Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thần Y Lại Dược Nhi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6: Tận Cùng Đại Quan Sơn
Đ
iểm cuối Đại Quan Sơn là tàn sương và tuyết.
Tàn tuyết như xác pháo sau ngày lễ tết, tràn lan mặt đất, có cảm giác bi thương khi phồn hoa đã hết.
Băng vụn trên mặt đất ngăn cách những đống bùn ẩm ướt, đỉnh núi xa xa trắng xóa màu tuyết, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy băng tuyết, phản ánh cái lạnh ghê người.
Trừ những cây tùng chốn thâm sơn, khắp nơi chỉ có băng cứng và tùng tuyết.
Sơn ý tịch mịch.
Đôi khi nhánh tùng rớt xuống một mẩu băng nhọn, phát ra âm thanh giòn giã rất khẽ.
Lưng chừng Đại Quan Sơn có một đám sương trắng như mây, phảng phất như một dòng suối sương, giữa không trung đổ xuống như thác.
Lý Bố Y nói:
"Nghe nói, Ca Thư Thiên không cho ai tiến vào Hải Thị Thận Lâu, chưa ai từng thấy Hải Thị Thận Lâu."
Lại Dược Nhi nói:
"May mắn, chỉ cần nhìn thấy, thận lâu cũng không xa nữa."
Y nói xong câu đó đã nhìn thấy người.
Kim y tuần sứ Tôn Hổ Ba, Bạch y tuần sứ Triển Sao, Hồng y tuần sứ Du Chấn Lan, Lục y tuần sứ Chu Đoạn Tần, cùng với Nông Xoa Ô, Niên Bất Nhiêu và Ô Đề Điểu.
Đứng trước bảy người đó là một lão nhân mặt đỏ như mào gà, đi khập khiễng, ánh mắt thâm trầm lợi hại.
Lão nhân kia hạ giọng thốt:
"Các ngươi đến rồi."
Lý Bố Y đáp:
"Ngươi cũng đến."
Lão nhân nói:
"Chúng ta đợi các ngươi lâu rồi."
Lý Bố Y nói:
"Các ngươi thấy bọn ta lên Mai Sơn thì hẵng còn chưa xác định, đợi khi vào Cối Cốc thì đã biết chắc bọn ta đến Hải Thị Thận Lâu. Do đó các ngươi chờ ở cửa đường hầm Đại Quan Sơn, chắc chắn không thể vuột bọn ta."
Lão nhân đáp:
"Lại thần y, Lý thần tướng nếu có ý quang lâm thì trên dưới Thiên Dục Cung cực kì hoan nghênh. Tại hạ đợi ở đây cung nghênh đại giá."
Lý Bố Y tiếp:
"Khó trách, đường hầm Đại Quan Sơn đưa tay không thấy năm ngón, là địa điểm tuyệt nhất để tập kích. Các ngươi không xuất thủ, thực là bỏ qua cơ hội tốt."
Lão nhân nói:
"Trong sương mù dày đặc ở Cối Cốc, chúng ta không định ra tay, chỉ là mấy vị bằng hữu trẻ tuổi không dằn được ý muốn báo thù, tìm đến nhị vị lãnh giáo."
Lão vừa cười, khối thịt nặng nề trên mặt càng trĩu, cười không thấy hình, chỉ có khóe miệng chuyển động xem như đang cười:
"Các vị đến Hải Thị Thận Lâu, trừ khi Phó quan chủ gật đầu, bằng không, ai cũng không về được. Chúng ta cần gì phải ám toán thêm chứ?"
Phó Vãn Phi bước lên trỏ tay mắng:
"Ca Thư Thiên…"
Lý Bố Y ngắt lời:
"Lão không phải Ca Thư Thiên."
Phó Vãn Phi ngẩn ra, hỏi:
"Lão là…?"
Lý Bố Y đáp:
"Phi Sa Cuồng Ma Tiêu Tâm Toái, đứng đầu trong Thập Nhị Thiên Thần Sát của Thiên Dục Cung."
Phó Vãn Phi ngây ngốc. Gã từng nghe Thẩm Tinh Nam nhắc tới cái tên Tiêu Tâm Toái (chi tiết trong Bố Y Thần Tướng chi nhất: Sát nhân đích tâm khiếu), thất thanh thốt:
"Lão…lão chẳng phải chạy về Miêu Cương rồi sao?"
Sắc mặt Tiêu Tâm Toái vừa đỏ vừa dầy, tựa như kim đâm không nổi. Lão nói:
"Được hậu ái của Ca Thư phó cung chủ, ta đã về rồi."
Ngay lúc này, Yên Dạ Lai chợt "A" một tiếng.
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy thần sắc Yên Dạ Lai tái nhợt, đưa tay run run chỉ về phía trước. Mọi người theo hướng trỏ của nàng, trông thấy một dải sương giăng kín đỉnh núi. Dưới ánh dương qua yếu ớt hiện ra dải sáng bảy màu bay vút lên một tòa băng, cuộn quanh một bậc thềm ngọc thành đang dần hạ xuống, cũng không biết là thật hay ảo.
Tiêu Tâm Toái nói:
"Phó quan chủ cho các ngươi nhìn thấy Hải Thị Thận Lâu, các ngươi mới thấy. Phó cung chủ không thuận ý, đừng một ai nghĩ sẽ thấy được."
Lúc này Lý Bố Y liếc nhìn Lại Dược Nhi.
Từ khi rời đường hầm Đại Quan Sơn, Lại Dược Nhi dường như già đi nhiều hơn, tuyết quang phản chiếu hàng mi trắng toát của y, những nếp nhăn đan dầy trên mặt, khi hô hấp từ mũi và miệng tỏa ra chút khói trắng, vì trời lạnh y có chút run rẩy.
Lý Bố Y nhìn rồi trong lòng lo lắng, chợt phát hiện một đôi mắt còn ưu sầu hơn đang chăm chú nhìn Lại Dược Nhi. Đôi mắt đó cũng đồng thời phát hiện Lý Bố Y. Hai người không nói lời nào nhưng đều tự lí giải được cái nhìn buồn bã của đối phương.
Tiểu Tâm Toái nói:
"Phó quan chủ biết Lại thần y đồng ý trị bệnh cho tiểu cung chủ, thân chinh đến đây, ngài rất cao hứng, gọi chúng ta tới đón Lại thần y đi uống chung rượu tẩy trần. Lý thần tướng nếu có lòng oan khuất, Thiên Dục Cung nhất định phải có trách nhiệm, ngài được lưu lại. Những người khác đến đây rồi, đều có thể trở về."
Lại Dược Nhi lắc đầu:
"Ta không đến để trị cho tiểu cung chủ."
Tiêu Tâm Toái thần sắc không đổi:
"Ồ?"
Lại Dược Nhi nói:
"Ta muốn gặp Ca Thư Thiên."
Mụn thịt trên mặt Tiểu Tâm Toái run run, lão nhìn Lý Bố Y:
"Còn các hạ?"
Lúc này chiếc thang ngọc thanh đang từ từ chạm mặt đất. Lý Bố Y cười nói:
"Ta cũng muốn gặp Ca Thư Thiên."
Tiêu Tâm Toái nói:
"Các hạ không có ý gia nhập Thiên Dục Cung, vậy xin tùy tiện. Cung chủ đã phân phó, chỉ gặp Lại thần y."
Lý Bố Y cười:
"Nếu ta nhất định phải gặp?"
Tiêu Tâm Toái cũng cười đáp:
"E rằng người ngài gặp không phải Phó quan chủ."
Phó Vãn Phi lấy làm kì quái:
"Còn có tam cung chủ sao?"
Tiêu Tâm Toái như con ong độc trừng mắt nhìn gã, sau mới đáp:
"Ta nói đấy là Diêm La Vương."
Phó Vãn Phi cười lớn:
"Tam cung chủ là Diêm La Vương à?"
Tiêu Tâm Toái phát hiện bản thân định thốt một câu nói đùa độc ác, kết quả bị một gã vô danh tiểu tốt ngu ngơ biến nó thành lời nói ngốc ngếch, nhất thời không nhịn được, bất ngờ di chuyển.
Phó Vãn Phi cảm giác lạnh buốt trên mặt, chợt thấy băng tuyết trên vách núi ầm ầm đổ về phía mình, tâm thần chấn động, chỉ kịp đưa tay chống đỡ.
Nhưng ngay sát na gã dùng tay đỡ, Tiêu Tâm Toái chí ít có hơn mười cơ hội dễ dàng thu lấy mạng gã.
Chẳng qua Tiêu Tâm Toái không hạ thủ.
Không phải vì lão không muốn giết Phó Vãn Phi, mà là có một gậy trúc chắn trước thân Phó Vãn Phi.
Nếu lão tùy tiện ra tay giết tiểu tử này, gậy trúc ít nhất cũng đâm thủng mười lỗ trên thân thể lão.
Đầu kia của gậy trúc nằm trong tay một người.
Đương nhiên chính là nằm trên tay Lý Bố Y.
Sắc mặt Tiêu Tâm Toái đỏ lên như con gà trống phát nộ, nhưng lão không phát tác:
"Lại thần y có thể đi vào, người khác mời về."
Phó Vãn Phi lớn tiếng:
"Chúng ta cùng đến, nhất định phải cùng vào."
Đường Quả cũng nói:
"Không vào không được."
Phi Điểu nói theo:
"Không thể không vào."
Tiêu Tâm Toái nổi giận:
"Là ai đang nói?"
Lý Bố Y đáp:
"Ta."
Tiêu Tâm Toái thốt:
"Ồ. Cái miệng của Lý thần tướng nằm trên mặt kẻ khác sao?"
Lý Bố Y cười:
"Không, đó là vì tâm ý chúng ta đều như nhau."
Tiêu Tâm Toái phất tay về phía sau, ròi nói:
"Nếu đã như vậy, tận cùng của Đại Quan Sơn chính là tận cùng của các ngươi."
Lý Bố Y định đáp lời, Lại Dược Nhi trầm giọng nói:
"Đệ lên, mọi người không cần lên."
Lý Bố Y nói:
"Chúng ta cùng lên Mai Sơn, đến Cối Cốc, vượt Đại Quan Sơn, xem như tiễn quân ngàn dặm cũng phải bái biệt sao?"
Lại Dược Nhi đáp:
"Cầu thuốc là việc của đệ, mọi người cùng đi thì có tác dụng gì?"
Lý Bố Y liền nói:
"Lại huynh không để gậy trúc của ta vào mắt à?"
Lại Dược Nhi thở dài:
"Đệ thực sự có chuyện muốn nhờ Lý huynh."
Lý Bố Y nói:
"Đệ nói đi."
Lại Dược Nhi nói:
"Nếu vạn nhất đệ có gì bất trắc, Yên nữ hiệp, ông cháu Mẫn thị, các bằng hữu ở Thiên Tường, Đường Quả…đều cần huynh chiếu cố…"
Y nắm chặt tay Lý Bố Y. Lý Bố Y cảm giác được bàn tay y lạnh như băng, lại nghe giọng y run run:
"Huynh phải đáp ứng nhờ vả này của đệ."
Lý Bố Y nhìn y, bỗng rút tay, lãnh đạm thốt:
"Ta không đáp ứng."
Y nhìn thấy vẻ thất vọng và kinh ngạc trên mặt Lại Dược Nhi, kiên định thốt:
"Ta quyết không nhận lời, bởi vì, đệ nhất định sống được. Yên nữ hiệp, ông cháu Mẫn thị, người ở Thiên Tường, Đường Quả, các bệnh nhân…đều phải do đệ chiếu cố."
Y nhấn rõ từng câu từng chữ:
"Đệ không được chết, chết rồi, những người ấy sẽ không có ai thay đệ chiếu cố họ."
Lại Dược Nhi ngẩn ra một chốc rồi cười khổ:
"Đệ hiểu ý huynh."
Lý Bố Y nhìn thấy vẻ già nua của y, muốn nói gì đó nhưng ý tứ nghẹn lại, thân hình y chớp động, lao ra.
Tiêu Tâm Toái giơ tay ngăn cản.
Lý Bố Y chuyển mình, thoát lượn ra sau lưng Tiểu Tâm Toái.
Nào ngờ có cái bóng màu lam thoắt hiện trước mắt, Lại Dược Nhi đã đứng trước mặt y.
Lý Bố Y lại chuyển thân, vượt lên trước Lại Dược Nhi.
Lại Dược Nhi chuyển mình lại vượt qua Lý Bố Y.
Lý Bố Y đưa chân chặn Lại Dược Nhi.
Lại Dược Nhi nói:
"Đệ lên trước…"
Lý Bố Y đáp:
"Muốn lên thì cùng lên."
Lại Dược Nhi hỏi:
"Vì sao phải khổ vậy?"
Lý Bố Y trả lời:
"Đệ đi đường đệ, đường ta thì ta đi, đệ hà tất ngăn cản!"
Tiêu Tâm Toái trầm giọng:
"Lý Bố Y ở, Lại Dược Nhi tự do!"
Lại Dược Nhi nhún mình bay lên, mũi chân đặt trên bậc thang, bước đi.
Lý Bố Y muốn lao theo, bốn nhân ảnh phân đông, nam, tây, bắc bao vây y.
Thân hình Lý Bố Y vừa động, bốn nhân ảnh cũng động.
Lúc Lý Bố Y trở lại mặt đất, bốn kẻ vẫn đang bao vây y.
Lý Bố Y không bay lên nữa.
Khi Lý Bố Y định tung người thì phát hiện bản thân rơi vào thế trận thao túng của đối phương. Ba lần chúng có cơ hội đưa y vào chỗ chết. Bất quá vì thân pháp y cực nhanh, thời cơ chỉ chớp nhoáng, bốn kẻ đó không kịp nắm bắt để giết y.
Bốn kẻ này chính là Tôn Hổ Ba, Triển Sao, Du Chấn Lan và Chu Đoạn Tần.
Bốn kẻ hợp thành thế trận, khiến võ công mỗi tên dường như cao thêm một phần. Lý Bố Y biết rõ nếu có chút sơ ý nào y sẽ giống như lời Tiêu Tâm Toái, đi gặp Diêm La Vương.
Lại Dược Nhi lúc này đã bước lên thềm đá được mây bao phủ.
Trong làn sương tuyết mờ mịt, y quay đầu nhìn lại.
Yên Dạ Lại không biết y đang nhìn ai, nhưng bởi vì có trận gió rét mướt thổi tới, Lại Dược Nhi đứng trên thềm đá như một lão nhân già nua, mái tóc bạc tung bay, lam bào dường như hòa vào mây.
Yên Dạ Lai thương tâm vô hạn. Nàng bất chấp tất cả, tay trái bồng Tiểu Ngưu, tay phải huy động hoài kiếm, tức tốc lao đi.
Lại Dược Nhi đã hướng về phía cung điện như mây tiến lên.
Yên Dạ Lai đột nhiên bay tới. Nông Xoa Ô, Niên Bất Nhiêu, Ô Đề Điểu phóng tới ngăn cản.
Phó Vãn Phi và Phi Điểu phân ra ngăn cản Nông Xoa Ô và Niên Bất Nhiêu. Nhưng Yên Dạ Lai vẫn bị Dạ Ưng Ô Đề Điểu cản trở.
Khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Lý Bố Y đã thay đổi nhiều phương pháp, muốn không đả thương người mà thoát khỏi vòng vây của Kim, Bạch, Hồng, Lục tứ tuần sứ.
Nhưng y tám lần phá trận, kết quả vẫn còn nằm trong trận, thậm chí cả một bước chân cũng không tiến lên nổi.
Lý Bố Y đột nhiên lặng người.
Sau đó y thốt:
"Đây là Dĩ Dần Cửu Trùng, Tiểu Thần Đa Bảo đại pháp?"
Triển Sao hừ lạnh:
"Đáng tiếc Cốc lão nhị đã chết, nếu không, trận thế này sẽ cho ngươi đại khai nhãn giới."
Lý Bố Y đành phải đã thương người.
Y quyết đả thương chúng để thoát trận.
Y liền phát hiện cho dù đả thương người cũng không thể xuất trận.
Thậm chí là giết người cũng khó công phá trận pháp Dĩ Dần Cửu Trùng, Tiểu Thần Đa Bảo tuyệt diệu này.
Y đột nhiên hiểu ra Thiên Dục Cung vì sao an bài năm kẻ này vào Ngũ phương tuần sứ, bởi vì võ công chúng dù là lối đánh, thân pháp khi phối hợp đủ sức đem trận thức "Dĩ Dần, "Tiểu Thần" phát huy đến tận cùng.
Nhưng y biết hiện tại trận pháp này đã sơ hở.
Bởi vì nó thiếu mất một người.
Đây chính là điểm yếu của trận thế, nhưng điểm yếu nằm ở đây? Lý Bố Y như là đang đoán câu đố, câu đố đã được đưa ra nhưng cuối cùng không cách nào phá trận.
Nếu không phá đố, cái đầu của Lý Bố Y đành phải để cho Kim qua của Tôn Hổ ba, vô ảnh đao của Triển Sao, dây thừng của Du Chấn Lan, đại trảm đao của Chu Đoạn Tần đánh vỡ.
Ô Điều Điểu dùng đao.
Đao của hắn màu đen.
Tiểu kiếm sáng loáng của Yên Dạ Lai dương như cũng nhiễm màu đen.
Hơn nữa đao của Ô Đề Điểu một mực nhằm vào hài tử Yên Dạ Lai đang bồng trên tay.
Ô Đề Điểu biết rõ hắn không cần đánh bại Yên Dạ Lai, chỉ cần nhằm vào Mẫn Tiểu Ngưu mà công kích. Yên Dạ Lai vất vả dùng một tay đối phó.
Ô Đề Điểu bình thường hành xử rất hèn hạ. Nếu hắn không hèn hạ, ngày đó Lại Dược Nhi chữa xong, làm sao hắn còn bộc phát sắc tâm, gian dâm một thiếu nữ ở Thiên Tường. Về sau Gia Cát Bán Lí thu nhận hắn, cũng bị hắn ám toán mà chết.
Hắn nếu không đê tiện, sẽ không để Mao Vũ Nhân, Sa Đản Đản đâm trước hai đao mới đâm đao thứ ba.
Bởi thế Mao Vũ Nhân, Sa Đản Đản đều chết, hắn vẫn sống.
Hắn thường cho rằng không muốn mình chết sớm thi thủ đoạn không thể không hèn hạ một chút. Hắn thi thoảng đánh vào Mẫn Tiểu Ngưu.
Chỉ là lúc hắn tấn công Yên Dạ Lai, chiêu thức so với lúc tấn công Mẫn Tiểu Ngưu còn đê tiện hơn. Bất cứ người nào trong võ lâm cũng khinh thường chiêu thức đó, nhưng Ô Đề Điểu đều dùng tất.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thần Y Lại Dược Nhi
Ôn Thụy An
Thần Y Lại Dược Nhi - Ôn Thụy An
https://isach.info/story.php?story=than_y_lai_duoc_nhi__on_thuy_an