Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Tê Thần Cung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 18: Tát Tai Hoàng Đế
H
ai ngày sau, Lộ Ánh tịch mới đi thăm công chúa.
Khi ánh hoàng hôn buông xuống, sắc trời còn chưa bị bóng đêm bao phủ, cô bé đã ngủ. Khuôn mặt cô bé khi ngủ ngọt ngào có vẻ thông minh vô cùng, hàng mi đen thật dài như cánh bướm buông rủ xuống khép, nhìn không chút nào là khờ khạo. Ngũ quan cô bé xinh xắn, cực kỳ giống Mộ Dung Thần Duệ, mũi đẹp môi hồng, làn da nõn nà, có thể thấy trước sau này khi lớn lên, cô bé nhất định sẽ đẹp đến nỗi hoa nhường nguyệt thẹn.
Lộ Ánh tịch ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của cô bé, lòng nàng áy náy vạn phần. Tuy rằng, nàng đã cố chọn độc dược không gây đau đớn, nhưng nàng vẫn đã hại cô bé vô tội hằng ngày chỉ thích ngủ này, khiến cô bé bỗng dưng mất đi rất nhiều thời gian chạy nhảy vui đùa.
“Ánh Tịch.” Giọng nói dịu dàng thản nhiên vang lên.
Nàng đứng lên, ngoảnh đầu nhìn lại, nói khẽ: “Sư phụ, Ánh Tịch có phải làm sai rồi không?”
Nam Cung Uyên thầm thở dài, khuôn mặt anh tuấn nhợt nhạt, không biết làm sao đành nói: “Ánh Tịch, ngươi cảm thấy hiện tại sư phụ tay trói gà không chặt đúng không?”
Lộ Ánh Tịch hơi sợ, cụp mắt xuống. Đúng là nàng quá mức quan tâm, mới sốt ruột như vậy.
“Ánh Tịch, ngươi phải nhớ kỹ, thế sự đều có nhân quả.” Nam Cung Uyên ngưng mắt nhìn nàng, cuối cùng không nỡ khiển trách nặng, chỉ nói: “Ngươi đụng đến điểm yếu của kẻ khác. Chỉ e rằng con đường sau này sẽ càng khó đi hơn.”
Nàng ngẩng đầu, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cũng rất ngang bướng: “Sư phụ, hắn gây bất lợi với người. Ánh Tịch không thể khoanh tay đứng nhìn.” Nếu không phải nắm được tính cách của Hoàng đế, nàng sẽ dứt khoát lợi dụng điểm yếu, để uy hiếp hắn thả tự do cho sư phụ. Nếu giả sử như vậy, làm tổn thương đến điểm yếu của hắn, thì cũng là việc đã rồi.
Nam Cung Uyên nhếch môi cười, đôi mắt đen trong sáng, hòa nhã nói: “Ngươi đừng trách hắn, không người nam nhân nào có thể khoan dung dễ dàng như vậy. Ngươi nên giải thích rõ ràng với hắn.”
Lộ Ánh Tịch không khỏi cười khổ, nàng cứng miệng không nói nên lời. Sư phụ liệu sự như thần, nàng cũng không khó hiểu, vì sao y lại biết chuyện. Thế nhưng, nàng có thể làm như thế nào? Lẽ nào, muốn nàng nói với Hoàng đế, xin người tin thiếp, thiếp vẫn còn trong trắng?
“Ánh Tịch, ngươi có nghĩ tới ngươi còn một con đường khác để đi hay không?” Nam Cung Uyên bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi ôn hòa dịu dàng như ngọc đen dậy sóng.
“Sư phụ?” Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn y.
Nam Cung Uyên dời tầm mắt, nhìn về ánh chiều tà xa xôi tận chân trời bên ngoài, nhu hòa lên tiếng: “Đánh nhau cùng hắn, chi bằng cùng hắn yêu thương.”
Lộ Ánh Tịch bỗng nhiên đau xót. Vì sao nàng không có con đường thứ ba để lựa chọn?
Không gian tĩnh lặng, một cung nữ bưng thuốc tiến vào, gập người cung kính nói: “Hoàng hậu nương nương, Nam Cung thần y, đã đến giờ công chúa uống thuốc.”
“Ừ.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, nhìn Nam Cung Uyên một cái, y cũng không chịu nhìn nàng, tự mình tiếp nhận cái bát trên tay cung nữ, đi tới cạnh giường.
Nàng xoay người, cất bước rời đi, lại mơ hồ nghe được một tiếng than nhẹ. Nàng biết, tất cả những việc sư phụ làm, đều là muốn tốt cho nàng, bao gồm cả việc cố ý từ Ô quốc đến Hoàng Triều này.
Nàng chưa bao giờ hoài nghi, vì y thật sự trân trọng trái tim của nàng. Nhưng càng hiểu rõ, lòng nàng càng xót xa.
Trở lại cung của mình, đèn hoa đã sáng rực rỡ.
Nàng cảm thấy hết sức mệt mỏi, dựa vào trường tháp, không muốn dùng bữa.
Tê Điệp hầu hạ đứng bên cạnh, ôn hòa thuần hậu mà ôn nhu dò hỏi: “Nương nương, có cần sai Thiện phòng hâm nóng thức ăn lại lần nữa rồi mang sang đây không ạ?”
Lộ Ánh Tịch phẩy tay, mở to mắt nhìn nàng ta, đột nhiên hỏi: “Tê Điệp, ngươi có ước vọng không?”
Tê Điệp sửng sốt chốc lát, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ sinh ra thấp hèn, không dám mọng tưởng xa vời. Nếu may mắn giành được một phần vui vẻ, nô tỳ đã cảm thấy thỏa mãn.”
“Chuyện gì sẽ làm ngươi vui vẻ?” Lộ Ánh Tịch ngồi thẳng, mềm mỏng hỏi lại.
Tê Điệp hơi giương mắt, rụt rè nói: “Nô tỳ ngu dốt, nói không đúng.”
Lộ Ánh tịch lộ ra cười nhạt, nghiêng người đánh giá nàng ta.
Tê Điệp chống lại ánh mắt trấn tĩnh của nàng, có phần không được tự nhiên, lễ phép nói: “Nô tỳ cho rằng, có thể ở gần người mình ái mộ, đó là chuyện vui vẻ không gì sánh bằng. Nếu như không có khả năng thì nhìn từ xa, cũng là một niềm hạnh phúc.”
Lộ Ánh Tịch đồng ý, gật đầu: “Nói hay lắm.” Con người nếu không có lòng tham, sẽ dễ dàng gặp được hạnh phúc. Nhưng cuối cùng có mấy ai có thể độ lượng đến vậy?
“Đa tạ Nương nương khen ngợi.” Tê Điệp hơi sợ hãi, sợ lời nói của nàng có ý khác.
Lộ Ánh Tịch cười nhìn nàng, chỉ nói: “Ngươi lui ra ngoài trước đi. Bản cung muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Vâng, Nương nương.”
Tê Điệp theo lời lui ra ngoài, tẩm cung lại trở nên yên tĩnh.
Lộ Ánh Tịch nhắm mắt nằm dựa người vào nhuyễn tháp, mệt mỏi kéo tới, nàng dần thiếp đi. Trong lúc mê man, nàng mơ hồ không rõ là hiện thực hay là cảnh trong mơ, nàng thấp thoáng nghe thấy vài câu đối thoại.
“Hoàng thượng, Nương nương đang nghỉ ngơi.” Tiếng nói mềm mại ngọt ngào kia, hình như là Tê Điệp.
“Trẫm tới là nhìn ngươi.” Giọng nói trầm thấp của Hoàng đế mang theo ý cười.
“Hoàng thượng?” Tê Điệp vừa kinh ngạc vừa vui mừng, e lệ lên tiếng.
Hoàng đế cười vang, thích ý làm càn: “Trẫm thấy ngươi khả ái hơn Hoàng hậu nhiều.”
Lộ Ánh Tịch lúc này mới thật sự tỉnh lại, miễn cưỡng nhếch môi. Hoàng đế rắp tâm muốn nàng thấy hắn phong lưu? Hắn tưởng rằng nàng sẽ ghen?
Nàng ho nhẹ vài tiếng, mới bưng chén nước bên giường uống một ngụm.
Cánh cửa tẩm cung theo tiếng nàng ho mà mở ra, Hoàng đế bước nhanh vào, đằng sau hắn là vẻ mặt rụt rè xinh đẹp, cuống quýt tránh né ánh mắt của Lộ Ánh Tịch.
“Hoàng hậu tỉnh rồi à?” Hoàng đế vén vạt áo long bào, ngồi ở mép giường nhỏ, vô cùng thân mật, cười nói: “Mỹ nhân mới tỉnh dậy, như cây hải đường ngày xuân, phong tình vạn chủng, thật khiến Trẫm nhìn đến mê dại.”
Lộ Ánh Tịch làm lơ, vuốt mái tóc dài hơi rối, mở miệng nói: “Hoàng thượng đã dùng bữa tối chưa?”
Hoàng đế tùy ý gật đầu, nghiêng người sang bên, áp sát về phía nàng: “Sắc đẹp tuyệt trần như thế này. Nếu Trẫm không nếm thử, chẳng phải là phung phí của trời sao?” Giọng hắn đầy cợt nhả.
Lộ Ánh Tịch đáy lòng tức giận. Hắn hôm nay cố tình đến sỉ nhục nàng? Là tai nạn của công chúa, hay vì Hạ thị? Tiểu công tử của Hạ gia đã bị bắt giam, chỉ là trong phủ có một dân nữ chết vì bị ngược đãi lâu ngày, trọng thương không cách cứu chữa. Nàng thừa dịp bảo Hi Vệ thổi phồng chuyện này khắp mọi ngõ ngách, nhân tiện “bồi” chút quan ngân vào thư phòng của Hạ lão tướng quân. Nàng muốn mượn dư luận của dân chúng gây sức ép cho Hoàng đế, đoạt quyền Hạ gia. Lẽ ra, từ lâu Hoàng đế đã muốn làm như vậy, xem như nàng giúp hắn một tay. Về phần binh quyền Tây quan rơi vào tay người mới, Hoàng đế không thể đoán được, người đó lại do chính nàng an bài.
Suy nghĩ trong đầu nàng tưởng chừng như thật lâu, nhưng thực tế chỉ trong nháy mắt. Thân hình cao lớn của Hoàng đế kề sát nàng, khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng áp gần hơn, gần đến mức sắp chạm vào môi nàng.
“Hoàng hậu dùng cánh hoa hồng tắm gội? Hương thơm dịu nhẹ này thật dễ chịu.” Hoàng đế thầm thì, hơi thở ấm áp hây hẩy qua gò má nàng, vừa như tán tỉnh vừa như mê hoặc.
“Nô tỳ không cần dùng bất kỳ loại hoa nào để tắm gội.” Lộ Ánh Tịch đẩy ngực hắn ra, lạnh lùng trả lời.
“Đó là mùi tự nhiên của cơ thể? Trẫm càng thêm yêu thích.” Hoàng đế cong môi cười, không màng che đậy tà ý.
Lộ Ánh Tịch cố nén cảm giác xấu hổ và giận dữ, lấy sức đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn bất động như núi, thậm chí tay hắn ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng càng thêm siết chặt.
“Hoàng thượng!” Nàng quát khẽ, đôi mắt sáng dần tóe ra lửa.
“Chuyện gì vậy nàng?” Hoàng đế thong dong trả lời, cúi đầu, hôn nhẹ môi nàng.
Lộ Ánh Tịch tức giận trợn to mắt, theo bản năng tát hắn một cái! Đến khi nghe âm thanh chói tai vang lên, nàng đờ người. Sao hôm nay nàng lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ?!
Má phải của Hoàng đế hằn rõ năm dấu tay. Hắn chậm rãi nheo đôi mắt âm u của mình, không giận mà còn bật cười, đôi môi hắn khẽ cong đầy lạnh lùng.
Cả căn phòng lại chìm vào yên lặng tĩnh mịch.
-Hết chương 18-
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Tê Thần Cung
Khuynh Thân
Phượng Tê Thần Cung - Khuynh Thân
https://isach.info/story.php?story=phuong_te_than_cung__khuynh_than