Chương 17
ột tiếng rưỡi đồng hồ sau đó, Thanh tra thám tử Hardcastle ngồi vào bàn làm việc của mình, đã nguôi bớt nỗi đau buồn, nhận lấy một tách trà của cơ quan. Mặt ông vẫn còn nét hoang mang tức giận.
“Xin lỗi sếp, Pierce muốn nói với sếp mấy câu.”
Hardcastle tỉnh táo lại.
“Pierce à? Được, cho anh ta vào.”
Pierce đi vào, một viên cảnh sát trẻ trông có vẻ bồn chồn lo lắng.
“Xin lỗi sếp, tôi nghĩ có nhẽ mình phải nói với sếp.”
“Sao? Nói với tôi cái gì?”
“Đó là sau buổi điều tra, thưa sếp. Tôi đang làm nhiệm vụ ở cửa vào. Cô gái này — cô gái đã bị giết chết ấy. Cô — cô ta nói với tôi.
“Nói với cậu, thế à? Cô ấy đã nói gì?”
“Cô bảo muốn nói với sếp vài lời ạ.”
Hardcastle ngồi thẳng dậy, bất chợt tỉnh táo hẳn.
“Cô ta muốn nói với tôi vài lời ư? Cô ta có nói vì sao không?”
“Không biết chính xác, thưa sếp. Xin lỗi sếp ạ. Giá mà… giá mà tôi đã làm gì đó giúp cô ta. Tôi hỏi cô có thể để lại lời nhắn hay không, hoặc có lẽ cô có thể tới đồn cảnh sát sau. Sếp thấy đó, khi ấy sếp đang bận rộn với ông cảnh sát trưởng và người bên toà án nên tôi đã nghĩ…”
“Chết tiệt!” Hardcastle làu bàu trong miệng. “Lẽ ra cậu có thể bảo cô ta đợi đến khi tôi rảnh việc chứ?”
“Tôi rất tiếc, thưa sếp.” Anh cảnh sát đỏ mặt. “Tôi cho rằng nếu biết chuyện hẳn tôi đã làm như vậy. Nhưng tôi đã không nghĩ có việc quan trọng. Tôi không biết cô ta nghĩ việc dó quan trọng. Cô nói chỉ là điều gì đó khiến cô lo lắng.”
“Lo lắng ư?” Hardcastle hỏi. Ông im lặng cả một phút, trong đầu nhớ lại vài sự kiện. Đây là cô gái ông đã đi ngang qua ngoài phố khi ông đang trên đường tới nhà bà Lawton, cô gái đã muốn gặp Sheila Webb. Cô gái nhận ra ông khi đi ngang qua và đã ngần ngừ một lát như thể không chắc có nên xin ông dừng lại hay không. Cô ta đã có điều gì đó trong đầu. Phải, là thế đó. Điều gì đó trong đầu cô. Ông đã để vuột mất. Đã không đủ lanh lẹ để chụp lấy cái bóng. Mải mê theo đuổi mục đích của riêng mình là tìm ra thêm những chi tiết căn bản về Sheila Webb, ông lại bỏ qua một điểm có giá trị. Cô gái đó đã lo lắng ư? Vì sao? Giờ đây có lẽ họ sẽ không bao giờ biết được vì sao.
“Tiếp tục đi, Pierce,” ông bảo. “Nói cho tôi biết tất cả những gì cậu còn nhớ được!” Ông nói thêm một cách tử tế, vì ông vốn là người công bằng chính trực: “Cậu lúc đó không biết việc ấy là quan trọng.”
Ông biết đổ vấy cơn tức giận và tâm trạng thất vọng của mình bằng cách trách mắng cậu trai trẻ này thì chẳng hay ho gì. Làm sao cậu ta biết được chứ? Một phần trong chương trình huấn luyện của anh ta là đề cao kỷ luật, bảo đảm người ta chỉ được tiếp cận cấp trên của anh vào thời gian thích hợp và địa điểm thích hợp. Nếu cô gái nói là quan trọng hay khẩn cấp thì đã khác hẳn. Nhưng ông nghĩ khi nhớ lại lần đầu trông thấy cô ở văn phòng, cô không phải kiểu phụ nữ ấy. Một người suy nghĩ chậm lụt. Một cô gái có lẽ hay ngờ vực do tâm thần chậm phát triển.
“Cậu có thể nhớ chính xác đã xảy ra những gì và cô ấy đã nói gì với cậu không, Pierce?” ông hỏi.
Anh cảnh sát đang nhìn ông với vẻ tha thiết biết ơn.
“Thưa sếp, khi mọi người đang ra về, cô ấy tới chỗ tôi, có phần do dự một lát, ngó quanh như đang tìm ai đó. Không phải sếp đâu, tôi nghĩ vậy. Một kẻ nào khác. Sau đó cô đi tới chỗ tôi và nói cô có thể gặp sĩ quan cảnh sát hay không, cô nói là người đã cho lời khai. Vậy là như tôi đã nói tôi nhìn thấy sếp đang bận việc với ông cảnh sát trưởng, và tôi giải thích với cô là sếp đang bận lắm, cô ấy có thể nhắn lại hay là sau đó gặp sếp ở đồn. Tôi nghĩ cô ấy đã nói như thế không tốt lắm. Tôi hỏi có gì đặc biệt không…”
“Sao?” Hardcastle chồm người tới trước.
“Và cô ấy nói thật ra không hẳn vậy. Chỉ là cái gì đó mà cô không hiểu tại sao lại có thể như thế.”
“Cô ta không hiểu làm sao mà điều cô thấy lại có thể như thế à?” Hardcastle lặp lại.
“Đúng vậy, thưa sếp. Tôi không chắc có đúng từng từ hay không. Có lẽ là: ‘Tôi không hiểu làm sao mà điều cô ta nói lại có thể là sự thật.’ Cô ấy cau mày và có vẻ rối trí. Nhưng khi tôi hỏi thì lại nói là không thật sự quan trọng.”
Không thật sự quan trọng, cô gái đã nói vậy. Cũng chính cô gái ấy đã được tìm thấy không bao lâu sau đó, bị siết cổ chết trong buồng điện thoại công cộng…
“Có ai ở gần cậu lúc cô ta nói với cậu không?” ông hỏi.
“Lúc đó có rất nhiều người, thưa sếp, đang xếp hàng đi ra, sếp biết rồi đó. Có rất nhiều người dự buổi điều tra mà. Vụ án gây náo loạn quá chừng, vụ giết người này cùng với cái cách báo chí tận dụng làm rùm beng lên nữa.”
“Cậu không nhớ đã thấy ai ở gần lúc ấy sao — ai đấy trong số những người cung cấp chứng cứ, chẳng hạn thế?”
“Tôi e mình không nhớ bất kỳ ai, thưa sếp.”
“Thiệt tình,” thanh tra nói, “không giúp ích gì. Thôi được, Pierce à, nếu cậu nhớ thêm điều gì nữa, hãy đến gặp tôi ngay lập tức nhé!”
Còn lại một mình ông cố dằn cơn nóng giận đang tăng lên và tự lên án mình. Cô gái ấy, cái cô trông có vẻ nhát như thỏ đế ấy đã biết được điều gì đó. Không, có lẽ nói cô ấy biết là quá đề cao, cô đã trông thấy gì đó, nghe thấy gì đó. Điều gì đã khiến cô lo âu. Và nỗi lo âu ấy càng mãnh liệt hơn sau khi cô dự buổi sơ thẩm. Có thể là gì chứ? Điều gì đó trong các lời khai? Điều gì đó rất có khả năng là nằm trong lời khai nhân chứng của Sheila Webb? Có phải hai ngày trước cô ta đến nhà dì của Sheila với mục đích gặp Sheila? Chắc chắn cô có thể nói chuyện với Sheila ở sở làm? Tại sao cô lại muốn gặp riêng cô ấy? Có phải cô đã biết gì đó về Sheila Webb khiến cô bối rối? Có phải cô muốn yêu cầu Sheila giải thích về vấn đề nào đó, ở nơi nào đó tại chỗ riêng tư—không ở trước mặt các cô gái khác? Có vẻ là cái kiểu đó. Chắc chắn có vẻ như vậy.
Ông cho Pierce ra ngoài. Sau đó ông chỉ đạo trung sĩ Cray vài việc.
“Sếp vẫn nghĩ cô gái đến Wilbraham Crescent ạ?” trung sĩ Cray hỏi.
“Tôi vẫn đang thắc mắc về điều ấy,” Hardcastle đáp. “Lẽ dĩ nhiên có khả năng cô ta chỉ hiếu kỳ quá không chịu nổi — muốn xem nơi ấy trông ra làm sao. Chẳng có gì bất thường khi một nửa dân số của Crowdean cũng đều cảm thấy như thế.”
“Không phải chúng ta vẫn biết vậy sao?” viên trung sĩ có vẻ cảm thán.
“Mặt khác,” Hardcastle nói chậm rãi, “cô có thể đến gặp người sống ở đấy nữa…”
Khi trung sĩ Cray đã trở ra ngoài, Hardcastle ghi ba con số trên xấp giấy thấm của mình.
“20,” ông viết, và đặt một dấu chấm hỏi sau nó. Ông thêm vào: “19?” và sau đó là “18?” ông viết những cái tên tương ứng. Hemming, Pebmarsh, Waterhouse.
Ba ngôi nhà ở khúc trên đường Crescent nằm ngoài vụ việc. Hẳn Edna Brent không ghé thăm một trong ba nhà này vì cô đã đi trên khúc dưới con đường, nơi có buồng điện thoại.
Hardcastle nghiên cứu ba khả năng.
Ông lấy số 20 trước tiên. Con dao gây án trong vụ giết người đầu tiên đã được tìm thấy ở đó. Hình như có nhiều khả năng con dao được ném qua đó từ vườn nhà số 19 nhưng họ không biết điều ấy. Có thể chính chủ nhà số 20 đã nhét nó vào bụi rậm. Khi được thẩm vấn, phản ứng duy nhất của bà Hemming là căm phẫn. Bà ta đã nói: ‘Đứa nào ném con dao kinh tởm như thế vào bầy mèo của tôi thật ác quá!’ Làm sao bà Hemming dính líu với Edna Brent chứ? Bà ta vô can, thanh tra quyết định như vậy.
Ông tiếp tục xem xét cô Pebmarsh. Phải chăng Edna Brent đến Wilbraham Crescent để ghé thăm bà ta? Bà đã khai báo tại buổi điều tra. Phải chăng đã có điều gì trong lời khai ấy khiến Edna không tin? Nhưng cô gái ấy đã lo lắng trước buổi sơ thẩm. Phải chăng cô đã biết điều gì đó về cô Pebmarsh rồi? Phải chăng cô đã biết chẳng hạn như có một mối liên hệ kiểu nào đó giữa bà cô này và Sheila Webb? Điều ấy khớp với lời cô nói với Pierce. “Những gì cô ta nói không thể đúng sự thật.”
‘Phỏng đoán, tất cả chỉ là phỏng đoán,’ ông tức giận nghĩ thầm.
Còn nhà số 18 thì sao? Cô Waterhouse đã tìm thấy cái xác. Thanh tra Hardcastle mắc cái bệnh nghề nghiệp hay thành kiến với những ai phát hiện xác chết. Đối với một tên sát nhân, việc tìm thấy xác chết giúp hắn tránh né rất nhiều khó khăn phiền phức — khỏi phải gặp nhiều rủi ro khi sắp đặt một trường hợp ngoại phạm, giải thích vì sao lại có dấu tay của hắn khi người ta săm soi xem xét kỹ. Trong nhiều tình thế đó là một vị trí vững như bàn thạch — chỉ cần một điều kiện duy nhất. Chắc hẳn không có động cơ hiển nhiên nào. Chắc chắn không có động cơ rõ ràng khiến cô Waterhouse trừ khử Edna Brent nhỏ bé. Bà ta không phải cho lời khai trong buổi điều tra. Tuy nhiên có thể bà ta đã đến đó. Có lẽ cô ấy đã có lý do gì đó để biết hay tin chính bà ta đã giả làm cô Pebmarsh gọi điện yêu cầu gửi một thư ký đánh máy kiêm tốc ký đến nhà số 19?
Lại phỏng đoán nữa rồi.
Và dĩ nhiên còn có chính Sheila Webb nữa…
Thanh tra đưa tay tới cái máy điện thoại. Ông gọi đến khách sạn Colin Lamb đang lưu trú. Ngay sau đó ông đã gặp anh trên đường dây.
“Hardcastìe đây—hôm nay cậu ăn trưa với Sheila Webb lúc mấy giờ?”
Anh ta im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Sao ông anh biết chúng tôi cùng ăn trưa?”
“Đoán cực hay mà. Cậu từng đoán, phải không?”
“Tại sao tôi phải ăn trưa với cô ấy chứ?”
“Chả có lý do gì cả. Tôi chỉ hỏi cậu về thời gian thôi. Có phải cô cậu đã đi ăn trưa ngay sau buổi điều tra?”
“Không. Cô ấy phải đi mua sắm. Chúng tôi gặp nhau ở hiệu ăn Trung Hoa trên đường Market lúc một giờ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Hardcastle nhìn xuống ghi chú của mình. Edna Brent chết khoảng từ 12 giờ 30 đến 1 giờ.
“Ông anh không muốn biết chúng tôi ăn trưa món gì sao?”
“Bình tĩnh nào! Tôi chỉ muốn biết giờ giấc chính xác thôi. Để làm hồ sơ ấy mà.”
“Tôi hiểu. Ra là vậy.”
Một thoáng im lặng. Hardcastle cố làm dịu bớt căng thẳng: “Nếu như tối nay cậu không làm gì…”
Người kia ngắt ngang.
“Tôi phải đi. Đang chuẩn bị hành lý. Được thông báo có việc đang đợi tôi. Tôi phải xuất ngoại.”
“Bao giờ thì cậu trở về?”
“Ai muốn đoán gì thì đoán. Ít nhất một tuần — có lẽ lâu hơn nữa — có thể không bao giờ!”
“Vận rủi — hay không phải thế?”
“Tôi không chắc chắn,” Colin đáp, rồi gác máy.
Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ - Agatha Christie Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