Chương 17
àn sương ấm bao lấy cơ thể khi anh trôi nổi trên những tảng mây trắng tinh khôi. Gió nâng anh lên làm anh chẳng phí chút sức lực nào. Đám mây bao quanh anh có mùi dâu tây, giữ anh thật gần nó và đưa anh chầm chậm sà xuống mặt đất.
Một giấc ngủ ngon, tỉnh dậy với cảm giác tỉnh táo và thả lỏng.
Và ấm áp.
Và không phải một mình.
Thậm chí chưa mở mắt, Simon cũng biết Helen đang cuộn tròn bên cạnh anh, một chân cô gác lên người anh. Sâu thẳm, ngay cả hơi thở cũng dâng lên luồng khí nóng trong lồng ngực và cơ thể ham muốn được đáp ứng.
Một lọn tóc nâu sáng phủ qua đôi mắt cô, cánh môi trái tim hé mở vừa đủ cho hơi thở đi qua. Cô xinh đẹp, cách cô cuộn lấy thân thể anh trong giấc ngủ đã tạo ra một dáng vẻ dễ bị tổn thương đến đáng yêu. Simon dám cược thanh gươm của mình rằng cô không thích cụm từ “dễ bị tổn thương”. Cô hoạt động tích cực để chứng minh bản thân, nhưng anh từng nhìn thấy thời điểm yếu đuối nhất của cô. Những giọt nước mắt anh chứng kiến chúng tuôn trào từ cô đã quá nhiều. Như mọi khi, mong muốn bảo vệ cô là lí do để anh thức dậy vào mỗi bình minh.
Anh quấn cánh tay mà cô đang gối đầu quanh bờ vai cô, dán cơ thể mình vào người cô sát hơn. Helen thở dài trong giấc ngủ, đầu gối nhấc lên, chạm vào phần cơ thể mở rộng căng cứng của anh.
Simon nén một tiếng rên trong nỗi thất bại thảm hại. Anh kêu lên. Âm thanh từ sâu thẳm tâm hồn thoát ra.
Helen khẽ hếch cằm, thậm chí trong giấc ngủ, cũng thật mời gọi.
Một gã đàn ông tốt tính hơn sẽ để cô mở mắt thức dậy. Simon không phải. Anh cúi đầu đón lấy đôi môi mềm mại, ấm áp và ngọt ngào như mật của một loại hoa quả chín mọng. Helen nép mình gần hơn và để thoát ra tiếng ngâm nhỏ. Tiếng kêu của loài mèo trôi từ cánh môi cô tiêm nhiễm vào Simon. Khi đôi môi cô bắt đầu di chuyển, hơi thở tăng dần, anh biết cô đã thức giấc.
Cô do dự một lúc, khiến anh tự hỏi có lẽ nào người phụ nữ ngây thơ mà anh biết trong lần đầu gặp mặt lại xuất hiện. Thay vì vậy, Helen trườn cao hơn lên bờ ngực anh cho đến khi hai chiếc lưỡi chạm vào nhau. Các bó thần kinh trong người anh bật ra tia lửa hân hoan với mỗi cái chạm tay từ cô, mỗi âm thanh hài lòng cô thốt lên. Dù ma quỷ gì ám ảnh cô trước đó, Simon cũng đã đánh bại nó. Người phụ nữ đang hôn anh là một người phụ nữ tự tin, biết rõ điều cô ấy muốn.
Người phụ nữ của anh.
Simon trườn bàn tay xuống eo và áp lòng bàn tay lên bờ mông của Helen. Cô vặn mình, eo lưng ngúng ngẩy. “Chào buổi sáng”, anh khàn giọng thì thầm.
Hơi thở cô nghẹn lại khi anh kéo chân cô lên. “E… em không phải mơ chứ?”
Anh cười khẽ. “Với giấc mơ như vậy, anh chẳng bao giờ muốn rời khỏi giường.”
Đôi mắt xanh trong veo nhìn chằm vào anh, mí mắt nặng trĩu ham muốn. “Nhưng chúng ta đâu có nằm trên giường.”
“Em muốn tìm một cái giường à?” Anh nhận ra sàn nhà lạnh lẽo không phải nơi lý tưởng, nhưng ý nghĩ phải di chuyển trước khi có được cô, trước khi đưa cô đến thiên đường đầy sao, thật khốn khổ.
Nụ cười thẹn thùng thoáng trên môi, cô chúi người về phía trước và hôn lên ngực anh. Chiếc lưỡi miết qua đầu ngực đang căng lên, anh biết cô không muốn rút khỏi nơi trú ẩn riêng tư này còn hơn cả anh.
Simon áp bàn tay trước ngực cô và trêu đùa qua lớp vải áo. Helen nghịch ngợm cắn lấy đầu ngực anh. “Quỷ con.”
Cô lại cắn anh lần nữa. “Em đang ngủ say. Đừng cản việc của em”, cô bật cười.
“Nếu đấy là việc của em, anh muốn nhìn thấy em chăm sóc anh.”
Helen di chuyển những ngón tay mình trên ngực anh và luồn chúng vào mái tóc anh.
Simon có ham muốn mãnh liệt muốn lật cô trở lại nhưng anh biết sàn nhà lạnh sẽ làm làn da cô có tì vết. Không, anh muốn xem cô ngồi trên người mình. Xem cô làm bất cứ điều gì cô muốn. Anh muốn mang lại sự thỏa mãn theo bất kì cách nào cô thích. Lạy Chúa, anh ước cô sẽ cho phép anh buông thả mình sâu thẳm bên trong cô.
Theo bản năng, Simon biết không nên thúc ép. Cái cách mà cô từng đẩy anh ra chứng tỏ một nỗi đau trong quá khứ. Anh không bao giờ được làm vậy với cô.
“Anh muốn em chăm sóc anh?”
Phải. “Chỉ khi anh có thể phục vụ em.”
Nụ cười ngớ ngẩn trên môi cô hơi phai đi và ánh mắt ngày càng nghiêm trọng. Không nói lời nào, cô vén viền áo ngủ qua gối và quỳ trên ngực anh. Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ và mùi vị ham muốn của cô. Ánh mắt anh vẫn giữ nguyên trên người cô. Tay Simon đặt trên đùi cô khi cô vắt chéo hai cánh tay để cởi bỏ y phục.
Làn da cô mịn và mượt như lụa. Simon nhìn bàn tay mình di chuyển dần phía trên cặp đùi quyến rũ. Anh ấn ngón cái vào hõm hông, thưởng thức vùng lấp lánh che phủ nơi nữ tính. Không chạm vào đó, anh lướt ngón tay chai sạn của mình lên bụng cô và trượt dần qua eo cho đến khi ôm lấy bộ ngực hoàn hảo gọn trong lòng bàn tay. “Anh có thể vuốt ve em suốt nhiều năm không chán.”
Nghiêng người tới trước, Helen hôn anh. Cô xâm chiếm khoang miệng anh như quân địch công thành, không bắt tù nhân và không bỏ sót một điểm nào.
Nhiệt độ cơ thể cô dồn ép xuống người anh, bộ phận căng cứng vươn lên đủ gần để cảm nhận những nếp gấp.
Simon cảm thấy bản thân mất kiểm soát. Anh ngừng hôn và giữ hai bên gương mặt cô trong đôi tay mình. “Em chắc chắn chưa, tiểu thư?”
Tròng mắt cô đảo qua lại khi nhìn anh. “Em đang khỏa thân trên người anh, Simon. Em nghĩ mình chắc chắn rồi.”
“Anh cần em. Ngay bây giờ.”
Cô cắn môi. “Vậy, đến với em đi.”
Buông ra một hơi thở, anh chuyển bàn tay mình tới hông cô, không mấy nỗ lực nâng cô dọc theo thân thể mình. Đôi mắt không rời khỏi cô, anh đẩy nhẹ mình vào cái động chặt chẽ của thân hình tuyệt mỹ đó. Họ cùng chung nhịp thở, nụ cười nhường chỗ cho sự hô hấp.
