Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tường Vi Đêm Đầu Tiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
N
hìn Sâm Minh Mỹ, Việt Xán, Liêu Tu và Quỳnh An, mỗi người một sắc mặt khác nhau rời khỏi MK, lại nhìn đám người Phan Đình Đình hưng phấn ôm túi lớn túi nhỏ bước ra khỏi MK, Tracy vẫn trong trạng thái khiếp sợ, trong lòng dường như có thứ gì đó đã bị phá vỡ và lật đổ.
"Thật ra lễ phục phượng bào của cô Sâm thiết kế cũng rất đẹp, nét thêu tỉ mỉ, hoa mỹ, rất hợp với dáng người của Phan Đình Đình, lại có nét đặc sắc phương Đông."
Ngồi trên mặt bàn, tâm tình George có chút phấn khích. Vừa nãy, nhân lúc Phan Đình Đình đi thử đồ, anh đã mở bộ lễ phục của SÂM ra xem.
"Chỉ là mấy năm gần đây, hễ cứ tham gia lễ trao giải quốc tế, các minh tinh đều mặc sườn xám. Tại lễ trao giải Cannes còn có người mặc lễ phục hình long bào rồi, đúng là một cặp với bộ phượng bào kia!"
Phá ra cười, George trêu chọc thêm: "Đương nhiên có sự đặc sắc, có thể khiến người ta nhớ tới minh tinh đến từ Trung Quốc, nhưng ngoài ra, ai có thể nhớ được tên họ? Mỗi nữ minh tinh Trung Quốc đều ăn mặc "đặc sắc" như vậy thì kết quả ngược lại chẳng có gì "đặc sắc" cả. Hơn nữa trong tình cảnh như vậy, ăn mặc quá khác cũng chỉ giống như một ngôi sao lạc loài, sao có thể hòa nhập được vào trong đám đông của Hollywood?"
Tracy ngơ ngác lắng nghe.
"Mà bộ lễ phục của cô Diệp..." Ánh mắt của George tỏa ra sự khâm phục: "Bộ lễ phục này không chỉ đẹp mỹ lệ. Mỹ nhân Phan Đình Đình mặc gì cũng đẹp, tự cô ấy biết rõ điều đó. Nhưng bất luận trước kia Phan Đình Đình ăn mặc xinh đẹp thế nào, cũng đều không vứt bỏ được cảm giác đầy nịnh hót dụ dỗ của cô ta, vì thế mới bị người khác cười nhạo là không có khí chất, khó thành người tài được."
"...Ừm."
Tracy ngơ ngác gật đầu, nói: "Đúng vậy, bộ lễ phục của cô Diệp khiến cô Phan thành một người khác, lạnh lùng cao quí, cao không với tới được. Chỉ một bộ lễ phục có thể khiến khí chất một người biến đổi to lớn như vậy sao?"
"Hahahaha, chả trách cô Diệp lại vênh vang như vậy, không hề sợ hãi chút nào." Nhìn về phía phòng thiết kế của Diệp Anh, đáy mắt George mang một vẻ gần như tôn sùng, "Cô ấy quả nhiên có tố chất tư bản."
"Nhưng mà..." Tracy mơ màng nhìn George, lầm bầm như tự nói với chính mình: "Bộ lễ phục này tôi đã xem bản thiết kế, còn giúp cô Diệp hoàn thành nó, cảm thấy nó rất đẹp, cũng rất lộng lẫy, nhưng lúc lên kiểu dáng không cảm thấy có điểm nào quá đặc biệt. Vì sao sau khi cô Phan mặc vào lại thành như thế..."
Nói xong, cô cảm thấy hoảng hốt, bất an hỏi: "George, vì sao lại như vậy? Sao tôi lại không nhìn thấy sự xuất sắc của nó? Tôi... tôi..."
"Những thiết kế trước nay của cô đều là thiết kế thời trang."
George nhếch miệng cười, rung chân, ngất ngưởng nói: "Những mẫu thiết kế thời trang là những sản phẩm sản xuất dây chuyền, điều phải coi trọng là có cảm xúc thiết kế đặc sắc, có thể nắm bắt được ánh mắt khách hàng. Nữ trang loại cao cấp tuy cũng chú trọng cảm xúc thiết kế và ý tưởng mới, nhưng càng chú trọng đến việc phục vụ khách hàng, không phải thiết kế để trang phục của mình đặc biệt, mà là thiết kế để làm cho khách hàng thêm xinh đẹp."
"Bộ lễ phục xanh lam của cô Diệp là làm cho riêng cô Phan. Vì thế thời điểm mặc cho mẫu, cô không thể nhìn ra những điểm đẹp, chỉ khi Phan Đình Đình mặc nó, cô mới có thế thấy sự biến đổi ma thuật thần kỳ ấy! Nhưng, cô Sâm chắc chắn vừa liếc mắt đã nhìn ra, cho nên bộ lễ phục vừa được đẩy ra, mặt cô ta đã biến sắc. Về mặt thiết kế, cô Diệp khiến nó nhìn rất đơn giản, nhưng hiệu quả của những chi tiết nhỏ lại vô cùng thâm hậu!"
Nói xong, George nhảy xuống khỏi bàn, cầm một chiếc bút chì và một tờ giấy, nói với Tracy: "Đây, tôi vẽ cho cô xem!"
Nhanh như gió, trên tờ giấy là phác thảo sơ qua của bộ lễ phục, George hưng phấn giảng giải, chiếc bút chì trong tay vẽ ra những đường nét của phần vai và phần eo: "Thấy không, ở đây, đây nữa, cô Diệp đều đã tăng thêm những đường nét của cảm giác mạnh mẽ. Vì sao Phan Đình Đình bị người khác cho là lẳng lơ, chính vì cô ấy..."
Sau nửa giờ giải thích nhiệt huyết, đối mặt với khuôn mặt đầu chấn động của Tracy, George thở một hơi thật dài, kết luận: "Cô Diệp đúng là thiên tài!"
o O o
"Ting!"
Giữa ánh sáng của ngôi nhà ven sông, âm thanh của hai chiếc ly thủy tinh chạm vào nhau vang lên, mấy đóa hoa hồng trắng nở rộ vô cùng xinh đẹp, đồ ăn cũng có màu sắc thanh nhã.
Diệp Anh cười khanh khách thưởng thức rượu, cô nói với Việt Tuyên đang ngồi trên xe lăn: "A, đã lâu không được vui vẻ thế này rồi."
Lần trước, nữ hoàng Veka xuất hiện tại buổi tiệc, tuy rằng đoạt mất danh tiếng của Sâm Minh Mỹ, nhưng vẫn còn khoảng cách trên dưới đài đấu.
Mà lần này, có thể thưởng thức khuôn mặt trắng nhợt của Sâm Minh Mỹ ở khoảng cách gần như vậy, tâm tình cô thấy rất vui vẻ.
Hương vị báo thù thì ra ngọt như thế.
Tận mắt nhìn thấy sự thất vọng và đố kỵ của kẻ thù cũng giống như việc trái cây chảy ra hương vị thơm ngọt, cô sẽ từ từ nhấm nháp, dần dần hưởng thụ.
"Chúc mừng em."
Nhìn ánh sáng trong đôi mắt long lanh tựa như trẻ con của cô, chạm cốc với cô, Việt Tuyên uống cạn chất lỏng trong ly rượu – tuy rằng Diệp Anh đã đổ nước ấm vào trong chiếc ly của anh.
Anh lắng nghe cô kể lể chuyện Phan Đình Đình ở cửa hàng thử đồ, dù trước khi cô trở về, anh đã nghe được kết quả từ Tạ Bình, nhưng vẫn lắng nghe nhập tâm thực sự.
Rất ít khi nhìn thấy nụ cười thuần chất như vậy của cô.
Dù nụ cười này của cô là bắt nguồn từ sự mất mát của Minh Mỹ, nhưng có sao chứ? Nhìn cô ăn cơm cũng ngọt ngào hơn ngày thường rất nhiều, Việt Tuyên thản nhiên nghĩ vậy.
"Lễ trao giải là một tuần sau đúng không?" Việt Tuyên hỏi.
"Vâng."
"Phan Đình Đình chắc chắn sẽ mặc bộ lễ phục em thiết kế, sẽ không thay đổi nữa, đúng không?" Anh vẫn nên nhắc nhở cô một chút, trên thế gian này không có chuyện gì là chắc chắn.
"..."
Diệp Anh nhíu mày: "Ý của anh là...?"
Việt Tuyên mỉm cười không nói.
Ánh đèn ngoài cửa sổ đã sáng, mặt sông mang màu đen của đêm tối, nhà nhà đã bật đèn.
"Cô ấy sẽ chọn bộ lễ phục của em!"
Lấy khăn ăn lau khóe miệng, vẻ chắc chắn hằn trong đôi mắt Diệp Anh.
Sau đó, cô nheo mắt, nằm úp xuống đầu gối anh bên xe lăn, tinh tế đánh giá: "Có phải anh biết gì đó không? Sâm Minh Mĩ sẽ không nhận thua đúng không? Hay là anh cảm thấy bộ lễ phục của em chưa đủ đẹp để Phan Đình Đình có thể hoàn toàn quyết định chắc chắn?"
"Lúc chiều, anh về nhà cũ."
Không trả lời câu hỏi của cô, tay phải Việt Tuyên phủ lên mu bàn tay cô, vuốt ve vài giây, anh thong thả nói: "Mẹ hi vọng anh trở về."
Trong lòng bàn tay anh, tay cô hơi cứng lên, nhưng khóe môi vẫn nở ra một nụ cười rất tự nhiên: "Khi nào anh trở về?"
"Ngày mai."
"Ừ."
Nụ cười trên khóe môi có chút tự châm biếm, cô nhắm chặt hai hàng lông mi đen thẳm.
"Nếu ngày mai em chưa kịp chuẩn bị thì ngày kia chúng ta trở về."
"..."
Hai hàng lông mi bỗng giương cao, cô kinh ngạc nhìn anh.
"Em và anh cùng trở về?"
"Em đồng ý không?" Việt Tuyên nhìn cô.
"Họ đồng ý..."
"Đúng vậy."
Tâm tư Diệp Anh hoảng loạn.
Cách đây không lâu, trong bữa tiệc mừng thọ, chính miệng ông Tạ đã tuyên bố hôn sự của Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ, mà thân phận ngồi tù của cô cũng đã bại lộ trước nhà họ Tạ, Tạ Hoa Lăng đã phẫn nộ đuổi cô đi.
Cô nghĩ Việt Tuyên có thể rời bỏ Tạ gia, cùng cô rời đi đã là chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng nhanh như vậy, Việt Tuyên đã có thể khiến nhà họ Tạ chấp nhận cô, mang cô trở lại nhà họ Tạ một lần nữa. Bất luận anh đã dùng cách gì, cô cảm thấy dường như mình vẫn luôn đánh giá thấp năng lực của Việt Tuyên.
"Nếu em không muốn trở về thì sao?"
Cô nhẹ nhàng ghé vào đùi gối anh, khẽ thở dài, ánh mắt cô nhìn dòng xe cộ chạy bên ngoài cửa sổ: "Ở trong này chỉ có hai người chúng ta, thật là thanh tĩnh."
Việt Tuyên cúi đầu.
Mái tóc đen sáng bóng, cô như một con mèo nhỏ mệt mỏi oán hận, khuôn mặt trắng trẻo khẽ cọ vào đùi anh, truyền đến hơi ấm.
Anh lặng lẽ nhìn cô, ngón tay không nhịn được khẽ vuốt ve gò má cô. Cho dù lời oán giận của cô nửa giả nửa thật, thời khắc này anh cũng tự nguyện tin rằng cô thật sự không muốn quay về Tạ gia, chỉ muốn cùng anh ở lại đây như thế này.
"Đang nghĩ gì vậy?" Nhận thấy sự hoảng hốt của anh, cô cười, túm lấy ngón tay anh, nghiêng mặt nhìn anh, hỏi: "Vậy ngày kia chúng ta trở về, được không?"
Thu lại thần sắc, Việt Tuyên lặng im, để cô tùy ý nghịch ngón tay mình, thật lâu sau mới nói: "Em muốn chiếc nhẫn sáng hơn sao phải không?"
Cô kinh ngạc.
Vẻ mặt phức tạp thoáng qua trên mặt anh, cô nháy mắt mỉm cười, trả lời: "Nếu như anh tìm được."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tường Vi Đêm Đầu Tiên
Minh Hiểu Khê
Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Minh Hiểu Khê
https://isach.info/story.php?story=tuong_vi_dem_dau_tien__minh_hieu_khe