cám ơn hai cậu. Hai cậu còn tới đó trước cả bọn ta. Làm tốt lắm. Hai cậu lẽ ra sẽ được trao tặng huân chương. Nhưng trao huân chương thì sẽ phải quảng bá ra công luận. Mà đội của ta không hề thích mấy trò rùm beng đó chút nào.”
“Đội gì thế ạ?”
Gã lom lom nhìn Charlie như thể nó rất, rất đần độn.
“Thế thì, ừm...” Charlie tiếp lời. “Các ông sẽ làm gì với cô ta? Ý cháu là với cô Pearce ấy.”
“Mụ già sẽ bị nhốt xuống một cái hầm nguyên tử bỏ hoang, sâu vài trăm mét phía dưới rặng núi Brecon Beacons.” Gã ngập ngừng. “Mà đương nhiên, cũng có thể là ta phịa ra đấy.” Rồi gã đưa tay về phía tôi. “Những viên bi ve nổi, nộp ra nào.”
“Gì cơ ạ?”
“Bi ve nổi.”
Tôi chần chừ xỏ tay ra sau túi quần bò, moi ra ba viên đặt lên tay gã. Gã quay qua Charlie. “Của cậu này nữa.”
Bên kia bãi đỗ xe, tôi thấy gã đồng nghiệp vứt cô Pearce lúc này đã ngất lịm vào cốp xe, đóng sầm nó lại, rồi trèo vào ghế tài xế.
Charlie giao nộp hai viên bi cuối cùng. Gã đàn ông thả tay ra, để cả năm viên treo lửng lơ giữa lưng chừng không trung một lát. “Chúa ơi, ta thích mấy thứ này ghê.” Rồi gã quơ một nắm cả năm viên, đút tọt vào túi áo khoác.
“Thế giờ các ông làm gì?” Charlie bồn chồn hỏi. “Các ông có định, ừm, tẩy sạch não bọn cháu không? Thì, để cho bọn cháu khỏi nhớ được gì cả ấy.”
“Charlie, cậu xem quá nhiều phim rồi đấy. Không. Đơn giản hơn thế nhiều. Nếu các cậu hở miệng ra nói với ai một tiếng thôi, bọn ta sẽ tìm đến tận nơi và thủ tiêu cả hai.”
“Dạ vâng,” Charlie đáp.
“Rất vui được gặp các cậu,” người đàn ông nói. “Ta chúc các cậu một buổi tối tốt lành.”
Rồi gã quay người đi về cánh cổng ở rìa công viên. Gã chui vào chiếc xe màu đen có kính màu khói mờ, đóng sập cửa xe rồi lái thẳng vào màn đêm.
Chương trước
Mục lục
Bùm
Mark Haddon
Bùm - Mark Haddon
https://isach.info/story.php?story=bum__mark_haddon