Chương 18
hật buồn cười nhưng tôi đã hơi sợ - Marietta Norton bảo Bill Hatfield. - Tôi chưa bị thế lần nào sau vụ Trân Châu Cảng.
- Có cái gì thế thật. Tôi cũng đã hoảng. Mercuès không phải là một con người dễ chịu. Ba tay mới rồi định chụp ảnh ông ta mà đành phải về không. Nhưng bọn họ không có cái vũ khí bí mật như ta: cô Theodora xinh đẹp.
Bà tổng biên tập và ông nhiếp ảnh trò chuyện trong chiếc xe tắc xi đưa họ đến La Tourrelo. Họ vừa mới rời khỏi Le Prieuré, quán trọ cổ xưa của bà Blé ở Villeneuve-les-Avignon. Một chiếc tắc xi đi sau họ, trong đó có Berry, Sam và Teddy. Họ đã ở Pháp mười ngày và chỉ sau buổi chiều làm việc cuối cùng hôm nay, nếu mọi mục đích đều đạt, họ sẽ quay về New York. Marrietta Norton đã quyết định chụp tất cả các bức ảnh về thời trang trong xưởng vẽ của các nhà họa sĩ lớn nhất của Pháp: Picasso, Matisse và Mercuès, nhờ những mối quan hệ rộng rãi của Darcy trong giới nghệ thuật, bà đã được đón tiếp rất nồng hậu.
Trong một ngày, ở Vallauris, Bill Hatfield đã chụp mười lăm cuốn phim liền ảnh Picasso và Teddy.
Từ Vallauris, họ đã đi Nice và đã tìm thấy Matisse giữa những cây xanh và chìm trong căn buồng của ông ở khách sạn Regina, lúc không còn vẽ được nữa, ông đang cắt, dán.
Matisse bị quyến rũ bởi Teddy trong cái áo dài óng ánh của nàng, bằng lụa Sơn Đông màu hồng có những chấm cam kỳ quặc, đã tiếp họ với sự niềm nở nổi tiếng của ông. Trong ngày cuối cùng này ở nhà Mercuès, Marietta định chụp những bộ quần áo du lịch mà mùa đông này người ta sẽ trông thấy khắp nơi: bốn trang tất cả.
Trong chiếc xe tắc xi thứ hai, Teddy ngồi cạnh người lái, nhường ghế sau cho Berry và Sam, hình như đã có những quan hệ quá mức bạn bè. Cứ xem vẻ khoan khoái của Berry lúc trở về buồng tối hôm qua thì biết. Berry hạnh phúc, Teddy nghĩ, mình thèm được như cô ấy. Nước Pháp là thiên đường cho những kẻ yêu nhau. Khi xe đi ngang Đảo-trên-sông-Xoócgơ với những guồng nước cổ xưa hãy còn đang quay trên những con sông đào bao quanh thành phố, Teddy giở bản đồ ra xem. Chỉ nửa tiếng nữa là họ sẽ đến Félice. Tim nàng thót lại. Những người khác có biết là mẹ nàng đã làm mẫu cho Mercuès không? Cuộc triển lãm bẩy bức tranh Cô tóc hung đã mở ra năm 1931, nhưng bất cứ ai quan tâm đến nghệ thuật hiện đại đều đã thấy hàng lô phiên bản. Tuy nhiên mấy người trong năm 1952 này còn liên hệ tới Maggy?
Một hôm, ở trường đại học, Teddy đã trông thấy một bức ảnh chụp những bức tranh ấy. Nàng đã biết nó nên không bao giờ để ý nhiều nhưng hôm đó, trong lúc người thuyết trình nói về Mercuès, nàng đã ngắm khuôn mặt người mẫu và ngạc nhiên nhận ra cô tóc hung trong kiểu nằm khêu gợi đó có những nét y hệt mẹ mình.
Kỳ nghỉ tiếp đó, Teddy không ngờ mình có đủ can đảm hỏi mẹ về chuyện ấy, nhưng bà chỉ trả lời qua loa: "Ngày còn rất trẻ, mẹ đã làm mẫu cho các họa sĩ, cách đây lâu lắm rồi nên mẹ không còn nhớ rõ. Tất nhiên những người làm mẫu đều khỏa thân... chẳng nói thì con cũng biết", giọng bà rõ ràng là không có ý định mở rộng câu chuyện về đoạn đời của bà ở Paris. Teddy đã không dám nài thêm. Thật lạ, cuộc đời của mẹ nàng trước khi đến Mỹ cũng là một đề tài cấm kỵ như chuyện đẻ ra nàng vậy.
Meggy có hiểu rằng bí ẩn đấy đã đè nặng lên Teddy đến mức nào không? Nhưng cũng có lỗi của mình nữa, Teddy tự bảo. Tại sao mình đã không dám hỏi mẹ cụ thể, đẩy bà ra khỏi chỗ phòng ngự của bà, mình đã hèn kém.
Bốn năm vừa qua, thoát ra khỏi sự có mặt của mẹ và độc lập về tài chính, Teddy đã gần như quên khuấy những thắc mắc hồi còn niên thiếu. Trong cơn lốc của chính đời nàng, những cái ấy trở thành ít quan trọng. Nàng mới chỉ lại nghĩ đến chúng chỉ vì những bức ảnh sẽ chụp ở nhà Mercuès. Tuy nhiên, nhận đi chuyến này, phải chăng nàng còn định tìm hiểu về quá khứ của mẹ nàng.
Maggy đã làm mọi cái để khuyên ngăn. Teddy tự hỏi, liệu mẹ mình có đủ can đảm để nói tại sao bà lại ngập ngừng đến thế, nhưng Maggy lại chỉ đưa ra một tá lý do chẳng liên quan gì đến Mercuès cả. Để tỏ thái độ, Teddy đã bác bỏ mọi lý lẽ của bà.
Maggy sợ cái gì? Bà đã giấu điều bí mật gì và điều đó lẽ nào có thể đụng chạm đến ai sau bao nhiêu năm như thế? Chẳng lẽ bà lại ngây thơ đến mức con gái bà sẽ căm phẫn khi trông thấy ông già mà mấy chục năm trước bà đã ngồi trần truồng cho ông ta vẽ?
- Berry - nàng dịu dàng hỏi, - chúng mình sắp tới rồi. Có lẽ em nên thoa lại son môi đi một chút trước khi Marietta trông thấy em.
- Tôi rất buồn vì đã để cho các vị phải chờ đợi, - Kate Mercuès giải thích cho Marietta Norton, nhưng Julien hãy còn đang làm việc và tôi không dám bảo ông là các vị đã đến.
- Tôi hy vọng rằng trời hãy còn sáng, Bill Hatfield lo lắng.
- Ông ấy hứa sẽ ngừng làm việc lúc năm giờ chiều, và bữa sáng nay tôi đã nhắc lại. Ông ấy hiếm khi nhận làm những việc như thế này. Các vị biết đấy, nhưng khi đã nhận thì ông ấy sẽ giữ lời hứa.
- Tôi rất biết ơn bà - Marietta nói, cố ý nhấn mạnh về lòng biết ơn đó để làm cho Mercuès mau chóng đi ra.
Trái với Picasso đã dành cho họ cả một ngày trời, Mercuès chỉ nhận cho chụp vài giờ vào cuối buổi chiều.
- Xin lỗi các vị. Tôi suốt đời là một độc giả của báo Mode. Vả lại tôi đã đặt mua. - Kate mỉm cười tuyên bố.
Bà dẫn khách đi suốt ngôi nhà và những căn buồng lớn có những thanh xà màu sẫm và tường quét vôi trắng.
Kate Mercuès chỉ săn đón một mình Marietta Norton. Trong một nhóm người, bà có năng khiếu phát hiện ra ngay người quan trọng nhất. Qua bà tổng biên tập bà biết chắc được tin tức của một số bạn có ảnh hưởng của bà ở New York và sẽ tạo được mối quan hệ giữa hai người có thể có lợi cho bà về sau này.
Bà biết Mercuès đâu có cần biết tranh có hợp mốt hay không - vả chăng chẳng bao giờ bà dám dùng từ này trước ông, trừ khi nói đến quần áo, nhưng theo Kate, là bà Jullien Mercuès thì phải băn khoăn về việc chồng mình còn được những người hiểu rõ tình hình quan tâm đến nữa. Những họa sĩ ấn tượng đã không biết đến Delacroix vĩ đại và quần chúng cũng đã nhanh chóng làm theo như thế. Không nên để cho những họa sĩ trừu tượng mới cũng xử sự như thế với Mercuès. Những trang báo Mode này sẽ là một quảng cáo tốt cho ông (từ này ông cũng ghét cay ghét độc).
Kate trò chuyện vui vẻ với Marietta. Mọi người đều ngồi, trừ Teddy, thanh và mảnh trong chiếc áo nịt len không tay do Anne Foragty tạo kiểu. Chiếc áo chẽn, xếp li rất nhỏ thành hình trái tim để hở vai và váy rộng như một chiếc váy xòe của nghệ sĩ múa, dài chỉ cách mặt đất mười xăngtimét.
Để gây ảo tưởng như Teddy thuộc về một đoàn vũ ba lê nào đó, Marietta đã thêm cho nàng một chiếc thắt lưng vàng rất đẹp, những chiếc giày cùng màu vàng của hiệu Cepezio và một băng vải hất về đằng sau toàn bộ khối tóc hung của nàng. Trong chiếc áo đó, Teddy có vẻ hư hư thực thực như một chiếc bong bóng xà phòng. Berry đã không để cho nàng ngồi vì tám chiếc váy trong cứng ngắc làm thành một chiếc váy phồng và trương chiếc váy ngoài lên. Teddy thận trọng cúi xuống và uống một ngụm trong cốc nước chanh mà Berry đưa cho. Chỉ thiếu điều mình làm đổ cốc nước lên áo thôi, nàng tự bảo. Đôi tay nàng run run. Nhưng trời! Sao mãi ông ta chưa hiện ra thế này?
- Thật là sốt ruột phải đợi như thế này, - Berry thì thào thông cảm.
Teddy có vẻ bồn chồn. Nàng đã đối xử với Picasso và Matisse như với hai người bạn thân.
- Lông mày mình thế nào? - Teddy hỏi.
Mốt của năm 1952 đòi hỏi hàng lông mày dày, vẽ chỉ thật sẫm. Không một cô người mẫu nào, kể cả Teddy, không tuân thủ cái luật ấy.
- Vẫn nghiêm chỉnh, - Berry nói để nàng yên tâm.
Cửa xưởng vẽ mở ra và Mercuès thong thả đi dọc bể bơi tiến về phía họ, vừa đi vừa lau tay bằng một chiếc mùi soa có vết sơn màu. Kate giới thiệu ông với Marietta và những người khác trong nhóm. Khi Mercuès bắt tay Teddy, nàng có cảm tưởng là cặp mắt ông dừng lại trên nàng.
- Xin mời vào xưởng vẽ của tôi, - ông đề nghị.
Tuy ông nói tiếng Pháp nhưng mọi người đều hiểu ông. Berry đã học tiếng Pháp ở trường. Marietta, vì đã qua nhiều lần sưu tập ở Paris. Teddy thường với nói với mẹ nàng và Bill Hatfield vì đã lê lết qua khắp các hiệu ảnh Paris.
Trong căn xưởng lớn, họ đứng im lặng. Ở đây có một sự bừa bộn tuyệt vời nó làm cho, nếu đem so sánh, xưởng vẽ của Picasso hầu như vô vị.
Riêng Bill mà số phận bắt buộc phải lo việc chụp ảnh trong khi trời còn sáng, không thể xem tranh, còn những người khác đứng nguyên và lặng lẽ, cũng dút dát y như những cậu học trò mới đến lớp, ngắm xem từng bức một.
- Teddy, đến đây, - Bill nói và nắm cánh tay nàng. - Cô hãy đứng cạnh ông ấy, vẻ như đang đùa vui.
Mercuès đứng trước giá vẽ, vẻ hơi sốt ruột.
Huy động toàn bộ khả năng về nghề nghiệp của mình, Teddy đến gần ông, chiếc váy bà chúa Thiên Nga của nàng mỗi bước lại kêu sột soạt. Ông cao đến nỗi nàng phải ngửa đầu ra sau và hướng cái nhìn thay đổi của nàng vào sâu trong cặp mắt ông.
Mercuès nâng cằm nàng và quay đầu nàng về phía này rồi phía kia. Ông chăm chú nhìn ngắm, rút trong túi ra chiếc mùi soa có mùi dầu thông và, trong khi nàng có một cử động, lau cặp lông mày nàng. Marietta kêu lên. Sam là một tiếng thốt bất bình, Berry một tiếng rên rỉ. Bill rủa khẽ.
- Như thế này tốt hơn. Cô dùng nhiều màu vẽ quá, - Mercuès nói nho nhỏ khiến chỉ một mình Teddy nghe rõ - Cô giống mẹ cô, - lần đầu tiên ông mỉm cười. - Nhưng cô đẹp hơn mẹ rất nhiều.
Khi sự bực bội về hành động phạm thượng ấy nguôi đi, nhóm báo Mode đi vào căn phòng nơi Teddy đã thay quần áo và Marietta Norton, sau khi kiểm tra lại những mối tổn hại, bảo họ đợi rồi bà đi tìm gặp Kate ở trong bếp.
- Thưa bà Mercuès, chúng tôi có một vấn đề lớn, - bà nói với vẻ thảm thiết.
- Ôi, trời ơi! Có việc gì thế?
- Ông nhà đã chùi lông mày của cô người mẫu của chúng tôi bằng một cái giẻ lau.
- Sao?
- Lông mày tô chì và ông đã lau đi mất. Ông cũng lau cả một phần nền màu ở trán. Ít nhất phải mất một giờ để sửa sang lại. Và như thế sẽ muộn quá. Không chụp được ảnh màu nữa, vì không còn đủ ánh sáng.
- Nhưng ông ấy làm sao thế?
Kate cáu kỉnh. Đôi khi Mercuès cư xử y hệt đồ đểu cáng.
- Tôi không biết, nhưng chúng tôi đang trong tình trạng khó khăn. Chúng tôi phải làm đầy bốn trang báo, bà biết đấy.
- Tôi rất rầu lòng. Tôi không hiểu tại sao ông ấy lại hành động như thế, nhưng có lý nào để các vị bị thiệt hại vì tính ngông của chồng tôi. Tôi sẽ nói với ông ấy. Nếu ông chịu dành cho các vị buổi sáng ngày mai, các vị có đến được không, hay đã có những nơi khác hẹn rồi?
- Không chúng tôi không có hẹn nào khác, - Marietta trả lời.
- Để tôi mời các vị uống rượu gin bổ đã, rồi tôi sẽ giải quyết việc ấy ngay.
- Cám ơn bà nhưng chúng tôi chưa cần uống, - Marietta nói và buông một tiếng thở dài nhẹ mình.
Bà hiểu loại những người đàn bà này. Kate Mercuès, cũng như bà, là một người chuyên nghiệp. Bà sẽ có đủ bốn trang báo, ấy là điều duy nhất đáng kể.
Hôm sau, sau bữa điểm tâm, họ trở lại La Tourrello. Ngồi trong xe tắc xi, Teddy thấy bối rối hơn bao giờ hết. Cái khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc ngắn ngủi mà Mercuès nâng cằm nàng lên, như ám ảnh nàng. Nàng không thể nghĩ đến gì khác. Nàng có cảm tưởng như cuộc đời nàng là một cuốn phim, khi Julien Mercuès chạm đến nàng, người đạo diễn đã kêu: Cắt! Cho đến khi nàng lại trông thấy ông, màn ảnh bị bỏ trống.
Ngay khi nhận ra Mercuès, hàng lông mày cau cau, nhìn mọi người ồ vào, nàng hiểu rằng ông đã nóng lòng đợi chẳng khác gì nàng. Nàng chắc chắn là thế. Nàng nín thở tiến đến gần giá vẽ của ông. Ông chìa tay ra, nàng cầm lấy và họ nhìn nhau nồng đậm trước khi nhận ra cái bắt tay giữa họ hơi quá dài so với lề thói.
- Chào cô Lunel, cô ngủ được chứ?
- Chào ông Mercuès. Không, tôi đã không lúc nào nhắm mắt.
- Tôi cũng vậy.
- Teddy, quay lại đây một chút, - Bill Hatfield kêu lên, - tôi không trông thấy rõ áo cô.
Mình phải sờ vào ông ấy mới được, Teddy nghĩ. Mình muốn ôm đầu ông ấy trong tay, sờ vào thái dương ông, nơi mà tóc bắt đầu bạc và da rất nhẵn.
- Cúi đầu xuống, - Bill nhấn mạnh, - như cô đang xem tranh.
Mình muốn hôn vào mắt ông ấy lướt môi trên mi mắt ông ấy, Teddy nghĩ và nhìn vào bức tranh mà không để ý vào đó.
- Teddy, cô có thể linh hoạt lên một chút được không?- Bill nhắc.
Mình muốn đặt môi lên ngực ông ấy, chỗ khuy không cài ấy. Mình muốn cảm thấy hơi thở của ông ấy, mình muốn trái tim mình và trái tim ông ấy cùng đập.
- Teddy, đề nghị quay về phía tôi một chút, tôi chỉ trông thấy lưng áo cô thôi.
Mình muốn cảm thấy môi ông ấy trên môi mình. Mình muốn nghe ông ấy cười áp vào mình, mình muốn van xin ông ấy hôn mình, mình muốn ông ấy van xin mình hôn ông ấy.
- Trời, Teddy! - Bill thốt lên, ngạc nhiên nhiều hơn là sốt ruột. Chẳng bao giờ Teddy cần đến người chỉ huy. - Sáng nay cô làm sao thế nhỉ?
- Ông nhiếp ảnh của cô không bằng lòng. - Mercuès thì thầm.
- Cũng chẳng sao.
- Nhưng ông ta sẽ không ngừng lại trước khi chụp được bức ảnh.
- Đúng đấy! Ông nói đúng.
- Và ông ấy càng xong nhanh bao nhiêu thì chúng ta càng chóng được nói chuyện.
- Chúng ta sẽ nói chuyện gì?
- Teddy, cô muốn tôi chụp ảnh thế nào khi cô động đậy môi?
- Chúng ta sẽ nói chuyện gì? - Nàng nhắc lại.
- Về khoảng thời gian còn lại của đời chúng ta.
- Ngày mai em về New York.
- Cô sẽ ở lại đây với tôi.
- Ông nói đứng đắn đấy chứ?
- Cô biết điều ấy.
- Các bạn nghe này... Thưa ông Mercuès, tôi muốn nói rằng công việc làm chưa được tốt. Ông có thể đến bên bàn và trỏ cho cô Teddy bảng màu của ông không ạ? - Bill Hatfield gợi ý, vẻ bình tĩnh một cách thảm thương.
- Khách sạn Hiley ở Avignon, tám giờ rưỡi tối nay, được chứ?
- Được, - Teddy mỉm một nụ cười quyến rũ với Bill và tập trung vào công việc của nàng, cố gắng không gặp cái nhìn mê đắm của Mercuès.
Tất cả những năm ấy, nàng nghĩ, tất cả những năm dài dặc mơ mộng để cuối cùng gặp giấc mơ của mình ở đây, lúc này. Không ai đã là đáng kể với mình trước đây, không ai sẽ là đáng kể sau này.
Ở Félice về, Kate Mercuès mời nhóm làm việc ở lại dùng bữa trưa nhưng Marietta từ chối: bà sợ nhỡ chuyến tàu đi Paris. Họ còn phải ở lại Le Prieuré để lấy hành lý.
- Chị đã khóa va li chưa? - Berry hỏi và ngoái qua lưng nhìn Teddy nằm dài trên giường.
- Chị ở lại.
- Em xin chị đấy, Teddy. Chị biết là em không thích đùa nữa, một khi là công việc...
- Chị không cùng về với nhóm đâu.
- Chị tình cờ trông thấy cái bảng kê các thứ của em ở đâu không? Em có đủ số va li rồi mà chẳng thấy cái bảng kê ở đâu cả. Chị tìm giúp em với!
- Em không nghe chị nói gì sao? Chị ở lại Provence... có thể là một thời gian. Chị chưa thấy ở đâu đẹp như ở đây.
- Nhưng chị không thể làm thế được.
- Tại sao? - Teddy bình tĩnh hỏi, tự cảm thấy hơi chút đỏ bừng lên hai má.
Berry lo lắng nhìn nàng.
- Chị ốm hay sao đấy? Chị cảm thấy khó chịu chưa thể đi được à?
- Không, cái ấy chẳng liên can gì cả... Chỉ một ý muốn thất thường. Em không bao giờ có những ý muốn thất thường à, Berry?
- Chắc chắn là không. Em không thể tự cho phép làm thế trong mười hai năm nữa. Tốt, rất tốt, chị cứ ở lại... A, mà cái bảng kê của em đây rồi. Em để vé lượt về của chị trên bàn giấy. Giá chị nói cho cả nhóm biết trước, thế thôi.
- Chính chị cũng không biết gì trước. - Teddy tuyên bố, giọng mơ màng. - Chị sẽ điện để báo cho hãng. Họ sẽ nhận được điện trước khi nhóm về tới nhà.
- Thế còn mẹ chị? Theo ý em, chị quyết định như thế có làm bà giận không?
- Ồ, bà sẽ hiểu. - Teddy thong thả trả lời. - Chị có cảm tưởng là bà sẽ hiểu điều đó hơn ai hết.
Phòng ăn của khách sạn Hiely lớn và hình chữ nhật, tường ốp gỗ và sàn đánh xi bóng lộn.
Julien Mercuès và Teddy Lunel ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn trong góc yên tĩnh, gần cửa sổ. Teddy tự hỏi không hiểu tại sao đã không ai báo cho nàng biết trước là có những tiếng sét làm ta tê liệt hoàn toàn, làm cho ta mất hết chủ động. Chưa bao giờ nàng cảm thấy bối rối đến mức ấy, tuy nàng đã có kinh nghiệm nhiều về những bữa ăn gặp mặt lần đầu. Họ đã nói với nhau không biết bao nhiêu chuyện trước mọi người nhưng bây giờ chỉ còn lại hai người, nàng không còn biết nói gì hơn là vài nhận xét về bữa ăn.
Julien Mercuès mà sự nhút nhát là một tình cảm xa lạ, cũng yên lặng như Teddy. Ông nóng lòng muốn nói với nàng ít lời mà không đạt được. Bắt đầu bằng gì? Bắt đầu bằng gì? Nhưng tất cả cái ấy hình như rất xa xôi, gần như ở trong một cuộc sống khác. Vậy mà nữa ăn tối trịnh trọng và vụng về này đối với ông lại như là sự nối tiếp hợp lý của đời ông. Tuy họ đã không hề quen biết nhau, ông hiểu rằng tương lai của họ đang gắn chặt vào nhau. Không bao giờ ông cho phép người ta tranh đoạt người đàn bà này của ông.
Teddy cầm chiếc nĩa trong bàn tay run rẩy. Nàng không muốn tán tỉnh vì tình cảm của họ nghiêm trang quá. Họ đã ngầm công nhận điều đó khi thú nhận với nhau sáng nay rằng họ đã thức trắng đêm. Nàng chỉ muốn sờ vào ông, ôm sát ông vào mình.
Mercuès đã đẹp hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Nghiêm nghị, ông không tìm cách đùa cợt và luôn như suy nghĩ. Còn nàng, những câu hỏi mà nàng muốn đặt ra lại quá quan trọng hoặc không đủ quan trọng. Không có sự trung bình, ở giữa. Teddy cần biết tất cả về Julien Mercuès kể từ lúc lọt lòng- cuộc đời ông dầy đặc, rắc rối, xa lạ đối với thế giới của nàng, song tuy vậy nàng cảm thấy là khi cái phút xúc động làm họ tê liệt ấy qua đi, họ sẽ hiểu nhau hơn là họ hiểu những người khác từ trước đến nay.
Vào cuối bữa ăn, Teddy ngước mắt lên khỏi cốc rượu vang của nàng và bắt gặp cái nhìn của Mercuès. Một giọt lệ, một giọt lệ duy nhất chảy dài trên má ông. Ông quệt nó bằng ngón tay và hình như lấy lại được lời nói.
- Tuần lễ trước - ông nói - anh đã tin chắc rằng là chẳng bao giờ anh còn thấy mình trẻ nữa.
- Thế bây giờ? - Nàng hỏi, nghiêm trang.
- Lần đầu tiên anh cảm thấy mình trẻ. Tưởng như tất cả những năm tuổi trẻ của anh đã trôi qua trong một cái gì trống rỗng. Nhưng anh đã không lấy thế làm đau đớn vì anh đã không chờ đợi gì khác. Anh đã không đau khổ - anh đã làm việc và sống như bất cứ một người đàn ông nào khác và anh đã không tự đặt ra những câu hỏi, vì anh đã vẽ, và đó là cái duy nhất để làm cho anh bận tâm. Anh không thể nói với em là anh đã thiếu em vì anh không biết là có em trên đời. Chỉ đến bây giờ anh mới biết là anh đã không đầy đủ đến mức nào.
- Nhưng trong nửa cuộc đời của anh, em đã không có trên đời? - Nàng trả lời với nụ cười mỉm.
- Điều ấy đối với em là có thể ư? Anh biết là sự thật đã như vậy đó, nhưng anh không thể cảm thấy nó.
- Đáng nhẽ ra chúng ta phải sinh ra cùng ngày- Teddy say sưa kêu lên. - Đáng nhẽ ra chúng ta cùng lớn lên. Anh sẽ không bao giờ xa em. Em đợi anh từ bao nhiêu năm nay. Tất cả những giờ phút đau khổ là do em chưa có anh ở đấy. Anh biết không, em đã sợ là sẽ không bao giờ yêu. Em đã không nghĩ rằng điều đó sẽ đến với em.
- Anh cũng vậy, như là nếu... Thật là kỳ, bây giờ anh hiểu những người đàn ông đã ruồng bỏ tất cả chỉ vì một người đàn bà. Trước kia anh khinh bỉ họ. Bây giờ anh thấy anh là con người như mọi người khác.
- Sự việc thật tai hại? - Teddy hỏi và cất tiếng cười vang như một lời hứa hẹn.
- Không, đó là... một sự an ủi kỳ lạ. - Ông kinh ngạc và lạ lùng tự nghe mình nói. Ông chưa bao giờ nói ra điều đó với một người đàn bà, chưa bao giờ mơ màng có thể có điều đó, chưa bao giờ hiểu rằng những từ đó một ngày nào đó có thể vượt ra khỏi môi ông.
"Anh sẽ không bao giờ xa em". Đó không phải là một câu hỏi mà là một mệnh lệnh.
"Em sao, có thể xa anh?". Nàng cam kết, gương mặt sáng lên vì tình yêu.
- Anh sẽ không thể thế được.
Họ cùng có một cái cười đồng cảm. - Chỉ năm câu, họ đã đồng tình gác bỏ thế giới bên ngoài. Sự hỗn độn đã được chấp nhận, sự điên dại, sự chung đôi sẽ trở thành bánh ăn hàng ngày của họ.
- Bây giờ ta đi.
- Anh định đưa em đi đâu?
Mercuès quyết định nhanh chóng. Ông nghĩ tới khách sạn châu Âu, biệt thự của một quý tộc thế kỷ 16. Ngôi nhà quý tộc ấy đã trở thành khách sạn cách đây một trăm năm. Vào thời gian này, chắc chắn là sẽ có buồng. Ngày mai, ông sẽ nghỉ việc lâu dài nhưng tối nay khách sạn sẽ là nơi ẩn náu tuyệt vời cho tình yêu của họ.
- Nào, - ông nói với Teddy. - Anh sẽ chăm sóc em.
Nàng đỏ mặt, sung sướng. Không một người đàn ông nào nàng quen đã hiểu rằng nàng cần đến mức nào được người ta chỉ cho cách cư xử, người ta ra lệnh cho mình. Người duy nhất đã mơ hồ cảm thấy điều đó là Melvin. Nàng thoáng nghĩ đến anh ta rồi xua đuổi ngay ý nghĩ ấy.
Nàng đứng lên, và đi xuyên qua buồng ăn bên cạnh ông, không để ý đến những người đàn ông nhìn nàng thán phục khi nàng đi qua.
Không thể tránh được. Từ đó ám ảnh ông và Mercuès hiểu nó sâu sắc. Không thể tránh được. Cánh cửa buồng họ mới khép lại, họ đã nhào ngay vào giường. Lòng ham muốn của họ đến cực độ khiến họ bỏ qua những việc tiếp cận thường lệ. Họ làm tình với nhau mà không trút bỏ quần áo, cuồng nhiệt và mê mải, như đem đóng dấu vào một bản giao kèo.
Rồi ông cởi bỏ quần áo của nàng, cởi bỏ quần áo của mình và, bằng đôi bàn tay dài êm ái, vuốt ve cơ thể nàng như một người mù sờ những con chữ bằng những ngón tay.
Ngoan ngoãn và vui thích như thế, Teddy không động cựa. Bây giờ nàng đã thuộc về ông, họ có nhiều thì giờ. Nàng để yên cho ông vuốt ve rất lâu, cho tới lúc, ngập tràn ham muốn, nàng nhỏm dậy và lấy thân mình phủ lên người ông.
Không thể tránh được. ông làm những động tác mạnh mẽ, chắc nịch, những cú điếng người khiến nàng rên lên hoan lạc. Nàng riết chặt ông vào mình, tất cả các giác quan đều mở tung ra đón nhận và thăng hoa, cho tới lúc nàng cảm tưởng như cả hai người đã tan ra để hòa làm một. Mãi mãi, nàng nghĩ. Mãi mãi.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió