Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vô Lại Và Quyến Rũ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 17
H
ai giờ chiều hôm đó, Dain đứng cùng vợ mình ở đầu con đường trông xuống vùng đầm lầy.
Sau bữa trưa, nàng đã đòi chàng dẫn đến rặng Hayton. Vẻ xanh xao cùng những quầng thâm mệt mỏi quanh mắt và miệng nàng đã bảo cho chàng biết là nàng không khỏe để leo trèo - hay đối mặt với khí hậu, vì cho dù bấy giờ là giữa tháng Sáu nhưng vùng đất hoang lầy ấy vẫn có thể ẩm ướt và lạnh buốt thấu xương. Dọc vùng duyên hải phía Nam của Devon, cây cối và hoa cỏ cận nhiệt đới xum xuê um tùm như đang được trồng trong nhà kính. Dartmoor thì hoàn toàn khác. Dartmoor có khí hậu riêng của nó, và khí hậu trên cao nguyên chẳng ảnh hưởng được gì đến điều kiện khắc nhiệt của vùng thung lũng chỉ cách đấy hai dặm.
Dù vậy, Dain chỉ lặng lẽ lo lắng. Nếu Jessica muốn leo lên đỉnh của một trong những ngọn đồi núi lớn bao quanh vùng hoang lầy, hẳn nàng phải có lý do riêng. Nếu muốn cải thiện tình trạng tồi tệ giữa hai người, chàng phải chứng tỏ chút ít cho nàng thấy là chàng tin tưởng vào sự phán xét của nàng.
Nàng đã nói là nàng quá mệt mỏi vì không được tin tưởng, đúng không... trong vô số những điều khác mà nàng từng nói.
Và vì thế, giờ đây chàng cũng im lặng, thay vì nói với nàng rằng nếu đứng trú trong những hốc đá vĩ đại ấy thì nàng sẽ xanh xao hơn nhiều so với khi nàng đứng trên mép đồi, đối mặt với những cơn gió giật vùng Bắc cực.
Cơn gió dữ dội giật lại khi thổi đến tảng hoa cương to tướng vồng lên tạo thành vòm cung bao lên ngọn đồi. Những đám mây đang nhăn nhó thành một đống xám xịt xấu xí, hứa hẹn một cơn giông vùng Dartmoor - trong khi đó chỉ vài dặm về phía Tây, tại Athcourt, chẳng nghi ngờ gì lúc này đây mặt trời đang chói chang rạng rỡ.
“Em nghĩ vùng này cũng giống như vùng hoang lầy của Yorkshire,” nàng nói. Nàng quét mắt qua khung cảnh lác đác rặng đá dưới chân họ. “Nhưng lại có vẻ như rất khác. Đá lởm chởm hơn. Trông... hung hăng hơn.”
“Cơ bản thì Dartmoor là một khối granit lớn,” chàng nói. “Theo lời gia sư của ta, nơi đây là một phần rặng đá đứt gãy chạy dài đến quần đảo Scilly. Một phần lớn vùng này hoàn toàn không trồng trọt được gì, đúng như những gì thảm thực vật ở đây đã xuất sắc biểu thị, ông thầy nói vậy. Chẳng có gì nhiều, ngoài cây kim tước và cây thạch nam là có thể lì lợm bám rễ. Mấy mảng xanh duy nhất...” chàng chỉ ra một khoảng xanh phía xa xa. “Ví như là ở kia. Trông như là một ốc đảo giữa hoang mạc đầy đá, phải không? Nhưng đó là đầm lầy đấy, khi đất cứng. Khi đất mềm, thì đó là bãi sình lún. Khoảng đó là còn nhỏ đấy. Vài dặm về phía Tây Bắc là vũng lầy Grimspound, một trong rất nhiều bãi lầy đã nuốt trọn cừu, trâu bò, và cả người nữa.”
“Nói em nghe chàng cảm thấy thế nào, hả Dain,” nàng nói, mắt không rời khỏi cảnh quan lổn nhổn đá trải rộng dưới chân, “nếu chàng biết một đứa bé con bị bỏ mặc lang thang trong mấy cái đầm lầy này, không người coi sóc, vất vưởng vài ngày, có khi vài tuần.”
Trong tâm tưởng chàng, một gương mặt trẻ con đen đúa, âu sầu nhô lên.
Mồ hôi lạnh vã ra trên da thịt chàng và bụng dạ chàng bị một khối nặng lấp đầy, như thể chàng vừa nuốt phải chì vậy.
“Chúa ơi, Jess.”
Nàng quay lại nhìn vào chàng. Dưới vành chiếc mũ rộng, đôi mắt nàng tối đen như những đám mây đang sa sầm trên đầu. “Chàng biết em đang nói đến đứa trẻ nào mà, phải không?”
Chàng không thể đứng thẳng khi trong lòng đang trĩu nặng. Tay chân chàng run rẩy. Chàng ép mình di chuyển ra xa, đến bên tảng đá nhô cao. Chàng đặt nắm tay đang siết chặt lên trên phiến đá thô xám và tựa cái đầu đang dộng bưng bưng của mình lên nắm tay.
Nàng đến bên chàng. “Em đã hiểu lầm,” nàng nói. “Em nghĩ là chàng ghét bỏ mẹ thằng bé. Do thế, em chắc là chàng sẽ sớm hiểu ra thằng bé quan trọng hơn con mụ già hằn học ấy. Bọn đàn ông khác có vẻ như khá là dễ dàng đối phó với đám con riêng của họ, cho dù là cả bầy cả lũ. Em đã nghĩ do chàng quá ngoan cố thôi. Nhưng rõ ràng không phải thế. Có vẻ như đây là một vấn đề với quy mô toàn vũ trụ.”
“Phải.” Chàng nuốt lấy một làn hơn nhức nhối. “Ta biết, nhưng ta nghĩ không ra. Đầu óc ta... co quắp. Tê liệt.” Chàng rặn ra một tiếng cười khô khốc. “Thật lố bịch.”
“Em không biết nữa,” nàng nói. “Nhưng ít ra bây giờ chàng đang nói chuyện với em. Vậy là có tiến triển rồi. Nhưng thật không may, như thế thôi thì không giúp ích được gì. Em đang ở trong tình huống hơi khó xử, Dain. Dĩ nhiên, em sẵn sàng hành động, nhưng sẽ không thể làm được gì trước khi thông báo cho chàng biết tình hình.”
Những đám mây nhỏ xuống từng giọt mưa lạnh buốt, được cơn gió ào ạt tạt vào cổ chàng. Chàng nhấc đầu lên, quay lại phía nàng. “Tốt hơn chúng ta nên quay lại cỗ xe, trước khi nàng dính phải cơn sốt rét chết người.”
“Em mặc đồ rất ấm,” nàng nói. “Em biết thời tiết này thì nên chuẩn bị cái gì.”
“Về nhà bàn chuyện này cũng được,” chàng nói. “Trước lò sưởi ấm áp. Ta muốn về đến nhà trước khi bầu trời nổ tung và trút nước lên đầu chúng ta.”
“Không!” nàng dậm chân và gào lên. “Chúng ta sẽ không bàn bạc gì hết! Em sẽ bảo cho chàng biết, và chàng phải lắng nghe! Và ngoài ra em cóc thèm quan tâm đến chuyện liệu chàng có bị lao phổi hay ho hen không. Nếu thằng bé con ấy chịu được vùng đất hoang này - một mình - mà chỉ mặc mớ giẻ rách mướp và giày dép thủng lỗ chỗ, trong bụng chẳng có gì ngoài những thứ nó có thể trộm cắp được để nuốt vào, thì chàng cũng phải chịu đựng được!”
Một lần nữa gương mặt ấy xẹt qua tâm trí chàng.
Một cơn khiếp sợ, chua chát và nặng nề, đang dâng lên trong chàng. Dain cố nuốt thêm ít không khí, bằng những hơi thở dài khó nhọc.
Đúng vậy, chàng hoàn toàn có thể chịu được. Mấy tuần trước chàng đã yêu cầu nàng đừng đối xử với chàng như một đứa trẻ. Chàng đã muốn nàng thôi không cư xử như một cỗ máy dễ thương. Nay chàng đã được như ý, và chàng biết chàng có thể, và sẽ chịu đựng bất cứ điều gì, miễn là nàng không rời bỏ chàng.
“Ta lắng nghe đây,” chàng nói. Chàng tựa mình vào tảng đá.
Nàng quan sát chàng với cặp mắt lo lắng. “Không phải em đang cố hành hạ chàng, Dain ạ, và nếu em mà biết vấn đề rắc rối của chàng, thì em sẽ cố gắng giúp chàng tháo gỡ. Nhưng rõ ràng việc ấy cần nhiều thời gian, mà giờ thì không còn bao nhiêu thời gian nữa. Hiện tại, con trai của chàng đang cần được giúp đỡ hơn chàng nhiều.”
Chàng cố chú tâm vào lời nàng, đẩy lùi hình ảnh phát ốm kia vào sâu trong đáy tư tưởng. “Ta hiểu. Lang thang trong vùng đầm lầy, nàng bảo thế. Vất vưởng một mình. Không thể chấp nhận được. Đúng thật.”
“Và vì thế chàng phải hiểu rằng khi em nghe thấy điều đó, em phải hành động. Vì chàng đã nói rõ là chàng không muốn nghe đến bất cứ điều gì về thằng bé, em phải hành động sau lưng chàng thôi.”
“Ta hiểu. Nàng không có lựa chọn nào khác.”
“Và giờ em không nên làm chàng khốn khổ hơn nữa, nếu em không bị buộc phải làm điều gì đó mà chàng sẽ mãi không thể tha thứ em được.”
Chàng nén cơn buồn nôn lẫn lòng kiêu hãnh của mình xuống. “Jess à, điều không thể tha thứ duy nhất mà nàng có thể làm là rời bỏ ta,” chàng nói. “Se mi lasci me uccido. Nếu nàng rời bỏ ta, ta sẽ tự vẫn.”
“Đừng có nhảm nhí,” nàng nói. “Em sẽ không bao giờ rời bỏ chàng. Thật đấy, Dain. Chẳng hiểu chàng lấy đâu ra mấy cái ý tưởng lẩn thẩn ấy nữa.”
Nói đoạn, như thể là câu nói của mình đã giải thích và an bài mọi chuyện, nàng quay thẳng lại vấn đề chính, và thuật lại cho chàng nghe những gì đã xảy ra hôm đấy: nàng rình theo bước thằng quỷ sứ đến sào huyệt của nó - ngay trong chính tư viên của Dain chứ chẳng phải đâu khác, thằng quỷ nhỏ đã lẻn vào căn nhà hóng mát, và gần như đã trú ngụ trong ấy ít nhất là cả tuần qua.
Cơn khó ở của Dain nhanh chóng lụi dần, mang theo cả cảm giác nặng nề không chịu nổi, tất cả bị một cơn hồng thủy gồm những sự thật không thể tin được cuốn đi. Thằng nhỏ Dòng dõi của Quỷ mà chàng đã có với Charity Graves đã khủng bố cả cái làng của chàng, lẩn tránh ngay trong tư viên của chàng - vậy mà Dain chẳng nghe thấy dù là một tiếng xì xào về việc ấy.
Chàng á khẩu, chỉ biết há hốc mồm nhìn vợ mình khi nàng lanh lảu kể lại cảnh nàng bắt lấy thằng bé, rồi kể tiếp đến đoạn chạm trán với mẹ của thằng nhãi ranh ấy.
Trong lúc đó, không gian quanh họ tối sầm đến đáng ngại. Cơn mưa lác đác đã dày lên thành một cơn mưa phùn rất nhặt. Dưới cơn mưa, những chùm lông vũ và ruy băng đính trên mũ của nàng đã sũng nước và bẹp xuống, lướt thướt đung đưa trên vành mũ. Nhưng Jessica không để ý đến tình trạng của chiếc mũ cũng như cơn gió giật phần phật, nhịp mưa tầm tã, hay đám mây đen vần vũ trên đầu họ.
Nàng đã kể đến cao trào của câu chuyện, và đấy là chuyện lúc này đây làm khó dễ nàng. Một nếp nhăn xuất hiện giữa cặp chân mày cong cong duyên dáng của nàng và mắt nàng hạ xuống, nhìn vào đôi bàn tay đang xoắn chặt lấy nhau.
“Charity muốn đổi thằng bé lấy bức thánh họa,” nàng nói. “Còn không thì, nếu em giành lấy thằng bé, ả doạ sẽ lu loa lên - vì làm thế thì chàng sẽ can dự vào, và ả biết chàng sẽ đày thằng bé - và cả ả nữa - đi nơi khác. Nhưng em thì không thể hứa chuyện ấy được, và em mang chàng đến đây để nói chuyện này. Em sẽ tìm cách giữ cho thằng bé khuất mắt chàng, nếu chàng vẫn muốn thế. Tuy nhiên, em sẽ không bao giờ để cho thằng bé đi với bà mẹ vô trách nhiệm của nó đến Luân Đôn, nơi mà nó sẽ rơi vào tay của dân móc túi, bọn hư hỏng và lũ sát nhân.”
“Bức thánh họa hả?” chàng nói, không hề nghe được gì của phần còn lại. “Con quỷ cái ấy muốn bức tranh Đức mẹ của ta - bức tranh của trường phái Stroganov - để đổi lấy thằng nhỏ gớm guốc...”
“Dominick không phải là thằng nhỏ gớm guốc,” Jessica sắc giọng. “Vâng, nó cư xử sai quấy, nhưng trước hết là do ở nhà nó đã không được dạy dỗ gì, và thứ nữa người ta đã khiêu khích nó quá mức. Thằng bé thật không biết mình là một tên khốn, hay nghĩa của tên khốn là gì, cũng như không hiểu được công việc của mẹ mình - cho đến khi nó đến trường, ở nơi đó những đứa bé trong làng đã khai sáng cho nó theo cách thô bạo nhất. Nó khiếp hãi và rối trí, và đau đớn nhận ra mình không như những đứa bé khác - và không ai muốn nó cả.” Nàng ngừng lại. “Trừ em ra. Lẽ ra nếu em giả vờ rằng mình không muốn có thằng bé, thì mẹ của nó chắc đã không đòi hỏi nhiều đến thế. Nhưng em không thể giả vờ, và không thể làm tăng nỗi thống khổ cho thằng bé được.”
“Quỷ tha ma bắt thằng con đen đúa của con đĩ ấy!” chàng gào lên, bật người khỏi tảng đá. “Con quỷ cái ấy sẽ không lấy được bức thánh họa của ta.”
“Thế thì chàng sẽ phải tự mình dẫn thằng bé về vậy,” Jessica nói. “Em không biết ả ẩn nấp ở đâu, nhưng em hoàn toàn tin chắc là chưa tới hai mươi bốn tiếng nữa thì ta chẳng thể tìm ra ả nữa đâu. Điều ấy có nghĩa ai đó phải có mặt ở bến xe Postbridge vào sáng sớm mai. Nếu người ấy không phải là em, cùng bức thánh họa, thì người đó phải là chàng.”
Chàng mở miệng ra định gầm lên một tiếng phẫn nộ, nhưng thay vào đó chàng ngậm miệng lại và đếm đến mười.
“Nàng đang đề nghị,” chàng lớn tiếng nói, “là ta phải mò xuống Postbridge vào rạng sáng mai... và kiên nhẫn chờ cho Charity xuất hiện... và tại đó, trước mặt cái đám chăn lợn ấy, thương lượng với mụ ta hả?”
“Dĩ nhiên là không,” Jessica nói. “Chàng không cần phải thương lượng gì cả. Nó là con chàng mà. Tất cả những gì chàng cần làm là dẫn nó đi, ả sẽ chẳng làm được gì đâu. Ả không thể kêu ca rằng mình bị bẫy - nếu ai đó mà không phải chàng làm điều ấy thì ả sẽ dễ dàng lu loa như thế.”
“Dẫn nó đi - chỉ vậy thôi hả? Trước mặt mọi người à?”
Nàng ngước nhìn lên chàng qua vành mũ sũng nước. “Em chẳng thấy có gì là ghê gớm cả. Em chỉ đang đề nghị chàng hành xử như cung cách thường ngày của chàng. Chàng cứ xông vào giành lấy thằng bé và bảo Charity đi chết đi. Còn người khác nghĩ gì mặc xác.”
Chàng ương ngạnh bám víu vào từng sợi quyền kiểm soát đang dần tuột đi. “Jessica à, ta đâu phải thằng đần,” chàng nói. “Ta biết nàng đang làm gì. Nàng đang... thao túng ta. Cái ý tưởng đi triệt hạ Charity Graves nghe ra rất hấp dẫn không cưỡng nổi. Mà cũng là hợp lý đến tuyệt vời, vì ta chẳng có ý định bỏ đi bức thánh họa của ta. Không từ bỏ được.”
“Em biết chứ,” nàng nói. “Đấy là lý do vì sao em không thể cuỗm bức họa đi được. Em không thể tin rằng ả lại thực sự tin là em có thể làm được điều đó. Nhưng ả là con người hết sức vô luân, và em dám nói từ ‘phản bội’ chẳng có nghĩa lý gì với ả hết.”
“Thế nàng tính lấy bức tranh đi nếu ta không làm theo những gì nàng nói à,” chàng nói.
“Phải làm thế thôi. Nhưng em không thể làm thế mà không nói cho chàng biết.”
Bằng một đốt ngón tay, chàng nâng cằm nàng lên, rồi nghiêng đầu mình xuống, chàng trừng mắt nhìn nàng.
“Thế có khi nào cô nghĩ, thưa Cô Lý Lẽ, là ta sẽ không để cho cô làm thế không?”
“Em có nghĩ đến chuyện chàng sẽ cố ngăn em lại,” nàng nói.
Chàng thở dài thả cằm nàng ra và quay nhìn sang rặng đá granit hùng vĩ. “Mà khả năng thành công trong việc ngăn nàng, ta nghĩ, cũng cỡ như khả năng thành công trong việc thuyết phục tảng đá này lăn xuống vùng Dorset.”
Dain nghe thấy một tiếng đì đùng xa xa, như thể chính trời cao kia cũng đồng ý rằng tình huống này thực không còn lối thoát.
Chàng thấy cũng hoang mang và tức tối và bất lực như lúc ở Paris, khi một cơn giông khác cũng cuồn cuộn kéo đến chỗ chàng.
Cứ nghĩ đến cái thứ đáng nguyền rủa mà chàng đã có với Charity Graves là người chàng phát ốm. Thế thì làm thế quái nào mà chàng phải đi tìm nó và nhìn vào nó và nói chuyện với nó và chạm vào nó và che chở cho nó?
Cơn dông từ Haytor theo chân họ đến tận Athcourt. Cơn dông nện sầm sập trên mái, đập vào cửa sổ và nhá lên những tia chớp quỷ quái làm sáng trắng cả căn nhà.
Những kẻ nào nghe thấy ngài Hầu tước trút cơn thịnh nộ khắp căn nhà sẽ dễ dàng tin chàng đúng là Beelzebub thứ thiệt, và cơn dông ác liệt đó là do chính cơn thịnh nộ của Beezelbub khuấy đảo mà thành.
Nhưng Dain không xử lý tốt những vấn đề về cảm xúc của mình, Jessica nghĩ. Chàng chỉ có ba cách để giải quyết “phiền toái”: đánh bại nó, dọa cho nó sợ mà bỏ chạy hoặc mua đứt nó. Khi cả ba cách đều không thành, chàng mất kiểm soát. Và thế là chàng lên cơn tam bành.
Chàng nổi điên với bọn người hầu bởi vì không đủ nhanh nhẹn phụ giúp vợ chàng cởi bỏ trang phục đẫm nước, rồi lại để cho nước nôi nhiễu đầy lên sàn cẩm thạch của tiền sảnh - như thể áo quần ướt thì không được nhểu nước hay giày ủng dính bùn thì không được để lại vết bẩn vậy.
Chàng nổi đóa vì bồn tắm không được chuẩn bị và tỏa khói ngay lúc họ về đến phòng - như thể ai ai cũng biết được chính xác khi nào thì Hầu tước và phu nhân sẽ về nhà vậy. Chàng cáu kỉnh vì đôi ủng của mình bị hỏng - như thể chàng chẳng đã có ít nhất là hai chục đôi ủng vậy.
Jessica nghe thấy giọng giận dữ của chàng quát tháo ầm ĩ qua mấy bức tường trong khi nàng tắm táp và thay quần áo. Nàng tự hỏi liệu tên Andrews tội nghiệp đang bị hành hạ kia rốt cuộc có xin thôi việc không nữa.
Nhưng sau khi tắm rửa thì Dain hẳn đã bình tĩnh hơn đôi phần, vì đến lúc chàng bước vào phòng nàng thì tiếng rống giận dữ điếc tai ấy đã chuyển thành tiếng gầm gừ, và vẻ mặt nộ khí xung thiên đã dịu lại thành cái quắc mắt cáu kỉnh.
Chàng bước vào với cánh tay liệt đeo dây. “Điều chỉnh,” chàng nói sau khi Bridget khôn khéo rút lui trước cả khi bị đuổi ra. “Hôn nhân đòi hỏi mấy cái vụ điều chỉnh quỷ sứ. Nàng muốn dây đeo tay hả Jess, thì nàng có dây đeo đây.”
“Mà nó không làm hỏng viền áo khoác của chàng,” nàng nói, đưa mắt nhìn chàng trách cứ. “Thực ra thì trông khá bảnh đó chứ.” Nàng không nói thêm là trông chàng như thể đang sửa soạn đi chơi, vì chàng mặc trang phục cưỡi ngựa.
“Đừng chọc ta.” Rồi chàng đi vào phòng khách của nàng, gỡ bức chân dung mẹ chàng khỏi giá, mang ra ngoài và tiếp tục đi ra phía cửa.
Nàng đi theo chàng qua hành lang, xuống dãy cầu thang phía Nam, đi vào phòng ăn.
“Nàng muốn mẹ trong phòng ăn,” chàng nói. “Vậy thì Mẹ sẽ ngự trong phòng ăn.”
Chàng đặt bức tranh lên ghế và rung chuông. Một tên gia nhân xuất hiện ngay lập tức.
“Bảo với Rodstock là ta muốn tháo bức tranh phong cảnh chết dẫm này xuống và treo bức chân dung này lên,” Dain nói. “Và bảo hắn là ta muốn việc này được làm ngay.”
Tên gia nhân tức thì biến mất.
Dain ra khỏi phòng ăn, đi qua một hành lang ngắn đến phòng làm việc của mình.
Jessica vội theo bước chàng.
“Bức chân dung ấy sẽ trông thật đẹp khi treo trên lò sưởi,” nàng nói. “Em đã tìm thấy một bộ rèm rất xinh trong Tháp Bắc. Em sẽ cho giặt sạch và treo nó lên trong phòng ăn. Bộ rèm ấy sẽ tôn bức chân dung hơn nhiều so với những gì đang có trong phòng ăn ấy.”
Chàng đã đến bên chiếc bàn giấy, nhưng lại không ngồi xuống. Chàng đứng đấy, quay nửa người về phía nàng. Cằm chàng nghiến lại, đôi mắt lim dim.
“Lúc ấy ta tám tuổi,” chàng nói qua kẽ răng. “Ta đã ngồi đó.” Chàng hất đầu về phía chiếc ghế đặt trước bàn giấy. “Cha ta ngồi kia.” Chàng chỉ về chỗ chàng thường ngồi. “Ông ấy bảo mẹ ta là Jezebel, và những con chó sẽ ăn thịt bà. Ông ấy bảo mẹ ta sẽ xuống Địa ngục. Đấy là những lời ông giải thích với ta về sự ra đi của mẹ.”
Jessica thấy mặt mình cạn kiệt máu. Cả nàng cũng phải quay mặt đi khi cố trấn tĩnh lại. Thật không dễ dàng chút nào.
Nàng đã đoán biết rằng cha chàng rất khắc nghiệt, nhỏ nhen. Nhưng chưa bao giờ nàng tưởng tượng được rằng ông ta - hay bất cứ người cha nào cũng vậy - lại có thể nhẫn tâm độc ác... với một cậu bé... đang hoang mang, lo sợ, đau buồn vì mất mẹ.
“Rõ ràng là cha chàng đã tức giận và cảm thấy bị sỉ nhục,” nàng nói, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh. “Nhưng nếu như ông ta thực sự quan tâm đến bà, lẽ ra ông ấy phải đuổi theo bà, thay vì trút hết cơn hằn học lên đầu chàng.”
“Nàng mà trốn đi,” Dain hùng hổ nói, “thì ta sẽ săn đuổi nàng cho bằng được. Ta sẽ theo gót nàng đến chân trời góc biển.”
Nếu nàng đã giữ cho cơn chấn động không làm mình chao đảo khi chàng dọa sẽ tự vẫn, thì bây giờ nàng cũng phải làm được, nàng tự nhủ.
“Vâng, em biết chứ,” nàng nói. “Nhưng cha nàng là một ông già đang cay đắng, đau khổ, lại cưới phải người phụ nữ không như ý muốn, còn chàng thì đâu có như thế. Rõ ràng mẹ chàng là người dễ bị kích động - và chàng thừa hưởng điều đó từ bà - và cha chàng đã làm cho bà khốn khổ. Nhưng còn em thì chẳng hề dễ kích động chút nào, và sẽ không bao giờ cho phép chàng làm em khốn khổ.”
“Cũng như là nàng sẽ không cho phép con đàn bà chết tiệt kia đem cái dòng giống Satan đó đi đến Luân Đôn.”
Jessica gật đầu.
Chàng tựa lưng vào bàn nhìn xuống thảm trải sàn. “Có lẽ, nàng không nghĩ đến việc cái thứ - đứa bé đó - không muốn phải rời xa mẹ của nó. Nàng không nghĩ rằng việc đó sẽ...” Chàng lịm giọng, bàn tay vỗ vỗ lên cạnh bàn như thể chàng đang lục tìm từ ngữ.
Chàng không cần phải nói hết câu. Nàng biết chàng đang liên tưởng đến trường hợp của bản thân: rằng việc mẹ chàng bỏ rơi chàng đã làm chàng đau khổ biết bao... và chàng vẫn chưa nguôi ngoai hẳn.
“Em biết việc đó sẽ rất đau buồn,” Jessica nói. “Em đã bảo mẹ nó cố mà chuẩn bị tinh thần cho thằng bé. Em gợi ý cho ả giải thích với thằng bé rằng những việc mà ả sắp làm rất nguy hiểm cho một đứa trẻ và tốt hơn hết là để thằng bé ở nơi an toàn, nơi mà ả biết chắc thằng bé sẽ được chu cấp đầy đủ.”
Chàng nhìn nàng trong chớp mắt. Rồi lại nhìn xuống thảm sàn nhà.
“Em mong là như thế,” Jessica nói. “Nếu ả thực sự yêu thương thằng bé thì ả sẽ không bao giờ đẩy nó vào nơi nguy hiểm. Ả sẽ nghĩ đến phúc lợi cho đứa nhỏ trước - như mẹ chàng đã làm,” nàng can đảm thêm vào. “Bà ấy đã không lôi một đứa trẻ vào một chuyến hải trình nguy hiểm mà không thể đảm bảo rằng mình sẽ chu cấp được cho con - đó là trong trường hợp đứa trẻ có thể sống sót qua chuyến đi. Nhưng trường hợp của bà quá bi thảm, và người ta phải thấy đau lòng thay cho bà. Charity Graves thì... À, chà, xét về mặt nào đó thì ả cũng là một đứa trẻ.”
“Mẹ ta là một nữ hiệp bi thương còn Charity Garves là một đứa trẻ,” Dain nói. Chàng rời khỏi mép bàn đi vòng ra sau, không phải đi đến ghế ngồi mà là đến bên cửa sổ. Chàng nhìn xuống.
Jessica nhận thấy cơn dông đang dịu lại.
“Charity muốn có quần áo đẹp, trang sức rẻ tiền và muốn được mọi gã đàn ông quanh mình chú ý đến,” nàng nói. “Với vẻ ngoài và đầu óc của mình - và cả nét quyến rũ nữa, vì em phải thừa nhận là ả sở hữu điều đó - thì lẽ ra đến giờ ả phải là một con gái điếm cao cấp nổi tiếng ở Luân Đôn rồi ấy chứ, nhưng ả quá lười biếng, quá sức ăn xổi ở thì.”
“Ấy vậy mà cái kẻ ăn xổi ở thì đó lại chỉ chăm chăm dòm ngó đến bức thánh họa của ta mà thôi, trên đường về nàng đã nói với ta thế còn gì,” chàng nói. “Bức họa mà ả chưa từng nhìn thấy bao giờ. Và ai đã xui ả mà ả lại tin lời của một thằng đần trong làng, thằng này thì nghe từ đứa khác, rồi đứa khác lại nghe từ một trong những gia nhân của chúng ta. Vậy mà ả tin là bức tranh ấy đáng giá hai mươi nghìn bảng. Và ả đã bảo nàng hoặc là đưa bức họa hoặc là đưa một số tiền tương đương chừng ấy - mà phải là tiền vàng cơ đấy, vì ả không tin vào giấy nợ. Ta rất muốn biết kẻ nào đã nhồi cho ả cái ý tưởng hai mươi nghìn bảng ấy.”
Jessica đến đứng cạnh chàng bên cửa sổ. “Em cũng muốn biết, nhưng giờ chúng ta đâu có thời gian mà tìm hiểu, phải không nào?”
Với một tiếng cười khô khốc, chàng quay sang nàng. “Chúng ta à? Chẳng có ‘chúng ta’ nào ở đây hết, nàng biết rõ quá mà. Chỉ là ‘Dain’ thôi, cái anh chàng sợ vợ đáng thương phải làm đúng theo những gì mà vợ hắn bảo, nếu hắn biết đâu là tốt cho hắn.”
“Nếu chàng là kẻ sợ vợ, thì chàng đã mù quáng nghe theo lời em rồi,” nàng nói. “Nhưng đằng này đâu phải vậy. Chàng đã tìm lời giải thích cho những động cơ của em, và giờ chàng đang cố suy luận ra động cơ của Charity. Chàng cũng đang chuẩn bị để đối phó với con mình. Chàng đang thử đặt mình vào hoàn cảnh của thằng bé, từ đó chàng có thể nhanh chóng hiểu được mọi phản ứng tiêu cực để phản xạ sao cho thông minh và hiệu quả.”
Nàng tiến đến sát hơn và vuốt ve nơ cổ áo chàng. “Nói đi nào. Nói là em đang ‘chế nhạo’ hay ‘thao túng’ chàng hay em đang làm đủ thứ trò độc địa của mấy bà vợ đi nào.”
“Jessica à, nàng là một cái nhọt ở mông đấy, có biết không hả?” chàng mắng nàng. “Nếu ta mà không thích nàng điên đảo thì ta đã quẳng nàng ra cửa sổ rồi.”
Nàng vòng tay quanh eo chàng và tựa đầu lên ngực chàng. “Không chỉ là ‘thích’, mà là ‘thích điên đảo’. Ôi Dain ơ, em nghĩ là em sắp ngất mất.”
“Không phải bây giờ,” chàng cáu kỉnh nói. “Ta không có thời gian mà đỡ nàng đâu. Buông ta ra, Jess. Ta phải đi đến Postbridge chết tiệt đây.”
Nàng đột ngột lùi ra. “Bây giờ?”
“Dĩ nhiên là bây giờ.” Chàng né ra xa. “Cỡ nào ta cũng cá với nàng là con mụ ấy giờ đã ở đó rồi - và ta giải quyết xong cái vụ vớ vẩn này sớm chừng nào tốt chừng nấy. Cơn dông đang tan, nghĩa là ta sẽ có được chút ít ánh sáng trong vài giờ nữa. Nghĩa là ta không phải phóng ngựa trật xuống mương mà té gãy cổ.” Chàng nhanh chóng rời khỏi bàn giấy và tiến về phía cửa.
“Dain à, đừng có nổi trận lôi đình với bọn họ,” nàng nói với theo.
Chàng dừng bước ném cho nàng một cái nhìn cáu tiết.
“Ta nghĩ ta phải cắt đầu con mụ ấy,” chàng nói.
“Vâng, nhưng cố gắng đừng làm thằng bé hoảng. Nếu nó mà bỏ chạy, thì chàng sẽ mất cả đời để đuổi bắt nó đấy.” Nàng rảo bước đến bên chàng. “Có lẽ em nên đi theo thôi.”
“Jessica, tự ta có thể xoay xở được,” chàng nói. “Ta đâu có hoàn toàn vô dụng.”
“Nhưng chàng không quen đối phó với con nít,” nàng nói. “Hành vi tụi nó đôi khi rất khó hiểu.”
“Jessica, ta sẽ đến đó dẫn thằng quỷ ấy đi,” chàng nói dứt khoát. “Ta không định gây rắc rối. Ta sẽ đón nó về cho nàng, rồi nàng cứ làm nó điên đầu lên với mấy thứ tình cảm trong tim nàng cho kỳ thích thì thôi.”
Chàng giật mạnh cánh cửa. “Trước nhất, nàng có thể hình dung ra sẽ làm gì với nó, vì ta thề là ta chẳng biết gì cả.”
Dain quyết định mang theo người đánh xe, nhưng không mang theo cỗ xe. Phelps biết rõ mọi đường đi, lối rẽ và ngóc ngách dành cho gia súc trong khắp miền Dartmoor. Nếu cơn dông tụ lại và tiến về phía Tây cùng họ, Phelps cũng đưa họ đến Postbridge kịp lúc.
Ngoài ra, nếu Phelps đã có thể giúp Hầu tước phu nhân gây rắc rối cho chồng mình thì chắc chắn cũng thừa khả năng giúp Dain thoát khỏi rắc rối đó.
Dain không rõ vì sao Jessica lại có thể làm cho người đánh xe trung thành của chàng phản bội chàng trong ba tuần qua, nhưng chàng sớm nhận ra nàng không hoàn toàn thu phục được ông ấy. Khi Jessica chạy ào ra chuồng ngựa để xin xỏ lần cuối được đi theo họ, Phelps đã thương lượng để thỏa hiệp.
“Có lẽ Lệnh bà có thể soạn một túi đồ cho thằng nhỏ, như thế bà ấy sẽ thấy yên tâm hơn,” Phelps gợi ý. “Bà ấy lo là thằng nhỏ sẽ đói, và có thể lạnh nữa, còn ngài thì quá vội không kịp nghĩ đến chuyện ấy. Có thể phu nhân sẽ tìm ra một món đồ chơi hay gì đó để giúp thằng nhỏ bận rộn.”
Dain nhìn Jessica.
“Em nghĩ thế cũng được,” nàng nói. “Mặc dù em có mặt ở đấy thì tốt hơn.”
“Nàng sẽ không đến đó, cho nên hãy bỏ cái ý tưởng ấy ra khỏi đầu đi,” Dain nói. “Ta cho nàng mười lăm phút để sửa soạn gói đồ chết tiệt ấy, có thế thôi.”
Mười lăm phút sau, Dain ngồi trên mình ngựa, chăm chăm nhìn vào cổng Athcourt. Chàng chờ thêm năm phút nữa, đoạn khởi hành xuống đường cái, bỏ mặc Phelps loay hoay với Lệnh bà và mấy gói đồ.
Chạy khỏi cổng chính của điền trang Athcourt vài dặm thì Phelps đuổi kịp chàng. “Mấy món đồ chơi làm phu nhân mất thời gian, và phu nhân đã tìm ra một quyển truyện tranh giấy bồi. Về một trận hải chiến, phu nhân bảo thế.”
“Chắc là trận Nelson và Parker ở Copenhagen,” Dain nói. “Một trong những món đồ của ta,” chàng nói thêm và cười lớn. “Ta dám cá đó là cái món duy nhất ta chưa kịp phá tan trước khi bị gửi đi học. Ta được cho vào sinh nhật thứ tám. Không cần phải hỏi vì sao nàng lại tìm thấy nó. Vợ ta có thể mò ra kim ở tận đáy bể. Đấy là một trong những thiên khiếu của nàng ấy đấy, Phelps à.”
“Vâng, tôi thấy là thiên khiếu của phu nhân cũng không tệ, cứ trông vào việc giờ đức ngài lại đánh rơi nó nữa rồi.” Phelps nhìn qua cánh tay trái của chủ nhân, Dain đã tháo nó khỏi dây đeo ngay từ khi chàng khuất dạng khỏi ngôi nhà. “Lại mất băng tay nữa rồi, phải không, thưa ngài?”
Dain liếc nhìn xuống. “Trời ạ, lại mất nữa. Thôi thì, không có thời gian mà tìm nữa rồi, phải không?”
Họ phi ngựa đi tiếp trong vài phút im lặng.
“Có lẽ tôi đã không nên giúp cho phu nhân đi tìm thằng nhỏ,” cuối cùng thì Phelps nói. “Nhưng từ khi nghe tin rốt cuộc Annie Geach đã ngủm củ tỏi thì tôi rất lo lắng.”
Phelps giảng giải rằng bà mụ già nua ấy là tất cả những gì Dominick biết về tình mẫu tử.
“Khi Annie qua đời, chẳng ai khác muốn nhận nuôi thằng vô lại đó,” Phelps nói. “Theo tôi thấy thì mẹ nó muốn gây rối trước mặt tân nương của ngài, nghĩ là ngài sẽ phải làm cái gì đấy - như là đưa thêm tiền cho mụ ta đi nơi khác hay là tìm một vú nuôi khác cho thằng nhỏ. Nhưng ngài đã chẳng cho người nào đi tìm ả, ngay cả khi thằng nhỏ phá làng phá xóm…”
“Ta không biết là thằng nhóc đã quậy phá như vậy,” Dain khó chịu chen ngang. “Bởi không ai hé ra nửa lời với ta. Ngay cả ông cũng không.”
“Bởi vì vị trí của tôi không phải để làm chuyện ấy,” Phelps nói. “Còn chưa nói đến việc, làm sao tôi biết được ngài sẽ không quyết định rất sai lầm? Đày đi nơi khác, Lệnh bà đã nói thế. Đấy là những gì ngài nghĩ trong đầu. Cả hai người - bà mẹ và thằng nhỏ. Vâng, tôi nghĩ như thế là không hay, thưa ngài. Đã một lần tôi đứng im, nhìn cha ngài hành xử sai lầm. Khi cha ngài gửi ngài đi xa thì tôi còn trẻ, và sợ bị mất việc. Và nghĩ là một quý ông thì phải hiểu biết nhiều hơn một thằng nhà quê thất học. Nhưng giờ tôi đã sống qua nửa thế kỷ, và nhận ra được vài điều khác với trước kia.”
“Còn không nói đến chuyện vợ ta có khả năng thuyết phục ông tìm ra yêu tinh trong túi áo ông, nếu đấy là một phần kế hoạch của nàng,” Dain lẩm bẩm. “Ta phải thấy thật may mắn làm sao vì nàng đã không thuyết phục ông lén giấu nàng vào trong mấy cái túi đeo trên yên ngựa kia.”
“Phu nhân đã thử thế,” Phelps nói và ngoác miệng cười. “Tôi đã bảo với phu nhân là tốt hơn bà ấy nên sửa soạn để đón thằng bé. Như là việc tìm hết đống lính đồ chơi bằng gỗ của ngài. Và tìm một cô vú em và sửa sang lại phòng trẻ.”
“Ta đã bảo là ta sẽ đi tìm nó,” Dain lạnh lùng thông báo cho người đánh xe. “Ta không bảo là thằng ăn mày bẩn thỉu ấy có thể ở trong nhà ta, ngủ trong phòng trẻ của ta…” Chàng ngưng bặt, bụng quặn đau.
Phelps chẳng đáp lời nào. Ông nhìn chăm chăm vào đoạn đường trước mặt.
Dain chờ cho bụng dạ mình dịu lại. Họ đi được thêm dặm nữa thì trong lòng chàng lắng xuống dễ chịu.
“Một vấn đề ‘với quy mô toàn vũ trụ,’ nàng gọi nó như thế,” Dain làu bàu. “Và dường như ta phải giải quyết nó, đâu đó giữa đây và Postbridge. Chúng ta đang đi đến bờ Tây sông Webburn hử?”
“Một phần tư dặm nữa, thưa ngài.”
“Và từ đó đến Postbridge thì sao - non bốn dặm nữa đúng không?”
Phelps gật đầu.
“Bốn dặm,” Dain nói. “Bốn dặm khốn khiếp nữa để giải quyết một vấn đề với quy mô toàn vũ trụ. Xin Chúa cứu giúp.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vô Lại Và Quyến Rũ
Loretta Malandro
Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro
https://isach.info/story.php?story=vo_lai_va_quyen_ru__loretta_malandro