Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương Kết
hú ơi! Chú xem cháu đưa ai về đây?
- Ôi, Hạ Du!
Cô bé đến ngồi bên ông Nam, liến thoắng:
- Cháu nhớ chú quá.
- Chú cũng vậy. Cháu thật khỏe chưa?
- Dạ, cháu khỏe nhiều rồi ạ. Hôm nay, cháu có thể vào bếp được rồi đấy.
Hạ Du nghiêng đầu:
- Hôm nay, chú muốn ăn gì? Cháu sẽ nhờ anh Vũ chở cháu đi chợ.
- Được rồi, thấy cháu khỏe là chú mừng rồi. Còn việc ăn uống ấy, để chị Năm lo nhé.
- Ồ! Cháu quên! Anh Vũ thuê được người làm từ lâu.
Ông Nam ngắm cô bé:
- Trông cháu ốm đi nhiều đấy Hạ Du. Để chú bảo Phong Vũ quan tâm cháu nhiều một chút.
Hạ Du xua tay:
- Thôi chú ơi. Mấy ngày nay, giờ nào phút nào anh ấy cũng bắt cháu ăn rồi ngủ. Oải lắm rồi.
Phong Vũ chen vào:
- Chú thấy có người chăm sóc tận tình mà la lên la xuống, có nhiều người muốn mà không được đấy.
- Phải rồi, người nào muốn thì anh quan tâm chăm sóc người đó đi. Còn em, em không cần nữa đâu.
Hạ Du giận dỗi đứng lên, ông nắm lấy tay cô bé kéo lại:
- Đừng như vậy mà, Phong Vũ chỉ đùa thôi.
- Nhưng sự thật vẫn có người muốn anh ấy chăm sóc. Anh ấy quan tâm chỉ là trách nhiệm phải làm.
Ông Nam nhìn Phong Vũ:
- Sao đây cháu trai?
- Cháu...
Phong Vũ bước sang ngồi gần Hạ Du:
- Giận anh hả?
Cô bé quay mặt:
- Ai thèm giận người dưng.
- Thôi, đừng giận nữa mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Nếu em không thích thì anh sẽ không đùa như thế nữa.
Anh ôm vai cô:
- Năn nỉ đó Hạ Du! Em giận thì anh rất là buồn, vì không ai nói chuyện và chia sẻ với anh. Anh cảm thấy cô đơn lắm.
Lời anh sao thấy tội thế? Hạ Du lòng dạ nào mà giận lâu, cô để một ngón tay lên miệng:
- Tha cho anh lần này đó. Nếu có lần sau thì đừng hòng năn nỉ.
- Anh không dám có lần sau.
- Nhớ nhé!
Ông Nam lắc đầu:
- Hai đứa giống trẻ con quá.
Hạ Du cười:
- Cuộc sống có những lúc như thế mới có ý nghĩa chứ chú. Khô khan, bình lặng không có những giận hờn vu vơ thì vô vị lắm.
- Chú không hiểu nổi tuổi trẻ bây giờ.
- Bởi vì chú đã già rồi.
- Cháu nói đúng. Cũng may là Phong Vũ không giống chú, nó có trái tim mảnh liệt cho tình yêu.
Biết mình đã vô tình chạm lại nỗi đau của ông Nam, Hạ Du lảng chuyện, cô nhìn quanh.
- Uyển Hoa đâu chú?
Phong Vũ phụ họa:
- Phải rồi, mấy ngày nay nhiều việc quá cháu cũng không để ý đến cô ấy. Chắc Uyển Hoa giận cháu chuyện hôm đó lắm hả chú?
- Chú nghĩ con be không giận đâu, chỉ hơi buồn một chút thôi.
- Vậy Uyển Hoa đâu? Cháu muốn xin lỗi cô ấy.
- Uyển Hoa đi rồi.
- Đi đâu?
Để trả lời câu hỏi của Phong Vũ, ông Nam lấy phong thư dằn dưới điện thoại đưa cho anh:
- Hai đứa xem đi.
Phong Vũ nhận lá thư từ tay ông Nam, anh xé ra, HạDu ghé mắt vào:
"Phong Vũ, Hạ Du!
Khi hai người đọc lá thư này, là tôi đang ngồi trên máy bay trở về Anh Quốc. Phong Vũ nói phải, dù tôi có mang dòng máu Việt, nhưng nơi đây không thuộc về tôi.
Thành thật xin lỗi khi bấy lâu tôi đã làm phiền hai người. Nhất là Hạ Du, tôi đã không phải với cô, xin bỏ qua cho.
