Bến Bờ Bình Yên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 18
gày giỗ của Ted và Chad là một ngày đẹp trời, nắng tốt. Ánh mặt trời soi rọi vào phòng Ophélie khi hai mẹ con họ thức giấc. Kể từ đầu tháng chín, Pip đã ngủ mỗi đêm ở phòng mẹ. Điều này làm Ophélie cảm thấy thoải mái. Cô vô cùng biết ơn Matt đã đề xuất ý tưởng này. Nhưng vào ngày hôm đó khi hai mẹ con thức dậy, không ai nói chuyện với ai cả. Cả hai đều im lặng.
Họ nhớ hôm nay là ngày giỗ đầu tiên của Ted và Chad. Lễ tang của hai cha con cũng được tiến hành vào ngày nắng ấm như vậy. Tất cả đồng nghiệp, bạn bè của Ted và bạn của Chad đều đến. Ophélie sợ phải nhớ đến khoảnh khắc đau khổ ấy. Cho đến bây giờ cô vẫn còn kinh hoàng khi nhớ đến hoàn cảnh khi ấy. Giờ đây những gì cô nhớ là hoa vô số kể, còn Pip nắm chặt lấy tay mình. Từ đâu đó bỗng vang lên bài Ave Maria... Đó là những kỷ niệm mà Ophélie biết là mình không thể nào quên.
Họ cùng nhau đến trước mộ Chad và Ted, rồi ngồi cạnh nhau nhưng không nói gì.
Nhìn tên của chồng và con trai trên bia mộ, Ophélie bật khóc. Sau đó cô quay sang nắm chặt lấy tay Pip. Cuối cùng họ cùng nhau về nhà và cố quên đi khoảnh khắc đau thương ấy. Họ cảm ơn cha xứ rồi châm nến lên. Ophélie châm nến cho Ted, còn Pip cho Chad. Sau đó họ về nhà trong im lặng. Ngôi nhà hôm ấy thật yên tĩnh, thậm chí họ có thể nghe thấy được cả những tiếng động nhỏ nhất. Chính điều này làm họ càng nhớ đến cái chết của Ted và Chad nhiều hơn. Hai mẹ con không ăn và cũng không nói gì, cho đến khi chuông cửa reo lên vào chiều hôm ấy. Cả hai người đều giật mình. Đó là người gửi hoa, anh gửi hoa và thiệp của Matt đến. Ophélie và Pip vô cùng xúc động. Tấm thiệp viết rất đơn giản: “Tưởng nhớ đến người đã khuất. Thân mến. Matt”.
Pip nói sau khi đọc thiệp: “Con vô cùng yêu chú ấy!”. Ở tuổi cô bé, mọi việc dường như thật đơn giản.
Ophélie nói: “Ừ! Chú ấy là một người tốt và là một người bạn tuyệt vời”. Pip gật đầu rồi mang hoa lên lầu. Ngay cả con Mousse cũng im lặng. Andrea cũng gửi hoa đến vào buổi trưa hôm ấy. Cô ấy không có tín ngưỡng tôn giáo và cũng không cùng họ đến nghĩa trang, nhưng hai mẹ con đều biết Andrea luôn nghĩ về họ. Matt cũng thế.
Khi màn đêm buông xuống, cả hai mẹ con đều bồn chồn, lo lắng. Pip mở ti vi trong phòng mẹ, nhưng Ophélie bảo cô bé tắt đi hoặc xem ở nơi khác. Pip không muốn một mình buồn bã, vậy là cô bé ở yên trong phòng của Ophélie cho đến khi hai mẹ con cảm thấy buồn ngủ.
Dù Ophélie không nói gì nhưng Pip biết mẹ nó đã khóc hàng giờ trong phòng Chad. Đó quả là một ngày kinh khủng với hai mẹ con họ. Không có gì vui vẻ trong ngày giỗ cả, không đọc kinh Phúc Lành, mà cũng không có gì có thể bù đắp được sự mất mát của họ. Hôm nay hệt như đúng một năm trước, chỉ toàn là sự mất mát mà thôi.
Vào buổi sáng hôm sau chuông điện thoại reo lên. Lúc ấy cả hai mẹ con đều ở nhà bếp. Ophélie đang đọc báo, còn Pip chơi cùng con Mousse. Đó chính là điện thoại của Matt.
Sau khi chào Ophélie, anh nói một cách thận trọng: “Tôi không dám hỏi thăm cô vào ngày hôm qua”.
“Ồ, không sao đâu. Ngày hôm qua thật tệ, nhưng cuối cùng nó cũng qua rồi. Cảm ơn anh vì đã gửi hoa cho chúng tôi”. Ophélie khó có thể diễn tả được hành động của Matt có ý nghĩ với cô như thế nào. Tuy nhiên, không có gì để họ cứ mãi đau buồn vào ngày hôm sau. Ngày hôm qua là ngày tệ nhất trong cuộc đời họ. Cảnh đau buồn, nước mắt và máu xuất hiện vào ngay ngày hôm ấy. Matt có thể cảm nhận được nỗi đau của cả hai mẹ con. Anh cũng từng rơi vào hoàn cảnh sống cô độc khi vợ và con của anh bỏ đi.
Anh lấy làm tiếc, nói: “Tôi không muốn quấy rầy hai mẹ con nên cũng không gọi điện thoại”.
Ophélie nói chân thành: “Có lẽ anh làm thế là đúng”. Cả hai người không ai muốn nói chuyện với người khác, dù Pip rất muốn nói chuyện với Matt.
“Hoa của anh đẹp lắm. Chúng tôi vô cùng xúc động”. “Tôi không biết cô có muốn ra ngoài vào ngày hôm nay không? Tôi nghĩ nó tốt cho cả hai mẹ con đấy. Cô nghĩ sao?”. Ophélie thực sự không muốn đi đâu cả nhưng cô nghĩ Pip rất muốn ra ngoài. Cô cảm thấy mình có tội khi từ chối lời mời của Matt.
“Tâm trạng của tôi thật sự không tốt chút nào”. Cô vẫn cảm thấy buồn và mệt mỏi, đặc biệt là ngày hôm qua cô đã khóc hàng giờ trong phòng của Chad và ôm lấy chiếc gối của Ted. Cô đã khóc rất nhiều khi nhớ lại cái chết của hai người. Chiếc gối vẫn còn đó và cô chưa giặt áo gối hay tấm ra giường. Cô biết mình sẽ không bao giờ giặt chúng. “Thậm chí tôi còn không nói chuyện với Pip. Có lẽ con bé sẽ rất vui khi gặp anh. Tôi sẽ gặp con bé và bảo nó gọi lại cho anh”. Pip nghe thế liền phẩy tay liên tục như thể bảo mẹ nó đừng gác máy.
Cô bé nói: “Con muốn ra ngoài!”. Tuy tâm trạng Ophélie không tốt. Cô không muốn ra ngoài nhưng lại không muốn làm con gái thất vọng. Có thể hai người sẽ ra ngoài trong vòng nửa tiếng, một tiếng hoặc hai tiếng. Cô biết Matt sẽ hiểu cho cô. Quả thật cô không có tâm trạng nào để ra ngoài. “Chúng ta có thể đi không mẹ? Làm ơn đi mà?”
Ophélie nói: “Ừ. Được rồi. Nhưng mẹ không muốn đi quá lâu. Mẹ cảm thấy không khỏe”. Pip biết rõ điều đó hơn ai hết, nhưng cô bé mong là khi ra ngoài mẹ nó sẽ cảm thấy đỡ hơn. Pip biết Ophélie thích trò chuyện với Matt và biết đâu tâm trạng của mẹ nó sẽ tốt hơn thì sao.
Ophélie nói với Matt họ sẽ đến Safe Harbour vào buổi chiều. Anh vô cùng hạnh phúc khi biết điều đó. Cô muốn mang bữa trưa theo, nhưng Matt bảo cô đừng lo chuyện đó. Anh nói mình đã làm sẵn món trứng tráng và nếu Pip không thích món này, anh có mang theo bơ đậu phụng lẫn nước quả nấu đông. Những gì anh nói hệt như yêu cầu của một vị bác sĩ.
Matt đợi họ bên ngoài. Anh đang ngồi trên chiếc ghế đã cũ và cảm nhận ánh nắng mặt trời. Anh vui khi nhìn thấy họ. Pip chạy đến và ôm lấy Matt, còn Ophélie hôn lên má anh. Matt có thể cảm nhận được Ophélie buồn như thế nào. Cô có vẻ đau khổ và như thể tim mình bị một tảng băng ngàn cân đè nặng. Anh bảo cô ngồi trên ghế và nghỉ ngơi. Sau đó anh bảo Pip giúp mình làm món trứng tráng nấm và thái rau. Cô bé thích giúp Matt. Khi mọi việc đã xong, anh bảo Pip gọi mẹ. Lúc này Ophélie đã cảm thấy đỡ hơn. Tảng băng đè nặng lên ngực cô dường như đã bị tan ra dưới ánh nắng mặt trời. Khi ăn trưa cô không nói gì. Sau đó Matt mang món kem dâu ra. Ophélie mỉm cười và Pip cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Khi Matt pha trà, Ophélie ra ngoài xe lấy vật gì đó.
Pip nói nhỏ với Matt với vẻ lo lắng: “Chú có thấy mẹ cháu trông đỡ hơn không?”. Anh cũng nhận thấy điều đó và vô cùng xúc động trước sự quan tâm của Pip.
“Mẹ cháu không sao đâu. Ngày hôm qua quả là ngày không tốt với mẹ cháu và với cả cháu nữa. Một lát nữa chúng ta sẽ đi bộ trên bãi biển và mẹ cháu sẽ cảm thấy thoải mái hơn”.
Pip lặng lẽ vỗ tay khi mẹ nó đến. Ophélie lấy bài báo ra để cho Matt xem về trung tâm Welxer của cô.
Bài báo giải thích cặn kẽ những việc họ đã làm và đây là thông tin khá thú vị.
Matt đọc bài báo khá thận trọng rồi gật đầu nhìn Ophélie với vẻ tôn trọng: “Đây quả là một nơi đáng chú ý. Chính xác thì cô làm việc gì ở trung tâm đó?”. Ophélie từng nói với Matt chuyện này, nhưng cô luôn nói một cách mơ hồ.
Pip nói thay mẹ: “Mẹ cháu làm việc trên đường cùng với nhóm tìm kiếm người vô gia cư lang thang”. Matt bàng hoàng nhìn hai mẹ con. Đó không phải là những gì Ophélie muốn nói, nhưng Pip nhanh quá khiến cô không thể nói gì.
“Cháu nói nghiêm túc đấy chứ?”. Anh nhìn cô bé và nó gật đầu. Ophélie cũng gật đầu, nhưng rồi cô quay sang nhìn con gái với vẻ không hài lòng. Pip ít khi lái thuyền như thế và cô bé hơi bối rối vì đã cướp lời mẹ. Pip lo Ophélie sẽ mắng nó. Matt sửng sốt rồi nhìn Ophélie với vẻ lo lắng. Anh nói: “Bài báo nói nhóm của cô lên đường vào ban đêm tìm kiếm những người khuyết tật, những người bị bệnh đi lang thang và hỗ trợ họ. Sau đó nhóm người này sẽ đưa những người lang thang đến trung tâm Wexler. Tuy nhiên họ có thể gặp phải rủi ro bất kỳ lúc nào. Ophélie à, công việc này quá nguy hiểm. Cô không nên làm nữa”.
“Công việc ấy không có gì nguy hiểm cả”, Ophélie bình tĩnh nói. Câu nói này làm Pip không vui, nhưng đó không phải lỗi của cô. Cô cũng nhận ra công việc đầy rẫy nguy hiểm. Tuần trước, một người đàn ông nghiện thuốc đã khua súng loạn xạ. Tuy nhiên Bob đã khống chế và thuyết phục được hắn bỏ súng.
Họ không có quyền tước súng của hắn, nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết. Tuy nhiên chuyện này khiến cô nhớ rằng, nguy hiểm có thể ập đến với bất kỳ ai trong nhóm của họ. Cô không thể nào nói với Matt là mình không gặp nguy hiểm trên đường và Matt cũng biết điều đó. “Mọi người trong nhóm rất giỏi. Họ được huấn luyện rất kỹ. Hai người trong số đó từng là cảnh sát. Còn người thứ ba từng ở trong hải quân”.
Matt nói thẳng: “Tôi không biết họ là ai. Nhưng họ không thể nào bảo đảm là cô sẽ được an toàn. Nguy hiểm đầy rẫy trên đường. Cô không thể nào làm công việc đó”. Nói rồi Matt quay sang nhìn Pip. Ophélie đề nghị họ cùng đi bộ trên bãi biển.
Matt trông vẫn còn tức giận khi ra ngoài. Pip chạy cùng con Mousse. Matt đi cùng Ophélie, anh lại nhanh chóng đề cập đến công việc của Ophélie.
“Cô không thể làm như thế. Tôi không có quyền buộc cô thôi công việc đó, nhưng tôi mong cô nghĩ lại. Những kẻ lang thang là những kẻ nguy hiểm và khá liều lĩnh. Cô không thể liều mình. Cô có nghĩ đến Pip không? Sao cô lại làm thế. Thậm chí nếu không bị chết, bất cứ việc gì cũng có thể xảy đến với cô. Ophélie à, tôi xin cô hãy nghĩ lại đi”.
Ophélie nói: “Tôi hứa đấy, Matt. Tôi sẽ không sao đâu. Tôi biết công việc khá nguy hiểm. Nhưng làm bất cứ công việc nào cũng có rủi ro cả. Cũng như việc lái thuyền vậy. Anh có nhớ không. Anh có thể gặp tai nạn khi đi một mình trên thuyền”.
Ophélie nói tiếp: “Thực sự tôi cảm thấy mình rất thoải mái khi làm công việc ấy. Những người tôi làm việc cùng rất giỏi. Họ biết mình phải làm gì. Tôi sẽ không gặp bất kỳ sự nguy hiểm nào đâu”. Những gì Ophélie nói đều là sự thật. Cô lúc nào cũng bận chất hàng vào xe rồi lấy hàng ra cùng Bob. Cô không nghĩ mình gặp nguy hiểm, nhưng nhận ra là mình không thể thuyết phục được Matt. Anh như phát điên.
Anh nói với vẻ không vui: “Cô điên rồi. Nếu là người thân của cô, tôi sẽ khóa cửa nhốt cô trong phòng rồi. Còn những người trong nhóm của cô thì sao? Làm thế nào họ có thể để một phụ nữ không được huấn luyện đi cùng với họ. Họ không có bất kỳ trách nhiệm gì với người khác sao?”. Anh gần như hét toáng lên. Pip vẫn vô tư không biết gì cả. Nó đang chạy nhảy vui vẻ cùng con Mousse trên bãi biển. Con Mousse rượt đuổi theo những con chim biển. Matt không còn chú ý đến Pip hay con Mousse. Anh giận dữ chỉ trích những người ở trung tâm: “Chúa ơi! Họ cũng điên rồ như cô”.
“Matt à! Tôi không phải là Pip. Tôi có quyền lựa chọn công việc, kể cả đó là việc nguy hiểm. Nếu cảm thấy quá nguy hiểm, tôi sẽ không làm nữa”.
“Vậy cô sẽ chết mất. Sao cô lại thiếu trách nhiệm đến thế? Đến lúc nhận ra nguy hiểm thì đã quá muộn rồi. Tôi không thể tin cô lại ngốc đến thế”. Quả thực Matt đã rất quan tâm đến cô. Anh thừa nhận công việc ấy rất đáng ngưỡng mộ, nhưng Ophélie không thể làm công việc đó. Vả lại cô còn có Pip, cô phải có trách nhiệm với cô bé.
Cô nói với vẻ trêu chọc Matt để anh không còn lo lắng: “Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, anh có thể kết hôn với Andrea. Thế là anh có thể vừa chăm sóc Pip vừa lo cho con cô ấy”.
“Tôi không nghĩ thế và nó chẳng có gì buồn cười cả”. Lúc này trông Matt hệt như Ted. Anh không giống như Matt trước đây, dễ dàng và lịch thiệp. Tuy nhiên những gì anh làm đều là vì cô. Anh lo lắng cho Ophélie và cảm thấy vô vọng khi không thể làm cô thay đổi quyết định. Matt tiếp tục nói: “Tôi sẽ không từ bỏ đâu. Tôi sẽ tiếp tục thuyết phục cô cho đến khi cô bỏ công việc điên rồ này. Cô vẫn có thể làm việc ở trung tâm, nhưng hãy từ bỏ công việc vào ban đêm đi. Công việc này chỉ dành cho những anh chàng cao bồi và những kẻ mất trí”.
Cô choàng tay qua tay Matt rồi bình tĩnh nói: “Một đồng nghiệp của tôi đã mất vợ và để lại cho anh ấy ba đứa con”.
“Vậy anh ấy có thể chết bất cứ lúc nào. Cô biết không, nếu vợ tôi mất đi để lại cho tôi ba đứa con, tôi cũng làm như anh ấy. Nhưng tôi không thể để cô làm công việc đó. Cô muốn tôi chấp thuận à? Không bao giờ! Tôi sẽ không để cô làm việc đó đâu. Cô biết không, Pip sẽ như thế nào nếu cô gặp chuyện gì? Làm sao cô biết được tôi lo lắng và đau lòng ra sao mỗi khi cô ra ngoài mỗi đêm với những chuyện nguy hiểm vây quanh?”. Matt dường như muốn nói ra điều gì nữa, nhưng anh cố kiềm chế.
Ophélie bình tĩnh nói: “Pip không nên kể cho anh nghe chuyện tôi làm việc cùng nhóm tìm kiếm”.
Matt lắc đầu: “Tôi mừng vì cô bé đã cho tôi biết chuyện này, nếu không, tôi chẳng biết gì cả. Cô hãy hứa suy nghĩ kỹ những gì tôi nói hôm nay nhé?”.
“Tôi sẽ suy nghĩ lại. Nhưng anh nên biết mọi việc không tệ như anh nghĩ đâu. Nếu cảm thấy không thoải mái với công việc, tôi sẽ nghỉ ngay. Nhưng hiện tại tôi cảm thấy rất thích làm công việc đó. Các thành viên trong nhóm là những người rất có trách nhiệm”. Matt không biết là nhóm của Ophélie chỉ có bốn người nhưng họ rất giỏi. Nếu ai đó muốn bắn một trong số họ, những người còn lại sẽ nhanh chóng cứu đồng nghiệp của mình dù họ không được trang bị vũ trang. Họ là những người thông minh và nhanh nhẹn. Hầu hết họ đều dựa vào bản thân hơn là trông chờ sự giúp đỡ của người khác. Họ muốn giúp đỡ những người lang thang không nhà cửa. Không ai hỏi nhau điều gì, nhưng họ biết bất kỳ rủi ro nào cũng có thể xảy ra.
Khi quay về Matt nói với cô: “Cuộc trò chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu Ophélie. Tôi hứa với cô đấy”.
“Tôi không muốn nói gì thêm nữa. Họ chỉ đưa tôi ra ngoài một đêm và tôi vô cùng yêu công việc ấy. Có lẽ anh nên cùng tham gia với chúng tôi để xem công việc ấy như thế nào”.
Matt nói lớn: “Tôi không can đảm cũng như điên rồ như cô. Tôi sợ chết lắm!”. Anh nói một cách thẳng thắn với vẻ kinh hãi. Ophélie bật cười.
Không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy mình làm đúng. Cô không hề sợ hãi bất cứ việc gì. Khi bị chĩa súng vào người cô cũng không hề e sợ. Tuy nhiên cô không kể chuyện này cho Matt nghe. Nếu biết chuyện này sớm hơn, có lẽ anh sẽ không cho Ophélie làm công việc đó.
“Matt à, công việc này không đáng sợ như anh nghĩ đâu. Đôi khi anh sẽ thấy vô cùng cảm động, muốn ngồi xuống và khóc một mình. Matt à, khi thấy cảnh những người bất hạnh lang thang trên đường, anh sẽ không thể kiềm lòng được”.
“Còn tôi thì lo lắng là có ai đó sẽ bắn một phát súng vào đầu của cô đấy!”. Anh đã nói rất thật cảm xúc của mình. Lâu lắm rồi Matt chưa bao giờ cảm thấy bàng hoàng như thế, ngoại trừ lúc Sally bảo với anh rằng cô sẽ đến Auckland cùng bọn trẻ. Matt sợ người bạn mới của mình sẽ chết. Anh không hề muốn chuyện này xảy ra chút nào. Anh luôn quan tâm đến họ và cảm thấy có nguy cơ bị mất đi một người thân nữa.
Matt cho thêm củi vào lò sưởi khi trở về nhà. Ophélie giúp anh rửa chén đĩa trước khi về. Anh đứng nhìn vào đống lửa hồi lâu rồi nhìn Ophélie. “Tôi không biết phải làm gì để ngăn cô không làm công việc điên rồ này. Tuy nhiên tôi sẽ làm bất cứ gì để cô biết đó là công việc nguy hiểm”. Anh không nói chuyện ấy nữa vì sợ Pip sợ. Tuy nhiên anh vẫn lo lắng khi họ tạm biệt anh để trở về nhà. Họ đã hẹn sẽ gặp nhau trong bữa tiệc sinh nhật Pip vào tuần tới.
Trên đường về nhà Pip nhìn mẹ: “Con xin lỗi vì đã kể cho chú Matt nghe về những chuyện của những người vô gia cư”.
Ophélie nhìn con gái rồi mỉm cười: “Không sao đâu con yêu. Mẹ nghĩ bí mật không phải lúc nào cũng tốt cả”. “Công việc đó có nguy hiểm như chú Matt nói không?”.
Pip nhìn mẹ với vẻ lo lắng.
“Cũng không hẳn thế đâu con”. Ophélie cố trấn an con gái và tin vào những gì mình nói. Cô không muốn nói dối cô bé. Cô thực sự cảm thấy an toàn khi đi cùng các thành viên trong đội. Cô nói tiếp: “Con biết không, mọi người trong nhóm là những người lúc nào cũng thận trọng. Không ai trong nhóm bị thương cả. Họ luôn cố hết sức để bảo vệ các thành viên còn lại khi tình huống xấu xảy đến”. Pip cảm thấy an tâm hơn khi nghe mẹ nói thế. Cô bé nhìn mẹ lần nữa.
“Mẹ nên nói cho chú Matt nghe điều đó. Con nghĩ là chú ấy thật sự lo cho mẹ đấy”.
“Chú ấy là người tốt bụng. Lúc nào chú ấy cũng lo lắng cho mẹ con mình cả”. Nhưng sự thật là công việc của Ophélie rất nguy hiểm. Trên đời này không có công việc nào mà không có rủi ro.
Pip nói một cách bình tĩnh: “Con rất quý chú Matt”. Đây là lần thứ hai trong hai ngày cô bé nói về Matt. Ophélie không nói gì khi trên đường về nhà. Đã lâu lắm rồi mới có người quan tâm đến cô. Khi còn sống Ted chưa từng quan tâm nhiều đến cô như thế. Anh lúc nào cũng bận rộn với công việc của mình và không có thời gian để quan tâm đến Ophélie. Điều khiến Ophélie buồn là sau khi Chad tự vẫn, Ted vẫn không lo lắng gì cho thằng bé. Có lẽ Ted là người ích kỷ, chỉ biết sống vì công việc và vì bản thân mình. Nhưng không hiểu sao Ophélie vẫn yêu anh.
Tối hôm đó Pip gọi điện cho Matt để cảm ơn anh vì đã mời họ đến Safe Harbour chơi. Hai mẹ con đã có được một ngày tuyệt vời ngoài bãi biển. Sau đó vài phút Matt muốn nói chuyện với Ophélie. Ophélie nhấc điện thoại lên dù trong lòng không muốn.
Anh nói với vẻ giận dữ: “Tôi đã suy nghĩ về những gì chúng ta nói. Tôi rất giận cô. Đó là điều vô lý nhất mà trước đây tôi từng nghe thấy. Vả lại cô là một người mẹ, cô còn có Pip và cô không thể vô trách nhiệm với nó như thế”.
Ophélie nói: “Trưởng nhóm đã mời tôi đến làm ở trung tâm mà?”.
“Nhưng tôi chắc là ông không nghĩ cô tham gia vào nhóm tìm kiếm người lang thang. Ông ấy nghĩ cô chỉ pha cà phê hay băng bó vết thương, hay làm việc gì đó đại loại như thế”. Anh biết rõ họ làm gì, anh đã đọc báo. Nhưng anh chưa bao giờ tức giận như thế.
“Tôi sẽ không sao đâu. Tôi hứa với anh đó”.
“Cô không thể nào hứa với ai cả, kể cả với bản thân cô hay với Pip. Cô không thể dự đoán hay giải quyết được việc gì khi rủi ro ập đến”.
“Không đâu. Anh không nghĩ là ngày mai trên đường đi làm, tôi có thể bị xe buýt đâm phải hoặc có thể nằm chết trên giường vì cơn đau tim tái phát hay sao? Matt, anh nên biết chúng ta không thể nào giải quyết được mọi vấn đề cũng như những rủi ro ập đến bất ngờ. Tôi nghĩ anh biết rõ điều đó”. Cô không hề sợ chết. Cô từng muốn thế khi Chad và Ted mất. Chết không có gì đáng sợ cả và Ophélie biết không ai có thể tránh được cái chết.
“Mọi việc không hẳn là như thế và cô biết rõ điều đó”. Anh có vẻ nản lòng. Và sau vài phút trò chuyện cả hai đều gác máy. Ophélie không có ý định từ bỏ công việc trong nhóm tìm kiếm và Matt cũng biết điều đó.
Matt không biết mình phải làm gì để ngăn Ophélie làm công việc đó. Suốt tuần anh luôn lo lắng. Anh dự định trong ngày sinh nhật Pip đợi đến khi cô bé ngủ anh sẽ tiếp tục khuyên Ophélie.
Anh mời hai mẹ con ra ngoài ăn tối ở một nhà hàng Italia và Pip vô cùng thích điều đó. Tất cả nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều hát bài “Happy Birthday”. Matt tặng cô bé chiếc áo len có dòng chữ “Bạn là người bạn tốt nhất của tôi” in ở trên đó. Anh đã tự mình hoàn tất bức tranh và cô bé vô cùng hồi hộp. Đó là một buổi tối tuyệt vời và Ophélie rất biết ơn anh. Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Cô có thể thấy tất cả trên gương mặt Matt và anh biết cô cũng nhận ra điều này. Họ đã hiểu nhau khá nhiều.
Anh nhìn Ophélie một cách nghiêm túc: “Cô biết tôi sẽ nói gì mà, phải không?”. Ophélie gật đầu. Lúc này Pip đã đi ngủ.
Cô cười: “Tôi có thể đoán được”. Ophélie xúc động vì anh khá quan tâm đến mẹ con cô, nhận ra càng lúc họ càng thân nhau hơn. Cô đã cho rằng Matt như một phần của cuộc đời hai mẹ con cô.
Anh nhìn cô chăm chú: “Cô đã nghĩ kỹ những gì tôi nói chứ? Tôi nghĩ cô không nên tham gia vào nhóm đó nữa”. “Tôi biết. Pip bảo tôi nên nói cho anh biết không ai trong nhóm bị thương cả. Họ khôn ngoan và thận trọng,
biết mình đang làm gì. Họ không phải là những kẻ ngốc và tôi cũng thế. Như thế đã đủ chưa?”.
“Không. Ý tôi là họ gặp may vì chưa có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên rủi ro có thể đến bất cứ lúc nào. Cô biết rõ điều này hơn tôi mà?”.
“Có lẽ chúng ta nên nói chuyện một cách công bằng. Có lẽ anh cảm thấy không vui. Nhưng tôi không nghĩ Chúa sẽ làm tôi tổn thương khi giúp đỡ người khác”.
“Chuyện gì xảy ra nếu Ngài bận đâu đó trong khi cô đang gặp vấn đề? Ngài có thể đang quan tâm đến vấn đề hạn hán, lũ lụt hay chiến tranh chứ không chỉ quan tâm riêng cô”. Nghe Matt nói, cô bật cười và Matt cũng thế.
Nhưng rồi anh nói tiếp: “Cô làm tôi phát điên lên. Ý tôi là tôi chưa thấy ai ngoan cố, dũng cảm, tốt bụng và không may mắn như cô. Thực lòng tôi không muốn cô gặp bất kỳ chuyện gì xấu. Cô phải biết cô và Pip có ý nghĩa rất lớn trong đời tôi”.
Cô nói với vẻ biết ơn: “Anh cũng là người quan trọng với hai mẹ con tôi. Anh đã mang đến cho Pip một buổi sinh nhật tuyệt vời”. Năm ngoái sinh nhật Pip thật kinh khủng vì cái chết của anh trai và cha nó xảy ra trước ngày sinh nhật của nó một tuần. Lần sinh nhật này rất có ý nghĩa với cô bé. Cô bé có một buổi tiệc đãi bốn người bạn của nó vào tuần sau. Tuy nhiên bữa tối và món quà Matt tặng nó làm cho nó và mẹ rất vui. Cô lấy làm tiếc về chuyện mình tham gia nhóm tìm kiếm. Cô không thể rời bỏ nhóm và điều này làm Matt không vui. Quả thực cô không có ý định từ bỏ nhóm và Matt cũng biết điều đó. Tuy nhiên anh vẫn tiếp tục thuyết phục Ophélie từ bỏ công việc ấy.
Cuối cùng họ chuyển sang đề tài khác. Cả hai đều cảm thấy thoải mái khi cùng ngồi bên lò sưởi và uống rượu. Ophélie luôn cảm thấy dễ chịu khi ngồi trò chuyện cùng Matt.
Cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi ngồi cùng bất kỳ người đàn ông nào khác, kể cả với Ted. Matt cũng có cảm giác tương tự cô. Khi về nhà anh cảm thấy vui hơn, không còn lo lắng nữa. Anh không buộc cô làm gì, nhưng cô cảm thấy anh có ảnh hưởng lớn đến cuộc đời của mình. Anh ấy đã làm tất cả để hoàn tất vai trò của mình với cô.
Cô chậm chạp bước lên lầu trong bóng tối để tìm Pip. Lần này cô lại nghĩ đến Matt. Anh là một người tốt bụng, một người bạn tốt và cô thật may mắn khi được anh quan tâm. Chiều hôm ấy cũng là một buổi chiều tuyệt vời với anh. Còn Ophélie lại lo lắng mối quan hệ của cô đi quá mức và không thể dừng được nữa. Mối quan hệ của họ giờ đây là khá tốt. Nhưng cô chỉ muốn xem Matt như một người bạn chứ không tiến xa hơn nữa.
Khi lái xe về Safe Harbour Matt luôn cười một mình. Anh hơi kinh ngạc về những gì mình đã làm trước đó. Tuy nhiên những gì anh làm đều muốn tốt cho Ophélie. Anh đã có ý tưởng mới. Nó xuất hiện khi anh ngồi gần Ophélie. Anh đã nhìn thấy ảnh của cô trong khung ảnh đặt trên bàn. Anh đợi cho đến khi Ophélie vào phòng Pip xem cô bé ngủ chưa để nhìn kỹ bức ảnh đó. Trên đường về nhà anh đã nghĩ nhiều đến chiều hôm đó. Anh nhớ đến gương mặt Pip khi nhân viên phục vụ nhà hàng hát bài hát. Tấm ảnh của Chad được đặt trong khung bạc đang nằm trên ghế xe của anh. Dường như thằng bé đang nhìn anh và mỉm cười.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên