Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vai Diễn Định Mệnh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16: Chạm Vào Tiểu Mạn Ư? Đừng Mong Tôi Tha Thứ!
T
iểu Mạn gặp chuyện. Dù mang tiếng là em gái của Dương Minh Kha nhưng trong mắt mọi người, Tiểu Mạn lại vô cùng yếu đuối, hệt như một con bé không có người chống lưng. Có thể người ta rất sợ Dương Minh Kha nhưng Dương Tiểu Mạn thì không hề. Chẳng hiểu sao lại có cảm giác Tiểu Mạn là con bé rất dễ bắt nạt…
Tan học, mọi người về gần hết, trên sân chỉ còn thưa thớt vài bác bảo vệ, Tiểu Mạn ở lại sắp xếp tài liệu cho phòng văn thư. Cô bé về trễ…
Vừa đi đến cầu thang, cô thấy một đám người đứng đó, toàn con gái. Hẳn là người dưng nên Tiểu Mạn cứ thế lướt qua, không nghĩ ngợi gì. Tuy nhiên…cô bị chắn đường.
Giữa đám người bước ra một cô gái nhuộm tóc vàng cháy, rực rỡ như nắng. Cô ta cao ráo và xinh đẹp, Tiểu Mạn nghĩ thế khi cô gái đó mỗi lúc lại càng tiến gần về phía mình. Cô gái nhìn Tiểu Mạn, hàng lông mày lá liễu nhướn lên, khóe môi cô cong, mở ra một nụ cười hiền hòa, thân thiện:
- Thật là ngây thơ, thật là thánh thiện. Một thiên thần?
Tiểu Mạn ngây người ra, chẳng hiểu cô ta vừa nói gì, cơ hồ không hề nghĩ rằng đang bình luận về mình. Rồi cô thấy những cô gái kia cũng cười, có cô còn cao giọng:
- Phải đấy. Ngây thơ như thiên thần thế kia. Hay là chúng ta nhầm người rồi nhỉ? Cô có đúng là Dương Tiểu Mạn không?
- Các chị là ai?- Tiểu Mạn chớp mắt, không hiểu chuyện.
- Dương Tiểu Mạn, Dương Tiểu Mạn? – Cô gái tóc vàng cười phá lên – Tôi cứ nghĩ phải là một con nhóc xấc xược, cao ngạo lắm chứ? Ít ra cũng phải xấc xược hơn tôi, cao ngạo hơn tôi. Không ngờ… - Đôi mắt cô nàng bỗng trợn lên một cách hung dữ, ngay lập tức ả lao tới chộp lấy gương mặt Tiểu Mạn bằng những cái móng tay nhọn hoắt, sơn đỏ lòe của mình. Giọng ả trở nên cao vút, đầy điêu ngoa- Lại là con bé xảo quyệt này! – Tay ả bóp mạnh mặt Tiểu Mạn, nó làm cô bé đau. Những móng tay nhọn hoắt cắm vào da, ả rít lên qua từng kẻ răng – Mày dùng gương mặt ngây thơ này để mê hoặc người yêu tao chứ gì?
Nhanh như chớp ả vung tay tát Tiểu Mạn một bạt tai mạnh như trời giáng. Cô bé bật ngửa, ngã xuống nền, cái tát làm mắt cô như hoa cả lên. Có những tiếng cười khục khặc phát ra từ trong cổ họng của đám người đó. Cô hoảng hốt chống tay ngồi dậy, sững sờ nhìn họ. Cái quái gì đang diễn ra thế? Giọng cô vang lên run rẩy:
- Mê hoặc bạn trai chị là sao? Tôi... không bao giờ làm mấy chuyện đó. Mấy chị lầm người rồi!
- Tao biết ngay là mày sẽ nói mấy lời đó mà! Mày tưởng trưng cái bộ mặt nai tơ của mày ra là tụi ta sẽ tin răm rắp à? Con nhỏ ngu ngốc? - Ả khịt mũi, ánh mắt sáng quắc lên cay độc.
- Tôi thực sự không hiểu các người đang nói lung tung chuyện gì. Tôi không cướp bạn trai của ai cả!
- Nó bảo chúng ta nói lung tung kìa. Ý nó là chúng ta đang dựng chuyện đấy! – Một cô gái tóc đỏ rít lên, quăng cho Tiểu Mạn cái lườm sắc lẻm.
- Đừng nói nhiều nữa, xử nó đi! – Ả tóc vàng gầm ghè trong cổ họng. Sự độc ác bây giờ mới hiện nguyên hình trên khuôn mặt xinh đẹp được tô son trét phấn kĩ càng – Mày đừng mơ cướp được Vĩnh Huy của tao. Tao ày biết thân, biết phận. Đồ xảo trá, đáng kinh tởm!
Chúng lao tới điên cuồng, không để cho Tiểu Mạn thanh minh thêm bất cứ lời nào, vang lại những lời phỉ nhổ cay độc nhất….
************************************
Gia Nguyên đứng đợi Tiểu Mạn ở cổng trường, hẹn sẽ đưa cô đi mua quà sinh nhật cho Minh Kha. Đợi mãi, đợi mãi không thấy cô ra, hắn lại quay vào trường. Đã trễ lắm rồi, phòng văn thư chắc cũng đã đóng cửa, cô bé làm gì lâu vậy?...
Gia Nguyên bước đi giữa sân trường không một bóng người. Ánh sáng chập choạng buổi chiều tối chảy dài trên vai hắn, khắc tạc lên một bóng hình cô độc. Cái bóng mảnh khảnh của hắn đổ dưới sân trường. Từng bước đi nhẹ nhàng, thong dong càng làm hình ảnh hắn trở nên yếu đuối, cô đơn lạ thường…
Hắn đi loanh quanh lên phòng văn thư, qua dãy phòng học có lớp của Tiểu Mạn, vẫn chẳng thấy cô bé đâu. Gia Nguyên gọi tên cô, không có tiếng trả lời nào, hắn vòng lại, định đi xuống cầu thang phía tây, vẫn gọi tên Tiểu Mạn.
Khi đi xuống cầu thang, Gia Nguyên bất ngờ bắt gặp cô bé đang đứng yên như phỗng giữa một đám người toàn nữ. Hắn lên tiếng:
- Tiểu Mạn?
- Ai vậy? Bạn trai của em hả? – Cô gái tóc vàng vuốt vai Tiểu Mạn đầy thân tình, nụ cười ngọt ngào thoáng hiện trên môi. Nhưng, phía sau, những móng tay nhọn hoắt bắt đầu ấn vào lưng cô bé, chỉ cần Tiểu Mạn hé răng nửa lời thì chúng sẽ cắm vào da thịt cô ngay lập tức. Ả nhìn Gia Nguyên, thái độ ôn hòa, niềm nở, giọng vang lên ngọt xớt – Bạn em đẹp trai thật đấy!
- Đúng rồi. Tiểu Mạn may mắn thật! – Mấy cô gái kia cũng mỉm cười, những nụ cười thật tự nhiên, không chút gượng gạo.
Gia Nguyên lướt nhìn đám người nọ bằng ánh mắt dửng dưng, hắn nhướn mày lên:
- Đây là ai, Tiểu Mạn?
- Em… - Tiểu Mạn ngước đôi mắt đầy vẻ hãi hùng lên nhìn Gia Nguyên, giọng cô run rẩy. Chợt, những móng tay phía sau bắt đầu cắm mạnh vào lưng cô. Đau điếng – Đây… đây là bạn em…bạn của em đó!
- Sao em lại ấp úng kiểu đó chứ? Chúng ta là bạn rất thân mà! – Cô gái có mái tóc đỏ rực nhỏ giọng trách móc.
- Đi thôi! Tôi đợi em lâu quá! – Gia Nguyên kéo Tiểu Mạn về phía mình. Rồi rời hẳn khỏi chỗ đó.
...Chúng vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm. Ả tóc đỏ cất lên cái giọng chanh chua đầy vẻ khinh miệt:
- May mà hắn gọi tên Tiểu Mạn lớn vậy chúng ta mới biết hắn đang đến. Con bé đó thật biết nghe lời, bảo nó im thì nó im ngay, chẳng hiểu sao Vĩnh Huy lại mê nó nữa. Tớ tưởng anh ta chỉ hứng thú với thể loại như cậu thôi chứ? - Ả đánh mắt về phía cô nàng tóc vàng.
- Tức thật, tớ chưa kịp rạch nát cái bộ mặt giả tạo của nó! Mới cho có vài cái tát thì chẳng bõ bằng gì.
Ả tóc vàng bực dọc châm một điếu thuốc. Hơi khói rít qua kẽ răng, phả vào không khí một làn trắng nhạt…
…
Gia Nguyên liếc nhìn gương mặt trắng như sắc giấy của Tiểu Mạn. Mái tóc rối bù vừa được vuốt lại cách xơ xài, để ý kĩ thì hắn còn thấy váy cô bé lấm tấm những vết bẩn, lưng áo cũng phớt qua một chút bột đỏ của mảng sơn tường và dù đã được che cách khéo léo, hắn vẫn nhận ra những dấu móng tay sâu hoắm nơi cổ cô bé.
Hắn dẫn Tiểu Mạn ra ngoài cổng, cô bé cứ đi theo như người vô hồn, đôi mắt cô mở to, trống rỗng. Nỗi sợ hãi choán ngợp tâm trí không để Tiểu Mạn chú ý thêm bất cứ điều gì, kể cả lời Gia Nguyên đang văng vẳng bên tai:
- Xem ra trễ quá rồi, không đi mua quà được nữa, hay là ngày mai rồi đi? Tôi gọi taxi đưa em về nhé?
Tiểu Mạn vẫn không phản ứng gì. Gia Nguyên lay nhẹ vai cô, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cô bé giật mình, lúc này mới tỉnh táo lại, giọng cô vẫn phảng phất nét bần thần:
- Anh vừa nói gì?
- Em về taxi được chứ? Tôi có chút chuyện cần giải quyết!
- Được rồi, em có thể tự về, anh đi đi! – Tiểu Mạn mỉm cười yếu ớt, một nụ cười rất gượng.
…
Chiếc xe taxi màu vàng vừa đi khuất, đôi mắt Cao Gia Nguyên bỗng tối sầm lại, nắm tay hắn siết chặt, cuộn lên những đường gân xanh. Hắn lao nhanh lại vào trường, từng bước đi lạnh lẽo đến đáng sợ…
Đám người kia vẫn còn đứng đấy, chất giọng chua ngoa, không lọt tai của chúng thi nhau vang lên:
- Cái con Tiểu Mạn khốn nạn ấy có gì mà trai theo nó nhiều thế nhỉ? Tao chỉ muốn móc đôi mắt nai tơ giả tạo của nó ra. Khốn nạn thật!
- Thứ như nó chỉ đáng rác rưởi, cướp bạn trai người khác ư? Con trai hẳn phải mê cái bộ mặt thánh thiện của nó lắm. Đến tao còn không thấy ghét được thì bảo sao tụi con trai không chuộng?
- Đúng là thứ rác rưởi, cặn bã! Tao sẽ không để nó mê hoặc Vĩnh Huy lần nữa đâu. Tao phải cho anh ấy biết bản chất hồ ly tinh của nó mới được!
- Thế thì tôi đoán đúng rồi! – Một chất giọng trầm lạnh vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng. Từ trên cầu thang, một thân ảnh dần hiện lộ, gương mặt quen quen, là kẻ chúng vừa gặp lúc nãy.
Gia Nguyên từ từ đi xuống, hắn nhìn chằm chằm cô gái có mái tóc vàng cháy như nắng. Chúng giật mình, nín bặt, nhất thời không biết cư xử thế nào. Cô gái tóc đỏ chợt bật cười ha hả, nhìn Gia Nguyên hết sức niềm nở:
- Ồ! Bạn trai Tiểu Mạn đây mà! Anh vừa nói đoán đúng cái gì vậy?
- Anh quay lại đây làm gì thế? – Những người kia cũng gắng tự nhiên như không có gì xảy ra, phụ họa theo cô nàng.
- Làm gì à? – Gia Nguyên nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo đến quỷ dị. Hắn bước đến, đứng đối diện với cô nàng tóc đỏ rực, đang nhìn hắn nuốt khan một cái, gương mặt bình thản như không... BỐP!- nắm đấm không do dự tung ra, một âm thanh gai người, nhọn sắc vang lên, làm đông cứng cả không gian đại sảnh tĩnh mịch...
Chúng trợn mắt lên nhìn cô nàng tóc đỏ bị đấm một cái ngã chúi ra nền, hắn vừa đấm ả - một cú rất mạnh.
Máu từ miệng ả bật ra, vẻ bàng hoàng hiện ra không giấu giếm. Chúng chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì hắn đã quay sang cô nàng tóc vàng cháy, ánh mắt hắn đanh lại một màu tối sẫm, sáng lóe lên những tia xanh lạnh rung mình, răng hắn nghiến kin kít vào nhau. Rồi hắn chộp lấy cô nàng xô mạnh vào tường, tay hắn siết lấy cổ ả một cách không chút nề hà, khoan nhượng nào, gân xanh trên tay bắt đầu nổi lên. Gia Nguyên rít từng chữ qua kẽ răng – Cô đã làm gì Tiểu Mạn?
- Tôi… không làm gì cả? - Ả cảm giác như sắp ngạt thở đến nơi, tiếng nói đứt quãng.
- Bao biện ư? - Gia Nguyên mỉm cười, ánh mắt đáng sợ của hắn rọi thẳng vào cái vẻ bào chữa lúng túng của ả - Nói dối! – BỐP! – lại một cú đấm gai người của hắn được tung ra. Lũ người ấy dúm cả lại, hoảng loạn nhìn nhau…
- Anh ngừng lại đi! Đánh con gái, anh không thấy mình hèn lắm sao? – Một ả nói lớn, giọng ả run rẩy.
Gia Nguyên liếc nhìn ả bằng thái độ kinh tởm, tay hắn nắm lại:
- Hèn ư? Nắm đấm của tôi không bao giờ cần đến sự phân biệt! Động đến Tiểu Mạn thì các cô sẽ không trở về bình yên với tôi đâu!
- Chúng tôi chỉ cảnh cáo nó. Chính nó đã quyến rũ bạn trai của tôi. Lại còn chối đây đẩy!
- Quyến rũ ư? – Lông mày Gia Nguyên nhướn lên nghi hoặc
- Chính miệng Vĩnh Huy đã nói tôi không là cái thá gì so với nó, anh ấy đòi chia tay với tôi. Tất cả là do Tiểu Mạn! - Ả tóc vàng lắp bắp.
Gương mặt Gia Nguyên lại trở về trạng thái lạnh lẽo, giọng hắn vang lên lạnh thấu xương:
- Thế là các người gây sự với Tiểu Mạn? Tại sao không nhìn lại mình với cái thằng bạn trai gàn dở của cô đấy? Rác - rưởi - chính - là - các - người!
- Tôi… - ả lúng túng.
Gia Nguyên không muốn đôi co thêm gì với đám tiện nhân ấy. Thật bẩn thỉu!... Hắn lại đút tay vào túi, cảm xúc trên mặt như muốn đóng băng mọi thứ, băng lãnh gằn từng chữ một:
- Tôi nhắc lại, nếu còn dám động tới Tiểu Mạn một lần nữa thì tôi... sẽ không để mấy người ra về với gương mặt lành lặn như thế này đâu. Thậm chí tôi đảm bảo sẽ làm các người biến mất luôn đấy! Đừng chọc giận tôi! – hắn gầm lên - Xinh - đẹp - thối - rữa!
Xong, hắn quay lưng bỏ đi, không quên để lại một cái lườm sắc như dao, đến độ kẻ nào rơi vào tầm nhìn của hắn đều cảm giác sống lưng mình có luồng gì đó chạy rân rân, cái lạnh tràn vào tận xương tủy…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vai Diễn Định Mệnh
Omi Olala
Vai Diễn Định Mệnh - Omi Olala
https://isach.info/story.php?story=vai_dien_dinh_menh__omi_olala