Chương 18
ọ từ Dòng Mặt Trời bước vào trung tâm của Olympus. Joel buông Stella ra và ngã nhào xuống đất, vừa ho vừa lấy lại hơi. Stella hoàn toàn bất tỉnh và ngồi sụp trong chiếc xe lăn. Mike nằm bên cạnh họ, thở hổn hển.
Emily nhìn Joel đang khó nhọc lấy lại hơi thở và nhận ra rằng mình vẫn khỏe mạnh. Nhưng những người khác thì đều bị tổn hại và ngạt thở.
“Joel?” Emily quỳ xuống bên cạnh cậu. “Cậu ổn chứ?”
Cậu ta vừa ho vừa ngồi dậy. “Mình cần không khí thôi.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cậu ta nhìn cô một cách ngờ vực. “Cậu hỏi nghiêm túc đấy hả?”
Emily chỉ có thể nhớ lại một vài phần của sự việc vừa xảy ra vài phút trước mà thôi. Đặc vụ B nói rằng bọn họ đã đưa vũ khí của các Titan tới Olympus và lên kế hoạch dùng cô là một loại vũ khí tối thượng ra sao. Rồi cô nhớ đến nỗi đau. Nỗi đau thiêu đốt không thể chịu đựng nổi vì mất mát và rồi, cuối cùng là cơn giận dữ không thể kìm nén. “Mình suýt nữa đã hủy hoại thế giới…” Emily thì thầm. Cô nhìn xuống đôi bàn tay đang run rẩy của mình. “Mình đã không thể dừng lại được. Mình suýt nữa đã hủy hoại thế giới và mình hoàn toàn không thể dừng lại!”
Cô bắt đầu vẩy tay tới lui khi nhớ lại những gì đã xảy ra. “Mình không thể làm như vậy nữa,” cô kêu lên. “Ai đó làm ơn hãy lấy nguồn năng lượng này ra khỏi người tôi với!”
Từ sâu bên trong, Emily cảm nhận được sự hiện diện lặng lẽ của Riza quanh quẩn bên cạnh. “Ta rất xin lỗi, Emily. Nhưng ta không thể làm được. Năng lượng của người Xan giờ đã là của em rồi. Nhưng em có thể học cách kiểm soát chúng. Ta hứa rằng em có thể làm được điều đó.”
Joel ở bên cạnh cô. “Sẽ ổn thôi mà Em,” cậu khẽ nói và ôm cô vào lòng. “Tất cả chúng ta đều an toàn rồi. Cậu đã không phá hủy thế giới. Cậu đã thu hồi năng lượng lại trước khi nó đi quá xa. Cậu thực sự đã kiểm soát được nó.”
“Không, mình không làm được!” Emily nói. “Đó là Riza. Chị ấy đã ngăn nó lại chứ không phải mình.”
“Cả hai chúng ta cùng làm đấy,” Riza nói.
Emily bám chặt lấy Joel cứ như thể cậu ấy là chiếc bè gỗ duy nhất cứu mạng cô trong vùng biển đang nổi giận vậy. “Đừng để mình mất kiểm soát lần nữa…”, cô áp vào ngực cậu và thì thầm.
“Mình sẽ không để xảy ra chuyện đó nữa đâu,” cậu khẽ hứa và ôm siết cô chặt hơn. “Mình sẽ luôn luôn ở đây để giúp đỡ cậu, Em ạ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa.”
Joel ôm lấy Emily cho đến khi cô không còn run rẩy nữa. Khi cô hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần, cậu ấy mỉm cười thật dịu dàng với cô. “Ổn hơn chưa nào?”
Emily gật đầu.
“Vậy nhanh lên. Hãy tìm xung quanh xem liệu còn ai đó sống sót không?”
Emily liếc nhìn xung quanh một cách đau buồn và trở nên thận trọng trước sự tĩnh mịch đến đau lòng dó. Thậm chí gió cũng ngừng thổi.
Những tòa nhà bằng đá cẩm thạch của Olympus không hề thay đổi, đẹp đẽ và vẹn nguyên. Vẫn những bức tượng cao lớn nằm dọc các con đường và tất cả những kiến trúc nghệ thuật xung quanh chúng nữa. Nhưng không hề có một sự sống nào còn tồn tại. Toàn bộ cây cối đều đã chết. Cỏ bên dưới họ đã biến mất. Chỉ còn lại bụi đất mà thôi.
“Tất cả đã biến mất rồi,” cô khẽ nói. “Bọn CRU đã thực sự làm việc đó. Chúng đã hủy diệt tất cả những gì còn sót lại của Olympus.”
“Làm ơn, những gã đó đã bắt gia đình tôi. Tôi phải quay lại đó.” Đó là Stella, giờ đã hoàn toàn tỉnh táo nhưng vẫn đang bàng hoàng.
Emily cảm nhận được trách nhiệm to lớn đang đè nặng lên vai mình. Cô biết Stella đang cảm thấy thế nào. Chính cha của Emily đã từng là tù nhân của bọn CRU cách đây không lâu. Cô gật đầu. “Chúng ta sẽ quay lại, tôi hứa đấy. Bọn chúng sẽ không giữ cha mẹ cô lâu nữa đâu.”
Joel gật đầu. “Nhưng chúng ta cần tìm những người sống sót trước đã.” Mike đến bên Emily, vẫy vẫy đuôi. “Đừng lo lắng, mày cũng sẽ đi cùng mà,” cô khẽ nói, vỗ vào đầu nó.
Họ đi đến cung điện của thần Jupiter. Đột nhiên, Mike hếch mặt về một phía và đám lông trên lưng nó dựng đứng lên. Nó bắt đầu gầm gừ.
Emily quỳ xuống bên cạnh nó. “Cái gì thế cậu bé?”
Tiếng gầm gừ trầm sâu của nó vẫn tiếp tục nên Joel dừng lại lắng nghe. “Đợi đã, mình nghĩ là mình cũng nghe thấy tiếng gì đó. Nó phát ra từ trong cung điện.”
Họ đi về phía cổng sau cung điện của thần Jupiter. “Cô đợi ở đây nhé,” Emily nói với Stella, đưa cho cô ấy sợi dây xích chó. “Chúng tôi sẽ quay lại ngay.”
Họ đi lên bậc thềm và thận trọng đến bên cánh cửa đang mở. Bên trong một nhóm rất đông người đang cởi bỏ bộ đồ kềnh càng màu trắng trông giống quần áo của phi hành gia. Những tên khác, vẫn mặc nguyên bộ quần áo đó đang đi xuống các bậc thềm để vào tiền sảnh. Họ bỏ mũ bảo hộ ra. “Các tầng trên đều trống không,” một tên báo cáo. “Chúng tôi đã tìm thấy nơi gia đình Jacobs và DeSilva sống, nhưng không có dấu vết nào của người cha và người cô cả. Bọn họ không ở đây. Có khi nào bọn họ đã chết cùng với những người khác không?”
“Ta không nghĩ thế,” tên chỉ huy trong căn phòng chính nói. “Bọn họ là con người và vũ khí này vô hại với họ. Có vẻ như bọn họ đang trốn ở đâu đó. Hãy chia nhau ra tìm kiếm từng chỗ của nơi này. Chúng ta cần bắt bọn họ làm con tin để khống chế đứa con gái kia.” Hắn quay về phía một tên khác. “Đặc vụ S, hãy gọi tất cả các đơn vị đi.
Báo cho họ biết là ở đây có thể hít thở được. Bảo họ quay lại đây gặp chúng ta ở căn cứ. Chúng ta cần phối hợp tìm kiếm gia đình của Emily.”
Quay sang một tên khác nữa, hắn nói, “Đặc vụ T, quay trở lại Trái đất và bắt đầu đưa các đội triển khai, xe tải và thiết bị đến đây. Hãy nói với chỉ huy rằng Olympus đã thuộc về chúng ta. CRU có thể bắt đầu thiết lập hoạt động tại đây rồi.”
Bên trong tiền sảnh rộng lớn, một tên khác từ trong phòng hội đồng đi ra. “Thưa đội trưởng, trong này ạ! Ngài sẽ không tin nổi chuyện này đâu. Có một căn phòng khác chứa đầy các đồ vật kỳ lạ và có một cái cổng vòm mở ra một đường hầm không gian.”
Emily và Joel nhìn nhau. “Xanadu!” Joel kêu lên.
“Không,” Emily thì thầm. “Chúng ta không thể để bọn chúng sử dụng cánh cổng để tìm thấy Xanadu được. Chúng ta phải phá hủy nó thôi.”
“Bằng cách nào đây?” Joel hỏi. “Hãy nhìn cả đám người ở trong đó đi. Mình tin rằng quanh đây còn nhiều tên đang lảng vảng hơn nữa. Chúng ta sẽ làm thế nào đây? Giết hết chúng ư?”
Emily lắc đầu và đi xuống bậc thềm đến chỗ Stella. “Không bao giờ! Mình sẽ không dùng năng lượng của mình để đối phó với chúng đâu. Nhất là sau những chuyện đã xảy ra ở bảo tàng!”
“Vậy thì chúng ta cần phải đánh lạc hướng chúng,” Stella bình tĩnh nói. “Emily, cô phải sử dụng năng lượng của mình, nhưng không phải để nhắm trực tiếp vào chúng. Hãy phá hủy thứ gì đó lớn lớn ấy để kéo chúng ra khỏi đó. Sau đó chúng ta có thể tóm được chúng.”
Cả Emily và Joel đều nhìn Stella một cách ngạc nhiên.
Stella cau mày. “Sao chứ? Tôi ngồi trên chiếc xe lăn này không có nghĩa tôi là kẻ ngốc đâu. Cô đã hứa sẽ bảo vệ gia đình tôi thì phải giữ lời hứa đấy. Thậm chí điều đó khiến cô phải sử dụng năng lượng một lần nữa.”
“Cô ấy nói đúng đấy,” Joel tán thành. “Chúng ta chỉ cần một vài giây để vào trong đó thôi. Rồi chúng ta có thể phá hủy cánh cổng dẫn đến Xanadu và sử dụng những viên ngọc của mình để thoát khỏi đó.”
Họ rón rén đi ra xa cung điện và nhìn lên tầng cao nhất phía bên cánh phải. “Trên đó.” Emily chỉ. “Phòng của chúng ta, nó ở phía bên kia của cung điện. Nếu mình phá hủy nó, chúng ta sẽ có thời gian để vào phòng tạo tác trước khi bọn chúng phát hiện ra chúng ta.”
“Làm đi,” Joel nói.
Emily giơ hai tay lên và chỉ vào khu kiến trúc đẹp đẽ từng là ngôi nhà cô đã ở cùng với cha, Joel, Paelen và Pegasus. Tất cả những thứ cô ưa thích đều ở trong đó, tất cả những kỉ niệm tuyệt vời nhất đều sinh ra ở đó.
“Hãy tha lỗi cho con, thần Jupiter,” Emily buồn bã nói rồi phóng ra một tia lửa dữ dội. Nó bắn vào ô cửa sổ ở phòng ngủ mà cô và Pegasus đã dùng để thực hiện những chuyến bay đêm của họ.
Để điều khiển luồng năng lượng, cô tưởng tượng chúng đang cuốn lấy chiếc giường ngủ của cô như một cơn lốc. Giữ cho Ngọn lửa cứ lớn dần, lớn dần rồi chuyển thành cơn bão lửa tự do và dữ dội. Khi những ngọn lửa cuốn tràn ra ngoài cửa sổ, Emily giải phóng nó. “Hãy thực hiện ngay lập tức!”
Một tiếng nổ lớn làm vỡ tung mái nhà và thổi bay toàn bộ các bề mặt của tòa nhà đẹp đẽ. Những chiếc trụ đá cẩm thạch trắng cao lớn và sáng lấp lánh đổ sập xuống nền nhà và toàn bộ cung điện rung chuyển.
“Thật tuyệt vời!” Stella kêu lên.
Tiếng người nhốn nháo dường như vang lên từ mọi hướng khi đám lính và đặc vụ CRU chạy tới xem xét vụ nổ. Chúng từ khu vườn chết, từ các tòa nhà xung quanh cung điện và từ khắp các ngả túa ra.
“Hãy xem có bao nhiêu tên kìa!” Emily kêu lên. “Quá nhiều để có thể tóm hết được chúng!”
“Hãy quên chúng đi,” Joel gọi. “Đi thôi!”
Từ chỗ ẩn nấp đằng sau dãy tượng đá dài, họ bê chiếc xe lăn của Stella lên các bậc thềm và vào bên trong cung điện mà đám quân lính đã rút đi hết. Vào đến phòng chứa đồ tạo tác, họ nhìn thấy các thiết bị khoa học đã được lắp đặt trước cổng vòm.
“Bọn chúng không để phí chút thời gian nào!” Joel nói. “Hãy phá hủy nó ngay đi, trước khi chúng quay trở lại.”
Joel đẩy Stella về phía cuối căn phòng trong khi Emily đứng đối diện với cổng vòm. Nó mới chỉ được xây lên cách đây mấy ngày, nhưng giờ trông nó như đã trường tồn vậy. Cô đưa tay lên và giải phóng năng lượng thẳng vào cổng vòm.
Khi năng lượng của cô chạm vào mái vòm, Dòng Mặt Trời mở ra. Ngay lúc đó, những tảng đá cẩm thạch nổ tung và bay vào trong luồng ánh sáng vừa mở. Cổng vòm đã không còn để giữ năng lượng của nó, Dòng Mặt Trời bắt đầu rung chuyển và căng phình ra. Nó trải rộng kín căn phòng.
Đột nhiên, những chiếc bàn chứa đồ tạo tác từ thế giới Xanadu bay ngang qua căn phòng và bị nuốt vào Dòng Mặt Trời. Tấm bảng đá với những bản viết bằng chữ cổ cũng bị cuốn theo.
Sợi dây của Mike bị giằng khỏi tay Joel và con chó rống lên rồi bay vào trung tâm của Dòng Mặt Trời. Tiếp theo là tiếng Stella gào thét lúc cô cũng bị nuốt vào bên trong. Joel túm lấy Emily khi cô đang cố gắng sử dụng năng lượng của mình để bảo vệ nhưng áp lực của Dòng Mặt Trời mạnh hơn. “Không!” Emily hét lên khi cô và Joel đang bị nhấc khỏi sàn nhà và cuốn vào trong luồng ánh sáng đang lóe lên dữ dội.
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus