Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Yêu Chỉ Một Lần
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 18
C
uối cùng thì mấy người viên chức và ông bác sĩ nối đuôi nhau rời căn phòng, và người hầu của Nicholas, Harris, đóng cửa lại. Nicholas tự cho phép mình mỉm cười, nhưng cử động trở nên nhăn nhó khi vết cắt trên môi anh bị giãn ra.
"Nếu cậu không phiền, cậu chủ, tôi sẽ mỉm cười cho cả hai chúng ta," Harris đề nghị. Và rồi ông ta làm thế thật, bộ ria dài rủ xuống nhe ra khi ông há rộng miệng cười.
"Đó là cái kết tốt hơn tôi có thể hi vọng, đúng không?" Nicholas nói.
"Đúng vậy, thưa cậu. Thay vì đưa chánh án đến trước một vấn đề đơn giản là vụ hành hung, ông ấy sẽ đối mặt với gánh nặng của nạn cướp biển."
Nicholas muốn cười thêm nữa, nhưng nghĩ tốt hơn là không nên. Giờ anh biết gã Thuyền trưởng Hawke cảm thấy thế nào về bàn thắng tối đó. Ha, chiến thắng của Hawke sẽ rất, rất ngắn.
"Tôi cho rằng mình không nên hả hê, nhưng gã đó quả là xứng đáng," Nicholas nói.
"Thật sự, thưa cậu. Sao chứ, bác sĩ đã nói cậu thật may mắn khi xương hàm vẫn còn nguyên vẹn. Và trong đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy quá nhiều vết thâm tím và – "
"Ồ, nó không thành vấn đề. Ông cũng không nghĩ giờ này hắn đang dễ chịu chứ? Đó là nguyên tắc của vấn đề. Tôi sẽ không đời nào gặp gã đê tiện đó nếu hắn không tấn công tàu của tôi trước. Cho tới lúc này hắn vẫn giữ sự hận thù đáng nguyền rủa đó! Nhưng tôi không nghĩ hắn đang cười vì nó đâu, đang ngồi trong nhà giam thì có."
"Quả thật là may khi người canh gác đã tìm thấy cậu khi chúng đang hành động, cậu chủ."
"Phải. Thuần túy là may mắn."
Nicholas đã nhận thức trở lại chỉ vài khắc sau khi Hawke và gã tóc đỏ Connie rời khỏi xe của mình. Và cũng chỉ mất vài khoảnh khắc khi anh nghe tiếng vó ngựa không xa là mấy. Anh cố kêu lên, và hai người tuần đêm đã nghe thấy. Thêm vài bằng cớ thuyết phục để họ rời khỏi anh và đi ra sau cỗ xe của anh. Ba mươi phút sau đó họ trở lại chỗ anh với tin tốt là cỗ xe của anh đã được tìm ra nhưng cái gã tấn công ắt là đã sợ hãi – mặc dù người kia cố đuổi bắt.
Nicholas đã kể toàn bộ câu chuyện cho mấy anh chàng tốt bụng đã mang anh về nhà, và tên của Hawke đã được họ đay nghiến. Chắc chắn là đủ, mấy vị viên chức cao cấp đến chỗ Nicholas trong khi bác sĩ vẫn đang khám cho anh. Họ báo rằng Hawke là một tội phạm bị truy nã bởi Crown.
"Cũng thật may mắn nữa, thưa cậu," người hầu của anh tiếp tục huyên thuyên khi anh ta xếp thẳng lại tấm phủ giường Nicholas, "là Tiểu thư Ashton không đi cùng cậu khi cậu chạm trán lũ côn đồ. Tôi có nên cho là buổi tối đã theo đúng kế hoạch và cô ấy lại rời đi mà không có cậu lần nữa?"
Nicholas không trả lời. Khi anh nghĩ về điều có thể xảy ra... không, không chịu được khi nghĩ về nó. Cô ấy an toàn là bởi vì George Fowler đã đưa cô ấy về nhà.
Hừm. Thật sự là George Fowler. Một cơn giận vô cớ, hừng hực và hằn học, chiếm lấy anh.
"Thưa cậu?"
"Cái gì?" Nicholas quát, rồi sửa lại. "À, phải, Harris, buổi tối đã diễn ra theo đúng mong đợi ở nơi tiểu thư được quan tâm."
Người hầu ở tuổi trung niên này đã ở với Nicholas từ lúc lên mười và đã chia sẻ những suy nghĩ và cảm nhận của anh theo cách không ai khác có thể. Ông biết Nicholas không muốn lấy Regina Ashton, mặc dầu ông không biết tại sao – và cũng không mơ tới việc thắc mắc. Ông và Nicholas đã thảo luận về chiến lược Nicholas đang hết lòng thực hiện nhằm đạt được thỏa thuận.
"Tiểu thư Ashton đã nói với cậu chưa, cậu chủ?
"Không tốt lắm," Nicholas mệt mỏi trả lời. Thuốc giảm đau bác sĩ cho anh dùng bắt đầu phát huy tác dụng. "Tôi vẫn đính hôn."
"À, chắc hẳn lần tới..."
"Phải."
"Nhưng không còn nhiều thời gian trước đám cưới," Harris do dự nói thêm. "Bác sĩ muốn cậu có ba tuần nghỉ ngơi trên giường."
"Đừng bận tâm," Nicholas bài bác. "Tôi sẽ rời khỏi giường sau ba ngày, không hơn."
"Nếu cậu nói vậy, cậu chủ."
"Tôi nói vậy."
"Rất tốt, cậu chủ."
Chưa bao giờ trải qua vụ tấn công như thế trước đây, Nicholas không hề biết rằng anh sẽ cảm thấy tệ hơn mười lần vào ngày hôm sau. Anh nguyền rủa hết mức gã Thuyền trưởng Hawke và sẽ thích thú khi gã cướp biển bị treo cổ.
Mất cả tuần trước khi anh có thể di chuyển nhè nhẹ mà không đau. Và mặc dù cuối cùng anh cũng rời giường bệnh và đi lại trong tuần tiếp theo, những vết cắt trên mặt anh vẫn tươi mới.
Anh không có cơ hội thích hợp nào để gặp Regina. Nhưng anh không thể chịu được khi thời gian ngày càng cạn dần.
Đám cưới chỉ còn một tuần nữa. Anh phải gặp cô.
Anh đã tới ngôi nhà của Malory tại quảng trường Grosvenor bất chấp diện mạo của mình. Anh được cho biết Regina đã rời nhà, đi mua sắm đồ đạc mang về nhà chồng của cô. Thông tin này làm gia tăng sự hốt hoảng nơi anh. Anh chờ đợi cả giờ, và khi cô về anh đã giật hôn thê của mình một cách vô lễ khỏi các anh chị họ ngay lúc cô đi đến cửa.
Anh dẫn cô qua vườn và lên quảng trường, không nói một lời, anh sải chân nhanh và dài, nét mặt đăm đăm tối sầm. Giọng nói mềm mại của cô len vào những ý nghĩ của anh làm anh ngừng lại.
"Anh đã hồi phục?" cô hỏi. Cơn gió thu nhè nhẹ mát rượi bứt những chiếc lá vào trong không trung và nghịch ngợm chơi đùa với những sợi lông vũ gắn trên mũ Reggie. Má cô ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh những đốm xanh. Cô đáng yêu kinh khủng hơn rất nhiều, tươi tắn và đầy sức sống. Cô vẫn là người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp.
"Hồi phục?" Nicholas gặng hỏi, tự nhủ làm thế quái nào cô biết về vụ tấn công trong khi anh tránh cô cả hai tuần vừa rồi để cô không biết.
"Derek đã nói cho bọn em về tình trạng của anh," cô giải thích. "Em rất buồn anh đã không khỏe."
Khốn thật! Giờ anh đã nhận được niềm thương cảm của cô, cảm ơn sự chân thật của Derek. Anh thích cơn giận của cô hơn.
"Sự thực là, anh đang ngồi ở một quán rượu ưa thích của anh tại khu cảng thì bị mấy tên du đãng đột kích bất ngờ để cướp túi tiền. Tuy nhiên đó là một sự náo động rõ ràng thường xuyên diễn ra ở những nơi không mấy dễ chịu."
Cô mỉm cười đầy khoan dung. "Tony đã quả quyết là anh sẽ lợi dụng tình trạng của mình làm lý do trì hoãn đám cưới. Em đã bảo chú ấy đó không phải phong cách của anh."
"Em biết anh rõ lắm sao, em yêu?" Nicholas mỉa mai.
"Anh có thể có nhiều điều, nhưng hèn nhát không nằm trong số đó."
"Em thật liều – "
"Ôi, nhảm nhí," cô ngắt lời. "Em sẽ không tin nếu anh cố gắng thuyết phục em điều khác, vì vậy đừng có cố."
Nicholas nghiến chặt răng và cô nở nụ cười thích thú thoáng qua. Nhìn ngắm vẻ đẹp của cô tác động đến anh thật dũ dội, như nó vẫn luôn thế, và suy nghĩ của anh hoàn toàn rời rạc trong một khoảnh khắc.
"Anh cho rằng nên hỏi dạo này em thế nào?"
"Đúng đấy, anh nên hỏi," Reggie đồng ý. "Nhưng cả hai chúng ta đều biết việc em làm với thời gian của em không làm anh hứng thú. Ví dụ, nếu anh không bị thương, liệu anh có biết em đã quá bận tới mức không nhớ anh? Và anh sẽ không quan tâm nếu anh biết những người đàn ông khác đã tháp tùng em tới các buổi giao thiệp mà các chị họ khăng khăng nài em tới?"
"George Fowler?"
"George, Basil, William – "
"Cẩn thận đấy, hoặc anh sẽ bắt đầu cho rằng em đang cố khuấy động sự ghen tuông để trả miếng của anh."
"Trả miếng? Ồ, anh coi đấy, anh phán xử em bởi thái độ cư xử của chính anh. Thú vị làm sao, Nicholas. Chỉ bởi vì anh thấy những phụ nữ khác quyến rũ – "
"Quá đáng thật, Regina!" cuối cùng Nicholas mất hết kiên nhẫn. "Tại sao em gói cơn giận của mình trong mấy câu vô nghĩa lịch sự như thế? Hãy gào lên với anh đi!"
"Đừng có nổi giận với em."
"Aha!" anh kêu đắc thắng. "Anh đã bắt đầu nghĩ là em không có trái tim."
"Ồ, Nicholas." Reggie cười dịu dàng. "Em có nên nghĩ về chuyện gọi anh là một tạo vật xấu xa, hèn hạ, và nức nở thề rằng em sẽ không lấy anh cho dù anh là người đàn ông cuối cùng trên đời hay những thứ kiểu như thế?"
Nicholas trừng trừng giận dữ. "Em chế nhạo anh, quý bà?"
"Điều gì làm anh nghĩ thế?"
Cô nói với một vẻ vô tư đến nỗi anh đặt tay lên vai cô, muốn lắc lắc cô. Nhưng đôi mắt xanh lộng lẫy mở rộng trong sự ngạc nhiên khi đôi tay cô dựa lên ngực anh, và Nicholas nóng vụt lên.
Anh bước lùi lại khỏi cô, gần như run rẩy. "Áp lực của thời gian làm anh tù túng, Regina," anh nói lạnh lùng. "Trước đây anh đã yêu cầu em chấm dứt cái trò hứa hôn này. Giờ anh yêu cầu em lần nữa. Không, anh đang năn nỉ em. Anh không muốn lấy em."
Cái nhìn của cô rơi xuống, chằm chằm bất động tại nơi được đánh bóng loáng của đôi giày ống anh đang đi. "Anh không muốn em... theo bất kỳ cách nào? Thậm chí là người tình?"
Đôi mắt vàng rực của anh nhá lên sự xáo động do câu hỏi đó gây ra, nhưng anh chỉ nói, "Không nghi ngờ gì em sẽ là một người tình tuyệt vời."
"Nhưng anh không thích?"
"Không tí nào."
Cô quay lưng lại với anh, vai cô rũ xuống, dáng vẻ buồn nản một chút. Nicholas phải kiềm chế bản thân từng chút một khỏi sự sẵn sàng với tay ra và ôm lấy cô trong tay mình. Anh muốn thu lại tất cả, để cô biết nó chỉ là lời nói dối. Nhưng sẽ tốt hơn cho cô nếu chỉ vỡ mộng một thời gian, và sau đó quên anh đi. Anh không thể để người phụ nữ đáng yêu này lấy một đứa con hoang.
"Em thật sự nghĩ rằng em có thể làm anh hạnh phúc, Nicholas." Lời cô nói bay tới anh qua vai cô.
"Không người phụ nữ nào có thể, em yêu, không bao giờ được lâu dài."
"Vậy em xin lỗi. Em thật sự nghĩ mình có thể."
Anh không cử động. "Vậy em sẽ bỏ rơi anh chứ?"
"Không."
"Không?" Anh cứng đờ, không tin nổi. "Em có ý quỷ gì thế?"
"Từ 'không' có nghĩa là – "
"Anh biết nghĩa từ đó!"
Cuối cùng cô quay lại. "Ngài không phải gào lên với tôi, thưa ngài."
"Chúng ta lại ra vẻ lịch sự sao?" anh kêu, cơn giận đã lên tới đỉnh.
"Trong hoàn cảnh này, đúng vậy," cô trả lời cộc lốc. "Ngài chỉ cần tránh mặt khỏi Luân Đôn trong tuần tới. Tôi cam đoan với ngài là tôi hoàn toàn đủ mạnh để chịu đựng nỗi sỉ nhục bị bỏ rơi."
"Anh đã nói rồi!" anh la lên.
"À, phải, lời nói của một quý ông – người chỉ là một quý ông khi nó phù hợp với anh ta."
"Lời của anh là giao ước."
"Vậy ngài phải gắn nó vào, Đức ngài Montieth."
Cô bắt đầu đi khỏi, nhưng anh tóm lấy tay cô, những ngón tay cứng lại. "Đừng làm thế, Regina," anh cảnh báo gay gắt. "Em sẽ hối hận."
"Tôi đã thế rồi," câu trả lời được thầm thì. Nó làm anh lùi lại.
"Vậy tại sao?" anh hỏi.
"Tôi – tôi phải vậy," cô trả lời.
Anh buông tay cô ra và bước đi, gương mặt anh như một chiếc mặt nạ cuồng nộ. "Vậy cô đã làm điều đáng nguyền rủa! Tôi sẽ không trở thành chồng cô, tôi thề. Nếu cô khăng khăng với trò hề này, vậy thì cô sẽ có, một cuộc hôn nhân giả tạo. Tôi mong cô hạnh phúc."
"Anh không có ý đó, Nicholas!" Những giọt nước xuất hiện nơi mắt cô.
"Tôi đã nói với cô rồi, quý bà, và cảnh cáo cuối cùng là: Đừng có đến nhà thờ."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Yêu Chỉ Một Lần
Johanna Lindsey
Yêu Chỉ Một Lần - Johanna Lindsey
https://isach.info/story.php?story=yeu_chi_mot_lan__johanna_lindsey