Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 18
M
ary đang làm việc trong vườn. Nàng mang giày đế bằng, quần Jeans, áo thun và găng tay làm vườn vào một buổi sáng nắng ráo. Nàng đang quỳ trong luống hoa trước nhà với một đống cỏ dại đang lớn dần bên cạnh. Giống như khu vườn của nàng, nàng cảm thấy mình đang trở lại cuộc sống, mỗi ngày thêm một ít.
Chiếc xe thư chạy vào đường phố nhà nàng.
Các thùng thư nằm trên những chiếc trụ trước mặt các ngôi nhà. Chiếc xe chạy dọc theo đường dưới các tàng cây, đỗ lại đều đặn. Ngay cả không cần nhìn lên Mary cũng nhận ra được tiến triển của nó, vì nàng có thể nghe được mỗi cái nắp thùng thư được mở ra, rồi đóng lại, theo sau là tiếng rồ máy khi chiếc xe tiến tới.
Nàng đứng dậy, băng qua bồn cỏ và ra ngoài đường. Nàng nhét găng tay vào quần Jeans và tài xế trao cho nàng một bó thư dày cộm. Ông ta mỉm cười, gọi nàng bằng tên và chúc nàng một ngày đẹp đẽ.
Sau khi đã lựa sẵn trong bó bưu phẩm, Mary đi về phía cửa trước. Vì hôm nay là thứ ba, có tờ Times và Newsweek. Có những quyển sách mỏng và những danh mục của một số cửa hàng tổng hợp mà nàng có những chi phiếu. Có một số thư của các hội từ thiện mà nàng chưa hề nghe đến, một số phiếu và một bản thông cáo ngân hàng. Và một bức thư đóng dấu bưu điện Las Vegas. Đây là chiếc phong bì duy nhất trong tay nàng không báo trước nội dung của nó - ngay cả một địa chỉ hồi âm cũng không. Có thể là ai nhỉ?
Trong phòng riêng của Joe, nàng đặt bó thư xuống bàn giấy của chàng. Nàng đứng một lúc lướt qua từng cái trong bản liệt kê. Từng cái một, nàng bỏ vào sọt rác. Sau khi xếp ngay ngắn nàng làm thành một tập phiếu gọn gàng. Vì nàng điều khiển tài chánh trong nhà mình, nàng sẽ viết các chi phiếu sau. Nàng sẽ làm việc ấy trong phòng này.
Bức thư có lẽ thú vị vẫn chưa mở. Nàng mang nó vào nhà bếp và đặt nước lên đun, định tâm pha trà cho nàng. Rồi nàng đưa ngón tay trỏ dưới nắp phong bì, lôi ra và mở tờ giấy duy nhất bên trong. Nàng nhìn qua những dòng chữ.
Phản ứng của nàng thuộc về nội tâm. Toàn người nàng ướt đẫm mồ hôi và lúc những thứ nàng đã điểm tâm từ bụng trào lên miệng, nàng lảo đảo gần té. Tất cả điều này xảy ra trong khoảnh khắc. Nàng chỉ vừa đến kịp chậu làm bếp và nôn không ngót.
Cuối cùng khi cơn nôn của nàng dừng, nàng đọc lại bức thư. Những từ không thay đổi và một cơn buồn nôn khác lại tấn công nàng.
Cơn xúc động tiếp theo là cơn thịnh nộ. Sau khi xé tan bức thư, nàng ném các mảnh giấy vào thùng rác đặt dưới chậu và trong một lúc nàng tin rằng đây là câu trả lời thích hợp. Một bức thư tống tiền. Một điều nhục mạ. Không một người đàn bà lành mạnh nào buộc phải nhận nó một cách nghiêm chỉnh cả.
Tâm trạng này qua đi nhường chỗ cho một tâm trạng cô đơn bao la. Nước mắt hiện lên mắt nàng. Cuộc đời của nàng sắp tan thành từng mảnh và nàng cô đơn. Chẳng có ai để nàng có thể cầu cứu cả.
“Mình đã đỡ rồi”, nàng tự nhủ. Nàng vừa rửa chậu vừa khóc. “Mình gần đỡ rồi”.
Lúc nàng lôi bức thư khỏi thùng rác, mắt nàng quá nhòa nên nàng không thể nhìn rõ được nàng đang làm gì. Trên mặt quầy, nàng ráp các mảnh vụn lại. Từ duy nhất đập vào mắt nàng là Thứ Ba. Hôm nay là Thứ Ba. Điện thoại có thể reo bất kỳ lúc nào. Ngay lúc ấy điện thoại reo thật và tiếng reo của nó làm nàng sững lại. Nó lại reo lần nữa, lần nữa với vẻ như ra lệnh. Đừng trả lời, nàng tự nhủ. Mình chưa quyết định phải nói gì cả. Nhưng nàng lại lau mắt.
Tiếng reo tiếp tục. Chiếc máy reo với tất cả uy quyền của nó. Nàng lại đăm đăm nhìn xuống bức thư “Đừng trả lời là không đấy.”
Hắn đòi tiền, nàng tự nhủ. Hãy bảo hắn rằng hắn sẽ có - bất kỳ hắn muốn gì.
Lúc nàng nhấc ống nghe ra khỏi giá, nàng đang tìm cách quyết định xem tiền phải từ đâu đến. Không phải từ các sổ thu, chi của nhà này - Joe sẽ lưu ý. Trương mục tiết kiệm đại học dưới tên Billy ư? Nhưng người giữ là Joe. Vậy thì cha nàng. Cha mẹ nàng sống tại một ngôi làng hẻo lánh tại Florida. Nhưng nếu nàng hỏi xin tiền ông, nàng sẽ phải giải thích tại sao nàng cần đến nó. Nhưng nàng có thể nói dối. Ông nghĩ rằng nàng hoàn toàn, cũng như Joe, và sẽ chẳng bao giờ đoán ra.
Lúc nàng định nói vào điện thoại, chẳng có âm thanh nào phát ra cả.
Giọng nói ở đầu dây kia lên tiếng: “Alô” và rồi, “Alô, có ai đấy không?”
Đây là một viên cảnh sát gọi đến. Mary nhận ra điều này ngay. Ông ta lên tiếng bằng giọng “đường phố” New York đã quá thông thường trong thời thanh xuân của nàng, nhưng bây giờ rất ít khi được nghe ngoại trừ trong nội bộ Cảnh sát. Cảnh sát giống như một quốc gia trong một quốc gia. Họ có lối nói riêng, hầu như là ngôn ngữ riêng của họ và nàng gần như muốn khóc vì nhẹ nhõm.
“Vâng,” nàng lên tiếng, “Alô.”
Đây là Cirillo, trưởng ngành điều tra, nhưng đối với nàng, giọng ông ta nghe có vẻ khẩn trương - nghe không bình thường. “Tôi nghĩ rằng chúng ta đã gặp nhau ở một trong những vấn đề của Sở cách đây độ vài năm”, Cirillo lên tiếng, “Hoặc một nơi nào đấy.”
Mary biết rõ nàng đã gặp ông ta lúc nào và ở đâu: trên đường làng một lần lúc nàng đang đi bộ với Joe. Cirillo đã nói đùa và tiếp tục bước đi.
“Có lẽ chồng tôi không có ở đây,” nàng bảo.
“Vâng,” Cirillo bảo. “Này, tối nay tôi muốn mời bà ghé qua nhà tôi. Có điều tôi muốn thảo luận với bà đây.”
“Việc gì nhỉ?”, Mary hỏi. Chuyện về Joe, hẳn rồi, và nàng đã cảnh giác.
“Tôi sẽ không sử dụng hơn mười hoặc mười lăm phút đâu,” Cirillo bảo. “Vậy bà sẽ đến chứ?”
“Ông không cho tôi biết về việc gì ư?” Joe và tất cả các nhân viên cảnh sát khác có thể đứng nghiêm lúc Cirillo lên tiếng, nhưng ông ta không có quyền lực như thế đối với nàng.
“Đây chỉ là một điều mà tôi và bà phải thảo luận kỹ đấy.” Trưởng ngành điều tra đã quen ra lệnh cho người ta và thói quen này lại tự xác nhận. “Lúc nào thì tốt? 8 giờ có tốt không? Hãy nói là 8 giờ đi.” Và ông ta cúp máy.
Việc gì thế? Mary tự hỏi. -Nhưng ánh mắt của nàng lại trở về với tác phẩm của George Lyttle và vấn đề của Cirillo, dù là gì đi nữa, cũng mờ đi khỏi đầu nàng. Bức thư đã bị xé tan ra từng mảnh như một chiếc gương bể. Nó nhìn lên nàng, hứa hẹn bảy năm bất hạnh, có lẽ còn hơn nữa.
Vừa lúc ấy, nàng nghe một chiếc xe chạy trong lối xe riêng. Vừa hốt bức thư bằng cả hai tay, nàng chạy lên lầu và giấu các mảnh giấy vụn trong một ngăn kéo dưới đồ lót của nàng. Lúc nàng trở xuống, nàng vội vàng vuốt lại mái tóc và Joe đang ở trong nhà bếp.
“Anh định làm gì ở nhà đấy?” Nàng hỏi. Điện thoại có thể reo bất kỳ lúc nào. Chàng định ở lại bao lâu nhỉ?
Chàng xin một tách trà và nàng pha cho chàng. Rồi họ ngồi đối diện nhau ở bàn nhà bếp. Nhưng Mary không thể nào không liếc về phía điện thoại. Ngay lúc ấy một ý nghĩ bỗng thoáng qua đầu và nàng chạy lên phòng ngủ và tháo điện thoại phụ ra. Nghĩ rằng đã kéo dài được thời gian cho mình, nàng đắc thắng trở lại tầng dưới.
“Bây giờ anh có định đi làm việc lại không?” Chàng đang uống mãi tách trà ấy.
“Anh nghĩ rằng anh sẽ nghỉ phần ngày còn lại đấy.”
Tại sao lại là hôm nay? Trong bao nhiêu là ngày nhỉ? Nàng nghĩ.
“Anh sẽ lên lầu thay đồ cho dễ chịu hơn,” Joe bảo.
Dù chưa chắc chàng định lục qua ngăn áo lót của nàng, nàng không thể nào chấp nhận sự may rủi nên cùng lên lầu với chàng. Khi họ vào phòng ngủ, Joe để ý thấy ống nghe đang nằm trên gối. “Điện thoại không ở trên giá,” chàng bảo và đặt nó lại.
“Em không biết,” Mary lên tiếng, không hẳn là lắp bắp, “Tại sao có thể xảy ra điều ấy được.” Nàng đứng giữa phòng bóp tay lại với nhau. Lúc khác có lẽ Joe đã chú ý rồi, nhưng một giờ trước chàng đã bị Cirillo cắt quyền chỉ huy của chàng, chàng mải lo nghĩ trong lòng nên không chú ý nhiều đến bên ngoài.
“Anh định làm gì ở nhà đấy?” Mary hỏi. Nhưng chàng giả vờ không nghe và không trả lời.
Cuối cùng mặc đồ xong, chàng lại xuống tầng dưới, Mary vẫn ở lại phòng ngủ. Nàng đứng ở cửa sổ cho đến lúc trông thấy chàng trong vườn, rồi nàng chạy lại ngăn kéo để lấy lại bức thư. Nàng thả những mảnh vụn trong bồn vệ sinh. Sau khi đợi bể nước đầy lên, nàng xả ra bốn lần để bảo đảm rằng mọi mảnh giấy đều biến đi, không thể trở lại nữa.
Từ sau tấm màn phòng ngủ, nàng lén nhìn Joe trong khu vườn. Chàng đang tựa vào thân một cây thích, ngậm một cọng cỏ, nhìn đăm đăm vào khoảng xa. Nếu bây giờ điện thoại reo, chàng sẽ không nghe đâu, nàng nghĩ thế? Tại sao nó không reo nhỉ? Nàng tự hỏi. Khi nó reo, thì sao nhỉ? Người gọi muốn bao nhiêu nhỉ? Nhưng nếu nàng trả cho hắn, đòi hỏi của hắn chỉ có việc leo thang thôi, đúng không? Nàng sẽ sa sút hơn bao giờ nữa.
Nàng có nên thảo luận với Loftus không? Nếu hắn đã nhận được một bức thư tương tự có lẽ hắn sẽ lâm vào một trạng thái điên cuồng đấy. Không, hãy tránh xa Loftus. Với Loftus đang kinh hoàng, nàng sẽ không có cơ may nào cả.
Dù nàng cứ quay lại trố mắt nhìn nó, điện thoại vẫn không reo. Tình trạng căng thẳng không còn chịu đựng được nữa. Trời ơi, reo đi, nàng nghĩ thế. Hắn cố ý làm như thế đấy. Hắn định làm mình điên loạn đấy.
Cuối cùng nàng chợt nghĩ rằng mình có thể ra ngoài vườn với chồng. Cả hai sẽ chẳng nghe điện thoại. Người gọi sẽ phải gọi lại. Đừng bao giờ quan tâm rằng không có câu trả lời nào là không cả. Người gọi không thể nào phi lý như thế được. Dù gì đi nữa, nàng cũng không trả lời trong lúc Joe đang ở bên cạnh nàng,
Cỏ có vẻ mềm dưới đôi giày nàng. Lúc này, chồng nàng đang từ bên kia hàng rào nhìn vào trong sân. “Anh có sao không?” Nàng hỏi.
“Tất nhiên,” Nhưng chàng vẫn tặng cho nàng nụ cười nửa miệng buồn cười ấy,
“Cuộc điều tra đã xảy ra việc gì thế?”
“Xong rồi.”
“Anh không tìm ra hắn chứ?”
Joe lắc đầu.
Điều ấy thật mỉa mai đến nỗi nó làm Mary muốn khóc. Nàng đã được an toàn khỏi cuộc điều tra. Hôm nay phải là một ngày vui đấy.
Khi nàng đặt tay lên vai chàng, Joe đáp ứng. Chàng vòng một cánh tay quanh người nàng. Họ là hai người đang gặp rắc rối kinh khủng, nhưng chẳng ai thú nhận với nhau điều ấy cả. Mary đang nghĩ về bức thư, và nàng tựa đầu vào vai Joe. Kết quả là tư tưởng của Joe quay lại với Judith. Đối với chàng, đầu Mary ở đấy chẳng có vẻ gì khác với đầu Judith cả, cả hai cái đầu có cảm giác như nhau và chàng cũng chẳng biết phải làm gì về cái phần ấy của cuộc đời chàng.
Ngay sau đó, chàng lên tiếng. “Anh đoán là đến giờ ăn trưa rồi đấy.”
Nhưng Mary, vì vẫn tìm cách đưa chàng ra khỏi nhà, bảo, “Em chẳng có gì cho anh cả. Em đã không biết là anh về đấy.”
Thế là họ lái xe đến một tiệm ăn Trung Hoa gần đấy. Joe không phải là một người thiếu thận trọng trong chuyện chọn tiệm ăn. Mary đã nhận ra rằng các nhân viên cảnh sát thường không như thế. Nhưng chàng đã khám phá ra tiệm ăn này vào ít năm trước. Chàng đã tìm thấy ở đó một vài thứ mà chàng thích. Bây giờ chàng gọi những thứ này và họ ngồi khá lâu. Nhưng cả Mary lẫn Joe đều không đói mấy nên phần lớn thức ăn vẫn còn lại trong đĩa. Họ uống mỗi người một chai bia.
Khi họ rời tiệm ăn, Mary bảo, “Bây giờ anh muốn làm gì nào?” Nàng không được thoải mái với chàng như đang hẹn hò.
“Anh không biết. Còn em?”
“Em đang nghĩ đến việc đi xem trận đấu bóng chày đấy.” Sự hiện diện của nàng chủ yếu là để xem Loftus có bị bắt buộc phải cho Billy thi đấu tại vị trí thứ ba không. Tuy nhiên, nàng không thể nào để Joe về nhà một mình được. Hoặc cả hai sẽ đi xem bóng chày hoặc chẳng ai đi cả.
Bên cạnh nàng Joe nghĩ, có lẽ nàng đến đấy để xem Billy, nếu không thì cũng xem Loftus. Cuộc tình đã chấm dứt chưa nhỉ? Sự nghiệp của chàng đã bị hỏng bét và cuộc đời chàng cũng thế, ở một mức độ nào đấy, nhưng chàng muốn cố sức níu lại, ít ra cho đến lúc chàng quyết định xem phải bỏ nơi này đi đâu.
“Anh sẽ đi với em,” chàng bảo.
Trường học tan lúc 2 giờ 30, và trong vòng mười phút, các cầu thủ lẻ tẻ đi ra sân. Mary và Joe chiếm chỗ ngồi ở dãy ghế lộ thiên gần đường biên vị trí phòng thủ thứ ba, và Billy nhận ra sự có mặt của họ bằng một cái vẫy tay. Không thấy một huấn luyện viên nào. Các cậu bé đi quanh quẩn không chủ đích, ném banh qua lại. Sau một lúc, một thầy giáo khác ra sân. Đấy là thầy Smote, giáo viên mới về trong năm nay, đó là một thanh niên trẻ cao lêu nghêu dạy môn xã hội và cũng điều khiển vài lớp thể dục phụ thêm. Chàng cho bắt đầu tập dượt, nhưng lúc chiếc xe buýt của trường khác đậu lại, chàng gọi các cầu thủ của chàng rời khỏi sân và lúc hoan hô đội khách bắt đầu, Billy đi lên các dãy ghế lộ thiên và ngồi với cha mẹ.
“Con sẽ bắt đầu chơi ở vị trí số ba, mẹ ạ. Con sẽ đánh thứ nhì đấy.” Thằng bé tươi cười, rất sung sướng.
“Ông Loftus đau à?” Mary hỏi,
“Thầy ấy về nhà vì đau, sáng nay. Con nghĩ rằng đây là trận đấu đầu tiên mà thầy vắng mặt đấy.”
Hắn cũng nhận được bức thư như mình, Mary nghĩ thế. Có lẽ hắn đang bấn lên đấy. Với ý nghĩ ấy chính nàng bỗng gần muốn bấn người lên dù nàng không nhúc nhích trên tấm băng ngồi. Nàng nghĩ, mình sẽ gọi hắn, trước khi hắn cho việc này nổ tung ra. Hắn cũng cần sự giúp đỡ nữa. Có lẽ mình có thể giúp hắn được. Có lẽ mình và hắn có thể giúp nhau được đấy.
Nhưng làm sao nàng có thể gặp Loftus, hoặc ngay cả gọi điện thoại cho hắn được, với Joe quanh cổ nàng nhỉ?
Trong hiệp ba, Billy đưa về đích hai điểm, làm cha mẹ cậu đứng bật dậy ôm choàng lấy nhau. Việc ấy tạo ra một giây lát giảm bớt những căng thẳng đang đè nén cả hai người. Rồi họ lại ngồi xuống riêng ra và trận đấu tiếp diễn. Lúc trận đấu kết thúc, cả hai ngồi trong xe im lặng, đợi Billy ra, mỗi người giữ lại trong lòng những nỗi lo lắng hầu như không vượt qua nổi, hoàn toàn riêng tư, không thể nào chia sẻ được.
Nhưng ngay khi cậu con trai đã ném túi đồ nghề vào ghế sau và leo lên bên cạnh đấy, Joe vét hết nghị lực, sự linh hoạt, từ một nơi nào đấy, và hướng về cậu con trai.
“Cú ném,” chàng lên tiếng “cú ném mà con thảy qua các khu vực là cú banh vòng phải không?”
“Ở góc bên ngoài, bố ạ. Con thấy nó đến. Con đã thấy hết.”
Joe lái xe. Cả hai người, Mary lưu ý, cười với nhau qua kính chiếu hậu. “Và cú ném trước đấy, Billy, cú ném mà con hụt. Cũng ném như thế, đúng chứ?”
Cậu bé tươi nét mặt. “Đúng đấy.”
“Con đã biết hắn sẽ lùi ngay ra sau với nó và lúc hắn làm như thế lại đấy!”
Những bàn thắng đẹp này có tầm mức thật quan trọng cho Billy, tất nhiên như thế. Điều mà cha nó đã chú ý đến làm nó hài lòng. Họ cười sung sướng.
Lúc Joe lái, họ diễn lại trận đấu hầu như từng cú ném. Đối với Mary điều ấy như là họ đang nói chuyện bằng mật mã, một ngôn ngữ bí mật mà những người đàn ông cùng có. Joe đối xử tốt với con, Mary thừa nhận như thế. Chàng không bao giờ lên mặt kẻ cả với nó vào những lúc như thế này hoặc gọi nó là đấu thủ nhà nghề hoặc nhà vô địch như một số ông bố. Thay vì lời ca ngợi vô ý thức, chàng quan sát và ca ngợi những chi tiết đặc biệt.
“Cái lần mà hắn dẫn con đi ấy - những cú đẩy lùi, phải không? ” Joe hỏi.
“Con đang đợi một cú ném gián tiếp khác. Hoặc cú ném trực tiếp của hắn. Lẽ ra con đã chặn được cú banh trực tiếp của hắn đấy”.
“Mẹ con hẳn tự hào về con đấy. Đáng lý con đã được nghe tiếng của mẹ đấy”.
“Đúng đấy”.
“Chúng con đã nhất trí tặng cho thầy Loftus quả banh trong trận đấu ấy. Tội nghiệp. Hẳn là thầy đã mất xem một trận quan trọng đấy”.
Joe cũng đối xử tốt với con gái chàng nữa, Mary nghĩ thế. Chàng luôn luôn đặt nó vào giường. Khi nào về nhà, chàng cũng làm việc ấy. Chàng đọc sách cho nó trên giường, kể chuyện cho nó nghe. Đây là gia đình mình, nàng nghĩ, nhưng nó sắp tan rã mất rồi.
Thỉnh thoảng, trong lúc sửa soạn bữa ăn tối nàng ném những cái liếc mắt kinh hãi về phía điện thoại treo trên tường nhà bếp như là chiếc máy đang tố cáo nàng đã vắng mặt gần như suốt ngày. Nàng mang đĩa vào bàn ăn tối. Susie không chịu ăn đậu đũa và bảo rằng đậu đũa làm nó muốn buồn nôn. Mary tìm cách giảng giải với nó trong lúc vẫn lắng nghe tiếng điện thoại. Độ nửa bữa ăn, sự căng thẳng trở nên quá sức chịu đựng của nàng. Nàng hít một hơi thật sâu và tự nhủ rằng điện thoại không reo bây giờ đâu, không phải đêm nay đâu, giờ đã quá khuya rồi. Chắc hắn biết rằng chồng nàng sẽ về nhà đấy. Có lẽ nó đã reo trước đấy, lúc nàng vắng mặt. Có lẽ nó đã reo cho Loftus, nhưng bản thân nàng mãi tận sáng mai mới có điều gì dễ sợ. Nàng bắt đầu thở dễ dàng hơn, nàng thấy các bắp thịt dãn ra và cảm thấy hơi ngon miệng đối với thức ăn trên đĩa của nàng. Ngồi đối diện với nàng là cậu con trai sôi nổi của nàng, toàn là nụ cười và tự tin, mọi thứ trong thế giới bé nhỏ của nó đều hợp lý cả. Nó làm cho nàng hài lòng khi lắng nghe nó, ngay cả chỉ nhìn vào nó thôi. Có những biến động đang xảy ra trong thế giới ấy mà nó biết. Các vết rạn đã xuất hiện trên bề mặt của nó như những vết rạn trước những con động đất, nhưng thằng bé đã chẳng lưu ý gì cả. Đấy là điều làm cha mẹ lo, nàng cho rằng như thế. Điều các bà mẹ lo. Đưa một đứa con qua giai đoạn này của cuộc đời nó mà không lưu ý đến những chấn thương của cuộc đời, để đến lúc nó biết lưu ý đến, nó sẽ đủ lớn và đủ sức mạnh để sống.
Nàng bắt đầu nghĩ đến cuộc hẹn của nàng với Cirillo. Suốt ngày hầu như nàng đã không nghĩ đến ông ta. Nàng có nên hỏi Joe xem Cirillo muốn gặp nàng để làm gì không nhỉ? Có lẽ chàng sẽ không muốn nàng đi. Sau bữa ăn tối nàng bận rộn với việc lặt vặt trong nhà. Nàng chất đồ vào máy rửa bát đĩa và cho nó chạy. Nàng cọ chảo, để ráo nước ở mé chậu. Nàng quyết định không hỏi Joe gì cả. Nàng xuống phòng giặt, bỏ một số đồ vào máy giặt và dựng tấm ván ủi đồ lên. Gia đình nàng ở khắp nơi trong nhà - trước TV, chắc nhất. Nàng không đi xem thử. Tám giờ kém, nàng chuồn cửa sau và vội vã đi dọc theo những con đường ngoại ô về phía nhà Cirillo. Nàng đã biết nó ở đấy rồi.
Cirillo đích thân mở cửa. Ông ta đang mặc một chiếc áo len đan và có vẻ khẩn trương. Mary kinh ngạc. Khi Joe và các nhân viên cảnh sát khác đề cập đến thượng cấp của họ, hình như họ đều gán cho người ấy một tinh hoa hầu như siêu nhiên, như thể những đàn ông này miễn nhiễm đến các sự sợ hãi và yếu đuối của con người tầm thường. Điều này bình thường thôi, Mary cho rằng như thế - nếu bạn cứ đi quanh quẩn gọi một người đàn ông là ngài suốt ngày, cuối cùng ông ta bắt đầu có vẻ đặc biệt đối với bạn - đối với cả ông ta nữa đấy. Mary không sợ trưởng ngành điều tra, nhưng nàng hết sức căng thẳng. Cuộc thảo luận này, dù thế nào đi nữa, quá xa với những điều lo lắng của nàng trong lúc này đến nỗi nàng chỉ mong sao cho xong thôi.
“Vào đi, vào đi. Cám ơn vì đã đến”, Cirillo lên tiếng và đưa nàng vào phòng khách. Vợ ông ta chẳng thấy ở đâu cả và hành động đầu tiên của Mary là đưa mắt để đánh giá đồ trang trí. Đồ đạc bọc nệm được phủ bằng vải phủ ni lông trong. Thảm tường màu hồng. Trên mặt lò sưởi là hình đám cưới của gia đình Cirillo từ độ ba mươi năm về trước và những tác phẩm nghệ thuật treo trên tường là những bức tranh mô phỏng đồng quê như người ta mua ở cửa hiệu Woolworth. Ngôi nhà nàng đẹp hơn nhiều nhưng Joe lại chỉ là một thanh tra thôi.
“Ông muốn gặp tôi về việc gì nhỉ?” Mary đột nhiên hỏi.
“Bà thích dùng một tách cà phê hoặc có lẽ một ly rượu chăng?” Cirillo vội hỏi.
“Tôi không có thì giờ cho điều ấy đâu”.
Cirillo đi đi lại lại trên tấm thảm, ông ta có vẻ không rõ phải bắt đầu như thế nào. “Tôi muốn hỏi bà về chồng bà đấy”.
“Chồng tôi à?”
“Vừa rồi hình như ông ấy có vẻ khác lạ đấy”.
“Tôi không hiểu”.
“Có điều gì làm ông ấy phiền không?”
Bây giờ Mary cảm thấy nàng vụt trở nên rất căng thẳng. “Làm phiền ấy à?” Nàng hỏi. “Như thế nào nhỉ?”
“Đấy là điều tôi hy vọng bà có thể cho tôi biết đấy”.
Mary không nói gì cả. Sau một lúc dừng lại ngắn ngủi, Cirillo bảo, “Chẳng hạn ai là Willie Johnson?”
Mary là vợ một nhân viên cảnh sát. Nàng biết chính các nhân viên cảnh sát thường bị điều tra như thế nào. Một nhân viên cảnh sát có thể vi phạm không những đến chính pháp luật, nhưng còn vi phạm đến nội qui của sở nữa. Những điều lệ trong đó có nhiều hơn những gì bất kỳ nhân viên cảnh sát nào có thể giữ trong đầu cùng một lúc. Trong quá trình cuộc hôn nhân của nàng, Mary đã được biết nhiều vụ án tiêu biểu. Vợ một nhân viên cảnh sát có một số nhiệm vụ ở một thời kỳ như thế và nhiệm vụ đầu tiên là không nói gì cả, vì nàng không có cách nào để lường được chi tiết nào có thể làm hại chồng mình, nếu nàng để lộ nó ra. Các chi tiết ngây thơ có thể có những hậu quả rất khác xa với trọng lượng của nó và một ông chồng có thể bị kỷ luật của sở, đối diện chuyện mất lương, mất ngày nghỉ, có lẽ mất luôn cấp bậc, hoặc còn có thể mất việc cùng với những quyền lợi hưu bổng tích lũy đi kèm với nó nữa.
Vậy nên Mary chẳng nói gì cả, chỉ giương mắt nhìn Cirillo.
Vị trưởng ngành điều tra chắc chắn đã nhận ra tất cả hoặc phần lớn các ý nghĩ của Mary. “Ông ấy đã truy tìm một gã đàn ông tên Willie Johnson”, Cirillo nói và ông do dự. “Cho phép tôi đặt những cái phiếu này lên bàn nhé”. Cirillo bảo, chồng nàng, đã tiêu pha một số lượng lớn về nhân lực và tiền bạc của sở cho một cuộc điều tra liên quan đến tên Willie Johnson này. Chàng đã làm thế và gây tổn hại đến những nhiệm vụ khác của chàng và lại còn tiếp tục ngay cả sau khi Cirillo đã khuyên nên dừng lại. Không giống con người Joe Hearn mà Cirillo đã biết trong quá khứ, “Có điều gì đấy lệch lạc trong cuộc sống của ông ấy”, Cirillo vừa nói vừa nhìn kỹ nàng, “và tôi nghĩ rằng bà có thể biết là điều gì”.
Mary vẫn chẳng nói gì cả. Nàng chỉ tiếp tục nhìn ông đăm đăm.
Cirillo bảo, “Tôi đã nghĩ rằng, tôi với bà có thể trao đổi với nhau”. Ông nhìn nàng. Khi nàng vẫn không đáp, ông lại mời nàng uống thứ gì đấy. “Tại sao bà không ngồi xuống nhỉ. Chúng ta có thể thảo luận ít phút”.
“Về chồng tôi à?”.
“Tất nhiên, về chồng bà đấy. Tôi muốn giúp đỡ nếu tôi có khả năng”.
Cirillo suy nghĩ lung lắm và Mary nhận ra điều này. Nàng cũng tin rằng nàng hiểu sự quan tâm của ông. Cirillo đã đỡ đầu cho việc thăng cấp của Joe và việc bổ nhiệm chàng đến đơn vị chống ma túy. Mary biết đường lối chính trị của sở cảnh sát. Nếu Joe thất bại thì về một mức độ nào đấy Cirillo cũng thất bại. Tiếng tăm của ông sẽ bị tổn thương. Ảnh hưởng và địa vị của riêng ông sẽ bị giảm. Rõ ràng là ông không muốn điều này xảy ra. Nhưng Mary không quan tâm đến Cirillo. Nàng chỉ lo cho Joe thôi, và nàng nhận ra rằng bằng cách im lặng, nàng sẽ biết được nhiều hơn nữa. Trong bất kỳ trường hợp nào lòng trung thành với chồng cũng buộc nàng phải giữ im lặng.
Cirillo bảo, “Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi và bà có thể nói chuyện với nhau, vì bà không giống như phần đông những bà vợ của cảnh sát”.
“Ông muốn nói là phần đông các bà vợ cảnh sát không chịu nói gì với ông phải không?”
Cirillo gật đầu. Rồi ông gượng cười. “Đúng đấy. Phần đông họ chỉ là những người đàn bà ngốc nghếch. Không học thức. Không nhạy cảm. Nhưng bà thì khác. Bà đã học đại học. Bà xuất thân từ một tầng lớp xã hội cao hơn đa số những người khác”.
“Tôi không biết ông muốn tôi nói gì”, Mary nói sau khi dừng một lúc.
“Trời ơi”, Cirillo bảo. “Tôi định cứu vớt nghề nghiệp của chồng bà khỏi bị đổ vỡ. Tôi định nhờ bà giúp tôi đấy. Hôm nay tôi đã theo ông ấy về nhà. Tôi bảo ông ấy rằng ông ấy đã bị cách chức”.
Điều này làm Mary sững người. “Ồ”, nàng khẽ kêu lên. Điều xảy ra cho mình chưa đủ sao? Nàng nghĩ thế. Điều gì khác có thể xảy đến với mình nhỉ?
“Nhưng thực ra tôi chưa thực hiện điều ấy, bà không thấy sao?” Cirillo nài nỉ.
“Ông chưa thực hiện điều ấy ư?”
“Chưa có lệnh nào cách chức ông ấy cả. Tôi chưa đề cập điều ấy với ông ủy viên cảnh sát. Tôi chưa bổ nhiệm ai vào chức vụ của ông ấy cả. Bà có thể cứu ông ấy. Nhưng tôi phải biết vụ án mà ông ấy đang thực hiện là thế nào. Tôi phải biết điều gì đang làm hỏng ông ấy”.
Mary và Cirillo đứng khá gần nhau đề bắt tay nhau. Nàng đã có thể bước lên đôi giày đế mềm của ông. Chiếc sơ mi của ông mở ra để lộ cả lông ngực, ông là một người đàn ông thấp lùn, chắc nịch, chỉ cao hơn nàng một ít, nhưng sự căng thẳng mà ông đang chịu chẳng là gì cả so với những căng thẳng của nàng. Nàng không tin ông hoàn toàn và chắc chắn không tin tưởng ông. Chẳng có nhân viên cảnh sát “đường phố” nào tin vào các sĩ quan cao cấp trong Bộ Tư lệnh bao giờ cả. Bộ Tư lệnh đã phản bội những nhân viên “ngoài đường” quá nhiều lần. Những người ở Bộ Tư lệnh đã thực hiện quá nhiều cuộc dàn xếp để đạt đến điều ấy trước tiên. Sự trung thành của họ bây giờ là đối với cấp trên họ, chứ không phải đối với cấp dưới họ. Đây là nét đại cương truyền thống của toàn sở, một điều luật của niềm tin, một phần của tôn giáo, hầu như là một điều răn. Điều ấy được các nhân viên cảnh sát nói rõ tại quá nhiều cuộc họp hàng bao năm nay, đến nỗi ai cũng tin điều ấy, kể cả Mary lúc này. Nàng cần thời gian để suy nghĩ, để quyết định. Có lẽ nàng cần phải nói chuyện với Joe trước. Nhưng nàng không thể nói chuyện với Joe được. Họ đã không nói chuyện với nhau từ khi các điều khủng khiếp ấy đã xảy ra với nàng. Joe đã không chịu giải thích với Cirillo, do đó chàng sẽ không bao giờ cho phép nàng làm công việc giải thích thay chàng. Tai của Mary hình như đang ép chặt vào óc nàng. Nàng phải rời khỏi phòng này, rời những tấm vải phủ nhựa và những sản phẩm nghệ thuật Wool worth này. Nàng cần không khí để hít thở.
“Tôi sẽ cố gắng tìm ra”, nàng bảo và nặng nề bước về phía cửa. Cirillo đến chận nàng lại và trong vài phút lâu hơn, ông vẫn tiếp tục van nàng giúp đỡ. Ông cho mình là bạn của chồng nàng, ông tuyên bố, và mong cũng được là bạn nàng nữa. Ông muốn nàng làm điều hợp lý cho gia đình nàng. Ông muốn biết cuộc điều tra của Joe là về việc gì và tại sao chàng phải theo đuổi nó để làm hại đến nghề nghiệp của chàng. Chỉ khi nào ông biết những điều này ông mới có thể thực hiện những bước để cứu chồng nàng.
Nhưng cuối cùng Mary đã đi ra bên ngoài trong màn đêm để hít những hơi thở mát, sâu vào trong lồng ngực. Nàng rảo bước dọc theo đường phố xa nhà Cirillo, nhưng khi đến góc đường nàng dừng lại một lúc dưới ngọn đèn đường. Một người dắt chó đi dạo rảo bước qua nàng và chúc nàng một buổi tối đẹp và nàng cũng đáp lại như thế. Ít phút sau, hai người chạy nhịp nhàng ngang qua, một người đàn ông đứng tuổi với bà vợ đứng tuổi của ông ta và đèn chiếu sáng vào ô vải hoa lấp loáng trên lưng họ.
Mary đột ngột quay gót và trở lại cửa nhà Cirillo. Cirillo, sau khi mở cửa cho nàng, gật đầu. Một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên môi ông nhưng chắc ông đã nhận ra điều gì đấy thật căng thẳng mà Mary đang chịu đựng vì nụ cười của ông tự nhiên tan ngay, ông chỉ lên tiếng, “Xin mời vào”.
Trong lúc đi qua ông vào phòng khách, nàng chẳng thích ông hơn, cũng chẳng tin tưởng ông hơn. Trước kia nàng luôn luôn cảm thấy hình như có điều gì đấy có vẻ như là nịnh hót nơi ông và ý nghĩ kể cho một người như thế điều đã xảy ra với nàng bây giờ cũng chẳng hấp dẫn hơn trước. Nhưng nàng đã khẳng định rằng lời lẽ của ông rất đúng sự thật: chồng nàng sắp vứt sự nghiệp của chàng đi vì nàng, sự nghiệp mà đối với chàng thực sự rất có ý nghĩa - và nàng không thể cho phép điều này được. Nàng đứng giữa phòng khách và nhìn chăm chú vào tay mình.
Cirillo lên tiếng. “Rốt cuộc thì tách trà ấy như thế nào?
“Anh ấy đang cố gắng tìm ra người đàn ông đã cưỡng hiếp tôi đấy”, nàng khẽ nói.
“Tôi nghĩ bà nên ngồi xuống đi”, Cirillo bảo. “Tốt hơn bà nên cho tôi biết về cả câu chuyện đi”.
Lúc nàng bước vào cửa, Joe đang đứng trong phòng giặt. “Em đã cắm điện vào bàn ủi đấy”.
“Ồ, vậy à?”
Chàng hỏi, “Em đi đâu thế?”
Nàng gượng mỉm cười. “Em đi dạo”. Nàng biết giọng mình nghe như bị bắt quả tang, về việc gì nhỉ? Nhưng nàng có thể hy vọng rằng Joe sẽ không lưu ý đến tội lỗi của nàng, vì chàng chẳng có lý do nào để nghi ngờ nàng về điều gì cả, nàng cảm thấy như thế. “Em đi mãi tận nhà Cirillo đấy. Đấy không phải là ngôi nhà hấp dẫn lắm, phải không?”
Đầu nàng chất đầy nỗi lo sợ, kế hoạch, niềm phân vân để tìm một lời giải thích hay hơn. Đầu óc nàng đang quay cuồng.
“Em có thường đi dạo một mình vào giờ này như thế không?”
Bây giờ nàng cảm thấy phiền. Tình yêu và niềm thông cảm của chồng nàng đã phai và cả lòng trắc ẩn nữa. Nàng bị một điều căng thẳng thật kinh khủng nên câu nói thoát ra khỏi môi nàng trở nên gay gắt. “Vừa rồi anh đã không thường về nhà để xem em làm gì sau bữa ăn tối đấy”.
Joe gật đầu và rời phòng giặt. Ngay sau đấy Mary tiếp tục ủi đồ. Mình tiếc là đã nói như thế, nàng tự nhủ. Chàng đau khổ. Mình không được gay gắt với chàng.
Sau đấy lúc con cái đã đi ngủ, khi cánh cửa phòng ngủ riêng của họ đã đóng lại và họ còn lại với nhau, Mary cố gắng quyết định xem phải nói gì về câu chuyện của nàng với Cirillo. Nhược điểm của chồng nàng lúc này chắc thực là lớn lao, nhưng nàng cảm thấy xa lạ với chàng. Nàng không thể nói chuyện với chàng được khi mà tâm trạng của họ xa vắng như thế này. Nàng phải đến gần với chàng trước và phương thức để làm điều ấy là vấn đề tình dục, nàng tin như thế.
Và thế là nàng cởi đồ ra trước mặt chàng. Tất nhiên nàng đã làm như thế này hầu như hằng đêm trong cuộc hôn nhân của họ, nhưng rất ít khi mưu mẹo như thế này. Lúc đi quanh quẩn trong phòng, nàng cởi một nửa và rồi cởi hẳn ra. Nàng kéo khăn phủ giường xuống, tìm một chiếc áo ngủ tươi mát, cởi dép ra, cho chàng nhìn rõ, nếu chàng thích nhìn, cử chỉ mời mọc của một người vợ, đó là dấu hiệu nàng đã sẵn sàng nếu chàng thích yêu nàng. Rồi họ cùng lên giường trong bóng tối. Thực là hay khi có chàng ở đấy, gần nàng, thở bên cạnh nàng, dù chàng không nhúc nhích để ôm nàng. Lúc nàng xích về sau tựa vào người chàng, cánh tay chàng choàng qua người nàng, nhưng sau đấy nó chỉ nằm ở đấy. Chẳng có gì khác xảy ra cả. Nàng nằm trong hơi ấm bao phủ của thân thể chàng và trong một lúc tình yêu của nàng đối với chàng chỉ có tăng lên thôi. Chàng trông như một con vật bị thương nào đấy, nàng nghĩ thế. Chàng nằm bẹp dí. Lúc này chàng chỉ làm được như thế thôi.
Nhưng tâm trạng này qua đi. Chính nàng bị tổn thương và đáng lẽ có thể có được thêm tâm sự an ủi hơn là chỉ một cánh tay quàng qua người nàng càng lúc càng nặng hơn. Còn mình thì sao nhỉ? Nàng tự hỏi. Nàng bỗng giận, và sau một lúc xê người xa chàng về phía giường của nàng. Nàng quên những vấn đề của chàng đi và bắt đầu tập trung vào cú điện thoại của kẻ tống tiền chắc chắn sẽ gọi đến ngày mai, sẽ đến chẳng bao lâu nữa. Nàng nên trả lời thế nào nhỉ? Loftus sẽ chẳng giúp nàng được gì cả. Nàng không hiểu được nàng sẽ thoát khỏi chuyện này bằng cách nào. Thân thể nàng càng lúc càng căng thẳng và đêm bắt đầu qua đi, nhưng nàng không ngủ.
Cuối cùng trời sáng. Sau khi chớp mắt từng chặp, nàng sửa soạn bữa ăn sáng, và con cái đi học. Joe mặc quần áo và đi về thành phố. Ngoại trừ chàng đi muộn hơn thời khóa biểu một giờ, mọi việc cũng vẫn như bất kỳ ngày làm việc nào khác. Chàng siết tay nàng và đi ra cửa đến gara. Một cánh tay siết chặt không giống như một nụ hôn, nhưng ít ra, không phải là thù địch. Cả hai bên chẳng nói gì cả. Mary đứng ở ngưỡng cửa trong chiếc áo tắm của nàng, nhìn chàng lùi xe ra đường. Rồi chàng đi mất. Nàng không biết chàng định đi đâu cả. Không đến văn phòng chàng ở bộ tư lệnh, chắc chắn như thế. Vậy thì đi đâu nhỉ?
Nàng trở vào nhà và bắt đầu chờ điện thoại reo.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt
Robert Daley
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt - Robert Daley
https://isach.info/story.php?story=ban_tay_ke_la_mat__robert_daley