Phong Vũ! Em trở về Anh Quốc bắt đầu một cuộc sống mới cho mình. Em sẽ cố gắng quên anh, một tình yêu không phải là của em.
Yêu và được yêu còn gì hạnh phúc hơn. Phong Vũ, Hạ Du! hai người hãy giữ lấy và tôn trọng tình yêu của mình. Đừng bao giờ đánh mất nó nhé.
Phong Vũ! Anh không cần xin lỗi em đâu. Vì em hiểu anh nổi giận với em cũng chỉ vì anh yêu Hạ Du mà thôi. Em ước gì trong đời được anh yêu, nhưng đó chỉ là giấc mơ.
Xin chúc phúc hai người,
Uyển Hoa"
Phong Vũ xếp lá thư lại. Anh hỏi ông Nam:
- Uyển Hoa đi khi nào vậy chú?
- Sáu giờ sáng nay con bé đã bay rồi. Ra đi trong buồn bã, chú thấy cũng tội quá.
- Nhưng cô ấy trở về Anh Quốc là phải.
Hạ Du chép miệng:
- Em vẫn chưa một lần nói chuyện ôn hòa với chị ấy.
Ông Nam nhướng mắt:
- Hai đứa sao vậy? Uyển Hoa trở về nơi của mình là phải rồi. Còn nếu muốn nói chuyện với con bé thì gọi điện qua.
Ngừng để quan sát Phong Vũ và Hạ Du, ông Nam nói tiếp:
- Chuyện Uyển Hoa trở về Anh Quốc không quan trọng nữa. Việc quan trọng bây giờ là chuyện của hai đứa đó. Duy Trường nói với chú là hai đứa định đính hôn, phải không?
Nhắc đến chuyện đính hôn, Hạ Du mắc cỡ, còn Phong Vũ thì rất vui:
- Phải đó chú. Hôm nay cháu đưa Hạ Du về đây là để báo với chú về chuyện ấy.
- Thế cháu định bao giờ?
- Dạ, sau phiên tòa xét xử cha con Vũ Đức Bình.
- Đã có kết quả phạm tội của ông ta rồi à?
- Cháu chỉ được biết sơ thôi. Tội Vũ Đức Bình khá nặng đấy chú ạ.
- Còn Lam Dung thì sao?
- Cô ấy chắc nhẹ thôi.
Ông Nam lắc đầu:
- Một phút nông nổi sai lầm đánh mất cả tương lai. Sao con bé khờ thế?
- Lam Dung có vẻ hối hận, cháu thấy cũng tội.
- Phong Vũ! Chỉ có cháu thôi... Cháu giúp Lam Dung được không?
- Cháu...
Sau một phút suy nghĩ, Phong Vũ quyết định:
- Thôi được, ngày mai cháu sẽ đi gặp luật sư. Hy vọng Lam Dung có cơ hội làm lại cuộc đời.
- Cám ơn cháu. Còn Vũ Đức Bình, ông ta xứng đáng nhận án cho tội lỗi mình gây ra. Ở đời có vay có trả, đó là quy luật tự nhiên. Nhưng tiếc một điều, ông ta đã liên lụy nhiều người.
- Đừng suy nghĩ nữa chú. Tất cả đã qua hết rồi, những gì không vui thì đừng nhớ.
Phong Vũ nắm tay ông Nam:
- Vui lên mà chuẩn bị đón nhận cháu dâu ngoan chú nhé.
- Ừ, cái ngày này chú đã mong lâu lắm rồi.
Ông Nam vuốt tóc Hạ Du:
- Điều ao ước của chú đã thành sự thật rồi đó.
Ông Nam hướng mắt về phía bàn thờ như khấn nguyện:
- Anh chị Hai! Phong Vũ đã trưởng thành và khôn lớn, nay lại sắp sửa cưới vợ. Nơi suối vàng, anh chị có linh thiêng nhớ phù hộ cho nó nghe.
Phong Vũ cũng khấn:
- Cha, mẹ! Hãy yên lòng đi. Con trai của cha mẹ nhất định làm tốt những công việc mà cha mẹ hằng mong ước.
Anh quay sang Hạ Du:
- Cô gái ngồi cạnh con là con dâu của cha mẹ đấy. Cô ấy tên là Hạ Du, một sự lựa chọn đúng đắn, phải không ạ? Con sẽ yêu thương và mang hạnh phúc đến cho cô ấy.
Hạ Du cũng nói:
- Hai bác yên tâm! Cháu sẽ thay hai bác chăm sóc cho Phong Vũ. Cháu hứa mang đến hạnh phúc cho anh ấy.
Ông Nam vỗ tay:
- Tuyệt lắm!
Ông nắm bàn tay của Hạ Du đặt vào tay Phong Vũ:
- Yêu thương nhau thật nhiều hai cháu nhé. Đó là điều chú mong đấy.
Ông Nam đứng lên và đi ra ngoài, có lẽ ông đang xúc động và nhớ lại tuổi trẻ của mình có một tình yêu. Nhưng ông đã để nó vuột mất đi, cơ hội không đến với ông lần nữa.
Phòng khách còn lại hai người, Phong Vũ siết lấy Hạ Du:
- Nhớ quá, nhưng nãy giờ có chú anh đâu dám hôn em. Hạ Du! Cho anh hôn nha.
Cô bé nhìn trước, nhìn sau:
- Không được đâu, lỡ như chú Nam và cả chị Năm nhìn thấy... Ôi! Dị lắm.
- Không sao đâu mà.
Phong Vũ năn nỉ:
- Hạ Du!
Nhìn mặt anh kìa, Hạ Du cũng yêu anh nhiều lắm chứ bộ. Cô động lòng ra điều kiện:
- Hôn bên má thôi nha.
- Ừ.
Tuy Phong Vũ hứa vậy, nhưng chắc chắn anh sẽ không hôn bên má đâu. Biết vậy nên Hạ Du nhắm mắt. Yêu anh tại sao phải tiếc với anh nụ hôn chứ?
Phong Vũ cúi xuống hôn nhẹ lên trán, lên mắt Hạ Du và cuối cùng dừng lại ở đôi môi hồng xinh xắn.
- Anh yêu em.
Phong Vũ thì thầm như thế. Nụ hôn chưa nóng môi, thì tiếng chuông điện thoại đánh thức hai người.
Phong Vũ lầm bầm nhấc ống nghe:
- Ai vô duyên vậy không biết?
Hạ Du nhắc nhở:
- Anh nghe đi, biết đâu có việc quan trọng thì sao?
Phong Vũ áp máy vào tai:
- Alô.
- Anh Hai đây.
- Thằng quỷ! Mày phá như thế đủ rồi nha.
Phong Vũ dập máy, anh nhìn Hạ Du chợt nói:
- Anh Hai gọi.
Nụ hôn dang dở vẫn còn luyến tiếc, nhưng Hạ Du đã đứng dậy, nheo mắt với Phong Vũ:
- Em ra sau với chị Năm đây.
- Ơ...
Hạ Du vừa khuất ở phía sau thì chuông điện thoại reo nữa. Lần này Phong Vũ nổi giận thật. Anh chụp máy hét lớn:
- Mày đùa như thế đủ rồi đó Duy Trường.
Nhưng đầu dây bên kia là giọng người đàn ông trầm ấm:
- Ông Vũ! Tôi là Trung úy Quốc Tuấn đây. Xin lỗi, ngày nghỉ mà cũng làm phiền ông.
Phong Vũ liền hạ giọng:
- À! Không có gì.
Trung úy Tuấn nói:
- Cám ơn ông về sự hợp tác. Tôi gọi cho ông là muốn cho ông biết, cô Lam Dung muốn gặp ông vào ngày mai.
- Có chuyện gì không thưa sếp?
- Cô ấy muốn nói chuyện gì đó với ông.
Không cần suy nghĩ, Phong Vũ đồng ý ngay:
- Được, ngày mai tôi sẽ cùng đến với một luật sư.
- Thôi nhé, hẹn ngày mai gặp lại ở phiên tòa. Chúc ông một ngày nghỉ vui vẻ!
- Cám ơn ông.
Phong Vũ gác máy. Anh vừa ngẩng lên thì gặp ông Nam đã đứng đó tự bao giờ. Ông nhìn anh cười bằng nụ cười cám ơn và toại nguyện. Tha thứ cho người khác sẽ bớt đi căng thẳng và nặng nề hơn.
Trong cuộc sống hãy đối xử với nhau bằng tình người. Yêu nhau bằng tình yêu chân thật thì cuộc sống mới có ý nghĩa và tươi đẹp hơn.
Phong Vũ - Hạ Du. Chắc chắn họ sẽ rất hạnh phúc vì họ đến với nhau bằng sự chân thành của con tim.
Còn cha con Vũ Đức Bình, họ phải trả giá đắt cho những gì họ đã gây ra. Không biết cho đến bây giờ, họ có biết đến hai từ hối hận hay không? Nhưng nếu có hối hận thì cũng muộn màng rồi.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân