Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tender Triumph (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 18
L
inh mục Gregorio dè dặt chào đón Katie khi người giúp việc mời cô vào nhà vào buổi sáng ngày hôm sau. Ông chờ cho cô ngồi xuống rồi mới yên vị tại chiếc ghế quen thuộc đằng sau bàn.
Katie cố tìm hiểu nét mặt điềm tĩnh của ông. “Ramon kể rằng cha thấy tôi không đủ ngoan ngoãn,và biết vâng lời.”
“Ta đã nói thế, đúng vậy.” ông dựa người ra sau ghế. “Cô không đồng ý?”
Katie chầm chậm lắc đầu, một nụ cười nhẹ hiện lên. “Hoàn toàn không. Thực ra, tôi còn cân nhắc đến một lời khen ngợi nữa cơ.” Khi nét điềm tĩnh trên khuôn mặt ông vẫn giữ nguyên, cô lưỡng lự và rồi tiếp tục. “Rõ ràng cha không nhìn nhận theo cách ấy. Cha đã nói với Ramon rằng đó là lý do cha không muốn cử hành hôn lễ cho chúng tôi.”
“Vậy cô thích ta nói thật cho cậu ấy không – rằng người phụ nữ cậu ấy yêu lại không yêu cậu ấy?”
Những ngón tay dài, chau chuốt của Katie cắm sâu vào trong lòng bàn tay. “Tôi không hề nói…”
“Senorita Connelly!” ông cắt ngang bằng giọng nói trầm thấp, kiềm chế. “Chúng ta sẽ không phí thời gian dìu nhau nhảy lòng vòng mà chẳng hề đi đến đâu hết. Cô đang tìm cách né tránh cuộc hôn nhân này, còn ta thì đã cho cô lối thoát rồi.”
Katie bị tác động mạnh mẽ. “Làm sao cha lại có thể nói ra một điều như thế?”
“Bởi vì đó là sự thật. Ta nhận ra điều đó ngay từ lần gặp đầu tiên. Khi ta hỏi cô quen Ramon được bao lâu, cô nói là “chỉ có” hai tuần. Cô cố tình để ta nghĩ cô là một loại người thường hay lui tới những quán rượu nhỏ để hy vọng gặp gỡ đàn ông, những kẻ mà cô cho phép cợt nhả công khai ngay trong các bãi đỗ xe. Cô không phải loại người đó, senorita, và cả hai chúng tôi đều hiểu.”
Ông đưa tay lên tỏ ý ngăn cản cơn giận của Katie. “Giờ thì chuyện ấy cũng quá muộn rồi. Có những lý do khác mà ta tin vào việc đang làm: Ta đã nói với cô rằng nếu cô chỉ đơn giản nói yêu Ramon, chúng ta sẽ hoàn tất ngay các thủ tục kết hôn. Nếu cô thực sự đã muốn cưới cậu ấy, thì cô đã nói thật ra, để ta đồng ý cử hành hôn lễ. Khi ấy, ta sẽ chấp thuận câu nói của cô rằng cô định làm một người vợ tốt của Ramon, mặt cô chuyển sang trắng nhợt như tờ giấy. Mười phút sau đó cô nhảy lên và buộc tội ta bắt cô phải hứa sẽ tôn trọng quyền và vâng lời cậu ấy.”
Cái nhìn của Katie dán chặt xuống đất, hai lòng bàn tay ẩm ướt bám chặt lấy đầu gối. “Tôi chẳng thể nào chứng minh được rằng cha đã sai, đúng không?”
“Cô không hề muốn chứng minh rằng ta đã sai, senorita. Trong lòng cô, cô muốn trốn tránh cuộc hôn nhân này.” Ông tháo kính ra và mệt mỏi chà sát vào sống mũi. “Có thể cô sợ phải cam kết, sợ phải trao đi tình yêu của mình. Ta không biết. Nhưng ta biết rõ điều này – khi Ramon nhận thấy rằng cô chỉ trao cho cậu ấy thể xác mà không phải tâm hồn, cậu ấy sẽ không thấy hài lòng. Không người nào có lòng tự trọng lại để mình phải tiếp tục quan tâm sâu sắc đến một kẻ không hề quan tâm đến anh ta. TÌnh yêu của Ramon dành cho cô sẽ tàn lụi và chết dần, vì cậu ấy chắc chắn sẽ làm chuyện đó; câu ấy sẽ tự tay giết chết tình yêu ấy. Khi nó đến, cậu ấy phải được tự do đi tìm người khác, và kết hôn nếu muốn. Hiểu được toàn bộ sự việc, ta không thể, ta sẽ không trói buộc cậu ấy vào cô suốt phần đời còn lại bằng những ràng buộc không thể phá vỡ của Lời thề hôn nhân.
Nước mắt Katie dâng lên, cô cố nén lại, và cổ họng nghẹn tức khi ông kết thúc lời nói của mình.:”Tốt hơn hết cho cả hai người là cô nên trở về Mỹ ngay lập tức. Nếu cô không đủ can đảm và sự lịch thiệp để làm thế, thì hãy sống với cậu ấy trong tội lỗi hoặc kết hôn với cậu ấy trong một buổi lễ thường. Ta không thể ngăn cản cô. Ta đã dành cho cô một giải pháp, ta mong cô cũng cho Ramon một con đường thoát, - đừng ràng buộc cậu ấy bằng nhà thờ.”
Katie khó nhọc đứng lên. “Và đó là quyết định cuối cùng của cha?”
Dường như linh mục Gregorio mãi mới đứng dậy được. “Nếu cô nói như thế, thì đúng vậy, đó là quyết định cuối cùng của ta. Ta sẽ để cô nói chuyện với Ramon.” Đôi mắt xanh của ông chuyển sang gần như là đồng cảm. “Đừng thấy tội lỗi vì cô không yêu cậu ấy, senorita. Ramon là kiểu người hấp dẫn phụ nữ. Trước kia rất nhiều người đã yêu cậu ta, sau này sẽ có nhiều người sẽ yêu cậu ấy, và còn hơn cả thiết tha muốn trở thành vợ cậu ta.”
Đầu Katie ngẩng cao một cách kiêu hãnh, nhưng nước mắt lại ngập tràn. “Tôi không thấy tội lỗi mà là thấy giận dữ!” Cô xoay gót bước ra phía cửa.
Giọng nói của Linh mục Gregorio vang lên buồn bã. “Senorita…”
Katie ngoảng mặt đi, không muốn ông nhìn thấy cô phải khóc. “Vâng?”
“Chúa phù hộ cho cô.”
Nước mắt nghẹn ứ trong cổ họng làm Kaite không sao trả lời nổi. Cô mở cửa và bước ra ngoài.
***
Katie lái xe về ngôi nhà nhỏ, nước mắt vòng quanh mờ đi vì bẽ bàng và hoảng hốt. Linh mục Gregorio đã đúng. Cô đang tìm cho mình một lối thoát- không, không phải một lối thoát, mà là một con đường để có lại một lần nữa. “Khốn khiếp anh, David!” cô thì thào. Cái mớ bòng bong khủng khiếp mà cô đang tạo ra là do anh ta. Thậm chí ngay cả lúc chết rồi anh ta cũng đang ám ảnh cô, thật sự ám ánh cô. Chỉ vì anh ta mà cô không thể vượt qua nỗi sợ hãi này, vì anh ta mà cô lại tiếp tục sai lầm đến lần thứ hai.
Lần trước cô đã kết hôn với một gã đàn ông mà bản năng trong cô mách bảo rằng anh ta không hề giống như vẻ bề ngoài, Giờ cô lại muốn lấy một người khác mà cảm giác đó lại xuất hiện trong cô. Cô không thể rũ bỏ nó ra khỏi tâm trí mình.
Cô bước chân vào nhà, nhẹ nhõm vì Ramon không có mặt ở đó. Cô không muốn phải giải thích với anh về vẻ mặt khủng khiếp của cô hiện giờ. Làm sao cô nói được, rằng có một điều về anh đang khiến em sợ hãi, Ramon.
Katie bước nhẹ vào bếp và cẩn thận múc cà phê đổ vào chiếc bình pha mà cô mới mua. Khi cà phê được, cô đổ ra một cái ca và mang nó ra bàn ăn. Vòng hai bàn tay bọc lấy bên ngoài chiếc ca nóng hổi, cô nhìn vô thức ra ngoài cửa sổ, phía xa xa những ngọn đồi, để khung cảnh kỳ diệu ấy in sâu vào trong tâm trí cô.
Cô nghĩ đến tình cảm của mình dành cho David trước khi họ kết hôn. Một thứ trực giác nào đó, bản năng nào đó đã cảnh báo cô rằng David Caldwell không phải là người như anh ta muốn tỏ ra cho cô tin. Đáng ra cô phải lắng nghe sự mách bảo của bản thân mình.
Và giờ cô lại muốn kết hôn với Ramon – mọi bản năng trong cô đang gào thét với cô rằng anh cũng không phải là người mà anh muốn tỏ ra cho cô tin là như thế.
Katie day ngón tay vào hai bên thái dương. Chưa bao giờ cô cảm thấy sợ hãi và bối rối đến thế này. Không còn đủ thời gian trì hoãn nữa rồi. Hoặc là cô sẽ phải bỏ qua những nỗi sợ bản năng của mình và cưới Ramon, hoặc là cô phải trở về nước Mỹ.
Ý nghĩ phải rời xa anh khiến cô gần như phát ốm. Cô tôn thờ anh!
Cô yêu đôi mắt đen và nụ cười mê hoặc ấy, sức mạnh đầy yên lòng trong dáng vẻ mạnh mẽ của anh, và quyền năng lặng lẽ tỏa ra từ đường viền quai hàm trên khuôn mặt. Anh cao 6 feet 3, to lớn áp đảo, thế mà anh lại quá dịu dàng với cô. Cô chỉ cao có 5 feet 6, được ở bên anh khiến cô cảm thấy được che chở và yêu thương, chứ không hề cảm thấy bị đe dọa và tầm thường.
Anh là một người đàn ông thống trị, mạnh mẽ, cường tráng và tự tin, trong khi cô lại bướng bỉnh và tự lập. Cô có thể phật ý với anh vì mong muốn giam hãm cô trong vai trò một người vợ và một người mẹ, nhưng cô lại không làm thế. Ý nghĩ trở thành vợ của anh lấp đầy cô với niềm vui, còn ý tưởng mang đứa con của anh trong bụng lại khiến cô run rẩy. Cô sẽ vui vẻ lau dọn nhà cửa, nấu nướng cho anh và quay trở vào vòng tay khỏe khoắn của anh khi đêm xuống. Anh muốn cô chấp nhận một kiểu lệ thuộc về tình dục, trao hết thân xác và cuộc đời cô cho anh. Ngược lại, anh sẽ là người tình của cô, người nuôi dưỡng và là bố của con cô. Katie xấu hổ thừa nhận với bản thân rằng đó cũng chính là thứ mà cô muốn. Có thể không phù hợp theo kiểu Mỹ và thiếu tự do, nhưng dường như lại quá thích hợp, quá đầy đủ. Ít nhất là với cô.
Katie nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang đặt ngay ngắn trong lòng. Ramon là tất cả những gì cô từng mong ước: một người đàn ông hấp dẫn, thông minh, nhạy cảm yêu cô. Trừ khi anh là hư ảo.
Anh không phải là người như anh muốn tỏ ra cho cô tin. Cô không biết tại sao cô lại cảm nhận được điều đó, hoặc là sai lầm, nhưng cảm xúc ấy không hề rời khỏi cô.
Ramon lái chiếc ô tô của Rafael vào khu vực đỗ xe trước cửa hàng và mở cửa đi ra ngoài. Eduardo theo ra cùng. “Tôi sẽ đi với anh. Gabriella nhờ tôi mua thêm sữa.”
“Cái gì?” Ramon lơ đãng hỏi.
“Tôi nói là…” Eduardo lắc đầu bực tức. “Đừng bận tâm. Sáng nay anh chẳng nghe một từ nào tôi nói hết. Chuyện cưới hỏi đang ảnh hưởng nghiêm trọng đến cái tai của anh đấy, anh bạn ạ.”
“Tôi không đang cưới hỏi gì hết,” Ramon nói dứt khoát, để mặc Eduardo đứng đờ người sửng sốt khi anh đẩy cửa bước vào cửa hàng. Tương phản với khí hậu oi ả nóng bức bên ngoài, cửa hàng nhỏ mát lạnh đầy chặt người. Lờ đi cái nhìn phân vân của Eduardo, cũng như của 10 người khách khác đang đứng nhìn chằm chằm vào anh với vẻ tò mò háo hức, Ramon chọn một vài gói thuốc, rồi mang chúng ra quầy tính tiền nơi có ai nhân viên thu ngân đang đứng thanh toán cho khách. Eduardo cũng nhặt lấy một bình sữa trên giá ngay bên cạnh và thấp giọng hỏi. “Anh đùa à?”
Ramon liếc anh ta.
“Tôi không đùa.”
Một cô gái Puerto Rico nhỏ bé xinh đẹp đang chờ người phụ nữ to béo đổi một cái tạp dề, cô bé nhìn thấy Ramon khuôn mặt liền sáng bừng lên. Cô gái nhờ người đàn ông trung tuổi bán hàng trả lại tiền thừa cho bà ta và bước về phía chỗ Ramon và Eduardo đang chờ thanh toán.
“Senor Galverra,” cô gái cười rạng rỡ, thốt lên bằng tiếng Tây Ban Nha. “Anh nhớ em không? Em là Maria Ramirez. Em từng thắt đuôi sam lúc nhỏ, anh đã kéo tóc em và nói rằng em sẽ trở nên xinh đẹp khi nào em lớn ấy.”
“Đúng rồi,” Ramon mỉm cười khích lệ.
“Em sắp sửa kết hôn với Juan Vega đấy,” cô bé vẫn cười khi cúi xuống quầy và lôi ra một cái gói lớn cuộn bằng giấy trắng và buộc dây cẩn thận. “Đây là những cái khăn Senorita Connelly đặt cho anh. Anh có muốn cầm luôn không?”
“Được thôi,” Ramon gật đầu. Thò tay vào túi sau chiếc quần Levi’s, anh kéo ví ra và liếc vào tờ hóa đơn. “Em chỉ tính anh tiền thuốc lá, Maria. Còn tiền khăn thì bao nhiêu vậy?”
“Senorita Connelly đã trả bằng thẻ tín dụng của cô ấy rồi.” cô gái cam đoan với anh.
Ramon cố không để lộ sự nôn nóng như anh đang cảm thấy trong lòng. “Hẳn phải có sự nhầm lẫn nào ở đây.”
“Nhầm ư?” Maria hỏi lại. “Em không nghĩ vậy, nhưng để em xem lại đã.” Cô cắt dây và tháo tung tờ giấy gói. Một chồng khăn tắm dày mềm mại màu đỏ và đen đổ ra trên mặt quầy. Phía sau và bên cạnh anh, Ramon cảm nhận được những người dân trong làng đang ép sát lại gần một cách thiếu lịch sự để nhìn rõ hơn nữa những thứ chứa trong gói hàng. “Đây là hóa đơn thanh toán thẻ tín dụng và đây là hóa đơn bán hàng.” Maria cất tiếng nói khi cô lôi mấy tờ giấy từ giữa hai chiếc khăn. “Không, không nhầm đâu. Senorita Connelly đã trả tiền khăn bằng tài khoản trong lúc cô ấy mua các thứ đồ mang đi tuần trước. Thấy chưa, tất cả đều hiển thị trên các hóa đơn thanh toán này, tổng cộng là 500 đô la. Cô ấy trả tiền một cái lò nướng bánh, bình pha cà phê, chồng đĩa, ấm nước và chảo, cốc đủ loại, và những thứ khác nữa.”
Ông cụ đứng bên cạnh Ramon thúc cùi chỏ một cách ranh mãnh vào mạng sườn anh. “Anh thật may mắn, Ramon. Cái cô novia của anh muốn anh dùng toàn những đồ tốt nhất. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất rộng rãi nữa, đúng không?”
“Gói những cái khăn này lại đi.” Ramon gắt lên với Maria bằng một giọng thấp, ngiêm khắc.
Maria tái nhợt đi trước cái nhìn trên khuôn mặt anh và bắt đầu vội vã và vụng về kéo những viền giấy vào với nhau. “Đây – đây là hóa đơn đôi của Senorita Connelly, mỗi hóa đơn ghi một nửa số tiền cô ấy trả.” Cô gái lắp bắp, đôi mắt chùn lại vì nét mặt chết người của Ramon khi cô đưa cho anh tập hóa đơn. “Senora Alverez, “ cô lo lắng liếc sang anh chàng Eduardo điên tiết khi cô phát ra tên vợ anh ta, “giải thích rằng em không cần phải xuất hóa đơn theo cách này, trừ khi Senorita Connelly trả bằng tiền mặt, nhưng em…em đã làm thế.”
Cô gái chìa cái gói ra cho Ramon như thể nó nóng rãy như phải bỏng, giọng nói cô hạ thấp thành lời thì thầm khổ sở. “Em không quên được, cách đó.”
Giọng nói Ramon lạnh băng như nước đá. “Tôi chắc rằng Senorita Connelly đã rất cảm kích sự giúp đỡ của em, Maria ạ.” Mọi người khách khác hấp tấp dạt sang một bên tránh đường cho anh bước ra khỏi cửa hàng cùng với nỗi giận dữ dâng cao theo mỗi sải chân.
Mười một khách hàng dõi mắt ra phía cửa sập vào đằng sau Ramon và tiếp theo là Eduardo. Tất cả họ cùng một lúc quay lại nhìn chằm chằm vào nhau, khuôn mặt họ biểu lộ những phản ứng khác nhau từ hoảng hốt cho đến hài lòng thỏa mãn. Chỉ duy nhất một vị khách của cửa hàng rõ ràng là mù tịt với những gì vừa mới xảy ra – một người Anh không tài nào hiểu được ngôn ngữ Tây Ban Nha. Ông ta húng hắng ho một cách lịch sự và chìa ra cái gói đồ đang cầm trên tay, nhưng hoàn toàn bị lờ phắt đi.
Maria là người đầu tiên định thần lại được. Cô nhìn một lượt khắp tất cả mọi người, đôi mắt nâu nhạt mở to buồn bã khi cô cất tiếng thì thầm. “Tôi đã làm gì sai sao?”
Người đàn ông trung niên cũng là nhân viên thu ngân, khô khan đáp lại cô. “Maria, cô vừa dành cho Senorita Connelly một sự “giúp đỡ” nhiều hơn những gì tôi nghĩ là cô ấy mong muốn đấy.”
Ông lão vừa chế nhạo Ramon về sự hào phóng rộng rãi từ cô novia của anh vỗ mạnh vào đùi và cục tác lên một cách hân hoan. “Tôi đã nói là Galverra không hề biết những chuyện cô gái kia đã làm mà. Tôi nói với mọi người rồi.!” Khuôn mặt hớn hở của ông lão nhăn lại thành một điệu cười rộng đến mang tai đầy thỏa mãn khi ông nhìn sang những người láng giềng. “Đã nói với các người là anh ta không bao giờ chịu sống dựa vào phụ nữ cả khi sắp chết đói đi chăng nữa mà. “ Ông lão tự mãn nói thêm. “Cậu ta nên quất cho cô ta một trận mới phải.”
“Tôi sẽ quay trở lại lấy một cái tạp dề khác.” Người phụ nữ to béo lên tiếng khi ngó ra ngoài cửa.
“Bà định đi đâu, Rosa?” người bạn đi cùng với theo.
“Đi cầu nguyện ở nhà thờ.”
“Cho cô gái Mỹ đó hả?”, một bà khác cười phá lên.
“Không, cho Gabriella Alverez.”
“Cô ta cũng đáng bị cho một trận.” ông lão lên tiếng.
***
Khi cô nghe thấy tiếng Ramon bước vào, Katie đứng dậy và giả vờ sắp xếp lại đống đồ đang đặt trên bàn ăn. Thật là quá đáng khi Tâm trí cô bay lên vì nghe mỗi giọng nói của anh gọi tên cô.
“Đây là những cái khăn còn lại mà em đặt mua.” Anh lên tiếng và cẩu thả vứt cái gói lên bàn. “Cô gái ở cửa hàng đã nói em đã thanh toán hết. Cà phê này còn mới không?” anh hỏi khi bước tới rót cà phê ra cốc.
Katie quay đầu lại mỉm cười, cô tháo những chiếc khăn ra khỏi gói giấy bọc và bắt đầu gấp chúng lại.
“Anh vẫn không thể tin làm sao em lại xoay xở mua đủ các thứ chỉ với số tiền mà anh đã đưa cho em như thế.” Anh thắc mắc.
“Em nói rồi,” Katie hớn hở. “Em là một kẻ mặc cả chuyên nghiệp mà.”
“Em cũng là một kẻ dối trá nữa.”
Katie quay phắt lại, một cảm giác hoảng hốt lan nhanh thành nỗi khiếp sợ vào giây phút cô nhìn anh. Trái ngược với giọng nói trầm lặng chết người, khuôn mặt Ramon biến thành một cái mặt nạ của nỗi giận dữ nghiệt ngã.
‘Em đã tiêu mất bao nhiêu tiền của em?”
Đôi môi Katie khô ran. “Ít lắm. Một … một trăm đô la.”
Đôi mắt anh nhìn cô sắc như dao cạo. “Anh hỏi em bao nhiêu!” Anh lặp lại bằng giọng khủng khiếp.
“Hai… hai trăm đô la.”
“Nói dối anh thêm một lần thôi.” Anh cảnh cáo. “ thì anh sẽ khiến cho gã chồng trước của em biến thành một ông thánh đấy.”
Lời đe dọa khiến Katie gần như phát ốm vì hoảng sợ. “Khoảng ba ngàn đô,”
Câu hỏi tiếp theo quất vào cô giống như một làn roi da. “Tại sao?”
“Bởi vì em.. em không muốn cảm thấy bị bắt buộc phải lấy anh.”
Nỗi đau đớn không giấu diếm hiện trên nét mặt anh trong phút chốc trước khi cả thân thể anh cứng lại tàn nhẫn. “Gracia sẽ đưa em đến sân bay vào 2 giờ chiều ngày mai. Ông ấy sẽ mang theo một tờ séc để hoàn trả cho em số tiền mà em đã tiêu. Không cần bất kỳ lời giải thích nào với Gabriella và Eduardo, họ đã biết em sẽ rời khỏi đây rồi.
Katie thở ra những hơi thở ngắn, nghèn nghẹt. “Anh thực sự sẽ gửi em về chỉ vì em mua đồ đạc cho ngôi nhà này ư?”
“Vì anh đã nói em đừng làm chuyện đó,” anh nghiêm khắc sửa lại lời cô.
“Và chỉ… chỉ vì chuyện đó? Vì đã không vâng lời anh?” Katie cảm giác như thân thể cô vừa bị đánh cho tơi tả. Tâm trí cô dường như không thể chấp nhận cú sốc này. Anh hẳn điên mất rồi, người đàn ông mà cô đã nghĩ cô hiểu anh ta không bao giờ, không bao giờ có thể làm như thế. Không thể chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế được.
Cô chầm chậm lê bước ra phía cửa trên đôi chân vụng về. Khi ngang qua Ramon, cô liếc sang anh, đôi mắt của cô sẫm lại vì đau đớn và tan vỡ. “Chỉ vì điều đó,” cô thì thào và lặng người lắc đầu.”Đừng!” cô òa khóc khi hai bàn tay anh xoay cô lại và kéo cô dựa vào lồng ngực vững chãi của mình.
Mắt anh sáng rực nhìn thẳng vào cô trên khuôn mặt đang tái nhợt đi vì giận dữ. “Em chẳng là gì ngoài một thân thể ham muốn và một trái tim trống rỗng.” anh hằn học thốt lên. “Em nghĩ anh quá tuyệt vọng vì ham muốn cơ thể em đến nỗi anh sẽ chấp nhận một sự thế thân tạm bợ và gọi đó là hôn nhân ư?” Anh buông cô ra nhanh như thể không chịu nổi việc phải chạm vào cô, và sải bước về phía cửa, anh xoay người quay lại và cất giọng nghiêm khắc. “Nếu như em không trả tiền mặt tờ séc mà Garcia đưa cho em trong vòng mười bốn ngày, anh sẽ mang tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này ra ngoài và đốt hết.”
***
Katie đóng chiếc va ly cuối cùng trong đống hành lý và mang nó đặt ở trước cửa phòng ngủ đang mở, bên cạnh năm chiếc va ly khác nữa.
Tối nay chẳng còn gì để làm ngoài việc leo lên giường đi ngủ. Cô ngồi xuống mép giường trong căn phòng trống của Gabriella và bờ phờ nhìn xung quanh. Cô đã mong có thời gian rảnh rỗi – giờ thì hẳn là thừa. Cô có cả phần đời còn lại phía trước để tự vấn mình liệu có phải cô đã vứt bỏ đi cơ hội nắm lấy một hạnh phúc tuyệt vời, hay đào thoát khỏi một cơn ác mộng hôn nhân khác. Katie ngước lên nhìn vào gương, và khuôn mặt kiệt sức vì phiền muộn trước mặt cô là một phản chiếu hoàn hảo những xúc cảm trong lòng cô.
Gabriella đã ngủ, còn Eduardo rời khỏi nhà ngay sau bữa tối. Katie rùng mình khi nhớ lại bữa ăn đáng cho vào quên lãng đó. Không ai thốt lên đến một lời. Eduardo ngồi ăn trong sự im lặng điên giận còn Gabriella, mặt trắng nhợt như sắp chết, chỉ trao cho Katie những nụ cười cảm thông hối tiếc. Katie, người không thể nào nuốt nổi lấy một miếng thức ăn trôi xuống cổ họng, đã cẩn thận tránh đi cái nhìn sấm sét của Eduardo và đưa mắt sang Gabriella tội nghiệp tỏ ý xin lỗi một cách bất lực. Khi bữa tối trôi qua, Eduardo kéo giật ghế về phía sau, đứng phắt lên và nhìn trừng trừng thịnh nộ vào Katie. “Tôi chúc mừng cô,” anh ta phát ra tiếng giữa hai hàm răng nghiến chặt. “Cô đã xoay sở để tàn phá một người đàn ông rất tốt. Không chỉ ông bố anh ta đã làm việc đó thành công, mà còn có cả cô nữa.” Rồi anh quay gót bước thẳng ra ngoài.
Katie vô tình liếc vào chiếc đồng hồ nhựa đặt bên cạnh giường khi cô nghe tiếng cửa trước mở ra và đóng lại. Những bước chân nặng nề của Eduardo đang tiến về phía phòng ngủ của cô. Cô vội vàng lau hai gò má bằng những ngón tay, rồi ngước lên nhìn bóng Eduardo hiện ra to lớn trên ngưỡng cửa. Cằm cô hất lên vẻ thách thức yếu ớt khi anh ta hiên ngang bước đến cạnh giường nơi cô đang ngồi.
Quẳng vào cô một cuốn album ảnh lớn bọc da phía ngoài, anh ta lạnh lùng cất tiếng. “Đây là người mà cô đã biến anh ta xuống hàng ngũ một kẻ ăn xin trong con mắt của ngôi làng này.”
Katie chết lặng đón lấy tập ảnh.
“Mở ra đi,” anh ta gắt gỏng. “Nó thuộc về Rafael và vợ ông ấy. Họ muốn cô xem nó trước khi rời khỏi đây.”
Katie nuốt xuống. “Ramon có ở đó với họ không?”
“Không,” Eduardo cộc lốc.
Khi anh ta bỏ đi, Katie mở cuốn album. Trong đó không dán đầy những tấm ảnh mà là hàng bao nhiêu những mảnh báo được cắt ra từ tạp chí và báo. Đôi mắt cô gắn chặt vào mảnh báo đầu tiên, đôi tay cô bắt đầu run rẩy khi cô nhấc tờ giấy đã được ép plastic cẩn thận lên. Đó là tấm ảnh chụp Ramon đang đứng trước rất nhiều micro khi anh có mặt tại Hội nghị Doanh nhân Quốc tế ở Geneva, Switzerland. “Ôi chúa ơi,” cô thì thầm. “Ôi, lạy chúa.”
Những mảnh báo tung ra; những bức ảnh Ramon trong hàng trăm kiểu ảnh khác nhau dồn dập đập vào tâm trí cô. Ramon, khuôn mặt đẹp của anh rất trang nghiêm khi anh nói trước một đám đông những ông vua dầu mỏ Ả rập; Ramon, lưng tựa vào ghế ngồi ở bàn hội nghị với những doanh nghiệp tầm cỡ quốc tế; Ramon, cùng với cặp tài liệu trên tay, ngồi trong chiếc máy bay phản lực có tên “Galverra International” in thật rõ ở trên thân.
Katie cố gắng đọc những cột báo, nhưng tâm trí quay cuồng của cô chỉ tiếp nhận từng dòng chữ ngắn:
Được ghi nhận về năng lực đàm phán của mình, Galverra chịu trách nhiệm về những thành tựu mà hãng Galverra International đạt đến danh hiệu đế chế tài chính… Thông thạo tiếng Tây Ban Nha, tiếng Ý, tiếng Anh và tiếng Đức… Tốt nghiệp Đại học Havard… Thạc sĩ quản trị kinh doanh…. Quản lý những liên doanh trên khắp toàn cầu… Một người kín đáo không thích sự xâm phạm của báo chí đến cuộc sống riêng tư của anh ta…
Có những bức ảnh chụp Ramon mặc tuxedo, đánh bạc tại một sòng bài ở Monte Carlo trong khi một phụ nữ tóc vàng khêu gợi đang mỉm cười ngưỡng mộ nhìn anh, Ramon dựa người vào lan can chiếc du thuyền màu trắng, làn gió nhẹ vờn quanh tóc anh.
Rất nhiều tấm ảnh khác nữa biểu lộ sự từ chối đăng lên báo cuộc sống đời tư của anh, vì chúng rất mờ và rõ ràng là được chụp ở một khoảng cách rất xa với loại ống kính phóng đại đặc biệt.
Tất cả đều ở trong cuốn album. Có những bức ảnh chụp các tòa nhà chọc trời đang xây dựng dở dang ở Chicago và St. Louis, kèm theo những cột báo về việc tập đoàn đã thiệt hại nặng nề về mặt tài chính tại Iran.
Katie gập cuốn album lại và ôm vào lòng, ấp ủ bên cạnh trái tim cô.
Cô chống cằm lên bìa cuốn sổ, toàn thân cô rung lên nức nở. “Ôi Ramon, sao anh không hề nói cho em biết?” cô khóc nghẹn ngào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tender Triumph (Tiếng Việt)
Judith Mcnaught
Tender Triumph (Tiếng Việt) - Judith Mcnaught
https://isach.info/story.php?story=tender_triumph_tieng_viet__judith_mcnaught