Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 18
hìn cái bề ngoài to lớn, hẳn mọi người đều cho rằng không gì trên đời này có thể dọa được Delmo Castigliano, nhưng Vic Fazio biết rõ gót chân Achille của anh chàng bự con này. Del sợ nước. Vài năm trước đây, họ nhận một vụ điều tra án mạng, tên sát nhân ra đầu thú và nói với họ rằng hắn đã vứt xác cô bạn gái xuống hồ Washington. Buổi sáng hôm đó, trên đường lái xe tới văn phòng Cảnh sát Tuần tra cảng, Del yên lặng khác thường, và sau đó Faz nhận ra anh chàng đi tuột lại tít đằng sau khi họ tiến gần một trong số những con thuyền của cảnh sát. Del cũng lên thuyền nhưng anh chàng toát hết cả mồ hôi lạnh và dành cả ngày hôm đó bám riết lấy mạn thuyền.
Faz hồi tưởng lại câu chuyện đó khi hai người tiến gần tới một cái dốc nghiêng hạ thủy tương đối hẹp dẫn họ tới một cái bến neo tàu được sử dụng làm đường đi cho mấy ngôi nhà nối trên mặt hồ Union, trong số đó có ngôi nhà của người chuyên truy lùng tin tức mà họ sắp sửa tới thăm trong buổi sáng hôm ấy. Del dừng lại, người lạnh toát, mặt tái mét, dáng vẻ của anh trông như kiểu chẳng thể nào tiếp tục làm cái việc mà người ta đã bắt các anh phải dừng lại. Như Tracy đã chỉ ra, Nolasco bảo họ hãy thu dọn tất cả những gì họ đang làm, và Faz quyết định ông phải thực hiện nốt cuộc phỏng vấn này.
“Anh ổn chứ?” Faz hỏi.
“Tôi tưởng anh nói chúng ta sẽ đến nhà của gã đó.”
“Chúng ta đang đến đây.” Faz đáp.
“Đây có phải là nhà đâu. Nó là một cái hồ mà. Khi anh nói nhà của gã đó ở trên hồ Union, tôi tưởng anh đang nhắc đến cảnh vật xung quanh nhà hắn.”
“Del, nói thật tôi nghe, anh sợ nước đấy à?”
Del nuốt nước bọt và nhìn chăm chăm vào từng bước đi. Bến neo tàu chỉ dài chừng ba mét và khoảng cách giữa bến tàu với mặt đất chỉ có vài mét, nhưng anh vẫn nhìn nó chăm chăm như thể nó là cây cầu ọp ẹp làm bằng dây thừng bắc ngang hai bên hẻm núi trên sông Colorado.
“Tôi không biết bơi.” Anh nói, giọng nhỏ nhẹ.
“Ý anh là sao, anh không biết bơi á?”
“Ý tôi là tôi sẽ chìm mất.” Del đáp, giờ thì giọng nói của anh nghe vừa run rẩy lại có chút xấu hổ. “Ý tôi là tôi sẽ giống như một tảng đá. Tôi sẽ chìm thẳng xuống đáy hồ.”
“Hồi bé anh không đi học bơi sao?” Faz hỏi.
“Bố mẹ có cho tôi đi, nhưng tôi không thể tới gần mặt nước.”
“Anh sợ cá mập hay gì đó à?”
“Không, tôi chỉ sợ làn nước bao quanh lũ cá mập thôi.”
Faz không có nỗi sợ nào hết, nhưng mẹ của ông thì sợ chết khiếp lũ rắn cho dù chỉ mới nghĩ tới chúng. “Anh muốn ngồi đợi trong xe không?”
Del không nhìn vào bước chân mình nữa mà chuyển sang nhìn Faz. Anh có vẻ đang cân nhắc một cách hết sức nghiêm túc lời đề nghị này, nhưng Faz biết Del sẽ không để ông thực hiện một cuộc phỏng vấn chưa được cấp phép khi chỉ có một mình.
Del hít một hơi thật sâu. “Hãy nói với tôi bên trong giống một căn nhà hơn là một con thuyền đi.”
“Chắc chắn là thế rồi.” Faz đáp. “Có sàn nhà, tường và tất cả những thứ khác. Anh không cần phải đi tới chỗ nào gần mặt nước hết.”
“Trừ việc phải đi qua cái cầu và con đường dập dềnh trên mặt nước kia.” Del nói, ánh mắt anh lại chăm chăm nhìn theo bước chân.
“Tôi sẽ đi trước, được chứ? Anh cứ từ từ thôi.” Faz bước chân xuống tấm sàn đan bằng lưới thép và tiến về phía trước. Ông quay người lại nhìn Del như thể muốn nói chẳng có vấn đề gì hết. Del lê chân tiến lên như kiểu người ta bước thử để kiểm tra xem lớp băng đóng trên mặt hồ có đủ dày để đi qua hay không vì anh không dám chắc nó có thể chịu nổi sức nặng của mình. Del dừng lại khi anh bước một bước nhỏ xuống cái bến tàu đang dập dềnh. Faz nghĩ khả năng cao là Del sẽ quay trở lại, nhưng người bạn đồng hành của ông đã lấy hết can đảm đặt một chân xuống, và rồi chân còn lại.
Thật may là căn nhà với phần mái ngói lợp gỗ màu nâu sẫm được hạ neo ở ngay cọc neo số hai tính từ đầu cuối của cầu tàu. Faz đồ rằng ông sẽ phải dùng tới dây kéo để lôi Del nếu họ phải đi xa hơn.
Bên ngoài cửa chính, chừng hơn chục chậu cây cảnh dường như đã bị héo úa vì không thể chịu đựng nổi cái thời tiết nắng nóng trái mùa này. Những căn nhà trên hồ Union không giống như những gì hầu hết mọi người vẫn nghĩ khi họ nghe tới khái niệm “nhà thuyền”. Chúng là những căn nhà được xây trên những ván gỗ cực lớn neo với cầu tàu, diện tích của chúng có thể không lớn, nhưng chúng vô cùng xa hoa, một số còn được xây vô cùng tinh xảo và đẹp đẽ. Tuy nhiên giá trị thực sự của chúng đến từ góc nhìn tuyệt đẹp hướng về thành phố Seattle. Một vài ngôi nhà trong số đó được bán với giá vài triệu đô la.
“Muốn vui vẻ một chút không?” Faz hỏi.
“Không muốn lắm.” Giọng của Del nghe khô khốc và run rẩy như một gã say đang phải cố hết sức để giữ thăng bằng.
Faz đập mạnh vào cánh cửa trước nhà. “Mở cửa ra. Cảnh sát đây!” Anh đập mạnh thêm một lần nữa. “Cảnh sát đây. Mở cửa ra!”
Faz nghe thấy tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch và những giọng nói líu ríu như bị bóp nghẹn ở bên trong căn nhà. Ông bước sang bên phải và nhìn vào chỗ giáp ranh giữa căn nhà này với những căn nhà ở xung quanh. Một người đàn ông bước ra ngoài boong tàu ở tầng trên phía đằng sau căn nhà và hất một xô đầy các thứ xuống biển - có vẻ như là một vài chiếc điện thoại trả trước và một ít thẻ tín dụng. Bên trong căn nhà, Faz có thể tưởng tượng ra vợ của Ian Nikolic đang chuẩn bị phá hủy máy tính xách tay của họ. Ông vội vàng bước lại phía cánh cửa, đập cửa một lần nữa và hét to. “Chúc mừng ngày Cá tháng Tư!”
Vài giây sau, cánh cửa mở ra và Nikolic nhìn họ bằng vẻ mặt vừa tái dại vừa đầy giận dữ. Anh ta đi chân đất. Nhìn anh ta vẫn giống hệt như những gì mà Faz còn nhớ, mặc dù bây giờ đã già hơn lúc trước. Anh ta gầy nhẵng, mặc quần đùi và một chiếc áo phông rách. Trông anh ta như kiểu vừa mới bị sét đánh, mái tóc hoa râm của anh ta tả tơi như vừa bị điện giật.
“Chết tiệt, Fazio! Anh bị cái quái gì thế hả?”
“Mất bao lâu hả anh bạn?” Faz cười lớn. “Anh không làm điều gì phi pháp đó chứ, phải không Nik?”
Nikolic nhìn Del với ánh mắt ngờ vực. “Tôi vừa ném ba con điện thoại còn ngon lành xuống hồ, và Marta tí nữa thì đập nát máy tính rồi.”
“Anh thừa tiền mua lại mà.”
Nikolic từng có lần kể với Faz rằng cảnh sát tới đập cửa nhà anh ta vì có tin anh ta giúp đỡ một kẻ bỏ trốn chạy mất. Tất cả những người quen Nikolic đều biết rằng đó chỉ là một trò lươn lẹo. Nikolic từ chối làm việc với những kẻ chạy trốn, thành viên của các băng đảng tội phạm có tổ chức hoặc những người mà anh ta nghi ngờ là đang đi săn lùng người khác. Rất nhiều khách hàng của anh ta là những người nổi tiếng, và những thông tin mà anh ta có đều khá là nhạy cảm. Anh ta có được nguồn thu nhập hợp pháp ở mức sáu con số, và con số đầu tiên không phải chỉ là số một.
“Tiền mua một con Ferrari tôi còn có nữa là, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn lái nó lao thẳng xuống hồ. Anh muốn cái quái gì thế hả?”
“Tôi cần nói chuyện với anh về người phụ nữ trong lồng cua mà chúng tôi kéo lên được từ eo biển Puget.”
“Cô ta không phải khách của tôi, nếu đó là những gì anh muốn biết.”
“Tôi sẽ bắt đầu từ đó. Anh có nghe thông tin gì về chuyện đó không?”
“Vào nhà đi. Anh dựng tôi dậy đấy, biết không? Tôi thậm chí còn chưa uống được một hớp cà phê và tôi sẽ chẳng nghĩ được gì nếu không có caffeine.” Nikolic quay sang nhìn Del một lần nữa. “Vệ sĩ của anh đấy à?”
“Đồng nghiệp. Del, đây là Nik.”
Del ngập ngừng chìa tay ra, như thể bất cứ một cử động nào cũng khiến anh bị mất thăng bằng. Nikolic bắt tay anh rồi lùi lại, để mặc cho cánh cửa mở.
“Anh ta bị sao vậy?” Nikolic hỏi.
“Anh ấy không phải là người dạn nước.” Faz đáp.
Tầng dưới cùng của căn nhà là văn phòng làm việc của Nikolic, tầng trên là nhà riêng của anh ta. Đi tới phía cuối cùng của hành lang nhỏ hẹp, lát ván gỗ, họ bước vào một căn phòng, bên trong có ba chiếc bàn, một loạt máy tính liên kết với nhau, máy in và một đống những thứ linh tinh bày ngổn ngang. Các tủ chứa tài liệu xếp thành hàng kê sát vào bức tường phía sau. Phía trên chúng là một bức tranh màu vẽ hình một người đàn ông đang đứng chỗ bậc cửa của một ngọn hải đăng xây trên một mỏm đá hướng mặt ra đại dương đang nổi cơn thịnh nộ, những ngọn sóng cao vút đang chực nuốt chửng lấy người đàn ông. Bên dưới ngọn hải đăng có một dòng chữ: “Muốn thoát không?”
Một làn gió nhẹ thổi qua cánh cửa trượt bằng kính đang mở, mang vào trong phòng mùi hương thoang thoảng của nhiên liệu diesel và tiếng động cơ tàu thuyền, và cả tiếng kêu của chim mòng biển. Cánh quạt trần xoay chầm chậm phía trên đầu một người phụ nữ đi chân đất đứng ở gần cửa, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá và trên tay cầm một cốc cà phê có in chữ “Tóm được rồi!”.
“Xin lỗi vì đã đánh thức cô sớm như vậy, Marta.” Faz nói.
Marta mặc áo sát nách và quần đùi. “Rất vui vì được gặp lại anh, vẫn khốn kiếp như ngày nào, Fazio ạ.” Marta nói.
“Có một số thứ không bao giờ thay đổi mà.” Faz nói.
“Phép cư xử của anh bay đâu hết cả rồi hả Faz?” Marta hất đầu về phía Del như thể anh là một món ăn đặc biệt trong thực đơn. “Tôi đoán đây là đồng nghiệp của anh vì bây giờ anh đã là một anh cớm chuyên lùng tụi giết người. “
“Del, đây là Marta Nikolic. Cặp đôi nhà Nikolic là hai trong số những công dân tuân thủ luật pháp nhất thành phố Seattle.”
“Làm việc với gã này thế nào?” Cô hỏi Del.
“Thi thoảng không dễ chịu cho lắm.” Del đáp.
“Thế nào, hai điều tra viên hình sự tầm cỡ muốn gì ở hai công dân luôn thượng tôn pháp luật như chúng tôi đây?” Marta hỏi.
Ian Nikolic rót cho mình một li cà phê từ chiếc ấm bằng thép và thó một điếu Camel từ trong bao thuốc của cô vợ. “Lên boong ngồi đi.”
Nhìn mặt Del trông như kiểu vừa mới nhận lời đề nghị nhảy khỏi máy bay mà không có dù.
“Ở ngoài nóng chết người.” Faz nói. “Anh biết tôi mà. Tôi không phơi nắng. Tôi chỉ nấu ăn thôi.”
Nikolic và Marta bắt đầu sự nghiệp với công việc truy lùng tin tức. Khách hàng trả cho họ hàng ngàn đô la để tìm kiếm những người không muốn ai tìm thấy mình hoặc xác định vị trí của những khoản tiền mà người khác đã cầm nhầm. Họ cực kỳ lão luyện trong việc truy lùng người, thậm chí ngay cả sở cảnh sát thi thoảng cũng cần dùng tới dịch vụ của họ, nhờ thế mà Faz mới quen biết họ. Thực ra họ đã trở nên quá điêu luyện trong việc truy tìm người nên họ đã mở thêm một nhánh dịch vụ mới, đó là che dấu người những người phụ nữ bị bạo hành, những người tố giác thông tin mật lo sợ cho sự an nguy của mình và những tay chỉ điểm không muốn gia nhập vào chương trình bảo vệ nhân chứng của liên bang mà muốn dành phần còn lại của cuộc đời sống một cuộc sống đơn giản như bao người bình thường khác ở một khu ngoại ô vùng Trung Tây nước Mỹ. Thông thường họ sẽ không để mình dính dáng đến pháp luật, nhưng để có được thông tin, họ thường phải dùng đến một vài kĩ xảo mà những kĩ xảo này thường ngấp nghé giữa việc có phạm pháp hay không phạm pháp.
Nik nói với Marta: “Anh ta muốn biết liệu chúng ta có nghe được thông tin gì về người phụ nữ chết trên núi Rainier nhưng rồi lại xuất hiện trong cái lồng cua dưới eo biển Puget hay không.”
“Tôi tự hỏi liệu có kẻ nào đang tìm kiếm cô ta không.” Faz nói.
“Một kẻ nào đó đang tìm kiếm một người phụ nữ đã chết.” Nikolic nói, đầu gật gật. “Không tệ để khởi đầu đâu nhỉ.” Nik và Marta phả làn khói qua khóe miệng hướng về phía cánh cửa đang mở. “Nếu có ai đó quanh đây đã giúp đỡ cô ta, họ sẽ giữ im lặng và tôi chẳng thể nào trách họ được.” Nik nói.
“Tại sao lại thế?” Del hỏi.
“Sẽ tổn hại cho công việc kinh doanh nếu khách hàng của anh bị tìm ra, tệ hơn nữa là cô ta lại bị giết.” Nikolic nói. “Không chỉ danh tiếng bị phá hủy mà anh sẽ bị cảnh sát và cả đống người khác tới gõ cho sập cửa.”
“Thế có người chồng nào đi tìm vợ mình không?” Faz quay sang Del. “Tên hắn là gì ấy nhỉ?”
“Graham.” Del nói. “Graham Strickland.”
“Anh có từng nghe thấy tên anh ta hoặc nghe thấy lời đồn đại nào về một người chồng đang đi tìm người vợ bị mất tích không?” Faz hỏi.
“Chưa từng, nhưng tôi có thể hỏi xung quanh.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Đủ nhiều để trả tiền cho tôi không?”
Faz mỉm cười. “Tôi không giống anh, tôi không thể trả tiền cho một con Ferrari. Tôi đang phải trả góp cho con Subaru 2010 đây này.”
Nik lắc đầu.
“Cô vợ sử dụng tên giả, Lynn Cora Hoff.” Del nói.
Nikolic tìm một cây bút giữa đống đồ lộn xộn và viết cái tên đó lên một mẩu giấy. “Cái tên đầu tiên mà anh nói là gì ấy nhỉ?”
“Andrea. Andrea Strickland.” Del đánh vần tên họ của cô ta. “Họ của cô ta khi chưa kết hôn là Moreland.”
“Nhân tiện đi hỏi, hãy hỏi luôn về một người tên là Devin Chambers.” Faz nói.
“Từ từ đã, từ từ đã.” Nikolic nói. “Đọc lại tên họ cho tôi.”
“Chambers. Devin Chambers.” Faz nhắc lại.
“Một cái tên giả khác à?” Nikolic nhả khói về phía cái cửa trượt bằng kính.
“Một người bạn có khả năng đã giúp cho cô vợ kia biến mất.” Faz mở tập hồ sơ của mình ra. “Hi vọng anh có thể xem qua một số tài liệu và chia sẻ cho tôi ý kiến uyên bác của anh.” Faz đang khơi gợi cái tôi rất lớn ở Nikolic. Ông đặt tập tài liệu của mình lên một trong số những cái bàn và lấy ra bản phô tô giấy chứng sinh của Lynn Hoff và tấm bằng lái mà họ lấy được từ Cục Quản lý bằng lái. Ông đưa hai bản phô tô đó cho Nikolic.
Nikolic vừa xem kĩ từng bản phô tô vừa nhấm nháp li cà phê và rít thuốc lá. Marta dập tắt đầu mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn và thở ra một làn khói màu xanh rồi nhấc bản phô tô lên xem khi Nik đã đặt chúng xuống.
Nik nhấc bản phô tô giấy chứng sinh đã được xác thực lên. “Nhìn có vẻ là thật.”
“Theo những gì chúng tôi thu được thì nó là thật.” Faz nói.
“Vậy thì có vẻ đây là một người có thật. Như thế sẽ dễ hơn là sử dụng giấy tờ của một người đã chết vì bây giờ họ có thể kiểm tra ghi chép báo tử.” Nikolic tiếp tục nghiên cứu bản phô tô tờ giấy chứng sinh. “Kiểu chữ được in chìm, đúng với những tài liệu chính thống. Và con dấu nhìn cũng thật. Tôi không thể kết luận được gì về tờ giấy này nếu chỉ nhìn vào bản phô tô.” Anh ta đặt li cà phê xuống và đi về phía một trong số những cái bàn, ở đó có sẵn cả đèn và kính lúp được gắn vào một đầu của cái giá đỡ có thể kéo ra kéo vào. Anh ta mở đèn và xem xét tờ giấy.
“Có vẻ như nó được in trên giấy bảo đảm chất lượng tốt. Nếu có ai đó tẩy xóa hoặc viết đè thứ gì lên bản gốc, nó sẽ hiện ra trên bản sao.”
“Ý anh muốn nói đây là một tờ giấy chứng sinh chính thống?”
“Phải, tôi nói là nó trông giống như một tờ chính thống.”
“Chúng tôi không tìm thấy ghi chép nào cho thấy Lynn Cora Hoff đã chết.”
“Có thể cô ta chưa chết, hoặc có thể cô ta đã chết nhưng chưa có ai thông báo về chuyện đó.” Nikolic nói, khẳng định thêm cho nghi ngờ của Faz.
“Vậy là tờ giấy chứng sinh đã bị đánh cắp?” Del hỏi.
“Bị đánh cắp, mua bán hoặc đổi chác vì cái gì đó.” Nikolic nói.
“Đổi chác lấy cái gì?” Del hỏi.
“Đặc ân được giữ lại ngón tay chẳng hạn.” Nikolic nói. “Các băng nhóm tội phạm có tổ chức vẫn làm thế suốt. Chúng tóm được những người nợ tiền chúng, giữ lại giấy tờ của họ để đổi lấy việc không bị chặt tay. Sau đó, chúng sẽ bán giấy tờ tùy thân đó để trả cho món nợ.”
“Tại sao họ lại sử dụng giấy chứng sinh ở bang California?” Del hỏi.
“Bang càng lớn thì càng có đông người.” Nik đáp. “Nếu người có giấy tờ tùy thân giả không làm điều gì phi pháp, Lynn Cora Hoff thật cũng sẽ chẳng bao giờ biết được có người đang sử dụng giấy tờ tùy thân của cô ta.” Nikolic đặt giấy tờ xuống và ném đầu mẩu thuốc lá vẫn còn đang cháy ra ngoài cửa. “Tôi có thể hỏi xung quanh, nhưng nếu tôi tìm được điều gì đó, các anh phải coi như là mình không nghe thấy những thông tin này từ chỗ tôi đấy.”
“Chúng tôi thậm chí còn chẳng biết anh là ai.” Faz nói.
“Anh không biết tôi mong ước điều đó nhiều đến cỡ nào đâu.” Nikolic đáp.
“Anh sẽ nhớ tôi đấy.” Faz tiếp lời.
“Như nhớ một trận cúm nặng. Nhưng tôi vẫn sẽ hỏi xung quanh. Câu chuyện này đang dần nóng lên rồi. Có khả năng có ai đó đã bắt đầu bàn tán về nó.”
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt