Chương 18: Suy Đoán Và Sự Thật
hi người ta tò mò, người ta sẵn sàng từ bỏ những gì người ta quen thuộc và chấp nhận rủi ro, ngay cả khi điều đó làm con người ta lo sợ. Con gái thường sợ ma quỷ rắn rết, nhưng đám con gái vẫn có người đi theo xem Minh Khánh bắt ma. Đó là Lam Giang và ‘Thúy tỷ’ của cô. Lam Giang kể cho Minh Khánh rằng Thúy tỷ chỉ lớn hơn nàng có một tuổi. Tên đầy đủ của Thủy tỷ là Lý Thị Thúy, con gái út của quan liêm phóng, chuyên thanh tra, giám sát các chức quan khác ở phủ lộ Bình An. Bởi vì Thúy tỷ rất thông minh và thích trêu chọc người khác, cho nên qua tuổi cập kê rồi mà vẫn chưa có ai tới dạm hỏi. Thúy tỷ nghe thấy Lam Giang nói chuyện của cô thì giận lắm, thỉnh thoảng lại nhéo Lam Giang một cái.
Lúc đến trang viên thì mọi người đang vội vã dọn nhà. Bên cạnh hàng xe bò xe ngựa, đồ đạc chất từng đống. Đám người giúp việc đang bận rộn khuân đồ từ trong nhà ra, rồi chất lên xe. Thấy Hoàng Vi, bọn họ chào cô một cách thân cận, xem ra cô đối đãi với mọi người trong nhà rất tốt. Minh Khánh thấy trên người bọn họ cũng dính không ít âm khí. Hắn cũng không vội tìm quỷ mà bảo Hoàng Vi dẫn ra nơi mà Tru Ma đạo trưởng sửa đổi phong thủy. Xem xong hắn tính toán một hồi, rồi nói với Hoàng Vi.
“Đúng là về khoản xem xét địa thế thì bần đạo thua kém Tru Ma đạo trưởng rất nhiều. Nơi này không có vấn đề gì, chúng ta đi gặp cha cô thôi.”
Bốn người bọn họ đi qua một con đường lát đá, nằm giữa hai hàng hoa râm bụt đang khoe sắc đỏ rực rỡ, rồi đi vào nhà chính. Trong phòng khách, cha của Hoàng Vi đang nói chuyện với một quan tri phủ. Ông tên là Hoàng Lỗi, là chủ của trang viên này, đồng thời cũng là trưởng của chi họ Hoàng ở Tân Phúc. Thấy con gái trở về mang theo một đạo sĩ trẻ, ông kinh ngạc lắm.
Hoàng Lỗi vốn là người làm ăn, giỏi quan sát lẫn giao tế. Ông liền chưa vội nói chuyện. Ông thấy đạo sĩ bị mù, tay cầm một cây gậy dò đường. Cây gậy được lột vỏ khá vội vàng, trên thân gật còn nham nhở vết cạo. Bô đạo bào trên người đã rách nhưng chất vải thuộc loại tốt. Đôi giày hắn mang là giày vải nhưng bên trong lót da, là loại giày chỉ có những người giàu có mới mang. Khuôn mặt hắn sáng sủa, tóc tai gọn gàng, móng tay cắt ngắn. Những điều này làm ông phân vân, không biết hắn là cao nhân hay kẻ lừa gạt. Ông mới hỏi con gái; “Vi con, vị đạo trưởng này là?”
Hoàng Vi chưa kịp nói gì thì Minh Khánh đã tự giới thiệu:
“ Bần đạo pháp hiệu Minh Khánh, đến từ phái Phổ Linh trên núi Hoàng Lĩnh. Nghe Vi cô nương nói nhà có quỷ nên đến xem. Hi vọng không làm phiền thí chủ.”
Hoàng Lỗi đáp: “Không dám, xin mời Minh Khánh đạo trưởng ngồi. Vi con, mau bảo người dâng trà.”
-“Thí chủ, thứ cho bần đạo nói thẳng. Thí chủ dọn nhà lúc này là một hành động rất không khôn ngoan.” Minh Khánh đi luôn vào vấn đề chính.
Hoàng Lỗi nhíu mày. Ông nghĩ một lúc rồi mới trả lời; “Xin hỏi đạo trưởng việc tôi chuyển nhà có điều gì không tốt. Chẳng lẽ cứ để yên cho ác quỷ giết sạch người trong nhà mới là khôn ngoan chăng?”
-“Thí chủ từ từ nghe bần đạo giải thích.Sau khi nghe chuyện, bần đạo suy đoán thế này. Con quỷ đã tồn tại từ rất lâu trước trong nhà thí chủ, chỉ có điều nó không hại người mà thôi….”
-“Đạo trưởng hãy khoan, ý đạo trưởng là chúng tôi từ trước đến giờ sống chung với quỷ ư?”
-“Đúng thế. Bần đạo cũng không biết nó ở trong nhà thí chủ từ bao giờ. Nhưng bần đạo chắc chắn một điều việc sửa đổi phong thủy trong trang viên không tạo ra quỷ. Việc này chỉ khiến âm dương điên đảo, làm con quỷ phát điên mà thôi. Tru Ma đạo trưởng sửa phong thủy lại như ban đầu và con quỷ không làm hại người nữa. Điều đó đã chứng thực suy đoán của bần đạo. Nếu bây giờ thí chủ chuyển đi, có thể con quỷ vẫn sẽ đi theo gia đình của thí chủ. Ở nơi mới không hợp, bần đạo sợ nó sẽ làm ra một số chuyện …”
-“Thứ cho bản quan ngắt lời, nhưng Tru Ma đạo trưởng chết rồi. Kẻ giết ông ấy chắc chắn là con quỷ. Điểm này nói lên một điều những thứ ông ấy làm chưa hẳn đã chính xác, hơn nữa những thứ đạo trưởng nói cũng chỉ là suy đoán.”
-“Thưa quan lớn, nói về xem phong thủy, Tru Ma đạo trưởng đã học được chân truyền của quốc sư. Bần đạo đã xem qua những thứ ông ấy sửa, quả thật không chê vào đâu được. Ông ấy chỉ sai lầm khi cố chọc giận con quỷ trong khi không đánh giá đúng thực lực của nó mà thôi. ”
- “Đạo trưởng có thể đánh giá đúng thực lực của con quỷ sao? Đạo trưởng có cách để bắt nó chăng?” Quan tri phủ hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
-“Bần đạo cũng không biết con quỷ này mạnh đến mức nào. Bần đạo chỉ biết nó rất giỏi ngụy trang, hầu như không thể bắt được nó dựa vào những cách thông thường. Bần đạo có hai giả thiết. Thứ nhất con quỷ này rất mạnh, mạnh đến nỗi ban đêm nó không cần ra hút âm khí, đương nhiên nó có thể khống chế sức mạnh của mình, không hề khiến người trừ ma cảm nhận được. Thứ hai con quỷ này có một vỏ bọc cực kỳ hoàn hảo, nó có thể hấp thụ âm khí thông qua vỏ bọc, đồng thời che dấu âm khí trong người khỏi cảm giác của người khác…”
-“Ông ơi, trà đến rồi.” Đúng lúc này, có tiếng con gái vang lên, hắn là nha hoàn của nhà họ Hoàng. Hoàng Lỗi quở mắng: “Chả biết lễ phép gì cả, đạo trưởng đang nói chuyện mà lại cắt ngang. Mau dâng trà cho đạo trưởng đi.”
-“Vâng, con xin lỗi.”
Minh Khánh nói đến đây cũng cảm thấy hơi khát, bèn nhận lấy chén trà từ tay cô. Đột nhiên “Choang,” chén trà rơi xuống đất. Hoàng Lỗi cau mày định mắng nha hoàn thì thì Minh Khánh đã hỏi một câu làm ông sửng sốt, sau đó là cơn ớn lạnh bắt đầu chạy từ đầu xuống chân.
“Cô là người hay quỷ?”
Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên lạnh buốt như trong hầm băng. Quan tri phủ, Hoàng Lỗi, Hoàng Vi, Lam Giang, ‘Thúy tỷ’ đều nhìn chằm chằm vào ả nha hoàn. Nàng đã khá lớn tuổi, có nước da trắng trẻo, làn môi hơi thâm. cái mũi to và tẹt. Nàng mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, mái tóc rối để xõa bên vai. Nàng hỏi lại Minh Khánh: “Quỷ hay người thì khác gì nhau?”
Minh Khánh và năm người chưa kịp phản ứng thì cửa chính và hai cái cửa sổ lập tức tự động đóng vào. Căn phòng trở nên tối om om. Hai bàn tay đang thò vào áo lấy tà vật với bùa chú của Minh Khánh bị cái gì trói chặt. Trong bóng tối, chỉ có hai con mắt của nàng sáng như đèn. Nàng nói: “Nếu các người không phát hiện ra, chúng ta có thể bình yên dọn đến nhà mới. Bây giờ thì để giữ bí mật ta đành phải tiễn các người xuống âm ty vậy.”
Lúc này trong bóng tối, mọi người mới thấy thứ đang quấn lấy họ là vô số những sợi tóc dài hàng chục thước tỏa ra từ trên đầu của nàng. Những sợi tóc đó vừa dai vừa cứng, khiến ai bị trói đều không thể cựa quậy nổi. Nàng bắt đầu treo cổ họ lên bằng chính mái tóc của mình. Bên ngoài những người giúp việc vẫn tất bật chuyển đồ lên xe. Chẳng ai để ý đến căn phòng khách đã đóng kín cửa.
Vùng Đất Vô Hình Vùng Đất Vô Hình - Thám Hoa Rách