Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lên Nhầm Kiệu Hoa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 18: Kết Thúc
Đ
iệp Cốc trong rừng đào trắng có tiểu oa nhi đang lôi kéo nhau giữa rừng đào một đứa chừng 11 tuổi, một đứa khác chừng sáu tuổi đang cố lôi kéo tỷ tỷ của mình
- Tỷ phải nhanh lên kẻo phụ thân trở về làm sao chúng ta kịp đuổi người đi kia chứ.Trầm nhã Nhi thét lên với Nguyệt Phù đang chập chạp í ách kia.
- Vội cái gì, ta đau chân. Mà ta trông thế này có đủ uy nhiếp người khác sao, vì cớ gì muội cứ nhất quyết phải kéo ta đến nơi này? Nàng trợn to đôi mắt trách mắng Muội muội tinh quái kia.
- Tỷ tỷ nói gì thế, hai người vẫn hơn một mình muội chứ. Phải hù dọa đuổi đi bằng được hồ ly tinh trong cốc kia. Để lỡ như sau này nương chữa khỏi bệnh trở về cha lại vì quá mê ả mà ruồng bỏ nương thì làm thế nào…Nàng thực sự sợ cha mỗi khi từ chiến trường trở về thì liền chạy đến Điệp cốc này.
Nàng từ khi hiểu chuyện đã được nghe cha cùng các vị thúc thúc nói rằng nương nàng đi dưỡng bệnh ở xa, không thể gặp mặt. Nàng hỏi phụ thân nơi đó là đâu muốn đến nhìn nương nhưng ông không chịu nói, gặng hỏi thế nào người cũng chỉ cười không trả lời. Dạo gần đây nàng phát hiện phụ thân thường xuyên đến Điệp Cốc này mỗi lần đến đó thì phải vài ngày đến nửa tháng ở lại trong cốc. Nàng phải dò hỏi khắp nơi mới từ một người đến cầu y mà biết được trong cốc có một tuyệt sắc mĩ nhân. Thật đáng giận mà, nàng dù có hỏi trăm lần phụ thân mẫu thân ở dưỡng bệnh nơi đâu ông cũng không nói thậm chí còn chưa từng đến thăm mẫu thân lại cứ rảnh ra là chạy chạy đến Điệp Cốc kia. Tội ẫu thân nàng dưỡng bệnh nơi xa không hay biết gì. Thế nên nàng nhân lúc phụ thân ở chiến trường xông vào cốc đuổi hồ ly tinh kia ra đi.
- Tỷ tỷ thực chậm chạp hay để muội cõng … Phải nhanh nếu phụ thân về tới thì hỏng…
- Ta mệt…không đi nổi nữa nghỉ một lát đi. Nàng đây là muốn kéo dài, muốn phụ thân kịp thời trở về ngăn nha đầu kia vào trong cốc. Nếu Nhã Nhi thực sự vào đó nàng cũng không biết phải giải thích thế nào. Nàng không chắc nương có nhớ nàng không nữa bà thậm chí còn khong biết Nhã nhi tồn tại. Nàng sợ con bé sẽ giống nàng bị tổn thương vì mẫu thân của mình không nhớ mình, không nhận ra sự tồn tại của mình. Hai năm trước nàng đã bị sốc khi lần đầu gặp mẫu thân. Nàng đã phải mất một thời gian dài để chấp nhận bệnh của mẫu thân. Nàng cũng lén phụ Thân bắt đầu tu luyện Thất hồn…
- Ôh hai tiểu cô nương, bị lạc sao? Hỏi bọn nhỏ là một nữ tử có đôi mắt hữu thần xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở khuôn mặt dịu dàng ấm áp như một cơn gió xuân. Hiểu Phù nhìn nữ tử kia khẽ thở dài nương vẫn vậy. Đã làm mẹ người ta nhưng sao vẫn cứ phát ra quyến rũ thế kia chẳng trách phụ thân luôn phải cấm cửa sư ông không cho nhận người đến cầu y. Nhìn thái độ kia của mẫu thân hẳn lại uống cỏ vong ưu không nhớ nổi nàng nữa.
- Yêu nữ nạp mạng đi…Chỉ vừa nhìn ThấY Mộng Nguyệt Nhã nhi đã lao về phía nàng tung ra đó tấn công. Mộng Nguyệt rất nhất nhanh lùi lại tránh được một chiêu
- Bé con có phải nhận nhầm người không? Sao lại muốn dánh ta? Mộng Nguyệt ngạc nhiên với hành động kia của nha đầu này…Nàng cũng chưa từng ra cốc nên hẳn không trêu chọc cô bé này.
- Ngươi mê hoặc phụ thân ta, không đánh ngươi thì đánh ai chứ? Nàng tức giận nghiến răng mắng ầm lên.
- Phụ Thân con là ai, tên gì? Vừa né tránh chiêu thức của cô bé Mộng Nguyệt vừa nghiêng đầu suy nghĩ. Rồi ngay sau đó nàng nhìn qua phía Nguyệt Phù ánh mắt có vẻ quở trách:
- Ồh…Hiểu Nguyệt Phù, con nói xem việc này là thế nào? Mộng Nguyệt híp đôi mắt nguy hiểm nhìn Nguyệt Phù.
- Nương, người đừng nổi giận, cũng không phải tại con, là phụ thân không cho con nói. Nàng rất thông minh nha, việc gì cũng đổ hết lên đầu phụ thân nương sẽ lập tức không giận nữa. Đúng như vậy chỉ vừa nghe nhắc đến Trầm Thiên Mộng Nguyệt trở nên nhu hòa hơn hẳn. Nàng dịu dàng nhìn Nhã Nhi mỉm cười bắt lầy đôi tay đang công kích về phía mình nàng ôm trọn con bé vào lòng.
- Nói cho ta biết con tên gì? Nhã Nhi rụt rè nhìn Mộng Nguyệt rồi lại nhìn sang Nguyệt Phù. Rõ ràng tỷ tỷ gọi nàng ta là nương vậy thì nàng ta chính là nương của nàng. Người mà nàng vẫn ao ước được gặp mặt một lần.
- Trầm Nhã Nhi… ta nghe phụ thân nói tên của ta do mẫu thân đặt cho…Nói rồi lại len lén ngắm khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân. Vẻ rụt rè sợ nương trách tội vì lúc nãy còn hung hăng đánh người…
Mộng Nguyệt ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé kia rơi lệ. Thấy thế Nguyệt Phù cũng nhào đến ôn nàng nức nở. Mộng Nguyệt cũng dịu dàng kéo nàng vào lòng mình nghẹn ngào. Nhã Nhi ngơ ngác thấy nương và tỷ tỷ khóc cũng khóc theo. Ba người cứ thế ôm nhau khóc trong rừng đào.
- Xin lỗi hài tử của ta, nương xin lỗi vì đã quên các con trong thời gian lâu như vậy…Đang nghẹn ngào nức nở nàng chợt giật mình vì có một cánh tay hữu lực lẳng lặng ôm lấy họ từ phía sau. Nhưng rất nhanh nàng nhận ra mùi vị quen thuộc của phu quân. Trầm Thiên cứ thế ôm lấy thê nhi của mình đến khi họ bình tĩnh lại. Mỗi giọt nước mắt của bọn họ lại như một nhát dao vô hình hung hăng cắm sâu vào tâm hắn. Hắn đưa tay lau đi lệ trên mặt nàng, hắn sở dĩ để nàng khóc là vì hắn muốn những uất ức trong lòng nàng nhẹ bớt.
- Phụ thân…Nhã nhi ánh mắt hoảng sợ lùi lại phía sau khi phát hiện ra Trầm Thiên. Nàng sợ phụ thân sẽ trách mắng, nếu phụ thân biết nàng tiến váo cốc còn tần công mẫu thân…
- Giờ mới biết sợ…Trầm Thiên cảm thấy buồn cười với hài tử này. Con bé cũng mang mệnh thiên sát nên hắn không thể biết con bé nghĩ gì, muốn làm gì. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là tiểu hài tử của hắn mà thôi. Hắn vươn tay ôm lấy Nhã Nhi
- Mẫu thân bị bệnh, từ giờ con có thể đến thăm nhưng không được phiền nàng nghỉ ngơi.
- Phụ thân…? Nguyệt Phù tròn xoe mắt nhìn Trầm Thiên với vẻ ngạc nhiên. Hắn biết con bé muốn hỏi gì bèn mỉm cười giải thích
- Từ mấy hôm trước nương con đã ngưng uống cỏ vong ưu nên hiện giờ nàng sẽ không quên các con nữa. Nên việc đến thăm nàng không còn là một cấm kỵ nữa.Cấm bọn trẻ đến thăm vì sợ sẽ tạo ra tổn thương cho cả nàng và tiểu hài tử.
- Từ nay cả nhà chúng ta ba người cùng nhau cố gắng được không? Trầm Thiên trầm giọng… Nàng chỉ vừa vượt qua tam tử đoạn đường phía trước hẳn còn nhiều chông gai với gia đình họ. Hắn tin mười năm qua dù chỉ đi được chưa đến nửa đoạn đường thế nhưng thời khắc nguy hiểm nhất là khi sinh hai nữ nhi kia họ còn vượt qua được thì chẳng có lý do gì đoạn đường phía trươc họ không thể tiếp tục vượt qua. Dù có mất 10 năm, hai mươi năm, ba mươi năm hay cả quãng đời còn lại hắn cũng muốn tìm về nửa mạng cho thê tử. Vì đời này kiếp này hắn đã quyết sẽ không buông bỏ nàng, dù đấu cùng trời cao hắn cũng không sợ. Muốn giành thê tử từ tay của hắn cả lão thiên hắn cũng không nể mặt.
Ánh chiều tà chiếu xuống khu rừng đào lung linh huyền ảo tràn ngập ấm áp cùng hạnh phúc của một gia đình nhỏ bốn người trông mới hạnh phúc làm sao.
Chương trước
Mục lục
Lên Nhầm Kiệu Hoa
akiaki
Lên Nhầm Kiệu Hoa - akiaki
https://isach.info/story.php?story=len_nham_kieu_hoa__akiaki