Chương 18
ang ngồi coi tivi trong bếp, Angela nghe tiếng xe thắng gấp rồi tiếng cửa nhà mở xầm ra và giọng nói nghiêm trầm của đàn bà vang lên.
- Fred đâu rồi?
Nghe giọng nói, Angela biết người đó chính là Jennifer, dì ruột đồng thời cũng là mẹ đỡ đầu của Amy. Trong dòng họ kể cả hai bên nội ngoại đều ớn và kính nể Jennifer ở tính tình thẳng thắn, nghiêm minh và cương trực của cô. Ngay cả Fred là anh rể cũng rất nể nàng cô em vợ của mình. Từ khi chị gái mất, Jennifer đã coi Amy như con ruột của mình. Hôm nay bà ta xuất hiện ở đây chắc là để giải quyết rắc rối giữa cha với Amy.
Bước nhanh ra phòng khách, Angela cười lên tiếng.
- Jennifer… Bà đi đâu vậy?
Không trả lời câu hỏi của Angela, Jennifer lập lại câu hỏi của mình.
- Fred đâu rồi?
- Dạ đang ở trong phòng…
- Bà lên mời Fred xuống đây cho tôi nói chuyện…
- Dạ bà muốn nói chuyện gì để tôi trình lại với ông chủ?
Jennifer trừng mắt. Bắt gặp cái trừng mắt đó, Angela không dám hỏi nữa mà vội vàng đi lên cầu thang gọi ông chủ. Năm phút sau, Fred, ăn mặc chỉnh tề từ từ xuống phòng khách.
- Hi Jennifer…
Bỏ tờ báo xuống bàn, Jennifer cười nhẹ.
- Hi Fred… Anh mạnh không?
- Cám ơn em hỏi thăm. Anh vẫn bình thường…
Đợi cho ông anh rể của mình ngồi xuống ghế xong xuôi, Jennifer mở đầu câu chuyện.
- Cha con có chuyện gì mà con Amy nó khóc như mưa trên điện thoại vậy…?
Liếc nhanh cô em vợ, Fred nhìn ra khung cửa sổ rộng của phòng khách.
- Đâu có chuyện gì đâu…
Jennifer hừ tiếng nhỏ.
- Thiệt không anh… Không có chuyện gì mà anh giận đuổi con nhỏ ra khỏi nhà rồi còn hăm he sẽ không cho tiền nó đi học nữa… Anh nên nhớ, anh chỉ có một đứa con thôi nghen…
- Thứ con hư đó tôi hổng thèm…
Jennifer mỉm cười khi nghe cái giọng dấm dẳn của ông anh rể.
- Nó hư cái gì anh nói tôi nghe coi. Nó hư chỗ nào đâu anh chỉ cho tôi coi. Nếu nó hư hỏng thì tôi là mẹ đỡ đầu của nó tôi sẽ dạy nó, khuyên nhũ nó…
- Nó đâu có nghe lời tôi…
- Nó không nghe lời anh cái gì?
Jennifer hỏi tới. Fred làm thinh. Dĩ nhiên ông ta biết Amy đã thuật kể hết mọi chuyện với dì ruột do đó bà ta mới tới cật vấn ông.
- Anh là chồng của chị tôi còn Amy là cháu ruột của tôi. Chị Sophia trước khi lâm chung có nhắn nhũ nhờ tôi coi sóc Amy và cả anh nữa. Bây giờ anh với nó có chuyện bất hòa nên nó mới gọi tôi nhờ giải quyết…
- Tôi là cha của nó…
Nhìn ông anh rể đang ngồi đối diện với mình, Jennifer gật đầu cười.
- Anh là cha, dĩ nhiên anh có quyền. Tuy nhiên là con, Amy cũng có cái quyền của nó. Cha có quyền của cha, con có quyền của con. Anh đồng ý với tôi không?
Fred lặng lẽ gật đầu như không thể chối cãi về cái quyền tự do của mỗi người trong xứ sở tự do dân chủ mà ông đang sống. Huống chi con gái ông không còn đứa trẻ vị thành niên nữa. Ông không thể bắt con gái làm theo lời ông. Thấy anh rể đồng ý với câu hỏi của mình, Jennifer được thể đặt câu hỏi tiếp.
- Anh nói Amy là đứa con gái hư mà hư làm sao anh nói tôi nghe coi…?
- Nó lấy chồng mà hổng hỏi ý kiến của tôi, hổng cho tôi biết gì hết… Rồi thì…
Bật lên tiếng cười thánh thót, Jennifer nhìn ông anh rể của mình với ánh mắt có vẻ gì trêu chọc.
- Amy có phân trần với tôi về chuyện này. Nó nói sở dĩ làm đám cưới với Quân một cách âm thầm vì nó sợ anh sẽ chống đối hôn nhân của nó… Nó nói anh ghét Quân, chồng của nó…
Fred lên tiếng liền. Sự tức bực và giận hờn bấy lâu nay chứa trong lòng được dịp bung ra.
- Tôi hổng ưa nổi cái bản mặt của thằng đó… Damm cái thằng Việt Nam xấu xí…
Nhìn ông anh rể lom lom vì kinh ngạc, Jennifer mỉm cươi hắng giọng.
- Thấy chưa… Anh xử sự như vậy làm sao con anh nó dám xin phép anh làm đám cưới với Quân. Vả lại chuyện nó lấy ai làm chồng là quyền của nó. Nó ở với chồng của nó chứ anh không có ở. Như vậy mắc mớ gì tới anh mà anh ngăn cản. Anh quên chuyện ba má anh ngăn chống anh lấy chị Sophia của tôi à. Vì thương Sophia nên anh cứ việc lấy mà hổng đếm xỉa gì tới ba má anh. Rồi bây giờ anh lại theo con đường của ba má anh để can dự vào chuyện hôn nhân của con Amy…
Fred làm thinh. Là người thật thà, chơn chất và ít học, ông làm sao tranh cãi với Jennifer vốn là một luật sư rành ăn nói và bắt bẻ người khác.
- Nó lấy chồng hổng cho tôi biết, hổng mời tôi dự đám cưới rồi bây giờ lại cho biết nó có thai hai ba tháng rồi. Dì nghĩ có tức không?
Jennifer bật cười hăng hắc vì câu hỏi của ông anh rể.
- Anh này lạ… Con gái anh có chồng làm đám cưới hẵn hòi ngoài ra còn có giấy giá thú đang hoàng chứ đâu phải chữa hoang đâu mà anh tức, anh sùng. Chắc anh muốn nó phải có đám cười rình rang, phải mặc áo cưới ngồi xe limo, phải đi honeymoon chứ gì. Cái đó là anh muốn… Anh muốn giữ thể diện cho dòng họ Johnson của anh chứ anh đâu có thương yêu con gái anh. Anh tức giận vì con gái có thai… Chuyện đó nghe không thuận tai chút nào… Hay là anh nghĩ thằng Quân không xứng đáng làm rể anh…?
Fred lầm bầm cái gì đó mà Jennifer không nghe rõ.
- Quân tuy là người Việt song lại có ăn học đàng hoàng chứ đâu phải ngu dốt và lười biếng. Anh muốn kiếm đứa con rể môn đăng hộ đối hả. Xin lỗi anh à… Anh đâu có nghèo mà phải đi tìm thằng rể giàu có. Chị tôi nghèo mà anh cũng lấy…
- Tại vì tôi yêu Sophia?
- Thì bây giờ con Amy cũng vậy. Nó yêu thương Quân nên mới lấy bất chấp sự chống đối của anh. Tôi nghĩ anh nên mừng và thương nó nhiều vì nó đã làm theo ý nguyện của mẹ nó là lấy một người chồng mình thương yêu. Sophia vì yêu anh nên mới lấy anh dù biết cha mẹ anh không nhận chỉ là con dâu…
Ngồi trong bếp nghe lén câu chuyện của ông chủ với cô em vợ, Angela thầm khen Jennifer quả là người khéo ăn khéo nói, biết dùng tình cảm đánh động lòng thương vợ của ông anh rể của mình. Thương vợ thì tất nhiên phải thương con.
- Anh giận con Amy vì nó cãi lời anh lấy Quân, chỉ vì anh chê, anh ghét đứa con rể của anh…
- Tôi không có ghét thằng chồng của con Amy…
- Nói như vậy thì anh nhìn nhận thằng Quân là chồng của con Amy?
Fred làm thinh trước câu hỏi của cô em vợ.
- Anh đã nhìn nhận thằng Quân là chồng của con Amy thì tại sao anh lại nổi giận khi nó có thai. Anh la rầy rồi đuổi nó ra khỏi nhà. Nếu nó giận, nó không về nhà thì anh mất con gái mà còn mất luôn cháu nữa. Nó nói với tôi như vầy: " Con thương ba con lắm nên con mới trở về nhà để năn nỉ ba con nhìn nhận anh Quân là con rể. Con muốn cho ba con vui vì có cháu…''…
Fred làm thinh. Tinh ý, Jennifer thấy ông anh rể ứa nước mắt rồi quay đi chỗ khác như không muốn cho mình thấy. Hiểu tình cảnh của anh rể, cô cảm thấy thương hại nên dịu giọng thốt.
- Amy là đứa con độc nhất của anh. Khi anh già thì nó sẽ ở gần để hủ hỉ với anh. Anh nên thương con mà chấp nhận hôn nhân của nó cũng như vui mừng anh có cháu ngoại… Please…
Fred ngước lên cười. Nhìn cô em vợ ông ta nói đùa.
- Con Amy nó hối lộ dì cái gì mà dì binh nó dữ vậy…
Jennifer cười hắc hắc khi nghe Fred nói đùa. Điều đó cho cô biết anh rể đã nguôi giận.
- Nó khóc như mưa trên điện thoại rồi nhờ tôi năn nỉ anh cho nó trở về nhà. Nó muốn anh là người đầu tiên được thấy mặt cháu ngoại…
Im lặng giây lát Fred mới gật đầu nói.
- Được rồi để tôi gọi điện thoại xin lỗi nó rồi kêu nó về nhà…
Nghe tới đó Jennifer bước tới hug anh rể của mình kèm câu nói đùa thân mật và có chút nũng nịu.
- Em làm cho anh và con gái hòa với nhau rồi anh thưởng em cái gì đây. Có cơm ăn và rượu uống không?
Như chợt nghĩ ra điều gì, Fred nói liền không do dự.
- Jennifer ở lại ăn cơm tối nghen rồi anh em mình làm vài ly scott… Lâu quá tụi mình hổng có nhậu với nhau…
Không đợi cho Jennifer trả lời yes no gì hết, Fred nói vọng vào trong bếp.
- Angela chuẩn bị cơm nước nghen… Bữa nay tôi có khách quí và đặc biệt đó…
Dứt lời, bước tới ôm vai cô em gái ruột của vợ mình, ông cười thốt.
- Mình vào '' wet bar '' đi… Anh mới mua được chai Jack Daniel cũ mấy chục năm… Anh em mình phải xỉn tối nay mới được…
- Anh tính dụ cho em say xỉn để anh tỏ tình hả… hổng được đâu…
Mỉm cười nheo mắt nhìn ông anh rể, Jennifer đùa một câu mà khi nghe xong Fred lại ngẩn người ra giây lát rồi bật lên tiếng cười lớn như che giấu ý nghĩ nào đó trong đầu mình. Hai người bước vào phòng uống rượu rộng và bày biện đầy đủ tiện nghi có sàn khiêu vũ bằng gỗ bóng mượt.
- Em muốn straigth hả?
Jennifer gật đầu cười mím chi.
- Straight đi cho mau say… Em mà say là em ngủ ở phòng chị Sophia đó nghen… Anh chịu hông?
Fred chưa vội lên tiếng vì đang rót rượu vào ly. Đưa cho Jennifer ly rượu, ông ta cười cười.
- Em muốn ngủ phòng nào cũng được. Nếu em muốn thì nhà này sẽ là nhà của em…
Nghe ông anh rể nói lời đó, Jennifer nheo mắt nhìn.
- Nói như vậy anh hổng sợ chị Sophia buồn hả?
Thở hơi thật dài, Fred uống một hơi gần nửa ly rượu đoạn cất giọng buồn buồn.
- Em biết anh yêu Sophia nhất trên đời. Anh nghĩ Sophia sẽ không buồn khi anh bước đi bước nữa. Mười mấy năm anh sống đơn độc và buồn rầu để nuôi con Amy nên người. Bây giờ nó đã có gia đình cho nên anh nghĩ nếu anh có vợ khác thì Sophia sẽ mừng vì anh được hạnh phúc…
Jennifer rưng rưng nước mắt. Cô cảm động khi nghe anh rể thố lộ tâm tình. Cô nhớ lại lời chị ruột trước khi chết có nhờ mình nuôi con và nhận lời làm vợ Fred nếu ông anh rể mở lời cầu hôn. Tuy nhiên lúc đó có lẽ vì vẫn còn yêu vợ nên Fred không muốn đi thêm bước nữa. Không tiện nói ra lời chị ruột nhắn nhũ với lại biết Fred vẫn còn thương yêu hình bóng của chị mình nên cô đi lấy chồng. Năm năm trước đây chồng mất vì tai nạn xe cộ, cô vẫn chưa tính chuyện lấy ai. Bây giờ nghe ông anh rể nói ra, cô cảm động song vẫn không chịu thố lộ lời nhắn nhũ của chị mình. Cô đợi dò ý tứ của ông anh rể trước.
Thấy Jennifer uống cạn ly, Fred cười rót thêm. Đưa ly rượu lên lắc lắc cô cười thánh thót.
- Em mà say em nói bậy bạ anh đừng có giận em nghen…
Fred cười hăng hắc.
- Giận gì… Ở đây có hai đứa mình, em muốn nói thì nói…
Tủm tỉm cười Jennifer cụng nhẹ ly vào ly anh rể xong nói.
- Dô… Uống với anh làm em nhớ lại ngày xưa…
Qua bốn lần rót rượu, cử chỉ của hai anh em càng lúc càng thêm thân mật.
- Em hỏi anh điều này nghen… Lý do nào anh lấy chị Sophia?
Fred trầm ngâm khá lâu trước khi trả lời. Jennifer thấy mắt của ông anh rể mơ màng và mỉm cười như hồi tưởng lại chuyện đã qua.
- Em nhớ Tommy chứ?
- Dạ nhớ… Cái anh cao cao mang kiến cận hay cặp kè với anh phải hông?
Fred gật đầu cười.
- Tommy thích Sophia lắm và Sophia cũng biết điều đó song Tommy lại là thằng nhát gái. Em biết không nó nhờ anh tán Sophia dùm cho nó…
Nghe tới đó Jennifer phá ra cười rũ rượi. Tiếng cười của cô vang ra tận trong bếp ai cũng nghe được. Chắc có lẽ lần đầu tiên cô mới nghe chuyện con trai mà nhờ bạn tán gái giúp mình.
- Chị Sophia biết chuyện này không?
- Không… Anh không chịu nhưng vì nó năn nỉ quá nên anh cũng gắng gượng làm giúp nó. Lý do mà anh không chịu là vì lúc đó anh đang chú ý tới một cô khác…
- Ai?
Hỏi xong Jennifer thấy mặt của ông anh rể đỏ lên và mỉm cười không trả lời câu hỏi của mình.
- Ai…? Sao anh nín thinh vậy?
Fred bậm môi của mình. Có lẽ bình thường ông ta sẽ không mở miệng nói ra điều này, song hôm nay nhờ chút rượu với lại thái độ cởi mở và thân tình của cô em vợ nên ông ta mới chịu phun ra bí mật mấy chục năm của mình.
- Em…
Dằn ly rượu xuống bàn, không nhịn được Jennifer bật lên một tiếng.
- What…
Nhìn đăm đăm vào mặt cô em vợ, Fred cười lặng lẽ rồi lát sau mới chầm chậm lên tiếng.
- Anh xin lỗi… Anh chú ý tới em ngay lúc gặp em lần đầu tiên. Em nhớ năm em học junior không. Anh mời em đi prom…
Jennifer mỉm cười. Đó là kỹ niệm cô không bao giờ quên. Tommy mời Sophia còn cô đi với Fred.
- Em nhớ hoài… Lúc đó anh nhà quê và cù lần thấy mồ luôn… Anh khiêu vũ mà anh giẫm chân em hoài…
Jennifer cười hắc hắc trong lúc Fred lại ngượng ngùng. Nhìn Jennifer, ông ta chống chế.
- Anh biết khiêu vũ chút chút… Lúc đó vì chú ý tới em nên anh khớp thành ra bước chân lạng quạng…
Câu nói của Fred khiến cho Jennifer bật lên cười. Cô ngưng lại khi thấy Angela bước vào hỏi ông chủ muốn ăn ở đâu. Liếc nhanh Jennifer và thấy cô em vợ khẽ gật đầu, Fred hiểu ý bèn nói nhanh.
- Bà làm cho tôi với Jennifer mỗi người một dĩa được rồi…
Không hỏi gì thêm Angela rút lui để mặc ông chủ và cô em vợ đang ngà ngà say trò chuyện.
- Sau cái vụ prom đó, Tommy thúc hối và khẩn khoản xin anh giúp nó tán Sophia. Vì nể bạn với lại cũng muốn có dịp để gần gũi em nên anh nhận lời… Tuy nhiên…
Nói tới đó Fred ngừng lại uống cạn ly rượu rồi thở khì ra.
- Tuy nhiên dường như giữa anh với Sophia có duyên nợ gì gì đó. Càng ở gần chị của em, anh càng đâm ra yêu thương và muốn lấy Sophia làm vợ dù biết gia đình anh sẽ chống đối cuộc hôn nhân. Ba má anh giàu sang nên đâu có chịu cho anh lấy vợ con nhà nghèo, không môn đăng hộ đối. Họ nhắm cho anh một cô gái ở ngoài Oklahoma City. Gia đình cô ta giàu và còn có thế lực nữa. Cũng vì vụ anh lấy Sophia làm vợ mà Tommy giận hổng thèm chơi với anh nữa cho tới khi đám tang Sophia thì hai đứa mới nói chuyện lại… Có một điều sau khi Sophia mất đi, anh thỉnh thoảng vẫn nghĩ tới em và cảm thấy anh có lỗi với em. Nhiều lúc buồn anh muốn gọi điện thoại nói chuyện với em, mời em đi ăn tối nhưng ngại em đã có chồng nên thôi…
Jennifer thở dài nhè nhẹ. Bây giờ cô mới biết lý do tại sao Fred đang thân mật với mình thì đột nhiên lại chuyển hướng sang chị Sophia. Không khí trong căn phòng im vắng vì hai người đều theo đuổi ý nghĩ riêng tư của mình.
- Uống đi em…
Đưa ly rượu của mình lên, Fred nói với Jennifer. Mỉm cười cô đụng nhẹ ly rượu cạn phân nửa của mình vào ly của ông anh rể xong cất giọng nhẹ.
- Ok… uống thì uống… mà một hồi mình uống say em sẽ yêu cầu anh làm cho một chuyện nhỏ…
- Chuyện gì?
Fred hỏi dò trong lúc nhìn cô em vợ. Bỗng dưng ông ta cảm thấy xao xuyến. Dường như chút tình cảm ngày xưa của ông ta dành cho cô em vợ bỗng sống lại.
- Em muốn chuyện gì nói cho anh biết đi… Anh sẽ làm hết…
Thấy Jennifer mỉm cười song lại im lặng, Fred nói nhỏ.
- Please…
Đưa ly rượu lên uống ngụm nhỏ xong đặt ly xuống bàn rồi nhìn Fred.
- Em muốn chúng mình khiêu vũ với nhau…
Cười hăng hắc Jennifer đùa như muốn khỏa lấp ý nghĩ nào đó trong trí của mình.
- … để coi anh có tiến bộ hơn lúc trẻ hay là vẫn còn giẫm lên chân em như ngày xưa…
Fred bật lên tiếng cười. Thấy cô em vợ nói đùa ông ta cũng đùa lại bằng câu nói.
- Chắc anh vẫn còn giẫm nhưng lần này anh sẽ giẫm lên trái tim em…
Fred ngừng lại. Thấy cô em vợ mở đôi mắt long lanh nhìn mình, ông ta cười thì thầm.
- Nếu em cho phép…
Dứt lời Fred đứng lên bước tới bàn chỗ đặt giàn stereo. Nhạc trỗi lên. Jennifer nhận ra ngay đó là The Look of Love, bản nhạc ngày xưa lần đầu tiên cô và Fred khiêu vũ với nhau. Thấy ông anh rể đứng trước mặt mình và tay giơ ra kèm theo hai tiếng: '' May I…'', Jennifer mỉm cười. Tay trong tay, đôi bạn ngày xưa tay chầm chậm lướt theo tiếng nhạc và giọng hát: '' The look of love… Is in your eyes… The look your smile can't disguise… The look of love… Is saying so much more… Than just words could ever say… And what my heart has heard… Well it takes my breath away… I can hardly wait to hold you… Feel my arms around you… How long I have waited… Waited just to love you… Now that I have found you… ''. Mắt chìm trong mắt. Hơi thở gần…. thật gần…. ấm nồng làm cháy bùng lên thứ tình cảm chừng đã yên ngủ theo tháng ngày đi qua. ''… You've got the look of love… It's on your face… A look that time can't erase… Be mine tonight… Let this be just the start… Of so many nights like this… Let's take a lover's vow… And then seal it with a kiss… I can hardly wait to hold you… Feel my arms around you… How long I have waited… Waited just to love you… Now that I have found you… Don't ever go… I can hardly wait to hold you… Feel my arms around you… How long I have waited… Waited just to love you… Now that I have found you… Don't ever go… Don't ever go… I love you so…''. Ngay khi câu '' I love you so… '' vừa dứt, Jennifer ngước lên. Fred cúi đầu xuống. Tình xưa trở về. Nụ hôn trút hết nỗi niềm ẩn chứa. Trong vùng bóng tối mờ mờ của kỹ niệm, Jennifer thấy khung mặt của Sophia hiện ra với nụ cười tươi vui và cái xiết chặt tay như gởi gấm điều gì trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Đang học bài, nghe tiếng gõ, Amy bước ra mở cửa. Cô sửng người khi thấy ba của mình và dì Jennifer xuất hiện cùng lúc. Nhìn con, Fred nói bằng giọng thương yêu.
- Ba đã nói chuyện với dì Jennifer xong…
Bắt gặp cái gật đầu và nụ cười của bà dì ruột, Amy hiểu được mục đích cuộc viếng thăm của ba mình. Mừng thầm, cô vui vẻ mời hai người thân vào nhà. Mời ba và dì ngồi xuống chiếc ghế dài ở phòng khách, cô định đi lấy nước song Jennifer gạt đi. Amy tinh ý thấy dì ruột khẽ bấm vào tay ba mình như ra dấu hiệu gì đó. Hơi gật đầu Fred hắng giọng.
- Ba xin lỗi con về những chuyện đã qua. Xin con bỏ qua chuyện cũ và đừng có giận ba nữa…
- Dạ… Con không có giận ba mà con chỉ buồn là ba hiểu lầm con. Con lúc nào cũng thương ba, muốn được ở gần ba…
- Ba cũng vậy… Ba chỉ có mình con nên muốn con được sung sướng theo cách nghĩ của ba. Dì Jennifer đã giải thích cho ba hiểu nên ba không còn ngăn cản hoặc chống đối chuyện hôn nhân của con nữa…
- Dạ… Con rất cám ơn ba…
Amy lại thấy dì Jennifer bấm tay ba lần nữa rồi ông cười lên tiếng.
- Tiện đây ba cũng muốn báo cho con một tin mừng. Ba và Jennifer đã nói chuyện nhiều với nhau về hôn…
Nghe tới đó Amy cười hắc hắc reo nhỏ.
- Aaaaa… Ba và dì Jennifer đã hứa hôn…
Bước tới '' hug '' bà dì ruột, Amy nói chậm.
- Con rất sung sướng được dì làm mẹ của con…
Quay sang ôm lấy ba, cô cười tiếp.
- Con mừng cho ba đã có bạn. Dì Jennifer là người sẽ yêu thương ba như con vậy…
Cười hì hì, Fred nhìn con nói đùa.
- Con mừng là có dì Jennifer bầu bạn với ba để con rảnh nợ đi theo chồng của con hả…
Amy cười vì ba đã nói toạc ra ý nghĩ của mình.
- Dạ… Con hổng có ngăn cản ba lấy vợ thì ba cũng đừng chống chuyện con đi theo chồng. Mình huề hén ba…
Nhìn Jennifer, Fred buông một câu gọn bân.
- Chị Sophia của em có đứa con gái khôn tổ bà luôn…
Câu nói của Fred khiến cho Jennifer và Amy cười sặc sụa. Nhờ vậy mà sự hiểu lầm và giận hờn giữa cha con được xoá bỏ.
Nắng Hạ Vàng Áo Ai Nắng Hạ Vàng Áo Ai - Chu Sa Lan Nắng Hạ Vàng Áo Ai