Tiểu La Lỵ (lolita)
n Lạc Hầu Bàng Dục!
Năm chữ giống như sấm sét nặng nề mà đập vào tâm khảm của thiếu nữ, sắc mặt vốn đã trắng như tờ giấy, giờ con ngươi cũng biến thành trắng, trắng bệch một mảnh vì sợ hãi, lảo đảo ngã quỵ xuống phìa sau.
Bàng Dục tay mắt lanh lẹ, một bước dài tiến tới đỡ nàng lại.
Khó có thể tưởng tượng! Một cô nương xuất thân gia đình nghèo khổ lại có vòng eo tinh tế mềm mại giống như liễu thế này, phảng phất như sờ lên gấm vóc, hắn thoải mái thiếu chút nữa gọi mẹ!
- Cô nương, cô, cô không sao chứ?
Mặc dù Bàng Dục xem không tới n lần những tràng cảnh cùng loại trên kịch truyền hình và sách vở, nhưng khi nó thực sự phát sinh trên người hắn thì hắn vẫn hỏi một cách ngu xuẩn như thế này.
Không có việc gì? Không có việc gì thì ngã cái rắm à!
Thiếu nữ ưm nhỏ thở hổn hển, môi giống như con cá nổi trên mặt nước hô hấp vài cái, muốn nói gì cũng lực bất tòng tâm.
Bàng Dục từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại đang sợ hãi của nàng, chóp mũi ngửi thấy một trận hương thơm tươi mát thanh nhã từ cơ thể thiếu nữ toát ra, dường như mặc kệ y phục cũ nát thế nào, quần áo dính phải bao nhiêu bụi đều không thể che đậy sự thanh xuân tự nhiên tràn đầy trên thân thể nàng.
Thiếu nữ nửa dựa vào trong lòng Bàng Dục, đôi mắt to ngập nước lệ quang ẩn hiện, giống như nước sương đọng trên hoa cúc non, khiến người trông thấy liền sinh lòng thương yêu. Trong cái miệng nhỏ nhắn hé mở, hàm răng nhỏ cắn chặt cánh môi không còn chút máu, cánh mũi nhẹ nhàng run rẩy, ngay cả thở dốc ra cũng uể oải vô lực.
Không đúng, này không phải sợ tới hôn mê, là đói …còn có mệt nhọc quá độ tạo thành tiêu hao thể lực!
Vóc người thiếu nữ nhỏ nhắn mềm mại nhưng lại rất xinh xắn, bất quá Bàng Dục thực sự cao hơn nàng ta một chút, đã thế do nằm nghiêng nên đầu của nàng ta vừa vặn đến ngực hắn, thân thể dựa gần tới nỗi một cỗ khí tức nam tử dày đặc chui vào trong mũi, hơn nữa phần eo kia tiếp xúc thân mật với bàn tay to cách quần áo, nhất thời má lúm đồng tiền kiều diễm đỏ hồng, gáy cổ trắng noãn như ngọc một mảnh hồng nhạt.
- Đừng sợ!
Bàng Dục cúi đầu nhẹ giọng dặn dò:
- Có ta ở đây ai cũng không chạm được vào nàng.
Bị hơi thở ấm áp của hắn thổi tới cạnh gò má, ngực thiếu nữ nhảy lên bang bang, cố nén xấu hổ, tuy rằng đói tới mơ mơ màng màng, toàn thân nửa điểm khí lực cũng không có, nhưng vẫn quay đầu đi cố gắng tránh né ánh mắt của hắn.
- Bàng Dục ư?
Mắt phượng của tiểu la lỵ vụt lên, con mắt thanh tú duyên dáng mang đầy khinh bỉ.
- Chính là cái tên Hầu gia không học vấn, không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng, suốt ngày chỉ biết tầm hoa vấn liễu kia ư? Hừ, bản cô nương tới kinh thành đã không dự định buông tha hắn!
- Cái gì cái gì? Ngươi muốn cướp đại ca của ta ư?
Cao Nhai Nội há to miệng, kêu vang tưởng chấn động cả trời đất.
- Đúng, đoạt hắn trở lại làm áp trại phu… phi phi phi.
Xem ra tiểu la lỵ nghe nhiều chuyện hiệp nghĩa quân tử rồi, bị Cao Nhai Nội câu dẫn mơ hồ thiếu chút nữa nói sai, nhất thời vừa lúng túng vừa tức giận, sắc mặt đỏ như cây lựu, nhanh chóng đổi giọng:
- Bản, bản cô nương… đừng để bản cô nương gặp được tên hỗn trướng háo sắc háo dâm và hay ỷ thế hại người này, không thì ta nhất định ra sức đánh hắn một trận, đánh thật đã tay, thay các cô nương trong kinh thành từng bị hắn khi dễ mà vui vẻ trút giận.
Còn trút giận? Ngươi chỉ cần tự vả vào miệng mình là được.
Bàng Dục bĩu miệng, rất muốn đi qua trả lời lại một cách mỉa mai, chỉnh sửa cô nàng một cách thân mật.
Dâm tặc dâm tặc dâm tặc kêu cả buổi còn ngại ít, giờ lại tuôn ra nào là háo sắc háo dâm, mắng chửi sau lưng người, nhất là mắng chửi lão tử thì lão tử sẽ không kiêng nể a!
- Bằng ngươi cũng dám động đại ca của ta?
Cao Nhai Nội hắc hắc cười nhạt, mắt đảo ngang ba góc thoáng nhìn cô nàng ---- người thì lùn, nhiều lắm chỉ tới dưới sườn đại ca; thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, gió lớn một chút là có thể thổi ngã; chân nhỏ như là măng non tuôn ra trong mùa xuân; khuôn mặt nho nhỏ, cái cổ nho nhỏ, cánh tay nho nhỏ, thước lưng nho nhỏ, thái dương tăng thêm cặp đuôi sam nho nhỏ, nhìn ngang nhìn dọc chỉ là một vị tiểu cô nương chưa thoát được vẻ ngây thơ, đi vào phủ Thái Sư chưa cho đại ca gian…à, ăn hiếp đã xem như tổ tông tích đức tám đời rồi, còn dám chà đạp đại ca ư, ngươi mơ ngày à?
- Oa ha ha, không biết lượng sức, không biết lượng sức! Ôi ái đau …
Hắn vừa cười, cánh tay lại bị bẻ quặt lại, đau nhức tê tâm liệt phổi từ trong xương cốt chui ra.
- Ai u ai u mẹ ơi bà cô của ta ----
Tiếng kêu thảm thiết cách tới tám con phố cũng có thể nghe thấy.
- Bản cô nương thu thập ngươi trước, sau đó đánh tới phủ Thái Sư lột da tên đại phôi đản dâm tặc ác ôn Bàng Dục kia!
- Ha ha ha! Ha ha ha!
Tiếng cười vang lên.
- Ôi a a a… Không phải ta, không phải ta cười ...
Cao Nhai Nội đau đến muốn khóc.
- Là ai?
Tiểu la lỵ ngẩn người ra, lúc này mới phát hiện thanh âm đó tới từ phía sau, căm giận quay đầu lại.
- Ôi…
Không quay đầu còn tốt, vừa quay đầu thiếu chút nữa là tiến vào trong lòng Bàng Dục.
- Ngươi, ngươi là ai, ngươi cười cái gì?
Nàng sợ đến nỗi lùi lại hai bước, bưng chóp mũi bị đụng đau nhói, mở to hai mắt nhìn, miệng hung hăng chất vấn.
- Cười cái gì? Tiểu muội muội ngươi cố tình gây sự, quấn quít lấy công tử ca người ta không tha, ta đương nhiên muốn cười.
Bàng Dục nhún nhún vai, dư quang liếc qua thiếu nữ được hắn đỡ ngồi xuống bậc thang một bên, thấy nàng nửa nằm nửa ngồi, thân thể dựa tường, gương mặt thoáng khôi phục chút huyết sắc, xem ra cũng ổn ổn chút rồi.
- Ai là tiểu muội muội của ngươi?
Tiểu la lỵ trong nháy mắt liền nũng nịu quát.
- Được được được, nữ hiệp, gọi là nữ hiệp có được không?
Tiếng “nữ hiệp” này không phải vuốt mông ngựa mà còn hơn hẳn vuốt mông ngựa, thật đi guốc trong lòng tiểu la lỵ, khiến gò má cô bé ửng hồng, vừa vui vừa thẹn, sự nổi nóng tức giận có lớn thế nào nữa thì thoáng cái cũng biến mất sạch sẽ. Tiểu la lỵ xấu hổ nắm vạt áo, đỏ mặt khẽ gắt nói:
- Ta, ta vô lý thế nào… cố tình gây sự thế nào?
- Nữ hiệp nói vị Cao Nhai Nội Cao công tử này cưỡng bức dân nữ bên đường, chẳng biết có chứng cứ gì không?
- Hắn một đại nam nhân đuổi theo cô nương chạy khắp phố, không phải cưỡng bức dân nữ thì là cái gì?
Tiểu la lỵ liếc qua Cao Nhai Nội một cái, con mắt ngọc trai linh động đẹp động lòng người.
- Vậy cô nương một đại đại nữ hiệp động thủ động cước với công tử còn trẻ tuổi, cũng bám theo người ta chẳng phải…
- Chẳng phải muốn cướp công tử nhà chúng ta.
Cái mồm của gã sai vặt theo Cao Nhai Nội rất nhanh, cướp lời nói tiếp.
- Ngươi…
Mặt tiểu la lỵ đỏ lên, liều mạng dẫm chân:
- Ngươi dám bỡn cợt ta! Bỡn cợt ta!
- Ban đầu đúng vậy…
Bàng Dục không tiếp lời, gã sai vặt tự cho là có thể mở mồm trút giận lại nhanh mồm lên tiếng, tiểu la lỵ tức giận, không nói không rằng vung tay lên, túm đầu tên kia cho một bạt tai.
Xem ra nàng đã luyện qua võ công, tuy còn nhỏ nhưng đánh ra rất uy lực, gã sai vặt bị tát đến choáng váng, lắc lắc lảo đảo đi vòng hai bước “phịch” một cái ngã xuống đất.
Lợi dụng thời gian chốc lát này, Bàng Dục lắc mình đến trước mặt Cao Nhai Nội nói nhỏ cái gì đó, sau đó tên mập này cầm một chuỗi tiền đồng dài không chút nghĩ ngợi giao vao trong tay hắn.
Bàng Dục trở lại bên người thiếu nữ, ngồi xổm xuống ôn nhu nói:
- Cô nương hiểu lầm rồi, Cao công tử hắn thật ra rất tốt bụng, thấy cô nương bán củi quá khổ cực, quá mệt mỏi nên muốn giúp cô nương tìm công việc dễ dàng một chút thôi. Có lẽ cách thức có phần quá mức, thật ra trong lòng cũng không có ác ý. Đương nhiên, việc thành ra dọa người là lỗi của hắn, mấy văn tiền này tạm thời để cho đỡ sợ đi.
- Không, ta không cần đồng tiền dơ bẩn của hắn.
Thiếu nữ liên tục lắc đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt trường sam Bàng Dục cởi ra choàng cho nàng để tránh khỏi gió lạnh, thân thể run lẩy bẩy giống như con nai bị chấn kinh, càng nhìn càng thấy tội nghiệp.
Tuy Bàng Dục thấy nàng ta trông thì yếu đuối nhưng thực ra lại rất ương ngạnh, rõ ràng bị ủy khuất thiếu chút nữa bị bắt, nhưng từ đầu đến cuối chịu đựng không khóc, hơn nữa tiền “bồi thường” đủ để thiếu nữ kiếm củi sống một năm, nhưng thiếu nữ này lại cự tuyệt không lấy, Bàng Dục hắn ngoài cảm động không khỏi có chút bội phục, thở dài đứng lên, không ép buộc nàng nữa.
- Ngươi …vì sao phải giúp ta.
Thiếu nữ khẽ hỏi, lệ quang trên mặt chưa khô như ẩn như hiện.
- Bởi vì …đại khái ta là người tốt đi.
Bàng Dục vuốt mũi có chút không ý tứ cười cười.
- Này! Ngươi a, đừng tưởng rằng trả tiền có thể quên đi, chuyện này còn chưa có xong đâu.
Tiểu la lỵ vừa thấy mình xem ra sẽ không có cơ hội thể hiện tinh thần “đại hiệp” của mình, vội vàng xông thẳng tới chỗ Bàng Dục.
- Ta nói nữ hiệp ngươi thực phiền toái a, người ta chỉ chạy trên phố ồn ào lôi kéo vài cái, lại không làm chuyện gì thương thiên hại lý, đáng để ngươi cứ nhào vào phân xử, bé xé ra to sao chứ?
Bàng Dục có chút nổi nóng, thiếu nữ bị khi dễ vốn không liên quan đến tiểu la lỵ này, mà coi như là hành hiệp trượng nghĩa đi nữa thì cũng phải có mức độ chứ, cần gì phải bám chặt không tha như thế?
- Hừ, trên đường dám xàm sỡ, bản cô nương không đem hắn…
- Ai, thói đời, thói đời a, con người ngày nay thật không thấu tình đạt lý như xưa?
Không đợi tiểu la lỵ nói xong, Bàng Dục bỗng nhiên cảm thán một cái, một bộ dáng thần thánh, nhân nghĩa thương dân.
- Ngươi lẩm bẩm gì đó?
- Không có gì, chỉ nhớ tới một bài thơ không đứng đắn mà thôi.
- Không đứng đắn …cái gì thơ không đứng đắn.
Hai mắt Bàng Dục khẽ đảo, thong thả ngâm:
- Biện Lương từ xưa không sắc lang,
Chính nhân quân tử xếp thành hàng.
Tình cờ mấy vụ d*m án nổi,
Lưu manh phạm tội chính cô nàng…
- Là hiệp nữ muội muội ngươi đó, ngươi nên ngoai ngoãn thú tội đi, đi dạo phố nhìn trúng Cao công tử thế nào, nhân cơ hội động thủ động cước với hắn ra sao, nắm nắm bóp bóp, lúc nào chuẩn bị hạ thủ, đem hắn…
Hắn nói dồn dập như pháo, Cao Nhai Nội và gã sai vặt bên kia đã cười thành một đoàn.
- Ngươi ngươi ngươi, các ngươi, các ngươi những kẻ xấu này, người rất xấu!
Tiểu la lỵ rốt cục không thể chịu được, má ngọc nóng lên, lấy tay che lỗ tai, hét lên chói tai.
Kêu ngươi mắng ta, hừ!
Ta đắc ý cười, ta đắc ý cười, cười xem la lỵ đỏ mặt lên.
Bàng Dục thấy thật sảng khoái.
- Nguyệt Hoa, làm sao vậy?
Chợt nghe một âm thanh trong trẻo uy nghiêm vang lên từ phía sau, không đợi hắn quay đầu lại, một gã thanh niên nam tử đã đứng bên người tiểu la lỵ.
Nam tử một thân trang phục hiệp khách, ăn mặc trang phục hoa văn lưu vân màu than chì, lưng đeo trường kiếm, đi đứng trầm ổn, hai hàng lông mày nghiêng vào tóc mai, mục quang hai mắt sáng ngời, dung mạo cực kỳ anh tuấn, toàn thân tản mát ra khí thế khiếp người không hiểu, liếc mắt nhìn qua chỉ biết là một cao thủ võ nghệ tinh thâm. Trong khi giơ tay nhấc chân càng có vài phần nho nhã tựa như thư sinh, quả thật là khí phách anh hùng khó miêu tả nổi, tuấn lãng đầy thông minh nói không hết.
- Triển đại ca ----
Tiểu la lỵ vừa nghe thanh âm, lập tức nức nở nhào vào trong lòng hắn, cái miệng nhỏ nhắn đầy đặn cong cong, lệ quang trong suốt rất nhanh trào ra mãnh liệt:
- Bọn họ, mấy người bọn họ khi dễ ta, động thủ động cước đối với ta, còn nói… còn nói muốn bắt Nguyệt Hoa tới phủ Thái Sư làm nha đầu thị tì cho dâm tặc Bàng Dục.
Ta ngất mất, không ngờ vô sỉ như vậy a!
Bàng Dục thiếu chút nữa chửi ầm lên.
Lại nhìn tiểu la lỵ lúc này giả bộ bi thương, khuôn mặt phấn đỏ au, đã hiện ra “sợ hãi” lại “đau khổ”, đôi mắt thủy quang dịu dàng, dường như mưa phùn màu lam nhẹ nhàng mông lung trên Thiên Trì Thiên Sơn, lẩm nhẩm cong cái miệng nhỏ nhắn, tựa như vừa bị ủy khuất lớn bằng trời.
Bắt bắt cái cứt ấy, ba bốn lần mắng lão tử là dâm tặc, lão tử đã nhịn không thèm so đo rồi, thế mà còn cắn ngược lại ta, tố cáo trước!
Bàng Dục hận đến nghiến răng.
Cừu này không báo không phải quân tử, một ngày nào đó lão tử muốn ngươi khóc, khóc thật!
Sau khi nghe xong tiểu la lỵ “khóc lóc kể lể” nam tử hơi nhíu mày ngưng thần đánh giá bọn họ, đột nhiên đi tới phía trước hai bước, vừa chắp tay với Bàng Dục, trầm giọng nói:
- Tại hạ họ Triển, tự Hùng Phi, người Ngọc Kiệt thôn Ngũ Tiến huyện Giang Tô, vị này chính là nghĩa muội ta, tuổi nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, mới rồi nếu có đắc tội còn xin các vị bỏ qua cho.
Ai nha, may cho ngươi là một người sáng suốt.
Bang Dục vui trong lòng, vừa muốn giả bộ khách sáo hai câu, bỗn nhiên hai mắt mở to kinh ngạc không hiểu mà chỉ vào nam tử.
- Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi… Triển Hùng Phi, Triển Chiêu, Bắc Hiệp Triển Chiêu ư?
Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh - Xuân Công Tử