Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Đàn Ông Đào Hoa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 17
M
ắt mình sao cứ dính lại không mở được thế này. Chân thì phồng rộp. Mình đã làm gì nhỉ? Chí ít cũng không phải mình đang ở trong tù. Mình cần nằm thêm một lát để xác định phương hướng. Mình sẽ không bao giờ làm như thế nữa. Hình như mình đã làm chuyện gì đó liên quan đến gia súc. Và liên quan đến rượu bia nữa. Và liên quan đến tiệc tùng. Và những lon rượu táo. Đầu óc mình sao mà tệ thế. Mình không thích thế này chút nào khi mà mình thậm chí không biết tháng này là tháng mấy. Ai đã lục lọi tủ và lôi những ngăn kéo kia ra thế nhỉ? Và mình chỉ có mỗi một cái áo khoác và một mảnh chăn phủ lên người. Marion kia ư? Hóa ra chỉ là tấm đệm trên giường cô ấy thôi.
Gã ngồi dậy. Dụi mắt. Chuông cửa reo. Đóng hết các cửa. Cài chốt kỹ. Nhà này bị niêm phong rồi, người nhà này biến sạch rồi, đồ khốn điên khùng ạ. Kẻ quấy rầy đang tìm đến cửa sau.
Sebastian trần truồng bò qua căn phòng khách phía đông vào bếp. Vặn chìa khóa và bò trở lại phòng khách phía đông, đợi dưới gầm bàn. Qua chiếc gương gắn trên bức tường đối diện gã nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai của người đưa thư lướt qua. Mình phải gặp người đưa thư mới được. Lấy tạm cái chăn trên giường của cô Frost quấn vào người vậy.
- Tôi đây.
- Tôi vừa mới đi vòng ra sau nhà. Tôi nghĩ có lẽ ông không nghe thấy tiếng chuông. Tôi có một bức thư bảo đảm cho ông, ông ạ. Hôm qua tôi đến nhưng không thấy ai ở nhà.
- Đi vắng cả. Tôi vừa mới tắm xong.
- Ông ký vào đây, được chứ ạ? Xin lỗi đã quấy rầy ông. Hôm nay ấm hơn một chút đấy ạ.
- Tôi cũng hy vọng thế. Cảm ơn ông rất nhiều. Nếu anh không thấy tôi ở nhà, thì cứ để thư dưới cánh cửa nhé.
- Và còn có một bức thư nữa đây ạ.
- Tốt.
- Cảm ơn ông.
- Chúc một ngày tốt lành.
Anh chàng đưa thư đó ăn nói thật dễ nghe. Mình phải viết thư lên bộ trưởng bộ Bưu chính để người ta cất nhắc anh chàng này mới được. Lấy dao rọc thư thôi.
Ông Dangerfield kính mến,
Tôi đã cố gắng liên lạc với ông theo địa chỉ hiện thời nhưng không thành công. Tôi gửi bức thư này theo hình thức bảo đảm với hy vọng rằng cuối cùng thư sẽ đến tay ông. Tôi có vô khối việc phải làm và tôi không có thời gian để tìm cách liên lạc với ông.
Như ông biết đấy, ông nợ tôi năm mươi tư bảng tiền thuê nhà và ông đã vi phạm hợp đồng thuê nhà bởi đến tháng Mười năm tới hợp đồng thuê nhà mới kết thúc, và vậy là còn mười bốn tháng, một tuần bốn ngày nữa. Tôi sẽ không tính một tuần bốn ngày lẻ đó nếu như trong tuần này ông gửi cho tôi tất cả hoặc một phần số tiền nợ. Kể từ khi chúng tôi gặp phiền phức trong chuyện này vợ tôi không được khỏe. Và khi chúng tôi ghé thăm ngôi nhà tôi rất tiếc khi thấy nó trong tình trạng lộn xộn như thế và thực sự nó làm vợ tôi phát buồn nôn.
Ông Dangerfield, tôi muốn ông biết rằng tôi không gây xáo trộn gì ở đó cả và cũng không nhòm ngó bất cứ thứ gì được coi là tài sản của ông. Nhưng tôi cảm thấy rằng ông nên biết rằng một cái chảo rán to và một cái xoong đã biến mất. Chỉ còn một trong số bốn chiếc cốc và hai trong số bốn cái đĩa, một cái bị vỡ. Sôpha cần sửa chữa và một cái ghế cũ, là đồ cổ có những cái núm tròn, đã biến mất. Thảm Axminster đầy những vết ố do súp rơi vãi, những vết ố mà vợ tôi, vì nghĩ đến vợ ông, không muốn tôi nêu ra đây. Tôi phải bỏ ra không ít tiền để thuê thợ hàn ống nước sửa ống nước trong nhà vệ sinh và tay thợ đó cho biết rằng ống nước đã bị phá hoại bởi một vật có thể là rìu, và anh ta còn phát hiện ra những lỗ thủng đáng ngờ khác.
Khuyên ông xem xét các phương pháp sống của ông không phải là việc của tôi, ông Dangerfield ạ, nhưng vợ tôi rất buồn vì một quý ông người Mỹ như ông lại không giữ được những chuẩn mực của người Mỹ mà cả hai chúng tôi đều đã biết, nhưng vợ tôi và tôi vẫn tự hào vì được công nhận là công dân của cái đất nước ở bên kia bờ đại dương đó.
Trước khi dừng bút, tôi xin báo cho ông biết rằng trần phòng ngủ đã sập mất một mảng lớn và nó làm vợ tôi choáng váng đến nỗi tôi không dám để bà ấy lên gác nữa. Hai chiếc gương đã biến mất, một chiếc là đồ cổ rất khó kiếm và một tấm rèm đăng ten ở phòng khách cùng chín chiếc của một bộ dao kéo đủ loại cũng không thấy đâu. Tôi sẽ vui lòng bỏ qua những thứ nhỏ nhặt như những vết bẩn trên thảm hay vết mỡ trên bếp nếu như tuần này tôi hài lòng với việc gửi tiền thanh toán của ông. Từ khi hợp đồng thuê nhà bị phá vỡ, vợ tôi đã phải đi gặp bác sĩ nhiều lần và tôi phải trả không ít chi phí thuốc thang cho bà ấy. Ông Dangerfield ạ, tôi biết ông sẽ làm như tôi yêu cầu và tôi sẽ rất cảm kích nếu ông cho tôi biết khi nào ông sẽ gửi tiền trả tôi, bởi nếu để quá lâu e rằng tôi không hài lòng đâu. Tôi chưa muốn liên lạc với luật sư của tôi vội vì tôi cảm thấy rằng có lẽ ông hơi bận bịu vì cháu nhỏ và vô tình quên khoản nợ mọn giữa chúng ta. Tôi gửi lời thăm vợ ông, người mà cả vợ tôi và tôi đều hy vọng luôn được mạnh khỏe.
Kính chào
Egbert SKULLY
° ° °
Ông Skully kính mến,
Tôi bị vướng cổ vào một chiếc máy cán và bị tàn tật vĩnh viễn.
Bạn chân thành của ông
S.D
Sao chúng ta lại không thể là bạn nhỉ. Những người bạn của Chúa. Nhà im thế, không một tiếng động, xây bằng cao su chắc.
Gã bật bếp lên, đổ nước vào ấm. Cô Frost luôn sốt sắng bỏ một xu vào rãnh trả tiền trên đồng hồ đo gas. Giờ thì xem O'Keefe viết gì nhé? Kenneth, có tin gì mới không? Cậu có tin khủng khiếp không đấy? Đừng có kể với tôi những điều khó chịu nhé. Chỉ kể những điều tốt đẹp thôi. Mình nghĩ mình phải đi khỏi đây thôi.
Ở một mình trong cái nhà này mình thấy cô đơn quá. Mình sợ cái lạnh lẽo tột cùng này thế, và bằng mọi giá mình phải tránh nó mới được. Thế giới này gây cho mình bao nhiêu đau buồn và nhục nhã. Mình đau khổ và sợ hãi. Nhưng trước khi mình bại hoại, cuốn gói, khô héo hay ốm yếu, vài người sẽ phải biết việc đó. Kenneth ạ, chớ có nhẫn tâm.
Giả Dối thân mến,
Cậu không gửi tiền trả tớ. Như tớ đoán. Được. Tớ biết chuyện của cậu đang rối beng. Tớ không thể chết dí ở đây thêm nữa - như cậu nói, funt. Giờ tớ muốn thu xếp với cậu. Đừng gửi tiền sang đây cho tớ bởi vì tớ sắp trở về cái xứ ấy đấy, thứ Hai tới tớ sẽ về đến nơi. Ba tuần trước tớ đã đăng quảng cáo trên tờ Thời báo Ai Len. Và tớ đã kiếm được việc làm. Cậu đã bao giờ nghe nói đến bà Éclair, đến công ty Roundwood chưa? Đúng là bà Éclair muốn một đầu bếp người Pháp. Cậu có thể tự thu thập những thông tin còn lại. Vì tất cả những mục đích thực tiễn, giờ tớ là người Pháp.
Tớ cảm thấy trong nhà bếp của bà Éclair tớ có những cơ hội làm chuyện lãng mạn với những đứa con gái rửa bát, những đứa sẽ đáp ứng sự thèm khát của tớ. Giờ tớ không biết chắc liệu tớ có có được công việc đó hay không nhưng bà Éclair nói rằng bà ấy sẽ bao lộ phí trở về Ai Len của tớ và ở đó cậu đóng vai trò quan trọng. Tớ muốn cậu chuẩn bị bảy (7) bảng để sẵn đó cho tớ để tớ khỏi bị chết đói ở cái nước nông nghiệp đó.
Tớ nhận thấy rằng cái đói đẩy một người vào thế bất lợi khi mà người đó giao du với những người được ăn ba bữa một ngày. Tớ phụ thuộc vào cậu đấy.
Tớ đã từ bỏ tình dục đồng giới vì nó chỉ thành công trong việc làm cho cuộc sống của tớ thêm rối rắm. Tớ tự thỏa mãn bằng cách dùng tay như thường lệ nhưng tớ thấy việc đó tẻ ngắt. Tuy nhiên, tớ đã viết cái mà tớ gọi là "Những hướng dẫn cho những người mới làm quen với việc thủ dâm" bằng tiếng Hy Lạp để bổ sung tính phức tạp cho cái trò đó, nhưng tớ đã bỏ dở chừng trong thất vọng. Tớ bỏ khi tớ quyết định quay trở về cái xứ ấy. Nếu tớ phải làm người độc thân thì tớ sẽ sống ở cái nơi mà sự độc thân được coi là một đức hạnh. Tớ nói tiếng Pháp đủ giỏi để giả làm người Pháp. Tớ kể với bà Éclair rằng tớ đã tốt nghiệp ở Anh và đã đi đến nhiều nơi trên đất Mỹ.
Chuẩn bị bảy bảng cho tớ. Nếu không tớ sẽ đi tong đấy và sẽ phải phó mặc tớ cho bà Éclair người mà tớ muốn gây ấn tượng bằng khả năng sử dụng tiếng Anh cũng như những mối quan tâm khác mà tớ thể hiện ở nơi đó. Tớ cũng muốn có vẻ đồng bóng bởi vì cái đó sẽ mang lại cho tớ ít nhiều chuyện phiêu lưu và có lẽ tớ có thể gặp một số vị khách giàu có của bà ta sau khi họ đã chén no nê những món ăn ngon do cái nhà bếp chỉn chu của tớ chế biến. Nếu mọi việc xấu đi thì tớ sẽ luôn có thể gợi ý bà Éclair lái cái mông trong một âu nước sốt. Đừng làm tớ thất vọng.
Chúa phù hộ cho cậu,
Kenneth O'KEEFE
Công tước của Serutan
Kenneth ạ, tất cả chúng ta đều muốn có tiền. Và cậu phải biết rằng nếu tôi mà có chút tiền thì tôi chỉ muốn được chia đi thôi.
Nhưng thứ duy nhất mà tôi có ở đấy là một đống tạp chí, thứ mà tôi sắp đem đốt để sưởi.
Ngày bị những đám mây che phủ, biển xám xịt dâng cao và ngoài kia thấp thoáng bóng những con ngựa trắng. Những con ngựa gõ vó điên cuồng và bực bội dọc bãi biển. Trước kia vào một ngày như thế này mình hay đứng nhìn những người đàn ông dũng cảm vật lộn với sóng gió trên mặt nước u ám. Và những con hải cẩu nhô đầu lên. Nếu có ngọn đèn vàng nhảy nhót ở ngoài kia thì thế nghĩa là có ai đó gặp nguy. Ngoài kia, có cái chết và thảm họa.
Sebastian đi tìm thuốc giảm đau. Ngôi nhà trống trơn một cách bất thường. Gã mò đến tủ quần áo. Quần áo của Marion biến đâu cả. Chỉ thấy mỗi đôi ủng cao su rách của mình ở trên sàn. Phòng của nhóc con đây. Sạch trơn. Trống không. Xin hãy buông bàn tay trắng lạnh lẽo khỏi trái tim tôi.
Gã lại cuống cuồng sục sạo khắp nhà. Lôi tất cả các ngăn kéo ra, giật các cánh tủ. Đồ dan đã biến mất, những cuộn sợi không thấy đâu. Không tin nhắn, không dấu hiệu. Gã vào bàn viết. Hộc bàn khóa. Gã dùng cái que cời lửa đâm qua lớp gỗ dán. Xiết chặt cái que cời vặn vặn và cuối cùng gã cũng bóc được nắp hộc bàn ra. Gã nhìn vào bên trong, gọn, sạch, và trống rỗng. Chỉ có vài cái danh thiếp của mình. Gã đi qua bếp. Nhìn vào gara. Những vũng nước nhỏ xám đục dưới cánh cửa. Không thấy xe nôi. Đúng là một cái vỏ trống rỗng của một cái nhà ximăng.
Gã quay vào với ấm nước đang sôi trên bếp. Trà và thuốc giảm đau. Trà màu nâu vàng. Và trà là tất cả những gì mình có ở đây. Một ngày buồn như cái ngày người ta ném những cục đất xuống chiếc quan tài bằng gỗ thông. Chúa ơi, đâu rồi những làn gió ấm mang hơi ẩm từ Đại Tầy Dương tới và đâu rồi những cây nhiệt đới xanh tươi. Mình sẽ chết vì lạnh mất. Phải làm gì đó mới được. Cạo râu. Có thật là đàn bà lạnh cảm vì đàn ông không có râu không? Marion, em mang đôi vú lấm tấm lông của em đi rồi hả. Chết tiệt thật, mình tiêu rồi. Không có lưỡi dao cạo. Cạo râu bằng mép bồn tắm sao. Cô Frost, tôi đành phải mượn chiếc khăn tắm của cô, phạm pháp đấy, nhưng có những lúc buộc phải liều thôi. Mình sẽ xịt axit nitric lên tấm thảm Axminster của lão Skully.
Trên bệ lò sưởi còn một thứ tài sản quý giá của mình, bức tượng người khắc kỉ đeo cây thánh giá trễ đến bụng. Giờ mình phải nằm yên không động cựa, con ngươi mắt mình đóng băng rồi. Con số không tròn trĩnh. Vậy là Marion đã để mình phải gánh cả hai cái hợp đồng thuê nhà. Có một trò chơi gọi là crike. Và đây là cái thanh chắn trơn trượt của cáí trò đó.
Trên chiếc ghế nằm, Sebastian chìm vào giấc ngủ. Năm giờ bốn mươi lăm phút, cô Frost về. Mình đang mơ thấy mình vừa mới ra lệnh hạ thuyền cứu sinh xuống, bắt đầu hát và làm một số chuyện khác và mình cúi người xuống, trèo vào một cái bè cứu sinh bằng cao su. Đó là ngày 14 tháng Tư năm 1912. Và biển băng giá. Đèn bật sáng. Cô Frost đứng ở cửa. Nhìn. Bối rối.
- Ôi, ông Dangerfield.
- Xin cô thứ lỗi, cô Frost, tôi e là tôi đã thiếp đi.
- Ồ.
Dangerfield vội vàng kéo chăn, che đi những chỗ cần che.
- Tôi xin lỗi đã làm lộn xộn tất cả, cô Frost ạ.
- Không sao đâu, ông Dangerfield.
- Tôi ghét phải hỏi xin một thứ như thế này, cô Frost ạ, nhưng tôi không biết liệu cô có thể cho tôi một điếu thuốc không?
- Tất nhiên, ông Dangerfield. Tôi rất vui lòng, đây.
- Tôi thực sự biết ơn - thực sự rất biết ơn.
- Tôi không biết phải nói thế nào, ông Dangerfield ạ, nhưng bà Dangerfield bảo tôi nói lại với ông rằng bà ấy sẽ không quay về nữa đâu.
- Cô có thể nói cho tôi biết vợ tôi đi đâu không?
- Bà ấy rất buồn bực và quả thực bà ấy đi mà không nói gì cả, mặc dầu tôi hiểu rằng bà ấy sẽ lên tàu thủy đi Liverpool và bà ấy có vé tàu hỏa đi Edinburgh.
- Liều thật.
- Bà ấy bối rối.
- Chẳng lẽ không thèm điện cho tôi.
- Tôi không nghĩ bà ấy sẽ gửi điện về đâu.
- Không. Đáng tiếc là không. Phải tránh sự hiểu lầm này mới được. Liều thật.
- Ông Dangerfield, tôi sẽ dọn dẹp chỗ này một chút.
- Ô đừng bận tâm, cô Frost. Cứ để đó cho tôi. Tôi sẽ dọn. Cái hộc bàn này bị kẹt.
- Ồ không, ông Dangerfield, ông trông mệt mỏi lắm. Ông cứ để tôi làm. Chỉ một loáng là xong thôi mà. Tôi đã mua một ít bánh mì và xúc xích đấy. Tôi nghĩ có vài quả cà chua ở trong chạn. Ông có muốn dùng với tôi không, ông Dangerfield? Chắc là ông rất đói.
- Tôi không thể, cô Frost ạ, như thế không công bằng.
- Nhận lời đi mà, ông Dangerfield.
- Vâng, cô Frost, cô tốt quá.
- Ồ, không có gì, thật đấy.
- Chết tiệt thật, cứt thật, chó thật.
- Có chuyện gì vậy, ông Dangerfield?
- Ô không, cô Frost, chân tôi bị ngứa ấy mà. Nếu cô không phiền, tôi đi thay đồ để ăn tối.
- Cứ tự nhiên, ông Dangerfield ạ.
Quấn chăn quanh người, Sebastian rón rén ra khỏi phòng. Mình chẳng khác gì thổ dân Iroquoi(1).
Gã mặc vào người chiếc quần nhung hơi ẩm ẩm gã tìm thấy trong một ngăn tủ. Cúc quần khó cài thế không biết. Mình không muốn của quý của mình hở ra một tí nào, nếu không chắc chắn cô Frost sẽ nghĩ mình có ý khêu gợi. Và mình không bao giờ chịu đựng nổi thêm một cơn ác mộng từ việc để hở cái này hay cái kia nữa. Mình phải cẩn thận khi tiếp xúc với cô Frost. Cô ấy tốt đấy. Người tốt đấy. Thời buổi này đào đâu ra nhiều những người tốt như thế nữa. Tất cả đều chạy theo những đồng tiền bẩn thỉu. Ôi phẩm giá ở đâu rồi nhỉ? Những gia đình truyền thống cùng đất đai của cải đâu cả nhỉ? Đâu rồi những chiếc xe ngựa và những người đi chân đất? Hành động thô tục xảy ra như định kiến. Hãy làm cho bọn họ phải chùn bước. Chùn bước. Marion và bọn họ. Trốn đi, cứ việc đi đi. Biến đi, đi luôn đi. Không cho mình một cơ hội chứ gì. Rồi một ngày nào đó khi tôi tìm được chỗ đứng thuộc về tôi trong thế giới này cô sẽ phải ngượng mặt. Ngượng mặt khi tôi có được những gì tôi ắt sẽ có. Những gì tôi có quyền được hưởng. Và cô cứ đợi đấy mà xem. Những người gác cổng của tôi sẽ tống cổ cô ra, tống đi mãi mãi. Cút. Cút đi. Cút.
Gã gào lên.
- Có chuyện gì trong ấy thế, ông Dangerfield?
- Không có gì đâu. Mọi chuyện ổn cả.
- Bất cứ khi nào ông xong, cứ sang nhé, ông Dangerfield.
- Cảm ơn cô, cô Frost.
Mình cài xong sợi dây bằng đồng quanh thắt lưng. Một mảnh rèm này có thể dùng làm khăn được đây. Chỉ cần cắt nó ra thôi. Cắt. Cắt. Cắt. Gấp lại. Gấp để giấu đi những mép vải bờm xờm. Chải đấu nào. Xem răng lợi ra làm sao nào. Căng môi ra. Ồ rồi. Nhưng mình có cái mũi thẳng với hai lỗ mũi loe ra trông đẹp đấy chứ. Bất cứ lúc nào mình phải lẩn trốn trông mình cũng như một nhà quý tộc. Và mắt mình trông lạ chưa, đôi mắt to. Ai cũng bảo rằng mình có đôi mắt rất đẹp.
Sebastian đi vào phòng khách phía đông. Gã trải cái nhìn hối lỗi lên mặt bàn bị chọc thủng. Cô Frost đang đặt một đĩa xúc xích lên chiếc bàn tròn bằng gỗ gụ. Có khăn phủ bàn hẳn hoi, và có cả những lát thịt giăm bông nữa. Một tô sữa và những miếng bánh mì cắt gọn ghẽ xếp lên nhau. Và có cả đường. Đĩa sạch bong, bóng loáng, một con dao ở thành đĩa bên này, một cái nĩa ở thành đĩa bên kia.
Cô Frost ngồi xuống, đưa tay kéo mép váy, thùy mị mà gợi cảm thế. Dangerfield ngập ngừng. Mình phải để khách ở trọ bắt đầu trước chứ.
- Cô tốt quá, dẫu vậy tôi nghĩ tôi để cô làm thế này thật không công bằng cô Frost ạ.
- Không có gì, thật mà, ông Dangerfield ạ. Tôi thích có việc gì đó để làm, chẳng hạn như nấu ăn.
- Nhưng để cô phải làm thế này sau một ngày làm việc vất vả thì thật là. Tôi nghĩ như thế này là đòi hỏi quá đáng.
- Ồ không.
Cô Frost nở một nụ cười cởi mở, khoe hai hàm răng đều đặn. Giống răng mình. Và môi không son. Ngắm cái miệng cô ấy thật là thích. Cô ấy ngồi bên kia bàn vẻ thanh thản, đưa cho mình mọi thứ. Cái đĩa thức ăn kia.
Sebastian lấy bốn chiếc xúc xích, bỏ lại năm chiếc. Mình chỉ định lấy ba chiếc thôi nhưng bản năng không thể điều khiển nổi đã khiến mình lấy bốn chiếc. Mình đưa đĩa bánh mì cho cô Frost. Phải để cho cô ấy thấy không phải mình chỉ chăm chăm vào những chiếc xúc xích. Marion hẳn đã to nhỏ với cô ấy, nói một lô một lốc những lời điêu ngoa về mình. Cô Frost sẽ tự khám phá ra rằng mình không đến nỗi nào. Ước gì trên đời này có nhiều hơn những người như cô Frost, những người có lòng tốt và biết quan tâm đến người khác. Mái tóc màu tro kia đúng lằ rất hợp với cô ấy.
- Xúc xích thật là ngon. Tôi không tin là trước đây tôi đã được thưởng thức những chiếc xúc xích ngon đến thế này, cô Frost ạ.
- Tôi mua ở đường Pembroke đấy. Một cửa hàng ngay bên kia cầu. Nhà họ tự làm lấy đấy.
- Cô Frost ạ, đúng là chẳng có gì đánh bại được đồ ăn nhà tự làm nấy.
- Tôi đồng ý với ông, ông Dangerfield ạ.
- Ô, công việc thế nào, cô Frost?
- Vẫn vậy thôi, tôi e là như vậy. Tôi thích công việc ở cửa hàng bởi vì tôi được gặp gỡ nhiều người.
- Việc kinh doanh thế nào?
- Vào thời điểm này thì khách hàng đang giảm đi. Giờ người ta đã đặt khoai tây đầu vụ rồi và tôi nghĩ bây giờ đang là thời điểm tốt nhất để trồng các loại cây ăn quả.
- Vậy ư? Tuyệt thật.
- Ô, ông Dangerfield, tôi nghĩ nếu ông làm công việc đó một thời gian, thế nào ông cũng chán.
- Thú vị chứ.
- Nó làm tôi chán.
- Chán ư?
- Một chút thôi. Tôi mệt phải làm việc cho người khác rồi. Tôi muốn làm cho chính mình, ông Dangerfield ạ. Nhưng thời buổi này khởi nghiệp khó quá.
- Đúng đấy cô Frost ạ, thời buổi này làm ăn không dễ dàng gì. Không còn như trước kia nữa, tất nhiên.
- Quả là vậy, ông Dangerfield ạ. Giờ ai cũng làm vườn cả. Hôm qua tôi gặp một người đàn ông thấp bé đến chỗ tôi mua hạt dã yên thảo. Loại có tên là "By goom" ấy. Tôi cứ nghĩ ông ta là người làm vườn của ai đó. Thế rồi tôi phát hiện ra ông ta là một người rất giàu đã bỏ khá nhiều tiền mua hàng ở chỗ chúng tôi. Thật khó mà biết được.
- Rất lạ. Đúng là rất lạ.
Sebastian rót trà vào cốc của cô Frost, đưa tay ra lấy một miếng bánh mì. Cô Frost dùng ba chiếc xúc xích. Mình phải cho cô ấy thấy rằng mình không nhòm ngó hai chiếc còn lại. Phải chờ cơ hội thôi. Phải để cô ấy lên tiếng trước. Kiên nhẫn rất quan trọng đấy. Dằn những ham muốn thú vật này xuống.
- Dùng hai chiếc xúc xích này đi, ông Dangerfield, kẻo chúng nguội mất.
- Ôi tôi không thể, cô Frost ạ, tôi đã ăn quá phần của tôi rồi. Thật đấy. Cô không dùng nữa sao.
- Tôi no rồi.
- Chí ít cũng ăn thêm một chiếc nữa đi, cô Frost.
- Không, tôi no thật mà. Đây, để tôi đưa sang cho ông.
- Ồ. Phải nói rằng tôi hơi đói. Thường thì tôi rất cẩn thận trong chế độ ăn uống. Cô Frost này, nói cho tôi biết cô có thích đất nước Ai Len không?
Cô Frost cười rúc rích. Tiếng cười sao mà dịu dàng, hiền hậu thế. Cô ấy rất tốt đấy.
- Ô, ông Dangerfield, đây là tổ quốc tôi, nhưng tôi không thể nói một cách trung thực rằng tôi không nghĩ đến việc sống ở một đất nước khác. Tôi thích đất nước này. Người dân ở đây tốt.
- Tôi xin nói, người Ai Len thuộc một chủng tộc đáng ca ngợi. Wexford là quê hương của cô. Cô có thể nói người ở Wexford thuộc đẳng cấp tốt hơn không?
Cô Frost cười to hơn một chút.
- Ô tôi không biết, ông Dangerfield ạ, nhưng họ rất cần cù.
- Một đặc điểm tuyệt đấy.
- Chăm chỉ?
- Một đức tính rất cần thiết đối với hầu hết mọi người, cô Frost ạ. Cô Frost này, tôi hỏi cô điều này nhé, nếu có thể lựa chọn, cô muốn làm gì trên đời này?
- Tôi nghĩ, tôi muốn sở hữu cơ sở kinh doanh của riêng mình. Còn ông, ông Dangerfield, ông muốn làm gì?
- Ô, cô Frost, nói thực với cô, tôi không muốn gì hơn là được làm một luật sư của hãng Lloyd hoặc được thừa kế thật nhiều tiền.
- Ha, ha, tất cả chúng ta đều muốn thứ đó, ông Dangerfield ạ.
- Ha, ha, đúng.
- Nhưng không dễ đâu, ha, ha, ha.
- Hey, heh. Không dễ, tôi e là không dễ, cô Frost ạ. Chắc chắn là không dễ. Ha, ha.
- Ha, ha.
- Cô Frost này, đi uống với tôi một ly nhé?
- Ồ.
- Đi nào, cô làm việc vất vả cả ngày rồi. Vả lại tôi nghĩ sau bữa ăn cực kì thú vị này cô đáng được đáp lại. Ra ngoài đi dạo một lát cũng tốt đấy. Tôi biết có một quán rất thú vị, quán Ba Con Mắt.
- Nhưng tôi không muốn gây ấn tượng sai lầm, ông Dangerfield ạ. Ông biết thiên hạ hay đàm tiếu lắm. Tôi biết như thế chẳng hại gì đâu. Ồ nhưng nó khiến tôi khó chịu.
- Không sao đâu mà. Trời tối, lại đang mưa, chúng ta sẽ không gặp một ai đâu mà.
- Thôi được.
- Ô, còn một việc nho nhỏ nữa. Cô Frost, tôi không biết liệu cô có thể dành cho tôi một đặc ân không. Tôi không biết liệu cô có thể đưa tiền thuê nhà tuần này cho tôi được không, tôi hơi bí.
- Tôi đã trả tiền cho bà Dangerfield rồi mà.
- Ồ tôi hiểu rồi, đúng là tôi gặp chút khó khăn. Tôi thật tình không muốn phiền cô chút nào, cô Frost ạ. Việc này hoàn toàn tùy vào cô và tôi không muốn cô cảm thấy miễn cưỡng chút nào. Liệu cô có thể đưa trước cho tôi một bảng tiền thuê nhà tuần tới được không? Ô, chớ miễn cưỡng cô nhé. Tôi không bao giờ dám nghĩ đến việc yêu cầu một việc như thế trừ trường hợp thật cần thiết. Mong cô hiểu cho.
- Không, tôi hiểu mà, nhưng bà Dangerfield đã nhận cả tiền thuê phòng cho cả tháng tới rồi. Trả trước mà.
- Đồ chó ti tiện. Tôi xin lỗi, cô Frost. Tôi xin lỗi. Đôi khi tôi không được tỉnh táo.
- Không sao, ông Dangerfield ạ.
Cô Frost đi đến chỗ chiếc xắc để trên bệ cửa sổ. Cô lấy từ trong ví ra một bảng. Sebastian vờ như không để ý, cúi xuống, vừa rên rỉ vừa buộc dây giày.
- Cô Frost, cô tốt quá, thật đấy.
- Không có gì.
- Tôi ghét phải đề nghị thế này, cô Frost ạ, nhưng cô có thể cho tôi mượn một cái khăn quàng cổ không cô? Tôi sợ là cái của tôi trông chẳng ra làm sao cả.
- Vâng, được chứ, ông lại đây chọn một chiếc đi. Khăn ở trong ngăn tụ trên cùng bên trái ấy.
Sebastian vào trong phòng cô Frost. Gã chọn được một chiếc khăn màu vàng. Tươi sáng và nhẹ.
- Tôi dùng cái này được không, cô Frost?
- Vâng, tất nhiên.
- Đẹp thật. Tôi thích màu của nó. Tôi nghĩ cô sẽ rất thích quán Ba Con Mắt cho mà xem. Cô Frost. Ô, tôi cảm thấy thật sảng khoái. Tinh thần thể thao, đúng vậy. Mang đến cho tôi thực tế và tống khứ tưởng tượng đi, cô Frost. Tôi muốn thực tế.
- Ha, ha.
Họ bước ra cổng. Sebastian lịch sự đưa cánh tay về phía cô Frost. Hàng triệu hạt mưa li ti rơỉ xuống. Cô khẽ nắm cánh tay gã. Và họ dạo qua những con phố của dân trung lưu và qua những ô cửa bày ra sự ấm cúng. Những chiếc ghế khô ráo. Sebastian huýt sáo.
Họ tới một khu phố hẹp, đi qua những ô đất trống, những con ngõ của người nghèo và những bức tường trắng, những mái nhà gấp, những mái ngói ácđoa lấp lánh từ khắp mọi phía trên những con phố quanh co này. Đâu đó có tiếng gà kêu nháo nhác.
Quán Ba Con Mắt là một quán nhỏ ấm áp. Họ vào một ngăn riêng, ngồi xuống một chiếc ghế dài, hẹp và cứng. Gã rung chuông gọi phục vụ. Một cái đầu xuất hiện. Chào ông. Và đồ uống được mang tới. Cô Frost dùng một ly rượu vang Porto.
- Điều gì khiến cô đến Dublin?
- Tôi đến để làm y tá.
- Để lợi dụng những người bất hạnh.
- Thế rồi tôi bỏ việc.
- Tại sao?
- Tôi không thích công việc đó và tôi không hợp với những cô gái khác. Vả lại lương rất thấp.
- Sau đó cô làm gì?
- Tôi làm việc cho một công ty bảo hiểm ở Dublin, nhưng rồi tôi cũng chẳng thích công việc đó. Sau đó tôi sang Anh. Tại văn phòng tôi làm việc có một người đàn ông tôi rất không ưa. Chúng tôi không hợp nhau.
- Tại sao?
- Ông ta chỉ nghĩ đến bản thân mình. Ông ta là ông chủ mà.
- Tôi hiểu.
- Và tôi không định chiều lòng ông ta.
- Cô đã hành động đúng đấy, cô Frost ạ. Giờ cô có thể nói cho tôi biết cô bao nhiêu tuổi không, cô Frost?
- Ôi, ông Dangerfield, tôi không thể nói cho ông biết đâu.
- Ôi, cô có thể mà, cô Frost.
- Ôi tôi không thể nói đâu. Tôi không thể.
- Cô Frost. Tôi là bạn của cô. Hãy nhớ điều đó. Bạn. Cô có thể nói với tôi bất cứ điều gì, bất cứ điều gì. Chí ít hãy nói cho tôi biết tuổi của cô. Cô bao nhiêu tuổi nhỉ?
Sebastian đưa tay ra, nắm lấy bàn tay cô Frost đang để trong lòng. Chút an ủi trong khoảnh khắc đau khổ.
- Ôi chao, ông Dangerfield, tôi ba mươi tư.
Độ tuổi đẹp đấy. Tuyệt nhất đấy.
- Sao ông biết?
- Cô Frost ạ, đôi khi tôi cảm thấy tôi năm mươi ba tuổi. Hiếm thôi, nhưng cũng có những lúc tôi cảm thấy mình mới hai mươi. Với các ngày cũng vậy. Đã bao giờ vào một ngày thứ Ba mà cô cảm thấy đó là ngày thứ Bảy chưa? Hay một tuần với những ngày thứ Sáu liên tiếp? Gần đây tôi thấy mình bảy mươi tuổi rồi. Nhưng tôi nhớ tuổi ba tư là tuổi tuyệt vời. Cô Frost, nếu cô không phiền, tôi xin phép dùng thêm một ly nữa, nhanh thôi, được không?
- Ô, không hề gì. Ông cứ tự nhiên.
- Này, cô Frost, hãy thẳng thắn với nhau nhé. Cô muốn gì? Cô muốn gì trên đời này?
- Ôi chao, một câu hỏi khó trả lời.
- Trả lời tôi đi. Cứ thật lòng, cô Frost ạ.
- Ồ, câu hỏi của ông rộng quá. Có nhiêu thứ tôi muồn trên đời này. Tất nhiên, như tôi đã nói, tôi muốn có một cửa hàng riêng.
- Ồ, cô muốn có tiền, cô Frost ạ. Tiền là thứ cô theo đuổi.
- Tôi gần như không định nói thế.
- Nhưng đó là thứ cô muốn, đúng không?
- Con người ta đâu có làm việc để cứu rỗi linh hồn mình, đúng không, ông Dangerfield?
- Con người ta đều cố gắng giành được sự ưu ái của Chúa. Con người ta cứ nghĩ Chúa có thể làm gì đó cho họ. Đúng, cô Frost này, buổi sáng khi cô thức dậy cô nghĩ tới điều gì trước tiên?
Cô Frost xoay xoay chiếc ly, ngắm nghía nó.
- Ồ, tôi chỉ nghĩ đền việc chuấn bị đi làm thôi.
Cô Frost cười rúc rích, giọng cười trong veo. Và cô nói cô nên về bởi vì sáng mai cô phải dậy sớm. Sebastian mua một chai BabyPowers. Gã đút chai rượu vào túi quần. Đập mạnh cánh cửa để người phục vụ biết gã cần thêm một ly nữa trước khi rời quán. Gã đặt tay lên tấm lưng bé nhỏ của cô Frost, dẫn cô đi, con tàu yêu quý của ta, ra cửa nào. Đừng làm vướng bánh lái, thân mến nhé.
Anh và ả trở về nhà.
- Ồng Dangerfield, tôi pha cho ông một tách cà phê nhé. Hôm nay tôi mới mua một ít.
- Cô Frost, cô biết không, cô sẽ trở thành một người vợ tuyệt vời đấy.
- Ôi, ông Dangerfield.
- Thật mà.
- Ôi, ha, ha. Ôi.
Cô Frost đi vào bếp. Sebastian ngả lưng trên chiếc ghế nằm, tạo ra trên mặt ghế mấy nếp gấp hình chữ V. Gã rót cho mình một ly rượu. Từ tàn nhẫn vẫn chưa đủ để diễn tả đâu, Marion ạ. Tôi đã cố gắng hết sức để gây dựng cái gia đình bé nhỏ của chúng ta. Mọi thứ chẳng đạt được đến mức lý tưởng, nhưng dù sao tôi cũng đã quyết tâm để có được những gì tốt nhất có thể. Tôi cũng muốn thoát ra và cũng muốn vui hưởng mọi thứ chứ. Tôi là con người kia mà. Nhưng cô Frost luôn tốt với mình. Nhìn người cô ấy chuyển động trong bếp kìa. Đường cong mông của cô ấy không tồi đâu nhé và đôi chân chắc khỏe lộ ra phía trên đôi giày màu nâu. Một người nghiêm khắc đấy nhưng cái đó tốt thôi. Nghiêm khắc thì buồn mà. Cô Frost có một thân hình khỏe mạnh. Tốt bụng và trẻ trung. Nhìn những chỗ cong cong, khum khum, những chỗ hõm vào, những ngón tay kìa. Tuyệt tuyệt tuyệt. Ô, đúng, kẹp, xiết, và sờ. Tiếp đi. Tốt cho cô đấy. Tôi cần sự giúp đở và cần một giai đoạn nghỉ ngơi nhàn nhã, cần ngủ, cần yên tĩnh, cần nhôi nhai thêm vài tuần nữa cho tới khi tôi phát giàu ú ụ.
- Cô Frost, để tôi rót cho cô chút rượu nhé.
- Một chút thôi.
- Cô biết không, cô Frost, có cô ở đây quả là một niềm an ủi lớn lao.
Máu dồn lên đầu cô Frost. Cô quay đi.
- Tôi nói thực lòng đấy, cô Frost ạ.
- Tôi thích ở đây mà.
- Tôi phải xin lỗi vì đã gây ra cho cô tất cả những phiền toái này.
- Tôi không phiền đâu mà.
- Tôi ghét thấy cô ở đây không được vui.
- Tôi vui mà. Tôi thực sự vui, ông Dangerfield ạ. Tôi nghĩ đây là ngôi nhà tốt nhất mà tôi từng sống. Tự do và thoải mái.
- Đúng thế, cô Frost - hẳn thế.
- Tôi thích sự tự do thoải mái.
- Tôi đồng ý, tốt đấy. Tự do và thoải mái. Tự do và thoải mái - tất cả đều nên như vậy, và tôi thích thế, cô Frost ạ. Không gì bó buộc hết.
- Đúng, tôi cũng nghĩ vậy.
Cô Frost mang bình cà phê và một đĩa bánh quy vào. Họ mỉm cười với nhau qua bàn.
Lúc nào chẳng có vấn đề nảy sinh, phải không nhỉ, cô Frost? Những chuyện khó chịu ấy mà. Nhưng rồi chúng ta sẽ có những ngày tốt đẹp hơn. Cô biết đấy, sau cơn mưa trời lại sáng mà. Tôi thích cô, cô Frost ạ.
- Tôi cũng thích ông.
Những chiếc bánh quy được chuyển sang cho Sebastian. Gã lấy bốn chiếc. Cô Frost ngoáy đường trong ly cà phê. Ánh mắt họ gặp nhau. Ôi ánh mắt.
Con mắt nói có
Con mắt nói không.
Con mắt thấy gì
Con mắt này nói lên hạnh phúc
Con mắt khác nói lên đau khổ
Ôi con mắt.
Ô phải
Những con mắt.
- Cô Frost này?
- Gì cơ?
- Tôi định sẽ thành thực với cô, bởi tôi biết tôi có thể ở cùng cô mà không bị hiểu lầm.
- Gì cơ, ông Dangerfield?
- Cô Frost, liệu tôi có thể ngủ ở phòng cô được không?
Ngập ngừng chờ đợi. Mặt cô Frost ửng đỏ. Mắt cô nhìn xuống tách cà phê. Sebastian tiếp tục bằng giọng thân tinh, nghe đâu ra đấy.
- Tôi không muốn cô hiểu lầm tôi, cô Frost ạ. Tôi sẽ mang đệm sang nằm dưới sàn phòng cô. Đối với tôi làm như thế kể ra cũng khá kỳ cục. Nhưng tôi buồn đến nỗi tôi nghĩ tôi không thể nào chịu đựng nổi việc phải ngủ một mình. Cô có phiền không? Tôi biết làm như thế là hơi bất bình thường, nhưng chết tiệt thật, tôi phải thành thực với cô.
- Ô không, ông Dangerfield, không có gì bất bình thường cả đâu. Tôi biết ông cảm thấy như thế nào. Tôi không phiền đâu. Tôi hiểu ông muốn nói gì.
- Cô thật tốt, cô Frost ạ. Cô chấp nhận một đề nghị như thế quả là tốt quá.
- Nhưng ông có chắc là ông sẽ không cảm thấy bất tiện không? Với tôi thì ngủ dưới sàn chẳng hề gì, tôi quen rồi. Hồi trước khi còn ở nông trang tôi vẫn thường ngủ dưới đất.
- Heh, heh, không sao. Có đệm êm mà. Tôi chỉ hy vọng tôi làm như thế không phải là lợi dụng cô quá thôi.
- Không đâu, ông Dangerfield.
- Tôi thích cà phê của cô. Rất ngon.
- Tôi rất vui. Tôi pha bằng bình đấy.
- Đúng cách đấy.
- Vâng.
- Đây là buổi tối thú vị nhất đối với tôi đấy, cô Frost ạ.
- Tôi cũng cảm thấy rất thú vị.
- Tôi vui vì cô cảm thấy như vậy.
- Rất nhiều người coi thường một người đàn bà xuất hiện trong quán rượu.
- Quan niệm cổ hủ ấy mà, cô Frost.
- Đúng vậy.
Cô Frost dọn cốc đi. Vặn nước. Gã lắng nghe âm thanh của sự sạch sẽ vọng tới. Không gì khó chịu bằng sáng ra phải nhìn thấy những bát đĩa bẩn nhầy nhụa mỡ. Mình vào chuyển đệm. Một tấm đệm màu xám, có kẻ sọc, ẩm ẩm. Nhẹ tay thôi nào, đặt xuống sàn nào. Mình phải có một cái chăn chứ. Mình không thể để cô Frost nhìn thấy những tấm khăn trải giường bẩn thỉu này - không thể. Đi nào, chuyển đệm qua cửa, dẹp cái ghế này ra để lấy lối đi trước khi mình xử lý nó triệt để. Xử lý triệt để. Giống như xử lý những món đồ cổ thứ thiệt của lão Skully. Trả chiếc khăn quàng của cô Frost về chỗ cũ nào. Gấp quần vào. Mình phải làm cho mọi thứ ngăn nắp gọn ghẽ mới được. Đồ lót của mình sờn rách rồi. Liệu mình nên trần truồng mà ngủ hay là đi ngủ với những thứ đồ lót tầm thường này trên người. Phải chọn tầm thường bằng mọi giá. Những thứ này làm nên một cuộc hôn nhân hạnh phúc đấy. Những bữa ăn đúng giờ, đường, bơ, và muối để sẵn trên bàn. Gã nguyền rủa đôi tất và đi tới ngăn kéo tìm một chiếc sơ mi sạch. Cô Frost đang bận rửa tách chén. Không om sòm. Không cãi lời. Một người tốt đấy. Người mình có mùi ư? Ngửi thấy hôi hôi. Hôi tí thôi. Làm sao mình dám mong tất cả mọi thứ đều hoàn hảo cơ chứ.
Lấy cái chăn này, che những vết bẩn đi. Phòng cô Frost có hồn đấy. Cá tính. Mình gọi nó là căn phòng có sự sống. Mình nên giả vờ ngủ chăng? Không. Không cần giả vờ giả vịt gì hết. Cứ nằm đây, thẳng thắn, trung thực, thức.
Cô Frost trở vào phòng.
- Ông có chắc là ông nằm dưới đó thoải mái không, ông Dangerfield?
- Chắc mà. Thoải mái một cách đáng ngạc nhiên.
- Tôi vào lấy mấy thứ.
Cô Frost lấy chiếc váy ngủ từ sau cánh cửa và một chiếc túi giấy bóng kính từ ngăn kéo. Cô đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy vọng ra. Cửa đóng. Mình đối mặt với một tuần định mệnh. Một tuần với những ngày thứ Hai liên tiếp. Mình nghĩ mình sẽ lên tàu vào một ngày thứ Sáu. Và mình phải chơi trò chơi giấu mặt này thật kín kẽ mới được.
Cô Frost quay vào phòng.
- Tôi sẽ tắt đèn, ông Dangerfield ạ. Tôi hy vọng ông ở dưới đó ổn.
- Quá ổn. Tôi biết tôi nằm đây thế này thật bất tiện cho cô, cô Frost ạ. Tôi muốn cô biết rằng tôi thực sự cảm kích. Giờ bạn bè tôi có chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi cô ạ.
- Ôi, ông Dangerfield.
Đèn tắt. Cô ấy đứng dưới chân giường, cởi váy. Mình không nên căng mắt ra để nhìn tất cả những gì có thể nhìn thấy. Mình không muốn cô ấy để ý thấy. Cô ấy mặc bộ pyjama màu xanh lá cây vào người. Qua những gì mình nhìn thấy, mình có thể nói bộ đó rất hợp với cô ấy. Cô ấy trèo lên giường. Cái của nợ này, mày lại thèm rồi. Thôi đi. Ham muốn xác thịt hay khúc dạo đầu của cái vòi phun.
Mình đọc được suy nghĩ của cô ấy. Cô ấy nằm xuống giường. Tay chân ngọ nguậy trên tấm khăn trải giường. Mình lắng tai nghe những âm thanh đó. Ôi mình không bỏ sót bao nhiêu đâu. Và cô Frost, cô nằm đó trên chiếc giường nhỏ của cô còn tôi nằm đây, nằm úp sấp, trên sàn bởi vì mọi thứ trong cái thế giới này thật bé nhỏ. Nhìn qua mép giường, qua bóng tối lờ mờ và qua những thứ linh tinh khác, tôi thấy hai ngón chân cái của cô nhô lên dưới lớp chăn. Và nếu tôi nhấc đầu cao lên một chút tôi có thể nhìn thấy toàn bộ người cô. Tôi cô đơn lắm và cô cũng rất cô đơn. Những con tim đồng điệu. Hãy nhớ điều đó. Nhiều lần chúng ta phiêu dạt trong cái thế giới không có mái nhà của riêng mình với con tim đồng điệu.
- Cô Frost?
- Gì cơ?
- Tôi có thể nắm tay cô không?
Cô Frost đưa tay về phía có tiếng nói và cổ tay cô gập xuống trên mép giường. Hồi còn bé mình tè dầm ra giường bởi vì mình cứ nghĩ mình đang đi chơi trong một đầm lầy với những đứa trẻ khác và mình có thể tè ra bất cứ đâu cũng được. Chạm vào cô Frost khiến mình có cảm giác an toàn và buồn bã. Bởi vì mình cho rằng mình kéo cô ấy xuống cái hố sâu của riêng mình. Vì sự bầu bạn hay vì những khớp xương bàn tay của cô ấy. Móng tay và khớp ngón tay. Nhưng mình có thể nói rằng cô ấy đang xiết tay mình. Cơ tay cô ấy giằng xương tay mình. Giờ thì mình đang quỳ. Và khuỷu tay mình để trên giường cô ấy. Đầu cô ấy rung rung. Mái tóc đen xám để xõa. Những tiếng thở dài buột ra từ miệng cô ấy. Vòng tay buồn của cô ấy ôm quanh lưng mình. Hãy cho tôi vào nằm trong chăn với. Lưỡi cô ấy lướt trên tai mình. Ướt ướt. Cô ấy cởi áo mình, sưởi ấm vầng ngực lạnh giá của mình bằng cơ thể cô ấy. Cô Frost. Ôi cô Frost.
Cô ấy nhấc lưng lên. Và mình cởi pyjama cho cô ấy. Cô ấy nhỏ lệ. Mình hôn cho hết những giọt lệ. Hết tất cả. Trong đêm tối cô ấy cô đơn biết nhường nào.
Họ nằm bên nhau. Cô Frost đưa tay lên ngang trán. Cô ấy mặc pyjama vào. Đi vào phòng tắm.
- Cô Frost, cô mang giúp tôi ly nước nhé.
Gã uống từng ngụm nước trong khi cô khóc. Gã cố nắm tay cô nhưng cô giật tay ra, để tay lên đầu. Cô lấy tay bưng mắt.
- Thôi nào, thôi, đừng như thế mà.
Cô Frost quay mặt đi.
- Đáng lẽ tôi không nên làm chuyện đó.
- Thôi nào, thôi, ổn rồi mà.
- Không đâu. Ôi Chúa ơi, đáng lẽ tôi không nên để ông vào phòng.
- Làm phúc mà.
- Không phải. Làm như thế là sai. Ôi Chúa ơi! Xin Chúa tha thứ cho con.
- Đừng như vậy mà.
- Đó là một tội lớn. Và ông đã khiến tôi phạm phải tội đó, ông Dangerfield.
- Cô tự làm mà, cô Frost.
- Ôi Chúa ơi, không phải vậy. Đó không phải lỗi ở tôi. Tôi không bao giờ có thể thú nhận tội lỗi đó. Tại sao ông lại làm thế?
- Tại sao cô lại làm thế? Phải hai người mới làm được chuyện đó chứ.
- Xin đừng làm cho chuyện trở nên tồi tệ hơn.
- Cô Frost, tôi đâu có làm cho chuyện trở nên tồi tệ hơn. Trong chuyện này cô thật trẻ con.
- Tôi xin ông.
- Nếu cô đọc Kinh Ăn Năn Tội thì cô sẽ được giải thoát khỏi tội đó mà.
- Tôi sẽ phải xưng tội.
- Chúa ở trong phòng đấy. Xưng tội đi.
- Đừng nói thế - chúng ta có thể bị trừng phạt đấy.
- Bình tĩnh đi, cô Frost.
- Tôi không muốn làm chuyện đó. Tôi biết tôi không muốn.
- Cô muốn.
- Tôi không muốn, tôi không muốn.
Cô Frost quay lưng lại phía gã, người cô rung lên theo tiếng khóc thút thít.
- Cô Frost, Chúa rất khoan dung.
- Nhưng đó là một tội lớn mà tôi phải thú nhận trước linh mục và đó cũng là tội thông dâm.
- Thôi nào, cô Frost. Bình tĩnh đi. Cô như thế này chẳng giải quyết được gì đâu.
- Đó là tội thông dâm.
- Cũng giống như các tội khác mà thôi.
- Tôi sẽ bị nguyền rủa. Đúng thế còn gì.
- Cô muốn tôi đi không?
- Đừng bỏ tôi một mình.
- Đừng khóc nữa. Chúa sẽ không trừng phạt cô đâu. Cô là người tốt. Chúa chỉ trừng phạt những kẻ đốn mạt, những kẻ phạm tội lỗi thường xuyên. Cô phải hiểu chứ.
- Tôi sẽ phải khai tên ông ra.
- Cô nói gì?
- Tên ông. Tôi sẽ phải nói tên ông cho linh mục biết.
- Điều gì khiến cô nghĩ thế? Thật vớ vẩn.
- Linh mục sẽ hỏi.
- Không đâu.
- Ông ấy sẽ hỏi đấy. Và người ta sẽ cử một linh mục đến gặp mẹ tôi.
- Thật lố bịch. Linh mục tồn tại là để tha thứ cho những tội lỗi của cô.
- Không đâu.
- Cô Frost, trước đây cô đã từng làm chuyện này rồi.
- Đúng.
- Lạy Chúa. Và họ đã cử một linh mục đến gặp mẹ cô?
- Đúng.
- Và họ hỏi tên người đàn ông?
- Đúng.
- Tôi chỉ có thể nói rằng chuyện đó thật kỳ cục. Chuyện đó xảy ra khi nào?
- Năm tôi hai mươi tuổi.
- Như thế nào?
- Tôi làm chuyện đó với một nguôi đàn ông làm việc cho chúng tôi. Họ gửi tôi đến một nhà tu kín ở Dublin để sám hối. Linh mục ở đó nói ông ấy sẽ không xá tội cho tôi cho đến chừng nào tôi nói ra tên người đàn ông kia. Và ông thì lại là người đã có gia đình.
- Cô sợ linh mục à?
- Đúng.
- Ở khu bến cảng có một nhà thờ và cô có thể đến đó xưng tội. Tôi sẽ tìm hiểu việc đó cho cô.
- Chúa ơi, đừng. Tôi không thể để người ta thấy tôi xuất hiện ở đó. Chuyện này không đứng đắn chút nào.
- Cô Frost ạ, tội lỗi chẳng bao giờ đứng đắn chút nào đâu. Giờ hãy bình tĩnh đi rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- Tôi không biết phải làm gì.
- Đâu phải việc xưng tội với linh mục nào cũng đều như nhau cả. Hãy tìm một linh mục giàu cảm thông.
- Tôi biết họ và tôi không thể hỏi bất cứ ai về một việc như thế này. Chuyện sẽ lan ra.
- Giờ hãy đi ngủ đi, sáng mai mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Sebastian đưa tay ra. Vài cái vỗ vai thân thiện. Cô ấy lau nước mắt và hỉ mũi. Mình uống một ngụm nước cho đỡ khát. Cô Frost đã nhắm mắt lại. Cô ấy sẽ ngủ thôi. Cô ấy có một khoản lương nho nhỏ được việc, không phải lo gì đâu mà. Cô ấy có thể sẽ tận hưởng chuyện đó ở mức nhiều nhất có thể và xưng tội ngay tức thì. Lạy Chúa, dẫu con phạm tội lỗi, ta vẫn yêu thương con. Và linh mục sẽ hỏi cô ấy, vậy lúc đó con có ngọ nguậy không? Cái mông của con ấy. Lên thiên đường phải qua nhiều bậc lắm đấy. Và cái đất nước Ai Len này gần thiên đường hơn bất cứ nơi nào. Nhưng ở đây người ta lại công khai hủy hoại chúa Giêsu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Đàn Ông Đào Hoa
J.p Donleavy
Người Đàn Ông Đào Hoa - J.p Donleavy
https://isach.info/story.php?story=nguoi_dan_ong_dao_hoa__j_p_donleavy