Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nước Cho Voi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16
“T
ên tôi không phải là Rosie. Là Rosemary cơ. Ông biết mà, ông Jankowski.”
Tôi giật mình tỉnh giấc, mắt nhấp nháy vì ánh đèn huỳnh quang chói lòa.
“Hả? Gì cơ?” Giọng tôi yếu ớt, lạo xạo. Một phụ nữ da đen đang cúi xuống phía tôi, nhét cái gì đó quanh chân tôi. Mái tóc cô mượt mà và thơm ngát.
“Mới một phút trước ông đã gọi tôi là Rosie. Tên tôi là Rosemary,” cô nói rồi đứng thẳng dậy. “Đấy, giờ chẳng phải khá hơn sao?”
Tôi nhìn cô chòng chọc. Ôi Chúa ơi. Đúng rồi. Tôi đã già. Và tôi đang ở trên giường. Đợi chút - tôi đã gọi cô là Rosie ư?
“Tôi đã nói à? To lắm à?”
Cô cười phá lên. “Chao ôi, đúng. Đúng vậy đó, ông Jankowski. Ông đã nói như một cái máy từ lúc chúng ta rời khỏi phòng ăn trưa. Làm tôi nhức hết cả tai.”
Mặt tôi đỏ gay. Tôi nhìn chăm chăm xuống đôi bàn tay đang quắp lại trong lòng. Chỉ có Chúa mới biết tôi đã nói những gì. Tôi chỉ biết những gì mình đã nghĩ, và thậm chí đó cũng chỉ là hồi tưởng - cho tới khi tôi đột nhiên thấy mình ở đây, lúc này, tôi vẫn nghĩ mình đã ở đó.
“Sao, có vấn đề gì vậy?” Rosemary hỏi.
“Tôi có… Tôi có nói điều gì… cô biết đấy, đáng xấu hổ không?”
“Chúa ơi, không hề! Tôi không hiểu tại sao ông chưa từng kể với những người khác, bởi vì mọi người đều đi xem xiếc và cả những chuyện khác nữa. Tôi cuộc là ông chưa bao giờ nhắc đến việc đó, đúng không?”
Rosemary nhìn tôi vẻ mong đợi. Rồi cô cau mày, cô kéo một cái ghế lại ngồi xuống cạnh tôi. “Ông không nhớ đã nói với tôi, đúng không?” cô dịu dàng nói.
Tôi lắc đầu.
Cô nắm lấy cả hai tay tôi. Bàn tay cô ấm và chắc nịch. “Ông không nói gì đáng xấu hổ cả, ông Jankowski ạ. Ông là một quý ông tốt bụng và tôi thật vinh dự được biết ông.”
Mắt tôi ngập nước, và tôi cúi đầu xuống để cô không nhìn thấy.
“Ông Jankowski…”
“Tôi không muốn nói về chuyện đó.”
“Về gánh xiếc ư?”
“Không. Về… Khỉ thật, cô không hiểu à? Tôi thậm chí còn không nhận ra là mình đang nói. Đó là khởi đầu của sự kết thúc. Kể từ đây là chỉ toàn xuống dốc mà thôi, và tôi chẳng còn mấy chặng đường mà đi nữa. Nhưng tôi đã thực sự hy vọng vẫn có thể bám trụ vào trí não của mình. Tôi thực sự muốn vậy.”
“Trí não của ông vẫn sáng suốt mà, ông Jankowski. Ông sắc bén như một chiếc đinh mũ vậy.”
Chúng tôi ngồi im lặng trong một phút.
“Tôi sợ lắm, Rosemary.”
“Ông có muốn tôi nói với bác sĩ Rashid không?” cô hỏi.
Tôi gật đầu. Một giọt nước mắt lăn từ mắt tôi xuống lòng. Tôi giữ mắt mở to, hy vọng kìm được những giọt nước mắt đang chực trào ra.
“Vẫn còn một giờ nữa, sau đó ông phải sẵn sàng lên đường. Ông có muốn nghỉ một chút không?”
Tôi lại gật. Cô vỗ nhẹ lên tay tôi một lần cuối, hạ đầu giường xuống, rồi bỏ đi. Tôi nằm trở lại, lắng nghe tiếng đèn kêu o o và nhìn đăm đăm lên những viên gạch vuông của cái trần lửng. Bề mặt trần nhà trông sần sùi như bắp rang ép, hoặc như thể những cái bánh gạo vô vị.
Nếu hoàn toàn thành thật với bản thân, thì đúng là đã có những dấu hiệu chỉ ra rằng tôi đang trượt dốc.
Tuần trước, khi người nhà đến, tôi đã không nhận ra họ. Dù vậy, tôi vẫn giả vờ mình có biết - khi họ đi về phía tôi và tôi nhận ra rằng họ tới để gặp mình, tôi đã mỉm cười và tạo ra tất cả những tiếng ồn làm nguôi ngoai thông thường, mấy thứ đại loại như “ồ phải” và “ôi chao ôi” đã trở thành câu kết trong hầu hết các cuộc chuyện trò của tôi những ngày này. Tôi nghĩ mọi việc đã diễn ra rất trôi chảy cho tới khi có một ánh nhìn khác thường thoáng qua trên gương mặt người mẹ. Một ánh nhìn khiếp sợ, trán cô ta nhăn nhúm lại còn mồm thì hơi há ra. Tôi lướt trở lại vài phút trước của câu chuyện và nhận ra mình đã nói sai, hoàn toàn ngược lại với thứ đáng ra tôi phải nói, rồi tôi cảm thấy xấu hổ, vì không phải là tôi không quý Isabelle. Chỉ là tôi không biết cô ta, và vì vậy tôi gặp vấn đề với việc chú tâm vào những chi tiết trong câu chuyện về vụ khiêu vũ thảm họa của cô ta.
Nhưng rồi cái cô Isabelle đó quay lại và phá lên cười, và trong khoảnh khắc ấy tôi đã nhìn thấy vợ mình. Điều đó khiến tôi muốn khóc, và những người tôi không nhận ra ấy đã lén lút trao đổi những cái liếc nhìn, rồi không lâu sau đó tuyên bố rằng đã đến lúc phải về vì Ông cần được nghỉ ngơi. Họ vỗ về bàn tay tôi, nhét chăn quanh đầu gối tôi rồi ra về. Họ đi ra ngoài thế giới và bỏ lại tôi ở đây. Và cho đến ngày hôm nay tôi vẫn không biết họ là ai.
Tôi biết con cái của mình, đừng hiểu nhầm tôi - nhưng đó không phải con tôi. Đó là những đứa con của con tôi, và cả con của chúng nữa, mà thậm chí có thể là con của con của chúng. Tôi đã thì thầm vào khuôn mặt xinh xắn của chúng chưa? Tôi đã tung chúng trên đầu gối mình chưa? Tôi có ba con trai và hai con gái, thật là một gia đình đông đúc, và không ai trong số chúng thật sự kìm chế việc sinh con. Bạn cứ nhân năm với bốn và rồi lại với năm thì sẽ thấy chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu tôi quên béng mất làm sao mà vài đứa trong số chúng lại là con cháu tôi. Chúng có thay phiên tới thăm tôi cũng chẳng ích gì, vì kể cả nếu tôi có cố gắng nhớ được một nhóm, thì nhóm ấy có lẽ cũng không ghé lại trong tám hoặc chín tháng nữa, tới lúc đó thì tôi đã quên bất cứ thứ gì tôi từng biết.
Nhưng chuyện xảy ra hôm nay thì hoàn toàn khác, và đáng sợ hơn rất, rất nhiều.
Tôi đã nói cái quái quỷ gì vậy?
Tôi nhắm mắt lại và với tới những góc xa xăm trong trí óc mình. Chúng không còn rõ ràng nữa. Não tôi như một vũ trụ mà càng ra ngoài rìa khí càng loãng dần. Nhưng nó không tan ra thành hư vô. Tôi có thể cảm thấy có gì đó ở đấy, nằm ngoài tầm với của tôi, đang lơ lửng, chờ đợi - và cầu Chúa phù hộ cho tôi không lại trượt về phía đó, mồm mở to.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nước Cho Voi
Sara Gruen
Nước Cho Voi - Sara Gruen
https://isach.info/story.php?story=nuoc_cho_voi__sara_gruen