S
áu tháng sau… Thùy Dung ngồi một mình trên bãi cỏ vàng úa dọc theo bờ sông. Đưa mảnh giấy nhầu nát lên nhìn giây lát mắt nàng như mờ lệ.
buồn mưa nắng ra vào.
chiều cỏ úa u hoài.
rừng rồi cũng hoang vu...
Đó là bài thơ không viết hết của Khôi mà nàng đã tìm thấy khi nhận xác chồng. Khôi đã chết vì phát đạn của một tên du kích nào đó trong lúc chỉ huy đoàn tàu chiến tham gia cuộc hành quân hổn hợp với bộ binh vào mật khu Đầm Dơi. Vâng theo ước nguyện nàng đã chôn Khôi trên khu đất trống bên dòng sông Bảy Hạp. Ngôi mộ nằm lẻ loi và đơn độc tuy nhiên Thùy Dung biết Khôi không đơn côi. Mỗi ngày xuyên qua hàng rào kẽm gai nàng vẫn thấy hình bóng người chồng thương yêu đứng nơi bờ sông chờ đợi mình.