Cô càng siết lấy anh với lời nói đó. Anh rên thành tiếng.
“Đã rất lâu rồi”, cô nói với anh.
Tốt, anh nghĩ, trong đầu cô không có chỗ cho kẻ khác, trừ anh. “Anh sẽ làm em quên đi bất cứ ai trước đây”, anh tuyên thệ và nhấc bổng cô lên để tiến vào một lần nữa.
“Anh quá tự tin về bản thân”, cô trêu đùa.
Cô đảo tròn mắt khi anh chạm đến mặt sau của vách động. “Chúng ta. Anh tự tin về chúng ta.” Mọi thứ mà họ trải qua cùng nhau đều mang lại cảm giác hoàn hảo, như thể cô đã là một phần bị khuyết trong cuộc đời anh.
Lời nói trở thành vô dụng khi họ chuyển động cùng nhau. Cơ thể họ hòa vào nhau. Tay Helen lang thang trên hông, trên ngực anh. Cô tăng tốc độ và Simon tình nguyện đi theo sự dẫn dắt của cô. Anh buộc cơ thể mình phải tỉnh táo, không để bị cuốn vào cơn bão khoái cảm được gây dựng nên bởi niềm hạnh phúc được chất chứa trong Helen.
Không thể kiềm chế hơn, Simon xoay người lại, đặt lưng cô trên những tấm chăn. Anh ôm lấy hông cô và giữ hầu hết trọng lượng của mình để cơ thể cô không áp vào sàn cứng.
Cô trườn một chân lên hông anh và giữ lấy nó. “Đừng kiềm chế”, cô lý lẽ. “Em không vỡ ra được đâu.”
Với mệnh lệnh đó, anh cử động tích cực hơn, cảm nhận được sự nhượng bộ của cô khi cơ thể anh bị thít lấy, anh phóng thích bản thân mình. Đầu óc trống rỗng.
***
Một khoảng thời gian dài trôi qua trước khi một trong hai người dịch chuyển. Helen kinh ngạc vì trọng lượng cơ thể anh đè cô xuống sàn nhà. Cô thậm chí không nhớ những viên sỏi đã chen vào bả vai và cột sống mình như thế nào. Tứ chi cô mềm nhũn như bơ tan trong lửa. Cô không thể nhớ mình đã từng cảm thấy an toàn và khao khát, quá tuyệt vời và bầm dập như vậy trong quá khứ. Cô sẽ ghi dấu với một nụ cười mỉm và giữ lại khoảnh khắc này cho suốt phần đời còn lại của mình.
Xem xét số lần thân mật trước đây của cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, không ai trong số họ đáng nhớ, Simon dễ dàng giữ vai trò “tuyệt nhất thế giới” trong mắt cô.
“Anh nghiền nát em mất rồi.”
“Phải, nhưng rất ổn.” Cơ thể họ vẫn gắn với nhau, trơn mượt.
Anh trở người nhưng vẫn giữ cô áp vào mình. Cũng giống như anh không muốn rời khỏi chốn ấm áp, mời gọi nơi cô. Sỏi vụn long ra và rơi xuống.
“Anh có làm em đau không, tiểu thư?”
Cô gật đầu với tiếng cười nhỏ.
Simon tỏ ra nghiêm trọng và choàng tay qua vai cô. “Không sao đâu”, cô nói với anh, “Rất, rất ổn”.
Anh hôn chóp mũi cô. “Anh không nên làm ở đây.” “Ồ, phòng của anh nằm ngoài giới hạn rồi. Mấy cậu bé đã xâm chiếm chỗ của anh để nhường phòng cho những người láng giềng.”
Thực tế, căn phòng của cô cũng bị trưng dụng và cô đang ở chung với Amber. Lâu đài rộng lớn trở nên chật chội.
“Anh hiểu rồi. Có lẽ anh sẽ đặt một tấm nệm lớn ở đây.”
Cô thích ý nghĩ đó nhưng nghi ngờ sự khôn ngoan của mình nếu cứ trải qua hằng đêm trong vòng tay Simon. Sau vài tính toán, cô biết khoảng thời gian hạn chế thụ thai, nhưng mọi chuyện sẽ thay đổi trong một tuần tới. Kiểm soát sinh nở là không cần thiết trong cuộc sống không tình dục của mình khi cô ở nhà, nhưng ở đây thì không.
“Em đoán rằng chuyện yêu đương không mỉm cười với em trong những lúc này.”
“Không. Không hề, đối với những quý cô có địa vị.” Cô cười. “Em không phải một quý cô có địa vị gì cả.” Simon đặt một ngón tay lên môi cô. “Có, Helen. Anh sẽ không cho phép ai nói hay đối xử với em khác đi.”
Cô quấn chân mình quanh hông anh và anh cảm nhận bản thân mình bên trong cô đang rắn lại. “Em từng chú ý đến vài chuyện.”
Anh kết dính đầu gối cô với bàn tay mình và vuốt ve vùng đùi nhạy cảm. “Đó là gì?”
“Em để ý rằng kể từ khi chúng ta về đây, đến thời đại này, anh luôn xù xì hơn trong những phát ngôn của mình, rất nhiều ngôn từ thế kỷ XVI tuôn ra từ đầu lưỡi anh.”
“Phụ nữ thích chất giọng đó. Khiến họ thét lên vì ham muốn.”
Ồ, làm thế nào anh biết chắc những điều mình phát biểu.
“Anh có sử dụng tài năng của mình thường xuyên không, ngài Simon?”
Helen cảm giác bàn tay anh trượt trên cơ thể mình. Ngón tay linh hoạt của anh tìm thấy những điểm thích thú và bắt đầu di chuyển.
“Anh đã luyện khả năng của mình đủ để làm em hài lòng.” Cơ thể cô đáp lại những cái vuốt ve.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra khi em rời khỏi? Anh sẽ tìm ai khác để tiếp tục thực hành chăng?
Helen ép những suy nghĩ về việc Simon nằm trong vòng tay người phụ nữ khác ra khỏi đầu mình và cố sống trong thời khắc hiện tại.
Và ngay lúc này, chết tiệt, cô cảm thấy khá tốt.
***
Cơn đói của Simon buộc họ phải rời xa thiên đường tạm thời. Khi họ xuất hiện trở lại, một trong những người đầu tiên nhìn thấy là Myra. Thoáng nhìn cô đã biết. Nhiều khi Helen nghĩ bản thân mình là một người trưởng thành, nhưng bây giờ cô cảm giác hai má mình đỏ bừng và bước chân bồn chồn muốn chạy trốn.
“Cha cô đang tìm cháu”, bà nói với Simon. “Và Amber đang hỏi hai người đã ở đâu suốt đêm.” Lông mày Myra nhướng lên, cô vươn tay vuốt thẳng chiếc đầm ngủ của Helen. Bữa sáng đã qua, những âm thanh vọng lên từ dưới lầu chứng tỏ một ngày mới đã bắt đầu.
Và mình đang mặc một chiếc đầm ngủ. Helen muốn rụt người lại. Trở nên thân thiết với Simon hoàn toàn khác với việc loan báo cho cả thế giới. Thị tộc MacCoinnich đủ lớn để gọi là một thế giới thu nhỏ.
Simon giữ cánh tay quàng quanh eo Helen và không đáp lại mối bận tâm của Myra.
Simon mặc chiếc váy choàng mà anh cất trong hốc tường trên tháp pháo riêng tư của họ, ít ra trông anh cũng tính là có mặc đồ.
“Helen ngủ trên lầu. Cháu đang hộ tống cô ấy về phòng.” Myra, một quý cô thế kỷ XVI, nghiêm trang và chỉn chu, mặc váy đầm chấm sàn với tay áo dài và cổ áo viền mà gò ngực không một vết tàn nhàng, vỡ òa trong nụ cười tươi tắn. “Ừ”, là tất cả những gì cô đáp lại. “Tôi nên đi thay quần áo.” Helen rời khỏi vòng tay Simon. “Cô sẽ bảo đảm Helen về đúng phòng mình”, Myra nói với Simon. “Cánh đàn ông đang cần những thông tin mà chỉ có cháu mới cung cấp được.”
Simon nhìn vào mắt Helen, thầm hỏi có ổn không nếu anh rời khỏi cô.
“Em ổn. Anh đi đi.”
Anh khum đấm tay ấn nhẹ đốt tay vào bên hàm cô và nháy mắt với Myra khi rời khỏi họ, rồi đi về phía hành lang.
Sự trêu ghẹo thậm chí cũng không dừng lại một lúc sau đó. Anh chạy bộ xuống hàng lang và vòng qua góc cầu thang. Một khi anh rời khỏi tầm nhìn, Helen mới chuyển mắt sang Myra, người đang nhìn cô như con mèo vừa bẫy được chuột.
“Sao ạ?”, Helen hỏi. “Không sao cả.”
Cả hai đều quay về phòng Amber và không nói thêm lời nào đến tận khi bước vào phòng.
“Em đây rồi. Tôi lo lắng quá.” Amber đã rời giường và mặc y phục chỉnh trang, choàng tấm áo trên vai.
Cô ấy mỉm cười. Helen không thể nhớ là đã từng thực sự nhìn thấy Amber cười cho đến lúc này chưa. Chắc chắn trước đó không phải một nụ cười rạng rỡ làm bừng sáng ánh mắt lẫn gương mặt như bây giờ. “Chị… chị đang cười.”
Amber nâng vạt áo choàng, nhún vai. “Nó hiệu quả gấp đôi cái chăn. Tôi đã ngủ một giấc đầy đủ. Tôi không nhớ nổi lần cuối mình ngủ ngon là khi nào.”
“Ôi, Amber, điều này thật tuyệt.”
“Nhưng còn em? Em trông như ngủ không ngon giấc. Em đã ở đâu thế?”
Helen liếc trộm Myra. “À vâng?”
Myra cứu lấy sự bối rối của Helen. “Chị thấy cô ấy và Simon đi xuống sảnh. Cùng nhau.”
Đôi mắt màu hổ phách của Amber mở to. “Ồ, cùng nhau sao?”
Myra gật đầu.
“Có gì mà ầm ĩ. Chúng tôi là những người trưởng thành. Những người lớn cùng ưng thuận với nhau.” Helen không phải một thiếu niên cần nghe lời dạy dỗ. Không phải lời trách mắng từ những người phụ nữ này. “Tình thế bất tiện.”
“Thật không? Tại sao?”, Amber hỏi.
“Bởi vì…” Helen băng qua phòng, đi đến chỗ rửa mặt và đổ nước vào. “Simon thực tế gần như là anh em của chị”, cô nói và trỏ vào Amber, “hoặc ít ra là anh em họ. Hay một đứa cháu”.
“Chúng tôi biết Simon từ khi nó còn là một cậu bé”, Myra đính chính.
Helen nhúng cái khăn vào nước và vắt ráo. Cô lau mặt, cổ, lau nhiều hơn mức cần thiết. “Vâng, được rồi, anh ấy đâu còn là cậu bé nữa. Anh ấy đã lớn.” Và “phần” lớn lên đó thực sự tốt. Rất, rất tốt.
Helen cảm thấy hai má nóng bừng lần nữa. Ai đó đứng phía sau cô cười khúc khích. “Rất lớn rồi”, Amber thì thầm.
“Thư giãn nào, Helen. Chúng tôi mừng cho cháu, thật đấy.”
Khi cô quay lại, Myra và Amber đang đứng cạnh nhau. Hai người họ trông rất giống nhau với mái tóc đen dài phủ qua eo, cả hai cùng chiều cao, đôi mắt nâu hoàn hảo. Về nhà, Hollywood sẽ tóm họ ngay tức khắc.
“Thật không?” “Phải.”
Myra nghiêng đầu cùng với một nụ cười. “Nhưng cháu đã gặp cha chúng tôi, đúng không?”
Đó có phải một câu hỏi đố? Dĩ nhiên cô đã gặp Ian. “Vâng?”
Amber liếc nhìn Myra, nụ cười bớt vui.
Tóc trên cổ và da Helen bắt đầu râm ran. Cùng loại năng lượng cô trải nghiệm khi khả năng của mình bộc lộ. Đó là dấu hiệu đặc trưng của bản thân cô báo hiệu về thông tin sắp sửa tiếp nhận. “Gì vậy?”
Myra trỏ một trong những chiếc ghế trong phòng, khuyến khích Helen ngồi xuống.
Dòng điện vô tận chạy dọc cánh tay Helen. Ngồi không giúp ích gì.
“Vâng?”
Myra nắm tay Helen vỗ về như thể cô là một đứa trẻ. Nỗ lực bình tĩnh của cô không hiệu quả. “Nếu một trong hai người không bắt đầu lên tiếng, tôi sẽ điên mất.”
“Cha cô… ừm. Phải, ông có vai trò như một người lãnh đạo gia tộc rất nghiêm khắc.”
Được thôi, Helen đã chứng kiến điều đó. “Vậy thì sao?” “Ông đón nhận tất cả những người du hành xuyên thời gian bằng những viên đá như thể họ là người của ông. Ông bảo vệ họ hoàn toàn, với Tara, Lizzy, Simon… và cả Todd.”
Amber ngồi cạnh Helen. “Cha xem em như người được bảo hộ, trách nhiệm của cha.”
Hài hước, Helen nghĩ Simon đã nhận vai trò đó. Nhưng Ian là thuyền trưởng con tàu này. Cô hiểu. “Tôi biết ơn điều đó.”
“Ông sẽ đối đãi với em như con gái của mình. Bảo vệ em như vậy”, Amber nói.
“Nhưng tôi đâu phải con ông. Ông không phải làm điều đó.”
“Nhưng ông sẽ làm như vậy. Chắc chắn.”
“Ông sẽ cho tôi ăn, giữ mái che trên đầu tôi. Tôi hiểu rồi.” Từ ánh mắt Myra và gương mặt Amber, cô không nhận thấy điều gì.
“Khi Tara và Duncan bị nhìn thấy đang ở với nhau, cha tổ chức đính hôn cho họ trong vòng một giờ…”
“Và khi Todd và cô bị phát hiện đang hôn nhau, ông hứa cũng sẽ làm như thế với bọn cô”, Myra xen vào.
Helen bắt đầu nhìn ra trọng tâm. “Vậy còn Lizzy?” “À, Lizzy…”, giọng Amber mờ dần.
“Nếu bọn cô không phải mạo hiểm cuộc sống hằng ngày, ông cũng đã buộc Fin cưới Lizzy rồi”, Myra trả lời.
Ánh sáng lấp lánh sau rèm mi cô. “Vì thế mọi người nghĩ nếu Ian phát hiện chuyện của Simon và tôi, ông sẽ thúc đẩy một cuộc hôn nhân chớp nhoáng?”
“Chớp nhoáng?”
Helen lắc đầu, quên mất những phụ nữ này không hiểu văn hóa nhạc pop. “Ông sẽ ép Simon cưới tôi.”
Khuôn miệng Myra mở thành chữ “O” hoàn hảo.
“Phải, đó chính xác là điều sẽ xảy ra.”
Đến lượt Helen bật cười. “Ông ấy có thể thử. Nhưng nó sẽ không xảy ra. Hơn nữa, tôi đã từng nghe về các mối yêu xa, nhưng cách hàng trăm năm là mối ràng buộc sẽ kết thúc trong ly hôn.” Khi đứng lên, lông trên cánh tay cô vẫn dựng đứng.
“Cháu đã nghe cảnh báo rồi nhé.”
“Vâng, cảm ơn, các quý cô. Thông điệp đã được gửi. Giờ thì, ai đó có thể giúp tôi thay trang phục và đi ăn chút đồ không? Tôi đang đói.”
Amber và Myra trao nhau một cái nhìn cùng nụ cười thấu hiểu.
Helen biết cô đã không nghe theo kết cục này.
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian