Chương 17
racy ăn một chiếc bánh kẹp trong ô tô với Kins – bữa trưa muộn, hoặc là bữa tối sớm. Cô chẳng còn phân biệt được giờ giấc và ngày trong tuần. Họ đang lái xe qua cầu 520 sau khi ghé thăm Walter Gipson để xem liệu anh ta có thể giải trình về nơi anh ta đã ở vào buổi tối hôm trước không.
Khi họ đã sang đến bờ phía tây của cây cầu, một con đại bàng cổ trắng đậu trên cột đèn đường, đầu nghiêng sang bên nhìn ra mặt nước xanh xám tĩnh lặng của hồ Washington. Với sân bóng Đại học Wasington ở phía sau và dãy núi Olympic tuyết phủ xa xa làm nền, đó là hình ảnh đặc trưng đã giật giải trong các cuộc thi ảnh của các tờ tạp chí, và là kiểu vẻ đẹp mà chính Tracy đôi khi cũng phải bắt bản thân thừa nhận.
Điện thoại di động của cô reo. Cô bật loa ngoài cuộc gọi của Faz để Kins cũng có thể nghe.
“Gipson nói sao?” Faz hỏi.
“Nói là anh ta đã ở nhà.” Tracy đáp.
“Cô vợ có xác nhận chuyện đó không?”
“Cô vợ không ở nhà. Cô ấy đến Tacoma với chị gái rồi. Gipson bảo anh ta đã đi chạy bộ muộn, khi về nhà thì làm việc trong kho để mồi câu. Dù vậy, không có người hàng xóm nào xác nhận được chuyện đó.”
“Anh có gì rồi hả Faz?” Kins lên tiếng.
“Ông Joon không hẳn là một nguồn tin dồi dào.” Faz nói, nhắc đến chủ nhà nghỉ. “Nhưng ông ta nói Veronica Watson đã đến nhà nghỉ trên băng ghế sau của một chiếc taxi màu cam.”
“Một mình sao?” Tracy hỏi.
“Không biết, nhưng không thấy ai khác vào văn phòng với cô ta, ít nhất là lần này. Ông ta nói từng trông thấy cô ta đi cùng một gã to cao mặc vét có mái tóc dày màu nâu nhạt. Tôi nghĩ có lẽ cô muốn biết thông tin này khi cô nói chuyện với các vũ công.” Gipson, gần như bị hói, chắc chắn không phù hợp với mô tả đó, và đó cũng không phải là Darrell Nash, vì anh ta có mái tóc ngắn sẫm màu, vuốt dựng ở phía trước với một lượng keo vô tội vạ. “Này, không phải là không có gì, đúng chứ?”
Điện thoại của Tracy rung lên, báo hiệu một cuộc gọi đến khác. “Không phải là không có gì, Faz. Anh và Del đi tìm tài xế của chiếc taxi màu cam chưa?”
“Đang tìm đây.” Faz nói.
Cô nhận cuộc gọi thứ hai.
“Earl Keen đây.” Giọng anh ta trầm như trống bass. “Cô có để lại tin nhắn về Veronica Watson. Tôi nghe nói cô ta đã chết.”
Keen là một người đàn ông da đen với cái đầu cạo nhẵn, luôn có vẻ cau có khó chịu, và là sĩ quan giám sát Veronica Watson. Watson đã nhiều lần bị bắt giữ vì tội chài khách và sở hữu ma túy, cùng một lời cáo buộc về hành vi trộm cắp mà cô ta nhất quyết không thừa nhận.
“Anh nghe đúng rồi đấy.” Tracy nói. “Tôi đang cố kiếm ít thông tin về cô ta.”
Giọng Keen choán đầy trong xe như xi rô đặc. “Không có gì mà cô chưa từng nghe. Cô ta bỏ nhà đi năm mười lăm tuổi khi cha dượng chuyển đến và bắt đầu lén lút trên hành lang và bò vào giường cô ta. Bà mẹ chọn tin gã chồng mới của mình. Veronica mệt mỏi với chuyện đó nên đã bỏ đi. Cô ta sống lang thang trên phố, sau đó chuyển đến ở với một thằng rác rưởi tên Bradley Taggart. Taggart hơn cô ta mười tuổi. Có một hồ sơ dài dằng dặc chứng minh hắn là một thằng cặn bã kiểu Mỹ chính hiệu. Hắn thích đánh cô ta. Mỗi lần như vậy, hai đứa gây ồn đến mức hàng xóm phải gọi điện báo cảnh sát, nhưng Veronica không bao giờ tố giác hắn. Con bé đó bị ngã cầu thang còn nhiều hơn một người mù.”
“Hắn bắt cô ta làm việc cho mình à?”
“Con bé đó chuyên đi chài khách, còn thằng kia được hưởng một khoản từ số tiền cô ta kiếm được, nhưng nếu cô đang hỏi liệu Taggart có phải ma cô không thì quên đi! Thằng đó giỏi thuyết phục, một thằng thật sự lì lợm nhưng chỉ là một thằng rác rưởi. Hắn không đủ sức điều khiển phụ nữ đâu. Lần cuối tôi biết thì hắn đang làm việc trong một cửa hàng bán đồ quân dụng ở SoDo để đáp ứng điều kiện của lệnh tạm phóng thích.”
Suy nghĩ đầu tiên của Tracy là nếu Taggart đang bắt Watson làm việc cho mình, hắn có thể biết tên một vài khách quen của cô ta, hoặc nơi Watson giữ thông tin đó. “Cô ta trở thành vũ công từ bao giờ?”
“Không lâu sau khi chuyển đến ở cùng Taggart. Lúc ấy cô ta chưa đủ tuổi, nhưng với ngoại hình của cô ta thì tôi không nghĩ người sử dụng lao động đào xới quá sâu lý lịch của cô ta đâu. Con bé đó là gà đẻ trứng vàng, tha lỗi cho cách dùng từ này. Cô ta hành nghề vũ công với cái tên Velvet.”
“Earl à, là Kinsington Rowe đây. Anh nói Taggart đánh cô ta. Liệu có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy hắn thích trói cô ta lại không?”
“Chịu. Như tôi đã nói đấy, cô ta không khai gì nhiều. Hắn là hoàng tử bạch mã của cô ta mà.”
“Nghe giống hoàng tử ếch hơn.” Kins lên tiếng.
“Nói thế là xúc phạm lũ ếch đấy.”
Họ đỗ xe chỗ máy tính tiền đỗ xe tự động trên đại lộ Một ngay phía bắc lối vào câu lạc bộ Pink Palace ở rìa phía nam khu chợ mang tính biểu tượng Pike Place của Seattle, được cho là địa điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng nhất thành phố. Khu chợ nhìn ra cửa biển Seattle và vịnh Elliott trong hơn một trăm năm. Tracy đoan chắc lượng khách bộ hành lớn là điều đã thu hút Darrell Nash chọn vị trí cho thứ mà hắn ta gọi là một câu lạc bộ phụ.
Không giống câu lạc bộ nằm ngay gần Aurora, câu lạc bộ này không có các biển quảng cáo gắn đèn hay các màn hình cỡ đại, chỉ có một bảng hiệu bằng đèn neon màu hồng khiêm tốn gắn trên tường. Vào lúc xế chiều, một thanh niên mặc bộ vét tuxedo đứng bên ngoài lối vào, trông như một học sinh trung học đang ăn diện để đến bữa tiệc mà mình không muốn tham dự.
Cả Kins và Tracy đều không buồn lấy phù hiệu ra khi họ bước qua cậu ta. “Chỉ đang tìm vài ý tưởng cho mẫu đồ lót mùa xuân thôi.” Tracy nói.
Họ đẩy sang bên bức rèm đen treo trên lối vào để ngăn không cho mọi người trên phố nhìn trộm vào. Tracy suýt phải bịt mũi vì mùi hôi của cơ thể người, mùi phấn rôm và nước hoa. Ánh đèn neon nhấp nháy và tiếng nhạc điện tử khiến cô nhanh chóng muốn nghe những ban nhạc thật sự chơi những nhạc cụ thật sự, như kiểu Bruce Springsteen, Aerosmith và Rolling Stones.
Ngay bên trong tấm rèm, một cô gái châu Á nhỏ nhắn với mái tóc vàng hoe nhưng có một lọn đen chạy dài xuống ở giữa đầu, trông như một con chồn hôi sọc, đang đứng trên đôi giày cao mười phân, mặc chiếc áo lót màu tím tiệp màu với chiếc quần lọt khe. Những miếng băng dán cá nhân của Tracy còn che phủ được nhiều da thịt hơn. Phòng bán vé nằm ngay phía bên phải người phụ nữ. Chắc cô ta là người bông đùa để buộc những người đàn ông phải cam kết trả phí phục vụ.
Kins cúi xuống và nói vào tai người phụ nữ qua tiếng nhạc và tiếng huyên náo. Người phụ nữ chỉ về phía quầy bar phía cuối câu lạc bộ, sau đó tặng anh nụ cười tán tỉnh và ánh nhìn kiểu “Anh có hứng thú không?” Kins là một người đàn ông điển trai, thân hình vạm vỡ, với vẻ ngoài trẻ trung khiến anh trông trẻ hơn cái tuổi ngoài bốn mươi của mình. Anh mỉm cười, nháy mắt với người phụ nữ và bước qua phòng bán vé vào câu lạc bộ. Tracy theo sau.
Câu lạc bộ Pink Palace gần Aurora có nhiều sân khấu và quầy bar, cùng một vài lô riêng kê ghế da và phòng kín dành cho các màn khiêu vũ riêng tư và các động tác gợi dục mà Darrell Nash thề thốt là đã được ban quản trị tán thành. Câu lạc bộ này nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có một sân khấu đơn với bàn ghế được bố trí theo kiểu bàn tiệc. Ngay lúc đó, một cô gái tóc nâu mặc chiếc quần lọt khe màu trắng dùng chân treo mình trên một cây cột, da cô ta lấp lánh bên dưới ánh đèn, những chiếc loa và một quả bóng gương đang xoay tròn trên cao. Cô ta cong người lại, bộ ngực dường như thách thức trọng lực, và bặm môi ngậm lấy một chai bia Budweiser cổ dài đặt trên rìa sân khấu bởi một nhóm doanh nhân người Nhật đang hào hứng cổ vũ. Họ reo hò khi cô ta nâng người lên, một thành tích ấn tượng của nội lực.
Kins vòng qua sân khấu đến chỗ nhân viên pha chế mặc áo sơ-mi tuxedo và thắt nơ ở cổ. Anh ta đang chống tay trên mặt quầy trong khi trò chuyện với một cô nàng tóc đỏ nhỏ nhắn và một phụ nữ người Mỹ gốc Phi đẫy đà. Cả hai người phụ nữ đều mặc trang phục tuxedo cách điệu: áo yếm, quần tất lưới và giày cao mười phân.
Nhân viên pha chế đứng thẳng người dậy. “Tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Tracy nghĩ anh chàng này hẳn phải có IQ của một hòn sỏi mới không nhận ra họ là cảnh sát. Các cô vũ công thì biết rõ hơn nên đã rời đi.
“Cậu có thể gọi quản lý câu lạc bộ ra đây không?” Kins hỏi.
“Ai cơ?”
Kins giơ phù hiệu của mình lên.
Anh chàng nhân viên pha chế gật đầu. “Tôi quay lại ngay.” Anh ta nói và bước qua tấm rèm đen treo phía sau quầy bar.
Tracy nhìn quanh. Nhóm doanh nhân đang nhét đầy những đồng đô-la vào dây quần của người phụ nữ kia. Cô gái tóc đỏ bước đến chỗ người đàn ông đang ngồi một mình ở bàn. Tracy nhìn anh ta. Anh ta da trắng, mái tóc tối màu, tầm bốn mươi tuổi. Ánh mắt anh ta liếc nhìn Tracy một thoáng trước khi lại dán chặt lên cô nàng trên sân khấu.
Anh chàng nhân viên pha chế quay trở lại với một người đàn ông trông có vẻ là người gốc Trung Đông.
“Anh là quản lý câu lạc bộ ư?” Kins hỏi.
“Tôi là Nabil.” Anh ta bắt tay. “Tôi có thể giúp gì cho anh?”
Tracy nhớ Nash từng nói với họ Nabil Kotar phụ trách việc quản lý câu lạc bộ ở Aurora vào cái đêm Angela Schreiber bị sát hại vì hôm đó tay quản lý chính xin nghỉ ốm. Thế có nghĩa Kotar là một trong số những nhân viên mà Ron Mayweather đã tiến hành kiểm tra an ninh qua chỉ số nhận dạng liên bang của Trung tâm Thông tin Tội phạm Quốc gia. Các kết quả kiểm tra đều cho thấy hắn có lý lịch trong sạch.
Cũng như Nash, Kotar có thể hình săn chắc và thích những chiếc áo thun bó. Anh ta đang mặc chiếc áo thun bó màu đen với tay áo ngắn đủ để lộ một phần hình xăm con rắn đang trườn trên bắp tay phải. Một cây thánh giá to bản bằng vàng treo trên sợi xích quàng quanh cổ. Với cái mùi hiện tại thì hẳn anh ta đã sử dụng một lượng lớn nước hoa dạng nhẹ hoặc xịt khử mùi cơ thể.
Tracy cất cao giọng để át tiếng nhạc đang càng lúc càng phiền toái. “Có chỗ nào cho chúng ta nói chuyện không?”
Kotar dẫn họ đi giữa hai lô kê ghế da xếp theo hình vòng cung và xuôi theo một hành lang nhỏ đến căn phòng có bức rèm trơn màu hồng. Căn phòng ngập trong màu đỏ và mùi hăng hắc của câu lạc bộ, nhưng ít nhất tiếng nhạc đã bớt khó chịu.
“Làm thế nào mà anh không bị đau đầu khi làm việc ở đây?” Tracy hỏi.
Kotar nhún vai. “Cô sẽ thấy quen với nó sau một thời gian thôi. Cô muốn ngồi không?”
Tracy chỉ nhìn vào đám bàn ghế trước mặt là đã thấy rùng mình. Cô chỉ có thể tưởng tượng những gì đã xảy ra trên bàn. “Chúng tôi sẽ đứng.”
“Chuyện này là về Angel à?”
“Anh làm việc ở câu lạc bộ này tối qua đúng không?”
“Phải!” Kotar nói. “Thời gian này tôi cứ chạy đi chạy lại giữa chỗ này và câu lạc bộ ở Aurora.”
“Anh đã làm việc ở câu lạc bộ này vào đêm qua?”
“Người quản lý gọi báo ốm. Thật phiền phức!”
“Sao thế?”
“Việc đi lại kinh khủng lắm. Giao thông dưới này rất tệ, và bãi đỗ xe thì đúng là thảm họa.”
“Vậy câu lạc bộ anh quản lý chính là cái ở gần Aurora?” Kins hỏi.
“Phải.”
“Vào đêm thứ Ba, mấy giờ thì anh rời khỏi câu lạc bộ?” Kins hỏi.
“Tôi là người đóng cửa. Vậy nên chắc khoảng hai giờ ba mươi hoặc hai giờ bốn lăm.”
“Anh đóng cửa, không phải Nash sao?” Tracy hỏi. Nash đã nói với họ anh ta là người đóng cửa đêm đó.
Kotar nhún vai. “Công việc của tôi là quản lý. Tôi quản lý tối hôm đó.”
“Nash có nói anh ta đi đâu không?”
“Tôi đoán là về nhà.”
“Anh ta có nói là anh ta sẽ về nhà không?”
“Không.”
“Anh đi đâu sau khi đóng cửa?” Kins hỏi.
“Về nhà.”
“Có ai xác nhận chuyện đó không?” Kins hỏi.
“Vợ tôi.”
“Cô ấy cũng ở nhà chứ?”
“Phải, chúng tôi có một bé gái hai tuổi.”
“Vợ anh nghĩ sao khi anh làm việc ở đây?” Tracy hỏi.
Kotar nhún vai. “Pay thấy chẳng sao cả. Tôi nhận được đầy đủ dịch vụ y tế và nha khoa. Tôi ở nhà buổi sáng để đưa con gái đến lớp mẫu giáo. Vậy nên mọi chuyện đều ổn. Người ta cứ nghĩ làm việc ở đây là chuyện to tát lắm, cô biết chứ? Nhưng thật sự thì, cô sẽ thấy lãnh cảm với nó.”
“Vợ anh làm nghề gì?”
“Cô ấy làm việc tại một câu lạc bộ sức khỏe vào các buổi sáng. Bắt đầu từ lúc năm rưỡi.”
“Veronica Watson có làm việc ở câu lạc bộ này đêm qua không?” Tracy hỏi.
“Velvet sao? Có.” Kotar nói, sau đó ngừng lời, trán cau lại vẻ suy tư. “Tôi nghĩ cô ta có ở đây đêm qua. Thỉnh thoảng các đêm lẫn lộn lắm.”
“Kể cho tôi về nó đi.” Tracy nói.
“Tôi có thể xác nhận chuyện đó cho cô.” Mắt Kotar nheo lại. “Sao cô lại hỏi về Velvet? Có chuyện gì xảy ra với cô ta sao?”
“Có bao nhiêu phụ nữ làm việc ở đây mỗi đêm?” Tracy hỏi.
“Phụ thuộc vào các đêm trong tuần. Cuối tuần thì chúng tôi bận rộn hơn. Nó cũng là ca làm việc được ưa thích, bởi vì tiền boa khá hơn. Chúng tôi có khoảng chín mươi vũ công luân phiên làm việc giữa ba câu lạc bộ. Không phải lúc nào cũng dễ dàng biết được ai đang làm việc ở đâu.”
“Đêm qua thì có bao nhiêu?”
“Tôi nghĩ là mười người, nhưng không chắc đâu nhé!”
“Chúng tôi sẽ cần danh sách đó.” Kins nói.
Kotar trông không mấy chắc chắn. “Tôi sẽ phải hỏi Darrell về chuyện đó.”
“Sao vậy?”
“Darrell kiểm soát mọi thứ. Câu lạc bộ của anh ta mà.” Ánh mắt Kotar di chuyển giữa hai người họ. “Velvet chết rồi sao? Đó là lý do hai người hỏi về cô ta?”
“Phải, cô ta chết rồi.” Kins nói.
Kotar chửi thề và nhắm mắt lại. Anh ta thở dài trước khi nhìn lại họ. “Chà. Cùng một gã sao?”
“Anh có thể kể gì đó về cô ấy cho chúng tôi không?” Tracy hỏi.
Kotar nhún vai. “Cô ta không có vấn đề gì cả. Cô ta có vẻ hòa thuận với tất cả mọi người, nhưng như tôi đã nói đấy, đây không phải câu lạc bộ chính của tôi. Người ngợm ngon nghẻ, mặc dù tôi nghe nói cô ta đã tăng vài cân nên không còn được ưa thích nhiều như trước nữa, nhưng tôi nghĩ cô ta đã làm khá tốt.”
“Ai đã nói vậy với anh?”
“Chuyện cô ta tăng vài cân sao? Là Darrell.”
Điều đó chỉ củng cố thêm ấn tượng của Tracy rằng Nash coi các vũ công không hơn gì hàng hóa, những thứ có thể thay thế được nếu họ quá béo, quá già hoặc đã chết.
“Anh có để ý thấy bất kỳ vị khách hàng nào đặc biệt chú ý đến cô ấy vào đêm qua không?” Tracy hỏi.
“Tôi nghĩ là mình trông thấy cô ta làm việc tại một trong những phòng riêng, nhưng không có gì đặc biệt.”
“Thế có gã nào cao lớn mặc vét không? Tóc nâu nhạt.” Cô nói, sử dụng sự mô tả mà ông Joon đã cung cấp cho Faz.
Kotar nhún vai. “Tôi không biết. Mấy cô vũ công chắc biết đấy. Cô ta đã trả phí môi giới, tôi biết điều đó.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Phí môi giới á? Các vũ công trả một tỉ lệ phần trăm những gì họ kiếm được từ các bàn riêng và việc múa thoát y trong lòng khách cho câu lạc bộ.”
“Anh không trả tiền cho họ sao?” Tracy hỏi.
“Đó là cách họ được trả tiền: màn nhảy múa trên bàn và trong lòng khách. Vào cuối buổi tối, họ sẽ trả một khoản phí môi giới cho câu lạc bộ và giữ phần còn lại.”
Tracy nghĩ đến người phụ nữ đang thực hiện màn nhào lộn trên sân khấu. “Thế khi họ nhảy trên sân khấu thì thế nào? Họ không được trả tiền cho việc đó sao?”
“Đây gọi là tiếp thị và quảng cáo. Các đồng đô-la đó là tiền boa rồi còn gì.”
“Vậy là anh có ghi lại phí môi giới mà mỗi vũ công trả vào cuối buổi tối đúng không?” Kins hỏi.
“Phải ghi chứ. Sở Thuế vụ sẽ đóng cửa câu lạc bộ của chúng tôi nếu chúng tôi không làm vậy.”
“Chúng tôi sẽ cần tên của tất cả những người đã làm việc tối qua: nhân viên pha chế, phục vụ cocktail, bảo vệ, tất cả.” Kins nói.
“Như tôi đã nói đấy, tôi sẽ phải thông qua Darrell đã. Anh ta sẽ tức giận cho xem.”
“Ừ, sao vậy?” Tracy hỏi.
Kotar trông có vẻ bối rối. “Anh ta sẽ nói điều này không tốt cho việc kinh doanh. Nó sẽ khiến vài cô gái hoảng sợ.”
_Nhưng không đủ để ngăn họ đưa những người đàn ông lạ vào nhà nghỉ,_ Tracy nghĩ. Ngay cả khi Ridgway đang hoành hành dữ dội nhất, nạn mại dâm vẫn không suy giảm. Một cô gái phải kiếm sống, cho dù công việc đó có thể giết chết cô ta. “Velvet có thân thiết với bất kỳ vũ công nào khác không?”
Một cái nhún vai nữa. “Tôi có thể tìm hiểu, sắp xếp một cuộc gặp mặt với các cô gái mà cô ta đã nhảy cùng đêm qua. Dù vậy, tốt hơn là làm luôn tối nay. Tôi có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô ta không? Tôi đọc báo là có gã đã siết cổ Angel.”
“Velvet có kiếm thêm thu nhập không, Nabil?” Tracy hỏi.
“Tôi không biết chuyện đó.”
“Thôi nào, Nabil.” Tracy nói. “Giờ không phải lúc để bao biện và bảo vệ cô ấy hay câu lạc bộ đâu.”
Anh ta giơ tay lên. “Đó là sự thật. Không phải việc của tôi. Các cô gái chắc biết. Cô có thể hỏi họ.”
“Thế còn Darrell Nash, anh ta có ở câu lạc bộ này đêm qua không?”
“Anh ta có đến.”
“Để làm gì?”
“Để xem xét xung quanh, kiểm tra cổng, hỏi đêm nay chúng tôi có gì.”
“Anh ta thường làm vậy không?”
“Anh ta sở hữu chỗ này mà.”
“Anh ta có thường làm vậy không?”
“Thường là vậy. Không phải đêm nào cũng thế?”
“Đêm qua anh ta đến lúc mấy giờ?”
“Anh ta thường đến gần cuối buổi tối.”
“Còn đêm qua thì sao, anh ta ở lại bao lâu?”
“Đêm qua? Không lâu lắm.” Kotar giơ tay lên. ‘“Tôi không nên nói vậy. Tôi không biết. Lúc ấy tôi chỉ mải đóng cửa và về nhà. Tôi thật sự không để ý.”
“Anh có trông thấy anh ta trò chuyện với bất kỳ vũ công nào không?”
“Darrell sao?” Kotar quay đi, như thể đang ngẫm nghĩ về câu hỏi đó. Tracy nghĩ anh ta đang trì hoãn. Sau đó, anh ta nói: “Không. Theo như tôi nhớ thì không.”
Tracy bắt gặp ánh mắt Kins. Anh cũng nhận ra. Cô đưa Kotar danh thiếp. “Tối nay chúng tôi sẽ quay lại để nói chuyện với các cô gái đã làm việc cùng Veronica.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng