Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bảy Lần Canh Cửa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 19 Hồi Ức
C
arter quan sát toàn bộ cuộc trao đổi bằng vẻ mặt thờ ơ, như thể ông ta chẳng thèm nghe. Nhưng rồi ánh mắt ông ta sầm tối xuống.
- Thôi thì ông cứ vui sướng với trò chơi tâm linh của ông đi! Đối với tôi nó chẳng có ý nghĩa gì.
- Đã có thời khác đấy - Montgomery nói bằng giọng hối tiếc.
Nhưng Casper chỉ nhếch mép lên trong vẻ khinh thị.
- Tôi chả nhớ chút nào.
Peter đột ngột phát hiện ra một chuyển động qua khóe mắt. Bộ Ba??? và ông Carter lúc đó đang đứng thành một nhóm, bên cạnh hốc ngầm trong sàn nhà. Montgomery đứng đối diện với họ trên miếng thảm trải màu đỏ chưa bị cuộn lên; dùng súng lục khống chế cả nhóm. Nhưng đằng sau Montgomery... vừa có cái gì... Peter ép mình không nhìn về hướng đó. Nếu không, Montgomery sẽ ngay lập tức nhận ra và xoay lại.
- Tôi còn một câu hỏi nữa - Thám Tử Phó nói nhanh, muốn đánh lạc hướng Montgomery một chút ra khỏi phía con bọ dừa. Có phải chính ông là người đã lục lọi trong những căn phòng tầng hầm, tìm con bọ dừa và gây nên toàn bộ trò lộn xộn dưới đó?
- Lộn xộn hả? - Montgomery lắc đầu - Không, tôi không vào những căn phòng tầng hầm. Tôi không có chìa khóa. Và tôi tin chắc là có mở những cái cửa đó ra cũng sẽ không được ích lợi gì, bởi Casper ngày trước đã nói với tôi rằng, con bọ dừa được giấu kín tuyệt đối. Mà một chỗ giấu tuyệt đối kín đáo theo tôi không phải là một căn phòng tầng hầm. Nhưng nói chuyện từng ấy là đủ rồi. Casper, đưa con bọ dừa sang đây cho tôi. Rồi sau đó thì vĩnh biệt. Tôi hy vọng anh sẽ còn tìm được những gì anh muốn.
Ông Casper ấn món đồ trang sức lóng lánh màu xanh lục vào bàn tay của gã làm vườn giả trá và gầm gừ khe khẽ:
- Tôi hy vọng ông chết ngạt vì cái món đồ này!
Đột ngột, vệt thảm dưới chân Montgomery chuyển động. Montgomery thở hộc lên, bước một bước về phía trước để giữ thăng bằng. Nhưng gã ta va phải một nếp gấp trên thảm và ngã xuống!
Peter là người duy nhất nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Chỉ trong nháy mắt cậu đã bước sát đến bên kẻ làm vườn giả tạo và đạp cho súng văng ra khỏi tay gã. Khẩu súng lục trượt trên nền nhà, trượt qua bên dưới hàng tay vịn và rơi xuống dưới gian sảnh, kêu lên một tiếng ầm vang khi đập xuống nền nhà.
- Đè lên nó! - Thám Tử Phó thét lên.
Justus và Bob chỉ cần một phần giây để hiểu ra tình huống, cả hai bổ nhào xuống tên thủ phạm, giữ chắc gã lại, giật con bọ dừa ra khỏi tay gã. Montgomery dồn sức kháng cự, nhưng khó thoát khỏi tay Peter cứng như thép.
- Kẻ nào... đứa nào thế?
Montgomery mím môi kêu lên.
- Tôi đây - một giọng nói trầm khàn vang ra từ phía đầu kia của hàng hiên.
- Albert! - Justus ngạc nhiên.
- Đúng. Còn ai nữa? - Tay quản gia gào to.
- Làm sao mà ông lại có mặt ở đây? - ông Carter hỏi.
- Tôi ở đây suốt thời gian qua - Albert nóng nảy trả lời. Tôi đã linh cảm rằng hôm nay sẽ xảy ra chuyện. Sau khi ông đuổi tôi đi, tôi đã rõ là con bọ dừa sắp xuất hiện trở lại.
- Con bọ dừa? - Justus ngạc nhiên. Ông biết về con bọ dừa?
- Dĩ nhiên là tôi biết, đồ nhãi ranh tinh quái nhà cậu. Suy cho cùng thì tôi đã chịu xin làm quản gia cho ông Carter chỉ để đi tìm món đồ trang sức đó. Y hệt như Montgomery.
- Cả ông... cả ông cũng thế - Peter lắp bắp.
Ngay lập tức cậu nổi hối hận vì đã đá khẩu súng lục ra khỏi tầm với.
- Đúng là không thể chịu đựng được! - Carter đột ngột bực bội kêu lên, hoàn toàn là ông chủ nhà quen thuộc. Trong cái ngôi nhà này có kẻ nào là không phản bội lại tôi không?
- Có phải ông cũng là người của cái... nhóm đạo đó? Peter hỏi.
- Nhóm đạo! - Albert nói bằng giọng khinh thị - Ngớ ngẩn! - Ông ta thọc tay vào túi ngách của áo khoác. Peter đã tin chắc là ông ta sẽ rút ra vũ khí, nhưng ông ta chỉ chìa ra một chiếc thẻ - Tôi là nhân viên điều tra của hãng bảo hiểm Henrikson.
- Ra là cái hãng đã bán bảo hiểm cho con bọ dừa! - Justus reo lên. Một tuần nữa là ông hết hạn. Nếu cho tới đó mà cái mặt dây chuyền này không lộ ra thì hãng của ông phải trả một nửa triệu dollar.
- Chính xác. Nhưng bây giờ nó lộ ra rồi.
- Vậy ra ông là người đã lục lọi dưới tầng hầm - Justus đoán.
- Chính thế. Ngay trong ngày đầu tiên tôi được nhận vào đây làm việc. Suy cho cùng, một tay quản gia sẽ rất dễ dàng xoay ra chìa khóa.
Justus lắc đầu.
- Nhưng làm sao mà ông đoán được là ông Carter có liên quan đến vụ ăn trộm?
Albert vênh váo cười.
- Bí mật thám tử.
- Và ông biết rằng chúng tôi cũng đi tìm trong hầm ngầm y hệt như ông vậy - Justus nói tiếp. Vì thế mà lúc nào ông cũng bám theo chúng tôi. Chắc chắn ông cũng là người đã nghe lén chuyện chúng tôi hôm nay bên cầu thang tầng hầm rồi sau đó chạy trốn lên trên.
Albert không trả lời. Mà chỉ ném cho cậu một cái nhìn giết người.
- Không thể nào tin nổi là tôi đã nhận hai kẻ dối trá, hai tay lừa đảo vào làm nhân viên! - Ông Carter một lần nữa lên tiếng.
- Ở đây ai là kẻ lừa đảo thì cảnh sát sẽ nhanh chóng xác định ra - Albert gầm trở lại - Sắp tới, ông cũng không cần đến quản gia nữa đâu, ông Carter! Trong nhà tù không có gia nhân. Bây giờ tôi sẽ gọi cho cảnh sát. Rồi sau đó tôi sẽ đưa con bọ dừa tới viện bảo tàng Armand Hammer và không bao giờ còn thèm đặt chân vào cái ngôi nhà khủng khiếp này nữa. Tối mò! Y như trong nấm mộ! Một gã chủ nhà điên khùng. Thêm vào đó còn là một đám trẻ con tập tọng làm thám tử! - Ông ta phun cái từ "trẻ con" ra như thể miệng phải bỏng. - Chưa bao giờ tôi phải thực hiện một vụ trầm trọng như thế này!
Justus khinh thị lắc đầu.
- Còn thế giới này cũng chưa bao giờ nhìn thấy một tay quản gia trầm trọng như ông, Albert! Cho phép tôi được thực hiện chuyện gọi cảnh sát?
Thám Tử Trưởng không chờ câu trả lời, mà rút điện thoại cầm tay ra và chọn số của chú Cotta. Trong khi chờ, mặt cậu thoáng hiện một nụ cười. Cậu vừa nhận ra, cậu cần phải chào hỏi chú thanh tra như thế nào.
- Cotta đây.
Justus lấy hơi thật sâu và kêu to:
- Chú đến nhanh lên!
° ° °
Hai ngày sau, Bộ Ba??? lại ngồi bên nhau trong Bộ Tham Mưu của họ. Cơn xúc động hồi hộp đã phần nào lắng xuống. Thanh tra Cotta đã tạm thời bắt giam Montgomery và ông Carter. Con bọ dừa Skarabaus được đưa trở lại viện bảo tàng Armand Hammer. Và cô Mathilda, như hứa hẹn, đã bắt Justus phải nghe một bài giảng đạo đức, nhưng Thám Tử Trưởng cũng đã sống sót trong cả vụ đó. Giờ cậu đang chờ một cú điện thoại của chú Cotta, người báo trước là sẽ mời cậu đến để ghi biên bản về vụ con bọ dừa.
Chuông điện thoại reo, Justus bật loa lên rồi mới nhấc ống nghe.
- Justus Jonas của bộ ba thám tử.
- Justus, Casper Carter đây!
- Ông Carter! Ông có khỏe không?
Cái giọng nói như luôn thấp thoáng tai ương của ông Carter hôm nay đã khác.
- Rất khoẻ! - người đàn ông vui vẻ nói. Mặc dù tôi đã phải tham dự không biết bao nhiêu cuộc hỏi cung của cảnh sát nhưng đám các cảnh sát viên dễ thương chắc là không thể biết họ cần phải làm gì với tôi. Không một ai rõ liệu có thể kết tội một người mà anh ta hoàn toàn không có khả năng nhớ lại rằng mình đã từng có lần tham gia một phạm tội. Nhưng cái đó chắc quan tòa sẽ xác định khi xét xử. Tôi không tin là mình sẽ hoàn toàn thoát khỏi đòn trừng phạt. Nhưng tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Chắc chắc là ông Montgomery sẽ bị phạt nặng hơn. Tôi chỉ hy vọng là không phải ngồi cùng một phòng giam với ông ta. Nghe này, Justus Jonas, cậu bạn Peter của cậu có ở đó không?
- Có tôi đây! - Thám Tử Phó kêu lên và giật ống nghe ra khỏi tay Justus.
- Peter, cuối cùng thì tôi đã tìm ra bí mật của những dòng chữ viết trên xe cậu, sau khi kể cả Montgomery lẫn cái tay Albert tởm lợm đó đều quả quyết rằng họ không liên quan đến chuyện này.
- Thật sao? Tôi đang hồi hộp đây!
- Thủ phạm là Enid. Cô ấy... ừ mà, không biết tôi phải nói sao đây... ngay từ đầu cô ấy đã không muốn tôi liên hệ với các cậu. Từ thời còn nằm trong bệnh viện, cô ấy đã sợ là tôi sẽ tìm lại được hồi ức của mình. Vì cô ấy đã chứng kiến cuộc tới thăm của bọn người Soo-An khủng khiếp và e ngại rằng, tôi sẽ biến thành một con người hoàn toàn khác hẳn, một khi có lại được trí nhớ của mình. Đúng, chắc là cô ấy có lý. Cô ấy đã tìm cách xua đuổi các cậu. Nhưng sau cuộc nói chuyện ngắn gọn, khi thấy các cậu không tỏ ra nao núng, cô ấy đã dùng xe đuổi theo các cậu về Los Angeles và viết lời hăm dọa lên xe cậu. Sau đó lại thêm một lần nữa vào buổi tối, sau khi tôi đã bảo cô ấy về nhà. Giờ thì cô ấy rất hối hận về tất cả những việc đã làm. Đó là hành động trong cơn tuyệt vọng. Cô ấy nhờ tôi gửi lời xin lỗi cậu.
- Tôi quên rồi - Peter hứa hẹn.
Giờ đến lượt Justus lấy lại ống nghe.
- Ông Carter, tôi có được phép hỏi ông một chuyện không? Nghe giọng ông... vâng thì, tôi biết nói thế nào... nghe giọng ông vui vẻ khác hẳn mọi ngày! Chẳng lẽ cái tương lai sắp phải ra tòa lại khiến ông sung sướng thế sao?
Carter cười.
- Không, Justus, cái đó thì không. Nhưng đã có một chuyện khác xảy ra, một chuyện tuyệt vời. Cậu còn nhớ đến cuốn sách mà chúng ta tìm thấy trong hộc rỗng trong sàn nhà không?
- Cuốn nhật ký của Sven Engstrom sao? Có, tôi có nhớ.
- Tôi đã đọc nó. Nó không phải chỉ là một cuốn nhật ký đơn thuần. Trong đó Engstrom đã miêu tả cuộc sống và tình yêu của ông ta đối với ngành kiến trúc, đối với nghệ thuật - và đối với những câu đố. Ông ấy kể về cái kế hoạch xây dựng ngôi nhà này, và giấu cuốn nhật ký vào trong một hộc đựng ngầm. Ông ấy hy vọng rằng, trong tương lai sẽ có người tìm thấy nó và sẽ tiếp tục sử dụng nó làm một dạng biên niên sử cho ngôi nhà cũng như cho những người sống bên trong ngôi nhà. Tôi lật tiếp thêm vài trang nữa - và đột ngột có cảm giác như bị sét đánh phải đầu. Trong phần thứ hai của cuốn sách đó, tôi đột ngột tìm thấy chính những dòng chữ của mình.
- Chữ của ông? - Justus hỏi - Ý ông nói sao?
- Cuốn sách mới chỉ được kiến trúc sư Engstrom viết một nửa. Rồi sau đó... là những trang của tôi. Ngày đó, khi lần thứ nhất phát hiện ra hộc ngầm, tôi cũng đã phát hiện ra cuốn nhật ký này và quyết định làm theo nguyện ước của Engstrom, tiếp tục viết nó dưới dạng cuốn sử của ngôi nhà. Trong đó có ghi lại tất cả: cái chết của cha tôi, cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với nhóm đạo Soo-An, tình bạn của tôi với Montgomery và kế hoạch ăn cắp con bọ dừa thiêng. Cho tới ngày mà tôi lại đưa cả cuốn sách cùng con bọ Skarabaus vào hộc chứa ngầm, vì sợ cảnh sát có thể tìm ra cuốn sách, có thể đọc nó và qua đó phát hiện ra dấu vết của tôi. Cậu hiểu điều đó đối với tôi có ý nghĩa thế nào không, Justus?
Thám Tử Trưởng nhìn hai cậu bạn mình, ngỡ ngàng không nhỏ.
- Tôi không chắc, thưa ông.
- Đó là hồi ức của tôi, được miêu tả bằng giấy trắng mực đen, mà là do chính bản thân tôi viết nên. Dù tôi bây giờ vẫn còn chưa thực nhớ lại chín tháng đó, nhưng cuối cùng đã có một người mà tôi có thể tin tưởng hoàn toàn vào lời kể của anh ta. Là chính bản thân tôi Tôi có thể đọc lại những gì tôi đã viết trong chín tháng đó. Mà là một khối lượng không nhỏ: gần một trăm trang giấy từ quá khứ! Đó là kho báu lớn nhất mà tôi có thể tìm ra!
- Vậy thì tôi rất mừng cho ông, ông Carter.
- Tôi cũng rất mừng, Justus. Tôi mừng lắm. Tôi tin rằng cuối cùng thì tôi đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Và cái đó là nhờ vào ơn các cậu đấy. Cảm ơn nhiều, Justus Jonas!
Sau khi đặt ống nghe xuống, Thám Tử Trưởng thoải mái ngã người trên chiếc ghế bên bàn làm việc nhìn sang phía hai anh bạn.
- Vậy là tất cả đã có một kết thúc tốt đẹp - cậu thở dài.
- Cậu nói đúng đấy - Bob đồng tình. Ông Carter cuối cùng đã có thể bắt đầu một cuộc đời mới. Montgomery được đưa vào sau chấn song sắt.
- Còn con bọ dừa thiêng Skarabaus thì lại được đưa về đúng chỗ của nó - Justus nói tiếp.
- Enid Connally đã tỏ ra biết hối lỗi - Peter bực bội thêm vào.
- Albert sẽ không bao giờ còn làm người khác nổi điên lên trong vai quản gia.
- Cả cô Mathilda cũng đã trút được cơn bực bội ra ngoài - Justus bổ sung. Nhưng chuyện quan trọng hơn cả dĩ nhiên là...
- Là cuối cùng mình lại có thể đi lướt sóng - Peter ngắt lời cậu. Đúng đấy, Justus, mình cũng nghĩ y hệt như vậy.
Justus vừa cười vừa lắc đầu.
- Thật ra mình muốn nói đến một chuyện khác: chuyện quan trọng nhất là Bộ Ba??? lại vừa giải xong một câu đố!
Chương trước
Mục lục
Bảy Lần Canh Cửa
Alfred Hitchcock
Bảy Lần Canh Cửa - Alfred Hitchcock
https://isach.info/story.php?story=bay_lan_canh_cua__alfred_hitchcock