Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Của Biển
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 18
T
ư lệnh quân chủng bước thong thả trong phòng. Người hơi gập, đầu cúi. Nét mặt trầm tư. Những vết rạn chân chim in rõ hai bên khoé mắt. Điếu thuốc cháy trên tay. Xung quanh yên vắng. Chỉ có tiếng giày của ông gõ lên sàn đều đều. Công việc bộn bề khiến ông lo nghĩ. Địch thả bom từ trường rào chắn các cửa sông. Việc tháo gỡ những quả mìn ấy chưa có kết quả khả quan, vẫn trên bước mò mẫm và thử nghiệm. Sự thông luồng trở nên khẩn cấp. Trung tá Tường phụ trách công việc điện về trình bày rặt khó khăn là khó khăn, anh ta xin thêm cán bộ kỹ thuật, xin thêm thợ lặn. Xem ra nhiệm vụ tiến hành chưa được bao nhiêu. Đó là một con người rụt rè và thiếu quyết đoán, đúng hơn là ngại việc và sợ trách nhiệm, lúc nào cũng nhăm nhăm xin ý kiến cấp trên. Đã có lần ông nổi nóng:
- Sao việc ấy anh lại hỏi tôi? Anh chỉ huy đơn vị anh phải biết và anh phải làm chứ. Bộ tư lệnh chỉ giao việc và chỉ thị chủ trương, còn cái cụ thể, người chỉ huy trực tiếp phải lo lấy!
Tư lệnh không mấy thiện cảm với loại người thiếu chủ động, sáng tạo, chỉ đâu đánh đấy hệt cái máy như thế. Song không thể để anh ta ở trên cơ quan mãi được. Những người ấy để ở cơ quan càng chóng giảm năng lực. Phải đưa xuống đơn vị mà cụng đầu với thực tế. Chưa quen rồi quen. Thói lười suy nghĩ sẽ không có chỗ ở những nơi đó...
Tư lệnh rít từng hơi thuốc. Nhiều lo toan như cùng dồn đến... Hôm qua địch ném bom mạn Hòn Gai; thêm một tàu của đoàn 71 trúng rốc két. Bọn Mỹ đang mở chiến dịch săn tìm và tiêu diệt tàu hải quân. Máy bay xăm soi trên trời, tàu chiến nghênh ngó ngoài khơi. Đơn vị tàu phóng lôi mấy lần xuất kích đánh khu trục Mỹ đều quay về. Cần có phương thức tác chiến mới. Không thể ăn non, đưa tàu phóng lôi ra biển làm mồi cho máy bay Mỹ. Cần tạo được yếu tố bất ngờ. Tạo sự bất ngờ như thế nào, đó là vấn đề cần nghiên cứu... Đồng chí chính ủy ra ngoài ấy làm việc mãi đến giờ vẫn chưa về. Như vậy, tình hình đã hết sức phức tạp.
Mấy hôm nay, điều khiến tư lệnh lo lắng nữa là việc tàu T.67 của thuyền trưởng Lê chở vũ khí vào Nam đi đến vùng biển ngang Quảng Ngãi mất tích. Sau cơn bão số 10, ông được cơ quan tác chiến báo cáo: mất liên lạc với T.67. ông đã chỉ thị dùng các biện pháp để dò tìm, lần kiếm, nhưng xem ra mọi sự cố gắng của cơ quan tham mưu đều vô hiệu. Năm ngoái, khi tàu T.65 "mất tích", trước đó ít phút, cơ quan tác chiến còn nhận được bức điện: "Chúng tôi gặp địch". Và mấy ngày sau, qua tin tức của địch, qua đài phương Tây và từ bến báo ra, ta rõ được sự việc: Tàu T.65 bắt buộc phải đâm vào tàu địch, nhận sự hy sinh. Còn trường hợp này? Khi mất tích, T.67 nằm vào vị trí cơn bão đi qua, chẳng lẽ con tàu đã bị bão dìm xuống biển. Qua cục tác chiến, tin tức từ bến đưa lại cũng không cho phép có kết luận gì cụ thể; bến vẫn đợi, và vẫn không thấy tàu vào. Vậy con tàu đi đâu? Tại sao đứt liên lạc?
Ngày nào trên Bộ cũng điện xuống hỏi tình hình T.67, càng khiến tư lệnh lo lắng. Ông biết chuyến đi của T.67 được sự quan tâm đặc biệt trên Quân uỷ. Hôm lên Hà Nội báo cáo tình hình vận chuyển chi viện cho chiến trường, khi ông trình bày kế hoạch vận chuyển mới, mở đầu bằng chuyến đi khu Năm của thuyền trưởng Lê, các đồng chí trong Quân uỷ nghe rất chăm chú. Người nào cũng biểu hiện sự vui lòng, hài lòng. Cuộc họp rất sôi nổi, các đồng chí trong Quân ủy lần lượt bắt tay ông và chúc Quân chủng Hải quân đạt nhiều thắng lợi trong việc chi viện cho chiến trường. Tiễn ông ra cửa, đồng chí bí thư Quân uỷ còn dặn: "Mặt trận khu Năm đang rất cần vũ khí. Các anh trong đó điện ra khẩn thiết yêu cầu được chi viện gấp. Anh về động viên, tổ chức anh em phát huy tính sáng tạo, thông minh, tài giỏi thời gian qua, trước mắt gắng đưa được vài ba chuyến vào đó. Có vũ khí, coi như ta đã thắng một nửa. Anh em trong ấy đang ngóng chờ lắm...". Và ông đã hứa quyết tâm chấp hành chỉ thị của trên. Vậy mà...
Tư lệnh rít tiếp một hơi thuốc dài, thả mẩu thuốc vào chiếc gạt tàn rồi đến bàn làm việc. Bác sĩ đề nghị ông bỏ thuốc, ông đã thôi một thời gian, vài ba hôm nay bỗng dưng nghiện trở lại.
Ông nhìn lên tấm hải đồ: Ký hiệu tàu T.67 vẫn nằm nguyên vị trí con bão số 10 đi qua.
Điều gì sẽ xảy ra sau việc tàu T.67 mất tích? Con đường vận tải trên biển sẽ gặp những trở ngai gì? Tiếp tục đưa vũ khí vào khu Năm và toàn Miền bằng phương thức nào?... Những câu hỏi ấy là ẩn số chưa có lời giải.
Tư lệnh ấn chuông. Đồng chí trung úy dong dỏng cao lập tức có mặt.
- Hỏi phòng thông tin tình hình liên lạc với H.03 (tức T.67) và gọi cho tôi đồng chí trưởng phòng quân báo.
- Rõ!
Mấy phút sau, đồng chí đại úy đậm người bước vào.
- Theo đồng chí thì tại sao T.67 mất tích - Tư lệnh hỏi, mắt ông nhìn thẳng vào người đang đứng trước mặt.
- Báo cáo, rất có thể vì một sự cố ngẫu nhiên; hỏng máy thông tin chẳng hạn! - Đồng chí trưởng phòng quân báo trả lời và xin phép ngồi xuống.
- Thế còn bão?
- Không loại trừ khả năng ấy, nhưng báo cáo, theo chỗ chúng tôi biết, thuyền trưởng tàu T.67 là người có chuyên môn vững, lại giàu kinh nghiệm đi biển, không dễ gì bị bão cuốn trôi nhanh chóng và dễ đàng như vậy. Thêm nữa, sau khi bão tan, hồi 17 giờ, chúng tôi nhận được tin bọn địch thông báo cho nhau: Lúc 15 giờ, máy bay trinh sát Hoa Kỳ phát hiện một tàu đánh cá lạ trong vùng biển quốc tế, ngang Quy Nhơn, cách bờ gần một trăm hải lý, chúng cho đó là tàu của Phi-líp-pin hoặc của Hồng Kông bị trôi dạt do bão. Riêng chúng tôi phán đoán, rất có thể đó là tàu T.67 của ta. Vì theo kế hoạch, thời gian ấy, tàu T.67 phải ở vào khoảng vị trí đó.
- Liệu T.67 có lặp lại trường hợp T.65 năm ngoái? - Tư lệnh hỏi tiếp.
- Báo cáo, điều ấy chắc là không. Bởi cho đến hôm nay, tin tức chúng tôi thu lượm được qua nhiều nguồn, chứng tỏ những ngày qua hải quân Mỹ và hải quân Sài Gòn không hề có một sự đụng độ nào trên biển. Trước đó quanh đường đi của T.67 cũng bình yên.
- Nếu vậy thì nhất định T.67 sẽ quay về!
Tư lệnh ngả người ra sau ghế, những nếp nhăn trên trán hơi giãn ra.
*
Mấy đêm qua, chính ủy Bùi Kim và đoàn trưởng Tư thức trắng. Hai ông không rời sở chỉ huy. Nỗi lo và trách nhiệm đè xuống khiến hai ông gầy sọp. Chính ủy đã lệnh cho các mạng thông tin mở máy túc trực suốt ngày đêm, nhưng cho đến hôm nay vẫn không nhận được một tín hiệu nào từ phía con tàu. Đảng ủy họp, mọi phán đoán, mọi giả thiết đều được đặt ra, nhưng vẫn chưa có câu trả lời.
Đã qua đêm thứ ba.
Đoàn trưởng Tư bước ra khỏi sở chỉ huy. Người mệt rã rời, đầu nặng trĩu, ông lần về phòng nghỉ.
Hôm nào đồng chí cần vụ cũng đưa về bát cơm nguội ngắt, khẩu phần ăn sáng của đoàn trưởng, nhưng mấy bữa nay ông không đụng đũa.
Nhìn cái cằm nhọn tua tủa râu, da mặt tái xám, đôi mắt thâm quầng của đoàn trưởng, cậu lính trẻ ái ngại:
- Hôm nay đoàn trưởng cố ăn bát cơm nhé! Có trứng, lại có canh.
- Đâu ra mà lắm món thế? - Ông hỏi.
- Canh thì tôi nấu. Còn trứng thì... Mà thủ trưởng ăn đi đã. Mấy anh trong cơ quan mắng tôi rằng dạo này chểnh mảng thế nào để đoàn trưởng gầy thế.
- Lại lấy trứng ở nhà bếp hả?
- Dạ không -Anh chàng vội phân bua - Con gà của thằng Rành bên cảnh vệ đẻ được mấy trứng, nó bắt tôi đưa về làm thức ăn cho thủ trưởng. Nó bảo rằng tụi mình còn trẻ, ăn uống thế nào cũng xong, còn đoàn trưởng thì không thể. Nhìn "cụ" lúc nào cũng bận rộn, lo lắng, thương lắm. Nó nói bố nó bằng tuổi thủ trưởng, ở nhà chỉ việc trông cháu. - Nói xong, anh chàng đứng ngây ra nhìn.
Đoàn trưởng âu yếm:
- Các cậu cũng vất vả lắm. Mình biết!
- Tôi lấy sẵn nước kia! Thủ trưởng rửa mặt rồi ăn cơm. Hôm nay tôi quyết định thủ trưởng phải ăn...
Đoàn trưởng cười, ông với chiếc khăn, đi ra hiên:
- Cứ an tâm. Mình chưa quỵ đâu anh bạn ạ. Ra cảng nhắn anh Tập tàu 28 chiều nay lên cho mình gặp nhé.
- Nhưng thủ trưởng đừng bỏ cơm - Nói rồi, cậu ta chạy vụt đi.
Sau khi vã nước lã lên mặt, đoàn trưởng thấy tỉnh táo hơn. Ông ngồi vào bàn. Lúc này mới có thì giờ bóc lá thư ra xem. Lá thư của vợ, ông nhận được chiều hôm qua.
Nội dung lá thư làm ông bực. Vợ ông phàn nàn về thằng con trai út, ngày càng thêm hư hỏng. Theo bà, chỉ mỗi biện pháp xem ra còn hy vọng cứu vớt là gửi nó cho công an nhờ giáo dục hộ, thực ra là cho đi cải tạo. Vợ ông bất lực và xin ý kiến ông. Cách đây mấy hôm nó gây sự đánh nhau và đâm bị thương con ông giáo Đạt ở bãi chiếu bóng.
"Tệ thật, sao lại sinh đốn ra thế?" Đoàn trưởng cố nén tiếng thở dài.
Sự lo lắng của vợ qua lời lẽ trong thư làm ông nghĩ ngợi. Vợ chồng ông không đông con, chỉ có ba đứa. Khi ông đi "Vệ quốc đoàn" vợ ông, cô gái bán trầu cau ở chợ ngày nào, đang mang thai. Thực tình ông cũng muốn vợ đẻ cho mình đứa con trai nhưng con đầu lòng lại là gái. Tuy nhiên, điều đó mãi ba bốn năm sau, khi ông về thăm nhà lần đầu mới rõ. Ông rất vui vì con gái ông bụ bẫm, rất giống ông và biết nói những câu ngộ ngộ: "Bố ơi trên mũ bố có cờ"; "Bố ơi, mẹ bảo bố đi nghệ quốc đoàn"; "Con hái ông sao ở mũ bố xuống nhá"...
Lần ấy, vợ chồng ông có thêm đứa thứ hai, cũng lại con gái. Hay tin, anh em trong đơn vị trêu ông không biết đẻ, toàn vịt giời. Ông cười và nghĩ rằng gái trai gì cũng được, miễn là sau này nó nên người.
Hai cô gái đầu đều học hành đến nơi đến chốn. Cô lớn hiện là giáo viên cấp hai. Lấy chồng, dạy cùng trường. Hai vợ chồng vừa biên thư khoe với ông họ đã có con trai. Cô thứ hai đang thi vào đại học. Vậy mà chẳng rõ sao thằng thứ ba trở nên hư hỏng.
Không phải đến bây giờ, khi chẳng còn cách nào khác, người vợ đành báo, ông mới rõ sự lêu lỏng của con. Những lần về phép, ông đã nghe nhiều người ca thán về nó. Nào là chuyện gây gổ đánh nhau. Nào là lập hội ăn cắp. Mới tí tuổi đã nghiện rượu, nghiện thuốc. Ông bực lắm. Ông rày vợ là không biết dạy con, nuông chiều nó quá mức. Người vợ chỉ tấm tức khóc. Ông gọi con vào, đe nẹt, dọa mắng, thậm chí bực quá, có lúc đánh. Uy quyền người bố khiến nó sợ và tỏ ra biết điều. Nhưng ông đi, nó lại tính nào tật ấy. Lại lấy tiền của mẹ rủ rê bạn bè đi biệt hàng tuần.
Và lần này nó đâm bị thương con người ta.
Đoàn trưởng thấy thương vợ. Lấy nhau chưa đầy mùa lúa, ông bỏ nhà đi. Từ bấy đến nay, hơn hai mươi năm, nếu tính chi li ra, người vợ chỉ được sống cạnh chồng không đầy người hai tháng. Niềm vui, nỗi an ủi, nơi để bộc lộ tình cảm là những đứa con. Khi hai đứa con gái lớn ngộc, bà đang lo chỉ ngày một, ngày hai là chúng lấy chồng, bỏ lại bà trơ trọi một thân một mình thì bà lại có thai vào dịp tiểu đoàn phó Tư nghỉ phép để chuẩn bị bổ sung sang Quân chủng Hải quân. Năm sau bà sinh con trai. Bà trẻ trở lại. Mừng quá! Tất cả tình thương của người mẹ, vợ ông dồn cả cho đứa con út. Nó được nuông chiều, nâng niu; nó được chăm bẵm, quý mến. Nó là niềm vui, là sự bù đắp khi hai đứa con lớn, lại như ông, ra đi. Có ai ngờ rằng... Đến bây giờ, khi vợ ông, là người vốn có đức chịu đựng đã không kiên trì được nữa đành nhờ pháp luật can thiệp để cứu vớt đứa con mình rứt ruột đẻ ra thì chắc rằng sự hư hỏng của nó đã trượt quá xa rồi.
Đoàn trưởng ngồi thừ bên bàn. Những ngón tay gầy guộc, xanh xao ôm lấy khuôn mặt.
Buổi sáng mùa đông ẩm sương. Hơi nước tỏa ra như khói mỏng lởn vởn quẩn quanh chân núi. Bầu trời mờ mịt như có tấm màn chăng qua. Phía đường cái, tiếng động cơ ôtô rù rì vọng lại. Cơ quan đoàn vắng vẻ.
Có tiếng chân lật bật bước trên đá dăm. Đoàn trưởng quay lại: khuôn mặt xương xương thô vụng và cái dáng lêu đêu của Tòng hiện ra ở cửa.
- Báo cáo đoàn trưởng, tôi xin vào! - Giọng Tòng oang oang - Mấy hôm nay tôi đi tìm thủ trưởng suốt.
Bỗng anh chàng hốt hoảng nhào lại phía đoàn trưởng:
- Đoàn trưởng cảm phải không? Trời ơi, sao xám xanh thế này?
- Đâu có. Mình vừa ở sở chỉ huy về.
- Nhìn sắc mặt thủ trưởng không được khỏe. Tình hình thế nào ạ?
- Tình hình gì? - Đoàn trưởng xoay lại - Tay này chỉ thóc mách!
Tòng cười:
- Thủ trường đừng giấu tôi! Cả cơ quan đang ồn lên về vụ tàu T.67.
- Tức là cậu rõ rồi?
- Vâng, cũng nghe hơi...
Tòng kéo ghế, ngồi xuống.
- Cậu có nghĩ rằng hậu quả là do cơn bão số 10?
- Không! - Tòng trả lời chẳng chút ngần ngại - Thằng Lê chả ngu đến nỗi để sóng gió ăn sống nuốt tươi con tàu dễ như thế. Tôi rõ nó lắm. Làm thuyền trưởng lại không biết điều khiển con tàu thế nào để tránh bão, còn ra cái thá gì nữa! Chắc trục trặc gì về máy móc đây.
- Hy vọng thế!
Đoàn trưởng xếp gọn mấy thứ trên bàn rồi xoay ghế, ngồi đối diện với Tòng.
- Nào, gặp mình có việc gì? Muốn xin về mấy ngày thăm cô Lụa chăng? - Giọng ông vui vẻ trở lại.
- Dạ, tình hình này, đâu dám ạ! Nhưng cũng chịu thủ trưởng đấy! Gỡ được cái xích đó ra khó thật. Tôi luôn cố, mà nó vẫn lằng nhằng quá. Xin tiếp tục cố nữa ạ!
Đoàn trưởng cười:
- Đùa vậy thôi. Mình hiểu cậu chứ! Bây giờ nói vào công việc đi!
- Vâng, muốn báo cáo với thủ trưởng chuyện này - Tòng hơi cúi xuống, khuôn mặt thoáng nét buồn - Việc anh Mánh chết, tôi cũng đau lòng lắm chứ ạ. Có ai muốn thế! Khi quyết định cho tàu ra khỏi vòm đá, tôi cũng biết là liều, nhưng không thể khác được. Tàu đã lộ.Nếu chúng tôi chấp hành mệnh lệnh một cách cứng nhắc, thương vong chắc sẽ lớn hơn... Bây giờ mọi việc đã rồi và nghe đâu trên có ý định kỷ luật chúng tôi về hành động đó.
- Mới có một vài ý kiến đề nghị. Đảng ủy chưa quyết định.
- Tôi xin một nguyện vọng!
- Cậu cứ nói.
- Nếu trên xét kỷ luật, tôi xin nhận cả. Nếu con tàu ra khỏi vòm đá là khuyết điểm thì khuyết điểm ấy thuộc về tôi. Tôi chủ động và quyết định mọi điều. Tôi đã làm, tôi xin chịu trách nhiệm. Anh Đạm không đáng bị kỷ luật....
- Ghê nhỉ? Định làm một người hùng mai danh ẩn tích chăng? - Đoàn trưởng Tư nhìn Tòng bằng ánh mắt giễu cợt và ánh mắt ấy khiến Tòng bối rối, thoáng như xấu hổ. Đoàn trưởng nói tiếp - Và nếu hành động vừa rồi của tàu T.37 đáng được tuyên dương anh hùng thì cậu lại bảo rằng công lao thuộc về chính trị viên Đạm phải không?
Khuôn mặt Tòng chợt đỏ. Anh lúng túng, miệng lắp bắp định nói câu gì nhưng không bật ra thành lời.
"Cụ Tư ghê thật". Anh nghĩ và không dám ngước lên.
- Cậu xoàng lắm! Đạm không thường như vậy đâu. Đạm cũng dám chịu trách nhiệm về hành động của mình chứ!
" Đúng là mình xoàng thật! Ngu quá! Biết chuyện chắc anh Đạm phật lòng lắm. Sao lại coi thường anh ấy như vậy?"
- Mà ai đã kỷ luật các cậu...
- Vâng là tôi cũng cạn nghĩ vậy thôi... - Tòng không ngẩng lên, nói lí nhí. Đoàn trưởng nhìn vẻ luống cuống của người ngồi trước mặt, thấy hài lòng. Dẫu sao anh chàng cũng còn biết hổ thẹn với ý nghĩ đó cua mình.. Điều ấy đáng quý. Tòng về đoàn chưa lâu, nhưng ngay từ đầu ông đã có cảm giác tin con người này. Anh ta có thể vụng về nóng vội trong nhiều việc, song sự nóng vội đó không bắt đầu từ ý đồ cá nhân. Tự trọng và tự ái là hai khái niệm khác nhau. Những người biết tự trọng luôn có cái mặc cảm xấu hổ với những việc làm sai của mình. Những người mang động cơ cá nhân lại thường huyễn hoặc, đánh lừa mình và đánh lừa mọi người. Khi người ta đã không biết tự xấu hổ, người ta sẽ mắc rất nhiều khuyết tật. Khuyết tật lớn nhất là nói dối và điều ấy mặc nhiên như một thói quen. Sự nói dối xa lạ với con người đang ngồi trước mặt ông.
Đoàn trưởng toan nói một điều gì để anh ta rõ được tình cảm của mình, nhưng ông biết con người này không thích sự vuốt ve.
- Gặp đoàn chỉ để đề đạt ý định nhận mọi khuyết điểm về mình thôi sao? - Đoàn trưởng nói và Tòng nhận ra trong giọng nói ấy đã có sự cởi mở.
- Báo cáo, còn một nguyện vọng nữa ạ! - Tòng ngẩng lên, khuôn mặt hớn hở - Báo cáo thủ trưởng đoàn, toàn bộ thủy thủ tàu tôi nhất trí đề nghị lên thủ trưởng cho được nhận nhiệm vụ. Cụ thể là xin được giao trách nhiệm chở vũ khí chi viện cho chiến trường. Hơn nửa năm nay tàu T.37 sống trong cảnh chờ đợi rồi...
Tòng lần túi lôi ra một mảnh giấy gấp làm tư:
- Đây là đơn có đủ chữ ký của mười chín anh em trong tàu gửi lên thủ trưởng đoàn.
- Các cậu định làm reo đấy à? Cậu đầu têu việc này phải không?
- Đó là nguyện vọng chung của anh em, tôi thấy hợp lý nên mới làm người chấp bút. Làm anh lính thuỷ mà chỉ biết neo tàu vào các vòm đá để trốn máy bay cũng ngượng chứ ạ!
- Thế đấy, cả một tập thể biểu tình đòi nhận nhiệm vụ...
- Còn một việc nhỏ nữa ạ!
- Lại việc gì nữa thế?
- Tàu chúng tôi cũng có tí vốn liếng nho nhỏ. Anh em muốn gửi về giúp gia đình anh Mánh, gọi là chút tình cảm quý mến của tàu đối với người đồng đội đã khuất. Xin ý kiến thủ trưởng đoàn.
Tư nhìn Tòng. Giọng ông trìu mến:
- Việc ấy mình ủng hộ. Nhưng cậu cần báo cáo để chính ủy rõ.
"Sắp tới hắn còn nghĩ ra điều gì nữa đây?". Nhìn thân hình cao lênh khênh của Tòng hớn hở bước trên con đường đá dăm về cảng, đoàn trương Tư thấy vui vui. "Tay này nếu nhốt lại, không cho làm việc, chắc điên".
Sương tan dần. Bầu trời sáng hơn. Hơi ẩm từ ngọn núi tỏa ra hăng hắc, lành lạnh.
Chợt có một loạt đạn cao xạ từ đâu đó vọng lại và tiếng động cơ máy bay lướt nhanh trên ngọn núi. "Hôm nay chúng trinh sát sớm vậy?". Đoàn trưởng ngả người ra sau ghế. Ông hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, thấy dễ chịu hơn.
Lấy thư vợ đọc lại lần nữa rồi gấp cẩn thận bỏ vào ngăn bàn, đoàn trưởng đi lên sở chỉ huy.
Ở sở chỉ huy lúc này có mặt hầu hết cán bộ trong đoàn. Chính ủy Bùi Kim ngồi lặng lẽ như nán chờ đợi một cái gì.
Căn phòng yên vắng.
Gần trưa một sĩ quan tác chiến, người đầy bụi vội vã bước vào phòng:
- Báo cáo, tàu T.67 đã quay trở về
Mọi người dường như cùng lúc bật cả dậy.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Của Biển
Người Của Biển -
https://isach.info/story.php?story=nguoi_cua_bien__dinh_kinh