Chương 17
hư vậy Kay vẫn còn tức giận,” Fredo hỏi, nghiêng người qua một ghế trống, thì thầm vào tai chú em “khi cô ấy phát hiện những thiết bị nghe lén?”
Michael đốt một điếu thuốc. Lúc đó, Kay và Deanna đang đi qua phòng đại tiệc trên đường đến phòng dành riêng cho các quí bà nào cần tìm sự tiện lợi nhỏ, vừa và lớn. Con gái của Sonny, Francesca, và gã công tử đại gia dân WASH (White Anglo -Saxon Protestant: Da trắng gốc Anglo -Saxon, theo Tin lành, nhóm đa số ở Mỹ) mà nàng vừa mới kết hôn, đang ở trên sàn nhảy (cu cậu bị gãy giò vì trượt tuyết hay vì một trò rững mỡ nào đấy và đang đi khập khiễng lòng vòng đây đó trong ngày cưới với một cái chân bó bột và một cây nạng). Phần lớn những người khách khác đang nhảy nhót, kể cả, khá là tếu táo, cụ bà Carmela người đã từng nghe tử thần gõ cửa đến thăm cách đây chỉ vài tháng. Cụ đang quay tròn nhè nhẹ, khoan thai với bạn nhảy là Frankie, con của Sonny, cháu nội cụ, một ngôi sao bóng đá. Michael và Fredo hai người ngồi riêng ở bàn của họ. Fredo không thể nhớ lần cuối mà mình có thời gian ngồi riêng với chú em, ngay cả trong hoàn cảnh giống như thế này, trước hàng ngàn con mắt thiên hạ, là lúc nào.
“Cô ấy không biết,” cuối cùng Michael nói.
“Kay thông minh hơn chú nghĩ đấy. Cô ấy sẽ hình dung ra thôi.”
Michael thở ra. Chàng ta hút thuốc với vẻ lạnh lùng có nghiên cứu kỹ của một người đã vun vén cái thói quen từ việc nhìn người ta hút thuốc trên màn ảnh. Chàng đã hút thuốc theo cái cung cách đó ngay từ khi mới bắt đầu hút. Sonny từng nhiều lần gắt gỏng với chàng về chuyện đó, và quả thực, lúc đầu chàng cũng thấy là hơi có vẻ lố lăng buồn cười, giống một cậu bé xúng xính trong bộ triều phục uy nghi của một ông vua con! Nhưng rồi đến một nơi nào đó trên tuyến đường đi, đến một lúc nào đó không rõ, chàng đã nhập vai và diễn cứ như thật!
“Fredo à,” Michael nói, “anh, cũng như và hơn bất kỳ ai khác, không nên lên giọng thầy đời chỉ chỏ tôi phải hành xử thế nào với chính vợ tôi.”
Đây rõ là một ám chỉ, tuy bóng gió mà khá lộ liễu vế Deanna, tất nhiên rồi nhưng Fredo cứ lờ đi. “Tình huống bị nghe lén,” Fredo nói, có ý chỉ những thiết bị nghe lén mà ai đó đã tìm cách gắn vào trong những xà, dầm nơi căn nhà mới của Michael ở Tahoe. Neri đã sử dụng cái đồ quỉ quái gì đó của anh ta để tìm ra chúng, và hình như căn nhà của Michael là căn nhà duy nhất trong các công trình xây dựng tại đó bị gắn đồ nghe lén. “Nó đã được - gọi là gì nhỉ? - xông khói diệt khuẩn chưa? Chúng ta có -” Anh ngập ngừng. Điều anh ta muốn biết là ai đã trồng trọt chúng. “Chúng ta có biết được đấy là những loại thiết bị nghe lén nào hay không?”
Michael nhíu mắt lại.
“Vậy là người diệt khuẩn được gọi đến, đúng không?” Có nghĩa là, Neri có lo mọi chuyện không?
“Hình như khôn ngoan không đặc biệt thích hợp lắm với anh, Fredo nhỉ?” “Điều ấy giả định là có ý nghĩa gì vậy?”
“Anh đã uống bao nhiêu hũ rồi?” “Là loại câu hỏi gì vậy?”
“Sao anh không đi nhảy đi?” Michael nói. “Có lẽ cô ta thích nhảy đấy.”
Được rồi, vậy là Michael không muốn bàn luận đề tài này nơi đám đông. Mặc dầu ở đây phần lớn là gia đình và do vậy không thực sự là giữa công chúng. Và dầu sao đi nữa, đây không phải là loại chuyện mà bất kỳ ai nghe vào cũng có thể hình dung ra. Những thiết bị nghe lén. Người ta bị gài những thiết bị nghe lén. Người ta xông khói diệt khuẩn. Người ta hủy diệt chúng. Đặc biệt là ở Florida. Bọn vô lại sâu mọt mà người ta thấy ở đây, ngay cả ở những nơi sang trọng.? Hãy quên chuyện đó. Vậy ai sẽ còn nghĩ lại về chuyện nghe một cuộc đối thoại về những thiết bị nghe lén ở Bãi biển Miami? Xem nào.
“Tôi xin lỗi,” Fredo thì thầm. Michael lắc đầu. “A, Fredo.”
“Đừng’ A, Fredo’ với tôi, được chứ? Làm gì thì làm, đừng làm như thế.” “Tình huống vẫn trong tầm kiểm soát,” Michael nói.
Fredo đưa hai bàn tay ra, siết lại nhau trong nỗi bực bội. Nghĩa là gì?Nói tôi nghe đi.
“Khi nào anh rời nơi đây?” Michael hỏi. “Tôi phải lên chuyến bay sớm đi Havana, nhưng có lẽ chúng ta có thể cùng ngồi ăn sáng ở nơi nào đó. Chỉ anh và tôi. Hoặc ít ra là cùng vừa tản bộ vừa trò chuyện trên bãi biển.”
“Ôi chà, thế thì hay quá, Mikey. Thật là tuyệt. Chuyến bay của chúng tôi là vào buổi chiều.” Fredo đã cố gắng để hội kiến với em trai mình từ nhiều tháng nay. Vì Deanna, Fredo đã dành một nửa thời gian ở Los Angeles. Mike thì đi đây đi đó hơn nửa thời gian. Ngay cả khi hai người ở cùng một thành phố, họ cũng không bao giờ tìm được thời gian để làm anh em với nhau - cùng xem một trận bóng, uống với nhau vài lon bia, hay đi câu cá với nhau. Họ chẳng làm cùng nhau bất kỳ chuyện gì trong những chuyện kể trên ngay từ trước cuộc chiến cho đến giờ. Và đó là chưa kể đến công việc. Fredo cần nói lại với Mike về chuyện tiến hành vụ nghĩa trang ở Jersey, giống như ở Colma. Fredo đã nghiền ngẫm kỹ hơn về vấn đề. Nick Geraci cũng giúp ích cho anh nhiều. Fredo tin rằng mình có thể làm cho Mike xem xét
lại “Kay sẽ không đi Havana với chú?” Fredo hỏi. “Tôi đi lo công việc, Fredo à, anh biết mà.”
“Đúng.” Fredo dùng một tay chống đầu. “Xin lỗi. Chuyện đó thế nào?”Fredo nói. “Havana, Hyman Roth, mọi chuyện đó?”
Michael nhíu mày. “Ngày mai,” anh nói. “Lúc dùng điểm tâm.”
Sự mơ hồ của Fredo phát xuất từ việc anh không biết chứ không phải do tùy ý. Hyman Roth xưa kia là một cộng sự thân thiết của Vito Corleone trong thời kỳ cấm rượu. Giờ đây lão ta là Ông chủ Do thái quyền lực nhất ở New York và bành trướng đến Las Vegas và cả Havana nữa Fredo không có ý niệm rõ ràng nào về những gì mà Michael và Roth đang chế biến xào nấu ở Cuba, chỉ biết rằng Michael đã dành nhiều tâm lực cho chuyện đó từ lâu nay và rằng chắc chắn là chuyện làm ăn lớn. “Bữa điểm tâm thật tuyệt,” Fredo nói. Anh đã chờ đợi từ bao lâu để được biết chuyện gì đang diễn ra thì anh cũng chờ được cho đến sáng mai. “Bữa ăn quan trọng nhất trong ngày.”
“Khi nào thì sô truyền hình của anh bắt đầu?” Michael hỏi.
“Tháng chín. Tôi nói Fontane đặt trước để nhà đài thu xếp cho buổi đầu tiên của tháng.” So với mọi ân huệ mà gia đình mình đã làm cho Fontane, thì đây là chuyện tối thiểu mà anh ta có thể làm. Anh ta đã nói vâng ngay lập tức.
“Đó là một ý tưởng hay,” Michael nói. “Cái gì - Fontane hay là sô diễn?”
“Cả hai, tôi nghĩ là thế. Nhưng tôi muốn nói đến sô diễn nhiều hơn.” “Thật thế à?”
“Chúng ta cần thay đổi cách nhìn của bàn dân thiên hạ. Để cho những chuyện làm ăn của chúng ta tăng trưởng theo cách mà chúng ta muốn hướng đến thì quả là đáng giá khi chúng ta trình diễn cho công chúng hình ảnh những thành viên gia đình Corleones -” anh phác họa một cử chỉ về hướng cô dâu nơi phòng khiêu vũ - “cuối cùng, cũng không có gì khác với những người như gia đình Van Arsdales.”
“Cám ơn,” Fredo nói.
Họ thu xếp việc gặp nhau ở phòng khách của khách sạn vào 6 giờ sáng hôm sau.
“Anh biết đấy, tôi chưa bao giờ phân biệt được hai cô cháu của mình.” Michael gật đầu về phía Francesca và Kathy.
“Francesca là đứa đang mặc đồ cưới đấy.”
Michael phá ra cười. “Ờ, có thế mà tôi cũng quên khuấy đi mất!”
Fredo ôm chú em. Họ ôm nhau lâu hơn là Fredo có thể nhớ trước giờ đã từng làm thế, rồi càng kéo sát vào nhau hơn. Họ đang cùng nghĩ về Sonny, điều mà cả hai dường như đều biết và cùng không nói gì. Bóng ma của anh ta lảng vảng ở đó suốt ngày hôm nay với sự có mặt còn đậm đặc hơn bất kỳ người khách đang sống nào. Cả Fredo và Mike từng suýt không kiềm chế được khi họ đứng vào hàng để trao phong bì mừng lễ cưới cho Francesca. Giờ đây, khi sắp ra đi, khuôn mặt của hai anh em lóng lánh những giọt nước mắt không hề che giấu vì xấu hổ. Họ vỗ vào vai nhau và không nói gì nữa.
Tuy vậy, chuyện này chưa phải đã êm xuôi. Ai mà nỡ trách một anh chàng muốn dìm nỗi sầu trong đáy cốc? Ngay cả Fredo cũng biết, như chuyện đang xảy ra, rằng mình đang uống hơi quá nhiều, nhưng xét theo những tình huống anh đang trải qua thì chuyện anh uống rượu đâu có phải là vi phạm luật pháp liên bang, mà cũng chẳng ảnh hưởng chi đến hòa bình thế giới! Lại nữa, còn có vấn đề về vị linh mục chủ lễ kia - người kéo chuông chiêu hồn cho Cha Stephano, vị linh mục đã khiến cho Fredo muốn trở thành linh mục: cũng nụ cười hơi méo, một mảng tóc đen chải theo cùng kiểu, với thể hình thon gọn, giống một vận động viên chạy cự li dài. Fredo cố không nghĩ về Cha Stephano, và phần lớn thời gian thì anh thành công - nhiều tháng trôi qua mà không bị ám ảnh bởi một hình tượng nhất thời - nhưng vào những thời điểm hiếm hoi mà anh thực sự nghĩ về mình, Fredo thường kết thúc bằng cách... ôm ấp hình bóng em thoáng hiện đi về trong đáy cốc! Nói cười như chuyện một đêm mưa!
Nếu con người ở khắp nơi mà chẳng uống rượu để quên đời, để đạt cái trạng thái”phê” lâng lâng Dưới thiều quang thấp thoáng bóng Nam san, Ngoảnh mặt lại cửu hoàn coi cũng nhỏ... xíu, thì bao nhiêu những bài tửu đức tụng, tương tiến tửu, xuân nhật túy khởi ngôn chí, hồ trường, hành phương nam... đâu xuất hiện trên đời để các ẩm giả cao thủ ngâm nga, khề khà rung đùi thích chí! Và ba phần tư những lò nấu rượu trên khắp mặt đất này đã biến mất từ lâu rồi! Fredo ở lại dự đám cưới đến tận khuya và không gây ra màn cảnh lộn xộn nào. Chàng và Deanna bắt đầu nhảy với nhau với mọi bài ca, và nàng có vẻ hạnh phúc, mặc dầu cả hai đều đã quá say cho bất kỳ cảm xúc nào trên ngưỡng bình thường.
Quay về phòng riêng, chàng làm tình với nàng vào cửa sau, một chuyện mà khi tỉnh chàng không bao giờ làm, và nàng cũng không than phiền gì, đó cũng là cách hành xử của những kẻ say bí tỉ.
Khi chàng thức giấc vào sáng hôm sau Fredo không nhớ mình về lại phòng riêng bằng cách nào. Anh nâng cánh tay trái của Deanna lên để nhìn vào chiếc đồng hồ Cartier của nàng. Đầu anh nặng như chì. Anh tranh đấu để buộc đôi mắt lờ đờ của mình hướng tiêu điểm vào mấy cái kim đồng hồ. Gần mười một giờ sáng! Hoảng hồn, Fredo gọi đến phòng Michael. “Xin lỗi, ngài,” cô trực tổng đài trả lời. “Ông Corleone và toàn bộ gia đình đã trả phòng từ mấy giờ trước đây rồi.” Thế là... trớt hướt! Mộng lớn của chàng Fredo chắc là tan thành bọt nước. Và lần này, chàng chỉ có thể tự trách mình thôi!
(Sô diễn của Fred Corleone được phát không đều đặn, thường là vào tối thứ hai tại đài UHF ở Las Vegas, từ 1957 cho đến khi người dẫn chương trình biến mất vào năm 1959. Sô diễn được phát từ
một phòng ngồi chơi chung của Khách sạn Lâu Đài Trên Cát với bộ trang thiết bị tối thiểu: một bàn tròn thấp, kèm hai bên bởi người dẫn chương trình và một khách mời trên những chiếc ghế bọc da báo. Trên tấm bảng đàng sau họ, ánh sáng trắng chiếu ra” FRED!” Đàng sau tấm bảng là một bức màn đen. Sau đây là phần mở đầu của sô diễn vào đêm 30 tháng chín,1957 - được cho phép ghi lại bởi Bảo tàng Truyền thanh Truyền hình Bang Nevada -)
FRED CORLEONE: Sô diễn đầu tiên này, tôi hy vọng sẽ thực sự là ấn tượng (real mothery). Nếu các bạn không biết từ đó nghĩa là gì, thì tôi xin gọi nó là một... gasser (một chuyện gì hay một người nào đặc biệt làm ta vui và nhớ mãi). Tôi đã thấy những sô diễn khác với đủ mọi thứ - các cô gái thật sexy, những tiểu phẩm châm biếm, múa minh họa, âm nhạc vv... và vv... Đôi khi những kẻ này kéo rất nhiều ngôi sao đến làm khách mời đến nỗi họ cần đến một cảnh sát giao thông đứng trong cánh gà để điều khiển việc đi lại! Những người thực hiện các sô diễn này là những kẻ thiện nghệ, nhưng cá nhân tôi nghĩ rằng có lẽ vì không mấy tự tin là có thể gây hào hứng cho khán thính giả nên họ phải tung ra bao nhiêu màn cảnh để vồ chộp lấy quí vị. Những sô diễn của họ, khách mời thì đông chứ người chịu xem thì chỉ lác đác. Tối nay chúng tôi theo một con đường khác và tôi hy vọng quí vị sẽ ngồi lại và gặp gỡ chúng tôi. Sô diễn của chúng tôi chỉ có một khách mời thôi, đúng vậy, nhưng là một bạn đồng minh hùng mạnh, một siêu sao sân khấu và màn bạc và hẳn nhiên rồi, một danh ca ngoại hạng đứng riêng một mình không lẫn với ai khác, đấy là chưa kể anh ấy còn là đồng hương thân thiết của chúng ta. Thưa quí bà, quí ông, đây, Johnny Fontane! (Corleone đứng và vỗ tay, Fontane gật đầu chào cử tọa. Sau đó hai người ngồi xuống và cùng tranh thủ thời gian đốt lên điếu thuốc để gợi cái “yên -sĩ -phi -lí
-thuần” - phiên âm từ ‘inspiration’, cảm hứng - và bắt đầu.)
FRED CORLEONE: Họ nói với tôi là Groovesville có thể kết thúc như là một thành công lớn nhất trong lịch sử ca nhạc. Thời thượng rock -and -roll đang suy tàn và anh đang ở trên “top”, là số một trong cả nước.
JOHNNY FONTANE: Cám ơn. Sự nghiệp ca nhạc của tôi trong một thời gian đã bị tràn lấn bởi loại nhạc vỉa hè kia, nhưng rồi tôi đã đứng dậy và xông lên tái chiếm lãnh thổ. Với tất cả lòng khiêm tốn, những đĩa thu âm mà tôi đã may mắn cùng thực hiện với Cy Milner, một thiên tài về hòa âm phối khí - không chỉ Groovesville mà còn The Last Lonely Midnight, Johnny sings Hoagy và bắt đầu với Fontane Blue - đó cũng rất có thể là những đĩa thu âm tốt nhất mà tôi từng thực hiện.
FRED CORLEONE: Đấy có lẽ là những sản phẩm ca nhạc tốt nhất từng được thực hiện.
JOHNNY FONTANE: Bạn nên có Cy trên sô diễn của mình. Anh ấy cũng sẽ phụ trách phần hòa âm cho những đĩa thu sắp tới của tôi, vốn là một dự án trong mơ đối với tôi một đĩa gồm những bài song ca với Cô Ella Fitzgerald.
FRED CORLEONE: Tôi sẽ làm điều đó. (Nhìn ra ngoài sân khấu.)Có người sẽ viết ra cái đó. Cy Milner, thiên tài, và, à, anh biết mà. Đặt trước anh ta cho sô diễn, tôi đoán đó là từ thích hợp.
JOHNNY FONTANE: Bạn cũng nên có Ella nữa. Như những bài hát của nàng chứng tỏ, nàng là “top” hiện nay.
FRED CORLEONE: Chắc là thế rồi.
JOHNNY FONTANE: Tôi không dùng từ thiên tài một cách vung vít đâu.
FRED CORLEONE: Theo cách những tay chữ nghĩa rởm của Hollywood hoang phí một cách vô tội vạ. Tôi biết. Bạn thì không thế.
JOHNNY FONTANE: Bất kỳ ca sĩ nào từng làm việc với Milner đều sẽ nói với bạn rằng anh ấy là thiên tài, bởi lí do đơn giản là trong thời gian làm việc cần mẫn với ban Les Halley, anh ấy đã -
FRED CORLEONE: Đó là với chiếc trombone, nhớ lại đi anh bạn.
JOHNNY FONTANE: - luyện nhiều với chiếc kèn đó và có thể chơi nó rất giống giọng người đến độ anh ấy biết làm thế nào đem một ca sĩ vào studio và làm cho anh/ ả cảm thấy phơi phới hơn là vớ được cả triệu đô, như ngạn ngữ nói.
FRED CORLEONE: Thế cái gì còn hơn cả triệu đô?
JOHNNY FONTANE: Cũng là một triệu đô và... (Rít một hơi thuốc lá và... nhún vai!)
FRED CORLEONE: Tuy thế, những đĩa thu của anh làm ra hàng triệu đô. Và không chỉ là ngạn ngữ suông.
JOHNNY FONTANE: Điều mà tôi học được, qua bao nhiêu năm ở trong ngành kinh doanh mà người ta gọi là showbiz này, đó là bất kỳ thành công nào mà tôi có được -
FRED CORLEONE: Hàng lố thành công.
JOHNNY FONTANE: -Tôi đều nợ công chúng thính giả. (Tràng vỗ tay tán thưởng). Xin cám ơn. Thực sự là thế.
FRED CORLEONE: Tôi có đúng không khi cho rằng cái loại nhạc rock -and -roll đó đã đi xa như nó có thể đi? Đối với tôi nó chẳng phải là... bạn biết mà, chẳng phải là âm nhạc tí nào. Và lại nữa, nếu tôi có thể nói như thế, nó chẳng có thứ hạng nào đáng kể.
JOHNNY FONTANE: Thứ đó đến từ thành phần sơ khai trong dân chúng. Xét về phương diện nghệ thuật nó đã chết ngay từ đầu, do vậy tất cả những gì thực sự còn lại là hãy để nó ra đi cho rồi!
FRED CORLEONE: Nghe khoái thật. Ý tôi muốn nói, phát biểu vừa rồi của bạn. Vậy, xin phép cho tôi - chúng ta hãy đi vào đề tài đó, đồng ý chứ? Những điều mà người ta muốn biết.
JOHNNY FONTANE: Thì hãy sôi nổi với đề tài đó!
FRED CORLEONE: Vậy thì theo kinh nghiệm của bạn, về tất cả những gì liên quan đến showbiz và kể cả tất cả những gì liên quan đến phụ nữ, được không ạ? Nói tuốt tuồn tuột, không kiêng kị gì cả! Cho điểm, sự kiện cũng như con người, từ một tới mười, mười là cao -
JOHNNY FONTANE: (Chỉ vào cốc cà-phê của người dẫn chương trình): Đấy không phải là vật duy nhất cao chứ?
FRED CORLEONE: - và thành hai phạm trù, ngoại hình và tài năng. Vậy thì cho điểm từ một đến hai mươi đi. Hay là, bằng cách khác đi, từ một đến mười, rồi thêm vào phần kia, sau đó chia đôi lấy trung bình. Lấy thang điểm theo kiểu nào cũng được.
JOHNNY FONTANE: Anh chưa bao giờ bảo tôi phải có bằng Tiến sĩ Tóan học để làm sô này mà.
FRED CORLEONE: Vì tính khách quan, chúng ta hãy nói về mọi người, trừ vị hôn thê của bạn, cô Annie Mc Gowan, con người đa tài nhiều mặt - ca hát, nhảy múa, kể chuyện tếu và cả diễn xuất nữa. Rồi còn có màn kịch rối, mặc dầu chưa từng xem nhưng tôi cũng đã nghe nhiều người khen ngợi. Tuy nhiên, hình như tôi hơi lố rồi đây. Tôi cần stop ở đây là vừa.
JOHNNY FONTANE: Ấy, tôi chưa biết là anh đã bắt đầu cơ đấy!
FRED CORLEONE: Này, đừng có mà vờ vịt nữa nhé! Nói chuyện vế Annie đi. Không phải là đề tài cấm kị chứ?
JOHNNY FONTANE: (Đổi giọng theo hướng thân mật cởi mở hơn) Màu mè hoài cha nội. Nói thì nói chứ bịnh gì cữ! (Chàng nháy mắt với Annie, ngầm ý bảo: Yên chí đi. Anh đủ bản lĩnh đưa câu chuyện đến bên bờ vực thẳm mà không để rơi xuống vực đâu).
FRED CORLEONE: Vậy thì, Annie. Bạn biết họ nói gì. Về... chúng. Giúp tôi với, John. Chúng ta phải nhận định một cách rộng rãi về chuyện này. Thiên hạ biết tôi đang nói về cái gì, tin tôi đi. Tôi nên nói thế nào nhỉ? Cái gì của nàng?
JOHNNY FONTANE (Cười nhăn nhở): Ngực nàng?
FRED CORLEONE: Ngực! Đúng rồi! Đó là một bộ ngực cực kỳ danh tiếng, không hề có hàm ý bất kính với bạn hay với nàng đâu nhé!
JOHNNY FONTANE: Có cũng chả nhận. Vấn đề là gì vậy?
FRED CORLEONE: Ai là tổng hòa tốt nhất của tài năng và ngoại hình nơi cái kinh đô điện ảnh thế giới này?
JOHNNY FONTANE (Trình diễn một phản ứng chậm trễ cố tình) Cái kiểu phỏng vấn của bạn làm
cho tôi phải quằn quại quýnh quíu đấy!
FRED CORLEONE: Này, anh chàng kia! Đừng có trêu ghẹo người ta mãi thế chứ. Cứ tự nhiên như trên sô sân khấu của bạn thôi. Chúng tôi cần kéo bạn trở lại sân khấu ở đây, tại Lâu Đài Trên Cát lừng danh thế giới ấy.
JOHNNY FONTANE: Cám ơn, cám ơn bạn. Tôi không thể thực hiện các sô ở Vegas trong một thời gian. Tôi có một số hợp đồng ca nhạc khóa tôi ở Los Angeles và Chicago rồi, nếu người ta muốn xem tôi xin hãy đến mấy nơi đó.
FRED CORLEONE: Sô của chúng ta diễn ra ở đây, ở Vegas, và không phải tất cả. Kênh này không hoàn toàn đưa sô diễn đến chính nhà tôi, bạn có tin nổi không?
JOHNNY FONTANE: Bạn chinh phục một ngọn tháp hay chỉ là đôi tai thỏ?
FRED CORLEONE: Bạn đùa đấy à? Ngọn tháp, tất nhiên rồi. Nhưng mà thôi, trở lại với công việc làm ăn kinh doanh đi, nếu bạn muốn. Gác qua một bên mọi chuyện đùa bỡn, bạn nói với tôi rằng bạn không hát ở đây? Hôm nay? Cho chúng tôi nghe? Tôi được cho biết là một ban nhạc combo đang đi đến để hỗ trợ bạn.
JOHNNY FONTANE:Tôi thích lắm, nhưng tôi đang có nhiều hợp đồng trói buộc. Đó là những sô lớn sắp mở màn. Rất... rất thành thật xin lỗi vậy!
FRED CORLEONE: Quả là đáng thất vọng. Thực sự là quá thất vọng. Bạn làm cho tôi chẳng còn biết ăn làm sao nói làm sao với quí vị khán thính giả nữa. Bắt đền bạn đấy!
JOHNNY FONTANE: Nhưng trước khi tôi kịp đến bến tàu, con tàu kia đã giương buồm ra khơi mất rồi!
FRED CORLEONE (thở phào) Anh chàng này lắm chiêu thật! JOHNNY FONTANE: Ồ, chỉ cố gắng thôi!
FRED CORLEONE (nói với ai đó ngoài sân khấu): Có ai đi gọi ban combo đó và... Được rồi. Bạn đã gọi? Tốt. Sao tôi lại là người cuối cùng biết những chuyện này nhỉ? (Quay sang Fontane) Vậy thì, nhất trí, cái gì nữa? Hãy bắt đầu. Bạn có ý tưởng nào về chuyện những chiếc Dodgers và Giants di chuyển đến California?
JOHNNY FONTANE: Không có gì sẽ bay theo cùng bầu đoàn thê tử. Điều đó khiến người ta dễ nao lòng.
FRED CORLEONE: Chuyện đó tôi không rõ lắm. Công việc làm ăn phải đổi chỗ cũng là thường. Việc làm ăn của chú em tôi, mà tôi cũng là một đối tác trong đó, những chuyện kinh doanh ngành khách sạn
và giải trí, xây dựng và xi -măng - cũng chuyển về phía tây. Cuộc di chuyển đó dẫn đến việc chúng ta hội ngộ nơi sô diễn này. Tại sao bóng chày lại khác? Tôi có những cảm nhận về New York cũng giống như bạn, nhưng đồng thời, tại sao thú tiêu khiển quốc gia lại vận hành theo một cách không phi -Mỹ? (Why should the national pastime operate in a way that’s not un -American?)
JOHNNY FONTANE: Bóng chày mang những người láng giềng thân thiết với nhau hơn và kết nối với niềm tin của người bình thường. Mọi lúc đến sân Ebbets Field... ờ, tôi không thể tưởng tượng là chỗ đó lại trống vắng hay hoang tàn. Họ đã làm cho nó trở nên hoang tàn và một phần con người tôi cũng hoang tàn theo.
FRED CORLEONE: Chính bạn cũng tái cư trú từ New York về miền Tây.
JOHNNY FONTANE: Chuyện đó lại khác. Người ta có thể chơi những đĩa thu âm của tôi bất kỳ ở đâu, xem phim của tôi bất kỳ ở đâu. Sớm hay muộn, tôi sẽ đi đến chỗ trình diễn ở khắp nơi.
FRED CORLEONE: Tôi cá là bạn sẽ đi. Đến những trò chơi Dodgers ở Los Angeles. Mấy lúc này thấy bạn bận bịu ở L.A. nhiều hơn là ở New York.
JOHNNY FONTANE (ngưng một lát để châm điếu thuốc khác): Tôi sẽ đi, chắc rồi. nhưng chúng sẽ không bao giờ là những Dodgers chính hiệu. Chúng đã tự cắt đứt khỏi những gì làm cho chúng thành Dodgers chính hiệu.
FRED CORLEONE: Được rồi, xem nào, thôi đừng nói gì nữa về đề tài nhạy cảm đó. Chúng ta có thể nói về chính trị. Tôi nghe bạn đã có một kẻ tri âm tri kỷ mà bạn đang hậu thuẫn cho nhiệm kỳ tổng thống sắp đến. Những con chim nhỏ rỉ tai cho tôi như thế.
JOHNNY FONTANE: Deanna thế nào?
FRED CORLEONE: Nàng vẫn “phẻ phắn”. Tuy nhiên đó không phải là con chim tôi đang nói đến.
JOHNNY FONTANE(nháy mắt vào camera): Để trả lời cho câu hỏi trước đây của anh, tôi nghĩ rằng nếu như cả hai, ngoại hình và tài năng, là những phạm trù được vận dụng đến, thì tôi không thể nghĩ ra có người nào qua mặt được Deanna Dunn. Không hề có hàm ý bất kính đối với bạn hay nàng, nhưng nàng thực sự là... kẻ đốt nhà đấy!
FRED CORLEONE: Cám ơn, Johnny. Bạn thật khả ái, và đấy là chưa kể rằng theo ý tôi đó cũng là một sự kiện đúng thực. Với những ai đã đến đây để hội ngộ cùng chúng ta, anh chàng may mắn này đây, thành thật thưa với quí vị, rất lấy làm hạnh phúc đã kết hôn với nàng Deanna Dunn xinh đẹp và tài năng.
JOHNNY FONTANE: Thắng giải Hàn lâm viện Điện ảnh -
FRED CORLEONE: Hai lần, dầu bạn cũng từng thắng một lần. Bạn có ngạc nhiên là nó nặng kí đến
thế không?
JOHNNY FONTANE: Một vinh dự như thế, đến từ những người đồng đẳng với bạn, đó là cái khiến người ta thấy nặng.
FRED CORLEONE: Nói về giải thưởng, bạn đang hậu thuẫn cho Thống đốc Shea bang New Jersey tranh cử Tổng thống, đúng không? Ông ấy thắng giải thưởng lớn về sách, bạn biết tôi muốn chỉ quyển nào.
JOHNNY FONTANE:Nếu ông ấy tranh cử, tôi ủng hộ chuyện ấy, đúng vậy. Tôi hy vọng ông ấy quyết định tham dự cuộc đua. Ông ấy là người tốt và ông ấy sẽ làm nhiều điếu tốt cho đất nước. Bạn đã đọc quyển sách của ông ấy chưa?
FRED CORLEONE: Quyển sách đó đang nằm trên bàn đêm của tôi khi chúng ta nói đến. Tôi sẽ đọc nó trước khi ông ấy đến với sô này.
JOHNNY FONTANE: Ông ấy đến với sô diễn?
FRED CORLEONE: Chúng tôi đang chuẩn bị sô đó. Nghe này, John, cho phép tôi hỏi bạn vài chuyện. Bạn có bao giờ xem bộ phim Mai phục ở Durango chưa?
JOHNNY FONTANE:Tôi có xem chưa? (Cười) Bạn đang nói thực hay đùa đấy?
FRED CORLEONE: Johnny có mặt trong phim đó, thưa quí vị, trong trường hợp quí vị xem cảnh tiếp theo điệu vũ quay đầu tiên.
JOHNNY FONTANE: Bạn cũng góp mặt trong đó. Và cả vợ bạn nữa.
FRED CORLEONE: Chớp mắt, và bạn bắt hụt tôi. Chớp mắt hai lần, và người ta cũng bắt hụt bạn.
JOHNNY FONTANE: Trong trường hợp đó, họ sẽ tạo quan hệ hữu hảo. Phần lớn người ta để lỡ nhiều bộ phim. Chúng không thể đều là kiệt tác, hẳn bạn cũng biết thế. Kiệt tác, cũng như thiên tài, đều là của hiếm chứ đâu thể đầy đồng như... củ khoai!
FRED CORLEONE: Tôi nghe dường như bạn đang rời xa khỏi việc làm phim? JOHNNY FONTANE: Không, không có đâu.
FRED CORLEONE: Nhưng phim ảnh không còn là nơi mà tâm bạn trụ lại nữa, đúng không nào? Bạn đã sở hữu một công ty sản xuất phim ảnh của riêng mình, ấy thế mà...
JOHNNY FONTANE: Có những bộ phim đang trong quá trình thực hiện, hứa hẹn là những bộ “hits”. Trong đó có một bộ phim giác đấu.
FRED CORLEONE: Và phim ca nhạc?
JOHNNY FONTANE: Đúng. Những ca khúc hàng “top”. Làm thế nào bạn nghe được chuyện đó?
FRED CORLEONE: Tôi quen biết một nửa trong số đạo quân chuyên viết ca khúc cho bạn. Nghe này, chúng ta phải chi trả một số hóa đơn đây.
JOHNNY FONTANE: Bạn không trả những hóa đơn của mình à?
FRED CORLEONE: Ý tôi muốn nói là khi khai thác thương mại, như bạn biết đấy. JOHNNY FONTANE: Chúng ta sẽ trở lại.
FRED CORLEONE: Sô này của ai vậy?
JOHNNY FONTANE: Là bạn nói đấy nhé. Làm thế nào mà một anh chàng như bạn lại chiếm giữ vị trí số một trong một sô truyền hình như thế này, ấy là chưa kể một người đàn bà huyền thoại như Deanna Dunn?
FRED CORLEONE: Mọi người có thấy tôi muốn chỉ gì không? Bạn là một kho báu quốc gia! Chúng tôi sẽ trở lại ngay thôi.
Từ cửa sổ phòng tầng mái của Lâu đài Marmont, Fredo Corleone đứng đơn độc trong bóng tối và nhìn xuống Sunset Strip, đợi vợ trở về nhà. Mỗi tuần Fredo phải tốn cho nơi ở này hơn số tiền mà bố anh phải trả cho nguyên cả một dãy những căn nhà ở Long Island nhưng có lẽ cũng đáng. Anh có thể lưu trú ở đây mà không có những người hâm mộ vây quanh Deanna hay những vệ sĩ thở sát bên gáy mình. Anh nhìn vào đồng hồ. Hầu như hai giờ. Họ đã đặt trước bữa ăn tối vào lúc mười một giờ. Buổi quay phim thường chấm dứt vào lúc chín giờ tối, mặc dầu bản thân anh từng tham dự ba phim(toàn là vai rất phụ thôi) và biết rằng người ta không bao giờ có thể nói trước điều gì. Deanna không xuất hiện trong một phim”hit” đã năm năm rồi - con số này tính theo thời gian Hollywood có thể là năm trăm năm. Nàng tiếp đất vai này sau khi nhiều nữ diễn viên trẻ hơn đã đi qua, và mỗi ngày nàng trở về từ buổi quay than phiền là điện ảnh đang trở nên chó má hơn như thế nào (talking about what a dog the movie was going to be), và anh chàng bạn diễn xinh trai của nàng thật kinh khiếp đến như thế nào.
Ngay cả khi quay khỏi cửa sổ và hướng về điện thoại, Fredo vẫn tự nhủ mình sẽ không quay điện thoại mà chỉ muốn tự kiểm nghiệm thôi. Anh quay số. Tổng đài kết nối anh với Bungalow số 3. Cái giọng sâu, ngái ngủ trả lời anh là giọng của Wally Morgan, một trong những tay viết ca khúc được yêu cầu nhiều nhất trong ngành showbiz. Chàng ta từng ở trong binh chủng Hải quân, từng đua xe mô-tô, thích săn bắn: một mẫu người mạnh mẽ như thế khiến người ta khó mà hình dung rằng đó lại là một... “ô - môi”. Nhưng đây là Hollywood. Mọi thứ đều có thể là thật mà giả. Là nơi mà người ta điên đảo thị phi đến độ bạn chẳng biết đâu mà lần. Fontane gọi thẳng mặt những kẻ đầu sai của anh ta là buttfuckers (thứ đéo lỗ đít), thế nhưng anh ta luôn luôn có hàng đàn hàng lũ ở bên cạnh để trò chuyện
với quí bà khi anh ta và nhóm bạn khác bận bàn tán về bóng đá hay bóng chày. Fredo làm rõ giọng nói và hỏi nếu mình tạt qua uống một ly thì có gì phiền không.
“Tạt qua?” Morgan cười khúc khích. “Một uyển từ dễ thương đấy, mãnh hổ ạ. Đương nhiên là okay rồi. Em sẽ pha chế vài ly Martinis. Chàng điệu nè, hãy đến, em đợi. Nhớ mang theo vài người bạn xanh lá cây của chúng ta nữa nhé, mmkay?”
Uyển từ (Euphemisn). Những người bạn xanh lá cây của chúng ta (our green friends).
Mãnh hổ (Tiger). Thật khó tin đối với Fredo rằng mình lại đi dây dưa với một kẻ ăn nói nhố nhăng dị hợm kiểu đó. Anh chàng túm lấy bộ đồ tắm và một lọ thuốc và ra đi. Nhưng đồ đạc khác để tính sau; cần một cuộc bơi lội cho đầu óc tỉnh táo.
Vào lúc mà cuối cùng anh đi đến hồ bơi, khoảng bốn giờ sáng, và thấy lờ mờ một cặp đang “phếc” nhau ở phía sâu của hồ. Không có ánh đèn. Fredo thay đồ trong nhà tắm, hy vọng rằng trong khi mình làm việc này, thì cặp kia cũng vừa đủ thời gian để hoàn tất cuộc mây mưa, nhưng khi anh mở cửa, chúng nó vẫn còn đú đởn ở đó. Anh đã không tắm trước khi rời Bungalow 3. Anh cần phải làm điều gì đó trước khi quay lại tầng mái; tắm rửa cho sạch sẽ, chẳng hạn thế. Cặp kia vẫn gần như đứng nguyên một chỗ - tựa lưng vào tường, kế bên cái thang - và có vẻ không việc gì phải vội. Thôi thì mặc kệ bọn họ. Ai “vượng khí” quá thì cứ mặc sức mà quần nhau cho hạ hỏa. Fredo mắc mớ gì mà phải quan tâm. Anh nhảy ùm xuống phía nông của hồ và bơi tới bơi lui mấy vòng. Từ chiều tối đến giờ anh không ăn gì, nhưng các viên thuốc chức năng đã cung cấp cho anh đủ năng lượng để vung vít vùng vẫy. Khi anh đang gom góp quần áo, anh liếc nhanh qua cặp kia, vẫn còn đang miệt mài mê mẩn ở phía sâu của hồ. Đó là lúc anh nhận ra rằng ả lẳng lơ trơ tráo nọ hóa ra lại là... vợ chàng!
“Dee Dee?”
Nàng cười dòn tan! Chàng kia cũng hòa giọng cười vang vang! Tên gian phu là bạn diễn chung với nàng, Matt Marshall. “Sẽ về với cưng ngay,” Deanna gọi lớn. “Bây giờ thì còn hơi bận chút xíu!” Thiệt là hết biết! Bó tay!
Fredo cúi đầu và sải bước nhanh đến cầu thang. Trong tầng mái anh quàng vào dây đai súng mà anh đã ỉm luôn khi quay bộ Apache Creek, phim thứ nhì của anh trong đó anh đóng vai một chiến binh Da đỏ, và hai khẩu Colt Peacemakers (Súng Colt, Người Tạo ra Hòa bình) đã nạp đầy đạn. Mặc dầu uống nhiều thuốc kích thích anh vẫn cảm thấy thanh thản, điềm tĩnh. Cuộc báo thù này là chính đáng và trong chốc lát nữa thôi anh sẽ hoàn tất nó.
Thế nhưng khi anh trở lại hồ bơi, đôi gian phu dâm phụ đã đi xa.
Điều kế tiếp mà Fredo biết, là anh đang đứng trong garage của Lâu đài Marmont nâng khẩu súng ngắn hướng vào chiếc Regal Turquoise 1958 Corvette mà anh đã mua tặng Deanna vào dịp kỷ niệm một năm ngày cưới của hai người. Anh nghe tim mình đập mạnh. Anh hít vào mấy hơi thở sâu, giữ cánh tay
thật vững, ấn sát vào nhưng chưa siết cò. Họ đã cùng đi đến Flint để mua chiếc xe. Chuyên viên quảng cáo của hãng xe này đã chộp những tấm hình của khoảnh khắc tươi cười hạnh phúc đó, đưa vào những tờ báo và tạp chí khắp thế giới - một ghi dấu lâu dài cho những ai liên quan.
Fredo khai hỏa: phát đầu tiên vào kính chiếu hậu, rồi vào bánh sau, hai phát vào cửa chính tài xế, một phát xuyên qua cửa sổ tài xế, và cửa hành khách, một vào kính chắn gió. Giết một chiếc xe đem lại cảm giác khá là dễ chịu. Kính vỡ loảng xoảng, vỏ tét nát bét, ghế nệm tanh bành. Âm vang của thủy tinh trên kim khí, của kim khí trên kim khí nghe leng keng, sắc cạnh, cũng khá vui tai! Và cũng giúp làm êm dịu thần kinh đôi chút!
Anh đút khẩu Colt thứ nhất vào bao, dỡ mui chiếc Corvette, và rút khẩu súng kia ra. Viên quản lí khách sạn và mấy nhân viên của anh ta hiện ra, nhưng họ biết Fredo và biết rằng đó là chiếc xe của Deanna Dunn. Họ từng chứng kiến nhiều nhân vật còn nổi tiếng hơn làm những chuyện còn kỳ dị hơn, điên rồ hơn. Bằng một giọng bình thản viên quản lí hỏi mình có thể giúp ích gì không.
“Không.” Fredo bắn một viên vào bộ chế hòa khí bốn thì. “Đậy nó lại đi. Cám ơn.”
Viên kế tiếp tạo ra một tiếng nổ nhỏ và một đám khói trắng. Giờ đây những kẻ tò mò đầu tiên túa ra trố mắt nhìn.
“Hơi muộn rồi, ông Corleone à. Như ông thấy đấy, nhiều người khách khác -” Fredo nổ một viên khác vào lốc máy.
“ - đã bị làm phiền hơi nhiều đấy.”
Hai viên nữa vào phía cửa hành khách. Viên cuối hụt chiếc xe, không biết bay đi đâu.
Đàng sau anh, một quí bà hét toáng lên những lời không ai hiểu, hình như là bằng tiếng Pháp. Khi Fredo xoay quanh lại đối mặt tình địch Matt Marshall - không áo, chân trần, nhào về phía anh, khuôn mặt hắn ta đẹp trai nhưng vô vị, nhạt như nước ốc, đang cau lại vì giận. Hắn lại dám giận anh, chuyện mới ngược đời chứ! Vậy mà cả hai khẩu súng của anh lại chẳng còn viên đạn nào, thế có tức muốn nổ ruột không? Oái ăm thật! Số Trời! Số Trời! Cái thằng đéo bậy vợ người ta vậy mà lại được trời cho mạng lớn sống dai! Để còn đéo bậy dài dài!
Fredo rút ra khẩu súng kia và chỉa cả hai nòng súng vào Marshall - anh chàng này hoặc là ngốc nghếch, hoặc biết là Fredo đã hết đạn, cứ lừng lững tiến tới. Fredo chưa từng trải nghiệm một thời điểm nào sáng suốt như thế. Anh xuống tấn vững vàng. Marshall điên cuồng húc vào anh như con bò mộng hăng máu, và Fredo xoay người rất nhanh và gọn, tránh cú húc, khéo léo điệu nghệ như một matador có đẳng cấp. Marshall đập mặt xuống nền xi -măng. Hắn ta đứng lên, mũi miệng đầy máu me, và lại húc tiếp với cái đầu cúi xuống một cách đần độn. Fredo muốn cười nhưng thay vì thế, tung ra một cú đánh choáng người bằng báng súng quay tròn. Cú đánh tạo ra một âm thanh giống như ném một tảng thịt nướng từ trên cao ốc xuống nền sân gạch. Marshall đổ gục.
Đám đông, mọi người như một - trừ quí bà người Pháp vẫn đang chu chéo, đồng loạt há hốc mồm ra, “Ôôô.”
Fredo cho súng vào bao. “Chỉ là tự vệ thôi. Đơn và thuần” chàng nhún vai nói. “Không có gì ầm ĩ.” Chính Hagen đến bảo lãnh cho anh ra.
“Anh đến kịp lúc ghê.” Fredo nói khi họ bước ra khỏi bót cảnh sát. “Anh bay?”
“Chỉ là một cách nói. Jesus, Fredo. Tôi không chắc có ai trong khách sạn đó từng kiếm cớ để bị bắt chưa.”
“Những viên đạn lạc ấy mà,” chàng ta nói. “Chuyện đó có thể xảy ra với bất kỳ người nào. Tuy vậy tôi cảm thấy hơi buồn lòng về con chó đó.”
Quí bà người Pháp là một nữ bá tước của một vương triều đã bị phế truất từ lâu, đang đi dạo với con chó xù cưng của mình. Một trong các viên đạn đã làm bay đầu con chó thành những mảnh vụn. Còn viên đan lạc kia đã xuyên qua chiếc Corvette và xé nát lưới bảo vệ của chiếc xe sau nó, một chiếc De Soto Adventurer màu trắng từng dự cuộc đua Indy 500 vào năm 1957. Người thắng giải cuộc đua đó đã vớ được món bở khi bán nó cho Marshall, người được dân ghiền xi -nê gọi là chàng ngốc với tấm lòng vàng trong phim Checkered Past, Checkered Flag. Gã đê tiện ấy không phải chiến đấu vì Deanna hay nhân danh nàng. Điều làm hắn nổi xung chính là cái mùi khói hăng cay đến từ chiếc xe quí giá của hắn.
“Còn tệ hơn là những viên đạn lạc nữa, Fredo à. Những cây súng đó -” “Chúng sạch mà. Neri nói rằng chúng sạch như khi chúng đến.”
“Nếu được thế thì tốt, bởi vì Sở Cảnh sát Los Angelos đang mang đến FBI để nhờ kiểm nghiệm chúng.”
“Chúng sạch mà.”
Họ ngồi vào chiếc Buick của Hagen và họ lặng lẽ lái đến Lâu đài Marmont. Chẳng những ban quản lí không trục xuất Fredo ra mà Hagen còn lấy thêm một phòng cho anh nữa. Có nhiều điều để nói về một nơi chốn với một ban điều hành bí mật. Cũng có nhiều điều để nói về chuyện “boa” hậu hĩ, trả tiền phòng trước, và kết hôn với một VIP. Hagen và Fredo cùng tản bộ với nhau trên những lối đi hẻo lánh.
“Còn những viên thuốc mà họ tìm thấy trong túi của anh?” Hagen nói..
“Có kê toa. Segal cho tôi.” Điều đó đúng, ít ra là một cách gián tiếp. Anh đã sai Figaro, một thuộc hạ ở Las Vegas, đi mua thuốc. Jules Segal, một bạn cũ của gia đình, là Trưởng khoa phẫu thuật tại bệnh
viện mà Gia đình Corleones đã xây.
“Họ bảo tôi là những viên thuốc kia ở trong một lọ aspirin.”
“Tôi nhét chúng vào đó và mang theo cả aspirin. Đâu có luật lệ nào qui định người ta phải mang thuốc theo cách nào đâu.”
“Tôi không rành chuyện đó. Segal từng bị án treo về chuyện đó, cách đây đã lâu, và trước khi anh ta đến làm việc cho bệnh viện chúng ta. Nhưng giờ đây... ờ, bệnh viện làm cho chúng ta có vẻ hiền lương hơn, và nếu -”
“Vậy thì hãy bảo một tay đốc -tơ khác ở bệnh viện đó nhận là anh ta đã kê toa cho tôi. Thưởng công cho anh ta xứng đáng. Anh từng thu xếp được những vụ còn tệ hại gấp trăm lần vụ này mà. Jesus, Tommy. Bố vẫn thường bảo, anh tuy không phải gốc Sicily nhưng lại là kẻ Sicilian nhất nhà mà. Chuyện quái gì sẽ xảy ra? Họ sẽ dời cái đó khỏi anh bằng một đạo luật đặc biệt của Hạ viện ư? Tôi đã nói với anh cái thằng khốn đó đã làm gì! Với vợ tôi!”
“Anh đã nói với tôi trên điện thoại. Như thế là không khôn ngoan đấy, Fredo.” Fredo nhún vai, nhưng có ý nhượng bộ. “Marshall không chết hay không sao chứ?”
“Không, tạ ơn Trời.” Hagen nói. Hắn sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, bộ mặt của hắn ta thì lại là chuyện khác.” “Khá là tệ, chắc thế?”
“Khá là tệ. Matt Marshall kiếm sống nhờ bộ mặt của hắn, vậy mà một trong hai xương gò má của hắn hiện nay thì đang ở dạng chất lỏng hơn là chất rắn. Như thế đã là khá tồi tệ rồi, vậy mà, như anh biết, hắn còn đang quay một bộ phim nửa chừng. Bọn họ không có vẻ nghĩ rằng họ có thể hoàn tất bộ phim mà không có hắn ta. Có khả năng là chúng ta có thể dàn xếp mọi việc, nhưng L.A. là một thành phố hơi căng đối với chúng ta, với đám Chicago sau lưng nữa -”
“Chúng ta đã có hòa ước với đám đó. Bọn họ biết tôi và cũng mến tôi. Tôi có thể thu xếp với họ.” “Dầu với giá nào, anh cũng đã dồn lên vai tôi cả đống công việc phải lo.”
“Thôi mà, Tom. Anh có lẽ đã làm gì nếu đó là Theresa?”
“Xì, tôi không biết. Nhưng bắn nát một chiếc xe, bay đầu một con chó xù, và phá hỏng cả một bộ phim lớn?”
“Ít ra, anh có thể tin sẽ không bao giờ là Theresa?” “Sẽ không bao giờ là Theresa.”
“Đồ ranh ma quỉ quái.”
“Hôm nay anh nuốt mấy viên vậy, Fredo?”
“Không viên nào.” Anh ta không nghĩ như thế, về con số. “Tiện tay lấy chừng nào thì lấy chừng ấy, thế thôi. Anh không muốn đi ngang qua Bungalow 3 nữa và anh lại càng không muốn đi ngang qua hồ tắm. “Cảnh trí hướng này đẹp hơn,” anh nói. “Phía Đại lộ Hoàng hôn và những con phố hướng ấy.”
“Tôi biết,” Hagen nói. “Tôi đã từng ở đây. Tôi là người đã nói với anh về nơi chốn này.” “Vậy thì anh biết rồi. Cảnh trí hướng này đẹp hơn.”
Họ đi theo hướng đó.
“Tôi có ý muốn hỏi,” Fredo nói. “Kay có nổi cáu khi anh nói với cô ấy về những thiết bị nghe lén?” “Cô ấy không biết,” Hagen nói.
Fredo đã đoán đúng. Chính Mike cũng không nói với nàng ta. Chàng ta đã bảo Tom làm chuyện đó. Từng có kẻ hành hương để lạc vợ mình. “Kay thông minh lắm. Cô ta biết nhiều chuyện. Ngay cả nếu cô ta không biết, thì sớm hay muộn, nhưng có lẽ là sớm, anh cũng sẽ nói cho cô ta nghe.”
“Anh đang nói về chuyện gì vậy?”
“Tôi không có ý cho là anh thiên vị cô ta hay là gì cả, nhưng mọi người biết cô ta có cách moi chuyện từ anh.”
“Đó là câu chuyện lố lăng nhất tôi từng nghe.”
“Anh đã từng bảo tôi ý tưởng của tôi về việc dời nghĩa trang ở New York ra xa như ở Colma là chuyện lố lăng nhất anh từng nghe.”
“Cái ý tưởng về nghĩa địa đó? Anh vẫn còn muốn bàn về nó. Mike đã chẳng nói với anh rằng đó không phải là dự án mà, xét về nhiều mặt, chúng ta có thể lao vào trong tình huống hiện nay, hay sao? Chúng ta đang đứng xa các tập đoàn tội phạm. Chúng ta không muốn chịu ơn hay mắc nợ nhà Straccis về bất kỳ chuyện gì. Chúng ta sẽ cần kêu gọi đến những ân huệ từ mọi chính trị gia ở New York, và điều cuối cùng mà chúng ta muốn làm ngay lúc này đây là tiêu phí những ân huệ đó vào một dự án như thế này - một dự án còn rất nhiều lỗ hổng trong đó, tôi xin nói thêm như thế.”
Họ vòng một góc phố và chạy vào phim trường Alfred Hitchcock, ra khỏi xe để cùng tản bộ một quãng đường với Annie Mc Gowan và đại lí của cô ta. Fredo giới thiệu Hagen như là Hạ nghị sĩ Hagen. Annie hỏi thăm Fredo là anh ổn chưa. Fredo bảo đó là một câu chuyện dài và anh sẽ gọi cho cô sau. À
không, Johnnie hiện không ở thành phố này, Annie nói. Anh ấy đang ở Chicago. Hitchcock nhấn mạnh là anh ấy phải đi và họ đã đi.
“Những lỗ hổng nào?” Fredo hỏi, khi cùng riêng với Hagen.
“Nó có những lỗ hổng,” Hagen nói. “Xem này, con đường mọi sự đang diễn ra là thế này: Chiến dịch ở New York là cố gắng duy trì mọi sự như hiện trạng. Những dự án mới duy nhất phải là những công cuộc kinh doanh hợp pháp.”
“Đó là chỗ hay trong kế hoạch của tôi, Tom à. Nó đâu có dính dáng gì đến tội phạm có tổ chức. Nó sẽ hoàn toàn hợp pháp mà.”
“Fredo, anh không thể có được cùng lúc cả hai. Anh không thể, một đàng, nằm trong con mắt công chúng như một người kết hôn với một siêu sao điện ảnh, điều hành ngành giải trí trong chuổi khách sạn chúng ta ở Las Vegas và bắt đầu sô truyền hình riêng của mình - mà nhân tiện, tôi có nghe là tiến hành tốt lắm.”
“Cám ơn. Chúng tôi cố gắng”.
“Nhưng anh không thể làm bao nhiêu chuyện đó và đồng thời lại là sức mạnh đứng sau một cái gì đó như kế hoạch di dời nghĩa trang của anh. Và anh không thể làm bất kỳ chuyện gì nếu anh không gột sạch hành vi của anh. Anh nhận ra điều đó chứ?”
Nhận thức được thì thật là hay, có điều là bọn cớm đã lấy những viên thuốc của anh. “Vậy thì hãy để người nào khác lo liệu giùm cái công việc bẩn thỉu này đi,” Fredo nói. Rocco có thể làm chuyện đó. Hay anh biết ai sẽ còn hoàn hảo hơn? Nick Geraciu. Sau khi mọi chuyện đều hợp pháp, thì tôi sẽ đảm đương công việc. Này Tom, đó là ý tưởng của tôi mà.”
“Những ý tưởng suông thì chưa là cái quái gì cả,” Hagen nói. “Biết vận dụng, ứng biến ý tưởng như thế nào vào thực tiễn một cách hiệu quả, đó mới là vấn đề.”
“Tôi biết cần làm gì với ý tưởng của tôi chứ? Tôi biết cách ứng dụng nó như thế nào. Tôi biết điều hành chiến dịch như thế nào một khi nó được phát động. Vấn đề của tôi là, mấy người sẽ không để cho tôi làm.”
Hagen bắt đầu nói điều gì đó.
“Nói đi,” Fredo giục. “Nói rằng không phải anh chận bước tôi mà là Mike. Kệ mẹ nó, Tom à; hắn lợi dụng anh còn tệ hơn là hắn lợi dụng tôi. Chúng ta đều lớn tuổi hơn hắn. Cả hai chúng ta đều bị cho ra rìa, và tại sao?”
Hagen nhíu mày.
“Anh không phải là người Ý,” Fredo nói,” và anh cũng không phải máu mủ, được thôi, điều đó làm mọi chuyện có rối lên thêm một tí, nhưng không đến độ biến anh một cách tự động thành kẻ chạy việc vặt cho hắn.”
“Lẽ ra tôi nên để cho anh lạnh gót chân trong đó một thời gian để mà nghiền ngẫm chuyện đời, đồ vô ân bạc nghĩa. Có lẽ anh khoái ngồi tù.”
“Nói thê là nghĩa lí quái gì?”
Hagen mắt nhắm nghiền. “Chẳng có gì.” “Có gì khó nói, anh sợ à?”
Hagen vẫn không nói gì.
“Tôi đang hỏi anh mà, sao câm họng vậy?”
“Coi bộ chú mày muốn đánh tao hả, Fredo? Nhào dzô đi.”
“Tôi biết anh đang muốn nói chuyện gì, Tom à. Thì cứ nói đại ra đi. Vụ thằng nhóc ăn cắp ở San Fran chứ gì.” Fredo không phải giết người nào để được “khai tâm” vào công việc. Thằng nhóc Dean đó là nạn nhân đầu tiên, và cũng là duy nhất tính đến bây giờ, mà Fredo đã giết, chỉ vì một cơn nóng giận nhất thời. Nếu phải chi thằng nhóc không nhớ đến tấm ảnh cũ đó của Fredo ngồi khóc bên ông bố bị thương. Fredo đã cố tình làm lơ như không biết gì về chuyện đó. Có nhiều người khác mặt cũng hao hao giống anh lắm, anh đã bảo thế với chú nhóc. Nhưng nó không chịu buông đề tài đó ra mà cứ xoáy tới. Bực mình, Fredo bèn lấy gối chặn mồm nó đến ngạt thở, rồi nghẹt thở và cuối cùng là... hết thở luôn! Thằng bé chết, nhưng nhờ tài lo liệu vén khéo của luật sư tài ba kiêm chuyên gia cửa sau thượng thặng Thomas Hagen, nên vụ việc được ỉm đi. Chuyện vô phúc đáo tụng đình thì được dàn xếp yên nhưng tiếng xấu vẫn dai dẳng bia miệng lưu truyền về thói đồi bại, đa hệ tình dục của Fredo. Chưa nói đến chuyện người ta xầm xì dị nghị, chỉ riêng việc một người đàn ông tự nghĩ về mình như một kẻ đồng tính cũng đáng buồn rồi. Vào thời điểm đó Fredo ở trong một tâm trạng khủng hoảng sợ bị nhận ra song chính điều đó lại giúp cho việc thu xếp trở nên dễ dàng. Nhưng tháo gỡ ra khỏi vụ đó hoàn toàn về mọi mặt, cả pháp lí lẫn tâm lí và dư luận, thì khó hơn. Tuy vậy với thời gian mọi việc rồi cũng nguôi ngoai dần và cũng... coi như ổn. Bây giờ vì một câu nói giận lẫy của Hagen lại vô tình khơi lên đống tro tàn. “Đừng có tiếp tục nhìn tôi như thế. Nói đi.” Fredo cáu kỉnh gắt.
“Tôi không cố gắng để nói ra một chuyện chẳng ra gì,” Hagen nói. “San Francisco, theo mức độ mà tôi liên quan, chỉ còn là một chuyện quá xưa rồi.”
“Anh đang thực sự bắt đầu làm tôi bực rồi đó, Tom à.” “Bắt đầu ư?”
Fredo thụi một quả. Rất nhanh nhẹn, bằng tay trái Tom chộp lấy cổ tay của Fredo, vặn tréo, xoay vòng và dùng nắm đấm tay phải vụt ra một quả đấm vòng cực mạnh vào bụng Fredo khiến chàng ta khụy người xuống. Tom đẩy mạnh và buông tay Fredo ra. Fredo lảo đảo, loạng choạng và rồi đổ xuống trên hai gối, hai tay chống người lên để thở.
“Tôi ghét anh thậm tệ, Tom à,” cuối cùng Fredo nói, vẫn còn thở hổn hển. “Anh nói gì?”
“Sau khi bước chân vào nhà tôi,” Fredo nói, “anh đã trở thành con cưng của Bố.” “Nào, Fredo. Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mike là con cưng của Má,” anh ta nói, hơi thở chậm lại. “Sonnie thì chẳng cần ai, còn Connie là con gái. Anh biết đấy, tôi là đứa được bố cưng nhất cho đến khi anh bước vào nhà. Anh có biết điều đó không? Có bao giờ anh nghĩ về chuyện đó không? Có bao giờ anh lưu tâm điều đó chưa? Những gì anh lấy đi là của tôi.”
“Đây đâu phải là điều để nói với người mà anh sắp trông cậy để giải quyết bao nhiêu chuyện rắc rối mà anh đã gây ra.”
“Tôi có nói gì thì cũng đâu quan trọng gì?” Fredo nói. “Dầu sao anh vẫn làm. Anh sẽ làm bất cứ điều gì Mike bảo anh làm.”
“Tôi trung thành với gia đình này.”
“Chuyện nhảm. Anh chỉ trung thành với hắn.” “Hãy lắng nghe lòng mình, Fredo à.”
Chàng ta đứng lên, rồi tấn công tiếp. Cú đấm thứ nhì của Hagen đi thẳng vào gò má của Fredo và khiến chàng ta ngã bổ ngửa.
“Đủ chưa?” Tom hỏi gằn.
Fredo ngồi dậy và xoa hai bàn tay lên bộ mặt râu ria lởm chởm mấy ngày không cạo của mình. Chàng ta hít vào mấy hơi thở sâu. “Tôi không ngủ,” chàng nói,” anh biết không, không thực sự ngủ, đã nhiều ngày nay mà không biết tại sao.”
Hagen lấy một điếu xì -gà đốt lên. Anh ta rít một hơi dài, thả khói ra và rồi chìa tay ra. Fredo, vẫn còn quì, nhìn lên bàn tay kia một hồi lâu, và cuối cùng nắm lấy.
“Xì -gà?” Hagen hỏi, đút tay vào túi áo ngực.
“Không, cám ơn,” Fredo nói.
Hagen gật đầu. “Lên đấy gặp vợ đi, Fredo.”
“Đừng bảo tôi phải làm gì. Vả chăng, nàng đâu ở trên đó.” “Cô ta còn ở nơi nào khác nữa? Hôm nay họ không quay mà.” “Nàng ở trên đó?”
Hagen vỗ vào vai Fredo. “Tôi thương anh mà, Fredo. Anh biết điều đó chứ?”
Fredo nhún vai. “Tôi cũng thương anh, Tommy,” chàng ta nói, “nhưng mà đồng thời -” “Tình anh em mình còn hơn thế nữa,” Tom nói. “Thôi quên chuyện vặt ấy đi.”
“Dù cho có lúc giận nhau, có đánh nhau đến u đầu sứt trán, thì anh em cũng đâu có bỏ nhau được, phải không?”
Hagen cốc vào đầu chàng ta theo cách lập lờ nước đôi có thể là thế, có thể không là thế (maybe, maybe not).
“Phản xạ hay đấy, nhân tiện xin có lời khen,” Fredo nói. “Anh luyện từ hồi nào mà nhuyễn quá vậy.” “Ngồi uống cà-phê ngẩm nghĩ ra thôi,” Hagen đáp.
“Anh siêu thật. Nhưng mà này, cà-phê thuốc lá nhiều quá cũng không tốt đâu.”
“Không sao đâu. Tôi là người biết tiết độ mà,” Hagen nói. “Thư giãn đi. Mọi chuyện sắp sửa tốt hơn rồi đấy.”
Ít ra một lần, dầu thật phù du mong manh, Hagen đã có lí.
1957 -1959
Deanna đón chào chồng nơi cửa. Nàng hôn chồng thắm thiết, nhiều lần và mở nước nóng đầy một bồn lớn. Chàng trầm mình vào đó trong lúc nàng cạo râu ria cho chàng.
Nàng, đúng thế, là một trong những nữ diễn viên được vinh danh nhất của thế hệ mình, nhưng Fredo tin rằng nhiệt tình mà anh đã toát ra bằng cách ủng hộ nàng, bằng cách tranh đấu vì nàng, không thể là giả dối. Trong toàn bộ khoảng thời gian họ chung sống với nhau, họ chưa bao giờ có một thời gian tuyệt vời hơn trên giường.
“Làm sao một người bình thường như anh lại trở thành chồng em được nhỉ?” sau cuộc ái ân anh khẻ hỏi nàng.
Nàng thở ra, không hề buồn phiền mà có vẻ hạnh phúc. “Đừng xét nét với một vật được ban tặng,” nàng bảo.
“Ở đây em thấy thế nào?”chàng hỏi.
“Em thấy hạnh phúc,” nàng đáp. “Và biết ơn anh về tất cả những gì anh đã làm cho em. Và cả những gì mà anh đã không làm cho em. Ví anh hiểu em. Và hiểu rằng tình yêu là sự chịu đựng.”
Bố Già Trở Lại! Bố Già Trở Lại! - Mark Winegardner Bố Già Trở Lại!