Chương 17
aylor vội vã đi ra cổng, nôn nóng muốn nới rộng khoảng cách giữa cô và bức tường rào của tòa lâu đài của Jason. Khi cô ra đến lối đi trải toàn đá cuội lớn, cô quay trái, quay phải cố nhớ xem cô đã đậu xe ở đâu. Mấy con đường ở Beverly Hills chết tiệt này đều giống nhau: tường rào, các bụi cây cao cả 3,4 mét, tất cả đều cho một mục đích duy nhất là giữ những kẻ tò mò khỏi nhìn trộm vào những ngôi nhà tuyệt đẹp này với những nhân vật nổi tiếng trong đó.
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt," cô lẩm bẩm chửi thề.
Vấn đề thực sự, đương nhiên rồi, không phải là cô không thể tìm thấy xe của cô.
Vấn đề thực sự là cô đã là một con ngốc hết chỗ nói.
Cô đã nghĩ gì vậy, khi tự thuyết phục mình là có lẽ Jason đã...
Cô dừng nửa chừng. Ý tưởng đó thật tức cười, cô không thể nghĩ hết được.
Cô đã cảm thấy như một đứa khờ khạo, cứ đứng đó nhìn Naomi ôm sát lấy Jason, Và anh ta nữa, Ngài Tôi-thích-như-vậy-quá, làm quái gì cứ đứng đó cười tự đắc vậy? Khi anh gọi cô lại lúc cô vừa quay đi, cô đã có hàng trăm nghìn điều cô muốn tuôn ra, nhưng khi nhìn thấy cả hai đứng cạnh nhau, và liếc sang đám đông đang tiệc tùng ở đó, cô chợt nhận ra rằng cô chưa bao giờ thuộc về chỗ đó cả. Cô có thể diện lên, nhìn giống họ nhưng cuối cùng, cô cũng chỉ là một luật sư đến từ Chicago.
Phần tệ nhất của hoàn cảnh này là Taylor không có ai khác để trách cứ ngoài bản thân cô. Cô đã tự làm cho mình bị thất vọng bởi hi vọng vào người đàn ông tiếng tăm lừng lẫy thế giới vì luôn làm phụ nữ thất vọng. Không tính đến những điều cô đã muốn tin trong khoảnh khắc nghe trộm hai người phụ nữ đó tán dóc trong nhà vệ sinh, cô cũng đâu khác gì các người phụ nữ khác Jason Andrews đã quen biết.
Nhưng biết như vậy vẫn không làm cô bớt đau khổ.
Trong vài giây, ý nghĩ cô lại quay về với Jason, Có một điều gì đó ở anh - ánh mắt, nụ cười, giọng nói của anh khi gọi tên cô, những điều anh nói làm cô cười, cách anh nhìn cô như không có ai khác ngoài cô đang ở đó...
Cô cương quyết gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
"Chết tiệt!" cô lại lẩm bẩm khi đi đi lại lại trên con đường trải đá. Quá phiền muộn nên thậm chí câu chửi thề của cô cũng chẳng ra gì nữa.
Bỗng nhiên, một giọng nói cất lên từ trong bóng tối.
"Có tệ đến vậy không?"
Taylor quay phắt người lại và thấy... ôi, chao ôi, Scott Casey đang đứng cách cô vài bước. Anh ta đứng đó bao lâu rồi, cô cũng không biết nữa.
Scott mỉm cười khi thấy vẻ ngạc nhiên của cô.
"Có chuyện gì à?"
Taylor đã để ý thấy nhiều nhân vật nổi tiếng ở buổi tiệc này nhưng không nhớ là đã nhìn thấy Scott Casey ở đó. Và đương nhiên rất khó có thể bỏ lỡ không thấy anh ta. Val nói đúng - ngoài đời anh ta thật đẹp, với tóc bạch kim, thân hình rắn chắc và những nét đặc trưng của một người mẫu hoàn hảo. Một quảng cáo sống động của Calvin Klein. Và anh ta đang nói. Với cô. Ngay lúc đó.
"Xin lỗi." Taylor trấn tĩnh lại, cố tìm lại giọng nói. "Tôi chỉ không nhớ đã đậu xe ở đâu thôi."
"Tôi sẽ rất vui để cho cô quá giang nếu cô muốn."
Taylor nhìn anh ta. Anh ta có thể là Scott Casey nhưng cô đâu có dại. Ít nhất là không dại 2 lần trong 1 tối.
"Tôi ổn mà." Cô bảo anh ta. "Nó chỉ ở đâu đây thôi."
"Cô bỏ đi sớm qua. Tôi hi vọng không có gì xảy ra trong buổi tiệc?"
Vì một lý do nào đó, Taylor thấy mình bớt xa lạ với anh ta. Có lẽ vì ánh mắt quan tâm của anh ta. Hoặc có thể vì giọng Úc chết người của anh ta.
"Không có gì đâu," cô nhẹ nhàng. "Chỉ vì tôi phải dậy sớm đi làm vào ngày mai."
"Làm việc vào Chủ Nhật?" Scott nhăn mặt. "Cô làm nghề gì?"
"Luật sư." Taylor thấy anh ta có vẻ hiểu ra.
"Tôi cũng đoán vậy," anh ta trầm ngâm. "Cô đã mặc đồ comp-lê trong tấm hình đó, và không ai ở thành phố này mặc comp-lê ngoại trừ luật sư và các nhân viên nhà nước."
"Tấm hình?" Taylor cố nghĩ thử xem ở đâu ra Scott Casey thấy được hình của cô. Rồi cô chợt nhớ. "À, mấy cuốn tạp chí."
Anh ta bước lại gần cô hơn. "Tuần này cô lại xuất hiện trên các trang bìa một lần nữa. Cô là người phụ nữ bí mật, đúng không?" Anh hỏi với giọng tò mò.
"Anh có ngạc nhiên không nếu đó chính là tôi?"
"Hoàn toàn không." Ánh mắt anh nhìn cô đầy ngưỡng mộ. "Tôi chỉ ngạc nhiên họ đã không chụp cô từ phía trước mặt. Gương mặt cô là để dành lên trang bìa mà."
Taylor ngập ngừng. Câu tán có vẻ trơn tru đấy.
Thành thật mà nói thì cô có một điểm yếu là thích được nghe khen như vậy. Lớn lên với 3 ông anh trai, cô chẳng để ý nhiều đến thời trang, trang điểm, kiểu tóc hay những thứ gì gì khác mà các thiếu nữ dành hàng giờ để nghiên cứu. Lần duy nhất cô dám lén lút đem về nhà một cuốn tạp chí Seventeen (Tuổi 17) đã tạo ra biết bao nhiều rắc rối: 3 ông anh cô trêu chọc cô không ngừng nghỉ suốt mấy ngày. Vì thế, Taylor đã lớn lên như một "Cô gái thông minh" và cô bằng lòng với điều đó. Dù phải thừa nhận là "cô gái thông minh" không phải là điều hấp dẫn đối với tụi thanh niên.
Dần dà, khi Taylor vô Đại Học và kết bạn với Val và Kate, các bạn của cô đã thuyết phục cô bỏ được những cặp mắt kính cổ lỗ sĩ hay những kiểu tóc con trai. Một sáng thứ Bảy mưa dầm, Val đã thuyết phục được cô làm một cuộc đổi mới. Kết quả đã làm không chỉ Taylor ngạc nhiên, mà cả Val và Kate nữa. Ba người bọn họ, với thẻ căn cước giả, đã vào quán bar của trường tối hôm đó và chỉ sau 15 giây đón nhận các ánh mắt ngưỡng mộ của cánh đàn ông, Taylor quyết định vẻ ngoài mới này chấp nhận được.
Tuy nhiên, như nhiều trường hợp, dù Taylor có đổi mới thành công thế nào thì danh hiệu "cô gái thông minh" của cô vẫn theo cô suốt thời gian trưởng thành và cô vẫn đỏ mặt mỗi khi có ai đẹp trai khen cô xinh gái.
Và đó là phản ứng của cô khi nghe Scott khen.
"Cám ơn," cô khiêm tốn mỉm cười. "Jason đã dàn xếp với các tạp chí như vậy. Họ không được phát hành tấm hình nào có mặt tôi."
"Do đó tạo nên sự bí mật." Scott lém lỉnh.
Taylor nhìn anh ta thắc mắc. Anh ta không giống như mẫu người dùng từ cổ điển như vậy (Scott dùng từ "hence" thường thấy trong văn phong cổ điển Anh). Có lý nào anh ta đang cố gây ấn tượng với cô?
Cô quyết định làm một bài kiểm tra nhỏ.
"Nhưng bí mật đã bật mí. Trừ khi... tôi có thể tin là anh sẽ giúp tôi giữ bí mật?" Cô hỏi với giọng cố tình lả lơi.
Scot nhanh chóng mắc bẫy. "Đương nhiên rồi." Anh ta cười với cô, nét tinh nghịch quyến rũ. "Với một điều kiện: cô sẽ kể tất cả về cô cho tôi nghe."
"Anh muốn biết gì?" Taylor nhún vai ngây thơ.
Khỉ thật, tán tỉnh kiểu này cũng vui chứ. Dẹp qua một bên tên hôn phu dối trá, với đêm tân hôn hụt và đôi mắt xanh quyến rũ của người đàn ông gợi tình nhất còn sống sắp đi ăn chơi với cô diễn viên tóc vàng hấp dẫn ở một nước làm rượu vang nổi tiếng.
"À, để bắt đầu, cô và Jason hẹn hò bao lâu rồi?"
Taylor cười khẩy, có lẽ hơi quá khích.
"Chúng tôi không có hẹn hò," giọng cô chắc nịch. "Jason và tôi chỉ là bạn làm ăn."
Scott nhìn sâu vào mắt cô, bước thêm một bước gần hơn. "Cô chắc không?"
Taylor gật đầu. "Tôi đảm bảo mà."
Anh ta toét miệng cười.
"Vậy thì có lẽ, người phụ nữ bí mật có thể bắt đầu với việc cho tôi biết tên cô nào."
Khuya hôm đó, sau khi những người khách cuối cùng của buổi tiệc đã từng người một đi về, Jason rơi vào giấc ngủ khi đang nghĩ buổi tối đã diễn ra hoàn hảo thế nào. Anh gạt đi những suy nghĩ tiêu cực phiền phức của Jeremy: ừ thì anh đã bẫy Taylor để cô thừa nhận cảm giác của cô. Tính cho kỹ, chuyện đó đâu quan trọng.
Sau khi để Taylor ủ ê vài ngày, anh sẽ tiến hành phần thứ hai của kế hoạch: anh sẽ tấn công, nói là Naomi không là gì với anh, cô mới là người phụ nữ duy nhất anh nhớ nhung. Và Taylor, tới lượt cô, sau khi đã ngầm thừa nhận cảm tình của cô dành cho anh với ánh mắt ghen tuông tối nay, sẽ chấp nhận là cô đã thua và không có lý do gì để không thừa nhận tình cảm thật của cô nữa.
Nhưng dù mọi thứ đã rơi vào đúng kế hoạch một cách suôn sẻ, Jason đã có một giấc mơ kinh khủng tối hôm đó.
Anh mơ rằng anh vẫn đang ở buổi tiệc. Anh biết Taylor cũng ở đó nhưng anh không tìm thấy cô đâu. Cuối cùng khi anh bắt gặp cô ngồi ở một bàn tách biệt trong vườn, đang uống rượu anh biết được chế biến từ thung lũng Napa, thì cô không ở một mình. Ngồi cạnh cô - rất sát với cô - và đội một cái mũ bê-rê kỳ cục là Brad Pitt. Vì một lý do nào đó, Taylor cứ gọi anh ta là Jason.
Jason kêu tên cô nhưng Taylor phớt lờ anh. Anh cố bước về phía cô nhưng thình lình, các bức tường đã hiện lên trên mặt đất như những thành trì kiên cố. Rồi Brad mỉm cười và đưa tay ra để Taylor nắm lấy và dẫn cô đi vào nhà. Jason thấy họ qua cửa sổ, anh thấy họ đi vào phòng ngủ của anh, anh la lớn kêu cô dừng lại. Nhưng không ai nghe thấy anh ngoài Jeremy, người bỗng từ đâu xuất hiện treo ngược đầu trên một cành cây, mình mặc một trang phục chú hề và khúc khích cười bảo anh là tiệc đã tan rồi. Rồi tiếng cười của Jeremy trở nên ma quái và anh ném điếu thuốc của anh vào một bụi cây gần đó. Những bức tường mọc lên vây lấy Jason và anh không làm gì được khác ngoài đứng bó tay nhìn tòa lâu đài kiểu Pháp Normandy của anh bốc cháy và lụi tàn.
Jason giật mình tỉnh giấc.
Vừa hổn hển thở, anh vừa lắc đầu như muốn xua đi cơn ác mộng và cố tỉnh táo lại. Khát nước, anh đứng dậy và uống sạch một li nước lọc trong bếp. Anh nhìn qua cửa sổ và mở hé cửa để chắc chắn là anh không ngửi thấy tí mùi khói nào.
Nhưng khi anh quay lại giường, Jason lại tin rằng mọi thứ đều ổn cả. Khi ngả xuống gối, anh mỉm cười vì sự vô lý của giấc mơ của anh.
Brad Pitt. Jason suýt phá ra cười với ý nghĩ này. Anh ta đã ước anh ta là Jason Andrews.
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại