Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lỗi Lầm Ở Những Vì Sao
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 18
T
ôi thức dậy bởi tiếng điện thoại réo lên một bài của The Hectic Glow. Bài hát yêu thích của Gus. Điều đó có nghĩa là anh đang gọi – hoặc ai đó đang gọi bằng điện thoại của anh. Tôi liếc nhìn đồng hồ báo thức: 2:35 sáng. Anh đã đi rồi, tôi nghĩ, mọi thứ trong tôi vỡ tan thành từng mảnh.
Tôi mãi mới cất lên được lời “Xin chào?”
Tôi chờ đợi âm thanh từ tiếng nói thua cuộc của một người làm cha mẹ.
“Hazel Grace,” Augustus nói yếu ớt.
“Ôi tạ ơn Chúa, là anh. Chào anh. Chào anh, em yêu anh.”
“Hazel Grace, anh đang ở trạm xăng. Không ổn rồi. Em phải đến giúp anh.”
“Sao cơ? Anh ở đâu cơ?”
“Trạm xăng Speedway ngã tư phố 86 và đường Ditch. Anh đã làm gì đó cái ống thông dạ dày và giờ anh không biết làm sao nữa và –”
“Em gọi chín-một-một ngay đây,” tôi nói.
“Đừng đừng đừng đừng đừng, họ sẽ đưa anh vào viện mất. Hazel, nghe anh nói này. Đừng có gọi chín-một-một hay bố mẹ anh nếu không anh sẽ không bao giờ tha thứ rằng em không ôi làm ơn đến đây làm ơn đến đây sửa cho anh cái ống chết tiệt này. Anh chỉ, Chúa ơi, chuyện này là thứ ngu ngốc nhất. Anh không muốn bố mẹ biết anh đã trốn ra ngoài. Xin em. Anh có mang thuốc theo; anh không thể đút nó vào được. Xin em đấy.” Anh đang khóc. Tôi chưa bao giờ nghe tiếng anh thổn thức thế này ngoại trừ cái lần ở bên ngoài nhà anh trước chuyến đi Amsterdam.
“Được rồi,” tôi nói. “Em đi ngay đây.”
Tôi gỡ máy thở BiPAP ra và gắn mình với bình ôxy, đặt nó vào trong giá, xỏ đôi giày thể thao cho hợp với cái quần ngủ vải bông màu hồng và chiếc áo bóng rổ Butler, vốn là của Gus. Tôi chộp lấy chùm chìa khóa trong ngăn kéo dưới bếp chỗ Mẹ cất chúng rồi viết một mẩu giấy nhỡ họ có thức dậy trong lúc tôi đang đi.
Đến thăm Gus. Việc quan trọng. Con xin lỗi.
Yêu, H
Đi được một vài dặm trên đường tới trạm xăng, tôi mới đủ tỉnh táo để nghĩ xem tại sao Gus lại ra khỏi nhà lúc nửa đêm thế này. Có thể anh bị ảo giác, cũng có thể những tưởng tượng khổ sở đã kiểm soát tâm trí anh.
Tôi tăng tốc qua những chiếc đèn vàng nhấp nháy trên Đường Ditch, lái rất nhanh một phần để sớm đến chỗ anh một phần hi vọng cảnh sát sẽ chặn tôi lại cho tôi một cơ hội để khoe với người khác rằng anh người yêu sắp chết của tôi đang mắc kẹt bên ngoài trạm xăng với một cái ống thông dạ dày trục trặc. Nhưng chẳng có anh cảnh sát nào xuất hiện để đưa ra quyết định thay tôi.
Chỉ có hai chiếc xe ở bãi đỗ. Tôi đậu xuống cạnh xe anh. Tôi mở cửa xe. Đèn trong xe bật sáng. Augustus ngồi trong ghế lái, ngập trong bãi nôn của chính anh, hai tay anh ấn chặt bụng chỗ ống thông dạ dày đi vào. “Chào em,” anh thều thào.
“Ôi Chúa ơi, Augustus, em phải đưa anh đến bệnh viện thôi.”
“Làm ơn xem nó thế nào đã.” Tôi bị buồn nôn bởi cái mùi nhưng vẫn cúi xuống xem xét vùng bụng trên rốn của anh nơi người ta phẫu thuật đặt chiếc ống. Chỗ da bụng anh ấm và đỏ ửng lên.
“Gus, em nghĩ nó bị nhiễm trùng rồi, em không làm gì được đâu. Sao anh lại ra đây? Sao anh không ở nhà?” Anh lại nôn, thậm chí còn không đủ sức quay miệng ra khỏi người. “Ôi, anh yêu,” tôi thốt lên.
“Anh muốn mua một gói thuốc lá,” anh thều thào. “Anh làm mất gói của anh. Hoặc người ta lấy nó đi rồi. Anh không biết nữa. Bố mẹ bảo họ sẽ mua cho anh một gói khác, nhưng anh muốn…tự mình mua nó. Tự mình làm một việc nhỏ nhặt đó.”
Anh chăm chăm nhìn vào đằng trước. Tôi lặng lẽ rút điện thoại ra và liếc xuống gọi 911.
“Em xin lỗi,” tôi nói với anh. Chín-một-một. Trường hợp khẩn cấp của bạn là gì? “Xin chào, cháu đang ở trạm xăng Speedway ngã tư phố Tám mươi sáu và đường Ditch, cháu cần một xe cứu thương. Tình yêu vĩ đại của đời cháu đang gặp sự cố với một cái ống thông dạ dày.”
Anh ngước lên nhìn tôi. Thật khủng khiếp. Tôi còn không dám nhìn anh nữa. Chàng Augustus Waters với điệu cười nửa miệng và điếu thuốc chưa cháy đã biến mất, thay vào đó là một sinh vật tuyệt vọng bẽ bàng ngồi bên dưới tôi kia.
“Thế là hết. Đến mỗi việc không hút thuốc anh còn không thể làm được nữa rồi.”
“Gus, em yêu anh.”
“Còn đâu cơ hội để anh làm Peter Van Houten của ai đó chứ?” Anh yếu ớt đập tay lên vô lăng, còi xe hú ầm trong khi anh khóc. Anh ngả người ra sau, nhìn lên trên. “Anh ghét bản thân anh ghét bản thân anh ghét chuyện này anh ghét chuyện này anh ghê tởm bản thân anh ghét nó anh ghét nó anh ghét nó cứ để anh chết quách luôn đi.”
Theo thông lệ của những câu chuyện kiểu này, Augustus Waters sẽ giữ vẻ hài hước của mình cho đến tận cùng, không lúc nào nguôi đi lòng dũng cảm, và ý chí của anh sẽ vút cao như cánh chim đại bàng bất khuất hiên ngang cho đến khi thế giới này không thể chứa đựng tâm hồn lạc quan của anh thêm nữa.
Nhưng đây mới là sự thực, một cậu bé đáng thương không muốn bị thương hại, gào hét và la khóc, bị tổn thương bởi một chiếc ống thông nhiễm trùng dù giữ anh không chết nhưng cũng lại dở sống.
Tôi lau cằm cho anh rồi ôm lấy khuôn mặt anh bằng cả hai tay và quỳ xuống ngay cạnh anh để tôi có thể nhìn vào mắt anh, đôi mắt vẫn còn tỉnh táo. “Em rất tiếc. Em ước gì nó cũng giống như trong bộ phim có những người Ba Tư và Sparta.”
“Anh cũng thế,” anh nói.
“Nhưng không phải thế,” tôi nói.
“Anh biết,” anh nói.
“Không có kẻ xấu nào cả.”
“Ừ.”
“Cả ung thư cũng hẳn là kẻ xấu: Ung thư cũng muốn được sống.”
“Ừ.”
“Anh sẽ ổn thôi,” tôi bảo anh. Tôi nghe tiếng còi cứu thương.
“Okay,” anh nói. Anh đang mất dần ý thức.
“Gus, anh phải hứa anh không được làm thế này lần nữa. Em sẽ mua thuốc lá cho anh, được chứ?” Anh nhìn tôi. Đôi mắt anh trũng sâu. “Anh phải hứa.”
Anh khẽ gật đầu rồi đôi mắt nhắm lại, đầu ngoẹo sang một bên.
“Gus,” tôi gọi. “Ở lại với em đi.”
“Đọc cho anh nghe gì đi,” anh nói trong khi cái xe cứu thương chết dẫm hú ầm vụt qua chỗ chúng tôi. Trong lúc chờ đợi họ quay lại tìm chúng tôi, tôi đọc bài thơ duy nhất tôi có thể nghĩ được, “Chiếc Cút-kít Đỏ” của William Carlos Williams.
phụ thuộc rất nhiều
vào
chiếc cút-kít
đỏ
lênh láng nước
mưa
cạnh đàn gà
trắng.
Williams là bác sĩ. Với tôi nó như một bài thơ của bác sĩ. Bài thơ đã hết, nhưng chiếc cứu thương vẫn cứ lái xa dần nên tôi tiếp tục viết tiếp bài thơ.
o O o
Và phụ thuộc rất nhiều, tôi nói với Augustus, vào bầu trời xanh bị xé toạc bởi những cành cây phía trên. Phụ thuộc rất nhiều vào chiếc ông thông trong suốt trào ngược từ dạ dày của anh chàng môi tím. Phụ thuộc rất nhiều vào kẻ quan sát này của vũ trụ.
Nửa tỉnh nửa mê, anh liếc nhìn tôi và lẩm bẩm, “Thế mà em nói em không biết làm thơ.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lỗi Lầm Ở Những Vì Sao
John Green
Lỗi Lầm Ở Những Vì Sao - John Green
https://isach.info/story.php?story=loi_lam_o_nhung_vi_sao__john_green