Chương 16: Con Dao Bằng Đá Vỏ Trai
à giờ thì, làm một con dao.
Những lưỡi dao bằng thủy tinh mà Corradino làm cho những kẻ ám sát của Hội đồng, những mũi nhọn trí mạng đi vào da với một tiếng thì thầm ấy, chúng sẽ không phù hợp với một tiếng thì thầm ấy, chúng sẽ không phù hợp với chủ đích của chàng. Những lưỡi dao ấy treo, lấp loáng, trên những cái giá trên vách tường của xưởng – xếp hàng như rất nhiều thạch nhũ lạnh buốt mang theo mùa đông chết chóc lạnh lùng. Chúng được làm ra rất nhiều ở đây là có lý do chính đáng. Chúng chỉ được dùng một lần. Mỗi con dao được chế tạo làm sao để gãy ngay ở chuôi sau khi vết thương chết người được đưa ra. Vết thương ấy sẽ khép lại và sự kín miệng trong cái chết, che giấu cách thức nạn nhân ra đi. Nhưng đối với bạn bè hay gia đình muốn có một khám nghiệm tử thi cho người thân yêu đã chết, lưỡi dao thủy tinh có vai trò mà một cảnh cáo tối hậu thư từ Hội đồng, Corradino biết những lưỡi dao của mình là thứ được những bóng đen ưa chuộng nhất để đem về cho Hội đồng. Khi chàng mài những mũi nhọn chết người của chúng, đôi khi chàng nghĩ đến những người đàn ông sẽ nhận lấy cái chết của mình khi những lưỡi dao này lún vào da thịt họ, tách cơ và gân, chẻ động mạch và tĩnh mạch. Chàng thấy bị ám ảnh bởi những tiếng khóc của những người đàn bà và con cái họ; khóc than thảm thiết, bị tước mấy những người đàn ông và cha họ, như chính chàng đã khóc cho cha mẹ đã mất của mình. Nhưng chàng xua đuổi ý nghĩ đi bằng một ý nghĩ khác.
Nếu mình từ chối làm những con dao này, chính mạng sống của mình sẽ mất.
Corradino làm nhẹ tội lỗi của mình bằng cách làm những lưỡi dao mảnh, chắc và tinh khiếm đến cùng mức kỹ xảo của chàng cho phép. Như một nhà phẫu thuật, nếu chàng phải tiếp tay cho cuộc giết chóc ấy, chàng sẽ làm cho sự ra đi càng ít đau đớn càng tốt.
Xưởng vắng người – kể cả thợ cả đều đã ra về, kể cả Giacomo mà tuổi tác đã bắt đầu bộc lộ. Corradino một mình với những lưỡi dao loang loáng, những cái đế nến dở dang như những người què cụt đứng chờ tay chân còn thiếu, và những chiếc cốc sáng loáng hát gần như không thể nhận thấy khi chúng nguội đi. Chàng nhìn quanh không gian như hang động đã là mái nhà của chàng trong hai mươi năm, giờ đã mát lại khi lò lửa đã tắt. Chàng kiểm cho chắc là những người cuối cùng đã vể cả rồi mới thắp một ngọn nên duy nhất. Chàng quay qua cánh cửa một lò nung bỏ hoang lưng xây vào trong tường. Chàng mở cửa và bước vào vòng bụng trống hoác, hai bàn chân chàng nghiến lại sạo trên những mảnh vỡ cốc nhỏ và giá nến cũ vất vương vãi bên trong như một kho báu đã hư hại, bởi lò nung này đã hoạt động từ nhiều năm trước. Corradino sờ soạng tìm khối gạch xây ám khói cuối cửa lò, dò tìm một cách thông thạo cái móc kim loại rồi kéo ra. Một cách cửa bên trong lẳng lặng bật ra và chàng bước vào trong.
Ngay lập tức chàng đã ở nhà. Chàng thắp theo trí nhớ mấy ngọn nến trên cái giá nến nhiều nhánh gắn trong cánh cửa và gian phòng sáng ấm lên không giống một nơi làm việc mà giống một phòng khác Venice duyên dáng. Một cái ghế tựa phủ nhung nằm dài trong góc. Một cửa lò, chiếm hết một bức tường, cháy hân hoan như lò sưởi của một người đàn ông quyền quý. Và trên mấy bức tường, phản chiếu sức nóng và ánh sáng, treo một số vật phẩm Corradino yêu quý nhất; những tác phẩm chàng biết một ngày nào đó sẽ phải đưa ra để bán, nhưng vẫn chưa đâu – chưa hẳn đâu. Những tấm gương lớn giăng từ sàn nhà lên đến trần, khiến cho căn phòng rộng gấp đôi. Những chiếc đế nến từ trên tường vươn ra trong một kiểu trang trí đường lượn não lòng, đua sắc với những ngọn lửa chúng nâng niu. Những khung hình không ảnh, nhưng sẽ làm mờ nhạt bất kỳ chân dung nào trên thế gian, dù cho nhan sắc của chủ thể có lẫy lừng đến thế nào. Chỉ có phần giữa gian phòng ngược lại cái vẻ của một dinh thự xa hoa lộng lẫy. Bởi ở đây là chỗ để đồ nghề của Corradino – những chậu nước dài và những cái bể tráng thủy, những cái lọ đựng vô số chất màu và những cái nồi chưng hóa chất có mùi khó chịu.
Căn phòng này là của mình. Bí mật, an toàn, và là nơi thích hợp cho việc mình sẽ làm đêm nay.
Corradino biết cần cái gì – một con dao do chíng chàng nghĩ ra kiểu, gọi là dente, hay răng. Nó được đặt tên rất phù hợp; không mảnh mà sát thương như những con dao của bọn sát nhân mà chàng bị giao làm, và không được chết tạo sao cho gãy ở chuôi như chúng. Ngắn nhưng cứng cáp, được làm từ thủy tinh đen nặng và có một cái mũi nhọn nguy hiểm, dente này sẽ phù hợp cho việc cắt và đào như nhau. Chàng lắng tĩnh một lát quan sát kỹ cái bàn thợ đầy bột và thuốc mỡ, nghĩ xem cần loại thủy tinh nào. Rồi chàng nhận ra.
Đá vỏ chai. Thủy tinh xưa nhất trên trái đất.
Chàng cởi áo chẽn ra và bắt tay vào việc. Sưc nóng trong phòng chàng thật mãng liệt, bởi cửa lò lớn và căn phòng – dù khá lớn cho mục đích của nó – nóng lên nhanh chóng. Corradino tung một nắm đá bọt màu tro từ đảo Stromboli vào trong lửa thay vì cát như thường lệ. Rồi đến một nhúm lưu huỳnh xộc cay mũi và khiến chàng phải thắt khăn tay lên mặt. Công việc của chàng đên nay là tái tạo thứ thủy tinh tự nhiên đen cứng mà thời xa xưa, phun trào từ những ngọn núi lửa ở miền nam. Thứ thủy tinh rắn như đá. Thứ thủy tinh đã chôn vùi những u linh tội nghiệp ở thành Pompii và Herculaneum, bị cầm tù như côn tròng trong hổ phách – đầu tiên là lỏng rồi cứng như kim cương. Dùng một cái vá cứng vì lửa chàng trộn lần các loại bột với một viên thủy tinh nấu chảy sáng rực rỡ đã được nung nóng trong lò lửa suốt ngày như một con rồng lửa, thêm vào đá bọt và một ít hắc ín, cho đến khi thủy tin sẫm màu và sệt như mật đường. Lúc ấy chàng mới lấy cây pontello của mình và tạo hình con dao, lăn thân dao trên bàn trượt scagno bằng gỗ và da đứng cạnh là lửa. Khi chàng đã hài lòng – bởi lẽ đêm nay không được có một sơ sót nào – chàng đưa thân dao vào lửa lần nữa, hơ lưỡi dao trên lửa lúc lâu. Khi thân dao sẫm màu rực cháy ở chuôi, chàng mang nó ra kẹp nó vào mỏ cặp, đầu lưỡi dao chúc xuống, rồi nhìn cái mũi hồng của thân dao chảy dài xuống theo sức hút hấp dẫn, và thủy tinh nóng chảy như một cột thạch nhũ rực cháy nhỏ giọt thành một mũi dao nguy hiểm, Corradino đã sáng tạo ra phương pháp nhỏ giọt này, thấy là nó cho một mũi nhọn hoàn hảo hơn bất kỳ việc mài hay đánh bóng nào sau đó. Bằng cách này, thủy tinh tạo ra sắc cạnh của chính nó. Thủy tinh phải quyết định đúng nhất kẻ thù của mình sẽ phải bị kết liễu ra sao. Chàng đếm nhịp tim mình và vào đúng khoảng khắc mà không sớm hơn, chàng xoay cái mỏ cặp lại để lưỡi dao đang nguội lật lại, cong và rắn lại thành cái nanh thú. Nhỏ và ngắn, đen và sắc, mũi nhọn hiểm ác lấp lánh trong ánh lửa.
Phải – cái này sẽ được đây. Lưỡi dao và chuôi dao được làm liền một khối nên sẽ không có chỗ yếu nơi con dao.
Khi Corradino ngồi xuống và nhìn con dao đen của mình nguội đi, chàng nhìn quanh gian phòng một lần sau chót. Không ai ngoài Giacomo biết được, căn phòng đã được xây cho Corradino vào cái ngày sau khi chàng tìm ra bí quyết làm gương. Hết thảy những công việc riêng tư nhất của chàng được thực hiện ở đây. Căn phòng này cất giữ bí quyết.
Cái bí quyết, nằm sâu trong nghệ thuật thổi thủy tinh. Cái bí quyết mà chỉ tình cờ phát hiện khi một lọ hoa mà chàng làm bị hỏng. Cái bí quyết đã cứu chàng thoát chết bởi tay những ông chủ tham lam của chàng, Hội đồng. Cái bí quyết đã giải thoát chàng khỏi giam cầm ở Murano và cho chàng quy chế đi lại khắp Venice gần như những người khác, và do vậy đã cho ra đời sự sáng tạo lớn lao nhất của chàng, Leonora. Cái bí quyết không được ghi lại ở bất cứ đâu, ngay cả trong cuốn sổ giấy da của chàng, và không một kẻ nào ngoài chàng hay biết. Cái bí quyết đã được một ông vua ngoại bang thèm muốn, kẻ đã đưa chàng đến nông nỗi này.
Cái bí quyết mà mình đã thề sẽ mang theo xuống mồ. Mình đã không biết mình nói đúng đến nhường nào.
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano