Chương 17
ulley, Mike và Boo thở ra nhẹ nhõm. Sau đó, Boo lắp bắp và chỉ vào thứ gì đó. Hai cậu quay lại và thấy cánh cửa của Boo đang trôi ngang qua trên một băng chuyền khác! Họ chạy đến và bám lấy nó.
“Được rồi, Boo,” Sulley nói với cô bé. “Đã đến lúc phải về nhà. Hãy ngoan ngoãn và tự chăm sóc bản thân nhé.” Nhưng khi cánh cửa mở ra, họ chỉ nhìn thấy kho chứa mênh mông.
Cánh cửa đã cạn hết năng lượng.
“Chọc cho bé cười lần nữa đi,” Sulley nói với Mike.
“Được rồi, tôi có một trò mới đảm bảo sẽ khiến cô bé cười sập nhà luôn,” Mike nói. Cậu nhảy lên và lộn một đường duyên dáng. Nhưng lại tiếp đất không thành công và cắm đầu xuống đất! Chẳng có gì xảy ra cả.
Sulley nhìn xuống. Mũ của Boo đã che khuất tầm mắt cô bé. “Ồ, xin lỗi. Vừa rồi cô bé không nhìn thấy,” cậu giải thích.
Mike bực tức vì đã tự làm đau mình vô ích. “Cậu làm gì thế? Sao lại quên kiểm tra mũ của cô bé vậy, hả đồ đần?” Cậu hò hét với Sulley.
Boo không thích thấy Mike la hét. Cô bé nhăn mặt lại.
Sulley nhận thấy điều đó. “Chú Mike ơi, đừng có la hét lên trước mặt bé. Cậu biết chúng ta rất cần bé cười mà,” cậu ê a nói.
“Này, Boo, ta chỉ đùa thôi,” Mike nói. Cậu lại tự chọc vào mắt mình. “Ối! Buồn cười quá phải không?” Nhưng lúc này Boo chẳng có tâm trạng muốn cười gì cả.
Đột nhiên cánh cửa của Boo dạt sang một bên và bắt đầu tách khỏi những cánh cửa khác.
“Ôi trời! Chuyện gì vậy?” Mike rền rĩ.
“Bám chặt vào!” Sulley hét lên.
Chính là Waternoose! Ông ta vẫn quyết tâm ngăn không để ai phát hiện ra kế hoạch xấu xa của mình. Ông ta đang đứng trên tầng Hù Dọa, chờ cánh cửa của Boo. “Khi cánh cửa hạ xuống trạm thì cắt điện nhé,” ông ta nói với một nhân viên đứng kế cầu dao điện.
Sulley và Mike ghé mắt nhìn từ phía sau cánh cửa khi nó di chuyển về phía tầng Hù Dọa. Waternoose và một đội đặc vụ CDA đang đứng chờ sẵn.
“Chúng ta phải làm gì đây?” Mike thì thầm.
Cánh cửa đã hạ xuống. Các đặc vụ CDA tiến về phía trước. “Hãy từ từ bước ra và giơ đứa bé lên cao,” một đặc vụ ra lệnh.
Mike tiến về phía trước cánh cửa, bế theo Boo. “Được rồi, các người đã bắt được chúng tôi. Đây là đứa trẻ. Tôi đang hết sức hợp tác. Nhưng trước khi bị đưa đi, tôi muốn nói điều này.” Mike thè cái lưỡi dài ngoẵng của mình ra, một chiếc tất trẻ em ngay trên đầu lưỡi! “Bắt lấy này!” Cậu hét lên, hất thẳng chiếc tất vào một đặc vụ.
Đám đặc vụ sợ hãi nháo nhào né chiếc tất. Ngay lúc đó Mike chạy biến đi. Đám đặc vụ vội đuổi theo cậu ta.
“Đừng để chúng trốn thoát,” Waternoose hét lên.
Waternoose bắt đầu đuổi theo Mike thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động. Quay lại, ông ta trông thấy Sulley và Boo! Thì ra Mike đã không mang theo đứa bé! Cậu ta chỉ ôm bộ đồ quái vật của Boo mà thôi. Cô bé ở cùng với Sullivan! Waternoose gọi các đặc vụ CDA, nhưng họ đã đi hết. Nheo đôi mắt độc ác lại, ông ta sẽ phải tự xử lý vụ này.
Kẹp Boo dưới cánh tay, tay kia cầm theo cánh cửa, Sulley chạy dọc hành lang. Waternoose bám theo sát gót. Khi chạy đến phòng mô phỏng, Sulley lao vào bên trong. Cậu giật một đường ống dẫn ra khỏi bức tường và chèn nó qua hai móc cửa. Vừa kịp lúc! Waternoose tông mạnh vào cửa.
Với mỗi cú đẩy, Waternoose lại mở cửa rộng hơn một chút. Sulley tuyệt vọng cố lắp cánh cửa của Boo vào đúng rãnh trong trạm. Cuối cùng nó cũng khớp vào vị trí. Sulley lao qua bên kia cửa.
Khi con cua khổng lồ xông vào phòng, ông ta thấy Sulley đang cúi xuống giường của Boo, dém chăn cho cô bé. Sulley ngước lên và thở gấp. “Cô bé đã về nhà rồi. Chỉ cần để nó yên là được!” Sulley nài nỉ.
“Tôi không còn cách nào khác!” Waternoose rền rĩ. “Thời đại đã khác xưa rồi. Chỉ hù dọa thôi thì không đủ dùng nữa.”
“Nhưng còn bắt cóc trẻ em thì sao?” Sulley hỏi.
“Tôi sẽ bắt cóc một nghìn đứa trẻ trước khi để công ty này phá sản!” Waternoose gầm lên. “Và tôi sẽ bịt miệng bất cứ ai đứng ra cản đường!” Ông ta lao tới, đẩy Sulley ngã xuống sàn rồi tóm lấy đứa bé lôi ra khỏi giường.
Nhưng đó không phải là Boo. Nó chỉ là con rối trong phòng huấn luyện tân binh! Các bức tường của căn phòng bắt đầu được kéo lên.
“Mô phỏng kết thúc. Mô phỏng kết thúc,” một giọng nói điện tử vang lên thông báo.
Waternoose chớp mắt trước ánh đèn chói lóa. Sau đó, ông ta kinh ngạc trợn mắt. Trong phòng mô phỏng kín các đặc vụ CDA!
Mike đang ngồi trên chiếc ghế của Bà Flint. “Chà, không biết các anh thấy sao,” cậu nói với các đặc vụ, “nhưng tôi đã phát hiện ra một vài lỗi lớn đấy. Chúng ta hãy xem lại đoạn tôi thích nhất nhé.” Nói rồi cậu tua lại đoạn băng ghi hình. Waternoose xuất hiện trên màn hình. “Tôi sẽ bắt cóc một nghìn đứa trẻ trước khi để công ty này phá sản… Tôi sẽ bắt cóc một nghìn đứa trẻ trước khi để công ty này phá sản…” Giọng nói lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác khi Mike tua lại đoạn băng.
Khi các đặc vụ lắng nghe, Boo thò đầu ra từ dưới gầm giường, nơi cô bé đang trốn. “Òaa!” Bé nói. Sulley đặt một ngón tay lên môi để Boo giữ yên lặng.
Các đặc vụ CDA tiến lên tóm lấy Waternoose. Khi bị dẫn ra khỏi phòng, ông ta hét vào mặt Sulley, “Tôi hy vọng cậu thấy vui, Sullivan! Cậu đã phá hủy công ty này! Tập đoàn, Quái vật, đã tiêu đời! Cuộc khủng hoảng năng lượng sẽ ngày một tồi tệ hơn. Tất cả là bởi cậu đấy!”
Sulley cảm thấy khó chịu. Cậu luôn tự hào vì đã làm việc cho Tập đoàn Quái vật. Chắc chắn cậu không hề cố ý gây ra chuyện này.
Người phụ trách đội đặc nhiệm CDA tiến tới chỗ Sulley. “Cứ giữ nguyên vị trí,” ông ta yêu cầu. “Số Một muốn nói chuyện với các anh.” Sulley và Mike rất mực bối rối. Số Một là ai?
Hai đặc vụ bước qua cánh cửa. Sau đó, họ đứng tách sang hai bên, để lộ ra…
“Roz?” Sulley và Mike cùng kêu lên. Điều phối viên của họ hóa ra lại là chỉ huy CDA!
Roz trườn về phía họ. “Hai năm rưỡi làm gián điệp của tôi suýt nữa đã toi công khi cậu thả đứa trẻ đó đấy, Sullivan,” bà ta lên tiếng. “Tất nhiên, nếu không có sự giúp đỡ của các cậu, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết Waternoose chính là kẻ chủ mưu vụ này.” Bà ngừng lại. “Giờ thì, cô bé này…”
Sulley bao bọc Boo trong vòng tay mình. “Tôi chỉ… muốn đưa bé về nhà thôi,” cậu chàng quái vật to lớn màu xanh buồn bã nói.
“Tốt lắm,” Roz nói. “Hãy mang cho tôi một cái máy nghiền cửa,” bà ra lệnh qua một máy liên lạc đeo trên cổ tay.
“Ý bà là tôi sẽ không còn cơ hội gặp lại bé nữa sao?” Sulley hỏi.
“Đó là luật rồi, phải làm vậy thôi,” Roz nói. “Tôi sẽ cho cậu năm phút.”
Tập Đoàn Quái Vật Tập Đoàn Quái Vật - Nhiều Tác Giả Tập Đoàn Quái Vật