Chương 17 - Trơ Trọi Mình Ngài Alther
rong lúc Boggart và những chiếc xuồng đang len lỏi trên cuộc hành trình dài, lắt léo qua đầm lầy thì ngài Alther quay về lâu đài theo tuyến đường mà con thuyền cũ Molly của ngài xưa vẫn thường đi.
Ngài Alther đang bay theo cách mà ngài yêu thích, thấp và cực nhanh, và chẳng mấy chốc ngày đã theo kihp chiếc thuyền đua. Quả là một cảnh tưởng tội nghiệp. Mười tay chèo đang mệt lử đẩy mái chèo trong khi con thuyền lừ khừ bò ngược dòng sông. Ngồi ở đuôi thuyền là Thở Săn, cúp rúp, run cầm cập và nín thinh, nghĩ ngợi về số phận của mình, trong khi ở mũi thuyền là thằng bé Đồ Đệ, trước sự điên tiết cực độ của Thợ Săn, thỉnh thoảng vì sốt ruột lại đá vào mạn thuyền cho khỏi chán nản, và để cho mấy ngón chân của nó cảm giac trở lại.
Ngài Alther bay là là bên trên con thuyền, tiếp tục cuộc hành trình của mình. Không ai trông thấy ngài, bởi vì ngài chỉ hiện hình khi nào ngài muốn hiện hình. Bên trên ngài, bầu trời trong trẻo đang đầy dần những đám mây trắng nặng nề, và mặt trăng đã biến mất, nhấn chìm đôi bờ sông phủ tuyết vào màn đêm. Khi ngài Alther bay gần về tới lâu đài, những bông tuyết to dày bát đầu lười biếng rơi từ trên trời xuống, và khi ngài vừa tới được khúc cua cuối cùng trên dóng sông uốn quanh vách đá Quạ đen, thì bầu không khí bất thình lình dày đặc những tuyết là tuyết.
Ngài giảm tốc ngay tức thì, bởi vì thậm chí một con ma cũng khó mà thấy được đường đi giữa trận bão tuyết, rồi thận trọng bay về phía Lâu đài. Chỉ một lát sau, qua bức tường tuyết trắng xóa, ngài trông thấy đám than đỏ rực, là tất cả những gì còn lại của Quán Trà và Rượu của Sally Mullin. Tuyết kêu xèo xèo và bắn văng ra khi đáp xuống chiếc cầu phao cháy rụi. Nấn ná một chút bên trên những gì còn sót lại của thứ xưa kia từng khiến bà Sally kiêu hãnh và vui sướng, ngài hy vọng ở đâu đó trên dòng sông lạnh, tên Thợ săn kia đang phải thưởng thức bão tuyết.
Ngài Alther bay lên trên bãi rác, chui qua ô cửa chuột đã bị phá và phóng vọt lên, vút qua bức tường Lâu đài. Ngài ngạc nhiên sao Lâu đài yên ắng và bình lặng quá. Ngài ít nhiều cứ tưởng sẽ được chứng kiến cảnh náo động của buổi tối, nhưng lúc này đã quá nửa đêm rồi và một tấm mền tuyết mới toanh phủ trùm lên khoảng sân hoang vắng và những tòa nhà cũ kỹ bằng đá. Ngài chao vòng quanh Cung điện và xuôi dọc theo đại lộ thênh thang được gọi là Đường Pháp sư dẫn tới Tháp Pháp sư. Ngài bỗng cảm thấy chột dạ. Liệu minhg sẽ tìm thấy cái gì đây?
Lượn lờ bên ngoài tháp, ngài mau chóng phát hiện ra cái cửa sổ nhỏ hình mái vòm ở tầng trên cùng mà nãy giờ ngài vẫn tìm kiếm. Ngài tan biến vào ô cửa sổ ấy và thấy mình đang đứng ở bên ngoài cánh cửa trước của bà Marcia, hoặc đúng hơn, nó đã từng là cánh cửa phòng của bà trước đó vài giờ. Ngài Alther hít thở một hơi thật sâu theo kiểu của ma và trấn tĩnh lại.
Rồi, ngài cẩn thận ép mình vừa đủ để chui qua cái khe giữa tấm ván chắc chắn màu đỏ tía và bản lề dày bắng bạc, rồi thành thảo hoàn hình trở lại ở phía bên kia. Trót lọt. Ngài đã trở về căn phòng của bà Marcia.
Và kia là Hắc Pháp sư, Thầy Đồng gọi Hồn, DomDaniel.
DomDaniel đang ngủ trên trường kỷ của bà Marcia. Hắn nằm ngửa trong mấy lớp áo thụng đen quấn quanh người và chiếc nón hình trụ ngắn ngủn, màu đen rớt xụp xuống mắt trong lúc đầu hắn kê trên mấy chiếc gối của Con Trai 412. Miệng DomDaniel há hoắc ra và hắn đang ngáy ầm ĩ. một cảnh tưởng chẳng dễ coi chút nào.
Ngài Alther trừng mắt nhìn DomDaniel, cảm thấy là lạ khi lại trông thấy thầy mình tại đứng nơi mà họ đã từng sống với nhau bao nhiêu năm trời. Ngài Alther không nhớ những năm tháng ấy có chút vui thú hay tình cảm gì không, mặc dù ngài đã học được tất cả, và thậm chí học được nhiều hơn những gì ngài từng muốn biết về Pháp thuật. DomDaniel từng là một Pháp sư Tối thượng kiêu ngạo và khó chịu, hoàn toàn không quan tâm đến Lâu đài và những cư dân đang sống trong đó cần tới sự giúp đỡ của hắn, mà chỉ theo đuổi khát khao của mình về quyền lực tột đỉnh và tuổi trẻ vĩnh cửu - hoặc chí ít ( do DomDaniel đã phải mất một thời gian mới thực hiện được) một tuổi trung niên vĩnh cửu.
Gã DomDaniel đang nằm ngáy trước mặt ngài Alther, thoạt nhìn trông vẫn giống hệt như ngài còn nhớ về hắn từ những năm xa xưa trước đây, nhưng khi quan sát hắn kỹ hơn, ngài Alther nhận thấy rằng không phải là không có thay đổi. Sắc diện xám ngắt trên da của thầy Đồng nói lên những năm sống dưới lòng đất, đàn đúm với các Bóng ma và Vong hồn. Cái âm khí của Phía kia vẫn bám chặt lấy hắn và làm căn phòng ngập ngụa toàn mùi nấm mốc lâu ngày cùng mùi đất oải nồng. Trong lúc ngài Alther nhìn hắn, một dải nước miệng chầm chậm nhểu xuống từ khóe miệng của DomDaniel và trôi nhớp nháp xuống cằm, rồi từ đó rỏ xuống tấm áo chùng đen của hắn.
Trong tiếng ngáy của DomDaniel, ngài Alther đi khảo sát khắp căn phòng. Nó vẫn không thay đổi gì đặc biệt, như thể bà Marcia sắp sửa bước vào bất cứ lúc nào, rồi bà sẽ ngồi xuống và kể cho ngài nghe những sự việc trong ngày, như bà vẫn luôn luôn làm thế. Nhưng rồi ngài Alther để ý đến cái mảng cháy đen, nơi bùa Sét đánh quật ngã mụ Ám Sát binh. Một cái lỗ cháy đen hình mụ Ám Sát binh đã in vào tấm thảm lụa quý giá của bà Marcia.
Vậy chuyện đó đúng là đã xảy ra, ngài Alther nghĩ.
Hồn ma lướt tới bên cửa sập trên cầu trượt rác, vẫn còn mở toang hoác, và ngó mắt nhìn vào khỏang đen lạnh buốt. Ngài rùng mình và hình dung lại cuộc hành trình kinh hoàng mà đám người kia vừa trải qua. Và rồi, vì muốn làm một cái gì đó, dù nhỏ thôi, ngài bèn bước qua ranh giới giữa thế giới ma và thế giới sống. Ngài xui khiến cho sự việc xảy ra.
Ngài đóng sầm cửa lại.
Rầm!
DomDaniel giật mình tỉnh giấc. Hắn ngồi phắt dậy ngay và dáo dác ngó quanh quất., trong một thoáng tự hỏi không biết mình đang ở đâu. Nhưng ngay lập tức, cùng với một tiếng thở hắt mãn nguyện, hắn nhớ ra. Hắn đã trở lại nơi hắn thuộc về nó. Trở lại các phòng của Pháp sư Tối thượng. Trở lại đỉnh tháp. Trở lại để báo thù. DomDaniel chờ đợi tên Đồ Đệ, đáng lý ra thằng nhóc này phải trở về cách đây mấy tiếng đồng hồ rồi mới đúng, để báo tin là cuối cùng Công Chúa và con mụ Marcia Overstrand đáo để ấy, chưa kể vợ chồng nhà Heap, đã bị ném vào cuộc mặc cả. Càng ít chúng nó sống trên đời càng tốt, DomDaniel nghĩ. Hắn rùng mình trong khí lạnh buổi đêm và bật ngón tay một cách nóng nẩy để nhóm lại ngọn lửa trong lò sưởi. Lửa lóe lên và, Phụup!! Ngài Alther thổi tắt đi. Sau đó ngài xua cho khói từ ống khói tràn ra khiến DomDaniel phát ho.
Tên Thầy đồng Gọi hồn già có lẽ sẽ ở đây, ngài Alther sầu nghĩ, và có lẽ mình không thể làm gì được trong chuyện này, nhưng hắn sẽ không thể yên ổn mà hưởng thụ đâu. Không đâu, nếu mình ra tay tí chút.
Sau khi DomDaniel đã lên lầu đi ngủ và trằn trọc mãi không yên, vì hình như những tấm trải giường cứ cố ý quấy nhiễu hắn, thì tờ mờ sáng hôm sau, tên Đồ Đệ mới trở về. Thằng bé trắng bợt cả ra vì mệt và lạnh, mớ áo thụng màu xanh lá cây của nó đóng cứng tuyết và nó run lẩy bẩy khi tên lính canh hộ tống nó đến cánh cửa rồi vọt đi lẹ, để lại nó một mình với thầy nó.
DomDaniel đang ở trong tâm trạng cáu tiết khi mở cửa cho tên Đồ Đệ vào.
« Ta hy vọng rằng mi có tin gì đó thú vị cho ta,» DomDaniel bảo thằng nhỏ đang run rẩy.
Bóng ma ngài Alther lượn lờ quanh thằng nhóc, nó gần như không thể nói được vì kiệt sức. Ngài thấy tội nghiệp thằng nhỏ - việc nó là đồ đệ của DomDaniel không phải lỗi tại nó. Ngài bèn thổi cho ngọn lửa bùng lên trở lại. Thằng nhóc trông thấy ngọn lửa nhảy nhót trong vỉ lò liền vội sà tới để sưởi ấm.
« Mày đi đâu? » DomDaniel gầm lên.
« Con..con lạnh, thưa ngài. »
« Mày không được đến gần ngọn lửa đó cho đến khi mày nói cho tao biết chuyện gì đã xảy ra. Chúng bị khử rồi hả? »
Thằng nhỏ lộ vẻ bối rối.
« Con..con đã bảo hắn rằng đó là một hình Phản chiếu, » nó lí nhí.
« Mày nói cái gì, nhóc? Cái gì là một hình Phản chiếu? »
« Thuyền tụi kia. »
« Hừ, chuyện đó tao nghĩ mày xoay sở được chứ. Đơn giản mà. Nhưng tụi nó bị khử chưa? Chết hả? Có hay không? » Giọng DomDaniel cao vút lên, điên tiết. Hắn đã đoán ra câu trả lời, nhưng hắn cần phải nghe tận tai.
« Không », thằng nhỏ thì thầm, trông đã sợ chết khiếp. Mớ áo thụng ướt sũng của nó nhỏ nước ròng ròng xuống sàn nhà khi tuyết bắt đầu tan ra dưới hơi nóng yếu ớt từ ngọn lửa của ngài Alther phả tới.
DomDaniel thảy một tia nhìn héo hắt về phía thằng bé,
« Mày chỉ làm tao thất vọng. Tao đã phải gặp rắc rối triền miên vì cứu mày ra khỏi ngước đãi ô nhục của cái gia đình kia. Tao cho mày hưởng một sự giáo dục mà gần như mọi thằng con trai chỉ dám mơ. Thế mà mày làm được gì? Cư xử như một thằng ngu đặc. Tao không hiểu nổi đó. Một thằng như mày đáng nhẽ ra phải tìm được cái đám cóc cáy đó không tíc tắc rồi chớ. Ấy thế mà cả lũ chúng mình chỉ trở về với câu chuyện Phản chiếu gì đó và...và nhỏ nước đầy sàn nhà! »
DomDaniel quyết định rằng nếu mình đã tỉnh như sáo rồi thì không có lý do gì lão Bảo hộ Tòan quyền lại chưa tỉnh giấc. Về phần Thợ Săn, DomDaniel rất quan tâm đến những gì tên này sẽ nói để biện hộ cho mình. DomDaniel sải bước ra ngoài, sập cửa đánh rầm lại sau lưng, và bước xuống cái cầu thang xoắn ốc bằng bạc, đi xủng xoẻng qua những tầng lầu vô tận, tối om, trống rỗng và dội âm âm bởi vì tất cả đám Pháp Sư Thượng Đẳng đã di cư hết từ tối hôm trước.
Tháp Pháp sư lạnh lẽo và ảm đạm do vắng bóng pháp thuật. Một ngọn gió buốt lạnh rên rỉ khi thổi qua một thứ như thể một ống khói khổng lồ, và những cánh cửa cứ đập sầm sập một cách thê lương trong những căn phòng trống rỗng. Khi DomDaniel đi xuống, chóng cả mặt vì những vòng xoáy hun hút của cầu thang, hắn lưu ý tất cả các thay đổi với vẻ bằng lòng. Từ rày trở đi, tháp sẽ vận hành theo cách này. Một nơi dành cho Hắc Pháp Thuật thực thụ. Không còn đám Pháp sư Thượng đẳng đi lại vênh váo với đống bùa chú tép riu, tầm thường của chúng nữa. Không còn mùi hương trầm đa sầu đa cảm và những âm thanh leng ca leng keng vui vẻ vang lên trong không trung nữa, và tất nhiên cũng không còn những màu sắc và ánh sáng phù phiếm nữa. Pháp Thuật của hắn sẽ được sử dụng cho những việc lớn lao hơn. Chỉ có mỗi một việc là hắn có thể phải sửa lại cái cầu thang.
Cuối cùng, DomDaniel xộc vào sảnh đường tối mò và im lìm. Cánh cửa đôi bằng bạc dẫn lên tháp để mở một cách buồn thảm. Tuyết bay vào và đóng đầy trên sàn nhà bất động giờ đây là một mặt đá xám xịt, tẻ ngắt. Hắn ào qua cửa và nên gót ra khoảng sân.
Trong lúc hậm hực nện thình thịch lên tuyết và đi dọc theo đường pháp sư tới Cung điện, hắn chợt ước gì mình đã thay cái áo thụng đi ngủ và đôi dép lê trước khi bươn bả ra ngoài. Hắn tới cổng Cung điện trong bộ dạng ướt sũng, thật chửng hấp dẫn chút nào và tên lính canh Cung điện đang đứng gác một mình đã từ chối không cho hắn vào.
DomDaniel hạ gục tên lính canh bằng một đòn sét đánh và bước vào. Loáng sau, lần thứ hai trong đêm, Bảo hộ Toàn quyền bị dựng dậy khỏi giường vì công vụ.
Trong Tháp Pháp sư, thằng bé Đồ Đệ loạng choạng đi tới trường kỷ và chìm vào một giấc ngủ rét mướt u phiền. Ngài Alther thấy tội nghiệp nó nên giữ cho ngọn lửa cứ vậy mà cháy. Trong lúc thằng nhỏ ngủ, hồn ma cũng tận dụng cơ hột để gây ra thêm nhiều thay đổi nữa. Ngài nới lỏng bức màn trướng ở phía trên giường cho nó chỉ còn treo bằng một sợi dây mỏng. Ngài rút hết bấc của tất cả các ngọn nến ra. Ngài thêm màu xanh lá cây trông nhờn nhờn vào những bình đựng nước và thả một gia đình lúc nhúc những con gián to và hung hăng vào nhà bếp. Ngài đặt một con chuột cống bẳn tính xuống dưới ván sàn và tháo lỏng tất cả các khớp nối của những chiếc ghế êm ái nhất. Và sau đó, sau một thoáng suy nghĩ, ngài tráo đổi chiến nón hình trụ đen cứng ngắc của DomDaniel, đang nằm tơ hơ trên giường, thành một chiếc to hơn.
Khi bình minh ló dạng, ngài Alther bỏ thằng Đồ Đệ đang ngủ ở đó và đi ra ngoài, hướng tới cánh rừng, theo lối mòn mà có lần ngài và Silas đã đi thăm Sarah và bà Galen nhiều năm về trước.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật