Chương 18
eorgie ghét những bộ phim mà ở đó tất cả những gì nam chính phải làm để khiến nữ chính quên tiệt chuyện cô ta đang điên lên với anh ta là hôn cô ta ngất ngây. Cô không có ý định bỏ nỗi uất ức của mình sang bên dễ dàng thế, nhưng cũng không có ý định từ bỏ trò giải trí vui vẻ này. Thay vào đó, cô rót cơn phẫn nộ của mình vào nụ hôn. Cô cắm móng tay vào bờ vai trần của anh và cắm răng vào môi anh. Cô huých đầu gối lên...
“Này, coi chừng chứ,” anh lầm bầm.
“Ngậm miệng lại và nhận thứ anh đáng phải nhận đi.”
Anh không thích điều đó, và chuyện tiếp theo cô biết, quần ngủ của cô đã ở quanh mắt cá chân. Cô lại nhấc đầu gối, nhưng anh tóm được nó, và với một động tác, đẩy đầu gối đó ra xa khỏi đầu gối còn lại và đặt hông cô lên mặt đá granit dài.
Anh chỉ hợp cho đúng việc này thôi, cô giật cạp quần lót của anh, nhưng cô không thể tự mình kéo nó ra. Anh thả cô ra để hoàn tất việc đó, và cô ngã khỏi mặt đá. Anh đá quần lót của mình sang bên và dựng cô dậy. Cô vùng ra và đi đến buồng tắm kính với tường granit màu đồng đỏ và bộ vòi tắm. Biến làm tình thành một cuộc đọ sức khó mà là cách chín chắn nhất để xử lý một mối quan hệ khó chịu, nhưng đó là tất cả những gì cô có lúc này.
“Nghĩ lại thì...” Anh bước vào cùng với cô.
Cô lột áo qua đầu. “Bật nước mạnh lên.”
Anh không cần phải bảo đến hai lần, và trong vài giây, làn nước nóng hổi đã đổ xuống khắp người họ.
Hai người. Một lần tắm. Cô muốn Lance nghe thấy. Rồi Bram bắt đầu xoa xà phòng lên lưng cô, và cô quên béng Lance. Ngực, hông, đùi. Bram chú tâm tới mọi chỗ. Cô lấy xà phòng từ chỗ anh và bỏ lại những vòng xoáy trơn tuột của chính cô trên cơ thể anh.
“Em đang giết dần giết mòn tôi đấy.” Anh rên rỉ.
“Giá mà được thế.” Cô di tay tới nơi sẽ có hiệu quả nhất.
Dòng nước phun khắp cơ thể họ. Anh quỳ gối xuống và âu yếm cô bằng miệng. Đúng lúc cô sẵn sàng tan ra, anh ép cô vào bức tường cứng ướt nước và nâng cô lên trên anh. Cô níu lấy vai anh và vùi mặt vào cổ anh. Họ thở dốc và di chuyển cùng nhau, cưỡi dòng nước lên tới đỉnh.
“Đừng nói chuyện với tôi,” sau đó cô nói. “Tôi đã trả ối tiền cho việc đó, và tôi không muốn nó bị phá hỏng.”
Anh cắn thành cổ cô. “Không hé răng.”
Bất chấp quyết tâm lúc trước, cô thấy mình trên giường anh, lăn lộn trong khi anh ngủ yên bình - trừ lượt làm tình thứ hai mà có lẽ cô là người đã mào đầu, nhưng chỉ để chữa chứng mất ngủ của cô mà thôi. Sau đó, anh ngủ lại không khó khăn gì, nhưng cô thì không may mắn thế. Cô trườn ra khỏi giường và mang cốc scotch chưa uống hết của anh ra tháp canh, ở đó cô ngồi xuống một trong những chiếc ghế sâu, dễ chịu, và nhìn vào những họa tiết tối om trên tường. Cô không thích rượu nặng, nhưng đá lạnh đã pha loãng nó lâu rồi, nên cô hớp một ngụm lớn và chuẩn bị tinh thần cho cú giội vào dạ dày.
Có thứ gì đó giội vào... nhưng không phải scotch.
Cô ngửi cốc rồi bật một cây đèn bàn lên. Chất lỏng còn sót lại có màu nâu nhẹ của rượu pha loãng, nhưng vị thì không phải. Từ từ, cô bắt đầu nghĩ ra... Bram và những cốc scotch không đáy của anh... Chẳng trách gì anh dường như chẳng bao giờ say xỉn. Tất cả những lúc ấy anh đang nốc trà đá! Anh đã bảo cô là anh uống trà đá, nhưng cô chẳng bao giờ nảy ra ý nghĩ phải tin anh.
Cô đưa tay chống cằm. Lại một tật xấu nữa tiêu biến. Cô không thích thế. Bram đáng lẽ phải là một tạo vật xấu xa vô độ chứ. Không có những tật xấu, anh là ai? Câu trả lời đến không lâu lắm. Một phiên bản nguy hiểm xảo quyệt hơn của con người anh trước đây. Một người đàn ông tiếp tục chứng minh rằng chẳng có gì anh ta nói, chẳng có gì anh ta làm, có thể tin tưởng được hết.
Chaz không ngủ được. Quá nhiều việc để làm. Quá nhiều người để chăm lo. Đội ngũ dọn dẹp không thể vào bởi lệnh cách ly nên cô sẽ phải để tâm đến mọi thứ. Bữa ăn phải chuẩn bị, giường phải xếp, khăn tắm phải giặt. Georgie sẽ cố giúp, nhưng Chaz ngờ rằng cô chẳng biết một cái máy giặt trông như thế nào chứ đừng nói gì đến cách sử dụng.
Chaz dậy đi tiểu. Thường thì khi ngủ cô mặc áo phông và quần lót, nhưng tối nay cô đã mặc thêm quần nỉ. Khi xong việc trong phòng vệ sinh, cô nhìn ra chỗ Aaron. Có một anh chàng trong căn hộ của cô đáng lẽ phải khiến cô sởn tóc gáy, nhưng cô không có cảm giác ấy khi đó là Aaron. Cô thích chuyện cậu hơi sợ cô, đặc biệt là khi cậu lớn tuổi và vô cùng thông minh. Cuộc đời sẽ dễ thở hơn nhiều nếu cô có một người anh như Aaron. Cô từng muốn một người anh trai hơn tất cả mọi thứ, một người sẽ luôn chăm nom cô.
Cô đã quá bận nên chẳng có thời gian nghĩ tới việc cô đã kể cho Georgie vô khối chuyện, nhưng khi đứng ở ngưỡng cửa với tất cả mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, cô nhận ra mình không cảm thấy hoảng loạn như có lẽ cô nên cảm thấy. Georgie chẳng khác gì kẻ thù tồi tệ nhất của cô, nhưng ngay đến Georgie cũng không nói rằng Chaz là một kẻ hạ cấp. Và nếu kẻ thù tồi tệ nhất của cô không nhìn cô như thể cô là thứ bùn hôi, có lẽ Chaz không nên nhìn bản thân mình theo cách ấy. Có một điều chắc chắn. Cô không thể dối trá về quá khứ của mình thêm nữa hay giả vờ nó không hề xảy ra, không thể làm thế sau khi cô đã phun hết sự thật vào một chiếc máy quay. Theo những gì Chaz biết, Georgie sẽ đưa đoạn băng đó lên YouTube.
Vậy nếu Georgie làm thế thì sao?
Chaz đứng đó một lúc, nghĩ đến tất cả những chuyện cô đã trải qua. Cô đã sống sót, phải không nào? Cô vẫn sống và có công việc tuyệt diệu này. Nếu có kẻ nào đó hếch mũi lên, thì đó vấn đề của họ, chứ không phải cô. Bấy lâu nay, cô đã cố giả vờ như quá khứ không xảy ra, nhưng nó đã xảy ra, và cô phải sẵn sàng ngừng lẩn trốn nó, nếu không cô sẽ không bao giờ được bô bô nói gì với Georgie.
Cô liếc về hướng giá sách nơi cô giấu những quyển sách bài tập GED[12] chưa mở đến mà Bram đã kiếm cho cô. Anh đã bảo cô rằng có rất nhiều người vào đại học chỉ với tấm bằng GED. Anh cũng đã tự làm điều ấy, mặc dù chẳng mấy người biết về những lớp học mà anh đã theo trong suốt nhiều năm trời. Chaz không quan tâm đến việc vào đại học, nhưng cô có quan tâm đến trường nấu ăn, và cô cần bằng GED để vào được đó.
Cô hẳn đã tạo ra nhiều tiếng ồn hơn cô nghĩ vì Aaron bắt đầu cựa mình. Cô ước gì cậu ngừng tỏ ra cứng đầu như thế. Nếu cậu mà nghe theo cô, cô chắc chắn mình có thể khiến Becky thích cậu.
“Cô muốn gì?” Cậu càu nhàu.
Cô đi đến giá sách. “Tôi không ngủ được. Tôi cần thứ gì đó để đọc.”
“Lấy xong rồi biến đi.”
Cô thích những lúc cậu bắt đầu trò chuyện như một con người thực sự chứ không phải một con mọt sách. “Đây là chỗ của tôi.”
“Đi ngủ đi, được chứ?”
Thay vì lấy sách, cô ngồi xuống một cái ghế đối diện cậu và co hai bàn chân trần lên mép ghế. “Nếu chúng ta bị SARS thì sao?”
“Khó có chuyện đó lắm.” Cậu ngồi dậy, ngáp, và dụi một mắt. Trừ đôi giày đã đá ra, cậu vẫn mặc nguyên quần áo. “Tôi đoán diệt trùng đĩa mà Lance và Jade dùng cũng chẳng mất nhiều công đâu.”
Cô ôm tay quanh đầu gối. “Tôi không thể tin nổi Lance Marks và Jade Gentry đang ở trong nhà.” Aaron đeo kính vào rồi đi vào bếp của cô. Cô nhỏm dậy đi theo cậu. “Ngôi sao duy nhất mà Bram từng mời đến là Trevor. Anh ấy rất tuyệt vời, nhưng tôi muốn gặp nhiều người nổi tiếng hơn là mỗi anh ấy. Tôi ước một lúc nào đó bố của Meg sẽ xuất hiện.”
Cậu lấy một cốc nước. “Thế Georgie thì sao?”
“Cứ như tôi quan tâm đến cô ta ấy.”
“Cô ghen tuông kinh khủng thật.”
“Tôi không ghen tuông!” Cô quay ra cửa. “Tôi chỉ nghĩ cô ta nên tử tế hơn với Bram thôi.”
“Anh ta mới là người cần tử tế hơn với chị ấy. Chị ấy rất tuyệt, và anh ta không trân trọng chị ấy.”
“Tôi về giường đây. Đừng có ăn thức ăn của tôi đấy.”
“Cô nghĩ tôi có thể ngủ sau khi cô đánh thức tôi dậy à?”
“Đó là chuyện của anh.”
Cuối cùng họ xem lại một trong các phim của Trevor. Cô đã xem nó ba lần rồi, nên cô ngủ gục trên tay ghế.
Vào buổi sáng khi thức dậy, cô thấy Aaron ngủ gục ở đầu bên kia. Trong một khoảnh khắc cô chỉ nằm đó và thầm nghĩ rằng cảm giác an toàn mới dễ chịu biết bao.
Georgie không thể đối phó được với buổi sáng, nên khi Bram, ông chồng không nghiện rượu của cô, thức dậy, cô tiếp tục vùi mặt vào gối. Anh mở một cánh cửa ban công để không khí buổi sớm tràn vào, nhưng ngay cả khi anh vỗ mông cô, cô cũng không nhúc nhích. Sao lại phải dấn thân vào một ngày hứa hẹn sẽ đáng nhớ vì chính sự khủng khiếp của nó cơ chứ?
Anh rời phòng tắm, và cô ngủ gật, nhưng dường như chưa được bao lâu thì anh quay lại. “Anh có cần ồn ào thế không?” cô gầm gừ trong gối. “Tôi thích người đàn ông của tôi quyến rũ và im lặng, nhớ chưa?”
“Georgie?”
Giọng nói ngập ngừng đó không thuộc về Bram. Nó chẳng thuộc về một người đàn ông nào hết. Georgie mở bừng mắt. Cô vặn người thì thấy Jade Gentry đang đứng ngay phía trong cánh cửa ban công để mở. Cô ta vẫn mặc chiếc áo không tay và quần đen ngày hôm qua, nhưng không hiểu sao trông cô ta vẫn thật tươi mới, thậm chí tao nhã. Cô ta đã buộc túm mái tóc thẳng mượt thành một búi lỏng ở gáy, đánh mắt màu đậm và son bóng màu cà phê nhạt. Bộ trang sức mộc mạc của cô ta gồm đôi khuyên bạc và một chiếc nhẫn cưới bạc đơn giản. “Bây giờ là tám rưỡi rồi,” Jade nói. “Tôi đã cho rằng đến lúc này cô phải dậy rồi.”
Georgie nheo mắt vì ánh nắng rồi trượt bàn tay trái với viên kim cương ấn tượng từ dưới chăn ra. “Không có ý bất lịch sự đâu, Jade, nhưng phắn khỏi đây đi.”
“Cô cần cuộc trò chuyện này.”
“Nhầm rồi.” Georgie giật mạnh cái chăn và quấn nó quanh cơ thể trần truồng của cô. “Tôi không muốn trò chuyện với bất kỳ ai trong hai người hết.”
Mắt Jade dán chặt vào cổ Georgie. “Chúng ta mắc kẹt với nhau trong hai ngày tới. Chúng ta sẽ bớt ngượng nghịu hơn nếu tôi và cô xóa sạch hiểu lầm riêng trước khi xuống gác.”
“Ngượng nghịu chẳng làm tôi phiền tí nào hết.” Cô nhét mép chăn vào giữa hai bầu ngực đúng lúc Lance bước vào qua cửa ban công.
“Jade? Em đang làm gì thế?” anh ta nói.
“Em đã hy vọng được nói chuyện một mình với Georgie,” Jade đáp lại điềm đạm. “Cô ấy thì có ý khác.”
“Như là quẳng cả hai người qua cái ban công kia!”
Lance khoác tay vợ anh ta. “Georgie, hãy cho Jade một cơ hội.”
Georgie nắm lấy một mép chăn khác và bước về phía họ, cố hết sức để không bị vấp. “Tôi đã trao cho Jade một ông chồng rồi. Và tiện đây, xin lỗi vì điều đó.”
“Bất thường nhỉ,” Bram nói từ ngưỡng cửa dẫn ra hành lang. “Tôi có phải chơi cùng nữa không?”
“Quẳng họ ra khỏi đây,” Georgie ra lệnh, nắm chặt chăn hơn. “Lẽ ra em đã làm thế, nhưng em chỉ có một tay rảnh thôi.”
Bram nhún vai. “Được thôi.”
“Dừng lại.” Jade giơ tay ra. “Anh và tôi cần là những người biết lẽ ở đây, Bram. Tất cả những gì tôi muốn làm là nói chuyện với Georgie mà không có người nghe lỏm. Cô ấy là một người tốt. Tôi muốn xin lỗi vì đã làm tổn thương cô ấy. Tôi biết điều đó sẽ giúp cô ấy từ bỏ nỗi oán hận để có thể chữa lành vết thương.”
“Cao cả làm sao,” anh nói. “Tôi chắc chắn việc Georgie lành vết thương sẽ khiến cả hai người cảm thấy khá hơn nhiều.”
“Đừng công kích Jade.” Lance căng vài bắp cơ lên. “Georgie, em luôn sống lý trí. Jade cần làm chuyện này - anh cần làm chuyện này - để tất cả mọi người có thể bước tiếp.” Ánh mắt anh ta đi tới cổ cô.
Bram nhướng một bên lông mày lên. “Tôi phải thú nhận hai tên hề các người đã gợi tính tò mò của tôi rồi đấy. Georgie, em không có chút hứng thú nào nghe xem họ có gì để nói sao?”
“Em đã nghe điều một trong hai tên hề này buộc phải nói tối qua rồi, nhưng không ngờ em lại không muốn kết thúc cuộc hôn nhân của chúng ta để bay tới Thái Lan cho một chiến dịch ảnh rầm rộ với hai người họ.”
“Em đang đùa hả.”
“Không phải nghe như cách cô ấy nói đâu,” Jade nói nhanh. “Lance và tôi nói đến một chuyến đi nhân đạo. Georgie, tất cả chúng ta cần phải bắt đầu nghĩ cho thế giới thay vì cho cá nhân.”
“Tôi không có tinh thần tiến bộ đến thế đâu.”
“Cả tôi cũng không,” Bram nói. “Vả lại, Georgie và tôi đã lên kế hoạch cho một chuyến đi rồi. Tới Haiti. Chúng tôi sẽ chuyển đồ tiếp tế y tế.”
Jade trông phấn khích chân thành. “Thật sao? Điều đó rất tuyệt. Tôi mà giúp được bất kỳ chuyện gì thì cứ cho tôi biết nhé.”
“Bắt đầu bằng việc rời khỏi phòng ngủ của tôi,” Georgie nói.
Jade trông thật lộng lẫy và đầy vẻ tổn thương. “Tôi nghĩ cô là một con người tuyệt vời, Georgie, và tôi rất tiếc vì cô đã bị tổn thương đau đớn như vậy.”
“Tôi không bị tổn thương, hai kẻ ngốc các người. Tôi phẫn nộ.”
“Tôi nhận thấy rõ quyền tức giận của cô, Georgie. Tôi biết điều Lance và tôi đang gợi ý thật điên rồ, nhưng dẫu sao hãy làm thế đi. Chẳng vì lý do gì cả. Hãy cho cả thế giới biết phụ nữ lý trí hơn đàn ông.”
“Tôi không hề lý trí hơn đàn ông! Cô và chồng cũ của tôi vụng trộm sau lưng tôi, anh ta đã nói dối giới truyền thông về tôi, và giờ cô muốn tôi tham gia một hoạt động tay ba đầy lòng vị tha nào đó à? Tôi không nghĩ thế đâu.”
Đôi mắt to sắc lẹm của Jade tan thành một bể u sầu không đáy. “Tôi đã bảo Lance là cô quá chú ý đến bản thân để chịu cân nhắc điều đó mà.”
“Chậc, tôi nghĩ thế là xong rồi.” Bram đẩy cánh cửa ban công ra. “Một chuyến thăm tuyệt vời lắm, nhưng giờ Georgie phải đi nôn rồi.”
Lần này Lance và Jade không tranh cãi gì.
“Cặp đôi thú vị nhỉ,” Bram nói khi anh vặn khóa cánh cửa phía sau họ. “Hơi thái quá, nhưng vẫn buồn cười bể bụng.”
Georgie đi tới phòng vệ sinh. “Còn tôi thì thế này đây, trần truồng dưới tấm chăn, tóc chĩa khắp quanh đầu. Tôi thậm chí còn chưa đánh răng. Jade có thể hạ gục tôi mà chẳng cần cố gắng.”
“Tôi đáng lẽ phải nhạy cảm hơn với những mối lo thống thiết của em về giá trị bản thân mới phải,” Bram nói, theo chân cô. “Tôi sẽ trừng phạt mình bằng cách đưa em quay vào giường và làm việc chăm chỉ hơn để thành người đàn ông trong những giấc mơ tình dục của em.”
“Không đâu.” Cô thấy hình ảnh mình trong gương. Chẳng trách gì họ cứ nhìn chằm chằm cổ cô. Cô có một dấu cắn lớn tướng. Cô chạm nó bằng đầu ngón tay. “Cảm ơn nhiều.”
Anh trượt ngón tay lên sườn vai cô. “Tôi muốn bảo đảm rằng Lance không quên em thuộc về ai.”
Cô cầm lấy bàn chải đánh răng. Phụ nữ không phải tài sản, đặc biệt là người phụ nữ này. Tuy vậy, anh thật tốt khi nghĩ trước một bước. Điều cô thấy không tốt đẹp gì là cô khám phá ra anh có ít đi một tật xấu so với số anh khiến cô tin, một chuyện cô sẽ phải đối chất với anh thật sớm.
Anh đưa cô tuýp kem đánh răng. “Đêm qua khi tôi ra ngoài đón Jade, cô ta đang quay lưng đi về hướng cửa trước, nói chuyện điện thoại. Tôi không chứng minh được, nhưng tôi nghĩ cô ta đang thảo luận chuyện cách ly với ai đó.”
“Trước khi cô ta vào nhà sao?” Georgie nói với một miệng đầy bọt kem đánh răng. “Nhưng điều đó chẳng hợp lý tí nào. Nếu cô ta đã biết về vụ cách ly rồi, sao cô ta còn để bản thân mắc kẹt ở đây chứ?”
“Có lẽ vì cô ta không tin tưởng chồng mình khi hắn bị nhốt chung với cô vợ cũ vẫn vô cùng quyến rũ của hắn trong hai ngày chăng?”
“Thật sao?” Cô mỉm cười và nhổ bọt ra. “Tuyệt.”
“Em sẽ kể với tôi, phải không nào, lúc em sẵn sàng ngừng thấy ám ảnh với hai người bọn họ và bắt đầu sống cuộc đời thực của em?”
Cô súc miệng. “Đây là L.A., nên đời thực là ảo tưởng thôi.”
“Bram!” Chaz la lên từ dưới chân cầu thang. “Bram, đến đây nhanh lên! Có một con rắn trong bể bơi. Anh phải mang nó ra!”
Bram rùng mình. “Tôi sẽ giả vờ mình không nghe thấy điều đó.”
“Anh nên bắt Lance và Jade làm chuyện đó.” Georgie cắm lại bàn chải đánh răng vào hộp. “Nó chắc có họ hàng với họ đấy.”
“Bram!” Chaz hét vang. “Nhanh lên!”
Cuối cùng Georgie khoác áo choàng tắm lên người rồi theo anh ra bể bơi, nơi một con rắn chuông đã trèo lên một cái phao dẹt dập dềnh trên nước. Nó không phải một con rắn lớn, chắc chỉ dài nửa mét, nhưng nó vẫn là một con rắn độc và không thích nước.
Tiếng hét của Chaz đã báo động các vị khách khác. Khi Lance và Jade xuất hiện, Bram nhặt cái hớt lá lên và đưa ra. “Này, hiệp sĩ Lance. Gây ấn tượng với các cô gái đi.”
“Tôi xin kiếu.”
“Đừng có nhìn tôi,” Jade nói. “Tôi sợ rắn.”
“Em ghét rắn.” Chaz nhăn mặt.
Georgie giơ tay về phía Bram. “Ôi trời, đưa nó đây. Em sẽ làm.”
“Cô gái ngoan.” Bram chuyển cái hớt lá cho cô.
Khi Georgie cầm lấy nó, Laura xuất hiện, theo sau là Rory, người vừa gập di động lại và xông ra mép bể, gót đôi xăng đan Gucci cực kỳ đắt tiền của cô kêu lạch cạch trên thành bể. “Đó là rắn chuông sao?”
“Đúng thế.” Bram liếc nhìn Rory, rồi giơ tay ra trước mặt Georgie. “Em yêu, em đang làm gì thế? Đưa anh cái vợt nào. Không đời nào có chuyện anh để em đuổi theo một con rắn chuông nguy hiểm đâu.”
Cô nín cười và đưa trả cây vợt. Bram nghiến răng và rón rén đưa nó ra bể bơi. Meg và Paul xuất hiện quan sát quá trình, Meg thỉnh thoảng tung ra vài lời khuyên. Con rắn rít lên và cuộn mình lại nhưng cuối cùng Bram cũng xoay xở để đánh hất được nó ngã khỏi phao rơi xuống cái vợt. Một dòng mồ hôi đã hình thành giữa hai bả vai anh khi anh đưa cái hớt lá vươn dài tới tít phía cuối đất nhà mình và hất con rắn qua bức tường đá.
“Tuyệt,” Rory nói. “Giờ nó có thể bò lại vào sân nhà tôi ngay khi nó đủ lớn.”
“Cô hãy cho tôi biết nếu nó làm thế,” Bram nói. “Tôi sẽ qua ngay chăm sóc nó hộ cô.”
“Lẽ ra anh nên giết nó,” Lance nói.
“Vì sao?” Meg bắt bẻ. “Vì nó hành xử như một con rắn à?”
Georgie nhận ra mình nên làm rõ một điều, và vì Rory đang đứng đó, có lẽ cô nên làm rõ ngay lúc này, dù việc ấy có ngượng nghịu đến mấy. “Cô biết không, Rory... những cốc đồ uống mà Bram luôn mang đi khắp nơi ấy. Nó là trà đá.”
Bram nhìn cô như thể cô đã mất trí, những người khác cũng vậy. “Chỉ để mọi người hiểu rằng anh không còn là một tên nghiện rượu nữa,” cô ngập ngừng. “Anh ấy đã ngừng hút thuốc năm năm trước, và những cây bạc hà trong bếp thực sự là bạc hà. Còn với thuốc phiện... em đã thấy vài viên vitamin Flintstone và kẹo Tylenol, nhưng...”
“Anh không uống vitamin Flintstone!”
“Một lần mỗi ngày. Sao chẳng được. Nếu mọi người biết anh không còn là một kẻ xấu xa nữa, có lẽ họ sẽ ngừng đối xử với em như thể em đã phát điên nên mới cưới anh.” Và, cô nghĩ, có lẽ Rory sẽ sẵn sàng chống lưng cho Ngôi nhà cây hơn. Đầu óc đầy toan tính mới của cô phỏng đoán.
Cuối cùng Bram cũng hùa vào. “Em đã điên nên mới cưới anh, nhưng anh rất vui.”
Họ làm vài trò âu yếm vợ chồng, tuy nhiên qua nếp mày nhăn túm của anh, cô biết rằng anh không vui với cô. “Người hùng của em.” Cô vỗ ngực anh.
“Em quá tốt với anh, em yêu ạ.”
Laura hỏi Lance và Jade câu hỏi đáng lẽ phải được ưu tiên hàng đầu trong tâm trí cả đám bọn họ. “Hai người thế nào rồi? Có triệu chứng nào không?”
“Say máy bay, còn thì khỏe cả,” Jade nói.
Rory mở di động ra. “Cho tôi danh sách bất kỳ thứ gì các bạn cần đi. Một trong những trợ lý của tôi sẽ thu gom lại rồi đặt cạnh cổng sau.”
Lance vỗ lên vai Paul. “Thật tuyệt được gặp lại chú. Chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội để tán chuyện rồi.”
Georgie không có bụng dạ nào cho cuộc tái hợp này, và cô bắt đầu quay đi, để rồi ngừng lại trước lời đáp trả của bố cô. “Tôi sợ rằng dạo này tôi chẳng có gì nhiều để nói với cậu, Lance ạ.”
Lance dường như chẳng biết đáp lại làm sao. “Paul... Chuyện này đã rất khó khăn với tất cả mọi người, nhưng...”
“Vậy sao?” bố cô nói. “Theo cách tôi thấy thì chủ yếu là khó khăn với Georgie. Cậu có vẻ ổn đấy chứ.”
Lance trông đầy đau khổ, và trán Jade nhíu lại. Georgie mủi lòng. “Đi thôi bố. Con không bận tâm đâu.”
“Bố bận tâm,” ông nói và bỏ đi.
Khóe miệng Bram cong lên. “Anh không hiểu nổi. Đêm qua bố đã rất vui vẻ khi hai người bọn anh lên kế hoạch đi câu cơ mà.”
Georgie dò xét anh. Từ khi nào mà Bram Shepard lại trở thành một người mà cô có thể dựa vào vậy? Còn với bố cô... Ông lờ Lance đi vì cô hay chỉ để an ủi lòng kiêu hãnh của chính ông?
Cô dành nhiều thời gian làm tóc và trang điểm, nhưng chỉ mặc quần jean và áo phông trơn để trông cô không có vẻ đang cố quá sức. Khi xuống gác, cô thấy các vị khách của cô đang ngồi nhấm nháp đủ loại ngũ cốc và bánh xốp. Chaz đứng ở lò nướng, làm trứng theo yêu cầu, và Lance nói rằng anh ta muốn hai lòng trắng trứng chiên. Kế bên anh ta, Jade dừng ngang cuộc điện thoại của cô ta để yêu cầu nước nóng cho trà thảo mộc. Một chiếc trực thăng kêu vo vo trên trời.
Georgie thấy Paul qua cánh cửa kiểu Pháp đang nói chuyện với ai đó qua di động. Laura ngồi trong phòng ăn với một quyển sổ nhỏ, điện thoại kề tai. Ở bàn bếp, Rory hối hả nguệch ngoạc một ghi chú cho bản thân trên lề trang bìa tờ Los Angeles Times, trong khi Meg, ngồi trên một cái ghế đẩu, đang ra sức trấn an mẹ cô rằng cô vẫn ổn.
Bram mang một thùng nước đóng chai từ ga ra vào. Anh ngước lên trần khi tiếng chiếc trực thăng thứ hai nhập hội cùng chiếc thứ nhất và bắt đầu quay vòng. “Chẳng có ngành nào như ngành giải trí cả.”
Tin tức đã lan ra còn nhanh hơn cô dự đoán. Georgie tưởng tượng ra một tay thợ ảnh đang đung đưa trên càng trực thăng, ống kính có tiêu cự xa của anh ta chĩa vào nhà họ, sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình để kiếm được bức ảnh đầu tiên chụp cô với Lance và Jade. Một bức ảnh như vậy sẽ mang lại bao nhiêu nhỉ. Sáu con số là cái chắc.
Cô rót đầy một cốc cà phê rồi lẻn ra ngoài đứng trong sự che chở của hàng hiên. Ở đây tiếng cánh trực thăng xoay tít nghe to hơn. Bố cô, đang dựa vào một cây cột xoắn, thấy cô tiến đến thì liền chấm dứt cuộc trò chuyện của ông. Họ dò xét nhau. Mắt ông trông mệt mỏi sau đôi kính không gọng. Có thể khi cô còn bé mọi thứ giữa họ đã dễ dàng, nhưng thật tình thì cô không nhớ như thế. Tuy vậy, ông đã là một ông góa hai mươi lăm tuổi phải một mình nuôi nấng cô con gái. Cô ôm lấy cốc cà phê của mình. “Bố vẫn ký ảnh hộ Richard Gere đấy à?”
“Bố vừa ký một bức ngày hôm qua.”
Ông đã bắt đầu nhận được đề nghị xin chữ ký khi tóc ông bạc đi. Lúc đầu, ông đã cố giải thích rằng ông không phải Gere, nhưng người ta không phải lúc nào cũng tin ông, và vài người thậm chí còn phàn nàn về những ngôi sao điện ảnh hợm hĩnh. Rốt cuộc Paul quyết định rằng ông chẳng giúp được gì cho Gere khi làm người hâm mộ của anh ta tức giận, nên ông bắt đầu ký hộ. “Con cá đó là một phụ nữ,” Georgie nói, “và con cá cô ấy thích bố trong phim An Officer and a Gentlement. Mọi người cần phải cho qua nó thôi. Nó không phải phim hay nhất của bố.”
“Đúng vậy. Họ dễ dàng quên đi Unfaithful và The Hoax.”
“Thế còn Chicago thì sao?”
“Hoặc Primal Fear.”
“Không. Ed Norton đã cướp phim đó từ tay bố.”
Họ mỉm cười, và cả hai rơi vào im lặng, những chủ đề vô thưởng vô phạt đã cạn kiệt. Cô đặt cốc cà phê lên một cái bàn lát đá và bắt mình hành xử như một người trưởng thành. “Con trân trọng những gì bố đã nói với Lance lúc nãy, nhưng hai người có mối quan hệ riêng của hai người. Con sẽ không phải nếu hủy hoại điều đó.”
“Con thực sự nghĩ rằng bố sẽ tán dóc với cậu ta sau chuyện cậu ta đã làm với con sao?”
Tất nhiên là không. Bố cô quá quan tâm đến hình ảnh của cô để có thể để cô bị bắt gặp cùng Lance Marks.
Một tia nắng nhọn cắt thành một đường bạc rực rỡ trên tóc ông. “Lúc nãy con đã đưa ra một lời biện hộ đầy cảm động cho Bram,” ông nói, “nhưng bố ngờ rằng chẳng ai tin đâu. Con đang làm gì với cậu ta vậy, Georgie? Giải thích điều đó cho bố để bố hiểu được đi. Giải thích bằng cách nào con lại ngay lập tức rơi vào tình yêu với một người mà con đã ghét cay ghét đắng đi. Một người đã...”
“Anh ấy là chồng con. Con không muốn nghe thêm nữa.”
Nhưng đạn đã lên nòng, ông tiến lại gần hơn. “Bố đã hy vọng đến lúc này con rốt cuộc cũng đã khám phá ra mẫu đàn ông phù hợp với mình rồi.”
“Ý bố là gì, ‘rốt cuộc’ là sao. Con đã khám phá ra điều đó rồi, bố nhớ không? Và cuộc hôn nhân ấy không hẳn là một thành công mỹ mãn cho lắm.”
“Lance chưa từng là người đàn ông thích hợp cho con.”
Máy bay trực thăng ù ù trên đầu. Chúng ồn ào đến mức bóp méo cả lời ông. “Gì cơ ạ?”
Ông quay đi khỏi cô. “Bố đã ủng hộ con với Lance, dù bố biết cậu ta sẽ không bao giờ làm con hạnh phúc được, nhưng bố sẽ không làm thế nữa. Bố sẽ nói những điều thích hợp ở chốn công cộng, nhưng ở chỗ riêng tư bố sẽ nói thật suy nghĩ của mình. Bố không có bụng dạ nào mà lại chơi trò giả bộ với con nữa đâu.”
“Chờ đã! Bố đang nói chuyện gì thế? Bố đã giới thiệu con với Lance. Bố đã rất quý anh ta.”
“Không phải với tư cách là chồng con. Nhưng hồi đó con hẳn sẽ không chịu nghe một lời chỉ trích nào hết.”
“Bố chưa từng nói bố không thích anh ta, chỉ nói rằng anh ta không phức tạp như con, một lần nữa ám chỉ rằng con cần tập trung hơn.”
“Đó hoàn toàn không phải ý bố. Georgie, Lance là một diễn viên tốt - cậu ta tìm được chỗ thích hợp cho mình, và cậu ta đủ thông minh để gắn bó với nó. Nhưng cậu ta chưa bao giờ có cá tính. Cậu ta dựa vào người xung quanh để xác định mình là ai. Cho tới khi gặp con, cậu ta hầu như chẳng đọc gì. Con là người khiến cậu ta có hứng thú với âm nhạc, khiêu vũ, nghệ thuật - thậm chí là những sự kiện hằng ngày. Cách cậu ta hấp thu phẩm chất của người khác giúp cậu ta thành một diễn viên giỏi, nhưng không biến cậu ta thành một người chồng tốt.”
Đây hầu như chính là điều Bram từng nói.
“Bố chưa bao giờ tiêu hóa nổi cái cách con hành xử lúc ở cạnh cậu ta,” ông tiếp tục, “như thể con biết ơn vì cậu ta đã chọn con, trong khi đáng lẽ phải là ngược lại. Cậu ta đã hấp thụ mối quan hệ ấy. Cậu ta đã hấp thụ con - tính hài hước của con, sự tò mò của con, cách con sống thoải mái với mọi người. Những thứ đó không tự nhiên đến với cậu ta.”
“Con không thể tin nổi... Sao lúc trước bố không nói gì cả? Sao bố không nói với con bố cảm thấy thế nào về anh ta?”
“Bởi vì mỗi lần bố thử, con lại xù lông lên. Con tôn thờ cậu ta, và chẳng điều gì bố nói có thể thay đổi được điều đó. Chúng ta đã có đủ căng thẳng vì sự nghiệp của con rồi. Chỉ trích cậu ta thì được cái gì, ngoài việc càng khiến con bực bội với bố hơn nào?”
“Lẽ ra bố nên thành thật. Con đã luôn tin rằng bố quan tâm đến anh ta hơn cả đến con.”
“Con thường nghĩ xấu nhất về bố.”
“Bố đã trách con về vụ ly dị!”
“Bố chưa từng trách gì con. Nhưng bố trách con vì đã cưới Bramwell Shepard đấy. Trong tất cả những chuyện ngu ngốc trên đời...”
“Dừng lại. Đừng nói gì nữa.” Cô ấn ngón tay vào thái dương. Cô thấy nó cứng lên. Bố cô đang nói với cô sự thật, hay ông đang cố viết lại lịch sử để ông có thể duy trì ảo ảnh về quyền năng tối cao của mình?
Trong nhà tiếng điện thoại chợt reo vang, và cô có thể nghe thấy tiếng chuông cổng rít lên. Chiếc trực thăng thứ ba hạ xuống, thấp hơn hai cái kia. “Chuyện này điên rồ thật.” Cô phẩy tay. “Chúng ta có thể… nói về nó sau.”
Laura đợi Georgie đi rồi mới xuất hiện từ sau hàng hiên. Paul trông tổn thương hết mức một người đàn ông thép vô địch có thể bị tổn thương. Ông đúng là bí ẩn đối với bà. Luôn hết sức kiềm chế. Bà không thể hình dung nổi cảnh ông bật cười trước một câu chuyện đùa tục tĩu, đừng nói là bị bắt quả tang giữa một cơn đại cực khoái. Bà không thể hình dung cảnh ông làm gì thái quá.
Ông sống giản dị theo tiêu chuẩn Hollywood. Ông lái một chiếc Lexus thay vì một chiếc Bentley và sở hữu một ngôi nhà ba phòng ngủ thay vì một dinh thự. Ông không có trợ lý riêng, và ông hẹn hò với phụ nữ cùng lứa tuổi. Còn người đàn ông Hollywood năm mươi hai tuổi nào làm điều đó nữa?
Qua nhiều năm trời, bà đã dành quá nhiều năng lượng để tức giận ông đến nỗi giờ bà đã ngừng nghĩ về ông như một điều gì khác ngoài biểu tượng cho tính vô dụng của bà, nhưng bà vừa chứng kiến gót chân Asin của ông, và có thứ gì đó trong bà lay động. “Georgie là một người xuất sắc, Paul.”
“Cô nghĩ tôi không biết điều đó chắc?” Ông nhanh chóng lấy lại bản chất cứng nhắc của mình. “Đây là cách cô xây dựng sự nghiệp của mình phải không? Bằng cách nghe lỏm hả?”
“Không phải cố ý,” bà nói. “Tôi ra đây để xem có bắt được sóng di động mạnh hơn không thì thấy hai người đang trò chuyện. Tôi đã không muốn cắt ngang.”
“Hoặc quay vào trong và để chúng tôi lại một mình thì sao?”
“Tôi cứng đờ người bởi sự ngờ nghệch của anh. Nó nhất thời đã làm tôi tê liệt.” Bà nín thở, không thể tin nổi những từ đó vừa thốt khỏi miệng mình. Bà muốn đổ lỗi cái lưỡi khinh suất của mình cho một đêm mất ngủ, nhưng nếu là vì thứ gì đó nguy hiểm hơn thì sao? Nếu tất cả những năm chán ghét bản thân cuối cùng đã ăn mòn đến mẩu kiềm chế cuối cùng của bà thì sao?
Ông không quen với bất kỳ thứ gì ngoài sự xun xoe của bà, thế nên lông mày ông nhướng lên. Toàn bộ sự nghiệp của bà phụ thuộc vào việc làm đại diện cho Georgie York, và bà phải nhanh chóng xin lỗi. “Tôi chỉ có ý... Anh dường như luôn quá tự tin. Anh chắc chắn về quan điểm của mình, và không đánh giá lại bản thân.” Bà nhìn chiếc quần màu xanh biển và chiếc áo thể thao đắt tiền của ông, thế rồi lời xin lỗi của bà bắt đầu chệch hướng. “Cứ nhìn anh xem. Anh vẫn mặc nguyên bộ quần áo đêm qua, nhưng anh không lộn xộn. Anh không nhàu nhĩ. Anh rất đáng sợ.”
Giá mà ông không làm cái động tác ngả người ra sau vì ngạc nhiên ấy và khinh khỉnh nhìn chiếc áo kimono nhàu nhĩ thảm thương và chiếc quần màu ngà mất nếp của bà, có lẽ bà đã ngăn được mình lại. Thay vào đó, bà nói, to quá mức cần thiết, “Anh đang nói chuyện với con gái mình. Đứa con duy nhất của anh đấy.”
Ngón tay ông ôm quanh chiếc cốc cà phê mà Georgie đã bỏ lại. “Tôi biết con bé là ai.”
“Tôi luôn nghĩ bố tôi thật kém cỏi. Ông không biết kiếm tiền và ông không thể giữ nổi một công việc nào, nhưng một ngày chẳng bao giờ trôi đi mà ông không trao cho tất cả anh chị em tôi một cái ôm và nói rằng ông vô cùng yêu chúng tôi.”
“Nếu cô có ý rằng tôi không yêu con gái mình, thì cô nhầm rồi. Cô không phải một người cha người mẹ. Cô không thể hiểu nổi đâu.”
Bà có bốn đứa cháu tuyệt vời, nên bà biết khá rõ tình yêu của cha mẹ thế nào, nhưng bà phải ngăn mình lại ngay. Chỉ có điều lưỡi bà dường như đã bị ngắt liên lạc với não. “Tôi không hiểu sao anh có thể xa cách cô ấy thế. Anh không thể hành xử như một người cha được sao?”
“Rõ ràng là cô đã nghe lỏm không đủ rõ, không thì cô đã biết chính xác điều tôi đang làm.”
“Bằng cách giảng giải và chỉ trích ư? Anh không tán đồng việc cô ấy muốn làm với sự nghiệp của mình. Anh không thích gu đàn ông của cô ấy. Chính xác thì anh thích gì ở cô ấy nào? Ngoài khả năng kiếm tiền của cô ấy ra.”
Mặt ông bừng bừng tức giận. Bà không biết ai trong hai người họ sốc nặng hơn. Bà đang hủy hoại tất cả mọi thứ mà bà đã mất nhiều năm trời xây dựng. Bà phải nài xin sự tha thứ của ông, nhưng bà quá chán ngấy với bản thân để tìm được đúng từ ngữ.
“Cô vừa bước qua giới hạn rồi đấy,” ông nói.
“Tôi biết. Tôi... tôi đáng lẽ không nên nói điều ấy.”
“Cô rõ rành rành là không nên nói cái điều phải gió ấy.”
Nhưng thay vì rời khỏi ông trước khi bà kịp gây thêm thiệt hại, chân bà cứ bướng bỉnh đóng đinh tại chỗ. “Tôi chưa từng hiểu nổi sao anh lại có vẻ chê bai cô ấy thế. Cô ấy là một phụ nữ xuất sắc. Có thể cô ấy không có gu đàn ông tốt nhất, mặc dù tôi phải nói Bram đúng là một bất ngờ dễ chịu, nhưng... Cô ấy ấm áp và rộng rãi. Có bao nhiêu diễn viên mà anh biết cố làm cho đời dễ thở hơn với những người quanh họ nào? Cô ấy thông minh, luôn say sưa với tất cả mọi thứ. Nếu cô ấy là con gái tôi, tôi sẽ yêu quý cô ấy thay vì luôn xử sự như thể cô ấy cần được cải tạo.”
“Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì cả.” Nhưng bà có thể thấy ông hiểu chính xác ý bà.
“Sao thi thoảng anh không chỉ vui chơi với cô ấy thôi nhỉ? Thong dong vui vẻ. Làm một việc gì đó không dính tới công việc. Chơi một ván bài, tóe nước trong bể bơi.”
“Thế một chuyến đi tới Disneyland thì sao?” ông nói giọng chua cay.
“Thế thì sao nhỉ?” bà đáp trả.
“Georgie ba mốt chứ không phải năm tuổi.”
“Anh có làm những chuyện đó với cô ấy khi cô ấy năm tuổi không?”
“Khi đó mẹ nó vừa chết, nên tôi không thảnh thơi lắm,” ông vặc lại.
“Điều đó hẳn phải khủng khiếp lắm nhỉ.”
“Tôi đã là người cha tốt nhất mà tôi có thể làm.”
Bà thấy nỗi đau đớn thực sự trong mắt ông, nhưng điều đó không khuấy động được lòng thương cảm của bà. “Đây là thứ khiến tôi phiền lòng đây, Paul... Nếu tôi không hiểu nổi anh yêu cô ấy thế nào, thì cô ấy phải làm cách nào để hiểu được?”
“Đủ rồi đấy. Quá đủ rồi. Nếu đây là tất cả sự tôn trọng cô có cho mối quan hệ nghề nghiệp của chúng ta thì có lẽ chúng ta cần xem lại chúng ta đang ở đâu.”
Dạ dày bà thít lại. Bà vẫn có thể cứu vãn chuyện này. Bà có thể đổ lỗi cho bị ốm, mất trí, SARS... nhưng bà không làm gì hết. Thay vào đó, bà thẳng vai rời khỏi hiên.
Tim bà đập thình thịch khi bà quay lại khu nhà cho khách. Bà nghĩ đến căn hộ thế chấp đáng lo ngại của bà, đến chuyện sẽ xảy ra với danh tiếng của bà nếu bà mất vị khách hàng ngôi sao của mình, đến chuyện bà đã làm loạn mọi việc một cách tồi tệ, một cách thảm khốc đến mức nào. Vậy sao bà không chạy ngược lại và xin lỗi?
Bởi vì một người đại diện giỏi - một người đại diện tuyệt vời - phải phục vụ tốt khách hàng của mình, và lần đầu tiên, Laura cảm thấy mình vừa làm chính xác điều đó.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối