Chương 17
hỉ có vài tin nhắn chờ Tess khi nàng bước vào văn phòng của mình ở Viện Khảo cổ Manoukian trên đường Lexington và đường 79. Có thể đoán trước một nửa số đó là từ Doug – anh chồng cũ của nàng, còn nửa kia, hầu như cũng có thể đoán được là của Leo Guiragossian, viện trưởng Viện Khảo cổ Manoukian, Guiragossian không hề giấu giếm việc ông ta thu nạp Tess chỉ vì một lý do: có cô con gái của Oliver Chaykin làm việc tại viện là rất có lợi khi viện cần vận động gây quỹ này quỹ nọ. Tess chẳng ưa gì cái lão đầu hói dễ ghét đó nhưng nàng cần có việc làm, và những hạn chế về ngân sách hiện này cũng làm râm ran những tin đồn về việc cắt giảm biên chế, hiện tại chẳng phải là lúc nàng có thể cư xử với ông sếp theo ý mình được.
Tess ném tất cả số tin nhắn đó vào giỏ rác, chẳng quan tâm đến đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên của Lizzie Harding, người nữ thư ký lúc nào cũng từ tốn và hiền dịu như một bà mẹ mà nàng và ba nhà nghiên cứu khác được cùng làm việc chung. Cả Leo và Doug đều chỉ muốn ở nàng một thứ: những chi tiết đẫm máu của sự kiện đêm thứ Bảy. Những lý do khiến ông chủ của nàng muốn biết, ngoài sự tò mò bệnh hoạn, về khía cạnh nào đó, ít làm nàng khó chịu hơn những lý do vị kỷ của Doug.
Tess đã bố trí máy tính và điện thoại của mình ở vị trí mà chỉ cần khẽ nghiên đầu là nàng có thể nhìn ra khoảng vườn có lối đi lát đá nằm ngay phía sau ngôi nhà sang trọng kia. Ngôi nhà được người sáng lập Viện, vốn là một đại gia trong ngành tàu biển Armenia, xây dựng lại từ nhiều năm trước khi nàng ra đời. Một cây liễu đứng sừng sững như muốn choán hết cả không gian khu vườn. Những chùm lá liễu thanh thoát rủ xuống che phủ, biến một băng ghế dài thành nơi trú ngụ của hàng chục chú bồ câu và se sẻ.
Tess hướng sự chú ý trở lại bàn làm việc, lôi ra số điện thoại mà Clive Edmondson đã cho để liên lại với Jeb Simmons. Tess bấm số, chỉ ghe thấy tiếng máy tự động trả lời. Nàng cúp máy và gọi số khác. Thư ký của Simmons tại khoa Sử Đại học Brown cho biết ông đang tham gia một cuộc khai quật ở sa mạc Neghời gian ba tháng, nhưng nếu có việc hệ trọng thì vẫn có thể liên lạc với ông được. Tess trả lời sẽ gọi lại sau rồi cúp máy.
Nhớ lại cuộc nói chuyện với Clive, Tess quyết định thử một cách tiếp cận khác. Nàng rà soát Những Trang Vàng trực tiếp, bấm chuột vào biểu tượng quay số và kết nói với tổng đại Đại học Columbia.
“Giáo sư William Vance,” Tess đáp lại cái giọng trả lời đều đều trong máy.
“Xin vui lòng đợi một lát,” giọng phụ nữ trả lời. Lúc sau, Tess nhận được trả lời: “Rất tiếc, tôi không thấy có người đăng ký tên này.”
Tess đã quá kỳ vọng. “Cô có thể nối máy cho tôi với khoa Sử được không?” Vài tiếng bấm nút, vài tiếng o o rồi nàng được tiếp chuyện với một phụ nữ khác. Có vẻ như cô này biết người mà Tess đang tìm kiếm.
“À, tôi nhớ ra Bill Vance rồi. Ông ấy đã rời khỏi đây… ôi cũng phải năm hay sáu năm rồi.”
Tess cảm thấy háo hức. “Cô có thể cho biết phải tìm ông ấy ở đâu không?”
“Tôi e là không. Tôi nghĩ ông ấy đã về hưu rồi. Rất tiếc không giúp cô được.”
Dù vậy, Tess vẫn hy vọng. “Tôi xin cô giúp tôi một chuyện được không?” nàng nói tiếp, giọng khẩn khoản. “Tôi thực sự cần nói chuyện với ông ấy. Tôi đang làm việc tại Viện Manoukin, và chúng tôi đã gặp nhau trong một cuộc khai quật nhiều năm trước. Có lẽ, nhờ cô hỏi giúp những người xung quanh xem liệu có đồng nghiệp nào của ông ấy trong khoa biết có thể tìm gặp ông ấy ở đâu không?”
Người phụ nữ vui lòng nhận lời hỏi giúp. Tess cho biết tên và số điện thọai, cảm ơn chị ta và gác máy. Nàng ngẫm nghĩ thêm một lát rồi lại lên mạng và lục trong các trang trắng để tìm William Vance. Nàng bắt đầu với New York, nhưng không thấy tăm hơi. Một trong những bất tiện của việc bùng nổ điện thọai di động là hầu như chẳng ai đăng ký cả. Nàng thử tìm ở bang Connecticut. Cũng không chút tăm hơi. Tess mở rộng phạm vi tìm kiếm ra khắp nước, nhưng lần này lại có quá nhiều kết quả. Nàng gõ tên William Vance vào bộ máy tìm kiếm, kết quả là hàng trăm người, nhưng chỉ khi rà nhanh qua những cái tên đó, Tess chẳng tìm thấy cái gì chỉ ra tung tích hiện giờ của Vance.
Tess ngồi đó, trầm ngâm suy nghĩ một lát. Ngoài vườn, những con bồ câu đã hay đi hết, số lượng bọn chim sẻ tăng gấp đôi và hầu như chúng đang cãi vã nhau om sòm. Đẩy chiếc ghế chạy quanh, nàng nhìn lướt qua các kệ sách. Tess chợt nảy ra một ý và gọi lại trường Đại Học Columbia, lần này nàng yêu cầu được nối máy với thư viện sách. Sau khi xưng danh tánh đầy đủ với người đàn ông trả lời điện thoại ở đó, Tess cho anh ta biết nàng đang tìm kiếm bất cứ bài nghiên cứu hay sách báo nào do Vance viết mà họ có trong thư viện. Tess đánh vần tên Vance và cho biết nàng đặc biệt quan tâm tới mọi tài liệu lên quan đến những cuộc Thập tự chinh, vì nàng phỏng đoán có lẽ Vance không viết bài báo hay báo cáo nào chuyên biệt về các Hiệp sĩ Đền Thánh.
“Chắc chắn là được, xin chờ một lát,” anh chàng thủ thư trả lời và biến mất. Một lúc sau anh ta trở lại. “Tôi vừa điểm lại hết tất cả tác phẩm của William Vance mà chúng tôi đang có.” Anh ta đọc tên các bài báo và các tựa sách của Vance có vẻ như đáp ứng được yêu cầu của Tess.
“Anh có thể gửi cho tôi bản sao những tài liệu đó chứ?”
“Được thôi. Chúng tôi sẽ phải tính lệ phí với cô.”
Tess cho địa chỉ văn phòng của nàng và cẩn thận căn dặn anh ta ghi hóa đơn thanh toán mang tên nàng. Bây giờ chả phải là lúc làm cho người quản lý ngân sách của Viện bực mình. Nàng gác máy và cảm thấy phấn khích kỳ lạ. Tess nhớ lại những kỷ niệm ở hiện trường và cái cảm giác háo hức khích động, đặc biệt là thời điểm bắt đầu một cuộc khai quật, lúc mọi thứ đều hứa hẹn và tràn trề hy vọng.
Nhưng đây không phải là một cuộc khai quật.
Mày đang làm cái trò gì vậy?Mày chỉ là một nhà khảo cổ. Đây đâu phải là thời buổi của thám tử nghiệp dư. Hãy gọi cho FBI, nói cho họ biết mày nghĩ gì, và để tự họ lần ra manh mối. Tess không rõ liệu việc không cho họ biết nàng đang làm gì có gây cản trở cho công tiệc của họ hay không. Nàng gạt bỏ ngay ý nghĩ đó. Có thể họ sẽ cười đến vỡ nhà ra mất. Chà. Các thám tử và những nhà khảo cổ. Chẳng khác nhau bao nhiêu đâu nhỉ? Cả hai đều làm cái công việc phanh phui những gì đã xảy ra trong quá khứ. Nhưng mà, cái khoảng thời gian chỉ hai ngày trước đây thực sự đâu phải là cái khung thời gian mà các nhà khảo cổ thường tập trung chú ý.
Chẳng anh hưởng gì cả.
Tess không thể tự kiềm chế bản thân được nữa. Nàng đã bị sự việc đó kích động quá mất rồi. dù sao nàng đã có mặt ở đó. Nàng ở đó và đã tạo ra mối liên quan. Và nhất là, nàng thực sự, thực sự thiếu chút hứng khởi cho cuộc sống của chính mình. Tess lại vào mạng và lao vào tìm tòi nghiên cứu về các Hiệp sĩ Đền Thánh. Nàng liếc nhìn lên, nhận thấy Lizzie, cô thư ký, đang tò mò nhìn nàng. Tess mỉm cười với chị ấy. Tess mến Lizzie, và thỉnh thoảng nàng vẫn tâm sự với Lizzie những chuyện riêng tư. Nhưng, sau khi nói chuyện với Clive, nàng sẽ không thổ lộ với bất kỳ ai khác. Không lộ chuyện này.
Không, với bất kỳ ai
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa