Chương 17 - Hang Trùn Đất
ánh cửa sắt đóng loảng xoảng sau lưng hai người và họ ngập vào một bong tối như hũ nút. Jenna cố gắng giữ bình tĩnh và tự nói với mình những lời mà ba Silas luôn nói với cô mỗi khi cô sợ bóng tối – Hãy nhớ thế này: ta không thấy được gì, nên cũng không có Vật gì thấy được ta.
Trong lúc Jenna lẩm nhẩm lại câu đó trong miệng thì Simon lôi thứ gì đó từ túi áo anh ta rồi đặt nó khum khum trong hai bàn tay. Sau đó anh ta thổi nhẹ vào nó, lẩm bẩm một vài từ mà Jenna không sao nghe được, và hai bàn tay anh ta bắt dầu rực sang lên một thứ ánh sang xanh lá cây kỳ quái.
“Về nhà rồi, Bóng Săn,” Simon nói, thảy cái vật đó xuống đất. Một quả bong sang xanh lá cây sặc sỡ nảy đi ở phía trước họ, chiếu sang chỉ vừa đủ cho họ tìm thấy lối đi trong đường hầm tròn, trơn nhẵn.
“Theo tao,” Simon đanh giọng nói với Jenna, giọng của anh ta vang vang trong bóng tối. “Đừng có mất công phí thời gian tìm kiếm lối ra. Không có đâu. Còn nếu mày thắc mắc chúng ta đang ở đâu thì xin thưa chúng ta đang ở trong một cái hang cũ.”
Rồi Simon cười một mình:
“Nhưng đừng có lo lắng, cô em yêu quý à, con trùn đất sống ở đây đã đi rồi.”
“Trùn đất?” Jenna hết hồn.
“Ừ. Nếu mày không tin tao thì chỉ cần chìa tay ra và sờ vào các vách của hang. Mượt như lụa nhờ thứ axit đáng yêu của con trùn, lại còn nhơn nhớt rất tuyệt nữa chớ. Thú vị, hở?”
Jenna không kìm mình nổi – cần phải biết xem Simon có đang nói thật không – thế nên cô bé thận trọng miết một ngón tay dọc theo vách đá. Thật kinh tởm: vách đá láng, lạnh đến gai người, và phủ đầy nhớt nhầy dính như keo dính tịt vào ngón tay. Jenna cố kìm để không phải nôn thốc ra và vội lau ngón tay dính nhầy nhớt vào chiếc áo khoác của Lucy. Xem ra không thể nào gột tẩy được cái thứ nhầy nhụa đó, và hình như nó có một sức hút với da người.
Vừa giơ ngón tay dính nhớt ra xa xa, Jenna vừa đi theo tiếng móng guốc lạch cạch loạng choạng của con Thần Sấm trong lúc Simon dẫn con ngựa qua cái ống tối mù của hang trùn đất. Đi trong cái hang có cảm giác khủng khiếp hệt như đi bên trong bụng con trùn vậy, Jenna nghĩ khi lượn theo những khúc quanh ngoằn ngoèo.
Mà con trùn này lại là một con dài ngoằng, nhưng cuối cùng họ cũng đến được mút cuối của con đường hầm trải nhớt, và con Thần Sấm bước dúi dụi vào một cái hang tròn khổng lồ.
“Đây là hốc trùn, chỗ con trùn đó ngủ vào ban ngày và li bì vào mùa đông,” Simon nói, bắt gặp ánh mắt khiếp đảm của Jenna trong ánh sang xanh lá cây của quả bong. Quá khoái chí trước biểu hiện của Jenna, Simon không thể dừng được, bồi them:
“Nhìn vào mấy vách tường mày sẽ thấy những vòng cuộn đủ cỡ khác nhau của con trùn khắc vào đấy. Tất cả đều nhắn thin vì axit, tất nhiên.”
Simon vuốt ve cái vách hang một cách âu yếm, và Jenna để ý thấy anh ta chẳng bận tâm gì đến nhớt trùn cả.
“Mày biết đấy, con trùn cần một nơi để mà quay đầu chứ, để cô nàng có thể ra khỏi hang mà không phải đi giật lùi. Làm như thế cô nàng sẽ không để vuột một miếng mồi ngon cỡ như mày đi ngang qua. Cô nàng hay ngủ ở đây cho đến khi đêm xuống thì ra ngoài săn mồi. Mày thử nghĩ mà xem, trong lúc chúng ta cưỡi ngựa qua những mỏ khai thác đá hồi chiều nay thì lũ trùn đáng yêu đang cuộn tròn ngủ trong hang của chúng.”
Jenna rung mình, dẫu đã cố để không như vậy.
“Và ở đây chúng ta có chuồng của Thần Sấm, phải không, cậu bé?” Simon vỗ vỗ con ngựa một cách trìu mến và dẫn nó qua hốc trùn đến một khoảnh phủ đầy rơm, có một máng ăn gắn vào vách, và một máng uống nước được đẽo hẳn vào đá, nhỏ giọt ngay phía trên máng là nước dẫn từ một dòng suối.
Simon nhặt quả bong xanh lá cây và đặt lên một gờ tường để cho ánh sang chiếu xuống con ngựa và biến nó thành màu xanh đen kỳ quái.
“Tự nhiên như ở nhà nhé, em gái,” Simon nói, “trong lúc tao đi thu xếp chuyện đêm hôm cho Thần Sấm.”
Anh ta ném cho Jenna một tấm thảm lấy từ một trong ngăn túi yên ngựa ra.
“Đây… đây là nơi anh sống à?” Jenna hỏi.
Jenna đặt tấm thảm xuống nền hang cách xa Simon hết mức có thể và ngồi xuống, tránh hết sức để khỏi chạm vào bất kỳ chút nhớt trùn nào.
“Mày nghĩ tao sống ở đây, trong cái hốc rác này á? Mày xem tao là… là cái quân thất bại, đến nỗi phải sống như một thằng du thủ du thực à?” Simon thét lên, giọng giận dữ của anh ta bất ngờ dội âm âm khắp hốc trùn.
“Kh… Không,” Jenna lắp bắp.
Simon lạnh lung nhìn cô bé và rồi, thật nhẹ nhõm cho Jenna, anh ta quay trở lại chăm sóc con ngựa; điều này dường như làm anh ta dịu xuống. Jenna nhìn anh ta tháo dây cương và cái yên ngựa nặng nề ra khỏi con Thần Sấm rồi treo chúng lên, xong anh ta vỗ cho con ngựa nằm xuống và đắp chăn cho nó. Một khi Thần Sấm đã yên ổn, Simon lại hướng sự chú ý qua Jenna và hầm hầm bước đến chỗ cô bé.
“Đây, để tao nói cho mày nghe,” anh ta xỉa xói, nhìn trừng trừng xuống cô bé, “chỉ là cái mốc khởi đầu cho lãnh địa của tao thôi. Mày không biết tao cai quản bao nhiêu đâu. Không biết gì đâu.” Jenna trợn ngược mắt dòm Simon và thấy trong đó hằn lên tia nhìn điên dại mà cô bé đã từng chạm phải lúc quay lên nhìn anh ta ở ngõ Kẻ Móc Túi.
“Đứng lên,” Simon nói một cách hung bạo. Đã đến lúc mày phải xem thằng anh yêu quý của mày thực sự là thế nào nào.”
Jenna lùi lại. “Không. Không, cảm ơn, Simon. Em mệt đờ ra rồi.”
“Mày nghĩ là tao sẽ để vị khách đáng kính của mình ngủ trong chuồng ngựa à?” Simon chộp lấy cánh tay Jenna và kéo giật cô lên khỏi tấm thảm.
“Tới!” Anh ta hét quả bong xanh.
Bóng Săn nhảy tọt khỏi gờ tường và nảy tưng tưng quanh chân Simon hệt như một con chó con bị kích động. Simon đá nó một phát và tống nó bay xuống lối hành lang hẹp dẫn ra khỏi hốc trùn. Sau đó Simon dúi Jenna ra phía trước, đẩy cô bé một cách dữ tợn vào đường hầm.
Jenna lảo đảo bước đi, trơn trượt trên lớp đá phiến sét mềm phủ đầy mặt đất, cho tới khi họ tới chân một dãy cầu thang cắt vào khối đá phiến.
“Lên!” Simon quát.
Bóng Săn nảy lên bậc thang đầu tiên và bắt đầu chuyến leo cầu thang của mình. Simon đẩy Jenna một cái.
“Cả mày nữa. Đi.”
Jenna bắt đầu bước lên những bậc thang. Một sợi dây thừng to sụ được căng áp vào tường và cô bé níu lấy nó mà leo lên, mệt đừ, lên, lên, theo sau quả bóng không-biết-mệt-mỏi-là-gì. Simon theo sát đằng sau Jenna và cô bé có thể nghe thấy hơi thở của anh ta ngày càng nhanh hơn khi họ leo lên cao hơn. Không lâu sau không khí trở nên trong lành hơn và tinh thần của Jenna có nhích lên tí chút khi cô bé nhận ra họ đang leo trở lên với thế giới bên ngoài. Cuối cùng Bóng Săn đã tới bậc thang cao nhất. Simon nắm rị lấy vai Jenna.
“Đợi đây,” anh ta gằn giọng. Đoạn anh ta đá quả bóng đi và bước phăm phăm qua một cổng vòm cao, biến mất trong bóng tối. Jenna đứng sựng trên đầu cầu thang, run lẩy bẩy vì lạnh và vì mệt, cố kéo chiếc áo khoác thật sát vào người. Cô ngó trừng trừng vào bức màn tối, tuyệt nhiên không nhận ra được bất cứ cái gì, mặc dù cô có thể cảm nhận vài giọt mưa đang lác đác táp vào mặt mình. Jenna le lưỡi ra đón chúng và tận hưởng bầu không khí trong lành.
Simon trở lại sau vài phút cùng với một cái đèn giòi – là một ống thủy tinh dài nhồi đầy những con giòi phát sang đang quằn quại mà anh ta vừa mới vội múc ra khỏi thùng giòi và đổ vào ống. Được thoáng đãng ra khỏi thùng, lũ giòi sáng bừng cả lên.
Simon ra hiệu cho Jenna đi qua cổng vòm nhưng cô bé chần chừ.
“Mày cứ việc ở ngoài đó suốt đêm nếu mày muốn,” anh ta bảo cô, “nhưng tao khuyên mày đừng có làm thế. Có một ổ quái thú Magog ở chân cầu thang đó. Mày không nhận ra à?”
Jenna nhớ lại bọn quái thú Magog vào lúc cô bé gặp chúng trên tàu của DomDaniel. Ngần ngừ, cô bé quyết định, một lần nữa, rằng Simon vẫn tốt hơn hai con quỷ đó.
Và thế là Jenna theo Simon bước qua cổng vòm.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công