Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 18: Cuộc Trao Đổi Giữa Hai Huynh Đệ
K
ể từ khi Lư Vương Đoàn Vân Trọng được phong vương, xuất cung ra ngoài ở, cuộc sống liền vui sướng vô cùng.
Chơi ở ngoài cung đương nhiên thú vị hơn trong nội cung nhiều. Có thể đi dạo phố, lẫn vào quán trà, ăn quà vặt, nghe kể truyện, còn có thể tại Câu Lan sở quán dinh chút hương son phấn các loại nữa. Điều làm cho người ta càng thêm hưng phấn là, trong khi làm những chuyện này, các trưởng bối trong nội cung đều chẳng hề hay biết, không thể trông nom cũng không thể quản lý.
Chưa đầy một năm, Đoàn Vân Trọng đã có chút danh tiếng là phong lưu lãng tử trong kinh thành. Hắn ở ngoài cung chơi đến vui quên cả trời đất, số lần vào cung dần dần ít đi. Nếu không phải thái hậu cùng Từ thái phi cho truyền đòi, chắc hắn sẽ không chủ động vào cung.
Ngày hôm đó dâng chiếu tiến cung, thỉnh an thái hậu cùng Từ thái phi xong lại đến Hiên La Điện thỉnh an hoàng đế Đoàn Vân Chướng. Đoàn Vân Trọng phát giác, hoàng huynh của hắn tương đối không ổn.
“Hoàng thượng có tâm sự à?”
Đoàn Vân Chương tay nâng một chén cháo bột, dùng nắp chén quệt qua quệt lại mặt cháo, tinh thần lại bay đến tận chín tầng mây.
Đoàn Vân Trọng đảo tròn mắt, nói: “Nghe nói tài nữ Bạch Ngọc tiến cung làm bạn với hoàng hậu, hoàng thượng ngài rất quan tâm đến nàng… Bây giờ nhìn lại, lời đồn quả không ngoa nha.”
Giọng điệu hắn đầy vẻ trêu chọc, Đoàn Vân Chướng cũng không phản bác hắn, ngược lại thở dài một hơi thật sâu.
“Đệ không hiểu đâu.”
Đoàn Vân Trọng lập tức tăng thêm vài phần sùng kính hoàng huynh của hắn. Nam nhân có nữ nhân quả nhiên khác hẳn. Nam nhân có hai nữ nhân, lại càng khác nữa. Nhìn hoàng huynh của hắn kìa, thâm trầm cỡ nào, tư tưởng phong phú cỡ nào a.
Ngẫm lại, hắn ở Nghi Xuân Viện mới kết giao hồng nhan tri kỷ thôi. Ai, dù sao cũng chỉ là hoa dại.
“Hoàng huynh, có tâm sự gì, không ngại chia sẻ cùng thần đệ. Thần đệ có thể giải sầu cho ngài mà.” Đoàn Vân Trọng ra vẻ nghiêm túc, đến gần.
Đoàn Vân Chướng nhíu mày. Ngẫm lại, hoàng thúc Đoàn Long Nguyệt hiện giờ không ở kinh thành, huống chi cùng trưởng bối thảo luận mấy chuyện loại này này quả thực rất khó nói. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể tâm sự với Đoàn Vân Trọng.
“Vân Trọng à…” Đoàn Vân Chướng muốn nói lại thôi.
Đoàn Vân Trọng giống như bị ai dùng lông ngỗng đùa dai cọ cọ vào tim. “Hoàng huynh, có chuyện gì huynh cứ nói thẳng ra đi.”
Đoàn Vân Chướng lại thở dài. “Đệ cảm thấy, trẫm đối với hoàng hậu, có phải là không được tốt lắm đúng không?”
Đoàn Vân Trọng sững sờ. “Hoàng huynh, huynh xác định huynh đang nói đến hoàng hậu, không phải Lưu Bạch Ngọc?”
“Trẫm xác định!”
Đoàn Vân Trọng nghiêm túc suy tư một phen. “Hoàng huynh, thần đệ cảm thấy, huynh đối với Tiểu Hắc Bàn đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Tướng mạo của nàng ấy như vậy, còn có thể mong đợi huynh cùng nàng ấy chung hưởng đêm xuân hàng đêm sao?”
“Vân Trọng!” Đoàn Vân Chướng khụ một tiếng. Cái tên đệ đệ này, nói chuyện càng ngày càng khó khống chế.
“Có điều là…” Đoàn Vân Trọng sờ sờ cằm, lại nói. “Kỳ thật, nói đúng ra, Tiểu Hắc Bàn quả thật vô cùng đáng thương.”
“Nói thế nào?”
“Tiểu Hắc Bàn vào cung, thái hậu nương nương không muốn gặp nàng, mọi người ai cũng ngấm ngầm châm chọc khiêu khích, không có ai thật sự xem nàng như hoàng hậu. Hôm nay, huynh lại sủng ái người mới. Nói không chừng, vị trí hoàng hậu của nàng có một ngày sẽ không bảo vệ được. Ai, Tiểu Hắc Bàn có tội gì chứ? Kỳ thật, rảnh rỗi cùng nàng tâm sự, cắn hạt dưa, cũng rất thú vị.”
“…” Đoàn Vân Chướng im lặng.
“A, đệ ở ngoài cung còn nghe được tin đồn, nói Tiểu Hắc Bàn cũng không phải là con gái ruột của Uy Quốc công đại phu nhân đâu.”
“Hả?”
“Mẹ ruột của Tiểu Hắc Bàn, nghe nói là một nô tỳ thân phận hèn mọn. Cho nên tại quý phủ của Uy Quốc công, Tiểu Hắc Bàn cũng chẳng có địa vị gì.”
“Là thế sao…” Đoàn Vân Chướng nhớ lại hắn đã bức bách Kim Phương đi khẩn cầu Lưu Hiết như thế nào, không khỏi áy náy trong lòng.
“Hoàng huynh, sao đột nhiên huynh lại quan tâm đến Tiểu Hắc Bàn vậy?” Đoàn Vân Trọng nghiên cứu sự thay đổi trên nét mặt của hoàng đế.
Trên mặt Đoàn Vân Chướng thoáng hiện lên một tia quẫn bách.
“Ách… Mấy ngày nay hoàng hậu, trong lòng tựa hồ có chút thương cảm, trẫm lại không biết khuyên thế nào.”
Đoàn Vân Trọng hiểu rõ.
Không phải là khuê oán sao.
Khuê oán, nói dễ nghe một chút là trường môn phú, nói thẳng ra thì chính là ghen.
“Hoàng huynh, có cần thần đệ thay ngài đi khuyên Tiểu Hắc Bàn không?”
“Ngươi?” Đoàn Vân Chướng không cho là đúng, liếc xéo đệ đệ. Hắn biết rõ, Đoàn Vân Trọng ở ngoài cung trêu hoa ghẹo nguyệt không ít, chính là muốn dụ dỗ nữ nhân.
Đoàn Vân Trọng nhìn ra tâm tư của hắn, vỗ ngực một cái: “Mọi chuyện cứ để thần đệ lo.”
******
Đoàn Vân Trọng đi vào Hương La Điện. Tố Phương nói cho hắn biết, Kim Phượng vẫn đang ngồi xổm sau điện, u buồn nhìn lên bầu trời.
Đoàn Vân Trọng phun nước trà trong miệng ra xa ba thước.
Tiểu Hắc Bàn, nhìn lên bầu trời? Còn u buồn?
Khuê oán, quả nhiên có thể thay đổi hoàn toàn một nữ nhân a. Ngay cả Tiểu Hắc Bàn cũng trở nên đa sầu đa cảm như vậy.
Hắn thở dài, quyết định tự mình đi nhìn trộm một chút phong cảnh hiếm có này.
Lặng lẽ đến gần sau lưng Kim Phương, vốn muốn dọa nàng giật mình, lại bị trang giấy trong tay nàng hấp dẫn.
Tờ giấy trong tay Kim Phượng đã bị nàng vò đến nhăn nhíu. Bên trên dùng bút pháp như vẩy mực, tinh thần như cuồng thảo viết một đoạn văn:
“Ái nữ Hắc Bàn, thời gian qua mẹ sống rất khá. Nhà Triệu đồ tể mỗi lần giết heo đều sẽ đem sang ẹ miếng thịt tươi ngon nhất. Cho nên, mẹ lại lên cân một chút. Đại phu nhân đưa đến rất nhiều vàng bạc châu báu. Hiện giờ mẹ không cần thêu hoa bán lấy tiền cũng có thể mua được chăn trải giường tốt nhất. Trương Tiểu Sấu ở phố trên vừa cưới một nha đầu mập, nhưng rất trắng trẻo. Còn nữa, Tiểu Ngư hồi trước học cùng với con, nghe nói đã thi đậu cử nhân, sang năm còn muốn thi lên tiến sĩ, cực kỳ triển vọng.
Mẹ không biết chữ, nên vẫn không viết thư cho con. Bức thư này là Triệu đồ tể viết giùm, chắc con cũng nhìn ra được. Sở dĩ viết bức thư này, chủ yếu là muốn báo cho con biết một việc. Thái Gia Cát nhà đối diện lấy vợ, tân nương tử không phải là ta, là một quả phụ đến từ Sơn Tây, vừa gầy vừa trắng, tựa như cây thông mảnh.
Ngày cưới đã định, là ba ngày sau. Thái Gia Cát mời mẹ đi uống rượu mừng, mẹ không biết có nên đi hay không. Hắc Bàn, con nói xem, mẹ có nên đi hay không đây?”
Kim Phượng nhìn bức thư, lại lẳng lặng lau đi một giọt nước mắt.
Đoàn Vân Trọng nghiêm túc đọc nội dung bức thư đến hai lần, rốt cuộc nhịn không được bèn hỏi: “Thái Gia Cát là ai?”
Kim Phượng bỗng dưng quay đầu lại. Một cây trâm vàng tát thẳng vào mũi Đoàn Vân Trọng. Đoàn Vân Trọng lập tức bịt mũi ngã xuống đất, không dậy nổi.
Kim Phượng lạnh lùng hếch mày lên: “Ngươi dám ở đây nhìn lén?”
Đoàn Vân Trọng sắp khóc đến nơi. Xem kìa, hoàng tẩu của hắn lúc tâm tình không tốt liền đối đãi với người khác tàn nhẫn cỡ nào.
“Hoàng tẩu…” Hắn miễn cưỡng đứng dậy. “Phiền não của tẩu, đại khái đệ đã hiểu được vài phần. Thái Gia Cát kia… Thái Gia Cát kia, có phải là tình nhân của mẹ ruột hoàng tẩu hay không?” Đoàn Vân Trọng tận lực hàm súc biểu đạt suy đoán của mình.
Kim Phượng không đáp.
Đoàn Vân Trọng suy nghĩ một chút, nói: “Hoàng tẩu, hay là, đệ sai Kinh Triệu Doãn phái vài người đi phá hủy hôn lễ, làm cho hắn không kết hôn được?”
Kim Phượng dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Đoàn Vân Trọng bế tắc.
“Vậy hoàng tẩu nói xem, phải làm sao đây?”
Kim Phương đưa mắt nhìn về phía không trung xa xôi, tinh thần chán nản thở dài.
Đoàn Vân Trọng nghe nàng thở dài mà vò đầu bứt tai, gần như muốn bứt hết cả tóc mình ra. Dường như hắn đã có thể hiểu được tâm tình của Đoàn Vân Chướng, xem Tiểu Hắc Bàn chơi trò u buồn, quả thật là hành hạ lớn nhất trong đời.
“Hoàng tẩu, thần đệ phụng mệnh lệnh của hoàng huynh, đặc biệt đến tìm hiểu tẩu. Có chỗ nào cần thần đệ xử lý, chỉ cần thần đệ đủ khả năng, nhất định sẽ dốc thân khuyển mã mà làm.”
Kim Phượng liếc mắt nhìn hắn một cái, một lúc sau mới nói: “Thật chứ?”
Đoàn Vân Trọng chỉa thẳng ba ngón tay lên thể thốt. “Thật!”
Kim Phượng lại yên lặng trong chốc lát.
“Vân Trọng, ngươi dẫn ta xuất cung đi.”
Đoàn Vân Trọng há to miệng, chỉ cảm thấy trên đầu thoáng chốc có thêm mấy đám mây đen đang lượn lờ.
“Hoàng tẩu… chuyện này, chuyện này… chỉ sợ…”
“Vân Trọng, tháng trước, hoàng thượng giả trang thành tiểu thái giám cùng ngươi xuất cung, đã đi đến nơi nào? Bản cung nghĩ, thái hậu nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú.”
“Khụ khụ… hoàng tẩu… Ngài quả là rất thích nói giỡn.”
Đang lúc hoàng hôn, Lư Vương Đoàn Vân Trọng dẫn theo hai tiểu thái giám cận thân xuất cung, bộ dạng giống như lửa đốt sau mông vậy.
Bọn thị vệ canh gác ở cổng Triêu Dương, ai cũng trông thấy Lư Vương mặt mày đỏ bừng cùng tên tiểu thái giám cận thân của Lư Vương kia có vòng eo rất tròn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn
Giáo Ưởng
Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn - Giáo Ưởng
https://isach.info/story.php?story=hoang_hau_luu_hac_ban__giao_uong