Chương 17 - Những Con Ma Cung Điện
guôi dịu hẳn đi, ngài Hereward nhìn bà Marcia và ngài Alther đi khỏi hành lang rộng, quẹo phải ở cuối đường và biến mất khỏi tầm nhìn.
Đằng sau cánh cửa phòng Jenna, một con ma khác, hoàn toàn không hài lòng như ngài, vội nhấc tai khỏi cánh cửa, nụ cười vắt ngang đôi môi mím chặt của mụ. Vậy là con bé công chúa càn quấy đã chạy tới đầm Cỏ Thô với thằng Học Trò rồi ư! Và nghe thì coi bộ nó đã không làm như đã hứa với mụ. Con bé sẽ phải trả giá cho điều này, còn thằng Học Trò cũng đừng hòng nghĩ là mình đã thoát nạn hay gì gì.
Con ma nữ hoàng Etheldredda hùng hổ băng qua phòng, tới một cái hộp nhỏ cục mịch mà Jenna cất giữ tất cả những báu vật của mình. Con ma xem xét cái hộp rồi làm phép Khiến cho nắp hộp mở ra nhẹ nhàng. Thò một ngón tay dài, xương xẩu vào bới kho tàng của Jenna, nữ hoàng Etheldredda tìm thấy vật mụ đang tìm và làm một việc mà không con ma nào có thể làm được – nhặt vật đó lên, ấy là một viên bi bạc, nhỏ, khắc mẫu tự L.P. và nhét nó vào túi áo. Rồi, với nụ cười ngạo nghễ, con ma nữ hoàng Etheldredda bước xuyên qua cánh cửa, Xuyên Qua cả ngài Hereward bị ngược đãi.
Con ma nữ hoàng Cerys xét theo diện mạo thì rõ ràng đang ngủ ngon lành trong chiếc ghế bên lò sưởi, cho nên, khi con ma nữ hoàng Etheldredda thấm vào phòng qua bức tường và xộc thẳng đến buồng chứa thuốc, mụ sững sờ thấy mình đột nhiên bị chặn lại bởi một hậu duệ vô cùng kiên quyết.
“Bà không được qua,” Cerys lạnh lùng bảo nữ hoàng Etheldredda.
“Dẹp lố bịch đi, cháu. Ta có đủ đầy quyền để qua lối Nữ hoàng. Và ta sẽ đi qua đây. Tránh ra.”
“Tôi không tránh.”
“Mi phải tránh!” Nữ hoàng Etheldredda điên cuồng dấn tới. Cerys thở hốc lên – không chỉ sốc vì bị Xuyên Qua, mà còn sững sờ vì cảm thấy nữ hoàng Etheldredda rắn chắc một cách đáng ngạc nhiên – nhưng kịp thời trấn tĩnh để làm phép Khiến cửa buồng thuốc đóng chặt lại.
“Hai chúng ta đấu nào,” nữ hoàng Etheldredda quát tháo và Khiến cửa mở ra.
“Nhưng chỉ có một người thắng,” Cerys đối đáp, Khiến cửa đóng lại.
“Ái chà, cháu. Ta mừng là mi đã hiểu.” Nữ hoàng Etheldredda Khiến cửa mở ra.
“Tôi nhất định bảo vệ con gái mình. Bà không ngăn được tôi đâu,” Cerys giận dữ tuyên bố, và lại Khiến cửa đóng cái sầm. Sau đó, khi nữ hoàng Etheldredda trả miếng, Cerys bắt đầu quay tít. Càng lúc càng nhanh, quay tít, tựa như cơn lốc, cuốn không khí trong tháp xoáy trào theo mình, cho tới khi nữ hoàng Etheldredda, dù cố chống cự, bị cuốn vào dòng xoáy và quay mòng mòng trong căn phòng nhỏ hình tròn như chiếc lá thu bị gió xoáy.
“Đi!” Cerys thét. Nữ hoàng Etheldredda bị tống khỏi phòng, ra khỏi ngọn tháp, bay vèo qua những bãi cỏ về phía dòng sông, và đáp đánh bẹp xuống giữa một trong những bãi phân rồng đã được Billy Pot vun vén lại cẩn thận. Tức sôi máu, mụ lóp ngóp bò ra khỏi đống phân và kiêu hãnh trôi về phía bờ sông, nơi con thuyền hoàng gia ma đang đợi mụ.
Đầu ngỏng cao và không ngoái lại lần nào, nữ hoàng Etheldredda bước lên cầu tàu. Khi mụ đã yên vị trên ngai vàng, con thuyền ma bắt đầu xuất bến. Nó im lìm lướt xa dần những khu vườn Cung Điện và hướng ra giữa sông rồi xuôi dòng, Xuyên Qua đám thuyền bè chướng ngại vật, mà không hiểu vì lý do gì đó hình như đang bốc cháy. Nữ hoàng Etheldredda chẹp lưỡi khó chịu trước sự vô lề lối, mất trật tự của Lâu Đài và tự an ủi là điều đó sẽ không còn kéo dài lâu nữa đâu. Mụ thấy rõ điều đó mà.
Nhệch ra nụ cười mãn nguyện, nữ hoàng Etheldredda ngã lưng vào ghế để thưởng thức cuộc hành trình. Có hơn một đường, con ma nghĩ, để đến ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm.
Đúng lúc nữ hoàng Etheldredda bị quẳng khỏi tháp, ngài Alther đang dẫn bà Marcia xuống một trong rất nhiều cầu thang dẫn xuống Lối Dài. “Chính xác là cô định nói gì, Marcia… nó đã viết cho cô một lá thư cách đây năm trăm năm hả?”
“Sáng nay, ngài Alther à… tôi đã mở kệ sách Niêm Kín.”
“Cô đã làm gì?”
“Ngài biết đấy, có lần ngài đã dạy tôi cách mở cái kệ đó mà. Ở đó chứa điều mà tôi phải xem xét.”
“Không phải Ta, Marcellus chứ?” Ngài Alther liên tục tái nhợt đi trong vòng nửa giờ qua. Giờ thì ngài đã trong suốt rồi.
Bà Marcia gật đầu.
“Cô đã mở Ta, Marcellus? Nhưng nó đã bị Niêm Kín từ trước thời những tháp canh bị Đông cứng cơ mà.”
“Tôi biết, tôi biết, nhưng đó là việc tôi phải đánh liều. Tôi đã thấy… tôi đã thấy gì đó trong khi xem những tính toán của Jillie Djinn để soạn bài kiểm tra thực hành Tiên tri cho Septimus.”
“Hừ. Người phụ nữ đó cái gì mà chả tính với toán. Hôm qua ta còn bắt gặp cô ta đang tính toán tỉ lệ hao mòn trên đôi ủng mới của cô ta nữa kìa. Cô ta muốn biết chính xác nó sẽ đi được bao lâu.”
“Việc đó cũng không làm tôi ngạc nhiên, ngài Alther. Thực lòng mà nói, cô ta khiến tôi phát rồ phát dại. Giờ mà tôi định tới Văn phòng Sao lục để nghe thêm mớ học thuyết chán phèo của cô ta nữa á. Ô, xin kiếu cho.”
“Marcia. Chính xác cô đã thấy gì trong Ta, Marcellus?”
“Con thấy…” bà Marcia bắt đầu, bỗng giọng bà nghẹn ứ và dừng sựng giữa chừng. “Ôi, thật khủng khiếp.”
“Trò đã thấy gì?” Ngài Alther nhẹ nhàng hỏi.
“Con đã thấy một lá thư của Septimus. Đề địa chỉ gởi cho con.”
“Marcia, trò có chắc không?”
“Chắc. Con biết Septimus luôn ký tên bằng những nét loằng ngoằng ở cuối… Con nghĩ hình như nó có nghĩa là số 7 thì phải?”
“Ờ ờ. Giả tạo hết sức, nhưng tụi trẻ ngày nay chuộng những kiểu chữ kỳ quái lạ nhất đời. Ta chỉ hy vọng lớn lên chút nữa thằng bé sẽ chịu yên ổn với cái gì đó thực tế hơn thôi.”
“Nó muốn ký kiểu quái đản nào kệ xác nó, ngài Alther. Nó muốn ký tên bằng mứt dâu rồi trét lên đầu nó cũng kệ… Tôi không quan tâm. Nhưng tôi sợ là chúng ta sẽ không bao giờ trông thấy nó lớn lên nữa… ít nhất là trong Thời này.”
Ngài Alther nín thinh. Ngài choáng váng, bởi vì ngài biết bà Marcia không phải là kẻ hay nhiều sự. Cả bà Marcia cũng im thít, vì nhận thấy lời mình vừa nói đó rất có thể là sự thật.
“Lá thư viết gì vậy?” Ngài Alther lặng lẽ hỏi. Họ đã đến chân cầu thang và dừng lại trước một ngưỡng cửa che rèm lối đen. Một cơn mưa lạnh buốt chớp nhoáng đột ngột xé tan bầu trời phía trên họ, và bà Marcia rùng mình khi lôi ra một mẩu giấy cũ trông mục nát. Cẩn thận, kéo tờ giấy có nguy cơ muốn rã thành bụi, bà Marcia mở tờ giấy ra, và nheo mắt trong ánh sáng tù mù, bà đọc to những dòng chữ mà Septimus đã viết hàng mấy trăm năm trước.
Kính gửi bà Marcia,
Con biết một ngày nào đó bà sẽ tìm thấy lá thư này, bởi vì khi con không trở lại con biết bà sẽ lùng tìm khắp mọi nơi trong thư viện, lục bới qua tất cả những vật từ thời Giả kim thuật. Dù con không bao giờ thấy quyển sách của Marcellus trong thư viện nhưng con tin chắc là bà biết nó ở đâu. Chắc chắn nó nằm ở trong kệ Niêm Kín. Con hy vọng bà sẽ tìm thấy nó ngay sau khi con ra đi, để bà không phải lo lắng về con quá nhiều và để bà có thể trả lời cho mọi người biết con đang ở đâu. Con sẽ kẹp nó vào phần Biên Niên Sử trong quyển sách của Marcellus. Lúc này ông ấy đang viết về Thời của chúng ta… à, ý con muốn nói là Thời của bà. Nó không còn là Thời của con nữa rồi. Con sẽ kẹp nó ở đúng ngày con ra đi để bà biết nơi mà tìm. Con hy vọng lũ bọ giấy không ăn mất nó.
Con muốn nói lời cảm ơn bà vì đã vô cùng sung sướng được là Học Trò của bà, và con ước gì mình vẫn là Học Trò của bà, nhưng giờ đây con là Đệ Tử của Marcellus Pye rồi. Xin bà hãy đừng lo lắng cho con bởi vì điều đó không đến nỗi tệ lắm đâu, nhưng con nhớ mọi người lắm, và nếu bà có bất kỳ cơ hội nào để đưa con về lại được (nhưng con không biết bà có thể làm cách nào), thì con sẽ RẤT hạnh phúc.
Con phải đi đây, Marcellus đang tới kìa.
Con đã đến đây bằng Tấm Kính, Jenna sẽ kể rõ cho bà biết.
Vô vàn yêu thương,
Septimus x x x
“Ối,” ngài Alther thảng thốt.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật