Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Hoàng Hậu Lắm Chiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 18
M
ỹ nữ bánh bao
Âu Dương Thần bị giữ lại tộc Cương Phiên đã gần hai tuần, ruột đã nóng muốn chết. Xuy, phải thế chứ! Điệp Điệp nhà hắn hắn có thể không lo, nàng yêu hắn mà, vậy nên phải tin tưởng nàng. Nhưng mà, ai biết được cái tên Tiểu Băng chết tiệt kia có động chạm gì đến nàng không? Mặt tên đó như vậy, dày như thế, ai dám chắc hắn sẽ không dùng chiêu trò gì đó để câu dẫn nàng chứ? Nghĩ đến lại thấy ngứa hết cả ruột gan. Âu Dương Thần muốn dùng dịch dịch dung. Chưa bao giờ hắn thấy người sáng chế ra thuật dịch dung lại cao cả đến thế.
Hiện giờ, hắn chính là ngày nào cũng bị làm phiền. Tiên Lan sắp hắn ở ngay gần phòng cô ta. Cứ một ngày phải đi đi lại lại cả chục lần. Lần nào đi qua cũng đảo mặt quá phòng hắn một cái. Lần nào lần ấy không nháy mắt đưa tình cũng hôn gió. Tối tối lại ở rịt phòng hắn đến tận khuya mới về. Ai nói rằng nữ nhân rất e dè nhút nhát? Là ai nói? Âu Dương Thần hắn không tin.
Âu Dương Thần tự an ủi mình, cố tìm niềm vui trong bi kịch, may mắn hắn không bị trói, nếu không tay hắn không liệt cũng thành liệt mất. Người người sẽ hỏi Âu Dương Thần anh mình thần vũ, đường đường là Hoàng đế Ngọc Quốc, một trong Tam đại Cực Vĩ của giang hồ, không có dây trói áp chế nội công rồi làm sao có thể bị cầm chân suốt gần hai tuần được? Thế nhưng, mấy người lại quên, tộc Cương Phiên là gì? Chính là tộc nắm giữ nhiều bí thuật từ ngàn xưa của Ngọc Quốc nhất, chuyện bắt nhốt một người không phải quá khó. Khỏi khỏi, không dài dòng nữa, nói ngắn gọn là Âu Dương Thần nhà mình bị chặn bởi kết giới. -_- Kha Dương ở đâu? Bỏ đi, nếu Âu Dương Thần thê thảm như này thì chắc tên đó cũng chẳng khá khẩm gì hơn mà.
Âu Dương Thần đi đi lại lại trong phòng, rồi lại ngồi sụp xuống sàn, vô cùng buồn phiền. Nha, hắn không thể để thê tử của hắn bị cướp ngay trước mắt được, nhất là khi hắn còn sống sờ sờ ra đây. Mấy ngày nay, Âu Dương Thần bị ám ảnh đến mức chỉ cần nhắm mắt thì hình ảnh Điệp Điệp của hắn lại hiện ra, khóc lóc đáng thương kêu gào hắn đến cứu thoát. Trời ạ, mà với cái khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng đó của nàng, cái kiểu khóc đến rung động lòng người thế thì làm sao mà hắn kìm lòng cho được? Âu Dương Thần đau đầu nghĩ cách trốn thoát. Mẹ nó, chẳng lẽ hắn phải hy sinh cái thân thể này cho nữ nhân phiền phức kia sao?
[Shel: Xin lỗi chứ khi viết đoạn trên này thấy con trai mềnh như cuồng vợ ý nhỉ -_- *lau mồ hôi*]
Vừa nghĩ đến thì người đó liền đến luôn.Tiên Lan mở cửa phòng, ào vào lòng Âu Dương Thần ra sức dụi dụi đầu vào lồng ngực hắn. Rồi, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Âu Dương Thần, đôi mắt cong lên, cười toét miệng:
- Tướng công, hôm nay chàng có vui không? Có nhớ thiếp không?
- Cô nương… Khụ… xin tự trọng. Ta đã nói rồi, ta là người đã có thê tử, cô nương việc gì phải hạ mình cố gắng thế?
Âu Dương Thần gỡ tay Tiên Lan ra, lùi lại mấy bước rồi lãnh đạm nói, bày ra bộ mặt “Đường Tăng” nhất có thể, một tâm một lòng không động tâm trước nữ giới. Thế mà, cái cô nàng nữ giới nào đó lại không hề biết điều một chút nào, cứ mỗi lúc tiến một sát, đến mức ép hẳn Âu Dương Thần vào vách tường, trưng ra dáng vẻ vô cùng gợi đòn, ấy nhầm, là gợi tình. Tiên Lan ánh mắt long lanh chớp chớp, tay vân vê khuôn mặt anh tuấn của hắn, môi hé mở:
- Tướng công, chàng thật không biết điều. Thiếp đã…
Âu Dương Thần lanh lẹ thoát ra khỏi cái vòng ta kìm kẹp của Tiên Lan, chỉnh lại áo đã bị sộc xệch. Hắn giữ khoảng cách với cô ta, cười gượng. Thực ra, nếu như sắp xếp Điệp Điệp vào tình cảnh đó, bạn Âu Dương Thần đã nhanh chóng bị hớp hết hồn rồi, còn đâu mà suy nghĩ. Nhưng mà đáng thương thay, Tiên Lan không đủ khả năng để là Điệp Điệp, hay nói theo một cách khác, cô ta không có đủ khả năng để có vị trí như Điệp Điệp trong lòng hắn.
- Cô nương, ta thật sự không đáng mà.
Tiên Lan cụp mắt, thu mình vào góc, ra vẻ đáng thương. Cô ta ngước nhìn Âu Dương Thần, cố chớp chớp làm rơi ra hai hàng lệ, run run nói:
- Chàng… chàng thật vô tình. Thiếp yêu chàng mà… Chàng nói xem, ta có điểm gì thua kém nương tử của chàng? Ta chắc chắn xinh đẹp hơn nương tử của chàng, gia thế cũng phải hơn chứ.
Âu Dương Thần cảm thấy khóe mắt giật giật. Nữ nhân này đang lầm bầm cái quái gì thế? Xinh hơn nương tử của hắn? Thế danh hiệu Vũ Đại Mỹ Nhân của Ngọc Quốc thì để làm cảnh? Gia thế tốt hơn? Được rồi, cứ coi như cô ta đúng là con gái tộc trưởng đi, nhưng mà con gái của Tể Tướng thì kém à?
Âu Dương Thần rất ngại tạt nước lạnh vào nữ nhân kia. Nhỡ cô ta mà òa lên khóc thì hắn biết làm sao? Vậy nên, Âu Dương Thần lại im lặng.
- Âu Dương Thần?
Trong không khí yên ắng căng thẳng trong phòng, ngoài cửa sổ bất chợt vang lên một giọng nói trầm trầm xen lẫn ngạc nhiên. Giọng nói này Âu Dương Thần từng ngàn vạn lần không muốn nghe lại. Thế nhưng, thực tế thì vẫn phải chấp nhận. Hắn quay đầu lại, đặp thẳng vào mắt là cái nụ cười tươi tắn ngàn năm khó gặp, vẫn cái khuôn mặt đẹp trai đã đánh gục bao nhiêu trái tim nữ tử trong thiên hạ đó – Minh chủ võ lâm, Ngạn Ngôn.
…………..
Tối muộn, khi màn đêm đã bao phủ lên toàn bộ tộc Cương Phiên, trăng đã lên quá ngọn tre, tỏa ánh sáng dịu dàng xuống trần thế. Ánh trăng chiếu rọi lên mọi vật, đổ lên dát bạc cả dòng sông, mơn trớn len lỏi qua lùm cây tạo nên những bông hoa lung linh huyền ảo trong đêm. Tiếng bọ kêu rinh rích ẩn khuất sau bụi cây dại.
Trong một căn phòng phía sau biệt viện của tộc trưởng, có hai nam nhân anh tuấn đang ngồi uống rượu thưởng trăng. Cả hai người đều tỏa ra luồng khí tức phi phàm ít ai có. Đồ ăn trên bàn bốc hơi nghi ngút, màu sắc cùng mùi hương hấp dẫn lòng người, như một cô gái quyến rũ ra sức mời mọc người đến. Rượu trong chén nhỏ lóng lánh lên màu sáng vằng vặc của trăng trên cao. Rượu ngon, người đẹp, của là khung cảnh cực phẩm khó gặp. Cơ mà… câu chuyện diễn ra lại không có cái vẻ đẹp hài hòa đó đâu.
Ngạn Ngôn lắc lắc chén rượu trong tay, cười cười:
- Âu Dương Thần nhà ngươi bình thường tiêu sái oai phong mà sao lại rơi vào tình trạng bị giam lỏng thế này?
Lý do Ngạn Ngôn đến nơi khỉ ho cò gáy này chính là do Kha Dương. Sau khi bị rơi vào bẫy, Kha Dương nắm bắt thông tin từ mấy người tì nữ trong biệt viện, nói rằng tiểu thư Tiên Lan, con gái tộc trưởng khi đi chơi rừng đã tìm được một công tử cực kì suất sắc về và chuẩn bị thành hôn. Kha Dương nhờ thế cũng có thể hiểu chẳng thể trông chờ gì vào cái người cùng bị bắt kia bèn âm thầm gửi mật tin cho Ngạn Ngôn đến ứng cứu, bằng một cách nào đó mà quỷ không biết thần không hay. Bình thường Ngạn Ngôn với Âu Dương Thần như chó với mèo nhưng thực chất lại là huynh đệ vào sinh ra tử vô cùng thân thiết. Ngày giành ngôi, một phần nào đó Ngạn Ngôn cũng sát cánh bên cạnh Âu Dương Thần, tình cảm của họ ít ai có thể hiểu, đó là một thứ kì quái của hai con người kì quái.
Lại nói về Ngạn Ngôn, nhận được mật báo của Kha Dương liền lập tức khởi hành đến Cương Phiên tộc, giả dạng đến thăm tộc trưởng. Vốn hắn với tộc trưởng tộc Cương Phiên cũng có mối giao hảo, cùng là bằng hữu giang hồ, hắn nghĩ là có thể giải quyết được việc này.
- Im đi. – Âu Dương Thần tức giận gắt. Mấy hôm nay hắn đã bực bội lắm rồi. – Ít nhất hơn ngươi. Sao? Vẫn chưa nắm được Triều Đan trong tay à? Ngươi xem này, ta đã yên bề gia thất, tay có mỹ nhân ôm rồi.
Âu Dương Thần không chịu kém cạnh, buông lời chọc ghẹo. Ngạn Ngôn đen mặt. Những người thân thiết với Ngạn Ngôn đều biết hắn với Nữ vương Nữ Nhi Quốc – Triều Đan, cũng chính là nữ tử duy nhất trong Tam đại Cực Vĩ có gian tình. Mà quan trọng hơn, Ngạn Ngôn lại muốn tiến tới chuyện “kết tóc se duyên”. Nhưng đáng buồn, nữ tử cao ngạo biến thái đó lại hết lần này đến lần khác giẫm đạp lên lòng tự tôn của Minh chủ đại hiệp, lần nào cũng từ chối lời cầu hôn của hắn thê thảm. Vậy mà người nào đó lại một lòng kiên trì, nhất định cưa cây, cho rằng mưa dầm thì thấm lâu. Ầy, nói đi cũng phải nói lại, sự thực thì mỹ nhân mang tên Triều Đan cũng đã rung động nhưng lại ngại chuyện tam tòng tứ đức của nữ nhân, ngày ngày không vào bếp cũng là cắm mặt vào khuê phòng, vậy nên mới nhất mực từ chối, lâu dần cũng ném chuyện thành hôn sang một bên, duy trì quan hệ tình nhân với Minh chủ đại hiệp.
- Trước sau gì nàng ấy chẳng đồng ý. Dẫu sao cũng là người của mình. Chẳng bù cho ai kia, người của mình cũng bị cướp đi rồi. Aiz… aizz, đáng thương. – Ngạn Ngôn thở dài, đáp trả.
Âu Dương Thần chắc chắn cái kẻ ba hoa chuyện nhà mình cho người này chính là Kha Dương. Hắn thực muốn nhét giẻ vào mồm kẻ nào đó rồi ném hắn xuống sông cho rồi.
- Ngạn Ngôn, ngươi có biết ta đang rất muốn giết ngươi không? – Âu Dương Thần cười dịu dàng nhưng phía sau lại tỏa ra luồng sát khí không một chút che giấu, mạnh mẽ đến rợn người.
- Ngươi hoang tưởng? – Ngạn Ngôn chống cằm thách thức.
- …
- Này, muốn ta giúp ngươi không? Bán thân cho ta đi. Hê hê, rồi ông đây sẽ giúp ngươi. – Ngạn Ngôn sẽ giúp, chắc chắn sẽ giúp Âu Dương Thần. Nhưng trước khi giúp lại muốn trêu đùa nam nhân này chút. Dù sao cơ hội để trêu chọc hắn chính là ngàn năm có một, phải tận dụng triệt để.
- Ngươi muốn ta tiết lộ với Triều Đan bí mật hồi nhỏ của ngươi? – Âu Dương Thần nhếch môi cao ngạo.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoàng Hậu Lắm Chiêu
Shellry
Hoàng Hậu Lắm Chiêu - Shellry
https://isach.info/story.php?story=hoang_hau_lam_chieu__shellry