Chương 18
ải Du ngồi bó gối cuốn tronmình trong chiếc ghế nệm rộng lớn, đôi mắt buồn lười nhác nhìn ra ngoài sân. Ngoài ấy lanhững hạt mưa phùn li ti không đủ làm ướt áo người. Nếu là bình thường, chắc chắn Du sẽ dắt xe và chạy vòng vòng dưới trời mưa phùn hiếm hoi như thế này. Nhưng hôm nay, đối với nàng, chúng thật vô nghĩa. Nói đúng hơn từ ngày rời xa Trọng Khôi đến nay, nàng thấy cuộc sống này thật nhạt nhẽo. Tuy Bảo Huy luôn tìm cách gặp gỡ và làm đẹp lòng nàng, nhưng nàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Càng ngày, nàng càng xác định rõ ràng là hình bóng của Trọng Khôi đã choáng hết cả tim nàng. Có đôi lúc nhớ anh không chịu được, nàng định tìm gặp anh một lần, nhưng nàng sợ rồi mình sẽ mềm yếu rồi lại trở lại với anh. Nhưng bản tính cương quyết và lòng tự trọng nàng không cho phép mình tha thứ cho Trọng Khôi. Vả lại thông tin từ Bảo Huy sau khi bị nàng bỏ rơi, Trọng Khôi chẳng những không buồn mà còn quay sang cặp với nhiều cô gái khác. Nghe đến điều ấy, Hải Du thấy tim mình nhức nhối, đôi lúc nàng tự xỉ vả mình, tại sao lại đau đớn, tại sao lại vật vã với cái gã bỉ ổi mang tên Trọng Khôi ấy? Và cuối cùng nàng cũng không thể phủ nhận là nàng quá yêu anh, yêu anh hơn cả bản thân mình.
Reng... Reng...
Tiếng chuông cửa reo vang giữa không gian vắng lặng làm nàng giật mình. Uể oải đứng dậy bước ra ngoài mở cổng, nàng reo vang:
- Ôi, chị Trúc Chi!
Nhanh chóng mở cửa cho chị mà miệng nàng không ngớt.
- Mau vào nhà đi chị. Trời ơi! Chị đi đâu mà mưa gió như thế này.
Trúc Chi nhanh chóng chạy ào xe vào sân và phủi phủi những hạt mưa trên áo, trên tóc, giọng mỉa mai:
- Thì đến tìm xem cô thế nào rồi.
Không để ý đến những lời mát mẻ của Chi, nàng vồn vã:
- Mau vào nhà đi chị, sắp ướt hết rồi nè.
Nàng nhanh chóng rót cho chị ly nước trà nóng rồi vồn vã nói:
- Chị tìm em có chuyện gì không hả chị?
Không trả lời câu hỏi của nàng, Chi nhìn quanh:
- Nhà đâu vắng cả mà ở nhà có một mình thế?
- À! Chị giúp việc xin phép về quê, còn ba em thì đi ăn tiệc với bạn bè rồi. Chị Chi này! Chị có khỏe không?
Trúc Chi liếc yêu:
- Chà! Bây giờ vẫn còn biết quan tâm đến tôi nữa sao?
Nàng đỏ mặt chống chế:
- Sao chị lại nói thế?
- Oan lắm à, thế mấy tháng nay cô làm gì mà mất tăm vậy. Ngay cả một cuộc điện thoại cho tôi cũng không có nữa. Hay là bây giờ vui quá rồi nên quên luôn người chị ngoại lai này rồi.
- Oan cho em quá! Làm sao em quên chị được. Cũng tại lúc này công việc nhiều quá. Với lại, em cũng đang dự định đến thăm chị thì chị đến rồi.
- Bao giờ? Đến tết Công gô phải không?
Sau khi mắng cho nàng một trận, Trúc Chi mới nhìn xoáy vào nàng và tỏ ra sững sờ đầy lo lắng.
- Hải Du! Sao trông em ốm nhiều và xanh xao quá. Có phải em bị bệnh không?
Nàng lắc đầu nhưng bối rối:
- Không có, em vẫn khỏe mạnh, có sao đâu nào.
Nhưng đôi mắt buồn thăm thẳm của nàng đã không lừa dối được Chi. Chi xót xa:
- Hải Du! Hay là em có chuyện buồn phiền. Mau hãy nói cho chị biết!
Nếu trước kia, chắc chắn nàng đã ào vào lòng chị để khóc rồi. Nhưng bây giờ có lẽ đã trải qua nhiều khổ đau, nên lòng nàng đã cứng rắn hơn, nàng cố gắng cười thật lớn và nói:
- Em nói thật mà. Có lẽ lúc này công việ cnhiều và hay thức đêm làm việc nên em thế thôi.
Chị gật gù tạm yên tâm, nhưng nhắc nhở:
- Làm gì thì làm, nhưng nhớ phải giữ gìn sức khỏe. Là con gái, điều ấy rất quan trọng đấy.
Nàng cười nũng nịu:
- À, em biết rồi. Có phải chị sợ em xấu rồi không ai chịu cưới phải không?
Chị liếc yêu:
- Cô biết được điều đó rồi. Mà tôi cũng mong cho có người rước cô đi cho rồi, để tôi được rảnh nợ.
Rồi như chợt nhớ, chị hỏi tiếp:
- Hôm trước, chị có dịp gặp ba em, chú ấy bảo cậu gì bạn của em đã đến làm ở công ty của ba em, phải không?
Hải Du định thanh minh, Bảo Huy không phải là bạn trai của nàng. Nhưng nàng đã lỡ nói với ba nàng rồi, thôi thì chuyênnạy sẽ giải thích sau vậy. Nàng miễn cưỡng gật đầu:
- Dạ, cũng được mấy tháng rồi chị ạ.
- Thế tình cảm của 2 đứa đã đến đâu rồi?
- Cũng thế, chúng em vẫn đang tìm hiểu nhau.
Chị cười tươi:
- Có thật vậy không?
Không trả lời thẳng vào câu hỏi của Chi, nàng hỏi lại:
- Chị có nghe ba em nói gì Bảo Huy không chị?
Chi hơi ngần ngừ rồi trả lời:
- Không có! Vả lại, chị và chú ấy chỉ nói vài câu thôi, vì hôm ấy ai cũng bận cả. Sao, bộ có chuyện gì hả?
- Không có, em chỉ tiện hỏi thế thôi.
- Hay là hôm nào, em đưa cậu ấy đến giới thiệu với chị nhé.
Nàng hứa lấy lệ.
- Vâng, cũng được.
Bỗng 2 người cùng im lặng, không khí như chùng xuống. Thật lâu, chị Trúc Chi mới lên tiếng:
- Hải Du! Có khi nào em nghĩ đến mẹ của mình không?
Nàng sa sầm ngay nét mặt:
- Chị Chi! Chị biết là em không...
- Vâng. Chị biết là em không thích nhắc đến mẹ, nhưng bà ấy vẫn là mẹ của em mà.
- Em đã không có mẹ kể từ khi 5 tuổi đến giờ rồi. Mười mấy năm nay, em đã quen cuộc sống không có mẹ. Trong lòng em, người thân yêu nhất chỉ có ba em và chị.
- Nhưng có khi nào em nghĩ đến hình bóng của một người mẹ.
- Em đã quên tất cả rồi, vả lại em cũng không muốn nhớ đến. Nói thật, không biết từ bao giờ, em đã luôn tập cho mình một cuộc sống không có mẹ, và em cũng đã làm được. Chị Chi! Cuộc sống của em có ba, và có một người chị như chị là quá đủ rồi.
- Nhưng chị hỏi thật, có bao giờ em nghĩ đến mẹ em không?
Nàng lắc đầu, đôi mắt đã đầy nước, giọng nghẹn ngào:
- Làm sao không chứ. Nhưng đó là tủi nhục, có đôi lúc em phát ghen với bạn bè vì chúng có mẹ. Những bà mẹ thật hiền dịu dàng rất yêu và lo lắng cho chồng con. Còn em... Khi nghĩ tới, em thấy thương ba nhiều hơn.
Giọng chị Trúc Chi chùng xuống:
- Hải Du! Thế có bao giờ me nghĩ mẹ em đang làm gì và đang ở đâu không?
Nàng mím môi:
- Có lẽ bà ấy đang sống bên cạnh một người đàn ông cùng với mấy đứa con của họ.
Rồi nàng im lặng. Hình như Hải Du đang cố gắng nuốt từng dòng lệ đắng chát vào lòng. Thật lâu, giọng nàng thật nhỏ và rời rạc:
- Cũng có thể bà ấy đã chết rồi.
Chị Trúc Chi giật nảy người vì câu nói của nàng:
- Hải Du! Sao em lại nghĩ thế?
- Ờ... thì... thì em chí đoán lung tung vậy ấy mà.
Trúc Chi nhìn sâu vào mắt nàng rồi hỏi:
- Có phải em cũng rất muốn biết tin về mẹ không?
- Để làm gì hả chị? Em thấy mình cũng là người hạnh phúc lắm rồi. Ủa! Sao tự nhiên hôm nay chị hỏi em nhiều về chuyện này thế? Hay là...
- Ồ không, chị chỉ muốn thấy em có thật sự trưởng thành hay chưa. Bây giờ thì chị thấy yên tâm lắm rồi. Bao lâu nay chị và ba em rất lo lắng cho em, hy vọng em luôn được hạnh phúc.
Nghĩ đến Trọng Khôi, nàng nghe lòng nhói buốt. Nàng cố gượng cười nhưng không kềm được đôi dòng lệ:
- Vâng, em hạnh phúc lắm chị ạ. Em là người hạnh phúc nhất.
Trúc Chi bước đến bên nàng, nhẹ nhàng siết nhẹ nàng vào lòng mình mà nghe dâng lên niềm thương cảm. Hình như chị vừa đọc được nỗi đau nào đó trong lòng đó.
Chị cũng buông tiếng thở dài.
Ông Hải Phi gần như sững sờ và không khỏi thất vọng khi nghe báo là có mấy công ty lớn gọi đến phàn nàn về những công trình chậm trễ, rồi lại báo cáo không rõ ràng. Khi kiểm tra lại, thì tất cả đó đều là do công việc của Bảo Huy. Ông tỏ ra vô cùng thất vọng. Thì ra từ ngày về công ty đến nay, Bảo Huy chưa làm ra việc gì cả, các bản thiết kế thì lôi thôi, lề mề, đã thế sự chậm trễ đó còn ảnh hưởng đến uy tín của công ty. Suýt chút nữa thì mấy công ty khác còn đòi bồi thường và cắt hợp đồng, nếu không phát hiện sớm thì sẽ tổn thất lớn.
Ông nhấn chuông bảo người cho gọi Bảo Huy. Không chờ đợi lâu thì đã có tiếng gõ cửa và Bảo Huy rụt rè bước vào. Vừa thấy Bảo Huy, ông đã nói:
- Cậu mau vào đây và xem này. Đây là những ý kiến của các đối tác do cậu phụ trách, cậu hãy cho tôi lời giải thích.
Bảo Huy mồ hôi lấm tấm khi nhìn thấy một đống giấy tờ bừa bộn mà ông Hải Phi vừa đưa ra, giọng ấp úng:
- Xin lỗi bác Phi, cháu...
Dù rất tức giận nhưng ông Phi cũng cố hết sức giữ bình tĩnh. Giọng ông nhẹ nhàng nhưng thật rắn rỏi:
- Đừng lỗi phải gì cả, tôi chỉ muốn nghe cậu giải thích những công việc đã được giao. Tại sao chưa cái nào hoàn thành cả? Khách hàng cứ gọi tới phàn nàn liên tục, họ còn đòi bồi thường và cắt đứt hợp đồng nữa.
Bảo Huy đưa tay lau mồ hôi trán, nói:
- Xin lỗi bác, cháu biết lỗi của mình rồi. Cháu sẽ cố gắng khắc phục ạ.
Thấy gương mặt nghiêm nghị của ông Phi, Bảo Huy không khỏi lo sợ, anh tiếp:
- Có lẽ công việc này còn mới mẻ với cháu quá, nên còn thiếu sót. Cháu sẽ cố gắng để không làm bác thất vọng.
Thật ra, Bảo Huy không phải là kẻ kém tài. Nhưng đến anh cũng không hiểu tại sao dạo này anh làm chuyện gì cũng không ra hồn cả. Có lẽ Bảo Huy vừa trải qua một cú sốc. Khi được ông Hải Phi chú ý và mời về công ty, anh dọn đến mang theo cả một đời tham vọng cứ ngỡ thảm nhung trải dưới chân mình. Nhưng cha con ông Hải Phi là người thẳng thắn, tình cảm và công việc luôn được phân chia rạch ròi. Chẳng những chưa lấy lòng được Hải Du, kèm thêm những tham vọng luôn làm cho tâm trí Bảo Huy rối bời, đến nỗi những bản kế hoạch, thiết kế thường ngày đối với anh rất bình thường, nhưng thời gian này cứ nhìn vào là anh thấy chúng nhảy múa nhòe nhoẹt.
Đang nhức đầu với những suy nghĩ của mình, thì giọng của ông Hải Phi vang lên:
- Còn nữa, trong sổ sách, phần chi thu không được rõ ràng. Cậu hãy xem và cho tôi lời giải thích.
Khi ông Hải Phi hỏi thế, Bảo Huy thấy tay chân mình rụng rời. Đúng vậy, dạo này Bảo Huy đã xài thâm công quỹ, vì dạo này anh phải bỏ ra khá nhiều tiền ở những nhà hàng sang trọng để lấy lòng những đồng nghiệp mới; còn phải sắm cho mình thật nhiều đồ để làm mới mình và còn nhiều thứ nữa, cho nên đã thâm hụt của công.
Đang lúc lo lắng không biết lấy đâu ra để lắp vào thì đã bị ông Phi phát hiện. Nhưng với tính khôn ngoan và xảo quyệt, nên Bảo Huy đã phân minh:
- Dạ, có lẽ bị thiếu sót thôi ạ. Cháu hứa sẽ xem lại và không làm cho bác thất vọng.
Nhưng điều thất vọng về Bảo Huy đã biểu hiện trên mặt ông Phi. Ông chỉ thở ra thật nhẹ rồi nói:
- Thôi được rồi. Cậu về làm việc đi. Tôi chờ kết quả của cậu.
- Dạ, cháu cám ơn bác.
Giống như một cuộc giải thoát, Bảo Huy ôm chồng hồ sơ rồi khúm núm đi ra ngoài.
Ông Hải Phi chỉ biết nhìn theo rồi chán nản lắc đầu. Vừa lúc đó có tiếng gõ cửa và Hải Du bước vào. Giọng nàng trong trẻo:
- Ba! Thì ra ba vẫn còn ở đây.
Chợt nàng phát hiện sự thay đổi trên mặt ông, nên lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì sao ba? Có phải ba không khỏe không?
Ông lắc đầu:
- Ba không sao.
- Nhưng sắc mặt ba kém lắm. Nếu ba không khỏe, con sẽ đưa ba đi bác sĩ.
Không trả lời câu nói của con gái, ông đột ngột hỏi lại:
- Hải Du! Hãy nói cho ba biết chuyện tình cảm của con và Bảo Huy thế nào rồi?
Nàng hơi khựng lại, nhưng rồi lại nói:
- Ba! Sao tự nhiên ba lại hỏi con chuyện đó?
Là một cô gái thông minh, Hải Du thấy thái độ lạ của ba kèm theo câu hỏi của ông, nàng chắc chắn rằng có chuyện liên quan đến Bảo Huy nên hỏi lại:
- Ba, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Ngần ngừ một lúc rồi ông lắc đầu:
- Ồ, không có chuyện gì! Sẵn tiện ba hỏi thế thôi.
Nhưng làm sao qua mắt được Hải Du, nàng ôm cổ ông mè nheo:
- Ba và con đã thống nhất với nhau từ lâu rồi, là không ai được giấu chuyện gì rồi. Thế mà bây giờ ba lại nuốt lời.
Ông nghiêm giọng:
- Thôi con ngồi xuống đi, ba có chuyện muốn nói với con.
Nàng cũng hơi lo, vội làm theo lời ông ngồi xuống ghế đối diện:
- Có chuyện gì vậy ba?
- Thật ra, ba rất nghi ngờ tài năng của Bảo Huy. Ngoài giải thưởng vinh quang về kiến trúc của ngày hôm đó thì hầu như cậu ta không làm được việc gì cả. Mới đây, ba vừa phát hiện việc công ty giao cho cậu ấy, hầu như cậu ấy không làm được gì cả.
- Thật sao ba?
- Các công ty khác gọi đến đòi bồi thường và cắt hợp đồng.
Hải Du bàng hoàng:
- Nghiêm trọng như thế sao?
- Cũng may là ba đã kịp phát hiện và chấn chỉnh lại, nếu không thì công ty đã bị điêu đứng. Chưa hết đâu, qua kiểm tra sổ sách, ba còn phát hiện cậu ấy có dấu hiệu thâm hụt của công.
Hải Du sững sờ:
- Bảo Huy là người như thế sao?
- Ba xin lỗi con khi đã nói lên điều ấy.
Thật ra, mấy tháng nay nàng có hơi thất vọng về Bảo Huy nhưng rồi tự bảo, có lẽ Bảo Huy còn mới mẻ chưa quen với công việc. Nhưng bây giờ thì... nàng cúi đầu tỏ ra hối lỗi:
- Con xin lỗi ba. Con đã đưa Bảo Huy đến, suýt nữa đã làm ảnh hưởng đến ba.
Ông lắc đầu:
- Chuyện ba lo lắng nhất không phải là công ty, mà chính là con.
Nàng đọc được trong ánh mắt ông niềm yêu thương vô bờ bến và nàng cũng hiểu ông đang muốn nói đến điều gì. Hải Du thấy đã đến lúc nàng phải nói lên sự thật. Nàng e dè:
- Con xin lỗi ba vì đã từng một lần nói dối. Thật ra, con và Bảo Huy không có gì với nhau cả, chúng con chỉ là bạn bình thường thôi. Bởi vì con có nợ anh ấy một chút ân tình, nên muốn tạo điều kiện cho anh ấy về công ty mình để anh ấy có cơ hội thăng tiến. Nhưng không ngờ...
- Vâng, ba đã từng có suy nghĩ là cậu ta không phải là người yêu của con. Bây giờ nghe chính miệng con xác nhận, ba yên tâm lắm rồi.
- Thế ra từ đầu ba đã nhận ra con người của Bảo Huy rồi ư?
- Con còn nhớ là ba đã từng nợ con một câu trả lời không?
Nàng gật gù thán phục:
- Thì ra là...
- Đúng vậy! Nhưng lúc đó ba sợ con đau lòng nên không nói thật. Nhưng không ngờ cậu ấy lại tệ đến thế.
Im lặng một lúc, nàng lên tiếng:
- Ba à! Tuy Bảo Huy là bạn của con, nhưng công việc là công việc. Nếu Bảo Huy không đủ năng lực thì ba cứ giải quyết theo luật của công ty. Con không trách ba đâu.
Ông gật đầu hài lòng:
- Con thẳng thắn lắm. Sau bao nhiêu năm ngồi trên chiếc ghế này, ba nghiệm ra rằng nhờ có con, ba mới thành công đấy con gái ạ.
Nàng nũng nịu nhưng không giấu được niềm sung sướng:
- Ba lại tâng bốc con nữa rồi, làm con bể lỗ mũi cho xem.
- Thế à! Nhưng ba nói thật đấy. Còn chuyện của Bảo Huy, dù sao thấy cậu ta cũng đối xử rất tốt với con, ba nhất định sẽ cho cậu ấy có cơ hội chuộc lại lỗi lầm. Xem thời gian sẽ như thế nào.
- Vâng, ba cứ làm theo ý ba. Dù có quyết định như thế nào, con cũng ủng hộ cả 2 tay.
Chợt ông tối sầm mặt:
- Nhưng có điều này khiến ba thất vọng quá.
Hải Du hốt hoảng:
- Còn chuyện gì nữa ba?
- Thì ra đến bây giờ vẫn chưa có ai lọt vào đôi mắt xanh của con gái ba cả.
Nàng biết ba nàng đang trêu mình, nên lém lỉnh trả lời:
- Ba yên tâm đi! Con xin hứa với ba rằng con nhất định sẽ lấy chồng vào trước tuổi 30.
- Có thật như thế không?
- Chắc như đinh đóng cột.
- Vậy thì ba sẽ ráng chờ vậy. Con gái ba sẽ lấy chồng trước tuổi 30.
Rồi ông bật cười lớn, một cách sung sướng và tự hào.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn