Chương 18
keet vặn to tiếng ti vi để đáp trả lại sự xâm phạm của Ted. Meg lấy lại bình tĩnh và thò đầu ngó vào phòng khách. “Ngạc nhiên thật.”
Cái mũ lưỡi trai của Ted phủ bóng xuống mắt anh, nhưng quai hàm cứng rắn của anh đã cho thấy rõ tâm trạng bão dông. “Em đang làm gì ở đây vậy?” Cô làm bộ làm tịch ra hiệu về phía cái ghế. “Em vừa có tình nhân mới. Rất tiếc vì anh phải khám phá ra sự thực bằng cách này.”
“Chương trình Golf Central đang phát đấy,” Skeet lầm bầm, “và tôi chẳng nghe thấy cái chết tiệt gì cả.”
Dallie bước ra khỏi hành lang phía sau cô. “Đó là vì ông sắp điếc tới nơi rồi. Cả mấy tháng nay tôi vẫn bảo ông mua mấy cái máy trợ thính chết tiệt đi còn gì. Này, con trai. Tình hình bãi chôn lấp thế nào?”
Ted vẫn hung hăng chống tay lên hông. “Cô ấy đang làm gì ở đây? Lẽ ra cô ấy phải ở chỗ con chứ?”
Ông Dallie hướng sự chú ý trở lại với cô, đôi mắt xanh của ông trong vắt như bầu trời Hill Country. “Bác đã bảo với cháu thằng bé sẽ không vui vẻ gì với chuyện này đâu mà, Meg. Lần sau nhớ nghe theo bác nhé.” Ông lắc đầu buồn bã. “Bố đã cố hết sức giải thích với cô ấy, con trai ạ, nhưng Meg tự có quyết định của mình.”
Cô có vài sự lựa chọn. Cô chọn cách không gây tổn thương cho ai. “Như thế này thì tốt hơn.”
“Tốt hơn cho ai?” Ted vặn lại. “Chắc như bắp rằng không tốt hơn cho anh. Và nó cũng chẳng tốt hơn cho em.”
“Thực ra là có đấy. Anh không biết...”
“Tốt hơn hết hai đứa nên trao đổi chuyện này một cách riêng tư đi.” Ông Dallie có vẻ ngượng ngùng, nhưng thực ra không phải vậy. “Tối nay bố mẹ sẽ ăn tối ở câu lạc bộ. Như bình thường thì bố sẽ mời cả hai đứa cùng tham gia, nhưng tình hình có vẻ căng thẳng quá.”
“Bố nói đúng về chuyện căng thẳng đấy,” Ted nói. “Cô ấy dính phải một kẻ điên nào đó vẫn đang ở ngoài kia chĩa súng vào cô ấy, và con muốn cô ấy ở chỗ con có thể để mắt đến cô ấy được.”
“Bố nghi ngờ chuyện cô ấy, bị tổn hại gì ở đây đấy.” Ông Dallie tiến về phía cửa ra vào. “Ngoại trừ với màng nhĩ của cô ấy.”
Cánh cửa khép lại sau lưng ông. Ánh mắt chăm chăm khiển trách của Ted, cùng với bộ quần áo ẩm ướt và đồ lót dính bết vào người cô, khiến cô nổi hết cả da gà. Cô nện gót đi xuôi hành lang tới phòng ngủ của cô và quỳ xuống trước va li. “Em đã có một ngày vất vả,” cô nói khi anh sải bước vào phòng đến sau lưng cô. “Giờ anh cũng có thể đi được rồi đấy.”
“Anh không tin nổi em lại để họ làm phiền em!” anh kêu lên. “Anh cứ tưởng em cứng rắn hơn cơ đấy.”
Cô không ngạc nhiên vì anh lật tẩy được bố anh. Cô lôi từ trong balô ra một cái túi xếp gọn gàng các món đồ vệ sinh cá nhân. “Em đói lắm, và em cần tắm.”
Bước chân anh dừng lại. Tấm đệm thở dài khi anh ngồi lên trên mép. Từng giây từng giây trôi qua, cho đến khi anh nói khẽ khàng đến mức cô hầu như không nghe thấy. “Đôi lúc, anh khát khao được rời khỏi thị trấn này đến độ có thể nếm rõ mùi vị đó.”
Cảm xúc âu yếm tràn ngập trong cô. Cô gạt cái túi sang bên và bước tới bên anh. Giữa âm thanh quảng cáo Viagra vọng vào từ phòng khác, cô mỉm cười cởi chiếc mũ lưỡi trai của anh ra. “Anh chính là thị trấn này,” cô thì thầm. Rồi cô hôn anh.
Hai ngày sau, khi cô ngồi dưới bóng râm bên cạnh điểm phát bóng thứ năm để đọc về sự ủ phân quy mô lớn, một trong những caddy tiền bối lái xe tiến về phía cô. “Có người muốn gặp cô ở cửa hàng dụng cụ thể thao đấy,” anh ta nói. “Tôi sẽ lo ở đây.”
Cô lái chiếc xe của anh ta quay trở lại nhà câu lạc bộ, trong lòng gợn lên một dự cảm không hay mà hóa ra đã được chứng thực sau đó. Ngay khi cô vừa đặt chân vào trong cửa hàng, một đôi tay to ướt mồ hôi đã che lấy mắt cô. “Đoán xem ai nào?”
Cô nén tiếng rên, rồi lấy lại bình tĩnh. “Giọng nam tính kéo dài cho thấy có lẽ là Matt Damon, nhưng linh tính mách bảo cho tôi biết... Leonardo DiCaprio phải không?”
Một tiếng cười sảng khoái, hai bàn tay thả xuống, và Spencer Skipjack xoay cô lại đối diện với ông ta. Ông ta đội chiếc mũ Panama quen thuộc, áo thể thao xanh và quần sẫm màu. Nụ cười toe toét kéo cái miệng rộng của ông ta ra để lộ gần hết hàm răng to trắng tinh đều đặn. “Tôi nhớ cô lắm đấy, cô Meg. Cô đúng là người độc nhất vô nhị.”
Thêm nữa, cô còn có ông bố bà mẹ siêu nổi tiếng, và cô trẻ hơn ông ta hơn hai mươi tuổi, một tổ hợp quyến rũ khó lòng cưỡng nổi trong mắt một kẻ cực kỳ ích kỷ. “Spence này. Cảm ơn ông vì các món quà nhé.”
“Cái đĩa đựng xà phòng đó là sản phẩm mới của chúng tôi đấy. Bán lẻ là một trăm tám lăm đô. Cô có nhận được tin nhắn của tôi không?”
Cô giả vờ ngây ngốc. “Tin nhắn?”
“Về chuyện tối nay ấy. Vì chuyến đi mà tôi đã bỏ bê cô, nhưng ngay từ giờ chuyện ấy sẽ bắt đầu thay đổi.” Ông ta phác một cử chỉ mơ hồ về phía mấy văn phòng phía trước. “Từ giờ đến hết ngày tôi sẽ bốc cô ra khỏi công việc. Chúng ta sẽ bay tới Dallas.” Ông ta chộp lấy cánh tay cô. “Đầu tiên là lượn lờ mua sắm cho cô ở Neiman, rồi uống ở Adolphus và ăn tối ở Mansion. Máy bay của tôi đang đợi sẵn chúng ta rồi.”
Ông ta đã lôi cô đi được nửa đường đến cửa rồi, và lần này ông ta sẽ không để cô gạt ông ta như cô đã làm trước đó. Trong những lựa chọn của cô lúc này, mời gọi nhất chính là cái mong muốn được bảo ông ta cút đi cho khuất mắt, nhưng đoàn khảo sát khu đất vẫn đang ở thị trấn, hợp đồng khu nghỉ dưỡng gần như đã được ký rồi, vậy nên cô sẽ không trở thành bà chúa phá hoại. “Ông đúng là người chu đáo bậc nhất.”
“Chính Sunny đã gợi ý về Neiman đấy.”
“Cô ấy tuyệt thật.”
“Nó đang dành thời gian ở bên Ted. Hai người họ có vô khối chuyện để kể cho nhau nghe.”
Sunny có lẽ chưa nghe kể về nụ hôn ở bữa tiệc trưa, nhưng hầu như chắc chắn cô ta đã nghe kể về các kỹ năng làm tình huyền thoại của Ted, và Meg ngờ là cô ta sẽ làm tất cả những gì có thể để tự mình khám phá xem lời đồn có thật hay không. Meg cũng biết rõ Ted sẽ không chạm vào cô ta.
Cô không khỏi bất an khi ý thức được sự tin tưởng mạnh mẽ đến thế dành cho một người đàn ông. Trước đây, chẳng phải cô cũng tin tưởng đàn ông rồi sao? Nhưng tất cả những người đàn ông đó đều không phải là Ted.
Ted... người đã công khai mối quan hệ với cô trước toàn thể thị trấn bất chấp hậu quả của việc ấy. Một hành động ngu ngốc nhưng lại có ý nghĩa nhất đối với cô.
Cô lấy răng nhay nhay môi dưới. “Chúng ta biết nhau khá rõ, đủ để tôi có thể thành thật, phải không?”
Đôi mắt nheo lại của ông ta không cổ vũ cô, vậy nên cô đành ném lòng tự trọng ra sau đầu và cố bĩu môi. “Cái tôi thật sự thích là một bài học golf.” “Bài học golf?”
“Ông có cú swing đẹp mê người. Nó khiến tôi liên tưởng đến cú swing của Kenny, nhưng tôi không nhờ anh ta dạy được, mà tôi lại muốn học từ người giỏi nhất. Làm ơn đi mà, Spence. Ông là golf thủ tuyệt thế cơ mà. Nó có ý nghĩa đối với tôi hơn nhiều so với một chuyến đi nữa tới thành phố Dallas tôi vốn đã đi ít nhất cả nghìn lần rồi.”
Thật ra một lần thì đúng hơn, nhưng ông ta không biết điều dó, vậy là hai mươi phút sau, họ đã có mặt trên bãi tập.
Không giống Torie, Spence là một giáo viên dở tệ, hứng thú với việc giành được sự ngưỡng mộ của cô trước cú swing của ông ta hơn là giúp cô cải thiện kỹ năng, nhưng Meg làm ra vẻ như thể ông ta là ông vua của những huấn luyện viên golf. Trong lúc ông ta thao thao bất tuyệt, Meg thầm băn khoăn không biết liệu ông ta có cam kết xây dựng một khu sân golf có ý thức về bảo vệ môi trường như Ted vẫn đinh ninh hay không. Cuối cùng, khi họ đã ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, cô quyết định thăm dò xem sao. “Ông chơi giỏi thật đấy. Tôi dám thề là tình yêu ông dành cho môn thể thao này hiển hiện qua mọi hành động của ông, Spence ạ.”
“Tôi đã chơi từ khi còn nhỏ mà.”
“Bởi vậy nên ông mới trân trọng cái môn này đến thế. Cứ nhìn ông mà xem. Bất kỳ ai có tiền cũng có thể xây dựng một sân golf, nhưng mấy người có tầm nhìn xa để xây dựng một sân golf sẽ trở thành chuẩn mực cho các thế hệ tương lai chứ?”
“Tôi tin chắc làm như thế là đúng đắn.”
Câu nói có phần khiến cô vững tin hơn. Cô tăng cường sức ép lên một chút. “Tôi biết thể nào ông cũng sẽ bảo tất cả những giải thưởng môi trường mà chắc chắn ông sẽ giành được không phải là thứ quan trọng nhất, nhưng ông xứng đáng với hết thảy sự công nhận mà ông sẽ giành được.”
Cô nghĩ cô đã đi quá xa rồi, nhưng một lần nữa, cô đã đánh giá quá thấp cái tôi vô tận của ông ta. “Ai đó phải thiết lập chuẩn mực mới chứ,” ông ta nói, nhắc lại những từ cô đã từng nghe từ miệng Ted.
Cô mạnh tay hơn chút nữa. “Đừng quên thuê một thợ nhiếp ảnh để chụp ảnh bãi chôn lấp trong tình trạng hiện tại nhé. Mặc dù không phải nhà báo, nhưng tôi cho là nhiều ủy ban trao giải sẽ rất muốn có những bức ảnh đẹp theo kiểu so sánh ‘trước kia và sau này’ đấy.”
“Nào, đừng cầm đèn chạy trước ô tô chứ, cô Meg. Tôi vẫn chưa ký cọt gì đâu.”
Thực lòng, cô không nghĩ ông ta sẽ tiết lộ cho cô biết quyết định cuối cùng của ông ta, nhưng cô đã hy vọng thế. Tiếng diều hâu cao vút phía trên đầu, và Spence bắt đầu ầm ĩ về một bữa tối lãng mạn tại một trong những vườn nho ở thị trấn. Nếu nhất định phải ăn cùng ông ta thì cô muốn ăn ở một chỗ nào đó có nhiều người ở cùng, vậy nên cô khăng khăng bảo chỉ món thịt nướng ở Roustabout mới thỏa mãn được khẩu vị của cô.
Quả nhiên, họ còn chưa kịp ngồi vào chỗ thì đoàn quân tiếp viện đã xuất hiện. Dallie thong thả bước vào đầu tiên, theo sau là Shelby Traveler, thậm chí còn chưa kịp chuốt mascara. Cha của Kayla, Bruce, vẫn mặc quần soóc thể thao, lao vào sau, vừa gọi món vừa ném ánh mắt ghê tởm về phía Meg. Họ không có ý định để cô ở lại một mình với Spence, và đến chín giờ, nhóm của họ đã chiếm mất ba bàn, trong khi Ted và Sunny vắng mặt một cách đáng lưu ý.
Meg đã tắm qua trong phòng thay đồ trước khi họ rời câu lạc bộ và đổi sang bộ quần áo còn lại của cô: chiếc áo màu xám cổ phễu không mấy ấn tượng, chân váy xòe và xăng đan, nhưng việc ăn mặc tùy tiện này lại không làm nản lòng Spence, ông ta không cách nào giữ tay ở yên bên người được. Ông ta tận dụng mọi cớ để ép sát vào người cô. Ông ta lướt ngón tay lên cổ tay cô, chỉnh lại chiếc khăn ăn trong lòng cô và quét cánh tay qua ngực cô khi với tay lấy chai Tabasco. Công nương Emma cố hết sức đánh lạc hướng sự chú ý của ông ta, nhưng Spence là kẻ nắm trong tay đủ mọi quyền hành, và ông ta muốn dùng nó để đạt được thứ mình mong muốn. Chính bởi vậy, cuối cùng, chẳng còn cách nào khác cô đành đứng trong bãi đỗ xe bên dưới tấm biển hiệu nhà hàng Roustabout màu xanh đỏ, điện thoại áp sát bên tai.
“Cha à, con đang ở cạnh một trong những người hâm mộ cuồng nhiệt nhất của cha này,” cô nói khi cha cô nghe điện.
“Con biết cha đã nghe nói đến Spencer Skipjack, người sáng lập công ty Viceroy. Họ sản xuất ra những sản phẩm đường ống xa hoa nhất. Về cơ bản, ông ấy là một thiên tài.”
Spence toét miệng cười, bộ ngực của ông ta phồng lên dưới ánh đèn neon như một trong những cái bánh souffle của bếp trưởng trước vụ tai nạn.
Hoặc cô đã lôi cha cô ra khỏi chiếc máy chữ Smith Corona cổ của ông, hoặc đã lôi ông ra khỏi mẹ cô. Dù sao đi nữa, ông cũng không vui vẻ gì. “Chuyện này là sao vậy, Meg?”
“Cha có tin nổi không?” cô đáp lại. “Ông ấy bận rộn như thế mà hôm nay vẫn dạy con học đánh golf đấy.”
Sự bực bội của ông chuyển thành lo lắng. “Con đang gặp rắc rối đấy à?” “Tuyệt đối không đâu ạ. Golf là môn thể thao đáng ngạc nhiên nhất trần đời. Nhưng tất nhiên cha biết điều đó rồi.”
“Tốt hơn hết con nên có lý do hợp lý cho chuyện này.”
“Có chứ ạ. Ông ấy ở đây này.”
Cô nhét điện thoại vào tay Spence, thầm cầu mong mọi chuyện suôn sẻ.
Spence ngay lập tức thể hiện một thái độ thân mật đến mức đáng xấu hổ với cha cô, liến thoắng một bài phê bình điện ảnh bằng những lời khuyên về đường ống, mời mọc cho mượn chiếc phản lực riêng của ông ta và nói cho Jake Koranda biết ở L.A. thì ông nên đến đâu ăn. Có vẻ như cha cô không nói điều gì khiến ông ta mếch lòng vì đến lúc cuối cùng khi trả điện thoại lại cho cô, Spence đang tươi cười rạng rỡ.
Tuy nhiên, cha cô không được vui vẻ tương tự. “Thằng cha đó đúng là đần.” “Con biết cha sẽ bị ấn tượng mà. Yêu cha nhiều.” Meg ngắt điện thoại và giơ ngón tay cái tán thưởng với Spence.
“Bình thường cha tôi không nhanh chóng thân thiện với người khác như vậy đâu.”
Chỉ cần nhìn vẻ mặt hân hoan của Spence, cô cũng dám chắc cuộc đối thoại chỉ càng làm cho ông ta thêm mê muội vì cô. Ông ta nắm cánh tay cô, lôi cô về phía ông ta đúng lúc cửa ra vào nhà hàng Roustabout bật mở và Torie, cuối cùng cũng nhận ra họ đã biến đi đâu mất, bay ra ngoài giải cứu kịp thời. “Nhanh lên nào, hai vị. Mỗi món tráng miệng trên thực đơn Kenny đều vừa gọi ba phần đấy.”
Spence không rời ánh mắt kẻ săn mồi ra khỏi người Meg.
“Meg và tôi có kế hoạch khác rồi.”
“Bánh chocolate nướng chảy?” Meg reo lên.
“Và ga tô quả đào tẩm nhục đậu khấu!” Torie kêu lên phấn khích.
Họ thành công trong việc đưa được Spence quay trở lại trong nhà hàng, nhưng Meg đã chán ốm lên vì bị giữ làm con tin rồi. Thật may là cô đã kiên quyết tự lái xe đến, và sau bốn miếng bánh chocolate nướng chảy, cô đứng dậy khỏi bàn. “Ngày hôm nay quả là dài, và mai tôi còn phải làm việc nữa.”
Dallie ngay lập tức nối gót cô. “Để bác đưa cháu ra xe.”
Kenny chìa một chai bia về phía Spence, ngăn ông ta lại trước khi ông ta kịp đi theo. “Tôi dám chắc sẽ cần đến một vài lời khuyên kinh doanh, Spence ạ, và tôi không thể nghĩ ra một người nào tốt hơn ông để nhờ cậy.”
Cô đã trốn thoát.
Hôm qua, khi rời khỏi câu lạc bộ, cô phát hiện ra kính chắn gió bị vỡ của chiếc Rustmobile đã được thay bằng một cái mới. Ted không chịu nhận là do anh làm, nhưng cô biết rõ anh chính là người xử lý. Cho đến giờ, chưa có thứ đồ nào khác của cô bị phá hoại, nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc ở đấy. Cho dù kẻ căm ghét cô có là ai đi chăng nữa thì kẻ đó cũng sẽ không dừng tay, chừng nào cô còn ở lại Wynette.
Khi về đến nhà, cô thấy Skeet đã ngủ thiếp đi trên ghế. Cô nhón chân đi qua chỗ ông để vào phòng ngủ của mình. Đúng lúc cô hất đôi xăng đan ra khỏi chân, cửa sổ trượt mở và thân hình dong dỏng của Ted lách vào. Những xoáy nước hân hoan nho nhỏ cuộn xoáy trong lòng cô. Cô nghênh đầu. “Em rất mừng vì chúng ta không còn phải lén lén lút lút thêm nữa.”
“Anh không muốn nói chuyện với Skeet, và tối nay cho dù em có thể làm anh phát điên thì anh cũng không nói gì đâu.”
“Cuối cùng Sunny cũng muốn quan hệ rồi hả?”
“Còn tuyệt hơn nhiều.” Anh toét miệng cười. “Sáng mai sẽ có thông báo. Spence đã chọn Wynette.”
Cô mỉm cười. “Chúc mừng, ngài thị trưởng.” Cô nhào tới ôm anh, rồi lui lại. “Anh biết rõ anh đang thỏa thuận với quỷ đấy.”
“Cái tôi của Spence chính là nhược điểm của ông ta. Chừng nào còn kiểm soát được nó thì chúng ta vẫn kiểm soát được người đàn ông đó.” “Tàn nhẫn, nhưng thực tế,” cô nói. “Em không thể tin nổi tất cả những người phụ nữ đó đều giữ miệng kín như bưng.”
“Về chuyện gì?”
“Sự sao nhãng tạm thời của trí khôn của anh tại bữa tiệc trưa mẹ anh tổ chức. Hai mươi người phụ nữ đấy! Nếu tính cả mẹ anh là hai mươi mốt.”
Nhưng anh còn mải bận tâm đến chuyện khác hơn. “Anh có một hãng P.R. đã sẵn sàng tác nghiệp rồi. Ngay khi mực vừa ráo trên tờ hợp đồng đất, báo chí sẽ tung hô Spence là người đi đầu trong phong trào xanh của làng golf. Anh sẽ làm mọi cách để đảm bảo tay ông ta ngay từ đầu đã nhúng quá sâu vào vụ này để có thể có cơ hội rút lui.”
“Em thích những lúc anh nói năng thô bỉ lắm.”
Ngay cả khi trêu chọc anh, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác bất an choáng ngợp, cứ cảm thấy như cô đã không chú ý đến thứ gì đó, nhưng rồi cảm giác đó đã bị gạt qua một bên khi cô bắt đầu kéo quần áo của anh ra. Anh phối hợp một cách tuyệt hảo, và chẳng mấy chốc, họ đã nằm trên giường cô, trên người không mảnh vải che thân, làn gió từ ngoài ô cửa sổ để mở quét trên da họ.
Lần này, cô không để anh nắm quyền điều khiển. “Nhắm mắt lại đi,” cô thì thầm. “Chặt vào.”
Anh làm theo cô yêu cầu, và cô ghé miệng vào một bên núm vú nhỏ rắn chắc. Cô lần lữa ở đó một lúc, rồi luồn bàn tay vào giữa hai bắp đùi anh. Cô hôn anh, khum tay ấp lấy anh, ve vuốt.
Mí mắt anh giãn ra, nặng trĩu. Anh vươn tay về phía cô, nhưng cô đã trượt lên trên người anh trước khi anh kịp nắm quyền điều khiển. Chậm rãi, cô bắt đầu dẫn dắt anh tiến vào cơ thể cô, một cơ thể chưa hoàn toàn sẵn sàng cho một sự xâm lấn dữ dội đến thế. Nhưng sự căng ra miễn cưỡng cùng cơn đau đã làm cô phấn khích.
Giờ đây, mắt anh đã mở lớn. Cô bắt đầu mạnh mẽ đẩy người xuống anh, nhưng rồi cảm nhận được hai bàn tay anh đã túm chặt lấy đùi cô, giữ cô lại. Hàng lông mày của anh nhăn lại. Cô không muốn nhìn thấy sự lo âu trong đó. Cô muốn sự mê đắm.
Nhưng anh quá hào hiệp.
Anh uốn cong lưng, áp miệng lên trên ngực cô. Cử động này nâng đùi anh lên và đẩy cô ra khỏi anh. “Không nhanh thế đâu,” anh thì thầm bên núm vú ẩm ướt của cô.
Có chứ, nhanh lên! Cô những muốn kêu lên. Nhanh và vụng về và điên rồ và đắm đuối.
Nhưng anh đã cảm nhận được sự căng thẳng của cô, trong khi anh không hề căng thẳng chút nào. Anh sẽ không để cô phải chịu đựng dù là trong một thoáng cảm giác thiếu thoải mái khi mải tìm cách mang lại sự thỏa mãn cho anh. Trong lúc trêu đùa với đầu vú của cô, anh đồng thời vươn tay xuống nơi kết hợp giữa hai người, bắt đầu màn ảo thuật kỳ diệu của anh, khuấy động cô cho đến khi cô chìm vào mê muội. Lại một màn trình diễn A cộng nữa.
Cô hồi phục lại trước và lăn người ra từ dưới chân anh. Anh đang nhắm mắt, và cô thử tìm kiếm sự trấn an trong nhịp phập phồng hổn hển của lồng ngực anh, trong làn da loang loáng mồ hôi của anh. Nhưng, bất chấp mái tóc bù xù của anh, bất chấp vết sưng nhẹ cô gây ra trên môi dưới của anh, cô vẫn không thể thuyết phục bản thân rằng cô đã thật sự chạm tới được trái tim anh nhiều hơn là một thoáng. Chỉ duy nhất ký ức về nụ hôn công khai đầy bất cẩn kia mới nhắc nhở được cô rằng cô không nhầm lẫn.
Cả thị trấn bùng nổ bởi tin Spence đã chọn Wynette. Trong ba ngày sau đó, dân tình ôm hôn nhau trên phố, quán bar Roustabout rót tràn trề bia miễn phí, còn tiệm cắt tóc tưng bừng những khúc nhạc xưa của ban nhạc Queen được phát ra từ một cái dàn âm thanh cỡ lớn. Ted đi đến chỗ nào là y như rằng ở chỗ đó đàn ông vỗ lưng anh, đàn bà lao mình vào anh, nhưng tất nhiên dù sao đi nữa, trước đây cũng chẳng phải họ chưa làm thế. Tin tức tốt lành ấy thậm chí còn làm lu mờ cả tuyên bố của Kayla rằng mức đấu giá đã tiến đến con số mười hai nghìn đô.
Meg hầu như chẳng gặp được anh. Nếu không phải anh đang trò chuyện qua điện thoại với các luật sư của Spence, những người vốn rất có thể sẽ bay tới đây vào bất kỳ ngày nào để hoàn tất hợp đồng, thì cũng là đang tham gia Chiến dịch Tránh Sunny. Cô nhớ anh điên cuồng, cùng với cả đời sống tình dục dưới - tầm mãn - nguyện của họ.
Giờ cô đang lảng tránh Spence. May thay, các công dân thị trấn này đã góp sức để giữ ông ta tránh xa cô. Tuy nhiên, sự bất an bám lấy cô mấy ngày nay vẫn không biến mất.
Chủ nhật, sau giờ làm việc, cô làm một chuyến đến hồ bơi để hạ nhiệt. Cô đã trở nên yêu quý tha thiết cả nhánh sông này lẫn con sông Pedernales cấp nước cho nó. Mặc dù cô đã xem nhiều bức ảnh cho thấy một cơn mưa dông đột ngột có thể biến con sông thành một hành lang hủy diệt điên cuồng, nhưng dòng nước vẫn luôn tỏ ra dịu dàng với cô.
Cây bách và cây tần bì mọc gần bờ sông, và thỉnh thoảng, cô lại bắt gặp một chú hươu đuôi trắng hay một con tatu. Có lần, một con chó sói đồng cỏ đã ló ra từ sau mấy bụi cây và có vẻ sững sờ khi nhìn thấy cô y như cô sững sờ khi nhìn thấy nó. Nhưng hôm nay, dòng nước mát lạnh không đủ sức ban phát phép kỳ diệu của nó. Cô không tài nào gạt bỏ được cảm giác bứt rứt rằng cô đang bỏ qua một thứ quan trọng nào đó. Nó cứ lúc lắc trước mặt cô, một thứ quả cô không sao với tới được.
Một đám mây bay tới, và một chú chim giẻ cùi cất tiếng khiển trách cô từ trên một cành cây sếu gần đó. Cô giũ nước trên tóc và lại lặn xuống lần nữa. Khi nhô lên sau cú lặn, cô không chỉ có một mình.
Spence đang đứng lù lù trên bờ sông ngay gần chỗ cô, đống quần áo cô cởi ra đang ở trên đôi bàn tay to tướng của ông ta. “Cô không nên đi bơi một mình, cô Meg ạ. Như thế không an toàn đâu.”
Ngón chân cô cắm vào trong lớp bùn, dòng nước vỗ quanh vai cô. Ắt hẳn ông ta đã theo cô đến đây, nhưng cô quá mải mê suy nghĩ nên không để ý đến. Một sai lầm ngớ ngần mà lẽ ra một người có quá nhiều kẻ địch như cô không nên mắc phải bao giờ. Dạ dày cô thắt lại khi nhìn thấy ông ta đang giữ quần áo của cô. “Tôi không có ý xúc phạm gì đâu, Spence, nhưng lúc này tôi không có tâm trạng bầu bạn gì cả.”
“Có lẽ tôi phát mệt vì cứ phải đợi cô sẵn sàng rồi.” Vẫn giữ quần áo của cô trong tay, ông ta ngồi xuống trên một tảng đá to bên mép sông cạnh chiếc khăn tắm cô bỏ lại và chăm chú quan sát cô. Ông ta mặc trang phục công sở, quần màu xanh hải quân và áo sơ mi dài tay màu xanh dương đã bắt đầu ướt mồ hôi. “Có vẻ như cứ mỗi lần tôi bắt đầu trò chuyện nghiêm túc với cô thì cô lại tìm cách lẩn đi mất.”
Cô gần như khỏa thân, chỉ mặc độc cái quần lót ướt sũng, và cho dù cô có tha thiết muốn coi Spence như một thằng hề như thế nào đi chăng nữa, ông ta vẫn không phải thế. Một đám mây che khuất mặt trời. Cô siết chặt bàn tay thành nắm đấm dưới làn nước. “Tôi vốn là người vô tư được đến đâu hay đến đấy. Tôi không thích những cuộc trò chuyện nghiêm túc.”
“Ai rồi cũng sẽ có lúc phải nghiêm túc.”
Cô lạnh cả người trước cái cách ông ta trượt chiếc áo ngực của cô qua ngón tay ông ta, và cô không hề thích cảm giác bị đe dọa. “Đi chỗ khác đi, Spence. Ông không được đón chào đâu.”
“Nếu cô không lên là tôi sẽ xuống đấy.”
“Tôi sẽ ở nguyên tại chỗ. Tôi không thích chuyện này, và tôi muốn ông đi đi.”
“Dòng nước kia có vẻ hấp dẫn quá.” Ông ta thả quần áo của cô xuống tảng đá cạnh ông ta. “Tôi đã có khi nào bảo cô biết thời đại học tôi từng thi đấu môn bơi lội không?” Ông ta bắt đầu cởi giày. “Thậm chí, tôi còn từng nghĩ đến chuyện tập dượt cho Olympics đấy, chỉ có điều tôi còn có quá nhiều việc khác để làm.”
Cô chìm sâu hơn vào trong nước. “Nếu ông nghiêm túc quan tâm đến tôi, Spence, thì ông đang chọn sai cách rồi đấy.”
Ông ta cởi tất ra. “Lẽ ra tôi nên thẳng thắn với cô sớm hơn, nhưng Sunny nói tôi có thể hơi lỗ mãng quá. Bộ não của tôi hoạt động nhanh hơn hầu hết những người khác. Con bé nói không phải lúc nào tôi cũng cho người khác đủ thời gian để hiểu tôi.”
“Cô ấy nói đúng đấy. Ông nên lắng nghe con gái mình.”
“Thôi nói vớ vẩn đi, Meg. Cô đã có đủ thời gian rồi.” Ngón tay ông ta không ngừng hoạt động trên những nút áo sơ mi xanh. “Cô tưởng tôi chỉ muốn tình một đêm. Tôi muốn nhiều hơn thế nhiều, nhưng cô sẽ chẳng ở yên đủ lâu để nghe tôi nói cặn kẽ.”
“Tôi xin lỗi. Tôi sẽ gặp ông trong thị trấn để cùng ăn tối nhé, và ông muốn nói gì tùy ý.”
“Chúng ta cần không gian riêng tư cho cuộc trò chuyện này, mà ở thị trấn thì sẽ chẳng có được nó đâu.” Ông ta nới lỏng cổ tay áo. “Hai chúng ta có tương lai bên nhau. Có lẽ không kết hôn, nhưng vẫn có một tương lai. Ở bên nhau. Tôi đã biết thế ngay từ lần đầu tiên gặp cô.”
“Chúng ta không có tương lai gì hết. Thực sự. Chỉ vì cha tôi nên ông mới bị tôi thu hút thôi. Ông thậm chí còn chẳng hiểu tôi. Ông chỉ tưởng rằng ông hiểu thôi.”
“Cô nhầm rồi.” Ông ta đã cởi áo sơ mi ra, để lộ bộ ngực lông lá đáng sợ. “Tôi đã đi đây đi đó sớm hơn cô nhiều, và tôi thấu hiểu bản chất loài người hơn cô nhiều lắm.” Ông ta đứng dậy. “Nhìn cô mà xem. Lái chiếc xe đồ uống chết tiệt tại một sân golf hạng ba tự cho mình là một câu lạc bộ nông thôn. Có những phụ nữ có thể tự lo cho bản thân rất tốt, nhưng cô không nằm trong số đó. Cô cần người chu cấp.”
“Ông nhầm rồi.”
“Thật không?” Ông ta tiến sát bờ sông. “Cha mẹ cô rất cưng chiều cô. Đó là một sai lầm tôi không phạm phải với Sunny. Từ hồi mười bốn tuổi, nó đã làm việc tại nhà máy rồi, vậy nên ngay từ nhỏ, con bé đã học được cách kiếm tiền. Nhưng với cô thì không phải thế. Cô có mọi lợi thế và chẳng có chút trách nhiệm nào hết.”
Trong những lời ông ta nói, có đủ sự thực để khiến cô nhói lòng. Ông ta dừng lại bên mép sông. Một con quạ kêu vang. Mặt nước quanh cô chảy dồn. Cô run rẩy vì lạnh và vì nguy hiểm trước mắt.
Tay ông ta thả xuống khóa thắt lưng. Cô nghẹt thở khi ông ta mở nó ra. “Dừng ngay lại,” cô nói.
“Tôi đang nóng, mà nước thì có vẻ mát mẻ thật.”
“Tôi nói nghiêm túc đấy, Spence. Tôi không muốn ông ở đây.”
“Cô chỉ tưởng là cô không muốn thôi.” Ông ta cởi quần ra, ném nó sang bên và đứng sừng sững trước mặt cô. Cái bụng lông lá của ông ta treo bên trên chiếc quần đùi trắng, đôi chân nhợt nhạt thò ra ở dưới.
“Spence, tôi không thích chuyện này đâu.”
“Tự cô gây ra thôi, cô Meg. Nếu hôm qua cô đi Dallas cùng tôi như tôi mong muốn thì chúng ta đã có thể thực hiện cuộc trò chuyện này trên máy bay của tôi rồi.” Ông ta ngụp xuống nước. Bọt nước bắn vào mắt cô. Cô chớp mắt, và chỉ trong vài giây, ông ta đã trồi lên trên mặt nước ngay bên cạnh cô, mái tóc dính bết vào da đầu, nước chảy ướt đẫm bộ râu màu xanh đen của ông ta. “Thật ra vấn đề nằm ở đâu vậy, Meg? Cô cho rằng tôi sẽ không chăm lo cho cô sao?”
“Tôi không muốn ông chăm lo cho tôi.” Cô không biết liệu ông ta có định cưỡng hiếp cô không, hay ông ta chỉ thuần túy muốn cô phải khuất phục trước uy quyền của ông ta. Cô chỉ biết rằng cô phải đi khỏi đây, nhưng ngay khi cô xoay người lại định tiến về bờ, ông ta đã vung cánh tay ra chộp lấy cổ tay cô. “Lại đây.”
“Thả tôi ra.”
Ngón tay cái của ông ta bấm chặt vào bắp tay cô. Ông ta rất khỏe, và ông ta nhấc bổng cô lên khỏi đáy sông lổn nhổn đá, phơi bày bộ ngực của cô. Cô nhìn thấy đôi môi ông ta tiến lại gần, những cái răng vuông to tướng nhắm về phía miệng cô.
“Meg!”
Một bóng người lộ ra khỏi đám cây. Mảnh khảnh, tóc đen, mặc quần soóc bó và áo phông Haight-Ashbury.
“Haley!” Meg kêu lên.
Spence nhảy bật ra sau như thể vừa bị giáng cho một cú. Haley tiến đến gần hơn, rồi dừng lại. Cô gái ôm lấy người, khoanh tay trước ngực và siết chặt khuỷu tay, không chắc nên làm gì tiếp theo.
Meg không biết tại sao cô bé lại xuất hiện, nhưng cô chưa bao giờ mừng rỡ đến thế khi gặp bất kỳ ai. Hàng lông mày rậm u sầu của Spence nhướng lên đầy đe dọa trên đôi mắt nhỏ của ông ta. Meg buộc mình nhìn thẳng vào ông ta. “Ông Spence đang định đi, phải không, Spence?”
Vẻ mặt giận dữ của ông ta báo cho cô biết chuyện tình ái giữa họ đến đây đã kết thúc. Bằng cách đâm một nhát vào cái tôi của ông ta, cô đã chuyển lên hàng đầu tiên trong danh sách kẻ thù của ông ta.
Ông ta lội ra khỏi dòng nước. Cái quần đùi trắng dán vào mông ông ta, và cô hướng mắt đi chỗ khác. Haley đứng như trời trồng giữa bóng cây, và ông ta không thèm liếc nhìn cô gái một cái nào trong lúc vội vàng mặc quần rồi xỏ chân vào giày, chẳng thèm mang tất. “Cô cứ tưởng cô đã thắng được tôi, nhưng không đâu.” Giọng ông ta gần như gầm gừ trong lúc ông ta vờ lấy cái áo phông. “Không có chuyện gì xảy ra ở đây hết, và cả hai người các cô đừng ai thử nói khác đi.”
Ông ta biến mất trên con đường.
Răng Meg đánh lập cập vào nhau, và đầu gối cô cứng đơ đến nỗi cô không nhúc nhích được.
Cuối cùng Haley cũng lấy lại được giọng nói. “Em... Em phải đi đây.” “Chưa đâu. Giúp chị ra khỏi đây đi. Chị hơi run.”
Haley tiến về phía bờ sông. “Lẽ ra chị không nên bơi một mình ở đây.”
“Tin chị đi, chị sẽ không lặp lại chuyện này nữa đâu. Thật ngu ngốc.” Một viên đá nhọn đâm vào gan bàn chân cô, khiến cô nhăn mặt lại. “Này, đưa tay em đây cho chị.”
Với sự giúp đỡ của Haley, cô đã lên được bờ sông. Cô ướt sũng, cả người chỉ có độc chiếc quần lót, hai hàm răng không ngừng đánh lập cập. Cô chụp lấy chiếc khăn tắm mang theo lúc trước và ngồi sụp xuống tảng đá nóng bỏng vì mặt trời. “Chị không biết chị sẽ làm gì nếu em không xuất hiện.”
Haley nhìn về phía con đường. “Chị có định báo cảnh sát không?” “Em thật lòng nghĩ là ngay lúc này đây sẽ có bất kỳ ai muốn bắt Spence sao?”
Haley chà chà khuỷu tay. “Còn Ted thì sao? Chị có định nói với anh ấy không?”
Meg hình dung ra những hậu quả nếu cô làm thế và không thích những viễn cảnh cô nhìn thấy chút nào. Nhưng cô cũng không muốn giữ chuyện này trong lòng. Cô lấy khăn tắm lau tóc rồi vo nó lại. “Mấy ngày tới chị sẽ xin nghỉ ốm và tìm cách để đảm bảo Spence không thể tìm ra chị được. Nhưng ngay khi khoản tiền ứng trước của thằng khốn đó đã yên vị trong ngân hàng của thị trấn, chị sẽ kể lại cặn kẽ cho Ted biết chuyện đã xảy ra. Thêm cả vài người khác nữa. Họ cần biết Spence là kẻ thô bạo như thế nào.” Cô siết chặt chiếc khăn tắm. “Còn bây giờ, hãy giữ kín chuyện này, được chứ?”
“Không biết nếu em không xuất hiện thì Spence sẽ làm gì?”
“Chị không muốn nghĩ đến chuyện đó đâu.” Meg vớ lấy cái áo phong đang nằm trên mặt đất và tròng vào người, nhưng cô không sao buộc mình chạm vào cái áo ngực đã bị ông ta cầm trong tay. “Chị không biết may mắn nào đã đưa em đến đây hôm nay, nhưng chắc chắn chị rất mừng. Em định làm gì vậy?”
Haley giật bắn người, như thể câu hỏi này đã làm cô hoảng hốt. “Em chỉ... Em không biết.” Khuôn mặt dưới lớp trang điểm của cô đỏ phừng phừng. “Em đang lái xe, và em nghĩ có lẽ chị muốn... kiếm vài cái bánh burger hay gì đó.”
Tay Meg dừng lại bên gấu áo phông. “Tất cả mọi người đều biết chị đang ở chỗ Skeet. Làm sao em tìm thấy chị ở đây?”
“Chuyện đó thì có quan trọng gì chứ?” Cô bé quay ngoắt người lại và tiến về phía đường mòn.
“Đợi đã!”
Nhưng Haley không đợi, và phản ứng của cô quá căng thẳng, không hề liên quan gì tới cuộc trò chuyện của họ, khiến Meg ngạc nhiên đến sững cả người. Rồi mọi thứ bắt đầu khớp vào vị trí.
Ngực cô thắt lại. Cô xỏ chân vào đôi dép xỏ ngón và chạy đuổi theo cô ta. Cô đi đường tắt băng qua nghĩa địa thay vì bám theo đường mòn. Đôi dép đập vào gót chân cô, cỏ bám vào đôi chân vẫn ướt đẫm của cô. Cô ra tới phía trước nhà thờ đúng lúc Haley chạy vòng ra từ đằng sau nhà thờ, và cô chặn đường cô ta lại. “Dừng ngay lại! Chị muốn nói chuyện với em.”
“Tránh ra!”
Haley cố vượt qua cô, nhưng Meg không để cô ta thoát. “Em biết chị ở đây vì em theo dõi chị. Giống như Spence.”
“Chị chẳng biết chị đang nói gì đâu. Để tôi đi!”
Meg siết chặt tay. “Chính là em!”
“Dừng lại!”
Haley cố gỡ tay ra, nhưng Meg đã nhanh như chớp bấu những ngón tay lạnh băng nhỏ nước tong tong vào gáy cô ta. “Suốt thời gian qua. Em chính là kẻ đột nhập vào nhà thờ. Em chính là kẻ gửi bức thư đó và ném đá vào xe chị. Hết thảy những chuyện khác nữa. Chính là em.”
Ngực Haley phập phồng thở. “Tôi không... Tôi không biết chị đang nói gì.” Chiếc áo phông ướt sũng dính chặt vào da Meg, cánh tay cô nổi da gà. Cô cảm thấy buồn nôn. “Chị cứ tưởng chúng ta là bạn.”
Câu nói của cô đã cắt đứt một thứ gì đó trong lòng Haley. Cô ta giật tay lại, miệng méo mó vì nụ cười khinh bỉ. “Bạn bè! Phải, chị đã từng là bạn tôi, đúng vậy.”
Gió nổi lên. Một con thú vội vã luồn trong bụi rậm. Meg cuối cùng cũng hiểu. “Đó là bởi vì Ted...”
Khuôn mặt Haley rúm ró vì giận dữ. “Chị đã bảo tôi chị không yêu anh ấy. Chị đã bảo tôi chị chỉ nói thế nhằm loại bỏ Spence. Và tôi đã tin chị. Tôi mới ngốc làm sao chứ. Tôi đã tin chị cho tới tận đêm đó khi nhìn thấy hai người ở cùng nhau.”
Cái đêm Meg và Ted làm tình tại nhà thờ và Meg đã nhìn thấy ánh đèn pha. Dạ dày cô quặn lại. “Em đã theo dõi bọn chị.”
“Tôi không theo dõi.” Haley kêu lên. “Không phải như thế! Tôi đang lái xe đi lòng vòng thì nhìn thấy xe của Ted. Anh ấy vừa mới vắng mặt khỏi thị trấn, và tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”
“Thế nên em đã đi theo Ted đến đây.”
Haley lắc đầu, người hơi co giật. “Tôi không biết anh ấy đang đi đâu. Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ấy thôi.”
“Và em thực hiện việc đó bằng cách theo dõi bọn chị qua cửa sổ.”
Những giọt nước mắt giận dữ trào ra ướt đẫm mi mắt cô ta. “Chị đã nói dối tôi! Chị đã bảo với tôi tất cả chuyện đó đều là giả!”
“Chị không nói dối. Ban đầu chuyện xảy ra đúng như thế. Nhưng nhiều thứ đã thay đổi, và chắc chắn chị sẽ không rêu rao chuyện đó.” Meg nhìn cô ta bằng ánh mắt ghê tởm. “Chị không thể tin được em lại làm thế với chị. Em có biết cảm giác phải trải qua những điều đó như thế nào không?”
Haley lấy mu bàn tay lau mũi. “Tôi không làm tổn thương chị. Tôi chỉ muốn chị cút đi thôi.”
“Thế còn Kyle thì sao? Chị không hiểu nổi đấy. Chị cứ tưởng em phát điên lên vì cậu ta. Chị đã thấy hai người ở cạnh nhau.”
“Tôi đã bảo anh ta để cho tôi yên, nhưng anh ta cứ xuất hiện ở chỗ làm việc.” Những giọt nước mắt dính mascara nhoe nhoét bôi bẩn hai bên má cô ta. “Năm ngoái, hồi tôi thích anh ta, anh ta thậm chí còn chẳng buồn nói chuyện với tôi. Rồi đến khi tôi không còn thích anh ta nữa thì đột nhiên anh ta lại muốn hẹn hò.”
Các mảnh ghép bắt đầu ăn khớp với nhau. “Không phải vì Kyle mà em thay đổi suy nghĩ đến đại học Texas. Đó là vì Ted. Vì anh ấy và Lucy đã không cưới nhau.”
“Vậy thì sao?” Mũi cô ta đỏ ửng, mặt lấm lem.
“Em có đối xử với cô ấy theo kiểu này không? Có quấy rối cô ấy giống như em đã quấy rối chị không?”
“Lucy thì khác.”
“Cô ấy sắp cưới anh ấy! Ấy vậy nhưng em để cô ấy yên trong khi bám theo chị. Tại sao? Chị không hiểu đấy.”
“Hồi đó tôi chưa yêu anh ấy,” cô ta nói dữ dội. “Không phải giống như bây giờ. Mọi thứ đã thay đổi sau khi cô ta chạy trốn khỏi anh ấy. Trước đó... Tôi cũng si mê anh ấy như tất cả những người khác, nhưng đó chỉ là trò trẻ con thôi. Sau khi cô ta bỏ đi, như thể tôi có thể nhìn thấu mọi nỗi đau trong trái tim anh ấy, và tôi muốn xua tan những đau khổ đó. Như thể tôi hiểu rõ anh ấy trong khi không ai khác hiểu.”
Lại thêm một người phụ nữ nữa cứ tưởng cô ta hiểu Ted Beaudine.
Mắt Haley điên cuồng. “Lúc đó, tôi đã biết rằng tôi sẽ không bao giờ yêu ai giống như yêu Ted. Và nếu cô đã yêu một ai sâu sắc đến mức đó, họ sẽ phải đáp trả lại chứ, đúng không? Tôi phải khiến cho anh ấy nhìn tôi như chính con người thật của tôi. Chuyện đang suôn sẻ. Tôi chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi. Và rồi cô bám theo anh ấy.”
Haley chẳng biết gì cả, và Meg quá giận dữ nên chẳng ngại ngần mà nói ra tất cả. “Nó chỉ suôn sẻ trong tưởng tượng của em thôi. Ted sẽ không bao giờ yêu em. Em quá trẻ, còn anh ấy quá khó tính.”
“Anh ấy không khó tính! Sao chị có thể nói thế về anh ấy?”
“Vì sự thực đúng là như thế.” Meg ghê tởm bước tránh xa cô ta hơn. “Em chỉ là một cô bé. Mới mười tám đôi mươi. Tình yêu đích thực khiến em trở thành một người tốt hơn. Nó không biến em thành một kẻ lén lút và phá hoại. Em có thực lòng nghĩ rằng Ted có thể yêu một người đã làm tổn thương người khác giống như em đã làm không?”
Câu nói của cô đã đánh trúng mục tiêu, và khuôn mặt Haley nhăn nhúm. “Tôi không muốn làm tổn thương chị. Tôi chỉ muốn chị rời đi thôi.”
“Rõ là thế rồi. Hôm nay em định làm gì với chị?”
“Chẳng làm gì cả.”
“Đừng có nói dối chị!”
“Tôi không biết,” cô ta kêu lên. “Tôi... khi tôi nhìn thấy chị đang bơi, tôi định sẽ lấy quần áo của chị. Có lẽ sẽ đốt chúng đi.”
“Chín chắn thật.” Meg dừng lại, xoa xoa cổ tay bị Spence túm lấy. “Thay vì làm thế, em đã bước ra khỏi chỗ ẩn nấp để bảo vệ chị.”
“Tôi muốn chị rời đi chứ không phải bị cưỡng hiếp!”
Meg không nghĩ Spence sẽ cưỡng hiếp cô, nhưng cô vốn là người lạc quan.
Tiếng bánh xe nghiến trên sỏi cắt ngang vở kịch của họ. Cả hai quay lại và nhìn thấy một chiếc xe tải màu xanh đang lao trên con đường mòn.
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo